“Phụ hoàng, nhi thần bất tài để phụ hoàng phải đích thân xuất cung.” Kim Thiên Hải đã tỉnh táo hơn nhiều.
Khâm Định hoàng đế cười “Từ ngày mai con hãy dẹp bỏ mọi đều đang nghĩ trong lòng. Một hoàng đế thì phải dứt khoát mới có thể cai trị được đất nước.”
“Nhi thần…tuân lệnh.” Kim Thiên Hải chẳng phải rất muốn làm hoàng đế. Nhiều ngày mải mê nghĩ tới Tư nhi làm mình không thể bình tĩnh laị thêm mê hương trong phòng. Chỉ cần trở thành hoàng đế, mình có thể sống cạnh Tư nhi nhưng cái giá phải trả thật sự quá đắt.
Lòng của Kim Thiên Hải đã chết từ lâu.
Đặt Kim Vãng Tích xuống giường nhỏ trong căn phòng, Tiêu Chính Quân cầm tay người con gái còn đang say ngủ “Vãng Tích bao giờ nàng mới tỉnh dậy?”
Vết bỏng ở cánh tay của Kim Vãng Tích sau khi được Tiêu Chính Quân rửa với nước đã dịu xuống tuy nhiên Tiêu Chính Quân biết nó đau rát ra sao.
Một lúc sau, thiếu nữ chậm trãi mở mắt ra nhìn nam nhân trước mặt, cố gắng mỉm cười “Chính Quân, chàng lo cho ta sao? Ta không thể chết được đâu.”
Lời của đạo sĩ kia cứ văng vẳng bên tai Tiêu Chính Quân cho đến khi mang được Kim Vãng Tích ra khỏi căn phòng cháy, Tiêu Chính Quân mới có thể thở phào nhẹ nhõng. Nhìn thấy thiếu nữ đã tỉnh, Tiêu Chính Quân sờ vào má Kim Vãng Tích “Người nàng nóng thật, lúc đó ta rất sợ nàng và ta bị chôn vùi trong đám cháy.”
Hàng mi của thiếu nữ khẽ động “Chàng không nghĩ sẽ cứu được ta sao? Trước đây chàng đã cứu không ít người, có lần một mình xông vào địa bàn của sơn tặc để cứu người. Bây giờ chàng lại lo lắng như thế này?”
Tiêu Chính Quân chậm rãi cầm bàn tay nhỏ nhắn mềm mại của Kim Vãng Tích lên dịu dịu vào má mình “Ta cũng không biết. Khi đứng trước nàng, ta chẳng thể nghĩ nhiều được.”
Lúc này bên ngoài có tiếng gõ cửa, thuộc hạ của Lý Thiệu Văn đến báo tin hoàng thượng đã tới vương phủ, Tiêu Chính Quân phải nhanh chóng đến bái kiến.
Kim Vãng Tích nói “Chàng đi đi. Đừng cho phụ hoàng biết ta ở đây.”
Tiêu Chính Quân nhanh chóng rời khỏi, Kim Vãng Tích hiểu chuyện gì sẽ xảy ra nếu như phụ hoàng biết mình lén chốn đến đây với Tiêu Chính Quân còn bị thương sẽ phạt Tiêu Chính Quân.
Nằm trong phòng nhưng Kim Vãng Tích vẫn thấy bất an, lúc lâu sau cánh cửa phòng mở ra, Tiêu Chính Quân cùng Lý Thiệu Văn bước vào. Vẫn như một ngày, Lý Thiệu Văn mặc quan phục nghiêm chỉnh đi về phía trong nhìn Kim Vãng Tích, thong thả ngồi xuống bên giường “Tử nhi lần sau không được mạo hiểm như thế. Đừng để ngọc thể xảy ra chuyện gì.”
“Thiệu Văn ca ca, Tích nhi biết rồi. Sao huynh biết muội đang ở đây? Phụ hoàng đã rời đi chưa?” Kim Vãng Tích không thể không bất ngờ khi Lý Thiệu Văn luôn xuất hiện vào những thời khắc mình cần huynh ấy nhất.
“Biểu ca chẳng lẽ không hiểu tính của muội? Còn về phần hoàng thượng muội yên tâm vì biểu ca và Tiêu Chỉ Huy sứ không tiết lộ nửa chữ.” Nhìn thấy vết thương của Kim Vãng Tích, Lý Thiệu Văn liền âm thầm đoán được nguyên nhân Kim Vãng Tích không muốn để hoàng thượng biết mình ở đây là vì không muốn Tiêu Chính Quân liên nguỵ. Lý Thiệu Văn nói không nhanh cũng không chậm “Hoàng thượng tạm thời sẽ giao trọng trách thống lĩnh Túc vệ quân cho Tiêu Chính Quân cho đến khi đại lễ sắc phong thái tử kết thúc.”
“Sao có thể như vậy? Tiêu Chính Quân là người của Đô ty.” Cho dù vậy nhưng Túc vệ quân, Cấm vệ quân, Long vệ quân vẫn là ba đội binh lính uy dũng nhất của hoàng đế, bọn họ chịu để người của Đô ty lên chỉ huy sao? “Công chúa, mạt tướng có thể làm được, thống lĩnh Túc vệ quân đã mất mạng, tạm thời hoàng thượng giao việc này cho mạt tướng. Mạt tướng phải dốc hết sức bảo vệ thái tử.” Tiêu Chính Quân lúc nghe được lời này từ hoàng đế thì vô cùng bất ngờ định từ chối.
Kim Vãng Tích không khỏi lo lắng “Tiêu chỉ huy sứ phải tự bảo trọng.” Tuy chỉ là tạm thời thống lĩnh Túc vệ quân nhưng để xảy ra một chút sai xót cũng đáng tội chết.
Lý Thiệu Văn nhìn qua Tiêu Chính Quân “Hoàng thượng coi trọng Tiêu chỉ huy sứ. Tiêu chỉ huy sứ nếu như có chuyện gì cần giúp đỡ hãy nói với bản quan một tiếng.” Lý Thiệu Văn thừa biết Tiêu Chính Quân và Tích nhi không phải trùng hợp có mặt tại Cảnh Định vương phủ “Tử nhi, Tiêu chỉ huy sứ bây giờ rất bận, biểu ca sẽ đưa Tử nhi biểu muội về cung.”
“Nhất định rồi, Lý đại nhân.” Nhìn Kim Vãng Tích, Tiêu Chính Quân có chút khẩn trương “Công chúa nhiều ngày không hồi cung bây giờ được Lý đại nhân hộ tống, mạt tướng cũng thấy yên tâm.”
Hai người này sao vậy? Thiệu Văn ca ca? Chính Quân? Hai người đều nói những lời dư thừa!
Kim Vãng Tích mỉm cười với Lý Thiệu Văn “Thiệu Văn ca ca, Tích nhi có chuyện riêng muốn nói với biểu ca.”
Gì đây? Vãng Tích đuổi mình ra ngoài? Nhưng hai bọn họ ở chung một phòng không an toàn. Tiêu Chính Quân không định đi ra, cứ đứng im chỗ cũ, Kim Vãng Tích nhẹ giọng hơn trước “Tiêu chỉ huy sứ nếu không còn chuyện gì hãy lui ra.”
Vãng Tích, nàng đuổi ta sao? Tiêu Chính Quân có chút khó chịu, chẳng thể đứng mãi ở đây nữa, miễn cưỡng rời đi.
“Tử nhi có chuyện gì muốn nói riêng với biểu ca?” Lý Thiệu Văn vẫn ân cần hỏi han.
Kim Vãng Tích cố hạ thấp giọng xuống, không để cho Tiêu Chính Quân đứng bên ngoài cửa phòng nghe được “Thiệu Văn ca ca, muội nghĩ Tàng Nhân đường sẽ còn tìm cách ám sát thái tử, giờ phụ hoàng đã rút lại Long vệ quân trở lại bảo vệ hoàng cung, trong vương phủ chỉ còn Túc vệ quân canh phòng, muội rất sợ nếu có bất chắc gì đó…”
Muội lo cho hắn đến thế sao?
Lý Thiệu Văn vội ngăn lại “Biểu ca biết rồi.” Tích nhi của mình đã không giống như trước đây, trong lòng của Tích nhi đã tồn tại nam nhân khác nhưng mình yêu Tích nhi, không thể nhường muội ấy cho bất kỳ ai. Hôn sự cũng sắp được hoàng thượng ban bố trong thiên hạ, Kim Vãng Tích chưa biết nhưng một khi hoàng thượng đã quyết định việc gì thì không thể thay đổi.
“Đoàn sứ thần Đại triều đã tới Kinh thành, hoàng thượng bảo biểu ca mang một nghìn quân đến bảo vệ dịch quán, tuyệt đối không được xảy ra sơ suất.”
Kim Vãng Tích chìm vào suy nghĩ “Sứ thần là…”
“Nữ tể tướng Ninh Kỳ Phiêu hậu duệ đời thứ 3 của Ninh gia tướng, Đại triều.” Lý Thiệu Văn cũng đã vài tháng không gặp, không biết Phiêu Linh cô nương tại sao lần này lại đến Bắc Định quốc. Hoàng đế của Đại Triều chẳng những không tìm cách triệt hạ Phiêu Linh cô nương mà còn cử đến Bắc Định quốc? Lý Thiệu Văn luôn nghĩ mãi không ra câu trả lời.
Kim Vãng Tích chỉ nhìn thấy nữ tể tướng Ninh Kỳ Phiêu của Đại triều từ xa một lần nhưng vẻ đẹp băng giá ấy khiến người ta phải mê đắm trong đó, cũng cảm thấy lạnh người.
“Tích nhi cảm thấy nữ tể tướng thật xinh đẹp lại giỏi võ công, hiếm có nữ nhân nào được như thế. Nếu sau này ai lấy được nữ tể tướng sẽ rất hạnh phúc.” Kim Vãng Tích không khỏi cảm thán, chỉ mong mình được mạnh mẽ như Ninh Kỳ Phiêu.
Lý Thiệu Văn cười cười “Tử nhi cảm thấy vậy sao? Biểu ca lại không nghĩ thế.”
“Là sao?”
“Không có gì.” Lý Thiệu Văn nhớ lại đêm ấy ở sau điện Thừa Huy khi ánh mắt lạnh như băng ấy bị đánh tan, trước mặt Lý Thiệu Văn lại là một Phiêu Linh cô nương mang mối hận thù đáng sợ.
Chỉ mong Phiêu Linh cô nương bình tĩnh, tránh vì hận thù mà liều mạng giết chết hoàng đế Đại triều tổn hại đến tính mạng của bản thân.
Hai người nói gì? Tiêu Chính Quân đứng ở bên ngoài một lúc lâu tập trung nghe nhưng chỉ thấy hai người bên trong thì thầm to nhỏ trong người Tiêu Chính Quân cảm thấy khó chịu.
Từ giây phút này khi tạm thời thống lĩnh Túc vệ quân, Tiêu Chính Quân biết mình không còn thời gian để ở cạnh công chúa, bên cạnh công chúa lại có Lý Đô ngự sử thanh mai trức mã thân thiết, điều này làm Tiêu Chính Quân cảm thấy bứt dứt trong người.
Đêm ấy, Lý Thiệu văn sắp xếp cho Kim Vãng Tích cải trang thành người của Long vệ quân rời khỏi Cảnh Định vương phủ.
Trước khi đi, Kim Vãng Tích nán lại một chút nói vài lời với Tiêu Chính Quân “Chính Quân, ta phải hồi cung rồi. Chàng phải bảo trọng sức khoẻ, bảo vệ thái tử cũng đừng quên bảo vệ chính mình.”
“Nàng có phải đang quan tâm ta?” Tiêu Chính Quân nhìn xung quanh không có ai mới dám đến gần Kim Vãng Tích. Vừa mới chính khiến cảnh Kim Vãng Tích cùng Lý Thiệu Văn thì thầm thân mật, Tiêu Chính Quân cũng không vui.
“Cứ cho là vậy đi.” Kim Vãng Tích mỉm cười nhìn Tiêu Chính Quân “Nhưng mà… Chính Quân chàng nhớ phải vào cung thăm ta.”
“Được rồi. Mạt tướng phụng mệnh Thiên Tư công chúa điện hạ, nhất định nghe theo công chúa điện hạ sai khiến.” Tiêu Chính Quân đang cố nghiêm túc hơn vì bản thân không quen cảm giác phải xa Kim Vãng Tích.
Khâm Định hoàng đế cười “Từ ngày mai con hãy dẹp bỏ mọi đều đang nghĩ trong lòng. Một hoàng đế thì phải dứt khoát mới có thể cai trị được đất nước.”
“Nhi thần…tuân lệnh.” Kim Thiên Hải chẳng phải rất muốn làm hoàng đế. Nhiều ngày mải mê nghĩ tới Tư nhi làm mình không thể bình tĩnh laị thêm mê hương trong phòng. Chỉ cần trở thành hoàng đế, mình có thể sống cạnh Tư nhi nhưng cái giá phải trả thật sự quá đắt.
Lòng của Kim Thiên Hải đã chết từ lâu.
Đặt Kim Vãng Tích xuống giường nhỏ trong căn phòng, Tiêu Chính Quân cầm tay người con gái còn đang say ngủ “Vãng Tích bao giờ nàng mới tỉnh dậy?”
Vết bỏng ở cánh tay của Kim Vãng Tích sau khi được Tiêu Chính Quân rửa với nước đã dịu xuống tuy nhiên Tiêu Chính Quân biết nó đau rát ra sao.
Một lúc sau, thiếu nữ chậm trãi mở mắt ra nhìn nam nhân trước mặt, cố gắng mỉm cười “Chính Quân, chàng lo cho ta sao? Ta không thể chết được đâu.”
Lời của đạo sĩ kia cứ văng vẳng bên tai Tiêu Chính Quân cho đến khi mang được Kim Vãng Tích ra khỏi căn phòng cháy, Tiêu Chính Quân mới có thể thở phào nhẹ nhõng. Nhìn thấy thiếu nữ đã tỉnh, Tiêu Chính Quân sờ vào má Kim Vãng Tích “Người nàng nóng thật, lúc đó ta rất sợ nàng và ta bị chôn vùi trong đám cháy.”
Hàng mi của thiếu nữ khẽ động “Chàng không nghĩ sẽ cứu được ta sao? Trước đây chàng đã cứu không ít người, có lần một mình xông vào địa bàn của sơn tặc để cứu người. Bây giờ chàng lại lo lắng như thế này?”
Tiêu Chính Quân chậm rãi cầm bàn tay nhỏ nhắn mềm mại của Kim Vãng Tích lên dịu dịu vào má mình “Ta cũng không biết. Khi đứng trước nàng, ta chẳng thể nghĩ nhiều được.”
Lúc này bên ngoài có tiếng gõ cửa, thuộc hạ của Lý Thiệu Văn đến báo tin hoàng thượng đã tới vương phủ, Tiêu Chính Quân phải nhanh chóng đến bái kiến.
Kim Vãng Tích nói “Chàng đi đi. Đừng cho phụ hoàng biết ta ở đây.”
Tiêu Chính Quân nhanh chóng rời khỏi, Kim Vãng Tích hiểu chuyện gì sẽ xảy ra nếu như phụ hoàng biết mình lén chốn đến đây với Tiêu Chính Quân còn bị thương sẽ phạt Tiêu Chính Quân.
Nằm trong phòng nhưng Kim Vãng Tích vẫn thấy bất an, lúc lâu sau cánh cửa phòng mở ra, Tiêu Chính Quân cùng Lý Thiệu Văn bước vào. Vẫn như một ngày, Lý Thiệu Văn mặc quan phục nghiêm chỉnh đi về phía trong nhìn Kim Vãng Tích, thong thả ngồi xuống bên giường “Tử nhi lần sau không được mạo hiểm như thế. Đừng để ngọc thể xảy ra chuyện gì.”
“Thiệu Văn ca ca, Tích nhi biết rồi. Sao huynh biết muội đang ở đây? Phụ hoàng đã rời đi chưa?” Kim Vãng Tích không thể không bất ngờ khi Lý Thiệu Văn luôn xuất hiện vào những thời khắc mình cần huynh ấy nhất.
“Biểu ca chẳng lẽ không hiểu tính của muội? Còn về phần hoàng thượng muội yên tâm vì biểu ca và Tiêu Chỉ Huy sứ không tiết lộ nửa chữ.” Nhìn thấy vết thương của Kim Vãng Tích, Lý Thiệu Văn liền âm thầm đoán được nguyên nhân Kim Vãng Tích không muốn để hoàng thượng biết mình ở đây là vì không muốn Tiêu Chính Quân liên nguỵ. Lý Thiệu Văn nói không nhanh cũng không chậm “Hoàng thượng tạm thời sẽ giao trọng trách thống lĩnh Túc vệ quân cho Tiêu Chính Quân cho đến khi đại lễ sắc phong thái tử kết thúc.”
“Sao có thể như vậy? Tiêu Chính Quân là người của Đô ty.” Cho dù vậy nhưng Túc vệ quân, Cấm vệ quân, Long vệ quân vẫn là ba đội binh lính uy dũng nhất của hoàng đế, bọn họ chịu để người của Đô ty lên chỉ huy sao? “Công chúa, mạt tướng có thể làm được, thống lĩnh Túc vệ quân đã mất mạng, tạm thời hoàng thượng giao việc này cho mạt tướng. Mạt tướng phải dốc hết sức bảo vệ thái tử.” Tiêu Chính Quân lúc nghe được lời này từ hoàng đế thì vô cùng bất ngờ định từ chối.
Kim Vãng Tích không khỏi lo lắng “Tiêu chỉ huy sứ phải tự bảo trọng.” Tuy chỉ là tạm thời thống lĩnh Túc vệ quân nhưng để xảy ra một chút sai xót cũng đáng tội chết.
Lý Thiệu Văn nhìn qua Tiêu Chính Quân “Hoàng thượng coi trọng Tiêu chỉ huy sứ. Tiêu chỉ huy sứ nếu như có chuyện gì cần giúp đỡ hãy nói với bản quan một tiếng.” Lý Thiệu Văn thừa biết Tiêu Chính Quân và Tích nhi không phải trùng hợp có mặt tại Cảnh Định vương phủ “Tử nhi, Tiêu chỉ huy sứ bây giờ rất bận, biểu ca sẽ đưa Tử nhi biểu muội về cung.”
“Nhất định rồi, Lý đại nhân.” Nhìn Kim Vãng Tích, Tiêu Chính Quân có chút khẩn trương “Công chúa nhiều ngày không hồi cung bây giờ được Lý đại nhân hộ tống, mạt tướng cũng thấy yên tâm.”
Hai người này sao vậy? Thiệu Văn ca ca? Chính Quân? Hai người đều nói những lời dư thừa!
Kim Vãng Tích mỉm cười với Lý Thiệu Văn “Thiệu Văn ca ca, Tích nhi có chuyện riêng muốn nói với biểu ca.”
Gì đây? Vãng Tích đuổi mình ra ngoài? Nhưng hai bọn họ ở chung một phòng không an toàn. Tiêu Chính Quân không định đi ra, cứ đứng im chỗ cũ, Kim Vãng Tích nhẹ giọng hơn trước “Tiêu chỉ huy sứ nếu không còn chuyện gì hãy lui ra.”
Vãng Tích, nàng đuổi ta sao? Tiêu Chính Quân có chút khó chịu, chẳng thể đứng mãi ở đây nữa, miễn cưỡng rời đi.
“Tử nhi có chuyện gì muốn nói riêng với biểu ca?” Lý Thiệu Văn vẫn ân cần hỏi han.
Kim Vãng Tích cố hạ thấp giọng xuống, không để cho Tiêu Chính Quân đứng bên ngoài cửa phòng nghe được “Thiệu Văn ca ca, muội nghĩ Tàng Nhân đường sẽ còn tìm cách ám sát thái tử, giờ phụ hoàng đã rút lại Long vệ quân trở lại bảo vệ hoàng cung, trong vương phủ chỉ còn Túc vệ quân canh phòng, muội rất sợ nếu có bất chắc gì đó…”
Muội lo cho hắn đến thế sao?
Lý Thiệu Văn vội ngăn lại “Biểu ca biết rồi.” Tích nhi của mình đã không giống như trước đây, trong lòng của Tích nhi đã tồn tại nam nhân khác nhưng mình yêu Tích nhi, không thể nhường muội ấy cho bất kỳ ai. Hôn sự cũng sắp được hoàng thượng ban bố trong thiên hạ, Kim Vãng Tích chưa biết nhưng một khi hoàng thượng đã quyết định việc gì thì không thể thay đổi.
“Đoàn sứ thần Đại triều đã tới Kinh thành, hoàng thượng bảo biểu ca mang một nghìn quân đến bảo vệ dịch quán, tuyệt đối không được xảy ra sơ suất.”
Kim Vãng Tích chìm vào suy nghĩ “Sứ thần là…”
“Nữ tể tướng Ninh Kỳ Phiêu hậu duệ đời thứ 3 của Ninh gia tướng, Đại triều.” Lý Thiệu Văn cũng đã vài tháng không gặp, không biết Phiêu Linh cô nương tại sao lần này lại đến Bắc Định quốc. Hoàng đế của Đại Triều chẳng những không tìm cách triệt hạ Phiêu Linh cô nương mà còn cử đến Bắc Định quốc? Lý Thiệu Văn luôn nghĩ mãi không ra câu trả lời.
Kim Vãng Tích chỉ nhìn thấy nữ tể tướng Ninh Kỳ Phiêu của Đại triều từ xa một lần nhưng vẻ đẹp băng giá ấy khiến người ta phải mê đắm trong đó, cũng cảm thấy lạnh người.
“Tích nhi cảm thấy nữ tể tướng thật xinh đẹp lại giỏi võ công, hiếm có nữ nhân nào được như thế. Nếu sau này ai lấy được nữ tể tướng sẽ rất hạnh phúc.” Kim Vãng Tích không khỏi cảm thán, chỉ mong mình được mạnh mẽ như Ninh Kỳ Phiêu.
Lý Thiệu Văn cười cười “Tử nhi cảm thấy vậy sao? Biểu ca lại không nghĩ thế.”
“Là sao?”
“Không có gì.” Lý Thiệu Văn nhớ lại đêm ấy ở sau điện Thừa Huy khi ánh mắt lạnh như băng ấy bị đánh tan, trước mặt Lý Thiệu Văn lại là một Phiêu Linh cô nương mang mối hận thù đáng sợ.
Chỉ mong Phiêu Linh cô nương bình tĩnh, tránh vì hận thù mà liều mạng giết chết hoàng đế Đại triều tổn hại đến tính mạng của bản thân.
Hai người nói gì? Tiêu Chính Quân đứng ở bên ngoài một lúc lâu tập trung nghe nhưng chỉ thấy hai người bên trong thì thầm to nhỏ trong người Tiêu Chính Quân cảm thấy khó chịu.
Từ giây phút này khi tạm thời thống lĩnh Túc vệ quân, Tiêu Chính Quân biết mình không còn thời gian để ở cạnh công chúa, bên cạnh công chúa lại có Lý Đô ngự sử thanh mai trức mã thân thiết, điều này làm Tiêu Chính Quân cảm thấy bứt dứt trong người.
Đêm ấy, Lý Thiệu văn sắp xếp cho Kim Vãng Tích cải trang thành người của Long vệ quân rời khỏi Cảnh Định vương phủ.
Trước khi đi, Kim Vãng Tích nán lại một chút nói vài lời với Tiêu Chính Quân “Chính Quân, ta phải hồi cung rồi. Chàng phải bảo trọng sức khoẻ, bảo vệ thái tử cũng đừng quên bảo vệ chính mình.”
“Nàng có phải đang quan tâm ta?” Tiêu Chính Quân nhìn xung quanh không có ai mới dám đến gần Kim Vãng Tích. Vừa mới chính khiến cảnh Kim Vãng Tích cùng Lý Thiệu Văn thì thầm thân mật, Tiêu Chính Quân cũng không vui.
“Cứ cho là vậy đi.” Kim Vãng Tích mỉm cười nhìn Tiêu Chính Quân “Nhưng mà… Chính Quân chàng nhớ phải vào cung thăm ta.”
“Được rồi. Mạt tướng phụng mệnh Thiên Tư công chúa điện hạ, nhất định nghe theo công chúa điện hạ sai khiến.” Tiêu Chính Quân đang cố nghiêm túc hơn vì bản thân không quen cảm giác phải xa Kim Vãng Tích.
Danh sách chương