Chàng biết không, từ đầu ta nhận ra phía xa chàng chăm chú quan sát ta, ta cố tình múa điệu Lạc Hoa Thiên Vũ mê hoặc chàng, ta thấy trong đôi mắt xao xuyến của chàng chính là hình bóng của ta, tự hỏi có phải ta đã làm chàng nhung nhớ?

Gia Hân hiên - Hậu cung Bắc Định quốc

Kim Thiên Từ bước chân vào tiền viện của Gia Hân hiên vội hỏi các cung nữ “Quận Chúa đâu?”

Cung nữ đáp ở thiện phòng, Kim Thiên Từ liền đi tới thiện phòng, từ xa đã ngửi thấy mùi thức ăn rất thơm kèm theo giọng nói của Hỷ nhi “Quận chúa, người là cành vàng lá ngọc, sao có thể tự tay xuống bếp nấu ăn được chứ? Để nô tỳ làm là được rồi.”

“Lát em mang tới Khang Nhân vương phủ giúp ta, vương gia dạo này ít mặc áo choàng, mùa xuân trời còn lạnh, ta phải làm mấy món giúp vương gia bồi bổ sức khoẻ.”

“Quận chúa đối xử thật tốt với vương gia. Lát em, sẽ đi liền.”

Hỷ nhi nhìn ra phía cửa thì thấy Kim Thiên Từ đã đứng đó liền lặng lẽ lui ra ngoài. Kim Thiên Từ bước vào, ôm eo Kim Uyển Dư từ phía sau “Muội không cần cho người mang đồ tới Khang Nhân vương phủ đâu.”

“Huynh nói hôm nay sẽ đi săn với Cảnh Định vương. Sao lại về sớm như thế?”

“Cảnh Định vương, đệ ấy được phụ hoàng triệu kiến, huynh liền về đây với muội.” Thật ra thì trong số các hoàng tử tài thiện xạ của Kim Thiên Từ là giỏi nhất nhưng Cảnh Định vương Kim Thiên Hải lại không thích bắn cung và cưỡi ngựa nên những lần đi chung, Kim Thiên Từ rất nhanh chóng chán.

Kim Uyển Dư cười rồi mang đồ ăn đặt lên khay gỗ, Hỷ nhi cầm khay gỗ rồi mang lên chính điện. Kim Uyển Dư lau mồ hôi trên trán cho Kim Thiên Từ “Huynh lần sau không cần vội đến đây với muội đâu. Huynh đến Gia Hân hiên nhiều quá cũng không tốt.”

“Huynh chỉ muốn mỗi ngày được ở cạnh muội.”

Kim Uyển Dư ngưng lau mồ hôi trên trán Kim Thiên Từ, định bỏ tay xuống thì Kim Thiên Từ vội giữ lại “Huynh chỉ muốn mỗi ngày được ở cạnh muội.”

“Vậy huynh đến gặp hoàng thượng, xin hoàng thượng ban hôn cho chúng ta.”

Kim Thiên Từ đột nhiên buông tay của Kim Uyển Dư ra “Bây giờ chưa phải lúc. Huynh chưa muốn thành thân sớm.”

Kim Uyển Dư từ nhỏ lớn lên bên chàng trai trước mặt này, sao có thể không hiểu rõ đối phương, Kim Thiên Từ vẫn muốn tranh ngai vị thái tử, nếu hiện tại xin hoàng đế ban hôn khác nào tự loại mình ra khỏi danh sách. Bởi thái tử tương lai sẽ phải lập Vũ tiểu thư làm thái tử phi.

Kim Thiên Từ nhìn ra suy nghĩ của Kim Uyển Dư, nữ nhân mình yêu nghĩ gì sao bản thân mình có thể không rõ. Kim Thiên Từ cầm bàn tay của Uyển Dư, nắm thật chặt, nhìn vào đôi mắt u buồn của Uyển Dư, sau đó áp lên ngực mình “Dư nhi. Huynh chỉ muốn mỗi ngày được ở cạnh muội. Nữ nhân trong trái tim này cũng chỉ có một mình muội. Huynh sẽ không thành thân với Vũ tiểu thư.”

“Muội có thể tin huynh không?” Kim Uyển Dư cố nhìn sâu vào đôi mắt của nam nhân này nhưng có lẽ ánh mắt đó quá thâm sâu.

Kim Thiên Từ là người giang sơn và mỹ nhân đều muốn, sẽ không dễ từ bỏ cơ hội để trở thành thái tử như vậy. Nhất Huy hoàng hậu đột ngột qua đời, kẻ hại chết mẫu hậu của mình đang cao cao tại thượng ngồi trên ngai vị mẫu nghi thiên hạ, người người tôn sùng bởi nhân đức, Kim Thiên Từ chỉ còn cách phải trở thành hoàng đế mới trả thù cho mẫu hậu được. Dã tâm này đã theo Kim Thiên Từ từ rất lâu, suốt 10 năm lôi kéo thế lực trong triều đình nay một số đại thần đã theo phe sao Kim Thiên Từ có thể dễ dàng bỏ cuộc. Nhưng ánh mắt Kim Thiên Từ cũng có chút băn khoăn, bản thân không thể kéo người mình yêu vào cuộc chiến đẫm máu này được, Uyển Dư chỉ là một quận chúa khuê nữ dịu dàng, yếu đuối. Nhiều lúc Kim Thiên Từ từng nghĩ nếu trở thành hoàng đế, Uyển Dư sẽ là hoàng hậu nhưng giờ đây mọi chuyện không đơn giản như trước. Triệu Tây vương đột nhiên quay về, Khâm Định hoàng đế lại yêu mến Cảnh Định vương, Đoan Bình vương lại đang nắm giữ binh quyền trong tay.

“Huynh không lừa dối muội.” Ánh mắt cương quyết của Kim Thiên Từ ẩn chứa cả vạn suy tính, những đêm gặp ác mộng liên tiếp khiến bản thân miệt mỏi, chỉ có khi ở cạnh nữ nhân mình yêu, Kim Thiên Từ mới có thể thoải mái tháo chiếc mặt lạ cứng cỏi đó ra.

Phủ Vũ thượng tướng quân - Bắc Định quốc

Đã hai ngày nghỉ lại Vũ phủ, Kim Thương đã bình phục hoàn toàn vết thương ở chân, nếu không luyện võ mà chỉ đi lại bình thường thì không ai có nhận ra Kim Thương đã từng bị một nhát kiếm.

Vũ phủ nhộn nhịp, tỳ nữ và gia nô tất bật chuẩn bị cho buổi tiệc mừng sinh thần của Vũ Đình Đình. Buổi tiệc này Vũ thượng tướng quân có ý tổ chức đơn giản nên cũng chỉ có vài bằng hữu cũ đến dự. Với thân phận đã là thái tử phi tương lai nếu như Vũ phủ tiết lộ ra ngoài chắn chắn một đám quan lại trong triều sẽ mang lễ vật tới đây chúc mừng nên Vũ thượng tướng quân chỉ nói rằng bữa tiệc chúc mừng Vũ Đình Đình thoát nạn quay trở về phủ.

Kim Thương ngồi trong phòng, định đi ra cửa thì có tiếng gõ cửa, còn chưa kịp hỏi rõ thì cửa đã bị mở ra, một tiểu cô nương mặc y phục màu hồng xuất hiện trước mắt Kim Thương, xoay đó liền xoay xoay người “Huynh thấy muội mặc bộ y phục này có đẹp không?”

Kim Thương bỏ chăn ra, từ từ ngồi dậy “..đẹp..”

“Vậy huynh có thích không?”

“Thích…”

“Muội biết huynh nhất định sẽ thích.” Vũ Đình Đình cười tít mắt, nhanh nhẹn ngồi xuống giường bên cạnh Kim Thương “Hôm nay la sinh thần của muội. Huynh đợi qua tối nay rồi đi được không?”

Kim Thương vừa mặc áo khoác vừa nói “Được, ta cũng muốn ở lại đón sinh thần với muội.”

Vũ Đình Đình cả ngày hôm ấy đều không tha cho Kim Thương. Dẫn Kim Thương đến hoa viên hái hoa đào rồi tới phòng bếp, bắt Kim Thương nếm thử những món ăn ở đấy, còn cười cười hỏi “Huynh thấy ngon không?” Kim Thương tất nhiên sẽ nói “..ta thích…” Hai người có cả một ngày dài dạo chơi trong Vũ phủ.

Đêm đến cũng là lúc yến tiệc bắt đầu, Hậu hoa viên được treo những chiếc đèn lồng rực rỡ. Người người ca hát, tấu nhạc linh đình, Vũ Đình Đình thích thú quan sát Kim Thương ngồi bàn bên cạnh. Vũ thượng tướng quân nhìn ra được ánh mắt đó của Đình Đình nên cũng có chút lo lắng. Kim Thương vừa uống rượi vừa xem ca vũ, điều này làm cho Đình Đình không vui khi nam nhân này cứ nhìn chằm chằm mấy vũ nữ phía xa. Nhưng ánh mắt của Kim Thương lại đang vô định, trong lòng suy nghĩ đến mật lệnh của hoàng đế. Đêm nay, Kim Thương phải vào cung ngay vì sắp đến ngày tổ chức yến tiệc trong cung. Hôm ấy nhất định sẽ có chuyện xảy ra.

Khi tiệc tan, cổng sau của Vũ phủ, Vũ Đình Đình kéo tay áo Kim Thương “Huynh có trở lại thăm muội không?”

“Ta sẽ trở về thăm muội. Giờ hãy ngoan ngoãn ở im trong phủ đợi ta.”

“Được, vậy muội đợi huynh.”

“Ta đi đây.” Kim Thương nhảy lên ngựa, nhìn Vũ Đình Đình “Muội vô phủ đi.” Bóng dáng ngựa và nam nhân dần rời đi xa, con đường trước mặt tối om chỉ còn tiếng vó ngựa xa dần, Vũ Đình Đình buồn rầu bước vào phủ. Có lẽ sáng mai thức dậy, kí ức gặp Kim Thương chỉ còn là một giấc mơ, một giấc mơ bản thân không muốn quên đi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện