Tô Miểu ở lại, trong lớp lại có nhiều bất hòa, nói những lời rất khó nghe, đặc biệt là những nữ sinh yêu thích Trì Ưng, cảm thấy Tô Miểu là dựa vào mối quan hệ mới ở lại.
Hơn nữa, mối quan hệ này đặc biệt không thể chấp nhận được, đáng xấu hổ.
“Mẹ cậu ta vì bố của Tần Tư Dương mà chết, cậu ta không biết liêm sỉ sao?”
“Nếu là tôi, tôi hẳn là hận chết gia đình bọn họ.”
“Hôm qua tôi còn thấy cậu ta và cặp song sinh đi đến con đường phía sau của trường để ăn tối.”
“Hoàn toàn kéo gần quan hệ rồi.”
“Đương nhiên, người ta nộp học phí cho cậu ta mà, ai có tiền thì theo người đó, cho dù mẹ chết rồi cũng chẳng liên quan.”
Khi Tô Miểu đi ngang qua họ, họ ồn ào như những con muỗi bất hòa.
Lần này, Tô Miểu đã không còn như trước nữa... thu đầu trong mai rùa, cho rằng không nghe không nhìn không nói, thì có thể tránh bị thương tổn.
Cô quay lại nhìn đám bạn cùng lớp thì thầm: “Chắc là sướng lắm nhỉ?”
Các học sinh ngơ ngác nhìn nhau, không hiểu vì sao.
“Đứng trên nền tảng đạo đức cao và buộc tội người khác, sẽ khiến các cậu cảm thấy bản thân mình đặc biệt cao quý chứ gì.”
Một nữ sinh đỏ mặt cãi lại: “Chúng tôi sẽ không nhận giặc làm bố.”
Lời còn chưa dứt, Tần Tư Nguyên đã cau mày, nhảy ra đứng trước mặt Tô Miểu, chỉ vào nữ sinh đó mà chửi: “Cậu gọi ai là giặc? Cậu đầy bụng không có chỗ tiêu hóa đúng không? Ở đây mà xuyên tạc sau lưng người khác, bố mẹ sinh ra một đứa con ngu xuẩn như cậu mới là người phải đau lòng muốn chết đó.”
Nữ sinh kia bị những lời mắng mỏ của Tần Tư Nguyên nói đến phát khóc.
Tần Tư Dương nghe không nổi nữa, mắng em gái, quay đầu nói với đám người ngồi lê đôi mách: “Cậu chưa từng trải qua nỗi đau của người khác, đừng tưởng là dễ dàng. Đợi đến một ngày nào đó trong tương lai khi phải trải qua việc đối mặt lựa chọn thử thách lòng người, các cậu cũng sẽ hy vọng những người xung quanh mình tử tế hơn một chút.”
Mọi người lộ vẻ bàng hoàng trở về vị trí của mình, không nói gì thêm.
Tô Miểu mặc kệ những ánh mắt kỳ lạ của những người xung quanh, cô không quan tâm nữa, cô đã không còn là học sinh mới chuyển đến nhạy cảm và mong manh như trước nữa.
Cứ giống như khoác lên mình một chiếc áo giáp vô hình, để không một thanh kiếm nào có thể xâm phạm đến cô, và cô sẽ không cho bất kỳ ai có cơ hội làm tổn thương mình.
Cô bắt đầu đối xử tốt với bản thân, không bao giờ để bản thân phải chịu bất kỳ ấm ức nào, giống như Trì Ưng đã nói, yêu bản thân mình hơn tất cả mọi thứ trên đời.
Buổi chiều tan học, Tô Miểu về nhà thu dọn hành lý, mang theo chiếc vali nặng trịch, từng bước một đi xuống chín mươi ba bậc thang.
Có nhiều cửa hàng khác nhau ở bên trái và bên phải cầu thang, cửa hàng ăn sáng, cửa hàng mì nhỏ, xiên lẩu... Ngoài ra còn có cửa hàng mở khóa và cửa hàng tạp hóa kim khí.
Trước đây khi Tô Miểu sống ở đây, cô chưa từng quan sát kỹ những cửa hàng này, nhưng bây giờ nhìn thấy chúng xa lạ và gần gũi như vậy, trong lòng cô có chút thương cảm.
Giống như khi mẹ còn ở bên, cô chưa bao giờ cảm nhận được mẹ tốt với mình như thế nào, bây giờ mẹ không còn nữa, Tô Miểu cẩn thận nhớ lại từng lời mẹ đã nói với cô.
Tô Miểu chưa bao giờ cảm nhận được tình yêu của Tô Thanh Dao một cách nghiêm túc hơn bất cứ lúc này.
Nếu bà ấy không yêu cô, bà đã không sinh ra cô, nếu bà không yêu cô, bà đã không nuôi dạy cô nhiều như vậy, nếu bà không yêu cô, bà đã không cố gắng hết sức để giúp cô thoát khỏi môi trường tồi tệ và đến một ngôi trường tốt hơn...
Tô Miểu xách hành lý đi xuống, đi ngang qua cửa hàng Xâu Xâu bên cạnh bậc thang.
Ở cửa hàng, Lộ Hưng Bắc gọi Tô Miểu: “Diệu Diệu, nhanh đến đây ăn lẩu đi.”
Tô Miểu đứng trên bậc thang nhìn Lộ Hưng Bắc: “Sao cậu lại tới đây?”
“Đến tìm em ăn cơm.”
Lộ Hưng Bắc nói xong đem hành lý của cô vào cửa hàng, đặt ở bên cạnh ghế ngồi, Tô Miểu đành phải đi theo vào.
Anh ta cho dầu mè và hành lá thái nhỏ vào bát cô, sau đó cho một miếng trứng cút đã đánh bông vào.
“Em sắp chuyển nhà?”
“Ừ, căn nhà này trước kia khi mẹ tôi còn sống là mẹ tôi thuê, bây giờ không thể gia hạn tiền thuê nhà, chủ nhà sẽ lấy lại.”
“Anh nói rồi, em thiếu tiền thì tìm anh!”
“Tôi không cần tiền của cậu.”
Lô Hưng Bắc thở dài, nhìn cô: “Vậy em dọn đến nơi nào?”
“Tôi dọn đến nhà chú Tần.”
“…”
Rất lâu sau, anh ta trào phúng đáp, “Thì ra là ở biệt thự.”
“Đúng vậy.” Tô Miểu cầm đũa lên và cúi đầu ăn lẩu, “Tôi không cần mặt mũi nữa.”
Dù sao trong khoảng thời gian này, trong lớp có rất nhiều lời đàm tiếu, nói cô không biết xấu hổ muốn leo cao, lại có loại quan hệ này... cô lại có gan tiếp nhận tài trợ của nhà họ Tần.
Tô Miểu bị trừ tất cả điểm, không nhận được học bổng, nếu không có sự viện trợ của Tần Diệp, cô sẽ phải thôi học.
Đối với những người đứng trên nền tảng đạo đức cao mà nói, Tô Miểu không thôi học, không thà chết đói chứ không nhận đồ ăn, thì cô chính là một kẻ không biết xấu hổ.
“Trước kia bà ấy luôn nói tôi thanh cao, không thực tế, nhưng bây giờ tôi mới biết, tôi sở dĩ thanh cao, chính là do bà lấy mặt mũi của mình đổi về cho tôi…”
Tô Miểu ăn từng ngụm lớn, vừa ăn vừa nói: “Tôi không quan tâm nữa, thật đấy, Lộ Hưng Bắc, tôi không quan tâm đến bất cứ điều gì nữa, tôi chỉ muốn thi vào một trường đại học tốt, thăng tiến, và thực hiện ước mơ của mình.”
Đột nhiên bị sặc ớt, Tô Miểu ho dữ dội đến chảy cả nước mắt.
Lộ Hưng Bắc đưa khăn giấy cho cô: “Em kích động gì chứ, anh không có nói em không tốt, anh không có coi thường em.”
“Tôi không để ý.”
“Vậy em ở biệt thự, anh muốn gặp em cũng khó.” Lộ Hưng Bắc thở dài, “Lúc đầu em muốn thôi học đi làm thêm, anh nên ủng hộ em mới phải, như vậy ít nhất còn có thể thường xuyên gặp em.”
Cầm đĩa dầu, Tô Miểu ủ rũ nói: “Cậu thật sự cảm thấy tôi nên đi làm?”
Lộ Hưng Bắc suy nghĩ một lúc, nhanh chóng thay đổi lời nói: “Quên đi, em nên học tập chăm chỉ, đã từng nhìn thấy các nữ công nhân trên dây chuyền lắp ráp trong nhà máy, mỗi ngày họ đều làm những việc giống nhau, bàn tay của họ bị phồng rộp. Một khi anh nghĩ đến em phải trải qua cuộc sống khó khăn như vậy, anh rất đau lòng không thể ngủ được. Em phải vào một trường đại học tốt và trở thành một giáo viên, hoặc một bác sĩ, một luật sư, hoặc một công chức trong tương lai… dù sao phải sống thật tốt, hơn hết tất thảy.”
“Lộ Hưng Bắc, cảm ơn cậu, cậu đối với tôi thật sự rất tốt.”
Lộ Hưng Bắc cười ngượng ngùng, cho cô một miếng dạ trường: “Anh không có mẹ, không đối tốt với em, thì nên đối tốt với ai đây?”
“Tôi cũng không còn mẹ nữa rồi, người ấy cũng đi rồi, tôi không biết nên đối tốt với ai nữa.”
“Vậy cứ tốt với chính mình.”
“Ừ!”
Lộ Hưng Bắc có chút ngây thơ cười cười, Tô Miểu còn cho anh ta một miếng ức bò, anh ta cảm động không nỡ ăn.
“Diệu Diệu, người thân của em không còn ai nữa, anh cũng không, em nên đồng ý gọi anh một tiếng anh chứ.”
“Không muốn.”
Tô Miểu thẳng thừng từ chối, “Anh em gì chứ, ngượng chết được.”
“Ngượng ngùng cái gì, anh nói thật đấy, em không muốn làm bạn gái anh, vậy thì làm em gái anh cũng được mà.”
“Lộ Hưng Bắc, cậu vẫn còn thích tôi, làm sao tôi có thể làm em gái cậu, cái này quá trà xanh rồi.”
Lộ Hưng Bắc gãi gãi đầu, không nói nên lời.
Anh ta biết cô gái này quá thông minh, thông minh lại tỉnh táo, anh ta căn bản không phải là đối thủ của cô, cho dù anh ta muốn lừa cô... cũng lừa không được.
Có thể chỉ có thông minh như tên vùng khác kia mới có thể giữ được cô.
Nhưng Lộ Hưng Bắc sẽ không bỏ cuộc, dù sao hai người họ cũng đã chia tay, Tô Miểu không còn ghét anh ta nhiều như trước, đây là một khởi đầu tốt.
“Dù sao anh cũng đã nhận định em là em gái anh rồi, em không chấp nhận cũng phải chấp nhận.”
“Cậu lại giở trò lưu manh rồi.” Tô Miểu đặt đũa xuống, “Lộ Hưng Bắc, cậu lo sống thật tốt đi, cậu đã tiết kiệm được nhiều tiền như vậy rồi, tìm một người bạn gái thực sự thích cậu, cậu sẽ rất vui vẻ đấy, đừng lãng phí thời gian với tôi nữa.”
“Diệu Diệu, anh vẫn câu nói đó, trước khi em kết hôn, anh sẽ không từ bỏ, em cứ xem anh như lốp dự phòng nhé.”
“…”
Tô Miểu không biết nên nói cái gì, ngơ ngác nhìn anh ta.
Tên này tính khí thật bướng bỉnh.
Lúc này, Tần Tư Dương từ trên cầu thang đi xuống, nhìn thấy Tô Miểu cùng Lộ Hưng Bắc ngồi ở bàn bên ngoài: “Cậu ở đây à, tìm cậu lâu lắm đấy.”
“Tần Tư Dương, sao cậu đến đây?”
“Không phải hôm nay chuyển nhà sao? Đến giúp cậu xách hành lý.”
Tô Miểu nhanh chóng đứng dậy và giới thiệu: “Đây là Lộ Hưng Bắc, bạn học cũ của tôi, và đây là Tần Tư Dương, bạn học... cùng trường hiện tại của tôi.”
Lộ Hưng Bắc nhìn Tần Tư Dương ngũ quan thanh tú, phát hiện ánh mắt cậu ấy nhìn Tô Miểu không đúng lắm, buộc miệng nói: “Cậu cũng là lốp xe dự phòng của Diệu Diệu sao?”
“…”
Dưới gầm bàn, Tô Miểu giẫm lên chân anh ta, gần như muốn đổ dầu lên mặt anh ta.
Tần Tư Dương nhẫn nhịn, duy trì thái độ lịch sự xa cách: “Bây giờ tôi là anh trai của cậu ấy.”
“Anh trai? Sao lại thêm một anh trai nữa?” Lộ Hưng Bắc có chút không nói nên lời, nhìn Tô Miểu, “Anh bảo em nhận anh là anh trai, em lại không đồng ý, lốp dự phòng này em lại đồng ý... Sao lại tiêu chuẩn kép vậy chứ?”
“Lộ Hưng Bắc, cậu đừng có nói bậy!” Cô tức đến mức mặt đỏ cả lên.
Tần Tư Dương bình tĩnh giải thích: “Tiểu Xu là em gái ruột của tôi, cũng là em gái ruột của cậu ấy, cho nên, tôi là anh của cậu ấy.”
Lộ Hưng Bắc “Ồ ~~” rõ dài rồi nói: “Thì ra quan hệ như thế, tôi hiểu rồi, vậy thì cậu không đủ tư cách làm lốp dự phòng, cậu không bằng tôi.”
“…”
Tô Miểu thực sự muốn đào một cái lỗ chui xuống ngay tại chỗ.
Ngược lại, Tần Tư Dương cũng không quá để ý, cậu nấu dầu cho mình một cách thành thục, hào phóng gia nhập ăn lẩu cùng bọn họ.
Lộ Hưng Bắc đi lấy một số xiên và nấu chúng, nói: “Cậu muốn ăn gì thì tự gọi món đi nhé, anh trai.”
Tần Tư Dương đặt thức ăn vào bát của Tô Miểu, và nói với Lộ Hưng Bắc: “Tôi không đủ tư cách làm lốp dự phòng, nhưng cậu sẽ không bao giờ có thể đảm nhận vị trí này, cậu có biết tại sao không?”
“Tôi biết, cậu muốn nói tôi không xứng với cô ấy.”
“Không phải thế, bởi vì cậu không hiểu cô ấy.”
“Hả?” Lộ Hưng Bắc cười, “Tôi quen biết cô ấy bao năm rồi, tên mặt trắng cậu biết cô ấy được bao lâu chứ?”
“Quen biết cô ấy lâu như vậy, cậu không biết cô ấy là người mắc chứng sợ xã hội nặng sao?”
Lộ Hưng Bắc ngơ ngác gãi đầu: “Cái này...”
Tần Tư Dương cười: “Tôi ngồi đây chưa đầy năm phút, cậu nói vài câu đã khiến cô ấy xấu hổ đến mức đầu ngón chân sắp khều ra tới sông Gia Lăng rồi, nếu như cậu có thể theo đuổi được cô ấy, ba chữ Tần Tư Dương của tôi sẽ đọc ngược.”
“…”
Lộ Hưng Bắc nhìn Tô Miểu, cô dùng một tay ôm trán, mang một biểu cảm đáng thương.
Trong nửa sau của món lẩu lốp dự phòng, Lộ Hưng Bắc dường như đang suy nghĩ gì đó, ăn uống một cách lơ đãng, cuối cùng anh ta đi thanh toán hóa đơn, nhưng được biết Tần Tư Dương đã thanh toán rồi.
Anh ta đi ra khỏi nhà hàng, nói với Tần Tư Dương đang xách hành lý: “Sao cậu nhanh thế, hôm nay rõ ràng là tôi mời Diệu Diệu ăn cơm, còn giọng khách át giọng chủ thế à.”
Tần Tư Dương: “Không cần cảm ơn.”
Lộ Hưng Bắc nhìn chằm chằm vào cậu một cách giận dữ.
Chàng trai này giống như là khắc tinh của anh ta, bức bối đến mức không nói nên lời: “Được rồi, Diệu Diệu, anh đi đây, lần sau anh lại mời em ăn cơm, mời riêng em, hừ.”
“Cậu không quay lại Bắc Kinh sao?” Tô Miểu hỏi.
“Không đi nữa, dù sao đồ ăn mang đi chỗ nào cũng có thể giao.” Lộ Hưng Bắc tản bộ xuống cầu thang, sau đó quay người nói: “Mẹ em mất rồi, em đến ở nhà của cậu ta, anh thật sự rất lo lắng, năm nay anh sẽ ở cùng em thi đại học, nếu có vấn đề gì, nếu gặp khó khăn gì, cứ gửi tin nhắn WeChat cho anh, em có WeChat của anh mà.”
Tô Miểu không trả lời, nhìn theo bóng lưng của thiếu niên, rồi thở dài.
“Khó đối phó đấy.” Tần Tư Dương xách hành lý của cô, cùng cô bước xuống bậc thang, “Cẩn thận chút, đừng để bị bắt được chứng cứ yêu đương sớm.”
“Tôi đã từ chối qua rất nhiều lần rồi.” Hơn ai hết, Tô Miểu hy vọng Lộ Hưng Bắc đừng quấy rầy cô nữa, để cô được tự do, “Cậu ta thật sự rất bướng bỉnh, tôi đã cạn lời rồi, nhưng cậu ta không nghe lời, cậu ta khăng khăng muốn làm cái gì mà lốp dự phòng.”
Tần Tư Dương cười cười, nhìn một bên khuôn mặt cô gái, dưới ánh đèn đường hơi tỏa ra ánh sáng dịu dàng: “Bởi vì cậu rất xinh đẹp, nên người ta không thể buông tay.”
Lời này, hình như Trì Ưng cũng từng nói qua, nhưng anh lại có thể dễ dàng buông bỏ.
Tô Miểu lại cảm thấy đau lòng chua xót, đá một hòn đá nhỏ bên chân: “So với Trì Ưng thì cậu ấy thích tôi nhiều hơn.”
Tần Tư Dương siết chặt hành lý trong tay, nghĩ đến thiếu niên không chút do dự cùng cô lội qua sông.
“Tôi không cảm thấy như thế.”
*
Đây là lần thứ hai Tô Miểu đến nhà của cặp song sinh.
Ngôi biệt thự nhỏ nằm trên sườn đồi, nhìn ra ánh đèn neon rực rỡ của toàn thành phố về đêm, rộng hơn nhiều so với tầm nhìn ra sông.
Tô Miểu ngắm sông rất nhiều lần rồi, đây là lần đầu tiên cô ngắm cảnh núi non.
Tần Tư Dương dẫn cô vào cửa lớn, bảo bảo mẫu giúp cô đem hành lý vào phòng.
“Hãy coi nơi này như nhà của chính mình, đừng gò bó.”
Tô Miểu nhìn thấy trong nhà có cũi và tã lót, tất cả đều được chất đống ở góc phòng khách và vẫn chưa được mở ra.
“Tiểu Xu đâu?”
“Con bé vẫn đang nằm viện, hai chị bảo mẫu thay phiên nhau chăm sóc. Vài ngày nữa em bé sẽ được đưa về nhà, đến lúc đó các chị bảo mẫu cũng sẽ chuyển đến, chúng ta có thể cùng nhau chăm sóc cho em bé."
“Bố cậu sẽ trở về chứ?”
“Rất ít khi về nhà, ông ấy còn có rất nhiều nhà trong thành phố... và những người phụ nữ khác.”
Tô Miểu quay đầu nhìn Tần Tư Dương: “Vậy có phải cậu có rất nhiều anh chị em?”
“Hiện tại, chỉ có Tiểu Xu... và cậu.”
“Tôi không phải.”
“Tôi cũng hy vọng là không phải.”
“…”
Tô Miểu không nói một lời đi đến bên giường cũi, trên giường trải một tấm chăn mềm mại màu xanh da trời, trên trần nhà treo những thứ như trăng sao.
Màu xanh lam là màu yêu thích của Tần Tư Dương.
“Đây là cậu mua?”
“Ừ, tôi không thể mong đợi người cha tồi của mình đi chọn đồ trẻ em cho em gái.”
Tần Tư Dương dùng đầu ngón tay nhấc lên đèn sao trên trần nhà, “Thật ra tôi cũng không biết nhiều lắm, chỉ căn cứ danh sách mà người trông trẻ đã liệt kê để mua, chọn lấy cái tốt nhất có thể, nếu như cậu lo lắng, sau này cậu có thể cùng tôi đi mua những thứ này.”
“Được”
Tô Miểu nhìn đống đồ trẻ con, biết rằng Tiểu Xu ở nhà họ Tần sẽ nhận được sự chăm sóc tốt nhất.
Ít nhất... thời thơ ấu của cô bé sẽ tốt hơn cô.
Ngoài việc không có mẹ.
“Bố cậu sẽ mãi nuôi dạy Tiểu Xu chứ?”
“Đương nhiên, đây là con của ông ấy.”
“Nếu sau này mẹ cậu trở về, bà ấy không thích Tiểu Xu, cậu nhớ gọi cho tôi, tôi sẽ mang Tiểu Xu đi.”
Tần Tư Dương chìm vào trầm tư, nói: “Bố tôi nói, mẹ cậu trước lúc mất đã nắm lấy tay áo ông ấy, cầu xin ông một việc.”
“Nuôi dưỡng Tiểu Xu sao?”
“Không phải.” Cậu nhìn cô, “Mẹ cậu không hề nhắc đến đứa trẻ này, bà ấy chỉ cầu xin ông ấy chu cấp cho cậu lên đại học.”
Tô Miểu thiếu chút nữa sặc nước miếng, cô ho khan mấy tiếng, nước mắt giàn giụa, ôm ngực phập phồng đau đến nghẹt thở, cố gắng bình tĩnh duy trì hô hấp.
Cô từng cho rằng Tô Thanh Dao không yêu cô, nhưng bây giờ bà ấy đã ra đi, cô nhận ra rằng bà ấy chỉ yêu mình cô.
Nhưng cô sẽ không bao giờ nghe bà gọi một tiếng”Con gái yêu” nữa.
…
“Lên lầu đi, đưa cậu đi xem phòng.”
Tần Tư Dương dẫn Tô Miểu lên lầu, vào lúc này, cửa trên lầu mở ra với một tiếng “cạch”, sau đó là một tiếng “bang”, Tần tư Nguyên như một bánh xe hỏa lao xuống cạnh Tô Miểu, dựa vào lan can với cả hai tay, nhìn cô với đôi mắt to tròn.
Tô Miểu vô thức nhắm mắt lại, sẵn sàng đối mặt với sự sỉ nhục và thậm chí là sự mắng mỏ từ cô gái tính khí nóng này.
Tuy nhiên, chiếc túi trong tay cô đã bị ai đó cầm lên, Tô Miểu mở mắt ra và thấy Tần Tư Nguyên đang xách chiếc túi của cô lên lầu.
“Cậu ở bên cạnh phòng tớ đấy, hừ!”
Một tiếng “hừ” này, ậm ự rất trẻ con.
Tần Tư Dương ở bên tai cô khẽ giải thích: “Con bé sợ ma, cậu ở bên cạnh nó, cho nó dũng khí.”
“Tôi còn cho rằng cô gái như cậu ấy, cái gì cũng không sợ.”
“Đó là bởi vì em ấy đã làm rất nhiều điều xấu... nên sợ phải gặp ma.”
Tần Tư Nguyên đá mạnh vào cửa, nhìn hai người bọn họ: “Hai người nói xấu sau lưng em.”
“Không có.”
“Không có.”
Tô Miểu cùng Tần Tư Dương vội vàng lắc đầu, bước nhanh lên lầu.
Căn phòng mà Tần Tư Dương chuẩn bị cho Tô Miểu không quá lớn, thậm chí có chút nhỏ, là phòng của bảo mẫu ở nhà, nhưng căn phòng này rất thích hợp với Tô Miểu.
Một căn phòng quá lớn khiến cô cảm thấy khó xử, một căn phòng chật hẹp và chu toàn như vậy là vừa hợp.
Tông màu lam nhạt, rèm sa trắng, ga trải giường kiểu châu Âu lộng lẫy, bàn làm việc bên cạnh cửa sổ thông suốt, bàn làm việc rất ngăn nắp, nhưng cũng rất rộng rãi, đang chờ chủ nhân lấp đầy.
Sau khi cô vào phòng, Tần Tư Dương không quấy rầy cô nữa, trở về phòng xem bài tập.
Tô Miểu tắm xong đi ra, mặc chiếc áo ngủ mẹ mua cho cô, lau tóc, ngồi vào bàn đọc sách.
Lúc này, cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, Tô Miểu cả kinh, nhìn thấy Tần Tư Nguyên mặc bộ váy ngủ ren này, tỏ vẻ hằn học đứng ở trước mặt cô.
“Cậu… làm gì thế?”
Tần Tư Nguyên nhìn cô hờn tủi hệt như bộ dạng của Trinh Tử: “Bà đây ngủ không được, mẹ cậu ngày ngày đến tìm tôi, đêm nay tôi ngủ cùng cậu, bà ấy sẽ không đến nữa.”
“…”
Tô Miểu cạn lời, “Ngược lại tôi hy vọng bà ấy sẽ đến tìm tôi.”
“Mặc kệ, cậu đến nhà tôi, thì phải ngủ cùng tôi.” Cô ấy vẫn như một tiểu công chúa, xem việc yêu cầu người khác làm bất cứ chuyện gì là lẽ đương nhiên, là điều bất di bất dịch, “Cậu phải ngủ cùng tôi vài ngày.’
Nhưng Tô Miểu hiện tại, đã không còn là người nghe lời, bao dung và ngoan ngoãn như trước đây nữa.
Sự phản bội của Trì Ưng chỉ dạy cho cô một điều, đó là yêu bản thân mình.
“Tôi không phải là đến ngủ cùng cậu, cũng không phải đến làm người ở cho cậu.”
Tần Tư Nguyên vẫn muốn kiên trì, lại sợ làm ầm lên anh trai sẽ chú ý, chỉ có thể hạ giọng: “Xem như tôi cầu xin cậu đi mà.”
“Vậy cậu còn tự xưng bà đây?”
“Tôi không gọi bà đây nữa.” Tần Tư Nguyên ôm gối, “Mau lại đây mau lại đây, cùng ngủ thôi.”
Tô Miểu vẫn lắc đầu: “Cậu có thể đến phòng tôi ngủ, tôi không muốn đến phòng cậu ngủ.”
Giống như Trì Ưng, cô theo bản năng mà chống cự và từ chối bầu không khí xa lạ và nơi ở xa lạ... Ngoại trừ bên này bên kia, có lẽ không thể quen với lãnh thổ riêng của bất kỳ ai.
Tần Tư Nguyên nhìn xung quanh, nói giọng ghét bỏ: “Phòng của cậu quá nhỏ, giường cũng nhỏ, tôi thậm chí không thể phát huy.”
“Cậu còn muốn phát huy cái gì thế.”
“Lúc ngủ tôi thích dang tay múa chân.”
“…”
“Vậy cậu ngủ một mình đi.”
Tần Tư Nguyên chán ghét đi ra ngoài, nhưng trong vòng mười phút, cuối cùng cô cũng đã leo lên giường của Tô Miểu với chiếc gối trong tay.
Chiếc giường không quá lớn, 1,5m, nhưng cũng đủ để hai cô gái mảnh mai nằm.
Tần Tư Nguyên tắt đèn trên cao, chỉ để lại một chiếc đèn ngủ, nhìn Tô Miểu vẫn đang viết bài kiểm tra trên bàn: “Đã muộn như vậy, cậu còn không ngủ à?”
“Tôi cần phải ôn bài, cậu không ngủ được có thể về phòng của mình.”
“Tôi chìm vào giấc ngủ rất nhanh, trong giờ học tôi đã luyện thành thần công ngủ chỉ trong vài giây.”
Lời nói của cô ấy vô tình làm Tô Miểu bật cười, nhưng cô kiềm chế được, khẽ mím môi.
Đương nhiên, cân nhắc chuyện Tần Tư Dương nói rằng nhóc sợ ma này đã mất ngủ mấy đêm liền, tối nay Tô Miểu quyết định đi ngủ sớm.
Cô thu dọn sách vở, tắt đèn, nằm xuống bên cạnh Tần Tư Nguyên.
Trên người Tần Tư Nguyên có mùi thơm, giống như sữa dưỡng thể trái cây, mang đến cho người ta một cảm giác tinh tế và tuyệt diệu.
Đây là ấn tượng đầu tiên mà cô ấy để lại cho cô.
Tần Tư Nguyên chuẩn giang tay giang chân, Tô Miểu lập tức cảnh cáo: “Nếu cậu không nằm yên, tôi sẽ đá cậu xuống dưới đấy.”
“Đây là nhà tôi đấy!”
“Mặc kệ.”
“Woa, không ngờ cậu đột nhiên lại trở nên mặt dày như vậy.”
“Học theo ai đó thôi.”
“Hừ.”
Cô ấy không hỏi người ta là ai, mặc kệ người ta là ai, Tần Tư Nguyên không bận tâm nữa, trong lòng cô ấy đã có người khác.
Tô Miểu nhắm mắt chuẩn bị ngủ, lại nghe thấy cô gái bên cạnh nói: “Cậu biết không, phòng này là anh trai tôi tự mình bố trí.”
“Tôi biết, cậu ấy thích màu xanh.”
Tần Tư Nguyên bật dậy, hào hứng với những câu chuyện phiếm được khơi dậy, đang định bắt đầu chế độ trò chuyện đêm khuya với cô: “Anh trai tôi còn muốn cùng cậu sống dưới một mái nhà như anh em một nhà! Không biết là anh em thật hay anh em giả nữa.”
“…”
“Anh trai tôi thảm quá rồi, quả thực quá thảm, chậc…”
“Lúc chiều anh tôi đi siêu thị mất hai tiếng đồng hồ, mua các vật dụng hàng ngày cho cậu, mẹ kiếp, anh ấy còn mua cả băng vệ sinh cho cậu! Anh ấy còn chưa từng mua cho tôi.”
Tô Miểu căn dặn: “Sau này đừng trêu chọc tôi và cậu ấy, ngại lắm.”
Tần Tư Nguyên thở dài, nằm xuống một lần nữa và nhìn trần nhà tối đen: “Nếu như không có đứa bé đó, cậu ở bên anh trai tôi, không chừng sẽ rất hạnh phúc, anh trai tôi là một người đàn ông ấm áp, đặc biệt quan tâm người khác, hơn hết là người mà anh ấy để tâm đến, anh ấy quả thực chẳng có giới hạn mà bảo vệ…”
“Điểm này tôi biết rất rõ.”
Tần Tư Nguyên cũng nghĩ đến những chuyện trước đây mà cô ấy đối với cô, xấu hổ cười, nhìn cô: “Tôi nói cậu nghe, thực ra Trì Ưng không thích hợp với cậu, cậu có biết những chuyện trước đây của anh ấy không, rất tệ.”
Tô Miểu nghiêng đầu, trong bóng tối yên lặng nhìn cô ấy: “Tôi có nghe kể qua.”
“Lúc trước anh tôi thuyết phục tôi, anh ấy có một ẩn dụ đặc biệt, nói rằng anh ấy giống như bọt biển, cho dù cậu dành cho anh ấy bao nhiêu tình yêu như biển cả, anh ấy cũng sẽ hấp thụ hết, nhưng anh ấy có thể bỏ ra bao nhiêu chứ. Còn cậu, có lẽ cậu thuộc tuýp người rất không an toàn, cần người khác dành cho cậu rất nhiều tình yêu.”
Tô Miểu tự hỏi lòng, đích thực là như thế.
Nếu Lộ Hưng Bắc không khiến cô xấu hổ như vậy, có lẽ từ lâu, cô đã đồng ý với Lộ Hưng Bắc, bởi vì anh ta cho cô cảm giác an toàn, điều mà Tô Miểu vô cùng khao khát.
Trì Ưng là người lần đầu tiên trong đời khiến Tô Miểu cảm thấy... dù khao khát tình yêu đến thế nào, cô vẫn sẵn sàng trao cho anh cả trái tim, sẵn sàng được yêu ít hơn nhưng vẫn cảm thấy hạnh phúc.
Mãi cho đến khi, anh vứt bỏ cô.
Tô Miểu nhắm nghiền mắt, không muốn suy nghĩ quá nhiều.
Từ giờ trở đi, trong cuộc đời cô sẽ không còn Trì Ưng, cũng sẽ không còn người khiến cô nguyện ý trao tình yêu, cô chỉ yêu bản thân mình.
Đêm đó Tần Tư Nguyên ngủ rất ngon, và mỗi đêm sau đó, cô ta đều quấn lấy Tô Miểu ngủ cùng nhau.
Tần Tư Dương không chịu được nữa, kéo Tần Tư Nguyên, người đang mặc bộ đồ ngủ Doraemon, từ trên giường lớn Simmons: “Người ta mỗi tối đều phải ôn bài, em cứ ở bên nói chuyện phiếm như thế, em có biết xấu hổ không hả? Lớn như này rồi không dám ngủ một mình, còn ra thể thống gì chứ.”
Tần Tư Nguyên bị anh trai kéo ra khỏi phòng, gấp đến nỗi không biết nên nói gì: “Có phải anh cũng muốn ngủ cùng không hả! Ganh tị với em à!”
Tần Tư Dương nắm lấy tai cô ta, khiến cô ta hét lên đau đớn, đá đánh anh trai mình.
Nhìn thấy cảnh này, Tô Miểu bất ngờ bật cười.
Dần dần, cô thấy mình hơi thích cặp anh em này.
Sau đó, khi Lộ Hưng Bắc giao đồ ăn đi ngang qua cổng trường, anh ta đã đãi cô một bát thạch băng, Tô Miểu bảo rằng dường như cô không hận họ chút nào, ngược lại có chút thích họ, điều này rất không nên.
Lộ Hưng Bắc suy nghĩ, bảo cô rằng: “So với việc tràn đầy sự thù hận, anh đoán mẹ em càng hy vọng em vui vẻ.”
…
Hai tuần sau, bảo mẫu chăm bé chuyển đến biệt thự cùng đứa trẻ.
Việc đầu tiên ba người bọn họ làm sau giờ học mỗi ngày, là đến nhà trẻ nhìn bé cưng đáng yêu, thường chơi đùa với nhau vài tiếng đồng hồ, cuối cùng là treo đèn chiến đấu đêm khuya để làm bài tập.
Ban đầu Tần Tư Nguyên đã kiên quyết không thích trẻ con, và nếu con bé khóc và la hét, cô ta sẽ ném con bé ra ngoài.
Nhưng kể từ khi cô ta ôm đứa trẻ, thì vả mặt mình cực nhanh, mỗi ngày sau khi tan học, cô ta đều mang rất nhiều đồ chơi cho em bé, thời gian chơi với em bé là lâu nhất.
Cũng rất thần kỳ, Tiểu Xu bập bẹ biết nói, vậy mà tiếng đầu tiên lại gọi Tần Tư Nguyên là mẹ, Tần Tư Nguyên sau khi nghe xong cũng bật khóc, bảo cô làm gì già thế cơ chứ.
Tô Miểu vì em gái ruột gọi Tần Tư Nguyên là mẹ, mà trong lòng có chút không vui, mãi đến khi bạn nhỏ cũng gọi cô là mẹ, cô mới dần dà vui hơn chút.
Ba người họ, cộng thêm một đứa trẻ, sống trong một biệt thự yên tĩnh và thanh bình như vậy, cuộc sống của họ có thể được gọi là thiên đường.
Đây cũng là lần đầu tiên Tô Miểu cảm nhận được, cuộc sống không cần lo lắng về tài chính sẽ hạnh phúc như thế nào.
Ít nhất 80% rắc rối trong cuộc sống sẽ biến mất, chỉ còn lại niềm vui.
Quá trình trưởng thành của đứa trẻ đã dần hàn gắn lỗ hổng mất đi người thân trong trái tim cô, ít nhất khiến tình cảm thiếu vắng của cô không phải lúc nào cũng âm ỉ.
Không phải cô mất hết tất cả, cô vẫn còn người thân trên thế giới này, và Tiểu Xu là niềm an ủi duy nhất trong lòng cô.
Tô Miểu cũng mong muốn trở nên mạnh mẽ hơn, để có thể bảo vệ cô bé.
…
Năm cuối cấp ba đầy căng thẳng rồi cũng qua đi nhanh chóng trong cuộc sống đôi khi đơn sơ, đôi khi ấm áp và đôi khi rối ren của anh chị em nuôi em gái.
Thấy Tô Miểu cười ngày càng nhiều hơn, Tần Tư Dương trong lòng rất an tâm.
Cậu cho rằng cô đã dần quên cái tên chưa từng nhắc đến kia.
Cũng giống như Tần Tư Nguyên, sự tận tâm dường như mạnh mẽ và không thể tách rời cuối cùng đã biến mất theo thời gian, không còn như trước kia nữa.
Tuổi trẻ tuy khó quên nhưng cũng không phải là vĩnh cửu, càng đừng nói đến thăng trầm.
Cho đến Tết Nguyên đán, khi ba người họ đến siêu thị để mua đồ cho năm mới, Tần Tư Nguyên đã chủ động đề cập: “Không biết năm nay Trì Ưng sẽ đón năm mới ở đâu.”
Khi cô ấy nói điều này, không ai trả lời.
Tô Miểu và Tần Tư Dương đều vờ như không nghe thấy, đang đứng cạnh tủ chọn hàng, cô ấy nhún vai, đẩy xe đẩy đi mua hoa quả.
Một lúc sau, Tô Miểu đi tới chỗ Tần Tư Dương đang cầm một túi sữa bột xem công thức.
Hồi lâu, cô hỏi: “Cậu ấy… đón năm mới ở đâu?”
Mặc dù đã cố gắng hết sức để giữ bình tĩnh trong giọng điệu của mình, nhưng vẫn có một sự rung động không thể kiểm soát được trong hơi thở.
“Tôi không biết.”
Tần Tư Dương đặt sữa bột xuống, trầm giọng nói: “Khả năng cao cậu ấy sẽ không trở về Bắc Kinh, bị đuổi học... Trở về chỉ sợ không cách nào giải thích với ông nội, tôi thật sự không biết cậu ấy đi đâu.”
Cũng không biết anh sẽ quay lại hay không.
Tô Miểu không nói gì thêm, lại hỏi cậu “Mua chút xúc xích thịt xông khói không, không biết cậu và Tần Tư Nguyên có thích hay không.”
“Cũng được, chỉ là thịt xông khói của siêu thị không ngon lắm.”
“Nhất định là không ngon bằng thịt xông khói mẹ tôi làm, nhưng vẫn nên mua một ít.”
Tô Miểu đi đến khu thức ăn chín để lấy thịt xông khói.
Tần Tư Dương đẩy xe mua hàng đi theo cô, nhìn chằm chằm bóng lưng gầy gò mảnh khảnh của cô gái, cô có vẻ lạc lõng giữa đám đông náo nhiệt.
Cô che đậy rất tốt, nên Tần Tư Dương cũng không vạch trần sự thật rằng cô không thể quên Trì Ưng.
Làm sao có thể quên được.
Anh là thanh âm lảnh lót tươi sáng nhất, trong thanh xuân bình lặng của cô.
Cô vẫn còn thương nhớ anh một cách sâu sắc.
Hơn nữa, mối quan hệ này đặc biệt không thể chấp nhận được, đáng xấu hổ.
“Mẹ cậu ta vì bố của Tần Tư Dương mà chết, cậu ta không biết liêm sỉ sao?”
“Nếu là tôi, tôi hẳn là hận chết gia đình bọn họ.”
“Hôm qua tôi còn thấy cậu ta và cặp song sinh đi đến con đường phía sau của trường để ăn tối.”
“Hoàn toàn kéo gần quan hệ rồi.”
“Đương nhiên, người ta nộp học phí cho cậu ta mà, ai có tiền thì theo người đó, cho dù mẹ chết rồi cũng chẳng liên quan.”
Khi Tô Miểu đi ngang qua họ, họ ồn ào như những con muỗi bất hòa.
Lần này, Tô Miểu đã không còn như trước nữa... thu đầu trong mai rùa, cho rằng không nghe không nhìn không nói, thì có thể tránh bị thương tổn.
Cô quay lại nhìn đám bạn cùng lớp thì thầm: “Chắc là sướng lắm nhỉ?”
Các học sinh ngơ ngác nhìn nhau, không hiểu vì sao.
“Đứng trên nền tảng đạo đức cao và buộc tội người khác, sẽ khiến các cậu cảm thấy bản thân mình đặc biệt cao quý chứ gì.”
Một nữ sinh đỏ mặt cãi lại: “Chúng tôi sẽ không nhận giặc làm bố.”
Lời còn chưa dứt, Tần Tư Nguyên đã cau mày, nhảy ra đứng trước mặt Tô Miểu, chỉ vào nữ sinh đó mà chửi: “Cậu gọi ai là giặc? Cậu đầy bụng không có chỗ tiêu hóa đúng không? Ở đây mà xuyên tạc sau lưng người khác, bố mẹ sinh ra một đứa con ngu xuẩn như cậu mới là người phải đau lòng muốn chết đó.”
Nữ sinh kia bị những lời mắng mỏ của Tần Tư Nguyên nói đến phát khóc.
Tần Tư Dương nghe không nổi nữa, mắng em gái, quay đầu nói với đám người ngồi lê đôi mách: “Cậu chưa từng trải qua nỗi đau của người khác, đừng tưởng là dễ dàng. Đợi đến một ngày nào đó trong tương lai khi phải trải qua việc đối mặt lựa chọn thử thách lòng người, các cậu cũng sẽ hy vọng những người xung quanh mình tử tế hơn một chút.”
Mọi người lộ vẻ bàng hoàng trở về vị trí của mình, không nói gì thêm.
Tô Miểu mặc kệ những ánh mắt kỳ lạ của những người xung quanh, cô không quan tâm nữa, cô đã không còn là học sinh mới chuyển đến nhạy cảm và mong manh như trước nữa.
Cứ giống như khoác lên mình một chiếc áo giáp vô hình, để không một thanh kiếm nào có thể xâm phạm đến cô, và cô sẽ không cho bất kỳ ai có cơ hội làm tổn thương mình.
Cô bắt đầu đối xử tốt với bản thân, không bao giờ để bản thân phải chịu bất kỳ ấm ức nào, giống như Trì Ưng đã nói, yêu bản thân mình hơn tất cả mọi thứ trên đời.
Buổi chiều tan học, Tô Miểu về nhà thu dọn hành lý, mang theo chiếc vali nặng trịch, từng bước một đi xuống chín mươi ba bậc thang.
Có nhiều cửa hàng khác nhau ở bên trái và bên phải cầu thang, cửa hàng ăn sáng, cửa hàng mì nhỏ, xiên lẩu... Ngoài ra còn có cửa hàng mở khóa và cửa hàng tạp hóa kim khí.
Trước đây khi Tô Miểu sống ở đây, cô chưa từng quan sát kỹ những cửa hàng này, nhưng bây giờ nhìn thấy chúng xa lạ và gần gũi như vậy, trong lòng cô có chút thương cảm.
Giống như khi mẹ còn ở bên, cô chưa bao giờ cảm nhận được mẹ tốt với mình như thế nào, bây giờ mẹ không còn nữa, Tô Miểu cẩn thận nhớ lại từng lời mẹ đã nói với cô.
Tô Miểu chưa bao giờ cảm nhận được tình yêu của Tô Thanh Dao một cách nghiêm túc hơn bất cứ lúc này.
Nếu bà ấy không yêu cô, bà đã không sinh ra cô, nếu bà không yêu cô, bà đã không nuôi dạy cô nhiều như vậy, nếu bà không yêu cô, bà đã không cố gắng hết sức để giúp cô thoát khỏi môi trường tồi tệ và đến một ngôi trường tốt hơn...
Tô Miểu xách hành lý đi xuống, đi ngang qua cửa hàng Xâu Xâu bên cạnh bậc thang.
Ở cửa hàng, Lộ Hưng Bắc gọi Tô Miểu: “Diệu Diệu, nhanh đến đây ăn lẩu đi.”
Tô Miểu đứng trên bậc thang nhìn Lộ Hưng Bắc: “Sao cậu lại tới đây?”
“Đến tìm em ăn cơm.”
Lộ Hưng Bắc nói xong đem hành lý của cô vào cửa hàng, đặt ở bên cạnh ghế ngồi, Tô Miểu đành phải đi theo vào.
Anh ta cho dầu mè và hành lá thái nhỏ vào bát cô, sau đó cho một miếng trứng cút đã đánh bông vào.
“Em sắp chuyển nhà?”
“Ừ, căn nhà này trước kia khi mẹ tôi còn sống là mẹ tôi thuê, bây giờ không thể gia hạn tiền thuê nhà, chủ nhà sẽ lấy lại.”
“Anh nói rồi, em thiếu tiền thì tìm anh!”
“Tôi không cần tiền của cậu.”
Lô Hưng Bắc thở dài, nhìn cô: “Vậy em dọn đến nơi nào?”
“Tôi dọn đến nhà chú Tần.”
“…”
Rất lâu sau, anh ta trào phúng đáp, “Thì ra là ở biệt thự.”
“Đúng vậy.” Tô Miểu cầm đũa lên và cúi đầu ăn lẩu, “Tôi không cần mặt mũi nữa.”
Dù sao trong khoảng thời gian này, trong lớp có rất nhiều lời đàm tiếu, nói cô không biết xấu hổ muốn leo cao, lại có loại quan hệ này... cô lại có gan tiếp nhận tài trợ của nhà họ Tần.
Tô Miểu bị trừ tất cả điểm, không nhận được học bổng, nếu không có sự viện trợ của Tần Diệp, cô sẽ phải thôi học.
Đối với những người đứng trên nền tảng đạo đức cao mà nói, Tô Miểu không thôi học, không thà chết đói chứ không nhận đồ ăn, thì cô chính là một kẻ không biết xấu hổ.
“Trước kia bà ấy luôn nói tôi thanh cao, không thực tế, nhưng bây giờ tôi mới biết, tôi sở dĩ thanh cao, chính là do bà lấy mặt mũi của mình đổi về cho tôi…”
Tô Miểu ăn từng ngụm lớn, vừa ăn vừa nói: “Tôi không quan tâm nữa, thật đấy, Lộ Hưng Bắc, tôi không quan tâm đến bất cứ điều gì nữa, tôi chỉ muốn thi vào một trường đại học tốt, thăng tiến, và thực hiện ước mơ của mình.”
Đột nhiên bị sặc ớt, Tô Miểu ho dữ dội đến chảy cả nước mắt.
Lộ Hưng Bắc đưa khăn giấy cho cô: “Em kích động gì chứ, anh không có nói em không tốt, anh không có coi thường em.”
“Tôi không để ý.”
“Vậy em ở biệt thự, anh muốn gặp em cũng khó.” Lộ Hưng Bắc thở dài, “Lúc đầu em muốn thôi học đi làm thêm, anh nên ủng hộ em mới phải, như vậy ít nhất còn có thể thường xuyên gặp em.”
Cầm đĩa dầu, Tô Miểu ủ rũ nói: “Cậu thật sự cảm thấy tôi nên đi làm?”
Lộ Hưng Bắc suy nghĩ một lúc, nhanh chóng thay đổi lời nói: “Quên đi, em nên học tập chăm chỉ, đã từng nhìn thấy các nữ công nhân trên dây chuyền lắp ráp trong nhà máy, mỗi ngày họ đều làm những việc giống nhau, bàn tay của họ bị phồng rộp. Một khi anh nghĩ đến em phải trải qua cuộc sống khó khăn như vậy, anh rất đau lòng không thể ngủ được. Em phải vào một trường đại học tốt và trở thành một giáo viên, hoặc một bác sĩ, một luật sư, hoặc một công chức trong tương lai… dù sao phải sống thật tốt, hơn hết tất thảy.”
“Lộ Hưng Bắc, cảm ơn cậu, cậu đối với tôi thật sự rất tốt.”
Lộ Hưng Bắc cười ngượng ngùng, cho cô một miếng dạ trường: “Anh không có mẹ, không đối tốt với em, thì nên đối tốt với ai đây?”
“Tôi cũng không còn mẹ nữa rồi, người ấy cũng đi rồi, tôi không biết nên đối tốt với ai nữa.”
“Vậy cứ tốt với chính mình.”
“Ừ!”
Lộ Hưng Bắc có chút ngây thơ cười cười, Tô Miểu còn cho anh ta một miếng ức bò, anh ta cảm động không nỡ ăn.
“Diệu Diệu, người thân của em không còn ai nữa, anh cũng không, em nên đồng ý gọi anh một tiếng anh chứ.”
“Không muốn.”
Tô Miểu thẳng thừng từ chối, “Anh em gì chứ, ngượng chết được.”
“Ngượng ngùng cái gì, anh nói thật đấy, em không muốn làm bạn gái anh, vậy thì làm em gái anh cũng được mà.”
“Lộ Hưng Bắc, cậu vẫn còn thích tôi, làm sao tôi có thể làm em gái cậu, cái này quá trà xanh rồi.”
Lộ Hưng Bắc gãi gãi đầu, không nói nên lời.
Anh ta biết cô gái này quá thông minh, thông minh lại tỉnh táo, anh ta căn bản không phải là đối thủ của cô, cho dù anh ta muốn lừa cô... cũng lừa không được.
Có thể chỉ có thông minh như tên vùng khác kia mới có thể giữ được cô.
Nhưng Lộ Hưng Bắc sẽ không bỏ cuộc, dù sao hai người họ cũng đã chia tay, Tô Miểu không còn ghét anh ta nhiều như trước, đây là một khởi đầu tốt.
“Dù sao anh cũng đã nhận định em là em gái anh rồi, em không chấp nhận cũng phải chấp nhận.”
“Cậu lại giở trò lưu manh rồi.” Tô Miểu đặt đũa xuống, “Lộ Hưng Bắc, cậu lo sống thật tốt đi, cậu đã tiết kiệm được nhiều tiền như vậy rồi, tìm một người bạn gái thực sự thích cậu, cậu sẽ rất vui vẻ đấy, đừng lãng phí thời gian với tôi nữa.”
“Diệu Diệu, anh vẫn câu nói đó, trước khi em kết hôn, anh sẽ không từ bỏ, em cứ xem anh như lốp dự phòng nhé.”
“…”
Tô Miểu không biết nên nói cái gì, ngơ ngác nhìn anh ta.
Tên này tính khí thật bướng bỉnh.
Lúc này, Tần Tư Dương từ trên cầu thang đi xuống, nhìn thấy Tô Miểu cùng Lộ Hưng Bắc ngồi ở bàn bên ngoài: “Cậu ở đây à, tìm cậu lâu lắm đấy.”
“Tần Tư Dương, sao cậu đến đây?”
“Không phải hôm nay chuyển nhà sao? Đến giúp cậu xách hành lý.”
Tô Miểu nhanh chóng đứng dậy và giới thiệu: “Đây là Lộ Hưng Bắc, bạn học cũ của tôi, và đây là Tần Tư Dương, bạn học... cùng trường hiện tại của tôi.”
Lộ Hưng Bắc nhìn Tần Tư Dương ngũ quan thanh tú, phát hiện ánh mắt cậu ấy nhìn Tô Miểu không đúng lắm, buộc miệng nói: “Cậu cũng là lốp xe dự phòng của Diệu Diệu sao?”
“…”
Dưới gầm bàn, Tô Miểu giẫm lên chân anh ta, gần như muốn đổ dầu lên mặt anh ta.
Tần Tư Dương nhẫn nhịn, duy trì thái độ lịch sự xa cách: “Bây giờ tôi là anh trai của cậu ấy.”
“Anh trai? Sao lại thêm một anh trai nữa?” Lộ Hưng Bắc có chút không nói nên lời, nhìn Tô Miểu, “Anh bảo em nhận anh là anh trai, em lại không đồng ý, lốp dự phòng này em lại đồng ý... Sao lại tiêu chuẩn kép vậy chứ?”
“Lộ Hưng Bắc, cậu đừng có nói bậy!” Cô tức đến mức mặt đỏ cả lên.
Tần Tư Dương bình tĩnh giải thích: “Tiểu Xu là em gái ruột của tôi, cũng là em gái ruột của cậu ấy, cho nên, tôi là anh của cậu ấy.”
Lộ Hưng Bắc “Ồ ~~” rõ dài rồi nói: “Thì ra quan hệ như thế, tôi hiểu rồi, vậy thì cậu không đủ tư cách làm lốp dự phòng, cậu không bằng tôi.”
“…”
Tô Miểu thực sự muốn đào một cái lỗ chui xuống ngay tại chỗ.
Ngược lại, Tần Tư Dương cũng không quá để ý, cậu nấu dầu cho mình một cách thành thục, hào phóng gia nhập ăn lẩu cùng bọn họ.
Lộ Hưng Bắc đi lấy một số xiên và nấu chúng, nói: “Cậu muốn ăn gì thì tự gọi món đi nhé, anh trai.”
Tần Tư Dương đặt thức ăn vào bát của Tô Miểu, và nói với Lộ Hưng Bắc: “Tôi không đủ tư cách làm lốp dự phòng, nhưng cậu sẽ không bao giờ có thể đảm nhận vị trí này, cậu có biết tại sao không?”
“Tôi biết, cậu muốn nói tôi không xứng với cô ấy.”
“Không phải thế, bởi vì cậu không hiểu cô ấy.”
“Hả?” Lộ Hưng Bắc cười, “Tôi quen biết cô ấy bao năm rồi, tên mặt trắng cậu biết cô ấy được bao lâu chứ?”
“Quen biết cô ấy lâu như vậy, cậu không biết cô ấy là người mắc chứng sợ xã hội nặng sao?”
Lộ Hưng Bắc ngơ ngác gãi đầu: “Cái này...”
Tần Tư Dương cười: “Tôi ngồi đây chưa đầy năm phút, cậu nói vài câu đã khiến cô ấy xấu hổ đến mức đầu ngón chân sắp khều ra tới sông Gia Lăng rồi, nếu như cậu có thể theo đuổi được cô ấy, ba chữ Tần Tư Dương của tôi sẽ đọc ngược.”
“…”
Lộ Hưng Bắc nhìn Tô Miểu, cô dùng một tay ôm trán, mang một biểu cảm đáng thương.
Trong nửa sau của món lẩu lốp dự phòng, Lộ Hưng Bắc dường như đang suy nghĩ gì đó, ăn uống một cách lơ đãng, cuối cùng anh ta đi thanh toán hóa đơn, nhưng được biết Tần Tư Dương đã thanh toán rồi.
Anh ta đi ra khỏi nhà hàng, nói với Tần Tư Dương đang xách hành lý: “Sao cậu nhanh thế, hôm nay rõ ràng là tôi mời Diệu Diệu ăn cơm, còn giọng khách át giọng chủ thế à.”
Tần Tư Dương: “Không cần cảm ơn.”
Lộ Hưng Bắc nhìn chằm chằm vào cậu một cách giận dữ.
Chàng trai này giống như là khắc tinh của anh ta, bức bối đến mức không nói nên lời: “Được rồi, Diệu Diệu, anh đi đây, lần sau anh lại mời em ăn cơm, mời riêng em, hừ.”
“Cậu không quay lại Bắc Kinh sao?” Tô Miểu hỏi.
“Không đi nữa, dù sao đồ ăn mang đi chỗ nào cũng có thể giao.” Lộ Hưng Bắc tản bộ xuống cầu thang, sau đó quay người nói: “Mẹ em mất rồi, em đến ở nhà của cậu ta, anh thật sự rất lo lắng, năm nay anh sẽ ở cùng em thi đại học, nếu có vấn đề gì, nếu gặp khó khăn gì, cứ gửi tin nhắn WeChat cho anh, em có WeChat của anh mà.”
Tô Miểu không trả lời, nhìn theo bóng lưng của thiếu niên, rồi thở dài.
“Khó đối phó đấy.” Tần Tư Dương xách hành lý của cô, cùng cô bước xuống bậc thang, “Cẩn thận chút, đừng để bị bắt được chứng cứ yêu đương sớm.”
“Tôi đã từ chối qua rất nhiều lần rồi.” Hơn ai hết, Tô Miểu hy vọng Lộ Hưng Bắc đừng quấy rầy cô nữa, để cô được tự do, “Cậu ta thật sự rất bướng bỉnh, tôi đã cạn lời rồi, nhưng cậu ta không nghe lời, cậu ta khăng khăng muốn làm cái gì mà lốp dự phòng.”
Tần Tư Dương cười cười, nhìn một bên khuôn mặt cô gái, dưới ánh đèn đường hơi tỏa ra ánh sáng dịu dàng: “Bởi vì cậu rất xinh đẹp, nên người ta không thể buông tay.”
Lời này, hình như Trì Ưng cũng từng nói qua, nhưng anh lại có thể dễ dàng buông bỏ.
Tô Miểu lại cảm thấy đau lòng chua xót, đá một hòn đá nhỏ bên chân: “So với Trì Ưng thì cậu ấy thích tôi nhiều hơn.”
Tần Tư Dương siết chặt hành lý trong tay, nghĩ đến thiếu niên không chút do dự cùng cô lội qua sông.
“Tôi không cảm thấy như thế.”
*
Đây là lần thứ hai Tô Miểu đến nhà của cặp song sinh.
Ngôi biệt thự nhỏ nằm trên sườn đồi, nhìn ra ánh đèn neon rực rỡ của toàn thành phố về đêm, rộng hơn nhiều so với tầm nhìn ra sông.
Tô Miểu ngắm sông rất nhiều lần rồi, đây là lần đầu tiên cô ngắm cảnh núi non.
Tần Tư Dương dẫn cô vào cửa lớn, bảo bảo mẫu giúp cô đem hành lý vào phòng.
“Hãy coi nơi này như nhà của chính mình, đừng gò bó.”
Tô Miểu nhìn thấy trong nhà có cũi và tã lót, tất cả đều được chất đống ở góc phòng khách và vẫn chưa được mở ra.
“Tiểu Xu đâu?”
“Con bé vẫn đang nằm viện, hai chị bảo mẫu thay phiên nhau chăm sóc. Vài ngày nữa em bé sẽ được đưa về nhà, đến lúc đó các chị bảo mẫu cũng sẽ chuyển đến, chúng ta có thể cùng nhau chăm sóc cho em bé."
“Bố cậu sẽ trở về chứ?”
“Rất ít khi về nhà, ông ấy còn có rất nhiều nhà trong thành phố... và những người phụ nữ khác.”
Tô Miểu quay đầu nhìn Tần Tư Dương: “Vậy có phải cậu có rất nhiều anh chị em?”
“Hiện tại, chỉ có Tiểu Xu... và cậu.”
“Tôi không phải.”
“Tôi cũng hy vọng là không phải.”
“…”
Tô Miểu không nói một lời đi đến bên giường cũi, trên giường trải một tấm chăn mềm mại màu xanh da trời, trên trần nhà treo những thứ như trăng sao.
Màu xanh lam là màu yêu thích của Tần Tư Dương.
“Đây là cậu mua?”
“Ừ, tôi không thể mong đợi người cha tồi của mình đi chọn đồ trẻ em cho em gái.”
Tần Tư Dương dùng đầu ngón tay nhấc lên đèn sao trên trần nhà, “Thật ra tôi cũng không biết nhiều lắm, chỉ căn cứ danh sách mà người trông trẻ đã liệt kê để mua, chọn lấy cái tốt nhất có thể, nếu như cậu lo lắng, sau này cậu có thể cùng tôi đi mua những thứ này.”
“Được”
Tô Miểu nhìn đống đồ trẻ con, biết rằng Tiểu Xu ở nhà họ Tần sẽ nhận được sự chăm sóc tốt nhất.
Ít nhất... thời thơ ấu của cô bé sẽ tốt hơn cô.
Ngoài việc không có mẹ.
“Bố cậu sẽ mãi nuôi dạy Tiểu Xu chứ?”
“Đương nhiên, đây là con của ông ấy.”
“Nếu sau này mẹ cậu trở về, bà ấy không thích Tiểu Xu, cậu nhớ gọi cho tôi, tôi sẽ mang Tiểu Xu đi.”
Tần Tư Dương chìm vào trầm tư, nói: “Bố tôi nói, mẹ cậu trước lúc mất đã nắm lấy tay áo ông ấy, cầu xin ông một việc.”
“Nuôi dưỡng Tiểu Xu sao?”
“Không phải.” Cậu nhìn cô, “Mẹ cậu không hề nhắc đến đứa trẻ này, bà ấy chỉ cầu xin ông ấy chu cấp cho cậu lên đại học.”
Tô Miểu thiếu chút nữa sặc nước miếng, cô ho khan mấy tiếng, nước mắt giàn giụa, ôm ngực phập phồng đau đến nghẹt thở, cố gắng bình tĩnh duy trì hô hấp.
Cô từng cho rằng Tô Thanh Dao không yêu cô, nhưng bây giờ bà ấy đã ra đi, cô nhận ra rằng bà ấy chỉ yêu mình cô.
Nhưng cô sẽ không bao giờ nghe bà gọi một tiếng”Con gái yêu” nữa.
…
“Lên lầu đi, đưa cậu đi xem phòng.”
Tần Tư Dương dẫn Tô Miểu lên lầu, vào lúc này, cửa trên lầu mở ra với một tiếng “cạch”, sau đó là một tiếng “bang”, Tần tư Nguyên như một bánh xe hỏa lao xuống cạnh Tô Miểu, dựa vào lan can với cả hai tay, nhìn cô với đôi mắt to tròn.
Tô Miểu vô thức nhắm mắt lại, sẵn sàng đối mặt với sự sỉ nhục và thậm chí là sự mắng mỏ từ cô gái tính khí nóng này.
Tuy nhiên, chiếc túi trong tay cô đã bị ai đó cầm lên, Tô Miểu mở mắt ra và thấy Tần Tư Nguyên đang xách chiếc túi của cô lên lầu.
“Cậu ở bên cạnh phòng tớ đấy, hừ!”
Một tiếng “hừ” này, ậm ự rất trẻ con.
Tần Tư Dương ở bên tai cô khẽ giải thích: “Con bé sợ ma, cậu ở bên cạnh nó, cho nó dũng khí.”
“Tôi còn cho rằng cô gái như cậu ấy, cái gì cũng không sợ.”
“Đó là bởi vì em ấy đã làm rất nhiều điều xấu... nên sợ phải gặp ma.”
Tần Tư Nguyên đá mạnh vào cửa, nhìn hai người bọn họ: “Hai người nói xấu sau lưng em.”
“Không có.”
“Không có.”
Tô Miểu cùng Tần Tư Dương vội vàng lắc đầu, bước nhanh lên lầu.
Căn phòng mà Tần Tư Dương chuẩn bị cho Tô Miểu không quá lớn, thậm chí có chút nhỏ, là phòng của bảo mẫu ở nhà, nhưng căn phòng này rất thích hợp với Tô Miểu.
Một căn phòng quá lớn khiến cô cảm thấy khó xử, một căn phòng chật hẹp và chu toàn như vậy là vừa hợp.
Tông màu lam nhạt, rèm sa trắng, ga trải giường kiểu châu Âu lộng lẫy, bàn làm việc bên cạnh cửa sổ thông suốt, bàn làm việc rất ngăn nắp, nhưng cũng rất rộng rãi, đang chờ chủ nhân lấp đầy.
Sau khi cô vào phòng, Tần Tư Dương không quấy rầy cô nữa, trở về phòng xem bài tập.
Tô Miểu tắm xong đi ra, mặc chiếc áo ngủ mẹ mua cho cô, lau tóc, ngồi vào bàn đọc sách.
Lúc này, cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, Tô Miểu cả kinh, nhìn thấy Tần Tư Nguyên mặc bộ váy ngủ ren này, tỏ vẻ hằn học đứng ở trước mặt cô.
“Cậu… làm gì thế?”
Tần Tư Nguyên nhìn cô hờn tủi hệt như bộ dạng của Trinh Tử: “Bà đây ngủ không được, mẹ cậu ngày ngày đến tìm tôi, đêm nay tôi ngủ cùng cậu, bà ấy sẽ không đến nữa.”
“…”
Tô Miểu cạn lời, “Ngược lại tôi hy vọng bà ấy sẽ đến tìm tôi.”
“Mặc kệ, cậu đến nhà tôi, thì phải ngủ cùng tôi.” Cô ấy vẫn như một tiểu công chúa, xem việc yêu cầu người khác làm bất cứ chuyện gì là lẽ đương nhiên, là điều bất di bất dịch, “Cậu phải ngủ cùng tôi vài ngày.’
Nhưng Tô Miểu hiện tại, đã không còn là người nghe lời, bao dung và ngoan ngoãn như trước đây nữa.
Sự phản bội của Trì Ưng chỉ dạy cho cô một điều, đó là yêu bản thân mình.
“Tôi không phải là đến ngủ cùng cậu, cũng không phải đến làm người ở cho cậu.”
Tần Tư Nguyên vẫn muốn kiên trì, lại sợ làm ầm lên anh trai sẽ chú ý, chỉ có thể hạ giọng: “Xem như tôi cầu xin cậu đi mà.”
“Vậy cậu còn tự xưng bà đây?”
“Tôi không gọi bà đây nữa.” Tần Tư Nguyên ôm gối, “Mau lại đây mau lại đây, cùng ngủ thôi.”
Tô Miểu vẫn lắc đầu: “Cậu có thể đến phòng tôi ngủ, tôi không muốn đến phòng cậu ngủ.”
Giống như Trì Ưng, cô theo bản năng mà chống cự và từ chối bầu không khí xa lạ và nơi ở xa lạ... Ngoại trừ bên này bên kia, có lẽ không thể quen với lãnh thổ riêng của bất kỳ ai.
Tần Tư Nguyên nhìn xung quanh, nói giọng ghét bỏ: “Phòng của cậu quá nhỏ, giường cũng nhỏ, tôi thậm chí không thể phát huy.”
“Cậu còn muốn phát huy cái gì thế.”
“Lúc ngủ tôi thích dang tay múa chân.”
“…”
“Vậy cậu ngủ một mình đi.”
Tần Tư Nguyên chán ghét đi ra ngoài, nhưng trong vòng mười phút, cuối cùng cô cũng đã leo lên giường của Tô Miểu với chiếc gối trong tay.
Chiếc giường không quá lớn, 1,5m, nhưng cũng đủ để hai cô gái mảnh mai nằm.
Tần Tư Nguyên tắt đèn trên cao, chỉ để lại một chiếc đèn ngủ, nhìn Tô Miểu vẫn đang viết bài kiểm tra trên bàn: “Đã muộn như vậy, cậu còn không ngủ à?”
“Tôi cần phải ôn bài, cậu không ngủ được có thể về phòng của mình.”
“Tôi chìm vào giấc ngủ rất nhanh, trong giờ học tôi đã luyện thành thần công ngủ chỉ trong vài giây.”
Lời nói của cô ấy vô tình làm Tô Miểu bật cười, nhưng cô kiềm chế được, khẽ mím môi.
Đương nhiên, cân nhắc chuyện Tần Tư Dương nói rằng nhóc sợ ma này đã mất ngủ mấy đêm liền, tối nay Tô Miểu quyết định đi ngủ sớm.
Cô thu dọn sách vở, tắt đèn, nằm xuống bên cạnh Tần Tư Nguyên.
Trên người Tần Tư Nguyên có mùi thơm, giống như sữa dưỡng thể trái cây, mang đến cho người ta một cảm giác tinh tế và tuyệt diệu.
Đây là ấn tượng đầu tiên mà cô ấy để lại cho cô.
Tần Tư Nguyên chuẩn giang tay giang chân, Tô Miểu lập tức cảnh cáo: “Nếu cậu không nằm yên, tôi sẽ đá cậu xuống dưới đấy.”
“Đây là nhà tôi đấy!”
“Mặc kệ.”
“Woa, không ngờ cậu đột nhiên lại trở nên mặt dày như vậy.”
“Học theo ai đó thôi.”
“Hừ.”
Cô ấy không hỏi người ta là ai, mặc kệ người ta là ai, Tần Tư Nguyên không bận tâm nữa, trong lòng cô ấy đã có người khác.
Tô Miểu nhắm mắt chuẩn bị ngủ, lại nghe thấy cô gái bên cạnh nói: “Cậu biết không, phòng này là anh trai tôi tự mình bố trí.”
“Tôi biết, cậu ấy thích màu xanh.”
Tần Tư Nguyên bật dậy, hào hứng với những câu chuyện phiếm được khơi dậy, đang định bắt đầu chế độ trò chuyện đêm khuya với cô: “Anh trai tôi còn muốn cùng cậu sống dưới một mái nhà như anh em một nhà! Không biết là anh em thật hay anh em giả nữa.”
“…”
“Anh trai tôi thảm quá rồi, quả thực quá thảm, chậc…”
“Lúc chiều anh tôi đi siêu thị mất hai tiếng đồng hồ, mua các vật dụng hàng ngày cho cậu, mẹ kiếp, anh ấy còn mua cả băng vệ sinh cho cậu! Anh ấy còn chưa từng mua cho tôi.”
Tô Miểu căn dặn: “Sau này đừng trêu chọc tôi và cậu ấy, ngại lắm.”
Tần Tư Nguyên thở dài, nằm xuống một lần nữa và nhìn trần nhà tối đen: “Nếu như không có đứa bé đó, cậu ở bên anh trai tôi, không chừng sẽ rất hạnh phúc, anh trai tôi là một người đàn ông ấm áp, đặc biệt quan tâm người khác, hơn hết là người mà anh ấy để tâm đến, anh ấy quả thực chẳng có giới hạn mà bảo vệ…”
“Điểm này tôi biết rất rõ.”
Tần Tư Nguyên cũng nghĩ đến những chuyện trước đây mà cô ấy đối với cô, xấu hổ cười, nhìn cô: “Tôi nói cậu nghe, thực ra Trì Ưng không thích hợp với cậu, cậu có biết những chuyện trước đây của anh ấy không, rất tệ.”
Tô Miểu nghiêng đầu, trong bóng tối yên lặng nhìn cô ấy: “Tôi có nghe kể qua.”
“Lúc trước anh tôi thuyết phục tôi, anh ấy có một ẩn dụ đặc biệt, nói rằng anh ấy giống như bọt biển, cho dù cậu dành cho anh ấy bao nhiêu tình yêu như biển cả, anh ấy cũng sẽ hấp thụ hết, nhưng anh ấy có thể bỏ ra bao nhiêu chứ. Còn cậu, có lẽ cậu thuộc tuýp người rất không an toàn, cần người khác dành cho cậu rất nhiều tình yêu.”
Tô Miểu tự hỏi lòng, đích thực là như thế.
Nếu Lộ Hưng Bắc không khiến cô xấu hổ như vậy, có lẽ từ lâu, cô đã đồng ý với Lộ Hưng Bắc, bởi vì anh ta cho cô cảm giác an toàn, điều mà Tô Miểu vô cùng khao khát.
Trì Ưng là người lần đầu tiên trong đời khiến Tô Miểu cảm thấy... dù khao khát tình yêu đến thế nào, cô vẫn sẵn sàng trao cho anh cả trái tim, sẵn sàng được yêu ít hơn nhưng vẫn cảm thấy hạnh phúc.
Mãi cho đến khi, anh vứt bỏ cô.
Tô Miểu nhắm nghiền mắt, không muốn suy nghĩ quá nhiều.
Từ giờ trở đi, trong cuộc đời cô sẽ không còn Trì Ưng, cũng sẽ không còn người khiến cô nguyện ý trao tình yêu, cô chỉ yêu bản thân mình.
Đêm đó Tần Tư Nguyên ngủ rất ngon, và mỗi đêm sau đó, cô ta đều quấn lấy Tô Miểu ngủ cùng nhau.
Tần Tư Dương không chịu được nữa, kéo Tần Tư Nguyên, người đang mặc bộ đồ ngủ Doraemon, từ trên giường lớn Simmons: “Người ta mỗi tối đều phải ôn bài, em cứ ở bên nói chuyện phiếm như thế, em có biết xấu hổ không hả? Lớn như này rồi không dám ngủ một mình, còn ra thể thống gì chứ.”
Tần Tư Nguyên bị anh trai kéo ra khỏi phòng, gấp đến nỗi không biết nên nói gì: “Có phải anh cũng muốn ngủ cùng không hả! Ganh tị với em à!”
Tần Tư Dương nắm lấy tai cô ta, khiến cô ta hét lên đau đớn, đá đánh anh trai mình.
Nhìn thấy cảnh này, Tô Miểu bất ngờ bật cười.
Dần dần, cô thấy mình hơi thích cặp anh em này.
Sau đó, khi Lộ Hưng Bắc giao đồ ăn đi ngang qua cổng trường, anh ta đã đãi cô một bát thạch băng, Tô Miểu bảo rằng dường như cô không hận họ chút nào, ngược lại có chút thích họ, điều này rất không nên.
Lộ Hưng Bắc suy nghĩ, bảo cô rằng: “So với việc tràn đầy sự thù hận, anh đoán mẹ em càng hy vọng em vui vẻ.”
…
Hai tuần sau, bảo mẫu chăm bé chuyển đến biệt thự cùng đứa trẻ.
Việc đầu tiên ba người bọn họ làm sau giờ học mỗi ngày, là đến nhà trẻ nhìn bé cưng đáng yêu, thường chơi đùa với nhau vài tiếng đồng hồ, cuối cùng là treo đèn chiến đấu đêm khuya để làm bài tập.
Ban đầu Tần Tư Nguyên đã kiên quyết không thích trẻ con, và nếu con bé khóc và la hét, cô ta sẽ ném con bé ra ngoài.
Nhưng kể từ khi cô ta ôm đứa trẻ, thì vả mặt mình cực nhanh, mỗi ngày sau khi tan học, cô ta đều mang rất nhiều đồ chơi cho em bé, thời gian chơi với em bé là lâu nhất.
Cũng rất thần kỳ, Tiểu Xu bập bẹ biết nói, vậy mà tiếng đầu tiên lại gọi Tần Tư Nguyên là mẹ, Tần Tư Nguyên sau khi nghe xong cũng bật khóc, bảo cô làm gì già thế cơ chứ.
Tô Miểu vì em gái ruột gọi Tần Tư Nguyên là mẹ, mà trong lòng có chút không vui, mãi đến khi bạn nhỏ cũng gọi cô là mẹ, cô mới dần dà vui hơn chút.
Ba người họ, cộng thêm một đứa trẻ, sống trong một biệt thự yên tĩnh và thanh bình như vậy, cuộc sống của họ có thể được gọi là thiên đường.
Đây cũng là lần đầu tiên Tô Miểu cảm nhận được, cuộc sống không cần lo lắng về tài chính sẽ hạnh phúc như thế nào.
Ít nhất 80% rắc rối trong cuộc sống sẽ biến mất, chỉ còn lại niềm vui.
Quá trình trưởng thành của đứa trẻ đã dần hàn gắn lỗ hổng mất đi người thân trong trái tim cô, ít nhất khiến tình cảm thiếu vắng của cô không phải lúc nào cũng âm ỉ.
Không phải cô mất hết tất cả, cô vẫn còn người thân trên thế giới này, và Tiểu Xu là niềm an ủi duy nhất trong lòng cô.
Tô Miểu cũng mong muốn trở nên mạnh mẽ hơn, để có thể bảo vệ cô bé.
…
Năm cuối cấp ba đầy căng thẳng rồi cũng qua đi nhanh chóng trong cuộc sống đôi khi đơn sơ, đôi khi ấm áp và đôi khi rối ren của anh chị em nuôi em gái.
Thấy Tô Miểu cười ngày càng nhiều hơn, Tần Tư Dương trong lòng rất an tâm.
Cậu cho rằng cô đã dần quên cái tên chưa từng nhắc đến kia.
Cũng giống như Tần Tư Nguyên, sự tận tâm dường như mạnh mẽ và không thể tách rời cuối cùng đã biến mất theo thời gian, không còn như trước kia nữa.
Tuổi trẻ tuy khó quên nhưng cũng không phải là vĩnh cửu, càng đừng nói đến thăng trầm.
Cho đến Tết Nguyên đán, khi ba người họ đến siêu thị để mua đồ cho năm mới, Tần Tư Nguyên đã chủ động đề cập: “Không biết năm nay Trì Ưng sẽ đón năm mới ở đâu.”
Khi cô ấy nói điều này, không ai trả lời.
Tô Miểu và Tần Tư Dương đều vờ như không nghe thấy, đang đứng cạnh tủ chọn hàng, cô ấy nhún vai, đẩy xe đẩy đi mua hoa quả.
Một lúc sau, Tô Miểu đi tới chỗ Tần Tư Dương đang cầm một túi sữa bột xem công thức.
Hồi lâu, cô hỏi: “Cậu ấy… đón năm mới ở đâu?”
Mặc dù đã cố gắng hết sức để giữ bình tĩnh trong giọng điệu của mình, nhưng vẫn có một sự rung động không thể kiểm soát được trong hơi thở.
“Tôi không biết.”
Tần Tư Dương đặt sữa bột xuống, trầm giọng nói: “Khả năng cao cậu ấy sẽ không trở về Bắc Kinh, bị đuổi học... Trở về chỉ sợ không cách nào giải thích với ông nội, tôi thật sự không biết cậu ấy đi đâu.”
Cũng không biết anh sẽ quay lại hay không.
Tô Miểu không nói gì thêm, lại hỏi cậu “Mua chút xúc xích thịt xông khói không, không biết cậu và Tần Tư Nguyên có thích hay không.”
“Cũng được, chỉ là thịt xông khói của siêu thị không ngon lắm.”
“Nhất định là không ngon bằng thịt xông khói mẹ tôi làm, nhưng vẫn nên mua một ít.”
Tô Miểu đi đến khu thức ăn chín để lấy thịt xông khói.
Tần Tư Dương đẩy xe mua hàng đi theo cô, nhìn chằm chằm bóng lưng gầy gò mảnh khảnh của cô gái, cô có vẻ lạc lõng giữa đám đông náo nhiệt.
Cô che đậy rất tốt, nên Tần Tư Dương cũng không vạch trần sự thật rằng cô không thể quên Trì Ưng.
Làm sao có thể quên được.
Anh là thanh âm lảnh lót tươi sáng nhất, trong thanh xuân bình lặng của cô.
Cô vẫn còn thương nhớ anh một cách sâu sắc.
Danh sách chương