Đèn hoa đăng do đạo tâm Phượng Minh ngưng tụ dần biến thành thực chất. Có điều, nó không phải do ý cảnh minh tâm của Phượng Minh tạo thành mà trộn lẫn cả ý cảnh của chín người Lăng Vân, Tào Phi.
Đèn hoa đăng dần trôi vào bóng tối nơi chân trời, ánh nến trên đèn dù chỉ le lói nhưng cũng đủ đem đến cho người ta niềm hi vọng lớn lao, dẫn đường cho mọi linh hồn lạc lối.
Chín người đứng trong mưa nhìn đèn hoa đăng không chớp mắt. Khoảnh khắc nó biến mất trong màn đêm, cả chín đồng thời nở nụ cười trên môi. Không ai biết ước nguyện trên đèn có thành hiện thực hay không, chỉ biết rằng hôm nay họ đã không bỏ cuộc, chân chính đấu với ông trời một lần. Thành thì sao mà bại thì sao? Tất cả đều không còn quan trọng nữa.
Tào Phi buông tay xuống, mỉm cười:
- Phượng huynh rất giỏi thổi bùng ngọn lửa nhiệt huyết trong lòng người. Tương lai nếu Nam Thiệm xảy ra biến cố thì chắc chỉ có huynh đứng ra kêu gọi mới khiến thiên hạ quy tâm được!
Phượng Minh đỏ mặt nhưng trong lòng thì lại rất vui sướng. Hắn hất cằm liếc xéo Sơ Tuyết và Tống Thanh Loan:
- Không dám, mấy việc này nên để đại sư tỷ và tứ sư tỷ lo liệu. Vừa nãy khi đèn bị chìm, bọn họ là người đầu tiên lui ra xa. Sau này Phong Kiếm học viện có chuyện, e rằng họ cũng là người đầu tiên buông xuôi đầu quân nơi khác.
Tống Thanh Loan cười lạnh không nói gì. Sơ Tuyết hừ nhẹ:
- Những tên chỉ biết ba hoa khoác lác mới là kẻ lâm trận bỏ chạy. Nói đâu xa, ngươi chính là đệ tử của một đào binh, ai biết được mai sau ngươi có giữ vững loại truyền thống này hay không? Sơ Tuyết không hề kiêng nể Phong lão. Việc Phong lão bỏ đi khi xưa khiến rất nhiều người oán hận. Nhất là lớp trẻ chịu ân của ông không nhiều, nếu không phải bạn bè sư phụ bằng hữu của họ đều ở Phong Kiếm học viện thì còn lâu bọn họ mới nghe lời hiệu triệu của ông mà trở lại.
- Cô...! Đừng tưởng tu vi cô cao hơn ta mà ta sợ, cùng lắm một mạng đổi một mạng!
Phong lão chính là người thân duy nhất của Phượng Minh. Động đến Phong lão chẳng khác gì tát vào mặt hắn mấy cái.
- Thôi bỏ đi, hai người giống như có thù từ kiếp trước vậy. Người này một câu, người kia một câu loạn hết cả lên.
Từ Vi thấy đầu cả hai bốc hoả, mặt mũi sát khí đằng đằng, tay đặt lên chuôi kiếm thì vội vã chen vào chính giữa. Bọn Tào Phi, Lăng Vân cũng khuyên giải mấy câu.
- Hừ, ta thề không đội trời chung với tên khốn Phượng Minh ngươi! Phong Kiếm học viện có Phượng Minh không có Sơ Tuyết!
Sơ Tuyết buông lại một câu rồi cưỡi phi kiếm bay đi mất. Phía dưới đất Phượng Minh nổi giận cũng quay người rời khỏi Nguyệt hồ, trở về biệt phủ mặc cho Từ Vi níu giữ.
Bầu trời vẫn đang mưa to, mọi người cũng đã ướt hết nên cũng không bận tâm đến lễ nghĩa chào hỏi nữa. Không ai nói ai câu nào, bảy người chẳng mấy chốc đều tản ra chỉ còn sót lại Tào Phi và Lăng Vân đứng bên bờ hồ, tay chắp sau lưng nhìn về nơi xa xăm.
- Dường như Tào huynh có rất nhiều tâm sự?
Nghe Lăng Vân hỏi, Tào Phi cười nhẹ:
- Tâm sự của ta không nhiều bằng Lăng huynh. Sắp xếp và vận hành Hắc Thủ, bàn bạc đối sách với mấy vị sư phụ Phong Kiếm học viện tốn rất nhiều thời gian và trí tuệ. Ngoài ra, còn phải không ngừng nâng cao tu vi để không tụt lại phía sau. Lăng huynh có thể một mình làm ba bốn công việc cùng lúc, ta tự thẹn không sánh bằng.
Lăng Vân không mấy để ý tới lời tâng bốc của Tào Phi. Gã chỉ tay về nơi bóng tối phía cuối Nguyệt hồ:
- Tào huynh nhìn xem, đó là bóng tối trong lòng Phượng Minh. Theo Tào huynh, chiếc đèn hoa đăng nhỏ bé của hắn có đủ để thắp sáng cả một khoảng trời bao la đó không?
- Tất nhiên không!
Tào Phi nói tiếp:
- Nhưng một không đủ thì hai, hai không đủ thì mười, mười không đủ thì trăm ngàn. Nếu mai sau Phượng Minh có thể khiến thiên hạ quy tâm thì việc thắp sáng cả khoảng trời đó không phải viễn vông.
Lăng Vân nhíu mày nhìn Tào Phi:
- Vậy huynh cho rằng ta có làm được không? Vì sao nhất thiết cứ phải là Phượng Minh?
Tào Phi ngẫm nghĩ chút rồi nói:
- Lăng huynh mưu lược thâm sâu, tu vi cao cường. Nếu so sánh thì Phượng Minh hiện tại không bằng một góc của huynh. Chỉ có điều huynh có mưu lược nhưng lòng dạ nhân từ, khi ra tay không đủ dứt khoát. Trên thế gian này làm gì có gì toàn vẹn kia chứ. Ha ha ha...
Tào Phi cười lớn rồi cất bước rời đi. Chợt Lăng Vân nói một câu khiến gã phải ngoảnh đầu lại:
- Nếu Tào huynh chịu giúp ta, thiên hạ này ta chắc chắn nắm trong lòng bàn tay!
Chỉ thấy Tào Phi cười nửa miệng, ánh mắt chứa đựng sự thâm sâu khó lường:
- Làm sao huynh biết thiên hạ sẽ nằm trong tay của ai?
Tào Phi đã khuất bóng. Lăng Vân đứng dưới cơn mưa tầm tã. Từng hạt mưa rơi xuống Nguyệt hồ khiến mặt nước gợn sóng lăn tăn. Tuy Lăng Vân đang đứng bất động nhưng lòng gã cũng như mặt nước, tràn đầy những suy nghĩ hỗn tạp.
- Lòng dạ nhân từ? Thế nào là nhân từ?
Đang suy nghĩ miên man thì đôi mắt đang nhắm nghiền của Lăng Vân chợt mở ra liếc về phía sau.
- Vô Diện công tử, đã tới rồi thì việc gì phải lén lén lút lút. Ngươi không ở Thanh Vân sơn bày mưu tính kế, một mình chạy tới nơi này không sợ ta giết ngươi hay sao?
Sau lưng Lăng Vân vang lên tiếng cười lớn:
- Lăng Vân, ngươi tự đề cao mình quá rồi!
Lăng Vân không nói gì, thân hình gã xoay nhanh ra sau, chưởng tâm đánh về nơi giọng nói vừa phát ra. Chỉ nghe ầm một tiếng, mặt hồ phía sau lưng Lăng Vân nổ tung, một cột sóng lớn xuất hiện đập ầm xuống. Còn khoảng đất trước mặt nơi người thần bí kia vừa đáp xuống cũng xuất hiện một lỗ thủng sâu hoắm, trong đó vô số dòi bọ lúc nhúc tràn ra như thủy triều lao thẳng đến người thần bí.
- Đã sớm biết họ Lăng của ngươi liên quan tới Vu tộc Bắc Cưu Lô Châu. Cổ Trùng thuật này không phải chỉ luyện một hai ngày là xong, e rằng đã được nuôi dưỡng từ hai ba trăm năm trước rồi!
Người thần bí cười nhạt. Gã nhón nhẹ mũi chân, thi triển thuật khinh hành bay lên đứng trên cành dương liễu bên bờ hồ. Đám dòi bọ không tìm thấy mục tiêu liền hoá thành vô số viên đá sỏi màu đen nằm đầy trên mặt đất
- Lăng Vân, mẫu thân ngươi thân phận thần bí. Có người từng nhìn thấy bà ta thi triển Cổ Trùng thuật giết chết hai cao thủ của Cửu Long Đế Vương tông. Nay Cổ Trùng thuật lại xuất hiện trên người ngươi, xem ra ngươi thật sự mang trong mình hai dòng máu Linh và Vu.
Nét mặt Lăng Vân trở nên lạnh lẽo, gã nhìn chằm chằm người thần bí:
- Rốt cuộc ngươi muốn chết vào hôm nay thật sao? Ngươi vẫn còn giá trị lợi dụng với ta, nếu trong mười nhịp thở ngươi không chịu rời đi, dù phải trả cái giá thế nào ta cũng sẽ giết ngươi!
Người thần bí vẫn cười cười, chẳng có vẻ gì sợ sệt. Gã lấy một chiếc ngọc bội từ trong ngực ra rồi ném cho Lăng Vân.
Lăng Vân tuy hơi nghi hoặc nhưng vẫn bắt lấy, chỉ thấy đây là một chiếc ngọc bội hết sức bình thường, trên mặt có khắc chữ "Nhu".
Người thần bí nói:
- Không phải ngươi đang đau đầu vì Phượng Minh không muốn tới Thanh Vân sơn vào ngày mai sao? Đưa ngọc bội này cho hắn. Với tính cách của hắn, hắn sẽ ngay lập tức dùng cách nhanh nhất chạy tới Thanh Vân sơn. Lăng Vân, người Nam Thiệm bị giam trong lồng quá lâu, hoàn toàn không biết rằng thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân. Ngươi yên tâm, việc ngươi có quan hệ với Bắc Cưu Lô Châu ta sẽ không tiết lộ với ai, đơn giản vì ta tự tin có thể dùng bản lĩnh của mình đường đường chính chính đánh bại ngươi. Ngày mai, một trận định thắng bại. Hãy chờ đi, xem thử ta hay ngươi mới là nhất thế kiêu hùng!
Người thần bí nói xong cười ha hả, tay áo gã phất nhẹ, thân hình chợt tan biến vào hư vô, không còn để lại chút vết tích gì.
Sắc mặt Lăng Vân càng thêm âm trầm. Người vừa xuất hiện không phải chân thân mà chỉ là một đạo ảo ảnh. Theo như Lăng Vân biết, từ xưa đến nay, thậm chí bên ngoài Nam Thiệm cũng chưa từng có loại thần thông nào khiến ảo ảnh có thể giao chiến với người thật. Đây là điều bất khả thi. Huống hồ ảo ảnh này đánh ngang tay với mình, đủ thấy nó nghịch thiên cỡ nào.
- Vô Diện công tử, ngươi biết rất nhiều về ta, còn ta lại chẳng biết rõ về ngươi. Trận chiến này ngươi đã thắng bước đầu. Nhưng ta không tin bố cục được ta chuẩn bị suốt mười năm qua sẽ thất bại. Ta là người trọng tình nghĩa sao? Các ngươi đều nhầm rồi! Cái gì cũng có thể thay đổi!
Lăng Vân siết chặt nắm đấm, cười dữ tợn.
Nếu lúc này có người nào đứng đối diện Lăng Vân sẽ thấy rõ trong hai mắt gã không ngờ xuất hiện tới bốn tròng đen nằm đè lên nhau, trông vô cùng tà dị.
Đèn hoa đăng dần trôi vào bóng tối nơi chân trời, ánh nến trên đèn dù chỉ le lói nhưng cũng đủ đem đến cho người ta niềm hi vọng lớn lao, dẫn đường cho mọi linh hồn lạc lối.
Chín người đứng trong mưa nhìn đèn hoa đăng không chớp mắt. Khoảnh khắc nó biến mất trong màn đêm, cả chín đồng thời nở nụ cười trên môi. Không ai biết ước nguyện trên đèn có thành hiện thực hay không, chỉ biết rằng hôm nay họ đã không bỏ cuộc, chân chính đấu với ông trời một lần. Thành thì sao mà bại thì sao? Tất cả đều không còn quan trọng nữa.
Tào Phi buông tay xuống, mỉm cười:
- Phượng huynh rất giỏi thổi bùng ngọn lửa nhiệt huyết trong lòng người. Tương lai nếu Nam Thiệm xảy ra biến cố thì chắc chỉ có huynh đứng ra kêu gọi mới khiến thiên hạ quy tâm được!
Phượng Minh đỏ mặt nhưng trong lòng thì lại rất vui sướng. Hắn hất cằm liếc xéo Sơ Tuyết và Tống Thanh Loan:
- Không dám, mấy việc này nên để đại sư tỷ và tứ sư tỷ lo liệu. Vừa nãy khi đèn bị chìm, bọn họ là người đầu tiên lui ra xa. Sau này Phong Kiếm học viện có chuyện, e rằng họ cũng là người đầu tiên buông xuôi đầu quân nơi khác.
Tống Thanh Loan cười lạnh không nói gì. Sơ Tuyết hừ nhẹ:
- Những tên chỉ biết ba hoa khoác lác mới là kẻ lâm trận bỏ chạy. Nói đâu xa, ngươi chính là đệ tử của một đào binh, ai biết được mai sau ngươi có giữ vững loại truyền thống này hay không? Sơ Tuyết không hề kiêng nể Phong lão. Việc Phong lão bỏ đi khi xưa khiến rất nhiều người oán hận. Nhất là lớp trẻ chịu ân của ông không nhiều, nếu không phải bạn bè sư phụ bằng hữu của họ đều ở Phong Kiếm học viện thì còn lâu bọn họ mới nghe lời hiệu triệu của ông mà trở lại.
- Cô...! Đừng tưởng tu vi cô cao hơn ta mà ta sợ, cùng lắm một mạng đổi một mạng!
Phong lão chính là người thân duy nhất của Phượng Minh. Động đến Phong lão chẳng khác gì tát vào mặt hắn mấy cái.
- Thôi bỏ đi, hai người giống như có thù từ kiếp trước vậy. Người này một câu, người kia một câu loạn hết cả lên.
Từ Vi thấy đầu cả hai bốc hoả, mặt mũi sát khí đằng đằng, tay đặt lên chuôi kiếm thì vội vã chen vào chính giữa. Bọn Tào Phi, Lăng Vân cũng khuyên giải mấy câu.
- Hừ, ta thề không đội trời chung với tên khốn Phượng Minh ngươi! Phong Kiếm học viện có Phượng Minh không có Sơ Tuyết!
Sơ Tuyết buông lại một câu rồi cưỡi phi kiếm bay đi mất. Phía dưới đất Phượng Minh nổi giận cũng quay người rời khỏi Nguyệt hồ, trở về biệt phủ mặc cho Từ Vi níu giữ.
Bầu trời vẫn đang mưa to, mọi người cũng đã ướt hết nên cũng không bận tâm đến lễ nghĩa chào hỏi nữa. Không ai nói ai câu nào, bảy người chẳng mấy chốc đều tản ra chỉ còn sót lại Tào Phi và Lăng Vân đứng bên bờ hồ, tay chắp sau lưng nhìn về nơi xa xăm.
- Dường như Tào huynh có rất nhiều tâm sự?
Nghe Lăng Vân hỏi, Tào Phi cười nhẹ:
- Tâm sự của ta không nhiều bằng Lăng huynh. Sắp xếp và vận hành Hắc Thủ, bàn bạc đối sách với mấy vị sư phụ Phong Kiếm học viện tốn rất nhiều thời gian và trí tuệ. Ngoài ra, còn phải không ngừng nâng cao tu vi để không tụt lại phía sau. Lăng huynh có thể một mình làm ba bốn công việc cùng lúc, ta tự thẹn không sánh bằng.
Lăng Vân không mấy để ý tới lời tâng bốc của Tào Phi. Gã chỉ tay về nơi bóng tối phía cuối Nguyệt hồ:
- Tào huynh nhìn xem, đó là bóng tối trong lòng Phượng Minh. Theo Tào huynh, chiếc đèn hoa đăng nhỏ bé của hắn có đủ để thắp sáng cả một khoảng trời bao la đó không?
- Tất nhiên không!
Tào Phi nói tiếp:
- Nhưng một không đủ thì hai, hai không đủ thì mười, mười không đủ thì trăm ngàn. Nếu mai sau Phượng Minh có thể khiến thiên hạ quy tâm thì việc thắp sáng cả khoảng trời đó không phải viễn vông.
Lăng Vân nhíu mày nhìn Tào Phi:
- Vậy huynh cho rằng ta có làm được không? Vì sao nhất thiết cứ phải là Phượng Minh?
Tào Phi ngẫm nghĩ chút rồi nói:
- Lăng huynh mưu lược thâm sâu, tu vi cao cường. Nếu so sánh thì Phượng Minh hiện tại không bằng một góc của huynh. Chỉ có điều huynh có mưu lược nhưng lòng dạ nhân từ, khi ra tay không đủ dứt khoát. Trên thế gian này làm gì có gì toàn vẹn kia chứ. Ha ha ha...
Tào Phi cười lớn rồi cất bước rời đi. Chợt Lăng Vân nói một câu khiến gã phải ngoảnh đầu lại:
- Nếu Tào huynh chịu giúp ta, thiên hạ này ta chắc chắn nắm trong lòng bàn tay!
Chỉ thấy Tào Phi cười nửa miệng, ánh mắt chứa đựng sự thâm sâu khó lường:
- Làm sao huynh biết thiên hạ sẽ nằm trong tay của ai?
Tào Phi đã khuất bóng. Lăng Vân đứng dưới cơn mưa tầm tã. Từng hạt mưa rơi xuống Nguyệt hồ khiến mặt nước gợn sóng lăn tăn. Tuy Lăng Vân đang đứng bất động nhưng lòng gã cũng như mặt nước, tràn đầy những suy nghĩ hỗn tạp.
- Lòng dạ nhân từ? Thế nào là nhân từ?
Đang suy nghĩ miên man thì đôi mắt đang nhắm nghiền của Lăng Vân chợt mở ra liếc về phía sau.
- Vô Diện công tử, đã tới rồi thì việc gì phải lén lén lút lút. Ngươi không ở Thanh Vân sơn bày mưu tính kế, một mình chạy tới nơi này không sợ ta giết ngươi hay sao?
Sau lưng Lăng Vân vang lên tiếng cười lớn:
- Lăng Vân, ngươi tự đề cao mình quá rồi!
Lăng Vân không nói gì, thân hình gã xoay nhanh ra sau, chưởng tâm đánh về nơi giọng nói vừa phát ra. Chỉ nghe ầm một tiếng, mặt hồ phía sau lưng Lăng Vân nổ tung, một cột sóng lớn xuất hiện đập ầm xuống. Còn khoảng đất trước mặt nơi người thần bí kia vừa đáp xuống cũng xuất hiện một lỗ thủng sâu hoắm, trong đó vô số dòi bọ lúc nhúc tràn ra như thủy triều lao thẳng đến người thần bí.
- Đã sớm biết họ Lăng của ngươi liên quan tới Vu tộc Bắc Cưu Lô Châu. Cổ Trùng thuật này không phải chỉ luyện một hai ngày là xong, e rằng đã được nuôi dưỡng từ hai ba trăm năm trước rồi!
Người thần bí cười nhạt. Gã nhón nhẹ mũi chân, thi triển thuật khinh hành bay lên đứng trên cành dương liễu bên bờ hồ. Đám dòi bọ không tìm thấy mục tiêu liền hoá thành vô số viên đá sỏi màu đen nằm đầy trên mặt đất
- Lăng Vân, mẫu thân ngươi thân phận thần bí. Có người từng nhìn thấy bà ta thi triển Cổ Trùng thuật giết chết hai cao thủ của Cửu Long Đế Vương tông. Nay Cổ Trùng thuật lại xuất hiện trên người ngươi, xem ra ngươi thật sự mang trong mình hai dòng máu Linh và Vu.
Nét mặt Lăng Vân trở nên lạnh lẽo, gã nhìn chằm chằm người thần bí:
- Rốt cuộc ngươi muốn chết vào hôm nay thật sao? Ngươi vẫn còn giá trị lợi dụng với ta, nếu trong mười nhịp thở ngươi không chịu rời đi, dù phải trả cái giá thế nào ta cũng sẽ giết ngươi!
Người thần bí vẫn cười cười, chẳng có vẻ gì sợ sệt. Gã lấy một chiếc ngọc bội từ trong ngực ra rồi ném cho Lăng Vân.
Lăng Vân tuy hơi nghi hoặc nhưng vẫn bắt lấy, chỉ thấy đây là một chiếc ngọc bội hết sức bình thường, trên mặt có khắc chữ "Nhu".
Người thần bí nói:
- Không phải ngươi đang đau đầu vì Phượng Minh không muốn tới Thanh Vân sơn vào ngày mai sao? Đưa ngọc bội này cho hắn. Với tính cách của hắn, hắn sẽ ngay lập tức dùng cách nhanh nhất chạy tới Thanh Vân sơn. Lăng Vân, người Nam Thiệm bị giam trong lồng quá lâu, hoàn toàn không biết rằng thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân. Ngươi yên tâm, việc ngươi có quan hệ với Bắc Cưu Lô Châu ta sẽ không tiết lộ với ai, đơn giản vì ta tự tin có thể dùng bản lĩnh của mình đường đường chính chính đánh bại ngươi. Ngày mai, một trận định thắng bại. Hãy chờ đi, xem thử ta hay ngươi mới là nhất thế kiêu hùng!
Người thần bí nói xong cười ha hả, tay áo gã phất nhẹ, thân hình chợt tan biến vào hư vô, không còn để lại chút vết tích gì.
Sắc mặt Lăng Vân càng thêm âm trầm. Người vừa xuất hiện không phải chân thân mà chỉ là một đạo ảo ảnh. Theo như Lăng Vân biết, từ xưa đến nay, thậm chí bên ngoài Nam Thiệm cũng chưa từng có loại thần thông nào khiến ảo ảnh có thể giao chiến với người thật. Đây là điều bất khả thi. Huống hồ ảo ảnh này đánh ngang tay với mình, đủ thấy nó nghịch thiên cỡ nào.
- Vô Diện công tử, ngươi biết rất nhiều về ta, còn ta lại chẳng biết rõ về ngươi. Trận chiến này ngươi đã thắng bước đầu. Nhưng ta không tin bố cục được ta chuẩn bị suốt mười năm qua sẽ thất bại. Ta là người trọng tình nghĩa sao? Các ngươi đều nhầm rồi! Cái gì cũng có thể thay đổi!
Lăng Vân siết chặt nắm đấm, cười dữ tợn.
Nếu lúc này có người nào đứng đối diện Lăng Vân sẽ thấy rõ trong hai mắt gã không ngờ xuất hiện tới bốn tròng đen nằm đè lên nhau, trông vô cùng tà dị.
Danh sách chương