Edit + Beta: Vịt

****** Đăng nốt chương này xong tui đi hóng "Bẫy" đây =))))) dạo này cứ bị mê phim này =))))

Hàn Huấn bình thường làm việc vì bản thân, đột nhiên đáp ứng yêu cầu vô lý của bên đầu tư, Tôn Hạo Nhiên bỗng cảm thấy không ổn.

Trong xương cậu lộ ra thanh cao, khinh thường tư bản, càng coi thường tư tưởng người khác chi phối cậu, một bộ từ nhỏ đã đợi người khác người khác đi theo làm tùy tùng.

Không biết, còn tưởng là chàng công tử nhà ai sống an nhàn sung sướng mọi việc không nhọc lòng.

Tôn Hạo Nhiên quen biết với cậu 7 năm, cũng không hiểu cậu đang nghĩ gì.

"Tiểu Huấn," Tôn Hạo Nhiên kéo Hàn Huấn qua, thấp giọng nói, "Chúng ta thương lượng với Ảnh Nghiệp Áo Pháp chính là hợp tác《Toàn vũ hành gia》, nếu như bọn họ cần kịch bản đặt làm riêng, có thể mời biên kịch khác viết, không cần nhìn sắc mặt bọn họ."

Hàn Huấn mắt lé nhìn lướt qua, nói: "Tôi muốn viết."

Tôn Hạo Nhiên vẻ mặt vì cậu lo lắng vì cậu sốt ruột, khuyên: "Nếu cậu muốn viết, vậy chúng ta viết từ từ, Tiểu Huấn à, chậm rãi làm ra việc tinh tế, cậu không cần gấp. Thời gian một tháng quá ngắn, cho dù không phải vì kịch bản, cậu nên vì sức khỏe của cậu suy nghĩ chút, hiện tại chúng ta không cần đuổi thời gian liều mạng, mặc dù kịch bản rất quan trọng, nhưng thân thể quan trọng hơn. Chờ cậu viết xong chúng ta lại bàn với bọn họ, trước mắt vẫn là chú ý《Toàn vũ hành gia》trước, dù sao Ảnh Nghiệp Áo Pháp mời là đạo diễn Văn Hàng, nói rõ bọn họ quả thật vô cùng coi trọng hạng mục này, lời của tổng giám đốc Từ không cần để trong lòng, chúng ta có lệ với hắn chút, sau này lại từ từ nói."

Ý tứ ghét tổng giám đốc Từ trong mắt Tôn Hạo Nhiên đều muốn tràn ra ngoài rồi, trong giọng nói cũng lộ ra khinh thường đối với phú nhị đại vô năng.

Người Tôn Hạo Nhiên không thích, Hàn Huấn lại nhìn phá lệ thuận mắt, vẻ mặt tái nhợt lạnh nhạt hiếm thấy nhiễm ý cười.

Cậu nói với Từ Tư Miểu: "Tôi có sáng ý gần giống với của Từ tổng, chỉ là cứ bận mãi, không rảnh viết ra, Từ tổng đã đúng lúc tìm kiếm kịch bản tương tự, hi vọng anh có thể cho tôi một cơ hội, để tui thử xem."

Từ Tư Miểu lười biếng tựa vào sofa, giống như đại sáng ý kinh thiên của mình đạt được thừa nhận, ánh mắt tán dương nhìn cậu.

Từ Tư Miểu nói: "Tôi đã nói phòng làm việc có thể viết ra《Bác sĩ thú y》, nhất định có người tài. Vậy thì đã nói, thời gian 1 tháng, cậu có thể viết ra kịch bản tôi muốn, tôi liền bỏ một trăm triệu...... À, không, nếu như cậu viết là cảnh phim khủng chế tác khủng, đầu tư của tôi không giới hạn. Điều kiện tiên quyết là, khiến tôi vừa ý."

Từ Tư Miểu bên này vui vẻ đánh nhịp, nhưng, Trương Việt lại cau mày.

Hắn quay đầu nói với Từ Tư Miểu: "Từ tổng, chúng ta vẫn là tiếp tục thảo luận kịch bản《Toàn vũ hành gia》đi, nếu vị trợ lý Hàn này có thể viết ra kịch bản anh muốn, chúng ta lại tiếp tục tìm thời gian khác bàn bạc."

"《Toàn vũ hành gia》chả có gì phải thảo luận." Từ Tư Miểu chống đầu, lật kịch bản dày cộp trên bàn kêu soạt soạt, "Đây không phải phim tôi thích, tôi không muốn đầu tư, cho nên còn thảo luận cái gì? Quả thực lãng phí thời gian."

Trương Việt nói: "Chủ tịch Từ rất coi trọng hạng mục này, công ty đã chuẩn bị coi nó là hạng mục trọng điểm sang năm để tuyên truyền."

Hai mắt màu nhạt, vẻ mặt lười biếng của Từ Tử Miêu nhìn Trương Việt, giảo hoạt cười một tiếng, nói: "Phó giám đốc Trương, tôi mới là người quyết sách nhỉ."

Sắc mặt Trương Việt cứng đờ.

Từ Tư Miểu ngồi ở đây không thể coi là một mỹ nam tử an tĩnh, kiêu căng đủ, ngay mặt đối nghịch Trương Việt, một chút cũng không định lưu tình.

Anh duỗi tay, ưu nhã mượn notebook và bút của thư ký bên cạnh qua, cúi đầu ở trên giấy viết soạt soạt gì đó, sau đó xé xuống cầm trên tay.

Ghế sofa vang lên tiếng kéo động, Từ Tư Miểu đứng lên, chiều cao cơ hồ vượt qua người bình thường, duỗi tay dài có thể vượt qua cả bàn hội nghị.

Anh đưa tờ giấy viết số điện thoại tới trước mặt Hàn Huấn.

Ý cười của Từ Tư Miểu sâu hơn, trong mắt phản chiếu khuôn mặt tái nhợt kinh ngạc của tiểu trợ lý.

Anh nói: "Chuẩn bị xong tùy thời gọi cho tôi."

(Truyện chỉ được đăng tại Wattpad humat3 và Sweek humat170893)

......

Tôn Hạo Nhiên có khuôn mặt ôn hòa, nhưng thức đêm túng dục lâu dài, mới 28 tuổi đã giống như trung niên, trên mặt đều là sưng phù của mập giả quá mức, còn có bọng mắt dày cộp, nhìn thế nào cũng không giống bạn cùng tuổi với Hàn Huấn.

Kết thúc họp hội ý, Hàn Huấn ngồi trong ô làm việc thu xếp máy tính, gã ngồi ở một bên, bắt đầu khuyên Hàn Huấn từ bỏ ý nghĩ viết cái kịch bản buồn cười này.

Song Hàn Huấn chuyên chú vào chỉnh sửa văn bản máy tính, nói: "Truyện buồn cười vừa vặn có thể viết thành hài kịch."

Tôn Hạo Nhiên không thuận không buông hỏi: "Nhưng phim mỹ thực của cậu thì sao? Lúc trước cậu nói muốn bế quan mấy tháng, cũng là vì viết phim mỹ thực cậu chuẩn bị đã nhiều năm, dù sao cũng sẽ không từ bỏ chứ."

Hàn Huấn giương mắt nhìn gã, trong tầm mắt đen thui làm nổi bật vẻ mặt dối trá của Tôn Hạo Nhiên.

Tôn Hạo Nhiên hỏi chính là kịch bản mà cậu đã viết lọt phần đầu, kẹt ở kết thúc.

Vốn chỉ nghĩ kịch bản thỏa mãn bản thân, vậy mà đạt được giải biên kịch xuất sắc nhất.

Còn nhận được chiếc cúp thủy tinh "Biên kịch xuất sắc nhất" đã nện trên đầu cậu, đánh cho cậu hấp hối.

Chiếc cúp trong suốt lóng lánh dính màu máu sậm, mùi máu tanh đặc dính vọt lên khoang miệng Hàn Huấn, chỉ còn lại sự tuyệt vọng bị phản bội, nhớ lại máu tanh, kích thích huyệt thái dương cậu thình thịch đau.

Hàn Huấn lại câu lên nụ cười, nhìn thẳng hung thủ.

Cậu lớn lên đẹp, mắt hơi xếch, cười lên giống như nhìn thấu lòng người, "Tôn Hạo Nhiên, cậu có thể đừng giả bộ hảo tâm buồn nôn như vậy không?"

"Cái gì?!" Trong lòng Tôn Hạo Nhiên lộp bộp một cái, biểu tình lại vô cùng chột dạ.

Bọn họ hợp tác ba năm, Hàn Huấn chưa từng giống như hiện tại, ý cười mang theo trào phúng và thấu triệt, dường như cậu thấy rõ việc mình làm sau lưng cho tới nay.

Không, không thể nào.

Tôn Hạo Nhiên bình ổn tâm trạng, vẻ mặt lo lắng hỏi: "Tiểu Huấn, là ai nói với cậu cái gì?"

Hàn Huấn không nói chuyện, chỉ là sắp xếp văn bản trong máy tính vào với nhau.

Tôn Hạo Nhiên nói tiếp: "Mặc kệ ai nói với cậu cái gì, chỗ này nhất định là có hiểu lầm."

"Hiểu lầm?" Hàn Huấn delete tất cả thông tin trên destop máy tính, liếc gã, "Hiểu lầm cậu cầm kịch bản của tôi nhận được cả danh lợi, quay lưng lại nói với mọi người, tôi là phế vật cái gì cũng không viết ra được, toàn dựa vào phòng làm việc của cậu nuôi?"

Trong lòng Tôn Hạo Nhiên hoảng hốt, gã bí mật nói với bên đầu tư, sao có thể truyền đến tai Hàn Huấn.

Hàn Huấn chưa bao giờ tham dự tiệc rượu của bên đầu tư, gã chỉ dẫn 3 trợ lý nữ tham dự.

Gã cho rằng 3 người phụ nữ kín miệng, không nghĩ tới mấy lời này truyền đến tai Hàn Huấn.

Rốt cuộc là Lâm Tiếu, Lý Nguyệt, hay là Ngô Kiều Kiều nói? Tôn Hạo Nhiên đã bắt đầu nghi ngờ trợ lý của mình, ngoài miệng vẫn ngụy biện, "Tiểu Huấn, tôi chưa từng nói lời như vậy, tôi đối với cậu thế nào, cậu còn không rõ ràng sao?"

"Rõ, tôi đương nhiên rõ."

Hàn Huấn cầm lấy xấp giấy A4 cuối cùng trên bàn, xùy cười một tiếng, "3 năm trước, cậu cầm kịch bản của tôi tìm đến tôi, hận thù sôi sục mắng bên đầu tư không có ánh mắt, thề nhất định phải giúp tôi bán kịch bản ra ngoài, đáng tiếc lần nào cũng trắc trở, để truyện không bị chôn vùi, đành phải dưới uy hiếp của tập đoàn Lục Chúng, bị ép trở thành kịch bản ký tên người khác. Hiện tại nghĩ tới, cậu giả bộ giống thật, tôi vậy mà tin."

Lúc cậu nói lời này, Tôn Hạo Nhiên khẩn trương nhìn quanh qua lại.

Vẫn may, trợ lý phòng làm việc không biết đi đầu lười biếng rồi, không ai nghe thấy Hàn Huấn nói.

Tôn Hạo Nhiên thấp giọng nói: "Tiểu Huấn, nếu như cậu bất mãn với phân chia kịch bản, chúng ta có thể bàn lại."

Hàn Huấn cúi đầu nhìn kịch bản, đi về phía máy giấy vụn ở góc, cậu lắc đầu nói: "Tôi viết kịch bản không phải vì tiền. Chỉ là đáng tiếc câu truyện hay này, tôi đã viết 15 cảnh phim, nhưng nó không có cơ hội được in ra."

Tôn Hạo Nhiên nhìn kịch bản, mắt cũng thẳng, "Sao sẽ không có cơ hội, Tiểu Huấn, kịch bản của cậu luôn luôn hay nhất, tôi có thể giúp cậu tìm bên đầu tư nguyện ý hợp tác."

"Tỷ như tập đoàn Lục Chúng? Sau đó vị trí biên kịch chỉ để lại tên cậu, sau đó cậu lại đầy mặt tức giận nói với tôi, bên đầu tư sao có thể làm như vậy, cậu muốn đi tìm bọn họ đòi thuyết pháp?"

Chuyện kiếp trước từng xảy ra, Hàn Huấn nói ra chỉ cảm thấy nhẹ nhàng.

Tôn Hạo Nhiên quá biết diễn kịch, vẻ mặt tức giận đi tìm Lục Chúng, sau đó vẻ mặt bi thống thương tâm quay về nói xin lỗi.

Nói xin lỗi quá nhiều, Hàn Huấn cũng chết lặng.

Ai bảo đối thủ của cậu là tư bản, cậu căn bản không có khả năng thắng.

Nghĩ đến đây, Hàn Huấn giơ xấp giấy trong tay lên, trên mặt đều là ý cười, "Không phiền thầy Tôn nữa, thời gian này ở trước mặt tôi diễn kịch, còn không bằng để tâm đi viết kịch bản."

Nói xong, cậu tiện tay xé trang kịch bản, nhét vào máy giấy vụn.

Sắc mặt Tôn Hạo Nhiên đại biến, "Hàn Huấn cậu làm gì!"

Âm thanh quá lớn, dẫn tới trợ lý phòng trà nước chạy đến, vừa nhìn điệu bộ này, đều thấp giọng hỏi sao thế.

Hàn Huấn đứng ở bên cạnh máy giấy vụn trong góc đối diện phòng trà nước, từng xấp kịch bản xoắn nát trong tay, khóe miệng cậu mang theo nụ cười vẻ mặt lộ ra điên cuồng thống khoái, cực kỳ giống kẻ điên mặc sức bừa bãi.

Thầy Tôn đáng kính của các cô đứng ở nơi cách Hàn Huấn hơn 1 mét, hoảng sợ vạn phần nói: "Tiểu Huấn, cậu rốt cuộc sao thế, có chuyện chúng ta có thể từ từ thương lượng, những lời đó đều là hiểu lầm, cậu chưa tìm chứng cớ đã tin! Thái độ làm người của tôi cậu còn không biết sao?"

Hàn Huấn nhìn Tôn Hạo Nhiên, lộ ra một nụ cười tàn nhẫn.

"Biết chứ. Âm hiểm tiểu nhân, mặt người dạ thú, vì tiền cậu cái gì cũng có thể làm, bao gồm bán đứng tôi. Còn có bổ sung gì không?"

Sắc mặt Tôn Hạo Nhiên trắng bệch.

Hai tay Hàn Huấn cắm trong túi, tiếp tục nói: "Cậu không bổ sung, tôi bổ sung. Kịch bản của cậu thật sự là bình thường tới tồi tệ, chỉ biết dựa vào cái lưỡi ba tấc không nát đi lừa gạt bên đầu tư có tiền tin tưởng sáng ý của cậu rất tuyệt, kết quả quay ra một đống thứ rác rưởi bản thân cậu cũng không muốn ký tên."

Ba trợ lý hai mặt nhìn nhau, không biết Hàn Huấn tại sao bỗng nhiên như vậy.

Tôn Hạo Nhiên bình thường coi trọng Hàn Huấn nhất, cho dù Hàn Huấn cái gì cũng không viết ra được, cũng sẽ cho cậu cơ hội thực tập kịch trường, tầm thường rõ ràng là Hàn Huấn, nhưng cậu lại có mặt mũi chỉ trích Tôn Hạo Nhiên được khen là thiên tài?

Nhưng lúc này, Tôn Hạo Nhiên đã không kịp đi quản trợ lý, gã đắm chìm trong ảo giác mình là biên kịch thiên tài quá lâu, bị Hàn Huấn chân chính sáng tác ra những kịch bản ưu tú kia nói ra chân tướng, nhất thời sắc mặt đỏ lên, giống như bị chọc giận gào thét, "Cậu biết rõ tại sao sẽ như vậy! Tôi cũng là bị ép!"

Hàn Huấn mặt không biểu tình nói: "À, cậu là nói có người ép cậu mật báo với tập đoàn Lục Chúng, yêu cầu thưởng xin công lao? Thả nào tôi cảm thấy cậu kéo đầu tư của tập đoàn Lục Chúng có hơi quá thuận lợi, bây giờ nghĩ chút, là cậu bán tin tức của tôi đổi lấy nhỉ."

Tôn Hạo Nhiên giúp tập đoàn Lục Chúng giám sát cậu, đổi lấy tín nhiệm của những người đó, kết phường chèn ép nỗ lực của cậu.

Để cái người "Hàn Huấn" này triệt để biến mất trước mắt người đời.

Hai tay Hàn Huấn cắm trong túi, nói: "Tôn Hạo Nhiên, chúng ta quen biết 7 năm, hợp tác 3 năm, cậu một biên kịch diễn kịch lâu như vậy, không ngán sao?"

Tôn Hạo Nhiên không nói chuyện, sắc mặt xanh mét nhìn chăm chăm về phía máy giấy vụn yên lặng trở lại.

Hàn Huấn nhún nhún vai, không sao cả đi ra ngoài, "Nhưng tôi ngán rồi, tạm biệt Tôn đại biên kịch."

Bóng lưng tiêu sái của thanh niên gầy yếu biến mất sau kính mờ "Phòng làm việc điện ảnh Tôn Hạo Nhiên".

Bên trong phòng trầm mặc một hồi, Tôn Hạo Nhiên trầm mặt, mò máy giấy vụn, đổ ra một hộp giấy vụn.

Loạt xoạt run rẩy mở hộp giấy vụn ra, bụi trắng tản ra trong không khí.

Gã lấy ra mấy mảnh giấy vụn, lật ra có chữ viết, bỗng dưng gào lên với đám trợ lý sắc mặt ngạc nhiên không thôi: "Còn nhìn cái gì, ghép lại cho tôi! Thiếu một câu thoại cũng không được tan làm!"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện