Trở về Vãng Sinh động, việc đầu tiên Phượng Minh làm là ngay lập tức xử lý cánh tay bị dập nát. Nếu không chữa ngay thì cánh tay này sẽ bị phế đi hoàn toàn.
Rọc một đường dọc theo cánh tay, Phượng Minh bắt đầu sắp xếp xương cốt mình lại, sau đó dùng thuốc nối liền những vị trí bị gãy nát. Nếu có người nào chứng kiến cảnh tượng máu me này chắc chắn sẽ rùng hết mình vì quá khủng khiếp, nhưng với một kẻ ngày nào cũng phải chịu cơn đau xé ruột xé gan khi tu luyện thì cơn đau này cũng bình thường mà thôi.
Thậm chí Phượng Minh còn nghiện sự đau đớn. Mỗi một lần bị đau thì động lực trở thành một cường giả, một kẻ có quyền lực của hắn lại càng lớn hơn.
Hai nữ thi Nha Nhi và Cơ Nhi thấy hắn bị thương nặng liền tỏ ra phẫn nộ, cả ngày chạy tới lui trong Vãng Sinh động đập phá như muốn trút giận thay hắn.
Sống trong môi trường đầy thi thể như vậy khiến tu vi của hai nữ thi tăng tiến rất nhanh, thậm chí còn nhanh hơn những thiên tài xuất chúng bên ngoài.
Không phải ngẫu nhiên mà Tuyệt Thi được đưa vào trong tứ đại bảo vật truyền thuyết của Nhất Niệm tông. Ngoài những bức họa và miêu tả trên thư tịch ra thì ngay cả ma tôn như Tùng Âm cũng chưa thấy qua Tuyệt Thi lần nào.
- Tô Hà, Mã Đằng, món nợ này Phượng Minh ta nhớ kỹ!
Thấy máu mình chảy đầm đìa trên mặt đất, Phượng Minh cười lạnh. Nhưng hắn không hề chú ý đến hình xăm Thạch Trư trên cánh tay đã biến mất hoàn toàn, mà trên hạt châu đen trong túi trữ vật lại bỗng hiện lên một hoa văn tương tự. Có lẽ phải chờ khi cánh tay này hoàn toàn lành lặn trở lại, tháo lớp băng bó ra thì hắn mới phát hiện được điều này.
Trời tối, có người tới dẫn Phượng Minh đi đến đại điện của ma tôn để giao nộp linh thạch.
Đại điện này quy mô nhỏ hơn đại điện của Bất Hối lão nhân, sự tráng lệ cũng không bằng. Tuy nhiên sự độc đáo là dọc theo con đường đi vào đại điện có tới hai mươi bộ Thiên Thi tu vi Sinh Tử cảnh đang xếp thành hai hàng.
Đây là thành quả của nhiều đời ma tôn Thi sơn chứ không phải tài sản riêng của Tùng Âm. Trưng bày ở đây nhằm tạo nên sự uy nghiêm cho Thi sơn, chấn nhiếp những thế lực đến thăm.
Mặc dù bị hai mươi bộ Thiên Thi này nhìn chằm chằm nhưng Phượng Minh không cảm thấy chúng có chút ác ý nào. Thậm chí trong cặp mắt mờ đục của chúng còn xuất hiện sự giãy dụa như muốn lập tức lao về phía hắn. Biểu tình này rất giống với Nha Nhi và Cơ Nhi. Tuy nhiên mỗi lần sự giãy dụa này xuất hiện thì lại ngay lập tức bị đánh tan bởi một sức mạnh vô hình nào đó.
Trong đại điện lúc này chỉ có một mình Tùng Âm ma tôn đang nằm dài trên bảo tọa, hai mắt nhắm nghiền, trông như đang ngủ say.
Khi Phượng Minh xuất hiện cầm túi trữ vật chứa linh thạch cung kính dâng lên, Tùng Âm ma tôn đột nhiên nói một câu làm hắn giật mình:
- Lại đây đấm bóp cho ta…
Phượng Minh đổ mồ hôi lạnh. Nhìn Tùng Âm ma tôn hơi bóng bẩy, hắn không biết ông ta có vấn đề gì về giới tính không, tự dưng lại bắt một nam nhân tới đấm bóp cho mình.
- Sao, không dám à? Ngươi ngông cuồng như thế, dám mắng cả Bất Hối tông chủ là lão ô quy, đứng trước mặt bổn ma tôn chửi cả Mã Đằng, vậy mà lại không dám tới đấm bóp cho ta sao? - Không phải, đệ tử chỉ đang nghĩ ma tôn đại nhân là cường giả Sinh Tử cảnh, thân thể đâu đến mức mệt mỏi mà cần người khác đấm bóp!
Phượng Minh cúi đầu chống chế. Hắn dám khẳng định tới tám phần tên ma tôn này là loại bán nam bán nữ rồi.
- Hừ, dẹp suy nghĩ dơ bẩn trong đầu ngươi đi. Còn do dự nữa ta giết ngươi!
Phượng Minh đành phải đi đến chỗ bảo tọa Tùng Âm ma tôn đang nằm, dùng tay trái đấm nhẹ vào vai Tùng Âm. Theo hắn thấy da thịt của cường giả Sinh Tử cảnh cũng chẳng khác mấy người thường.
- Ừm, lúc sáng tát ngươi một tát có đau không?
- Không đau lắm… Ma tôn đại nhân đã nương tay với ta rồi…
Nghe mấy câu này của Tùng Âm, trong lòng Phượng Minh không ngừng gào thét. Hắn không sợ tay bị dập nát mà chỉ sợ Tùng Âm ma tôn giở trò đồi bại với mình. Nếu ông ta dám làm thế, hắn thà tự sát còn hơn.
Tùng Âm ngồi thẳng dậy, kéo hắn ngồi xuống bên cạnh mình, đoạn thở dài:
- Lúc sáng quá đông người, lại có thiếu chủ ở đó, ta không thể nương tay với ngươi. Cả việc ám chỉ Vô Nguyệt biển thủ công quỹ, bắt ngươi tận tay đem năm mươi vạn tới giao nộp cũng là vì che mắt mọi người. Độc Cô Minh…
Tay Tùng Âm nắm lấy tay Phượng Minh khiến hắn run lên bần bật, trong đầu đang suy nghĩ tới cách tự sát nhanh nhất để tránh bị làm nhục.
- Ta phế đi thân phận ngoại môn và nội môn đệ tử của ngươi, nhưng sẽ nhận ngươi làm đệ tử chân truyền thứ hai của ta, ngươi có chấp nhận không?
- Cái gì?
Phượng Minh ngẩn ra. Thấy dáng vẻ ngơ ngác của hắn, Tùng Âm càng tỏ ra vồ vập:
- Yên tâm, trở thành đệ tử chân truyền của ta không có hại. Ta sẽ truyền thụ đầy đủ Khống Thi Pháp cho ngươi, đưa luôn cho ngươi bốn tầng sau của Diễn Sinh quyết, ngoài ra tài nguyên tu luyện không thiếu… Ngươi muốn gì sẽ có đó!
- Nhưng vì sao?
Phượng Minh hỏi lại. Hiện tại hắn bị nỗi sợ lấn áp tâm trí nên không suy nghĩ được gì nhiều.
- Ba bộ thi thể lúc sáng ngươi luyện ra đều là Tuyệt Thi, còn hỏi vì sao ư? Nếu ta không nhanh tay hủy bộ thi thể thứ ba thì lớn chuyện rồi. Ngươi rất thông minh, ta hiểu ý đồ của ngươi. Đúng như ngươi đoán, việc luyện ra Tuyệt Thi sẽ đem lại tác hại rất lớn cho ngươi. Tu vi ngươi còn quá yếu ớt. Mặc dù Nhất Niệm tông có thể bảo vệ ngươi trước tam đại tông, nhưng nếu kẻ nhắm đến là Thái Miếu thì ngươi toi đời hiểu không? Bọn chúng thích nhất là bắt đi các thiên tài của Nam Thiệm về mổ xẻ nghiên cứu, muốn làm ra kế hoạch kinh thiên động địa gì đó…
Chưa hết câu thì Tùng Âm đã im lặng. Ngừng lại một chút ông ta mới nói tiếp:
- Quên chuyện vừa rồi đi. Ta chỉ muốn hỏi ngươi có đồng ý bái ta làm sư phụ không?
Phượng Minh rụt bàn tay đang bị Tùng Âm ma tôn nắm chặt lại, nuốt nước bọt hỏi:
- Có điều kiện gì khác không?
- Điều kiện gì? Tên tiểu tử ngươi cho ta là bán nam bán nữ sao?
Tùng Âm rất thông minh liền hiểu ra hàm ý của Phượng Minh. Đúng thật khi biết Phượng Minh có thể tạo ra Tuyệt Thi thì trong lòng ông liền gào thét không thôi. Với tư cách ma tôn của Thi sơn, ông luôn muốn đưa Thi sơn trở lại đỉnh cao nhưng lực bất tòng tâm. Còn Phượng Minh phất tay là tạo ra Tuyệt Thi, thậm chí không cần dùng hoàn chỉnh các bước Khống Thi Pháp. Điều này trong lịch sử Thi sơn chỉ có mình Đệ Thất Tổ làm được.
Khi Phượng Minh bước vào trong đại điện, cảm nhận sự khao khát quỳ bái của đám Thiên Thi kia, Tùng Âm lại càng khẳng định điều đó hơn. Có Phượng Minh, Thi sơn tương đương với có một Đệ Thất Tổ thứ hai.
Phượng Minh trầm mặc. Hắn có những kế hoạch muốn lôi kéo Thi sơn, hay xa hơn là Nhất Niệm tông vào vũng bùn tranh quyền đoạt vị ở Đế đô. Vậy nên hắn không muốn quá thân thiết với ai, để tránh bản thân có những rào cản. Nếu nhận lời Tùng Âm, kế hoạch của hắn xem như vứt đi rồi.
- Ngươi cần gì cứ nói thẳng, bổn ma tôn sẽ giúp ngươi…
Thấy vẻ mặt thành khẩn của Tùng Âm, Phượng Minh đành hỏi:
- Ma tôn có thể giúp ta cứu thất công chúa ra khỏi hoàng cung không?
Quả nhiên, Tùng Âm liền do dự.
- Việc này… Hoàng cung có không ít quan đại thần tu vi cao cường. Một mình ta không thể làm được. Huống hồ chỉ cần ta tham dự vào việc ở Đế đô, cả Nhất Niệm tông sẽ liên lụy theo.
Phượng Minh nói:
- Ma tôn đại nhân, ta không cần ngài ra mặt. Chỉ cần ngài bảo đảm tính mạng cho thất công chúa là được…
Tùng Âm ma tôn ngẫm nghĩ một lúc rồi đáp:
- Được! Ta sẽ bí mật đưa cho thất công chúa hai bộ Thiên Thi Sinh Tử cảnh. Có chúng bảo vệ thì không sợ nguy hiểm tính mạng.
- Người hoàng cung thấy Thiên Thi chẳng lẽ không liên tưởng tới Nhất Niệm tông sao?
Phượng Minh thắc mắc.
- Tất nhiên không!
Tùng Âm ma tôn cười ha hả:
- Có tiền mua tiên cũng được. Đám hoàng thất giàu có vô cùng, mua được hai bộ thiên thi cũng không có gì lạ… Thậm chí không ít bảo vật của tứ đại tông đều nằm trong tay hoàng thất. Chẳng lẽ cứ sử dụng là liên can tới tứ đại tông sao? Ngươi còn lăn tăn gì không?
Phượng Minh cúi đầu:
- Đệ tử Độc Cô Minh bái kiến sư phụ…
- Đồ đệ ngoan, vi sư sẽ không để ngươi thất vọng. Người trẻ các ngươi có nhiều tham vọng vi sư biết. Nhưng dù thế nào thì cũng phải tính cho tông môn và Thi sơn một lối thoát, ngươi hiểu không…
Tùng Âm ma tôn thông tuệ vô cùng, dĩ nhiên qua cuộc nói chuyện này đã hiểu đại khái sự lăn tăn của Phượng Minh. Mặc dù vậy, ông vẫn sẽ không nói huỵch toẹt ra. Trong đáy mắt Phượng Minh, Tùng Âm ma tôn thấy một loại tham vọng mà một Khai Nguyên cảnh bé nhỏ không nên có. Đã sống qua cả vạn năm, gặp đủ mọi hạng người, ánh mắt của ông dĩ nhiên vô cùng sắc bén, hiểu được kẻ khoác lác và ngông cuồng khác hẳn nhau.
Kẻ khoác lác, sức mạnh nằm ở mồm.
Kẻ ngông cuồng, sức mạnh nằm ở mắt.
Nhìn sâu vào trong đôi mắt của một người sẽ hiểu được tám phần tính cách người đó.
Rọc một đường dọc theo cánh tay, Phượng Minh bắt đầu sắp xếp xương cốt mình lại, sau đó dùng thuốc nối liền những vị trí bị gãy nát. Nếu có người nào chứng kiến cảnh tượng máu me này chắc chắn sẽ rùng hết mình vì quá khủng khiếp, nhưng với một kẻ ngày nào cũng phải chịu cơn đau xé ruột xé gan khi tu luyện thì cơn đau này cũng bình thường mà thôi.
Thậm chí Phượng Minh còn nghiện sự đau đớn. Mỗi một lần bị đau thì động lực trở thành một cường giả, một kẻ có quyền lực của hắn lại càng lớn hơn.
Hai nữ thi Nha Nhi và Cơ Nhi thấy hắn bị thương nặng liền tỏ ra phẫn nộ, cả ngày chạy tới lui trong Vãng Sinh động đập phá như muốn trút giận thay hắn.
Sống trong môi trường đầy thi thể như vậy khiến tu vi của hai nữ thi tăng tiến rất nhanh, thậm chí còn nhanh hơn những thiên tài xuất chúng bên ngoài.
Không phải ngẫu nhiên mà Tuyệt Thi được đưa vào trong tứ đại bảo vật truyền thuyết của Nhất Niệm tông. Ngoài những bức họa và miêu tả trên thư tịch ra thì ngay cả ma tôn như Tùng Âm cũng chưa thấy qua Tuyệt Thi lần nào.
- Tô Hà, Mã Đằng, món nợ này Phượng Minh ta nhớ kỹ!
Thấy máu mình chảy đầm đìa trên mặt đất, Phượng Minh cười lạnh. Nhưng hắn không hề chú ý đến hình xăm Thạch Trư trên cánh tay đã biến mất hoàn toàn, mà trên hạt châu đen trong túi trữ vật lại bỗng hiện lên một hoa văn tương tự. Có lẽ phải chờ khi cánh tay này hoàn toàn lành lặn trở lại, tháo lớp băng bó ra thì hắn mới phát hiện được điều này.
Trời tối, có người tới dẫn Phượng Minh đi đến đại điện của ma tôn để giao nộp linh thạch.
Đại điện này quy mô nhỏ hơn đại điện của Bất Hối lão nhân, sự tráng lệ cũng không bằng. Tuy nhiên sự độc đáo là dọc theo con đường đi vào đại điện có tới hai mươi bộ Thiên Thi tu vi Sinh Tử cảnh đang xếp thành hai hàng.
Đây là thành quả của nhiều đời ma tôn Thi sơn chứ không phải tài sản riêng của Tùng Âm. Trưng bày ở đây nhằm tạo nên sự uy nghiêm cho Thi sơn, chấn nhiếp những thế lực đến thăm.
Mặc dù bị hai mươi bộ Thiên Thi này nhìn chằm chằm nhưng Phượng Minh không cảm thấy chúng có chút ác ý nào. Thậm chí trong cặp mắt mờ đục của chúng còn xuất hiện sự giãy dụa như muốn lập tức lao về phía hắn. Biểu tình này rất giống với Nha Nhi và Cơ Nhi. Tuy nhiên mỗi lần sự giãy dụa này xuất hiện thì lại ngay lập tức bị đánh tan bởi một sức mạnh vô hình nào đó.
Trong đại điện lúc này chỉ có một mình Tùng Âm ma tôn đang nằm dài trên bảo tọa, hai mắt nhắm nghiền, trông như đang ngủ say.
Khi Phượng Minh xuất hiện cầm túi trữ vật chứa linh thạch cung kính dâng lên, Tùng Âm ma tôn đột nhiên nói một câu làm hắn giật mình:
- Lại đây đấm bóp cho ta…
Phượng Minh đổ mồ hôi lạnh. Nhìn Tùng Âm ma tôn hơi bóng bẩy, hắn không biết ông ta có vấn đề gì về giới tính không, tự dưng lại bắt một nam nhân tới đấm bóp cho mình.
- Sao, không dám à? Ngươi ngông cuồng như thế, dám mắng cả Bất Hối tông chủ là lão ô quy, đứng trước mặt bổn ma tôn chửi cả Mã Đằng, vậy mà lại không dám tới đấm bóp cho ta sao? - Không phải, đệ tử chỉ đang nghĩ ma tôn đại nhân là cường giả Sinh Tử cảnh, thân thể đâu đến mức mệt mỏi mà cần người khác đấm bóp!
Phượng Minh cúi đầu chống chế. Hắn dám khẳng định tới tám phần tên ma tôn này là loại bán nam bán nữ rồi.
- Hừ, dẹp suy nghĩ dơ bẩn trong đầu ngươi đi. Còn do dự nữa ta giết ngươi!
Phượng Minh đành phải đi đến chỗ bảo tọa Tùng Âm ma tôn đang nằm, dùng tay trái đấm nhẹ vào vai Tùng Âm. Theo hắn thấy da thịt của cường giả Sinh Tử cảnh cũng chẳng khác mấy người thường.
- Ừm, lúc sáng tát ngươi một tát có đau không?
- Không đau lắm… Ma tôn đại nhân đã nương tay với ta rồi…
Nghe mấy câu này của Tùng Âm, trong lòng Phượng Minh không ngừng gào thét. Hắn không sợ tay bị dập nát mà chỉ sợ Tùng Âm ma tôn giở trò đồi bại với mình. Nếu ông ta dám làm thế, hắn thà tự sát còn hơn.
Tùng Âm ngồi thẳng dậy, kéo hắn ngồi xuống bên cạnh mình, đoạn thở dài:
- Lúc sáng quá đông người, lại có thiếu chủ ở đó, ta không thể nương tay với ngươi. Cả việc ám chỉ Vô Nguyệt biển thủ công quỹ, bắt ngươi tận tay đem năm mươi vạn tới giao nộp cũng là vì che mắt mọi người. Độc Cô Minh…
Tay Tùng Âm nắm lấy tay Phượng Minh khiến hắn run lên bần bật, trong đầu đang suy nghĩ tới cách tự sát nhanh nhất để tránh bị làm nhục.
- Ta phế đi thân phận ngoại môn và nội môn đệ tử của ngươi, nhưng sẽ nhận ngươi làm đệ tử chân truyền thứ hai của ta, ngươi có chấp nhận không?
- Cái gì?
Phượng Minh ngẩn ra. Thấy dáng vẻ ngơ ngác của hắn, Tùng Âm càng tỏ ra vồ vập:
- Yên tâm, trở thành đệ tử chân truyền của ta không có hại. Ta sẽ truyền thụ đầy đủ Khống Thi Pháp cho ngươi, đưa luôn cho ngươi bốn tầng sau của Diễn Sinh quyết, ngoài ra tài nguyên tu luyện không thiếu… Ngươi muốn gì sẽ có đó!
- Nhưng vì sao?
Phượng Minh hỏi lại. Hiện tại hắn bị nỗi sợ lấn áp tâm trí nên không suy nghĩ được gì nhiều.
- Ba bộ thi thể lúc sáng ngươi luyện ra đều là Tuyệt Thi, còn hỏi vì sao ư? Nếu ta không nhanh tay hủy bộ thi thể thứ ba thì lớn chuyện rồi. Ngươi rất thông minh, ta hiểu ý đồ của ngươi. Đúng như ngươi đoán, việc luyện ra Tuyệt Thi sẽ đem lại tác hại rất lớn cho ngươi. Tu vi ngươi còn quá yếu ớt. Mặc dù Nhất Niệm tông có thể bảo vệ ngươi trước tam đại tông, nhưng nếu kẻ nhắm đến là Thái Miếu thì ngươi toi đời hiểu không? Bọn chúng thích nhất là bắt đi các thiên tài của Nam Thiệm về mổ xẻ nghiên cứu, muốn làm ra kế hoạch kinh thiên động địa gì đó…
Chưa hết câu thì Tùng Âm đã im lặng. Ngừng lại một chút ông ta mới nói tiếp:
- Quên chuyện vừa rồi đi. Ta chỉ muốn hỏi ngươi có đồng ý bái ta làm sư phụ không?
Phượng Minh rụt bàn tay đang bị Tùng Âm ma tôn nắm chặt lại, nuốt nước bọt hỏi:
- Có điều kiện gì khác không?
- Điều kiện gì? Tên tiểu tử ngươi cho ta là bán nam bán nữ sao?
Tùng Âm rất thông minh liền hiểu ra hàm ý của Phượng Minh. Đúng thật khi biết Phượng Minh có thể tạo ra Tuyệt Thi thì trong lòng ông liền gào thét không thôi. Với tư cách ma tôn của Thi sơn, ông luôn muốn đưa Thi sơn trở lại đỉnh cao nhưng lực bất tòng tâm. Còn Phượng Minh phất tay là tạo ra Tuyệt Thi, thậm chí không cần dùng hoàn chỉnh các bước Khống Thi Pháp. Điều này trong lịch sử Thi sơn chỉ có mình Đệ Thất Tổ làm được.
Khi Phượng Minh bước vào trong đại điện, cảm nhận sự khao khát quỳ bái của đám Thiên Thi kia, Tùng Âm lại càng khẳng định điều đó hơn. Có Phượng Minh, Thi sơn tương đương với có một Đệ Thất Tổ thứ hai.
Phượng Minh trầm mặc. Hắn có những kế hoạch muốn lôi kéo Thi sơn, hay xa hơn là Nhất Niệm tông vào vũng bùn tranh quyền đoạt vị ở Đế đô. Vậy nên hắn không muốn quá thân thiết với ai, để tránh bản thân có những rào cản. Nếu nhận lời Tùng Âm, kế hoạch của hắn xem như vứt đi rồi.
- Ngươi cần gì cứ nói thẳng, bổn ma tôn sẽ giúp ngươi…
Thấy vẻ mặt thành khẩn của Tùng Âm, Phượng Minh đành hỏi:
- Ma tôn có thể giúp ta cứu thất công chúa ra khỏi hoàng cung không?
Quả nhiên, Tùng Âm liền do dự.
- Việc này… Hoàng cung có không ít quan đại thần tu vi cao cường. Một mình ta không thể làm được. Huống hồ chỉ cần ta tham dự vào việc ở Đế đô, cả Nhất Niệm tông sẽ liên lụy theo.
Phượng Minh nói:
- Ma tôn đại nhân, ta không cần ngài ra mặt. Chỉ cần ngài bảo đảm tính mạng cho thất công chúa là được…
Tùng Âm ma tôn ngẫm nghĩ một lúc rồi đáp:
- Được! Ta sẽ bí mật đưa cho thất công chúa hai bộ Thiên Thi Sinh Tử cảnh. Có chúng bảo vệ thì không sợ nguy hiểm tính mạng.
- Người hoàng cung thấy Thiên Thi chẳng lẽ không liên tưởng tới Nhất Niệm tông sao?
Phượng Minh thắc mắc.
- Tất nhiên không!
Tùng Âm ma tôn cười ha hả:
- Có tiền mua tiên cũng được. Đám hoàng thất giàu có vô cùng, mua được hai bộ thiên thi cũng không có gì lạ… Thậm chí không ít bảo vật của tứ đại tông đều nằm trong tay hoàng thất. Chẳng lẽ cứ sử dụng là liên can tới tứ đại tông sao? Ngươi còn lăn tăn gì không?
Phượng Minh cúi đầu:
- Đệ tử Độc Cô Minh bái kiến sư phụ…
- Đồ đệ ngoan, vi sư sẽ không để ngươi thất vọng. Người trẻ các ngươi có nhiều tham vọng vi sư biết. Nhưng dù thế nào thì cũng phải tính cho tông môn và Thi sơn một lối thoát, ngươi hiểu không…
Tùng Âm ma tôn thông tuệ vô cùng, dĩ nhiên qua cuộc nói chuyện này đã hiểu đại khái sự lăn tăn của Phượng Minh. Mặc dù vậy, ông vẫn sẽ không nói huỵch toẹt ra. Trong đáy mắt Phượng Minh, Tùng Âm ma tôn thấy một loại tham vọng mà một Khai Nguyên cảnh bé nhỏ không nên có. Đã sống qua cả vạn năm, gặp đủ mọi hạng người, ánh mắt của ông dĩ nhiên vô cùng sắc bén, hiểu được kẻ khoác lác và ngông cuồng khác hẳn nhau.
Kẻ khoác lác, sức mạnh nằm ở mồm.
Kẻ ngông cuồng, sức mạnh nằm ở mắt.
Nhìn sâu vào trong đôi mắt của một người sẽ hiểu được tám phần tính cách người đó.
Danh sách chương