Vào buổi tối, Tô Miểu đang ngồi làm bài tập trên bàn trong phòng, ngẩng đầu nhìn Trì Ưng đang nằm trên giường đọc sách.
Anh đã tắm xong, mái tóc mới sấy khô bồng bềnh mềm mại buông xuống, người anh thoang thoảng mùi sữa tắm và bạc hà.
Anh cúi đầu xuống, dưới hàng lông mày thẳng tắp là hốc mắt sâu, khiến các đường nét ngũ quan trên khuôn mặt anh đặc biệt rõ ràng.
“Trì Ưng, cậu chính là vưu vật(*).”
(*) Vưu vật: báu vật; tuyệt diệu; ưu tú (chỉ người hoặc vật phẩm, thường chỉ phụ nữ đẹp.)
Nghe vậy, thiếu niên cũng không ngẩng đầu lên, khóe miệng hơi hơi nhếch lên: “Đêm nay thủ lĩnh cần vưu vật thị tẩm không?”
Cô bĩu môi: “Cậu về phòng đọc sách đi, đừng ở đây quấy rầy tớ.”
“Bản thân cậu tâm viên ý mã(*), làm một câu, lại nhìn tớ ba bốn lần, còn trách tớ quấy rầy cậu?”
(*) Tâm viên ý mã: tức là chỉ tâm ý cũng như con vượn và ngựa, lúc nào cũng chạy nhảy lăng xăng, không an định. Con người thường bị hoàn cảnh và vọng niệm sai sử, tâm ý không yên ổn, lúc nào cũng bị phân tán.
Tô Miểu lật sách bổ trợ: “Câu này tớ không biết, cậu giảng cho tớ đi.”
Trì Ưng đứng dậy, uể oải đi tới, chắp hai tay ngồi xuống bàn bên cạnh cô, kiên nhẫn giảng giải bài toán cho cô.
Tô Miểu trước đây chưa từng nhờ anh giảng bài, bởi vì cô sẽ ngại ngùng, càng căng thẳng thì đầu óc càng không theo kịp, biến mình thành một con ngốc, lãng phí thời gian của anh.
Cô thà đến gặp giáo viên nhờ chỉ giảng vấn đề.
Nhưng cảm nhận giọng nói dịu dàng của anh, chăm chú lắng nghe, Tô Miểu nhận ra rằng bài giảng của Trì Ưng thực sự đơn giản và dễ hiểu.
Bởi vì tư duy của anh rất rõ ràng, lời nói chính xác, chỉ cần chú ý một chút, thì có thể hiểu được.
Thảo nào, ngay cả Lư Tư Tư, cô gái có tâm cơ nhất trong lớp, cũng làm anh khó chịu ba bốn lần một tuần.
Trong bài kiểm tra cuối học kỳ trước, thứ hạng của người kia đã tăng trực tiếp từ 35 lên 12.
Trong sách bổ trợ, Tô Miểu yêu cầu anh giải thích tất cả những câu hỏi mà cô đã đánh dấu trước đó.
“Lớp phó, cậu đúng là một bảo tàng.”
“Tớ là bảo tàng như thế, sao lúc trước cậu lại không phát hiện ra chứ?”
Trì Ưng cũng chú ý đến việc trước đây Tô Miểu chưa từng hỏi bài anh.
Cô cười đầy ngại ngùng: “Bởi vì tớ với cậu... ít nhiều cũng có chút khoảng cách... cậu giỏi như vậy, tớ lại quá bình thường.”
Bút gel trên đầu ngón tay mảnh khảnh xoay tròn hai vòng, anh ấn bút, đột nhiên nói: “Muốn xem thân thể của tớ không?”
“…”
Tô Miểu không ngờ anh lại chuyển chủ đề nhanh như vậy, cô suy nghĩ vài giây, hai má ửng hồng, đẩy cánh tay anh ra: “Lưu manh! Không muốn! Cậu nhanh về phòng đi.”
Trì Ưng đứng dậy đi được hai bước, đột nhiên quay đầu nhìn cô: “Tớ muốn cho cậu xem.”
“Cậu...”
Tô Miểu xấu hổ lấy tay che mặt, “Ai thèm xem chứ!”
Tuy nhiên, Trì Ưng đã cởi quần áo trên cơ thể và ném chúng lên ghế sô pha, cô vội vàng quay đầu đi, hai má nóng bừng: “Trì Ưng, nếu cậu như thế, tớ sẽ không để ý đến cậu nữa.”
“Tớ chỉ muốn nói với cậu rằng tớ không hoàn hảo như cậu nghĩ, lúc nhỏ tớ đã trải qua rất nhiều cuộc phẫu thuật và để lại rất nhiều vết sẹo, bây giờ đã trưởng thành, những vết sẹo đã mờ nhạt dần, nhưng chúng sẽ không vĩnh viễn mất đi.”
Tô Miểu nghe anh nói như thế, mới dần dà bỏ tay ra khỏi tầm mắt, hiếu kỳ nhìn về phía anh.
Phần bụng của Trì Ưng rõ ràng hiện ra cơ bụng 8 múi, nhưng khi nhìn kỹ hơn, quả thật có một vài vết sẹo nhạt màu khác với màu da, trải dài khắp cơ thể, bên cạnh đó cũng có một số vết ở bên eo, còn có một vết sẹo dài trên lưng dưới của anh.
Lúc trước hình xăm phía dưới eo sau còn có thể che đi những vết sẹo đó, nhưng hình xăm cánh đại bàng không biết anh đã tẩy đi từ lúc nào, vì vậy những vết sẹo lộ ra, vô cùng đột ngột.
Tô Miểu nhìn eo của anh, đưa tay sờ nhẹ, hơi lồi lên, rất rõ ràng.
“Bên dưới cũng có, nhưng có lẽ cậu ngại xem.”
“…”
“Tớ muốn nói cho cậu biết, tớ không tuyệt vời như cậu tưởng, năm tớ gặp Tần Tư Dương, cậu ấy cao hơn tớ một cái đầu, chỉ cần một ngón tay là có thể hạ gục tớ.”
“Nhưng… sao lại như vậy chứ?”
Tô Miểu biết anh đã bị bệnh khi còn nhỏ, anh cũng nói rằng anh đã ở trong bệnh viện trong một thời gian dài.
Nhưng cô không bao giờ biết lý do, anh không nói, cô cũng không hỏi.
“Có lẽ là Phương Nhược Nhiên... chính là mẹ tớ. Bà ấy đã dành một thời gian trong phòng thí nghiệm bức xạ khi mang thai tớ, đó là một nhiệm vụ rất quan trọng, mà bà ấy là chuyên gia lành nghề duy nhất trong lĩnh vực này.”
Trì Ưng cho cô xem bàn tay phải của mình, bên ngón tay út mảnh khảnh có một chiếc xương hơi nhô ra, khi anh dạy cô viết... Tô Miểu đã chú ý đến.
Anh hít sâu một hơi, trầm mặc hồi lâu, lấy hết dũng khí mới dám nói cho cô biết: “Tớ là dị dạng, có sáu ngón tay, cậu đã từng thấy đứa trẻ nào có sáu ngón tay chưa? Giống như bị ma quỷ nguyền rủa...”
Tim Tô Miểu thắt lại, cô không nói gì nắm lấy tay anh, đặt môi hôn nhẹ chiếc xương hơi nhô lên đó: “Cậu đừng nói như vậy.”
Dấu ấn mờ nhạt đó thoáng qua, nhưng nó giống như hiệu ứng bươm bướm.
Khi cô vỗ cánh, sóng lòng trong anh lại trỗi dậy.
Trì Ưng ôm chặt lấy cô, hai người ngã vào trên giường lớn mềm mại.
Mùi bạc hà cay đắng tràn ngập và bao trùm, dưới sự bao bọc của nhiệt độ cơ thể thiêu đốt khắp mọi hướng của anh, trái tim của Tô Miểu gần như đột ngột ngừng đập, và cơ thể cô run lên một cách lo lắng...
Anh nhìn xuống cô gái phía dưới, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng vén một sợi tóc lòa xòa trước mũi cô.
Cô gái ngực hơi phập phồng, nhưng trong mắt lại không có sợ hãi, đôi mắt đen vô hại, giống như động vật nhỏ, đang nhìn chằm chằm bàn tay phải của anh đang vuốt ve khuôn mặt cô.
“Trì Ưng, cậu đã bao giờ cảm thấy tự ti vì nó chưa?”
“Cặp song sinh xinh đẹp kia, cậu cho rằng chỉ có cậu ngưỡng mộ Tần Tư Nguyên sao. Tớ cũng ngưỡng mộ Tần Tư Dương, có khoảng thời gian nhiều năm, càng nhìn cậu ta, tớ càng cảm thấy tự ti, thậm chí còn cho rằng mình vĩnh viễn sẽ không cao hơn cậu ta, vào thời điểm đó, khi đứng cạnh, cậu ta giống như một người khổng lồ.”
“Giờ đây cậu đã cao hơn cậu ta rồi.”
“Bởi vì mỗi ngày tớ đều phải chạy vươn vai, còn phải uống sữa, ông đây ghét nhất uống sữa.”
Tô Miểu cười nhạt: “Tớ cũng ghét uống sữa.”
“Nhưng dù có bao nhiêu cuộc phẫu thuật đi chăng nữa, chúng cũng không thể thay đổi quan điểm của gia đình và sự ghét bỏ của bố mẹ đối với tớ, cũng như ánh mắt kỳ thị của những người xung quanh.”
Trì Ưng nghiêng người, nằm cùng cô, nhìn trần nhà ——
“Khi đó trong khu nhà, tất cả trẻ con đều thích Tần Tư Dương, bất kể nam hay nữ, nhưng Tần Tư Dương lại thích chơi với tớ, tớ đoán là do tớ nhỏ bé, cơ thể ốm yếu, ở bên tớ sẽ khiến cậu ấy có một cảm giác bảo vệ và vượt trội nhất định nào đó.”
“Cậu ấy bảo vệ cậu?” Tô Miểu không thể tin được, “Hai ngươi bây giờ hoàn toàn đảo ngược, cậu biết các nữ sinh trong lớp như nào không, couple Ưng Dương là không thể đảo ngược.”
Trì Ưng lấy một lọn tóc của cô, đặt lên ngực cô nhẹ nhàng vuốt ve: “Bởi vì sau này tớ phát hiện ra rằng, điều công bằng duy nhất giữa tớ và Tần Tư Dương chính là thời gian, chúng tớ có thời gian như nhau, cho nên tớ có cơ hội để vượt qua cậu ấy, về mặt trí tuệ lẫn thể chất.”
Không cần phải nói, Tô Miểu có thể tưởng tượng những gì xảy ra tiếp theo... làm thế nào anh từng bước đi đến ngày hôm nay, và trở thành Trì Ưng gần như hoàn hảo và không tì vết.
Thoát khỏi kén, trở thành một con bướm, anh đã trải qua một địa ngục mà người bình thường khó có thể tưởng tượng được.
Đương nhiên có thể tưởng tượng được, bởi vì hơn mười năm qua, Tô Miểu cũng đồng dạng giãy giụa, khiêu chiến vận mệnh bàn tay vô hình, không cam lòng bị tùy ý thao túng mà cô đã kháng cự...
Cô quá hiểu anh, vì vậy cô cũng thương hại anh, giống như Trì Ưng thương hại cô khi họ gặp nhau lần đầu tiên.
“Trì Ưng.” Tô Miểu lật người nằm ở trên người anh, nắm lấy khuỷu tay của anh, “Khi còn bé, cậu có tấm ảnh nào không? Tớ muốn xem.”
“Có một bức ảnh, của một đứa trẻ sơ sinh, mà tớ đã nhìn thấy trên điện thoại di động của ông.”
“Tớ muốn xem.”
“Không được.”
“Tại sao, cậu sợ mình xấu quá dọa tớ sợ sao? Sẽ không đâu.”
“Bởi vì không có mặc quần.”
“…”
Tô Miểu cười đẩy anh: “Chỉ là một em bé thôi, cho tớ xem chút nào.”
Trì Ưng ngồi dậy, cầm lấy điện thoại di động trên bàn, xác nhận với cô một lần nữa: “Thật sự là rất xấu, cậu nên chuẩn bị tinh thần.”
Tô Miểu ra sức gật đầu.
Sau đó, cô nhận được bức ảnh Trì Ưng gửi cho cô trên điện thoại di động.
Đứa bé trong bức ảnh quả thực không đẹp đẽ gì, nó có màu vàng vọt, khuôn mặt nhăn nheo, thân thể cuộn tròn hình dạng cực kỳ dị thường, các ngón tay đều dính chặt vào nhau... Thoạt nhìn, thật sự rất đáng sợ.
“Trì Ưng, tại sao cậu vẫn giữ bức ảnh này trong điện thoại của mình?”
“Thỉnh thoảng nhắc nhở chính mình, dáng vẻ chân thực nhất.”
Tô Miểu dùng đầu ngón tay vuốt ve đứa bé đáng thương trong ảnh.
Cô biết bệnh tật đối với anh chẳng là gì, địa ngục thực sự... là sự ghê tởm của cha mẹ anh, bị gia đình hắt hủi, những ánh mắt xa lạ và những lời xì xào bàn tán của mọi người xung quanh.
“Trì Ưng, tớ cảm thấy rất đáng yêu.”
“Cậu sinh ra một đứa trẻ như vậy, cậu có cảm thấy nó đáng yêu không?”
“Sẽ không đâu, nhưng tớ sẽ yêu thương nó.”
Anh khẽ hừ một tiếng, ngồi xuống bên cạnh cô, đang định xóa ảnh trong điện thoại của cô: “Không phải ai cũng tốt như cậu.”
Tô Miểu giật lấy điện thoại, ngăn cản anh: “Tớ đơn phương tuyên bố, đứa bé này là con tớ.”
“…”
“Mau gọi bố đi.”
“Cậu sẽ sớm biết ai mới là bố.”
Trì Ưng vươn tay muốn giật điện thoại, Tô Miểu giơ tay ngăn cản, hai người lại lăn lộn trên giường, lần này thừa dịp anh không phòng bị, Tô Miểu ngẩng đầu hôn anh.
Nụ hôn này rơi xuống má anh, nhè nhẹ, lướt qua, nhưng...
Đủ để không thể nào quên.
Trì Ưng nhìn cô say đắm, trong mắt dâng lên phức tạp cùng những gợn sóng sâu thẳm, anh vuốt ve khuôn mặt mềm mại của cô, nhìn cô gần như vậy, đôi môi anh đào, nhịn không được mấy lần muốn cắn xuống.
Anh biết rằng Tô Miểu sẽ không từ chối, nhưng vì điều này... anh không nên bắt nạt cô.
“Tớ đã hứa với mẹ cậu.”
“Hả?”
Anh kìm nén ham muốn dâng trào, ngồi dậy, bước ra khỏi phòng không chút do dự——
“Ngủ sớm đi, ngày mai bố đưa con đến Hoan Lạc Cốc.”
Tô Miểu dùng gối đập vào lưng anh.
…
Tô Miểu đã đến thế giới nước Caribe cùng mẹ khi cô còn rất nhỏ, cô đã có một khoảng thời gian vui vẻ vào thời điểm đó, nhưng trong nhiều năm sau đó, cô không bao giờ đến khu vui chơi nữa vì mẹ cô quá bận rộn, căn bản không có thời gian rảnh đưa cô ra ngoài chơi.
Từ tận đáy lòng cô luôn mong đợi chuyến đi đến Hoan Lạc Cốc này, vì vậy cô đã thức dậy từ rất sớm, tranh thủ thời gian tắm rửa, gõ cửa phòng Trì Ưng——
“Xuất phát thôi!”
“Cậu vẫn còn ngủ sao?”
Cửa mở ra, thân trên vạm vỡ Trì Ưng để trần, bên dưới chỉ mặc một chiếc quần đùi, tóc hơi rối, vài sợi tóc mái rủ xuống trên trán, đôi mắt đẹp có chút mị hoặc còn hơi ngái ngủ.
Anh uể oải ngáp dài.
“…”
“Nhanh mặc quần áo đi nào!”
Trì Ưng đưa mắt nhìn cô, cô mặc một chiếc váy vải lanh mềm mại, tóc búi thành một quả bóng bông, cổ tay trái đeo một chuỗi hạt màu đỏ san hô, làm cho làn da của cô trắng và thanh tú hơn.
Dáng vẻ này của cô… như thể cô đã đặc biệt trang điểm qua.
Cô rất mong chờ chuyến đi hôm nay, điều này khiến cơn buồn ngủ của Trì Ưng tiêu tan đi một chút, mở cửa cho cô vào rồi đi vào phòng tắm tắm rửa.
“Ăn sáng rồi?”
“Chưa, đợi cậu cùng đi đến nhà ăn.”
Rèm cửa màu trắng bị che khuất một phần, một tia nắng nhàn nhạt chiếu vào, trong phòng tràn ngập hơi thở nhàn nhạt của thiếu niên.
Hoàn cảnh như vậy khiến cô cảm thấy vừa xa lạ vừa quen thuộc, Tô Miểu cảm thấy rất thoải mái khi ở trong lãnh địa riêng tư của anh.
Trì Ưng tắm rửa xong, sảng khoái đi ra, uể oải tiêu tan không ít, lúc đi ngang qua cô, anh tùy ý xoa đầu cô: “Còn sớm như vậy, cậu được đấy.”
“Tớ đã xem qua hướng dẫn, chúng ta cần là nhóm đầu tiên vào công viên, để giảm thời gian xếp hàng và chơi nhiều trò chơi hơn.”
Trì Ưng đi đến bên cửa sổ, mặc một chiếc áo phông trắng: “Cứ như con nít thế.”
Tô Miểu ngồi trên ghế, chống khuỷu tay dựa vào lưng ghế, hai tay chống cằm, cười thúc giục: “Nhanh lên nhanh lên nào.”
Trì Ưng vén rèm cửa sổ, nhìn thấy bầu trời hôm nay trong xanh không một gợn mây, từ trong túi xách lấy ra một lọ kem chống nắng: “Cậu thoa kem chống nắng chưa?”
“Vẫn chưa.”
Anh bóp một ít kem lên tay, đi tới xoa mặt Tô Miểu, giúp cô thoa kem chống nắng, phòng bị cháy nắng.
“Trì Ưng, cậu thích da đen hay da trắng.”
“Da trắng.”
“Vậy nếu tớ bị phơi đen rồi, cậu có phải cũng không thèm nhìn tớ nữa.”
Anh khẽ hừ một tiếng: “Cho dù cậu bị đen thành than chì, thì cũng là tiểu Ưng của tớ.”
Tô Miểu khó có thể đè nén nụ cười trên khóe miệng, cô xấu hổ che mặt.
Chín giờ sáng, hai người đến cổng Hoan Lạc Cốc, trở thành nhóm du khách đầu tiên đi vào khuôn viên.
Tuy nhiên, Tô Miểu vẫn tính toán sai, cô vốn nghĩ rằng nếu cô vào công viên sớm hơn thì sẽ có thể tham gia các hoạt động sớm hơn, nhưng có những quy định khác về thời gian bắt đầu hoạt động giải trí, vì vậy họ không còn cách nào khác ngoài việc chờ đợi, nghiêm túc xếp hàng.”
Các trò hấp dẫn như tàu lượn siêu tốc, thuyền lướt sóng, cái búa lớn... họ gần như đều chơi qua một lượt, về sau lười xếp hàng nên cả hai ngồi trên ô tô đụng nhau cả buổi chiều, sau cùng ngồi trên chiếc ghế công viên dưới bóng cây, chóng mặt và đổ lỗi cho nhau.
“Trò chơi thật vô vị, tớ sắp nôn rồi.”
“Vô vị mà cậu cũng chơi cả một buổi chiều.”
“Bởi vì cậu luôn lái xe đụng vào tớ.” Tô Miểu nói và đẩy anh ra, “Khiến đầu tớ sắp bung cả ra ngoài rồi.”
“Tớ đụng vào cậu, đó là vì cậu cứ luôn đụng tớ từ phía sau.”
“Dù sao cũng là… vô vị!”
“Không thể đồng ý thêm, sẽ không bao giờ chơi cái thứ chết tiệt này nữa.”
Trong khi nói, Trì Ưng rất tự nhiên nắm lấy tay Tô Miểu.
Rất tự nhiên... Giống như mở nắp chai để uống nước, hay nhặt chiếc chai dưới đất ném vào thùng rác, hay lấy bật lửa ra và cúi đầu châm một điếu thuốc.
Tô Miểu lúc này tim đập điên cuồng, trong cơ thể toàn thân cảm giác tế bào đều rung lên, cô chỉ cảm thấy tay trái bị anh gắt gao nắm ở trong lòng bàn tay, có chút ấm áp có chút thô ráp.
Hai tai nóng như lửa đốt, cô rụt rè nhìn người con trai bên cạnh.
Đường nét khuôn mặt nghiêng của anh rõ ràng và sắc net, trong mí mắt sâu thẳm, đôi mắt anh đang bình tĩnh nhìn chằm chằm vào vòng đu quay ở phía xa.
Thấy Tô Miểu đang nhìn mình, anh dời anh mắt đang cùng giao tầm nhìn với cô.
Cô vội dời ánh nhìn sang nơi khác.
Trong khoảnh khắc không có chủ ý như vậy, bầu không khí mờ ám tràn ngập dữ dội.
“Trì Ưng, tớ muốn ăn kem.” Cô rút tay ra khỏi lòng bàn tay anh, đỏ mặt hỏi: “Cậu muốn ăn không?”
“Muốn.”
“Vậy tớ đi mua!”
Nói xong, cô chộp lấy chiếc túi xách của mình, vội vã đến chiếc xe bán kem đối diện rời khỏi “hiện trường vụ án” như bỏ trốn.
Xếp hàng bên chiếc xe kem, Tô Miểu cố gắng bình ổn lại nhịp tim.
Ngày xuân trời không nóng, nhưng cô cảm thấy mình sắp bị say nắng.
“Hai que kem, một vị socola, một vị dâu.”
“Tổng cộng 60.”
Tô Miểu lấy ra chiếc ví nhỏ mà phát ngốc.
Không, không hổ là khu thắng cảnh.
“Xin lỗi, cháu… cháu chỉ cần một que vị socola, cảm ơn ạ.”
Tô Miểu mua một cây kem ốc quế đưa cho Trì Ưng: “Nè, mau ăn đi, sắp tan rồi.”
Thấy cô chỉ mua một que, Trì Ưng đại khái cũng vài phần hiểu ra, cầm kem đưa lên miệng cô trước: “Giúp tớ thử xem, ngon thì tớ ăn.”
“Cậu thật là khó hầu hạ.”
“Trước giờ đều như vậy.”
Tô Miểu nếm thử, lộ ra vẻ mặt vui vẻ: “Ngon lắm đây, mau ăn đi, không tệ nha.”
Trì Ưng biết rằng cô gái không có sức đề kháng với món ngọt, vì vậy anh cắn một miếng, rồi đưa cho cô.
Tô Miểu biết anh nhường cô, cô đẩy tay anh ra: “Hai chúng ta ăn chung một que kem như thế này, cậu không chê bẩn sao?”
“Tớ không chê, cậu chê?”
“Tớ cũng không, tớ không chê cậu.”
Trì Ưng giữ lấy mặt cô, muốn cúi người cắn môi cô, Tô Miểu vội vàng quay đầu đi, cười nhận lấy que kem.
…
Buổi tối, họ bắt chuyến tàu về nhà lúc chín giờ, và suýt chút nữa đã bỏ lỡ thời gian khi họ vào ga.
Trì Ưng kéo cô chạy một mạch, cuối cùng cũng đuổi kịp tàu.
Hai người lồng ngực phập phồng, hô hấp không đều, Tô Miểu trực tiếp ngã trên vai Trì Ưng, nhìn ngoài cửa sổ sau khi màn đêm buông xuống, ánh đèn neon mờ dần.
“Trì Ưng, tớ tuyên bố rằng, hôm nay là ngày vui vẻ và hạnh phúc nhất trong cuộc đời tớ.”
“Tin tớ đi, không phải hôm nay.”
“Hả?” Cô nhìn anh.
Trì Ưng cầm một quả quýt trong tay, nhưng anh không ăn, chỉ dò dè: “Ngày hạnh phúc nhất của cậu nên là ngày cậu có được tớ.”
“Tớ còn phải làm thế nào có được cậu chứ?”
Anh khẽ cười, ghé sát vào tai cô: “Cậu nói xem, làm sao mới gọi là có được tớ.”
Hơi thở nóng như lửa đốt lên vành tai ửng hồng của Tô Miểu, cô quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, không đáp lại những lời không đứng đắn của anh.
Bất cứ khi nào cảm thấy hạnh phúc, Tô Miểu đều cảm thấy nó sẽ không kéo dài được bao lâu, cô tựa cằm lên vai anh và hỏi: “Nếu chúng ta không thi vào cùng một trường đại học thì sao?”
“Tớ không thích yêu xa.” Trì Ưng thẳng thắn nói, “Tớ muốn “làm tềnh.”
“…”
“Cậu nói bậy gì thế hả!”
“Tớ không nói bậy, ý niệm về phương diện này của tớ, rất mạnh.” Anh thẳng thắn đến mức không hề đùa giỡn mà đang thảo luận các vấn đề với cô một cách bình thường.
Tô Miểu không trả lời Trì Ưng, sau một lúc lâu, cô thở dài, “Tớ rất dễ căng thẳng, sợ sắp vào cuộc lại phát huy không tốt.”
Trì Ưng không lập tức trả lời cô, anh cúi đầu suy nghĩ giây lát, an ủi cô: “Nếu thật sự phải yêu xa, tớ sẽ nhẫn nhịn một chút.”
“Nhẫn nhịn bao lâu?”
“Không biết, còn chưa từng nhẫn nhịn qua.’
Tô Miểu nắm lấy tay anh: “Trì Ưng, cậu đợi tớ thêm một chút, tớ sẽ chạy nhanh hơn để đuổi kịp cậu, không ai có thể ngăn cản tớ chạy về phía tương lai của cậu.”
Đoàn tàu chạy vào trong hầm, xung quanh chìm vào tĩnh lặng.
Mặt Tô Miểu bị anh giữ lại, mất cảnh giác, trong nháy mắt anh chiếm lấy toàn bộ hơi thở của cô.
Anh đã tắm xong, mái tóc mới sấy khô bồng bềnh mềm mại buông xuống, người anh thoang thoảng mùi sữa tắm và bạc hà.
Anh cúi đầu xuống, dưới hàng lông mày thẳng tắp là hốc mắt sâu, khiến các đường nét ngũ quan trên khuôn mặt anh đặc biệt rõ ràng.
“Trì Ưng, cậu chính là vưu vật(*).”
(*) Vưu vật: báu vật; tuyệt diệu; ưu tú (chỉ người hoặc vật phẩm, thường chỉ phụ nữ đẹp.)
Nghe vậy, thiếu niên cũng không ngẩng đầu lên, khóe miệng hơi hơi nhếch lên: “Đêm nay thủ lĩnh cần vưu vật thị tẩm không?”
Cô bĩu môi: “Cậu về phòng đọc sách đi, đừng ở đây quấy rầy tớ.”
“Bản thân cậu tâm viên ý mã(*), làm một câu, lại nhìn tớ ba bốn lần, còn trách tớ quấy rầy cậu?”
(*) Tâm viên ý mã: tức là chỉ tâm ý cũng như con vượn và ngựa, lúc nào cũng chạy nhảy lăng xăng, không an định. Con người thường bị hoàn cảnh và vọng niệm sai sử, tâm ý không yên ổn, lúc nào cũng bị phân tán.
Tô Miểu lật sách bổ trợ: “Câu này tớ không biết, cậu giảng cho tớ đi.”
Trì Ưng đứng dậy, uể oải đi tới, chắp hai tay ngồi xuống bàn bên cạnh cô, kiên nhẫn giảng giải bài toán cho cô.
Tô Miểu trước đây chưa từng nhờ anh giảng bài, bởi vì cô sẽ ngại ngùng, càng căng thẳng thì đầu óc càng không theo kịp, biến mình thành một con ngốc, lãng phí thời gian của anh.
Cô thà đến gặp giáo viên nhờ chỉ giảng vấn đề.
Nhưng cảm nhận giọng nói dịu dàng của anh, chăm chú lắng nghe, Tô Miểu nhận ra rằng bài giảng của Trì Ưng thực sự đơn giản và dễ hiểu.
Bởi vì tư duy của anh rất rõ ràng, lời nói chính xác, chỉ cần chú ý một chút, thì có thể hiểu được.
Thảo nào, ngay cả Lư Tư Tư, cô gái có tâm cơ nhất trong lớp, cũng làm anh khó chịu ba bốn lần một tuần.
Trong bài kiểm tra cuối học kỳ trước, thứ hạng của người kia đã tăng trực tiếp từ 35 lên 12.
Trong sách bổ trợ, Tô Miểu yêu cầu anh giải thích tất cả những câu hỏi mà cô đã đánh dấu trước đó.
“Lớp phó, cậu đúng là một bảo tàng.”
“Tớ là bảo tàng như thế, sao lúc trước cậu lại không phát hiện ra chứ?”
Trì Ưng cũng chú ý đến việc trước đây Tô Miểu chưa từng hỏi bài anh.
Cô cười đầy ngại ngùng: “Bởi vì tớ với cậu... ít nhiều cũng có chút khoảng cách... cậu giỏi như vậy, tớ lại quá bình thường.”
Bút gel trên đầu ngón tay mảnh khảnh xoay tròn hai vòng, anh ấn bút, đột nhiên nói: “Muốn xem thân thể của tớ không?”
“…”
Tô Miểu không ngờ anh lại chuyển chủ đề nhanh như vậy, cô suy nghĩ vài giây, hai má ửng hồng, đẩy cánh tay anh ra: “Lưu manh! Không muốn! Cậu nhanh về phòng đi.”
Trì Ưng đứng dậy đi được hai bước, đột nhiên quay đầu nhìn cô: “Tớ muốn cho cậu xem.”
“Cậu...”
Tô Miểu xấu hổ lấy tay che mặt, “Ai thèm xem chứ!”
Tuy nhiên, Trì Ưng đã cởi quần áo trên cơ thể và ném chúng lên ghế sô pha, cô vội vàng quay đầu đi, hai má nóng bừng: “Trì Ưng, nếu cậu như thế, tớ sẽ không để ý đến cậu nữa.”
“Tớ chỉ muốn nói với cậu rằng tớ không hoàn hảo như cậu nghĩ, lúc nhỏ tớ đã trải qua rất nhiều cuộc phẫu thuật và để lại rất nhiều vết sẹo, bây giờ đã trưởng thành, những vết sẹo đã mờ nhạt dần, nhưng chúng sẽ không vĩnh viễn mất đi.”
Tô Miểu nghe anh nói như thế, mới dần dà bỏ tay ra khỏi tầm mắt, hiếu kỳ nhìn về phía anh.
Phần bụng của Trì Ưng rõ ràng hiện ra cơ bụng 8 múi, nhưng khi nhìn kỹ hơn, quả thật có một vài vết sẹo nhạt màu khác với màu da, trải dài khắp cơ thể, bên cạnh đó cũng có một số vết ở bên eo, còn có một vết sẹo dài trên lưng dưới của anh.
Lúc trước hình xăm phía dưới eo sau còn có thể che đi những vết sẹo đó, nhưng hình xăm cánh đại bàng không biết anh đã tẩy đi từ lúc nào, vì vậy những vết sẹo lộ ra, vô cùng đột ngột.
Tô Miểu nhìn eo của anh, đưa tay sờ nhẹ, hơi lồi lên, rất rõ ràng.
“Bên dưới cũng có, nhưng có lẽ cậu ngại xem.”
“…”
“Tớ muốn nói cho cậu biết, tớ không tuyệt vời như cậu tưởng, năm tớ gặp Tần Tư Dương, cậu ấy cao hơn tớ một cái đầu, chỉ cần một ngón tay là có thể hạ gục tớ.”
“Nhưng… sao lại như vậy chứ?”
Tô Miểu biết anh đã bị bệnh khi còn nhỏ, anh cũng nói rằng anh đã ở trong bệnh viện trong một thời gian dài.
Nhưng cô không bao giờ biết lý do, anh không nói, cô cũng không hỏi.
“Có lẽ là Phương Nhược Nhiên... chính là mẹ tớ. Bà ấy đã dành một thời gian trong phòng thí nghiệm bức xạ khi mang thai tớ, đó là một nhiệm vụ rất quan trọng, mà bà ấy là chuyên gia lành nghề duy nhất trong lĩnh vực này.”
Trì Ưng cho cô xem bàn tay phải của mình, bên ngón tay út mảnh khảnh có một chiếc xương hơi nhô ra, khi anh dạy cô viết... Tô Miểu đã chú ý đến.
Anh hít sâu một hơi, trầm mặc hồi lâu, lấy hết dũng khí mới dám nói cho cô biết: “Tớ là dị dạng, có sáu ngón tay, cậu đã từng thấy đứa trẻ nào có sáu ngón tay chưa? Giống như bị ma quỷ nguyền rủa...”
Tim Tô Miểu thắt lại, cô không nói gì nắm lấy tay anh, đặt môi hôn nhẹ chiếc xương hơi nhô lên đó: “Cậu đừng nói như vậy.”
Dấu ấn mờ nhạt đó thoáng qua, nhưng nó giống như hiệu ứng bươm bướm.
Khi cô vỗ cánh, sóng lòng trong anh lại trỗi dậy.
Trì Ưng ôm chặt lấy cô, hai người ngã vào trên giường lớn mềm mại.
Mùi bạc hà cay đắng tràn ngập và bao trùm, dưới sự bao bọc của nhiệt độ cơ thể thiêu đốt khắp mọi hướng của anh, trái tim của Tô Miểu gần như đột ngột ngừng đập, và cơ thể cô run lên một cách lo lắng...
Anh nhìn xuống cô gái phía dưới, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng vén một sợi tóc lòa xòa trước mũi cô.
Cô gái ngực hơi phập phồng, nhưng trong mắt lại không có sợ hãi, đôi mắt đen vô hại, giống như động vật nhỏ, đang nhìn chằm chằm bàn tay phải của anh đang vuốt ve khuôn mặt cô.
“Trì Ưng, cậu đã bao giờ cảm thấy tự ti vì nó chưa?”
“Cặp song sinh xinh đẹp kia, cậu cho rằng chỉ có cậu ngưỡng mộ Tần Tư Nguyên sao. Tớ cũng ngưỡng mộ Tần Tư Dương, có khoảng thời gian nhiều năm, càng nhìn cậu ta, tớ càng cảm thấy tự ti, thậm chí còn cho rằng mình vĩnh viễn sẽ không cao hơn cậu ta, vào thời điểm đó, khi đứng cạnh, cậu ta giống như một người khổng lồ.”
“Giờ đây cậu đã cao hơn cậu ta rồi.”
“Bởi vì mỗi ngày tớ đều phải chạy vươn vai, còn phải uống sữa, ông đây ghét nhất uống sữa.”
Tô Miểu cười nhạt: “Tớ cũng ghét uống sữa.”
“Nhưng dù có bao nhiêu cuộc phẫu thuật đi chăng nữa, chúng cũng không thể thay đổi quan điểm của gia đình và sự ghét bỏ của bố mẹ đối với tớ, cũng như ánh mắt kỳ thị của những người xung quanh.”
Trì Ưng nghiêng người, nằm cùng cô, nhìn trần nhà ——
“Khi đó trong khu nhà, tất cả trẻ con đều thích Tần Tư Dương, bất kể nam hay nữ, nhưng Tần Tư Dương lại thích chơi với tớ, tớ đoán là do tớ nhỏ bé, cơ thể ốm yếu, ở bên tớ sẽ khiến cậu ấy có một cảm giác bảo vệ và vượt trội nhất định nào đó.”
“Cậu ấy bảo vệ cậu?” Tô Miểu không thể tin được, “Hai ngươi bây giờ hoàn toàn đảo ngược, cậu biết các nữ sinh trong lớp như nào không, couple Ưng Dương là không thể đảo ngược.”
Trì Ưng lấy một lọn tóc của cô, đặt lên ngực cô nhẹ nhàng vuốt ve: “Bởi vì sau này tớ phát hiện ra rằng, điều công bằng duy nhất giữa tớ và Tần Tư Dương chính là thời gian, chúng tớ có thời gian như nhau, cho nên tớ có cơ hội để vượt qua cậu ấy, về mặt trí tuệ lẫn thể chất.”
Không cần phải nói, Tô Miểu có thể tưởng tượng những gì xảy ra tiếp theo... làm thế nào anh từng bước đi đến ngày hôm nay, và trở thành Trì Ưng gần như hoàn hảo và không tì vết.
Thoát khỏi kén, trở thành một con bướm, anh đã trải qua một địa ngục mà người bình thường khó có thể tưởng tượng được.
Đương nhiên có thể tưởng tượng được, bởi vì hơn mười năm qua, Tô Miểu cũng đồng dạng giãy giụa, khiêu chiến vận mệnh bàn tay vô hình, không cam lòng bị tùy ý thao túng mà cô đã kháng cự...
Cô quá hiểu anh, vì vậy cô cũng thương hại anh, giống như Trì Ưng thương hại cô khi họ gặp nhau lần đầu tiên.
“Trì Ưng.” Tô Miểu lật người nằm ở trên người anh, nắm lấy khuỷu tay của anh, “Khi còn bé, cậu có tấm ảnh nào không? Tớ muốn xem.”
“Có một bức ảnh, của một đứa trẻ sơ sinh, mà tớ đã nhìn thấy trên điện thoại di động của ông.”
“Tớ muốn xem.”
“Không được.”
“Tại sao, cậu sợ mình xấu quá dọa tớ sợ sao? Sẽ không đâu.”
“Bởi vì không có mặc quần.”
“…”
Tô Miểu cười đẩy anh: “Chỉ là một em bé thôi, cho tớ xem chút nào.”
Trì Ưng ngồi dậy, cầm lấy điện thoại di động trên bàn, xác nhận với cô một lần nữa: “Thật sự là rất xấu, cậu nên chuẩn bị tinh thần.”
Tô Miểu ra sức gật đầu.
Sau đó, cô nhận được bức ảnh Trì Ưng gửi cho cô trên điện thoại di động.
Đứa bé trong bức ảnh quả thực không đẹp đẽ gì, nó có màu vàng vọt, khuôn mặt nhăn nheo, thân thể cuộn tròn hình dạng cực kỳ dị thường, các ngón tay đều dính chặt vào nhau... Thoạt nhìn, thật sự rất đáng sợ.
“Trì Ưng, tại sao cậu vẫn giữ bức ảnh này trong điện thoại của mình?”
“Thỉnh thoảng nhắc nhở chính mình, dáng vẻ chân thực nhất.”
Tô Miểu dùng đầu ngón tay vuốt ve đứa bé đáng thương trong ảnh.
Cô biết bệnh tật đối với anh chẳng là gì, địa ngục thực sự... là sự ghê tởm của cha mẹ anh, bị gia đình hắt hủi, những ánh mắt xa lạ và những lời xì xào bàn tán của mọi người xung quanh.
“Trì Ưng, tớ cảm thấy rất đáng yêu.”
“Cậu sinh ra một đứa trẻ như vậy, cậu có cảm thấy nó đáng yêu không?”
“Sẽ không đâu, nhưng tớ sẽ yêu thương nó.”
Anh khẽ hừ một tiếng, ngồi xuống bên cạnh cô, đang định xóa ảnh trong điện thoại của cô: “Không phải ai cũng tốt như cậu.”
Tô Miểu giật lấy điện thoại, ngăn cản anh: “Tớ đơn phương tuyên bố, đứa bé này là con tớ.”
“…”
“Mau gọi bố đi.”
“Cậu sẽ sớm biết ai mới là bố.”
Trì Ưng vươn tay muốn giật điện thoại, Tô Miểu giơ tay ngăn cản, hai người lại lăn lộn trên giường, lần này thừa dịp anh không phòng bị, Tô Miểu ngẩng đầu hôn anh.
Nụ hôn này rơi xuống má anh, nhè nhẹ, lướt qua, nhưng...
Đủ để không thể nào quên.
Trì Ưng nhìn cô say đắm, trong mắt dâng lên phức tạp cùng những gợn sóng sâu thẳm, anh vuốt ve khuôn mặt mềm mại của cô, nhìn cô gần như vậy, đôi môi anh đào, nhịn không được mấy lần muốn cắn xuống.
Anh biết rằng Tô Miểu sẽ không từ chối, nhưng vì điều này... anh không nên bắt nạt cô.
“Tớ đã hứa với mẹ cậu.”
“Hả?”
Anh kìm nén ham muốn dâng trào, ngồi dậy, bước ra khỏi phòng không chút do dự——
“Ngủ sớm đi, ngày mai bố đưa con đến Hoan Lạc Cốc.”
Tô Miểu dùng gối đập vào lưng anh.
…
Tô Miểu đã đến thế giới nước Caribe cùng mẹ khi cô còn rất nhỏ, cô đã có một khoảng thời gian vui vẻ vào thời điểm đó, nhưng trong nhiều năm sau đó, cô không bao giờ đến khu vui chơi nữa vì mẹ cô quá bận rộn, căn bản không có thời gian rảnh đưa cô ra ngoài chơi.
Từ tận đáy lòng cô luôn mong đợi chuyến đi đến Hoan Lạc Cốc này, vì vậy cô đã thức dậy từ rất sớm, tranh thủ thời gian tắm rửa, gõ cửa phòng Trì Ưng——
“Xuất phát thôi!”
“Cậu vẫn còn ngủ sao?”
Cửa mở ra, thân trên vạm vỡ Trì Ưng để trần, bên dưới chỉ mặc một chiếc quần đùi, tóc hơi rối, vài sợi tóc mái rủ xuống trên trán, đôi mắt đẹp có chút mị hoặc còn hơi ngái ngủ.
Anh uể oải ngáp dài.
“…”
“Nhanh mặc quần áo đi nào!”
Trì Ưng đưa mắt nhìn cô, cô mặc một chiếc váy vải lanh mềm mại, tóc búi thành một quả bóng bông, cổ tay trái đeo một chuỗi hạt màu đỏ san hô, làm cho làn da của cô trắng và thanh tú hơn.
Dáng vẻ này của cô… như thể cô đã đặc biệt trang điểm qua.
Cô rất mong chờ chuyến đi hôm nay, điều này khiến cơn buồn ngủ của Trì Ưng tiêu tan đi một chút, mở cửa cho cô vào rồi đi vào phòng tắm tắm rửa.
“Ăn sáng rồi?”
“Chưa, đợi cậu cùng đi đến nhà ăn.”
Rèm cửa màu trắng bị che khuất một phần, một tia nắng nhàn nhạt chiếu vào, trong phòng tràn ngập hơi thở nhàn nhạt của thiếu niên.
Hoàn cảnh như vậy khiến cô cảm thấy vừa xa lạ vừa quen thuộc, Tô Miểu cảm thấy rất thoải mái khi ở trong lãnh địa riêng tư của anh.
Trì Ưng tắm rửa xong, sảng khoái đi ra, uể oải tiêu tan không ít, lúc đi ngang qua cô, anh tùy ý xoa đầu cô: “Còn sớm như vậy, cậu được đấy.”
“Tớ đã xem qua hướng dẫn, chúng ta cần là nhóm đầu tiên vào công viên, để giảm thời gian xếp hàng và chơi nhiều trò chơi hơn.”
Trì Ưng đi đến bên cửa sổ, mặc một chiếc áo phông trắng: “Cứ như con nít thế.”
Tô Miểu ngồi trên ghế, chống khuỷu tay dựa vào lưng ghế, hai tay chống cằm, cười thúc giục: “Nhanh lên nhanh lên nào.”
Trì Ưng vén rèm cửa sổ, nhìn thấy bầu trời hôm nay trong xanh không một gợn mây, từ trong túi xách lấy ra một lọ kem chống nắng: “Cậu thoa kem chống nắng chưa?”
“Vẫn chưa.”
Anh bóp một ít kem lên tay, đi tới xoa mặt Tô Miểu, giúp cô thoa kem chống nắng, phòng bị cháy nắng.
“Trì Ưng, cậu thích da đen hay da trắng.”
“Da trắng.”
“Vậy nếu tớ bị phơi đen rồi, cậu có phải cũng không thèm nhìn tớ nữa.”
Anh khẽ hừ một tiếng: “Cho dù cậu bị đen thành than chì, thì cũng là tiểu Ưng của tớ.”
Tô Miểu khó có thể đè nén nụ cười trên khóe miệng, cô xấu hổ che mặt.
Chín giờ sáng, hai người đến cổng Hoan Lạc Cốc, trở thành nhóm du khách đầu tiên đi vào khuôn viên.
Tuy nhiên, Tô Miểu vẫn tính toán sai, cô vốn nghĩ rằng nếu cô vào công viên sớm hơn thì sẽ có thể tham gia các hoạt động sớm hơn, nhưng có những quy định khác về thời gian bắt đầu hoạt động giải trí, vì vậy họ không còn cách nào khác ngoài việc chờ đợi, nghiêm túc xếp hàng.”
Các trò hấp dẫn như tàu lượn siêu tốc, thuyền lướt sóng, cái búa lớn... họ gần như đều chơi qua một lượt, về sau lười xếp hàng nên cả hai ngồi trên ô tô đụng nhau cả buổi chiều, sau cùng ngồi trên chiếc ghế công viên dưới bóng cây, chóng mặt và đổ lỗi cho nhau.
“Trò chơi thật vô vị, tớ sắp nôn rồi.”
“Vô vị mà cậu cũng chơi cả một buổi chiều.”
“Bởi vì cậu luôn lái xe đụng vào tớ.” Tô Miểu nói và đẩy anh ra, “Khiến đầu tớ sắp bung cả ra ngoài rồi.”
“Tớ đụng vào cậu, đó là vì cậu cứ luôn đụng tớ từ phía sau.”
“Dù sao cũng là… vô vị!”
“Không thể đồng ý thêm, sẽ không bao giờ chơi cái thứ chết tiệt này nữa.”
Trong khi nói, Trì Ưng rất tự nhiên nắm lấy tay Tô Miểu.
Rất tự nhiên... Giống như mở nắp chai để uống nước, hay nhặt chiếc chai dưới đất ném vào thùng rác, hay lấy bật lửa ra và cúi đầu châm một điếu thuốc.
Tô Miểu lúc này tim đập điên cuồng, trong cơ thể toàn thân cảm giác tế bào đều rung lên, cô chỉ cảm thấy tay trái bị anh gắt gao nắm ở trong lòng bàn tay, có chút ấm áp có chút thô ráp.
Hai tai nóng như lửa đốt, cô rụt rè nhìn người con trai bên cạnh.
Đường nét khuôn mặt nghiêng của anh rõ ràng và sắc net, trong mí mắt sâu thẳm, đôi mắt anh đang bình tĩnh nhìn chằm chằm vào vòng đu quay ở phía xa.
Thấy Tô Miểu đang nhìn mình, anh dời anh mắt đang cùng giao tầm nhìn với cô.
Cô vội dời ánh nhìn sang nơi khác.
Trong khoảnh khắc không có chủ ý như vậy, bầu không khí mờ ám tràn ngập dữ dội.
“Trì Ưng, tớ muốn ăn kem.” Cô rút tay ra khỏi lòng bàn tay anh, đỏ mặt hỏi: “Cậu muốn ăn không?”
“Muốn.”
“Vậy tớ đi mua!”
Nói xong, cô chộp lấy chiếc túi xách của mình, vội vã đến chiếc xe bán kem đối diện rời khỏi “hiện trường vụ án” như bỏ trốn.
Xếp hàng bên chiếc xe kem, Tô Miểu cố gắng bình ổn lại nhịp tim.
Ngày xuân trời không nóng, nhưng cô cảm thấy mình sắp bị say nắng.
“Hai que kem, một vị socola, một vị dâu.”
“Tổng cộng 60.”
Tô Miểu lấy ra chiếc ví nhỏ mà phát ngốc.
Không, không hổ là khu thắng cảnh.
“Xin lỗi, cháu… cháu chỉ cần một que vị socola, cảm ơn ạ.”
Tô Miểu mua một cây kem ốc quế đưa cho Trì Ưng: “Nè, mau ăn đi, sắp tan rồi.”
Thấy cô chỉ mua một que, Trì Ưng đại khái cũng vài phần hiểu ra, cầm kem đưa lên miệng cô trước: “Giúp tớ thử xem, ngon thì tớ ăn.”
“Cậu thật là khó hầu hạ.”
“Trước giờ đều như vậy.”
Tô Miểu nếm thử, lộ ra vẻ mặt vui vẻ: “Ngon lắm đây, mau ăn đi, không tệ nha.”
Trì Ưng biết rằng cô gái không có sức đề kháng với món ngọt, vì vậy anh cắn một miếng, rồi đưa cho cô.
Tô Miểu biết anh nhường cô, cô đẩy tay anh ra: “Hai chúng ta ăn chung một que kem như thế này, cậu không chê bẩn sao?”
“Tớ không chê, cậu chê?”
“Tớ cũng không, tớ không chê cậu.”
Trì Ưng giữ lấy mặt cô, muốn cúi người cắn môi cô, Tô Miểu vội vàng quay đầu đi, cười nhận lấy que kem.
…
Buổi tối, họ bắt chuyến tàu về nhà lúc chín giờ, và suýt chút nữa đã bỏ lỡ thời gian khi họ vào ga.
Trì Ưng kéo cô chạy một mạch, cuối cùng cũng đuổi kịp tàu.
Hai người lồng ngực phập phồng, hô hấp không đều, Tô Miểu trực tiếp ngã trên vai Trì Ưng, nhìn ngoài cửa sổ sau khi màn đêm buông xuống, ánh đèn neon mờ dần.
“Trì Ưng, tớ tuyên bố rằng, hôm nay là ngày vui vẻ và hạnh phúc nhất trong cuộc đời tớ.”
“Tin tớ đi, không phải hôm nay.”
“Hả?” Cô nhìn anh.
Trì Ưng cầm một quả quýt trong tay, nhưng anh không ăn, chỉ dò dè: “Ngày hạnh phúc nhất của cậu nên là ngày cậu có được tớ.”
“Tớ còn phải làm thế nào có được cậu chứ?”
Anh khẽ cười, ghé sát vào tai cô: “Cậu nói xem, làm sao mới gọi là có được tớ.”
Hơi thở nóng như lửa đốt lên vành tai ửng hồng của Tô Miểu, cô quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, không đáp lại những lời không đứng đắn của anh.
Bất cứ khi nào cảm thấy hạnh phúc, Tô Miểu đều cảm thấy nó sẽ không kéo dài được bao lâu, cô tựa cằm lên vai anh và hỏi: “Nếu chúng ta không thi vào cùng một trường đại học thì sao?”
“Tớ không thích yêu xa.” Trì Ưng thẳng thắn nói, “Tớ muốn “làm tềnh.”
“…”
“Cậu nói bậy gì thế hả!”
“Tớ không nói bậy, ý niệm về phương diện này của tớ, rất mạnh.” Anh thẳng thắn đến mức không hề đùa giỡn mà đang thảo luận các vấn đề với cô một cách bình thường.
Tô Miểu không trả lời Trì Ưng, sau một lúc lâu, cô thở dài, “Tớ rất dễ căng thẳng, sợ sắp vào cuộc lại phát huy không tốt.”
Trì Ưng không lập tức trả lời cô, anh cúi đầu suy nghĩ giây lát, an ủi cô: “Nếu thật sự phải yêu xa, tớ sẽ nhẫn nhịn một chút.”
“Nhẫn nhịn bao lâu?”
“Không biết, còn chưa từng nhẫn nhịn qua.’
Tô Miểu nắm lấy tay anh: “Trì Ưng, cậu đợi tớ thêm một chút, tớ sẽ chạy nhanh hơn để đuổi kịp cậu, không ai có thể ngăn cản tớ chạy về phía tương lai của cậu.”
Đoàn tàu chạy vào trong hầm, xung quanh chìm vào tĩnh lặng.
Mặt Tô Miểu bị anh giữ lại, mất cảnh giác, trong nháy mắt anh chiếm lấy toàn bộ hơi thở của cô.
Danh sách chương