Chỉ là không ngờ tới, Cố Hiển Thành vừa đi, Lưu Dương liền tìm tới cửa.
Hẳn là hắn cũng để ý canh giờ, muốn tránh mặt Cố Hiển Thành, Tống Điềm biết hắn đến là có chuyện muốn nói, lập tức mời vào rồi đi pha trà.
"Nương tử muốn ra ngoài?" Lưu Dương hỏi.
Tống Điềm cười kể lại chuyện thuê cửa hàng.
Lưu Dương gật đầu: "Đây vốn là chuyện tốt, nương tử đến kinh thành, tìm kế mưu sinh cũng là điều đương nhiên, chỉ là hôm nay ta đến, muốn dặn dò nương tử hai chuyện."
"Ngài cứ nói đừng ngại."
Tối qua Lưu Dương cẩn thận suy tư, cuối cùng hắn vẫn cảm thấy Bệ hạ nhất định sẽ không để yên, sáng sớm nay lại nghe tin Hoàng hậu muốn tổ chức thi đấu mã cầu, hơn nữa lại còn là đích thân Thái tử điện hạ đi khuyên bảo Bệ hạ, hắn cẩn thận suy tính liền hiểu ra.
Hôm nay hắn cũng không dự định nói cho Tống Điềm chuyện về Duyệt mỹ nhân kia làm nàng khó chịu, hắn muốn nói chuyện khác.
"Mấy ngày gần đây, kinh thành khả năng sẽ xảy ra mấy cái án kiện làm cho người ta sợ hãi, mong nương tử vạn sự cẩn thận, cửa hiệu không nên thuê ở gần cầu Chu Tước."
Tống Điềm giật mình kinh hãi. Cửa hiệu mà nàng nhìn trúng quả thật ở gần cầu Chu Tướng, nàng vội vã hỏi: "Vì sao? Án kiện gì?"
Lưu Dương vừa nghĩ tới chuyện này thì liền thấy đau lòng, nhưng không thể không dặn dò thêm mấy câu.
"Ta chỉ là nghe nói, ở ngoại ô dạo này có nữ nhân và trẻ con mất tích, mà kẻ gây án kia cũng vô cùng kiêu ngạo không coi ai ra gì, cầu Chu Tước là đường ra ngoại thành, tuy đường xá thuận tiện nhưng ngư long hỗn tạp, rất dễ trở thành nơi kẻ ác hoành hành, cho nên nương tử nên tránh đi thì hơn.
Nữ nhân và trẻ con mất tích...
Tống Điềm nghe mà lạnh sống lưng.
"Đa tạ đại nhân nhắc nhở." Tống Điềm từng nghe Cố Hiển Thành nói qua về bản lĩnh của Lưu Dương, thêm nữa hắn cũng từng giúp nàng nhiều lần, Tống Điềm đối với hắn là hoàn toàn tin tưởng, cũng không hề có ý tứ phản bác.
Lưu Dương cười: "Nương tử chịu nghe ta khuyên, chuyện này liền dễ dàng xử lý."
Nếu đã nói vậy, Tống Điềm liền tiện thể nhờ hắn xem giúp nàng chỗ nào thuê cửa hàng thì tốt, ai ngờ Lưu Dương vừa liếc mắt đã chỉ cho nàng một chỗ tương đối vắng vẻ.
"Nơi này, ba tháng sau triều đình sẽ có quyết định tu bổ, hiện tại giá thuê rất thấp, nhưng sau này thì chưa chắc."
Tống Điềm cẩn thận nhìn, khu dân cư xung quanh nhìn qua đều rất tồi tàn cũ kĩ, trong nháy mắt, Tống Điềm liền hiểu ý hắn.
"Đa tạ đại nhân."
Lưu Dương gật đầu cười, uống xong chén trà nhỏ lại ăn thêm mấy miếng điểm tâm rồi mới ung dung rời đi.
Tống Điềm ra cửa liền đi thẳng tới chỗ Lưu Dương chỉ.
Truyện chỉ được đăng tải trên wattpad @babyboo0902. Tất cả những chỗ khác đều là ăn cắp, vui lòng đọc ở trang chính chủ để cập nhật nội dung truyện nhanh và chính xác nhất.
Nơi này tuy ở trung tâm kinh thành nhưng quả thật có chút tồi tàn, nhưng mặt sau lại có một chợ rau, vì có chút ồn ào cùng không sạch sẽ nên Tống Điềm không coi trọng nơi này. Nhưng hôm nay đến đây lần nữa lại phát hiện ra vài điều mới.
Đầu tiên, có chợ thì sẽ thuận tiện mua bán thức ăn, tiếp theo, nơi này chủ yếu là dân lao động, cần có chỗ ăn trưa. Thứ ba, xung quanh đều là nhà dân, đông đúc và ngột ngạt nhưng nghĩ đến lời Lưu Dương nói, Tống Điềm hiểu.
Nàng quyết định sẽ chọn nơi này!
Hơn nữa nàng còn quyết đoán, không thuê mà trực tiếp mua lại cửa hàng này.
Tiểu Điệp nghe vậy thì giật mình.
"Mua chỗ này sao, sẽ cần bao nhiêu là tiền đấy!"
Người chủ nhà vừa vặn đến nơi, nghe nói có người muốn mua liền vui mừng, nhưng hắn lại ra giá rất hiểm, vừa mở miệng liền hét 200 lượng, con số này doạ Tống Điềm hoảng sợ.
Do dự một chút, Tống Điềm hỏi lại: "Giá cả có thể thương lượng không?"
Chủ nhà cười đáp: "Nương tử cứ đi hỏi thăm xem, đây là giá chung rồi."
Tống Điềm cũng không từ chối ngay, "Được, chúng ta đi chỗ khác xem."
Chủ nhà lập tức sửng sốt, không ngờ nói đi liền đi thật, Tống Điềm biết khi đàm phán không thể biểu hiện việc mình quá muốn mua, nàng dẫn theo bọn Tiểu Điệp cùng Như Ý đi dạo một vòng quanh chợ, đồng thời cũng hỏi thăm giá cả.
200 lượng chắc chắn là quá cao, 150 còn có thể chấp nhận.
Chỉ là, cửa hiệu này có hai tầng, mua xong còn có thể cải tạo lại một chút, nàng vẫn khá là thích.
Tống Điềm cũng không vội vã quay về, đi dạo xong liền cùng bọn Tiểu Điệp tìm một quán ăn nổi bật ngồi nghỉ ngơi dùng cơm trưa, đồ ăn ở đây cũng không nhiều, hơn nữa làm còn rất tuỳ tiện, bày mấy cái bàn nhỏ ven đường coi như xong, hương vị cũng không có gì đặc sắc.
"So với đồ nương tử nhà ta nấu còn kém xa, nếu chúng ta mở quán ở đây nhất định có thể kiếm được đầy rương đầy hòm."
Tống Điềm cười: "Cũng không thể nói như vậy, dù sao chúng ta cũng chưa hiểu biết nhiều về khẩu vị dân chúng ở đây."
Sau khi ăn xong, các nàng cũng không vội vã quay lại, chủ nhà kia thấy bọn họ ung dung đi hỏi giá mấy nhà cho thuê khác, lại còn nói chuyện rất vui vẻ thì liền nóng nảy.
"Ai da tiểu nương tử, tiểu nương tử à, ta cần bán gấp, thế này đi, 180 lượng được không?"
Tống Điềm cười, lúc này mới chậm rãi quay qua.
"Ta dự định đồng ý 150 lượng, giá cả này cũng đã hỏi thăm rõ ràng rồi, thôi thì 160 lượng, thêm 10 lượng vì cửa hiệu của ông có lầu các."
Chủ nhà nghe vậy thì do dự, Tống Điềm nói tiếp: "Ta mang theo bạc, không phải đồ cầm cố, càng không cần đến cửa hàng đổi ngân phiếu, thuận tiện cho ông rất nhiều."
Chủ nhà nghe thế thì hai mắt sáng lên, lập tức dùng ánh mắt khác đánh giá tiểu phụ nhân trước mặt.
"Ngưoi thực sự có bạc sao?"
150 lượng bạc đấy, có thể lấy ra không được mấy người đâu, chẳng lẽ vị này là quý nhân? "Đúng, nếu người đồng ý, chúng ta có thể kí khế ước."
Chủ nhà kia cắn chặt răng: "Thành giao! 160 lượng thì 160 lượng!"
Tiểu Điệp cùng Như Ý ở phía sau nhịn không được hô lên một tiếng. Giao dịch tiến hành thuận lợi, Tống Điềm cũng vui vẻ, sau khi kí xong lập tức lấy tiền trả. Chỗ này đương nhiên phần lớn đều là tiền của Cố Hiển Thành, Tống Điềm vốn dĩ không muốn động vào, nhưng hiện tại có cơ hội, nàng cũng không muốn làm ra vẻ.
Cùng lắm thì sau này buôn bán có lời lại trả lại hắn, huống hồ, hắn vốn là phu quân của nàng, tiêu tiền của nam nhân nhà mình, cũng không phải việc gì to tát.
Trong lòng nàng ngọt ngào, cũng là lần đầu cảm nhận được cảm giác có tiền trong túi, chủ nhà kia cũng vui vẻ, sung sung sướng sướng giao chìa khoá, Tống Điềm lần đầu tiêu nhiều tiền như vậy, trên đường trở về còn cảm thấy lâng lâng không chân thật.
Truyện chỉ được đăng tải trên wattpad @babyboo0902. Tất cả những chỗ khác đều là ăn cắp, vui lòng đọc ở trang chính chủ để cập nhật nội dung truyện nhanh và chính xác nhất.
Buổi tối, Cố Hiển Thành trở về. Tống Điềm cố ý sửa soạn ăn mặc.
Nàng ít khi mặc y phục màu đỏ, lần trước ở huyện Thanh Sơn, Cố Hiển Thành cố ý chọn cho nàng một tấm vải đỏ, nghĩ hắn thích màu này, Tống Điềm liền thay một bộ váy sa màu đỏ.
Mỹ nhân quyến rũ lại kiều diễm, nghe thấy tiếng vó ngựa bên ngoài liền khẽ khàng đứng dậy, đi tới cửa.
Cố Hiển Thành hôm nay không được vui vẻ, hắn tiến cung nghe đến chuyện thi đấu mã cầu liền bực bội, trên người đầy hàn khí chỉ đợi bộc phát.
Kết quả vừa vào cửa, liền thấy mỹ nhân nũng nịu mặt mày như hoạ ra đón, nàng cười hỏi: "Chàng về rồi?"
Cố Hiển Thành sững sờ, cứng đờ đứng tại chỗ.
Nàng hôm nay không chỉ ăn mặc lộng lẫy mà còn cố ý búi tóc lả lơi, tóc đen da trắng, gương mặt rõ ràng được trang điểm qua, môi cũng đỏ.
Mời gọi!
Rõ ràng là đang mời gọi hắn!
Cố Hiển Thành vốn còn có chút bực bội âm u trong lòng giờ không khác gì được ánh mặt trời chiếu rọi, cảm giác khó chịu biến mất không còn tung tích.
Hắn bước vội về phía trước, vừa đến trước mặt nàng thì cánh tay thuần thục vòng qua eo ôm người lên, Tống Điềm mở to mắt, nháy mắt sau đó, cửa lớn sau lưng rầm một tiếng đóng lại, Cố Hiển Thành đè nàng lên ván cửa, hô hấp nóng rực thổi bên tai.
"Chàng là trâu sao?" Tống Điềm đẩy hắn ra, Cố Hiển Thành hừ một tiếng.
"Ừm ta là con trâu không biết mệt mỏi." Hắn kéo tay nàng vòng qua cổ mình nhưng Tống Điềm lại không chịu.
"Chưa ăn cơm đâu, ăn cơm trước đã, hôm nay ta gói sủi cảo."
Cố Hiển Thành cũng không vội vàng, hắn dừng động tác, gật nhẹ đầu: "Được, ăn sủi cảo trước, tí lại ăn cái khác."
Tống Điềm nghe không hiểu ý trong lời nói của hắn, nàng vỗ vai ý bảo hắn buông nàng ra, hai người ngồi xuống bàn.
Tiểu Điệp nhanh nhẹn bưng hai đĩa sủi cảo lên, là nhân thịt heo nấm hương mà Cố Hiển Thành thích nhất, hắn ăn từng cái một, xem ra là thật sự đói bụng.
"Chậm một chút, thiếu ta lại nấu."
Cố Hiển Thành đáp: "Nàng không biết đâu hôm nay mệt muốn chết, đã vậy, ba ngày nữa Hoàng hậu còn muốn tổ chức thi đấu mã cầu."
"Thi đấu mã cầu? Là cái gì?"
Cố Hiển Thành giải thích cho nàng: "Là ngồi trên ngựa chơi bóng, trò chơi của quý tộc công tử tiểu thư, chả có gì thú vị."
"Vậy chàng phải tham gia sao?"
"Ừm, không trốn được."
Tống Điềm không quan tâm thi đấu mã cầu gì cả, nàng cười ngồi bên cạnh bóc quýt cho Cố Hiển Thành, Cố Hiển Thành đợi một lúc không thấy nàng hỏi thêm, hắn cẩn thận từng li từng tí ngẩng đầu nói: "Lần này thi đấu mã cầu là... nam nữ phối hợp mội đội."
Tống Điềm không để ý: "Ừm"
"Ta nghi ngờ, khả năng sẽ bị phân vào đội của nữ tử Nguỵ gia kia."
Tống Điềm vẫn đang nghĩ về chuyện cửa hàng lúc ban ngày: "Được."
Cố Hiển Thành sửng sốt.
"Nàng không để ý?"
Tống Điềm lúc này mới hồi thần: "Hả?"
Kỳ thật nàng cũng không nghe Cố Hiển Thành nói gì liền hỏi lại: "Để ý chuyện gì?"
sắc mặt Cố Hiển Thành càng ngày càng khó coi.
"Chàng ăn đi, ăn xong, ta nói cho chàng nghe chuyện này."
Cố Hiển Thành ăn không nổi: "Chuyện gì, nàng nói đi."
Tống Điềm hưng phấn cực kì: "Hôm nay ta tiêu tiền của chàng."
"Ồ"
"160 lượng! Ta mua lại cửa hiệu kia rồi."
"Ừm." Cố Hiển Thành học theo nàng.
"Chàng không để tâm sao?"
Cố Hiển Thành càng hỏi càng nghiện: "Hả?"
"Ta để ý cái gì?"
Tống Điềm vẫn chưa ý thức được.
"160 lượng đó, nhưng mà chàng yên tâm, ngày sau ta nhất định sẽ kiếm bù trả lại cho chàng, chàng không biết đâu, ở đó..."
Cũng không biết câu nào của nàng chạm đến vảy ngược của Cố Hiển Thành, lời còn chưa dứt, người đối diện lập tức bực bội, đứng bật dậy.
Tống Điềm: "Sao thế?"
Cố Hiển Thành nghiến răng nghiến lợi. "Nàng nói trả lại cho ta?"
"Ý ta là, đại khái phải chờ khoảng ba tháng hoặc nửa năm nữa..."
"Ta không đợi được lâu như vậy." Cố Hiển Thành thở phì phò, "Muốn trả, thì bây giờ, ngay lập tức."
Hắn dứt lời, cơm cũng không ăn, trực tiếp tiến lên bắt lấy nàng, Tống Điềm ý thức được nguy hiểm, lập tức muốn tránh, nhưng sức nàng sao bì được hắn.
"A~~~"
Cố Hiển Thành thổi tắt nến.
Hẳn là hắn cũng để ý canh giờ, muốn tránh mặt Cố Hiển Thành, Tống Điềm biết hắn đến là có chuyện muốn nói, lập tức mời vào rồi đi pha trà.
"Nương tử muốn ra ngoài?" Lưu Dương hỏi.
Tống Điềm cười kể lại chuyện thuê cửa hàng.
Lưu Dương gật đầu: "Đây vốn là chuyện tốt, nương tử đến kinh thành, tìm kế mưu sinh cũng là điều đương nhiên, chỉ là hôm nay ta đến, muốn dặn dò nương tử hai chuyện."
"Ngài cứ nói đừng ngại."
Tối qua Lưu Dương cẩn thận suy tư, cuối cùng hắn vẫn cảm thấy Bệ hạ nhất định sẽ không để yên, sáng sớm nay lại nghe tin Hoàng hậu muốn tổ chức thi đấu mã cầu, hơn nữa lại còn là đích thân Thái tử điện hạ đi khuyên bảo Bệ hạ, hắn cẩn thận suy tính liền hiểu ra.
Hôm nay hắn cũng không dự định nói cho Tống Điềm chuyện về Duyệt mỹ nhân kia làm nàng khó chịu, hắn muốn nói chuyện khác.
"Mấy ngày gần đây, kinh thành khả năng sẽ xảy ra mấy cái án kiện làm cho người ta sợ hãi, mong nương tử vạn sự cẩn thận, cửa hiệu không nên thuê ở gần cầu Chu Tước."
Tống Điềm giật mình kinh hãi. Cửa hiệu mà nàng nhìn trúng quả thật ở gần cầu Chu Tướng, nàng vội vã hỏi: "Vì sao? Án kiện gì?"
Lưu Dương vừa nghĩ tới chuyện này thì liền thấy đau lòng, nhưng không thể không dặn dò thêm mấy câu.
"Ta chỉ là nghe nói, ở ngoại ô dạo này có nữ nhân và trẻ con mất tích, mà kẻ gây án kia cũng vô cùng kiêu ngạo không coi ai ra gì, cầu Chu Tước là đường ra ngoại thành, tuy đường xá thuận tiện nhưng ngư long hỗn tạp, rất dễ trở thành nơi kẻ ác hoành hành, cho nên nương tử nên tránh đi thì hơn.
Nữ nhân và trẻ con mất tích...
Tống Điềm nghe mà lạnh sống lưng.
"Đa tạ đại nhân nhắc nhở." Tống Điềm từng nghe Cố Hiển Thành nói qua về bản lĩnh của Lưu Dương, thêm nữa hắn cũng từng giúp nàng nhiều lần, Tống Điềm đối với hắn là hoàn toàn tin tưởng, cũng không hề có ý tứ phản bác.
Lưu Dương cười: "Nương tử chịu nghe ta khuyên, chuyện này liền dễ dàng xử lý."
Nếu đã nói vậy, Tống Điềm liền tiện thể nhờ hắn xem giúp nàng chỗ nào thuê cửa hàng thì tốt, ai ngờ Lưu Dương vừa liếc mắt đã chỉ cho nàng một chỗ tương đối vắng vẻ.
"Nơi này, ba tháng sau triều đình sẽ có quyết định tu bổ, hiện tại giá thuê rất thấp, nhưng sau này thì chưa chắc."
Tống Điềm cẩn thận nhìn, khu dân cư xung quanh nhìn qua đều rất tồi tàn cũ kĩ, trong nháy mắt, Tống Điềm liền hiểu ý hắn.
"Đa tạ đại nhân."
Lưu Dương gật đầu cười, uống xong chén trà nhỏ lại ăn thêm mấy miếng điểm tâm rồi mới ung dung rời đi.
Tống Điềm ra cửa liền đi thẳng tới chỗ Lưu Dương chỉ.
Truyện chỉ được đăng tải trên wattpad @babyboo0902. Tất cả những chỗ khác đều là ăn cắp, vui lòng đọc ở trang chính chủ để cập nhật nội dung truyện nhanh và chính xác nhất.
Nơi này tuy ở trung tâm kinh thành nhưng quả thật có chút tồi tàn, nhưng mặt sau lại có một chợ rau, vì có chút ồn ào cùng không sạch sẽ nên Tống Điềm không coi trọng nơi này. Nhưng hôm nay đến đây lần nữa lại phát hiện ra vài điều mới.
Đầu tiên, có chợ thì sẽ thuận tiện mua bán thức ăn, tiếp theo, nơi này chủ yếu là dân lao động, cần có chỗ ăn trưa. Thứ ba, xung quanh đều là nhà dân, đông đúc và ngột ngạt nhưng nghĩ đến lời Lưu Dương nói, Tống Điềm hiểu.
Nàng quyết định sẽ chọn nơi này!
Hơn nữa nàng còn quyết đoán, không thuê mà trực tiếp mua lại cửa hàng này.
Tiểu Điệp nghe vậy thì giật mình.
"Mua chỗ này sao, sẽ cần bao nhiêu là tiền đấy!"
Người chủ nhà vừa vặn đến nơi, nghe nói có người muốn mua liền vui mừng, nhưng hắn lại ra giá rất hiểm, vừa mở miệng liền hét 200 lượng, con số này doạ Tống Điềm hoảng sợ.
Do dự một chút, Tống Điềm hỏi lại: "Giá cả có thể thương lượng không?"
Chủ nhà cười đáp: "Nương tử cứ đi hỏi thăm xem, đây là giá chung rồi."
Tống Điềm cũng không từ chối ngay, "Được, chúng ta đi chỗ khác xem."
Chủ nhà lập tức sửng sốt, không ngờ nói đi liền đi thật, Tống Điềm biết khi đàm phán không thể biểu hiện việc mình quá muốn mua, nàng dẫn theo bọn Tiểu Điệp cùng Như Ý đi dạo một vòng quanh chợ, đồng thời cũng hỏi thăm giá cả.
200 lượng chắc chắn là quá cao, 150 còn có thể chấp nhận.
Chỉ là, cửa hiệu này có hai tầng, mua xong còn có thể cải tạo lại một chút, nàng vẫn khá là thích.
Tống Điềm cũng không vội vã quay về, đi dạo xong liền cùng bọn Tiểu Điệp tìm một quán ăn nổi bật ngồi nghỉ ngơi dùng cơm trưa, đồ ăn ở đây cũng không nhiều, hơn nữa làm còn rất tuỳ tiện, bày mấy cái bàn nhỏ ven đường coi như xong, hương vị cũng không có gì đặc sắc.
"So với đồ nương tử nhà ta nấu còn kém xa, nếu chúng ta mở quán ở đây nhất định có thể kiếm được đầy rương đầy hòm."
Tống Điềm cười: "Cũng không thể nói như vậy, dù sao chúng ta cũng chưa hiểu biết nhiều về khẩu vị dân chúng ở đây."
Sau khi ăn xong, các nàng cũng không vội vã quay lại, chủ nhà kia thấy bọn họ ung dung đi hỏi giá mấy nhà cho thuê khác, lại còn nói chuyện rất vui vẻ thì liền nóng nảy.
"Ai da tiểu nương tử, tiểu nương tử à, ta cần bán gấp, thế này đi, 180 lượng được không?"
Tống Điềm cười, lúc này mới chậm rãi quay qua.
"Ta dự định đồng ý 150 lượng, giá cả này cũng đã hỏi thăm rõ ràng rồi, thôi thì 160 lượng, thêm 10 lượng vì cửa hiệu của ông có lầu các."
Chủ nhà nghe vậy thì do dự, Tống Điềm nói tiếp: "Ta mang theo bạc, không phải đồ cầm cố, càng không cần đến cửa hàng đổi ngân phiếu, thuận tiện cho ông rất nhiều."
Chủ nhà nghe thế thì hai mắt sáng lên, lập tức dùng ánh mắt khác đánh giá tiểu phụ nhân trước mặt.
"Ngưoi thực sự có bạc sao?"
150 lượng bạc đấy, có thể lấy ra không được mấy người đâu, chẳng lẽ vị này là quý nhân? "Đúng, nếu người đồng ý, chúng ta có thể kí khế ước."
Chủ nhà kia cắn chặt răng: "Thành giao! 160 lượng thì 160 lượng!"
Tiểu Điệp cùng Như Ý ở phía sau nhịn không được hô lên một tiếng. Giao dịch tiến hành thuận lợi, Tống Điềm cũng vui vẻ, sau khi kí xong lập tức lấy tiền trả. Chỗ này đương nhiên phần lớn đều là tiền của Cố Hiển Thành, Tống Điềm vốn dĩ không muốn động vào, nhưng hiện tại có cơ hội, nàng cũng không muốn làm ra vẻ.
Cùng lắm thì sau này buôn bán có lời lại trả lại hắn, huống hồ, hắn vốn là phu quân của nàng, tiêu tiền của nam nhân nhà mình, cũng không phải việc gì to tát.
Trong lòng nàng ngọt ngào, cũng là lần đầu cảm nhận được cảm giác có tiền trong túi, chủ nhà kia cũng vui vẻ, sung sung sướng sướng giao chìa khoá, Tống Điềm lần đầu tiêu nhiều tiền như vậy, trên đường trở về còn cảm thấy lâng lâng không chân thật.
Truyện chỉ được đăng tải trên wattpad @babyboo0902. Tất cả những chỗ khác đều là ăn cắp, vui lòng đọc ở trang chính chủ để cập nhật nội dung truyện nhanh và chính xác nhất.
Buổi tối, Cố Hiển Thành trở về. Tống Điềm cố ý sửa soạn ăn mặc.
Nàng ít khi mặc y phục màu đỏ, lần trước ở huyện Thanh Sơn, Cố Hiển Thành cố ý chọn cho nàng một tấm vải đỏ, nghĩ hắn thích màu này, Tống Điềm liền thay một bộ váy sa màu đỏ.
Mỹ nhân quyến rũ lại kiều diễm, nghe thấy tiếng vó ngựa bên ngoài liền khẽ khàng đứng dậy, đi tới cửa.
Cố Hiển Thành hôm nay không được vui vẻ, hắn tiến cung nghe đến chuyện thi đấu mã cầu liền bực bội, trên người đầy hàn khí chỉ đợi bộc phát.
Kết quả vừa vào cửa, liền thấy mỹ nhân nũng nịu mặt mày như hoạ ra đón, nàng cười hỏi: "Chàng về rồi?"
Cố Hiển Thành sững sờ, cứng đờ đứng tại chỗ.
Nàng hôm nay không chỉ ăn mặc lộng lẫy mà còn cố ý búi tóc lả lơi, tóc đen da trắng, gương mặt rõ ràng được trang điểm qua, môi cũng đỏ.
Mời gọi!
Rõ ràng là đang mời gọi hắn!
Cố Hiển Thành vốn còn có chút bực bội âm u trong lòng giờ không khác gì được ánh mặt trời chiếu rọi, cảm giác khó chịu biến mất không còn tung tích.
Hắn bước vội về phía trước, vừa đến trước mặt nàng thì cánh tay thuần thục vòng qua eo ôm người lên, Tống Điềm mở to mắt, nháy mắt sau đó, cửa lớn sau lưng rầm một tiếng đóng lại, Cố Hiển Thành đè nàng lên ván cửa, hô hấp nóng rực thổi bên tai.
"Chàng là trâu sao?" Tống Điềm đẩy hắn ra, Cố Hiển Thành hừ một tiếng.
"Ừm ta là con trâu không biết mệt mỏi." Hắn kéo tay nàng vòng qua cổ mình nhưng Tống Điềm lại không chịu.
"Chưa ăn cơm đâu, ăn cơm trước đã, hôm nay ta gói sủi cảo."
Cố Hiển Thành cũng không vội vàng, hắn dừng động tác, gật nhẹ đầu: "Được, ăn sủi cảo trước, tí lại ăn cái khác."
Tống Điềm nghe không hiểu ý trong lời nói của hắn, nàng vỗ vai ý bảo hắn buông nàng ra, hai người ngồi xuống bàn.
Tiểu Điệp nhanh nhẹn bưng hai đĩa sủi cảo lên, là nhân thịt heo nấm hương mà Cố Hiển Thành thích nhất, hắn ăn từng cái một, xem ra là thật sự đói bụng.
"Chậm một chút, thiếu ta lại nấu."
Cố Hiển Thành đáp: "Nàng không biết đâu hôm nay mệt muốn chết, đã vậy, ba ngày nữa Hoàng hậu còn muốn tổ chức thi đấu mã cầu."
"Thi đấu mã cầu? Là cái gì?"
Cố Hiển Thành giải thích cho nàng: "Là ngồi trên ngựa chơi bóng, trò chơi của quý tộc công tử tiểu thư, chả có gì thú vị."
"Vậy chàng phải tham gia sao?"
"Ừm, không trốn được."
Tống Điềm không quan tâm thi đấu mã cầu gì cả, nàng cười ngồi bên cạnh bóc quýt cho Cố Hiển Thành, Cố Hiển Thành đợi một lúc không thấy nàng hỏi thêm, hắn cẩn thận từng li từng tí ngẩng đầu nói: "Lần này thi đấu mã cầu là... nam nữ phối hợp mội đội."
Tống Điềm không để ý: "Ừm"
"Ta nghi ngờ, khả năng sẽ bị phân vào đội của nữ tử Nguỵ gia kia."
Tống Điềm vẫn đang nghĩ về chuyện cửa hàng lúc ban ngày: "Được."
Cố Hiển Thành sửng sốt.
"Nàng không để ý?"
Tống Điềm lúc này mới hồi thần: "Hả?"
Kỳ thật nàng cũng không nghe Cố Hiển Thành nói gì liền hỏi lại: "Để ý chuyện gì?"
sắc mặt Cố Hiển Thành càng ngày càng khó coi.
"Chàng ăn đi, ăn xong, ta nói cho chàng nghe chuyện này."
Cố Hiển Thành ăn không nổi: "Chuyện gì, nàng nói đi."
Tống Điềm hưng phấn cực kì: "Hôm nay ta tiêu tiền của chàng."
"Ồ"
"160 lượng! Ta mua lại cửa hiệu kia rồi."
"Ừm." Cố Hiển Thành học theo nàng.
"Chàng không để tâm sao?"
Cố Hiển Thành càng hỏi càng nghiện: "Hả?"
"Ta để ý cái gì?"
Tống Điềm vẫn chưa ý thức được.
"160 lượng đó, nhưng mà chàng yên tâm, ngày sau ta nhất định sẽ kiếm bù trả lại cho chàng, chàng không biết đâu, ở đó..."
Cũng không biết câu nào của nàng chạm đến vảy ngược của Cố Hiển Thành, lời còn chưa dứt, người đối diện lập tức bực bội, đứng bật dậy.
Tống Điềm: "Sao thế?"
Cố Hiển Thành nghiến răng nghiến lợi. "Nàng nói trả lại cho ta?"
"Ý ta là, đại khái phải chờ khoảng ba tháng hoặc nửa năm nữa..."
"Ta không đợi được lâu như vậy." Cố Hiển Thành thở phì phò, "Muốn trả, thì bây giờ, ngay lập tức."
Hắn dứt lời, cơm cũng không ăn, trực tiếp tiến lên bắt lấy nàng, Tống Điềm ý thức được nguy hiểm, lập tức muốn tránh, nhưng sức nàng sao bì được hắn.
"A~~~"
Cố Hiển Thành thổi tắt nến.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương