Đoạn Kiều nhìn thấy Trì Ưng vậy mà lại có coca lạnh để uống, cậu ta căm phẫn bất bình phàn nàn: “Lớp trưởng, cậu bất công quá rồi đấy, dựa vào cái gì tụi tôi toàn uống nước khoáng, chỉ có cậu ấy là uống coca lạnh.”
Không đợi Tô Miểu trả lời, Trì Ưng nói hùng hồn: “Dựa vào việc tôi là lớp phó của cậu ấy.”
Đoạn Kiều gãi gãi sau gáy: “Lý do này… khó mà khiến người ta chịu phục, nhưng tôi cũng không thể làm gì hơn.”
“Vậy thì đừng ngại ngậm miệng.”
Tần Tư Dương kéo tay bọn họ, ra hiệu đi qua thương lượng chiến lược thi đấu cho trận sau.
Trì Ưng vừa đứng dậy, Tô Miểu đã gọi anh lại, không yên tâm mà dặn dò: “Phong cách chơi bóng của đám Quý Khiên có thể sẽ khá vô lại, cậu bảo bọn họ cẩn thận một chút, cậu cũng… cẩn thận.”
“Yên tâm, ông đây chuyên trị đám vô lại.”
Dứt lời, Trì Ưng ném áo khoác vận động màu đen của mình vào trong ngực cô, không cho cô bất cứ cơ hội nào để từ chối, quay người đi vào sân.
Tô Miểu bất đắc dĩ nhận lấy quần áo, xếp lại một cách ngay ngắn đặt ở bên cạnh, khi anh dẫn bóng đi ngang qua lại bổ sung một câu: “Giữ cho kỹ, mất rồi sẽ chỉ hỏi cậu thôi.”
“...”
Tô Miểu chỉ có thể một lần nữa cầm áo lên, ôm trước người: “Vở ngữ văn của tôi đâu?”
“Trong túi của tôi, túi ở ngăn đựng đồ 1039, không khóa, tự đi lấy.”
Tô Miểu biết anh từ trước đến nay nói lời giữ lời, chỉ cần cô tới thì chắc chắn sẽ trả lại vở bài tập cho cô.
Trong nửa trận còn lại, Trì Ưng hăng hái phấn chấn, ra sân không bao lâu đã lên rổ liên tục mấy lần ghi điểm.
Quý Khiên tựa như đã thật sự nhìn trúng Tần Tư Dương, chặn cậu ta cả đoạn đường, giống như keo da chó vậy, dính vào là không gỡ ra được.
Lần này Trì Ưng không khoanh tay đứng nhìn nữa, anh đi tới chặn phía trước Quý Khiên, để Tần Tư Dương có thể nghỉ xả hơi một chút.
Quý Khiên cố gắng tránh khỏi Trì Ưng, nhưng cho dù cậu ta chạy về phía bên nào thì Trì Ưng cũng không để cậu ta được như ý, chặn cậu ta lại giống như vừa rồi cậu ta chặn đường Tần Tư Dương vậy —
“Nhìn chằm chằm vào người anh em của tôi thế, làm sao, vừa ý cậu ấy rồi à?”
Quý Khiên cười lạnh: “Tôi vừa ý em gái cậu ta, được không.”
“Hóa ra là ‘yêu ai yêu cả đường đi lối về’ à.”
“Liên quan đếch gì đến cậu.”
Đúng như Trì Ưng nói, anh chuyên trị người vô lại, thậm chí lối chơi còn lưu manh hơn Quý Khiên một chút, mấy kỹ xảo lách người cao siêu đẹp đẽ làm cho Quý Khiên tiến không được lùi không xong, lửa giận từ từ bốc lên.
Quý Khiên đã cảm nhận được sâu sắc sự bực mình vừa rồi của Tần Tư Dương, lại không bắt được bất cứ sai lầm nào của thiếu niên trước mặt, kỹ thuật bóng cũng không bằng anh, sắc mặt cậu ta không khỏi trầm xuống.
Khóe miệng Trì Ưng nhếch lên cười, trong đôi mắt đen thâm thúy mang theo chút ý khiêu khích, phách lối lại gian ác.
Quý Khiên không giỏi kiềm chế tính tình như Tần Tư Dương, bình thường cậu ta hoành hành ngang ngược đã quen, đâu thể nhịn được chuyện này, trở tay nóng nảy đẩy Trì Ưng một cái.
Tô Miểu thấy tình hình đó thì lập tức đứng lên, trái tim cũng siết chặt lại.
Nhưng khung xương dưới của Trì Ưng cực kỳ ổn, anh lùi về sau mấy bước, không hề ngã xuống.
Trọng tài thổi còi, Quý Khiên phạm quy, bị phạt ra khỏi sân.
Cậu ta ném bóng đi, khó chịu quay đầu nhìn Trì Ưng một cái.
Trì Ưng vẫn cười xán lạn, vẫy vẫy tay với cậu ta, còn giống như đang nói tạm biệt.
Tô Miểu thở phào nhẹ nhõm, một lần nữa ngồi xuống.
Quả nhiên, biện pháp duy nhất đối phó với người vô lại chính là vô lại hơn cậu ta.
Không nghi ngờ chút, Quý Khiên vừa ra khỏi sân thì thê thua của Trung học số 1 Bắc Khê đã định rồi.
Nửa sau của trận đấu, chiến thuật phối hợp của Trì Ưng và Tần Tư Dương cực kỳ tốt, bóng vào rổ từng quả một, trực tiếp điên cuồng chèn ép Trung học số 1 Bắc Khê, tiếng hoan hô trong sân vang lên liên tục, sắp lật tung nóc nhà rồi.
Tô Miểu nhìn chàng trai chạy trên sân, tựa như làn sóng khô nóng cuộn trào giữa mùa hè.
Không thể ngăn cản, tỏa ánh hào quang.
Lúc trận đấu kết thúc, cô đi đến ngăn tủ cất đồ ở hậu trường tìm vở ngữ văn của cô.
Đợi lát nữa trận đấu kết thúc, Trì Ưng có lẽ phải đi ăn cơm chúc mừng với các đồng đội.
Tô Miểu sợ rằng mình mất tập trung, vở ngữ văn lại bị anh mang về, vậy thì phiền toái rồi.
Trong ngăn chưa 1039, cô tìm được cặp sách ITO màu đen của Trì Ưng.
Vở ngữ văn nằm ngay ngắn trong ngăn kép của cặp sách.
Lúc rút vở ngữ văn, có một tờ giấy nhẹ nhàng bay ra, rơi bên chân cô.
Tô Miểu nhặt tờ giấy nhỏ lên, nhìn thấy một hàng chữ cứng cáp xinh đẹp —
“Phía Nam cao ngất có cây, ta không thể hóng mát ngay dưới tàn.” [1]
Chữ của anh từ trước đến nay phóng khoáng không bị trói buộc, tùy tiện phong lưu, nhưng mấy chữ này lại được anh viết ra cảm giác dịu dàng trung hậu đặc thù của “Kinh Thi”.
Tô Miểu thấp giọng đọc tám chữ này, lại cầm tới dưới ánh mặt trời bên cửa sổ xem một lần, đáy lòng dần tràn ngập sự vui sướng nhỏ bé.
Do dự mấy giây, cô lấy ra một cây bút dầu từ trong cặp sách của anh, dùng kiểu chữ khải trâm hoa xinh đẹp viết một câu đáp lại rất thật lòng dưới câu này —
“Khi em đã gặp được chàng, rằng sao mà chẳng rộn ràng vui tươi.” [2]
Có lẽ ở phương diện khác, Tô Miểu tự biết không sánh bằng Trì Ưng, nhưng thành tích ngữ văn của cô cũng không tệ lắm, có thể xem hiểu được ý tứ ẩn chưa trong câu thơ của Trì Ung, cũng có thể nhanh chóng động não tìm ra được lời đáp lại bày tỏ tâm ý.
Đây có lẽ… Là phương diện duy nhất mà cô có thể sát gần anh hơn.
Tô Miểu cầm vở bài tập đi ra khỏi phòng giữ đồ, nhưng sau khi đi được mười mét, cô lại dừng bước.
Tỉnh táo lại, nghĩ đến sự chênh lệch giữa hai người, nghĩ tới đủ thứ chuyện mà tương lai có thể sẽ gặp phải… Trong lòng cô cuộn lên một sự chua xót khó tả.
Cô nên kiềm chế chính mình.
Hối hận rồi.
Tô Miểu xoay người quay lại phòng cất đồ, rút tờ giấy trong cặp sách ra.
Lúc này, cửa phòng cất đồ bị đẩy ra, mấy cô gái mặc váy màu xanh lam, buộc tóc đuôi ngựa, trang điểm sân khấu lấp lánh đi vào.
“Ôi chao! Đây là ai thế?”
“Không phải là Tô Miểu sao?”
Tô Miểu nhìn thấy bọn họ, sau lưng thoáng chốc tỏa ra một tầng mồ hôi lạnh.
Cho dù hóa thành tro, cô cũng không thể nào không nhận ra bọn họ —
Lâm Tây Hi, Diêu Na, Hà Lộ San.
Bọn họ… đều là mấy chị đại của Trung học số 1 Bắc Khê trước đây đã bắt nạt cô.
Mấy cô gái giống như là bám theo cô, có chuẩn bị mà đến, cho nên sau khi vào thì cửa “Rầm” một tiếng, bọn họ đóng cửa phòng cất đồ lại.
Tô Miểu vò tờ giấy lại giấu trong lòng bàn tay, lùi về sau từng bước một, đề phòng nhìn qua bọn họ: “Muốn thế nào?”
“Nghe nói mày ở tư thục Gia Kỳ làm ăn không tệ, cảm giác trèo lên cành cao thế nào? Nói cho tụi tao nghe xem.”
“Chàng trai vừa rồi nói chuyện với mày ấy, ha, trông có vẻ là người cao sang đẹp đẽ, sao câu được nhanh vậy? Mày có bản lĩnh thật đó nha!”
“Lộ Hưng Bắc người ta vì mày mà đã nghỉ học, quay đầu là đi quyến rũ chàng trai khác, có đê tiện không đây!”
“Mày thấy có lỗi với Lộ Hưng Bắc không! Thật sự là nên chụp lại cho cậu ta xem, cục cưng của cậu ta vừa rồi quyến rũ đàn ông thế nào!”
Tô Miểu bị mấy người bọn họ xô đẩy đến bên hộc tỷ, trong tay nắm chặt tờ giấy kia.
Cô biết Lâm Tây Hi luôn thích Lộ Hưng Bắc, chỉ có thể cố gắng giải thích: “Chuyện Lộ Hưng Bắc rời khỏi Trung học số 1 Bắc Khê… không liên quan đến tôi, là tự cậu ta chọn, tôi từng khuyên cậu ta đừng nghỉ học rồi.”
“Mày còn nói à! Mày thảo mai quá rồi!” Lời của Tô Miểu đã chọc giận Lâm Tây Hi, cô ta giữ cằm cô, dùng lực bóp lấy: “Một khuôn mặt tiện nhân thảo mai, thật là buồn nôn!”
“Còn giả vờ thuần khiết!”
Nói xong thì tát mấy cái chan chát, như mưa to hỗn loạn rơi xuống.
Hai bên gương mặt Tô Miểu nóng rát, cô gần như sắp chết lặng rồi, trong đầu vang tiếng ong ong, huyệt thái dương gần như nổ tung…
Tiếng hoan hô ngoài sân cũng đã cách xa cô rồi, cô giống như bị ném vào địa ngục tĩnh lặng khác.
Ba cô gái kia ba chân bốn cẳng đánh cô, cấu cô, cào cô, Tô Miểu chỉ có thể ngồi xổm xuống ôm chặt đầu, chịu đựng sự nổi giận kinh khủng của mấy cô gái.
Tóc cũng bị kéo tới mức rối tung lên, da đầu đau đớn.
Không phải là chưa từng phản kháng, nhưng phản kháng sẽ chỉ bị đánh thảm hại hơn, thậm chí bọn họ còn mời con trai gia nhập. Chỉ có thể yên lặng chịu đừng, chờ bọn họ phát tiết xong, mệt rồi thì sẽ tha cho cô.
Lâm Tây Hi cắn răng nghiến lợi nhìn cô: “Quỳ xuống.”
Tô Miểu run rẩy lắc đầu: “Không… tuyệt đối không…”
Diêu Na nắm tóc cô: “Ồ, còn học được cách nói không rồi, trước kia chơi mày không phải mà chỉ biết khóc hả?”
“Người ta bây giờ là tiểu thư quý tộc rồi.”
Đáy mắt Tô Miểu có tơ máu, nước mắt đã đọng trong hốc mắt nhưng lại quật cường không chịu rơi xuống, chỉ gắt gao chờ cô: “Phải thế nào… các cậu mới có thể buông tha cho tôi.”
“Quỳ xuống, quỳ xuống xin lỗi tụi tao.”
Lâm Tây Hi móc cây dao găm trong túi ra, nhanh chóng mở ra, lưỡi dao sắc bén lướt trên mặt Tô Miểu, cô ta uy hiếp: “Không chịu quỳ xuống, vậy thì rạch nát khuôn mặt tiện nhân này của mày.”
…
Tần Tư Nguyên mang theo một ly trà sữa trong tay, tâm thần có chút không tập trung mà đứng trong hành lang.
Dương Y Y đi tới, vỗ vỗ vai cô ta: “Không đi xem Trì Ưng thi đấu, ở đây ngây ngốc gì vậy?”
Tần Tư Nguyên bị dọa giật mình, mắng: “Muốn chết à, chạy ra đây dọa người ta.”
“Giữa ban ngày, có cái gì có thể dọa đại tiểu thư của chúng ta chứ.” Dương Y Y dựa lưng vào tường, tầm mắt dời xuống, nhạy bén chú ý tới ly trà sữa trong tay cô ta: “Mua cho Trì Ưng à?”
“Trì Ưng lại không uống trà sữa.”
“Cái này là…”
Cô ta bỗng nhiên nghĩ đến cái gì đó, kinh ngạc thốt lên một tiếng: “Mẹ nó! Chàng trai có lông mày đứt khúc vừa rồi… tặng cho cậu!”
Tần Tư Nguyên bực bội nói: “Tôi không thèm uống đâu.”
“Trông cậu ta thật là hung dữ! Thế mà… Thế mà lại tặng trà sữa cho cậu.” Dương Y Y nhìn nhãn hiệu của bao bì: “Mẹ nó, còn là Trà Nhan Duyệt Sắc, cậu ta đi xếp hàng lúc nào vậy, tôi luôn muốn mua, xếp hàng mấy lần đều từ bỏ.”
Tần Tư Nguyên bực bội giao trà sữa cho cô ta: “Cậu cầm đi uống đi.”
“Đưa cho tớ thật à.”
“Ừm.”
Dương Y Y nhận lấy trà sữa, cười híp mắt đi vào sân thi đấu.
Lúc này Tần Tư Nguyên mới thở phào nhẹ nhõm, cẩn thận quay trở lại một bên cửa phòng cất đồ, lắng nghe động tĩnh bên trong.
Mấy cô gái đó… hình như còn đang bắt nạt cô —
“Nhanh quỳ xuống.”
“Không được, còn phải dập đầu.”
“Còn không khóc à, rạch nát mặt nó xem nó có khóc không!”
Nghe thấy Tô Miểu bị người ta ức hiếp như vậy, ban đầu trong lòng Tần Tư Nguyên cũng sảng khoái.
Cô ta không trị được cô thì luôn có người có thể trị được.
Nhưng sau đó cô ta càng nghe lén, nghe thấy bọn họ ép cô quỳ xuống, thậm chí còn uy hiếp muốn dùng dao rạch mặt, trái tim Tần Tư Nguyên bắt đầu trĩu xuống.
Hơi sợ.
Trước kia cho dù cô ta buông thả ngang ngược thế nào, quá đáng hơn nữa cũng chỉ là viết giấy mắng chửi, nói lời thô tục, hoặc là liên hợp với các bạn nữ tẩy chay cô…
Nhưng Tần Tư Nguyên chưa từng thật sự sỉ nhục và đánh đập thế này, trường tư thục Gia Kỳ cũng tuyệt đối không cho phép chuyện dã man như vậy xảy ra.
Đây là lần đầu tiên Tần Tư Nguyên nhìn thấy sự kiện bắt nạt “Đao thật súng thật” thế này, mới biết được so với những cô gái hung hãn dã man này, cô ta quả thật chính là bé thỏ trắng.
Chẳng trách… Tô Miểu chưa từng sợ hãi cô ta, cũng chưa từng khuất phục cô ta.
Cô đã trải qua địa ngục kinh khủng hơn.
Tần Tư Nguyên cắn răng, quay người rời đi.
Đáng đời con nhỏ đê tiện đó! Nhiều bạn nữ ghét cô như vậy, nói không chừng chính là vấn đề của bản thân co.
Lần đầu tiên Tần Tư Nguyên gặp cô là đã biết cô không phải thứ tốt lành gì, đáng đời bị bắt nạt…
Cô ta kiên trì đi hai bước, nghe trong phòng cất đồ truyền đến tiếng mắng chửi nhục mạ khó nghe, trái tim cô ta nảy lên từng hồi, tựa như chuông trống đánh vào lồng ngực.
Có người thích Tần Tư Dương, ngay cả bố mẹ… cũng yêu thích người con trai có phẩm chất đoan chính, nhã nhặn biết lễ nghĩa này hơn.
Mà cô ta mãi mãi là chỗ so sánh của anh trai —
Đại tiểu thư bị chiều hư, nóng nảy dễ giận, không có đầu óc, không có khí chất.
Trì Ưng cũng nghĩ như vậy nhỉ.
Cô ta chưa từng có được sự yêu thích thật lòng của bất cứ ai, bọn họ nịnh nọt cô ta cũng là giả, tất cả đều là giả! Nhưng sự bạo lực diễn ra bên trong đó… là thật.
Tần Tư Nguyên cắn răng, chạy về phía sân thi đấu, liều mạng chen vào đấu người, hướng về phía sân thi đấu hô to: “Anh! Cục vàng quý báu của anh bị người ta đánh…”
Còn chưa dứt lời thì một bàn tay mạnh mẽ bỗng nhiên túm lấy cô ta, kéo cô ta về phía sau.
Tần Tư Nguyên ngã vào một lồng ngực rắn chắc, cô ta hốt hoảng ngẩng đầu, đập vào mắt chính là hàng lông mày đứt đoạn xéo ngang, mọc lộn xộn phía trên xương lông mày thẳng tắp.
Quý Khiên không được tính là quá anh tuấn nhưng mặt mũi rất có ý vị, thuộc về kiểu khiến người ta sẽ nén lòng nhìn lần thứ hai, vóc dáng rất cao, khắp người là hơi thở vô liêm sỉ, vô cùng hoang dã.
“Chen chúc cái gì? Quỷ rượt cậu à?” Giọng nói cậu ta thuộc kiểu trầm thấp, vô cùng hấp dẫn.
“Không, không có, cậu thả tôi ra!” Tần Tư Nguyên đỏ mặt giãy giụa khỏi cậu ta: “Tôi tìm anh trai tôi!”
“Đội các cậu sắp thắng rồi, cậu nhất định phải tìm cậu ta vào lúc này à?”
Tần Tư Nguyên nhìn về phía sân thi đấu, Trì Ưng và Tần Tư Dương phối hợp ăn ý, khống chế toàn bộ sân, sẽ lấy được thành tích một cách đẹp mắt mà không nghi ngờ chút nào.
Nếu như cắt ngang trận đấu vào lúc này…
Hừ! Con nhỏ đó không xứng!
Nhưng… nhưng cô ta không dám tưởng tượng ở trong phòng cất đồ kinh khủng đó, trên người cô sẽ xảy ra chuyện gì.
Có thể… có thể chết người không!
Tần Tư Nguyên ghét Tô Miểu, nhưng tuyệt đối không ghét đến mức muốn cô chết!
“Trà sữa tôi mua cho cậu ngon không?” Quý Khiên nghiêm mặt, cho người ta một loại cảm giác ăn nói có ý tứ, nhưng lúc nói chuyện thì biểu cảm cũng rất nghiêm túc.
“Không uống, tôi cho người khác rồi.”
“...”
Cậu ta xoa xoa mũi: “Buổi sáng tôi đã xếp hàng mất ba tiếng, suýt nữa bỏ lỡ trận đấu, mẹ nó.”
Tần Tư Nguyên nhìn cánh tay với bắp thịt rắn chắc của cậu ta, thốt ra: “Cậu biết đánh nhau không?”
“Việc này thì quá giỏi, làm sao, bảo tôi giúp cậu dạy dỗ trai cặn bã à?”
“Giúp tôi một việc! Bạn học của tôi bị đánh!” Tần Tư Nguyên không nghĩ nhiều nữa, túm lấy góc áo của cậu ta rồi kéo cậu ta đi về phía phòng cất đồ.
[1]: Chương Chu Nam trong Kinh Thi có bài:
Nam khả kiều mộc,
Bất khả hưu tư.
Hán hữu du nữ,
Bất khả cầu tư.
Có nghĩa là:
Phía nam có cây kiều mộc, mà…
Ta không thể nghỉ ngơi dưới cây này được!
Bên dòng sông Hán có cô gái đang bơi lội
mà ta không thể cầu xin nhớ nhung.
[2]: Hai câu trong bài Phong Vũ, thuộc phần Quốc Phong của Kinh Thi.
Không đợi Tô Miểu trả lời, Trì Ưng nói hùng hồn: “Dựa vào việc tôi là lớp phó của cậu ấy.”
Đoạn Kiều gãi gãi sau gáy: “Lý do này… khó mà khiến người ta chịu phục, nhưng tôi cũng không thể làm gì hơn.”
“Vậy thì đừng ngại ngậm miệng.”
Tần Tư Dương kéo tay bọn họ, ra hiệu đi qua thương lượng chiến lược thi đấu cho trận sau.
Trì Ưng vừa đứng dậy, Tô Miểu đã gọi anh lại, không yên tâm mà dặn dò: “Phong cách chơi bóng của đám Quý Khiên có thể sẽ khá vô lại, cậu bảo bọn họ cẩn thận một chút, cậu cũng… cẩn thận.”
“Yên tâm, ông đây chuyên trị đám vô lại.”
Dứt lời, Trì Ưng ném áo khoác vận động màu đen của mình vào trong ngực cô, không cho cô bất cứ cơ hội nào để từ chối, quay người đi vào sân.
Tô Miểu bất đắc dĩ nhận lấy quần áo, xếp lại một cách ngay ngắn đặt ở bên cạnh, khi anh dẫn bóng đi ngang qua lại bổ sung một câu: “Giữ cho kỹ, mất rồi sẽ chỉ hỏi cậu thôi.”
“...”
Tô Miểu chỉ có thể một lần nữa cầm áo lên, ôm trước người: “Vở ngữ văn của tôi đâu?”
“Trong túi của tôi, túi ở ngăn đựng đồ 1039, không khóa, tự đi lấy.”
Tô Miểu biết anh từ trước đến nay nói lời giữ lời, chỉ cần cô tới thì chắc chắn sẽ trả lại vở bài tập cho cô.
Trong nửa trận còn lại, Trì Ưng hăng hái phấn chấn, ra sân không bao lâu đã lên rổ liên tục mấy lần ghi điểm.
Quý Khiên tựa như đã thật sự nhìn trúng Tần Tư Dương, chặn cậu ta cả đoạn đường, giống như keo da chó vậy, dính vào là không gỡ ra được.
Lần này Trì Ưng không khoanh tay đứng nhìn nữa, anh đi tới chặn phía trước Quý Khiên, để Tần Tư Dương có thể nghỉ xả hơi một chút.
Quý Khiên cố gắng tránh khỏi Trì Ưng, nhưng cho dù cậu ta chạy về phía bên nào thì Trì Ưng cũng không để cậu ta được như ý, chặn cậu ta lại giống như vừa rồi cậu ta chặn đường Tần Tư Dương vậy —
“Nhìn chằm chằm vào người anh em của tôi thế, làm sao, vừa ý cậu ấy rồi à?”
Quý Khiên cười lạnh: “Tôi vừa ý em gái cậu ta, được không.”
“Hóa ra là ‘yêu ai yêu cả đường đi lối về’ à.”
“Liên quan đếch gì đến cậu.”
Đúng như Trì Ưng nói, anh chuyên trị người vô lại, thậm chí lối chơi còn lưu manh hơn Quý Khiên một chút, mấy kỹ xảo lách người cao siêu đẹp đẽ làm cho Quý Khiên tiến không được lùi không xong, lửa giận từ từ bốc lên.
Quý Khiên đã cảm nhận được sâu sắc sự bực mình vừa rồi của Tần Tư Dương, lại không bắt được bất cứ sai lầm nào của thiếu niên trước mặt, kỹ thuật bóng cũng không bằng anh, sắc mặt cậu ta không khỏi trầm xuống.
Khóe miệng Trì Ưng nhếch lên cười, trong đôi mắt đen thâm thúy mang theo chút ý khiêu khích, phách lối lại gian ác.
Quý Khiên không giỏi kiềm chế tính tình như Tần Tư Dương, bình thường cậu ta hoành hành ngang ngược đã quen, đâu thể nhịn được chuyện này, trở tay nóng nảy đẩy Trì Ưng một cái.
Tô Miểu thấy tình hình đó thì lập tức đứng lên, trái tim cũng siết chặt lại.
Nhưng khung xương dưới của Trì Ưng cực kỳ ổn, anh lùi về sau mấy bước, không hề ngã xuống.
Trọng tài thổi còi, Quý Khiên phạm quy, bị phạt ra khỏi sân.
Cậu ta ném bóng đi, khó chịu quay đầu nhìn Trì Ưng một cái.
Trì Ưng vẫn cười xán lạn, vẫy vẫy tay với cậu ta, còn giống như đang nói tạm biệt.
Tô Miểu thở phào nhẹ nhõm, một lần nữa ngồi xuống.
Quả nhiên, biện pháp duy nhất đối phó với người vô lại chính là vô lại hơn cậu ta.
Không nghi ngờ chút, Quý Khiên vừa ra khỏi sân thì thê thua của Trung học số 1 Bắc Khê đã định rồi.
Nửa sau của trận đấu, chiến thuật phối hợp của Trì Ưng và Tần Tư Dương cực kỳ tốt, bóng vào rổ từng quả một, trực tiếp điên cuồng chèn ép Trung học số 1 Bắc Khê, tiếng hoan hô trong sân vang lên liên tục, sắp lật tung nóc nhà rồi.
Tô Miểu nhìn chàng trai chạy trên sân, tựa như làn sóng khô nóng cuộn trào giữa mùa hè.
Không thể ngăn cản, tỏa ánh hào quang.
Lúc trận đấu kết thúc, cô đi đến ngăn tủ cất đồ ở hậu trường tìm vở ngữ văn của cô.
Đợi lát nữa trận đấu kết thúc, Trì Ưng có lẽ phải đi ăn cơm chúc mừng với các đồng đội.
Tô Miểu sợ rằng mình mất tập trung, vở ngữ văn lại bị anh mang về, vậy thì phiền toái rồi.
Trong ngăn chưa 1039, cô tìm được cặp sách ITO màu đen của Trì Ưng.
Vở ngữ văn nằm ngay ngắn trong ngăn kép của cặp sách.
Lúc rút vở ngữ văn, có một tờ giấy nhẹ nhàng bay ra, rơi bên chân cô.
Tô Miểu nhặt tờ giấy nhỏ lên, nhìn thấy một hàng chữ cứng cáp xinh đẹp —
“Phía Nam cao ngất có cây, ta không thể hóng mát ngay dưới tàn.” [1]
Chữ của anh từ trước đến nay phóng khoáng không bị trói buộc, tùy tiện phong lưu, nhưng mấy chữ này lại được anh viết ra cảm giác dịu dàng trung hậu đặc thù của “Kinh Thi”.
Tô Miểu thấp giọng đọc tám chữ này, lại cầm tới dưới ánh mặt trời bên cửa sổ xem một lần, đáy lòng dần tràn ngập sự vui sướng nhỏ bé.
Do dự mấy giây, cô lấy ra một cây bút dầu từ trong cặp sách của anh, dùng kiểu chữ khải trâm hoa xinh đẹp viết một câu đáp lại rất thật lòng dưới câu này —
“Khi em đã gặp được chàng, rằng sao mà chẳng rộn ràng vui tươi.” [2]
Có lẽ ở phương diện khác, Tô Miểu tự biết không sánh bằng Trì Ưng, nhưng thành tích ngữ văn của cô cũng không tệ lắm, có thể xem hiểu được ý tứ ẩn chưa trong câu thơ của Trì Ung, cũng có thể nhanh chóng động não tìm ra được lời đáp lại bày tỏ tâm ý.
Đây có lẽ… Là phương diện duy nhất mà cô có thể sát gần anh hơn.
Tô Miểu cầm vở bài tập đi ra khỏi phòng giữ đồ, nhưng sau khi đi được mười mét, cô lại dừng bước.
Tỉnh táo lại, nghĩ đến sự chênh lệch giữa hai người, nghĩ tới đủ thứ chuyện mà tương lai có thể sẽ gặp phải… Trong lòng cô cuộn lên một sự chua xót khó tả.
Cô nên kiềm chế chính mình.
Hối hận rồi.
Tô Miểu xoay người quay lại phòng cất đồ, rút tờ giấy trong cặp sách ra.
Lúc này, cửa phòng cất đồ bị đẩy ra, mấy cô gái mặc váy màu xanh lam, buộc tóc đuôi ngựa, trang điểm sân khấu lấp lánh đi vào.
“Ôi chao! Đây là ai thế?”
“Không phải là Tô Miểu sao?”
Tô Miểu nhìn thấy bọn họ, sau lưng thoáng chốc tỏa ra một tầng mồ hôi lạnh.
Cho dù hóa thành tro, cô cũng không thể nào không nhận ra bọn họ —
Lâm Tây Hi, Diêu Na, Hà Lộ San.
Bọn họ… đều là mấy chị đại của Trung học số 1 Bắc Khê trước đây đã bắt nạt cô.
Mấy cô gái giống như là bám theo cô, có chuẩn bị mà đến, cho nên sau khi vào thì cửa “Rầm” một tiếng, bọn họ đóng cửa phòng cất đồ lại.
Tô Miểu vò tờ giấy lại giấu trong lòng bàn tay, lùi về sau từng bước một, đề phòng nhìn qua bọn họ: “Muốn thế nào?”
“Nghe nói mày ở tư thục Gia Kỳ làm ăn không tệ, cảm giác trèo lên cành cao thế nào? Nói cho tụi tao nghe xem.”
“Chàng trai vừa rồi nói chuyện với mày ấy, ha, trông có vẻ là người cao sang đẹp đẽ, sao câu được nhanh vậy? Mày có bản lĩnh thật đó nha!”
“Lộ Hưng Bắc người ta vì mày mà đã nghỉ học, quay đầu là đi quyến rũ chàng trai khác, có đê tiện không đây!”
“Mày thấy có lỗi với Lộ Hưng Bắc không! Thật sự là nên chụp lại cho cậu ta xem, cục cưng của cậu ta vừa rồi quyến rũ đàn ông thế nào!”
Tô Miểu bị mấy người bọn họ xô đẩy đến bên hộc tỷ, trong tay nắm chặt tờ giấy kia.
Cô biết Lâm Tây Hi luôn thích Lộ Hưng Bắc, chỉ có thể cố gắng giải thích: “Chuyện Lộ Hưng Bắc rời khỏi Trung học số 1 Bắc Khê… không liên quan đến tôi, là tự cậu ta chọn, tôi từng khuyên cậu ta đừng nghỉ học rồi.”
“Mày còn nói à! Mày thảo mai quá rồi!” Lời của Tô Miểu đã chọc giận Lâm Tây Hi, cô ta giữ cằm cô, dùng lực bóp lấy: “Một khuôn mặt tiện nhân thảo mai, thật là buồn nôn!”
“Còn giả vờ thuần khiết!”
Nói xong thì tát mấy cái chan chát, như mưa to hỗn loạn rơi xuống.
Hai bên gương mặt Tô Miểu nóng rát, cô gần như sắp chết lặng rồi, trong đầu vang tiếng ong ong, huyệt thái dương gần như nổ tung…
Tiếng hoan hô ngoài sân cũng đã cách xa cô rồi, cô giống như bị ném vào địa ngục tĩnh lặng khác.
Ba cô gái kia ba chân bốn cẳng đánh cô, cấu cô, cào cô, Tô Miểu chỉ có thể ngồi xổm xuống ôm chặt đầu, chịu đựng sự nổi giận kinh khủng của mấy cô gái.
Tóc cũng bị kéo tới mức rối tung lên, da đầu đau đớn.
Không phải là chưa từng phản kháng, nhưng phản kháng sẽ chỉ bị đánh thảm hại hơn, thậm chí bọn họ còn mời con trai gia nhập. Chỉ có thể yên lặng chịu đừng, chờ bọn họ phát tiết xong, mệt rồi thì sẽ tha cho cô.
Lâm Tây Hi cắn răng nghiến lợi nhìn cô: “Quỳ xuống.”
Tô Miểu run rẩy lắc đầu: “Không… tuyệt đối không…”
Diêu Na nắm tóc cô: “Ồ, còn học được cách nói không rồi, trước kia chơi mày không phải mà chỉ biết khóc hả?”
“Người ta bây giờ là tiểu thư quý tộc rồi.”
Đáy mắt Tô Miểu có tơ máu, nước mắt đã đọng trong hốc mắt nhưng lại quật cường không chịu rơi xuống, chỉ gắt gao chờ cô: “Phải thế nào… các cậu mới có thể buông tha cho tôi.”
“Quỳ xuống, quỳ xuống xin lỗi tụi tao.”
Lâm Tây Hi móc cây dao găm trong túi ra, nhanh chóng mở ra, lưỡi dao sắc bén lướt trên mặt Tô Miểu, cô ta uy hiếp: “Không chịu quỳ xuống, vậy thì rạch nát khuôn mặt tiện nhân này của mày.”
…
Tần Tư Nguyên mang theo một ly trà sữa trong tay, tâm thần có chút không tập trung mà đứng trong hành lang.
Dương Y Y đi tới, vỗ vỗ vai cô ta: “Không đi xem Trì Ưng thi đấu, ở đây ngây ngốc gì vậy?”
Tần Tư Nguyên bị dọa giật mình, mắng: “Muốn chết à, chạy ra đây dọa người ta.”
“Giữa ban ngày, có cái gì có thể dọa đại tiểu thư của chúng ta chứ.” Dương Y Y dựa lưng vào tường, tầm mắt dời xuống, nhạy bén chú ý tới ly trà sữa trong tay cô ta: “Mua cho Trì Ưng à?”
“Trì Ưng lại không uống trà sữa.”
“Cái này là…”
Cô ta bỗng nhiên nghĩ đến cái gì đó, kinh ngạc thốt lên một tiếng: “Mẹ nó! Chàng trai có lông mày đứt khúc vừa rồi… tặng cho cậu!”
Tần Tư Nguyên bực bội nói: “Tôi không thèm uống đâu.”
“Trông cậu ta thật là hung dữ! Thế mà… Thế mà lại tặng trà sữa cho cậu.” Dương Y Y nhìn nhãn hiệu của bao bì: “Mẹ nó, còn là Trà Nhan Duyệt Sắc, cậu ta đi xếp hàng lúc nào vậy, tôi luôn muốn mua, xếp hàng mấy lần đều từ bỏ.”
Tần Tư Nguyên bực bội giao trà sữa cho cô ta: “Cậu cầm đi uống đi.”
“Đưa cho tớ thật à.”
“Ừm.”
Dương Y Y nhận lấy trà sữa, cười híp mắt đi vào sân thi đấu.
Lúc này Tần Tư Nguyên mới thở phào nhẹ nhõm, cẩn thận quay trở lại một bên cửa phòng cất đồ, lắng nghe động tĩnh bên trong.
Mấy cô gái đó… hình như còn đang bắt nạt cô —
“Nhanh quỳ xuống.”
“Không được, còn phải dập đầu.”
“Còn không khóc à, rạch nát mặt nó xem nó có khóc không!”
Nghe thấy Tô Miểu bị người ta ức hiếp như vậy, ban đầu trong lòng Tần Tư Nguyên cũng sảng khoái.
Cô ta không trị được cô thì luôn có người có thể trị được.
Nhưng sau đó cô ta càng nghe lén, nghe thấy bọn họ ép cô quỳ xuống, thậm chí còn uy hiếp muốn dùng dao rạch mặt, trái tim Tần Tư Nguyên bắt đầu trĩu xuống.
Hơi sợ.
Trước kia cho dù cô ta buông thả ngang ngược thế nào, quá đáng hơn nữa cũng chỉ là viết giấy mắng chửi, nói lời thô tục, hoặc là liên hợp với các bạn nữ tẩy chay cô…
Nhưng Tần Tư Nguyên chưa từng thật sự sỉ nhục và đánh đập thế này, trường tư thục Gia Kỳ cũng tuyệt đối không cho phép chuyện dã man như vậy xảy ra.
Đây là lần đầu tiên Tần Tư Nguyên nhìn thấy sự kiện bắt nạt “Đao thật súng thật” thế này, mới biết được so với những cô gái hung hãn dã man này, cô ta quả thật chính là bé thỏ trắng.
Chẳng trách… Tô Miểu chưa từng sợ hãi cô ta, cũng chưa từng khuất phục cô ta.
Cô đã trải qua địa ngục kinh khủng hơn.
Tần Tư Nguyên cắn răng, quay người rời đi.
Đáng đời con nhỏ đê tiện đó! Nhiều bạn nữ ghét cô như vậy, nói không chừng chính là vấn đề của bản thân co.
Lần đầu tiên Tần Tư Nguyên gặp cô là đã biết cô không phải thứ tốt lành gì, đáng đời bị bắt nạt…
Cô ta kiên trì đi hai bước, nghe trong phòng cất đồ truyền đến tiếng mắng chửi nhục mạ khó nghe, trái tim cô ta nảy lên từng hồi, tựa như chuông trống đánh vào lồng ngực.
Có người thích Tần Tư Dương, ngay cả bố mẹ… cũng yêu thích người con trai có phẩm chất đoan chính, nhã nhặn biết lễ nghĩa này hơn.
Mà cô ta mãi mãi là chỗ so sánh của anh trai —
Đại tiểu thư bị chiều hư, nóng nảy dễ giận, không có đầu óc, không có khí chất.
Trì Ưng cũng nghĩ như vậy nhỉ.
Cô ta chưa từng có được sự yêu thích thật lòng của bất cứ ai, bọn họ nịnh nọt cô ta cũng là giả, tất cả đều là giả! Nhưng sự bạo lực diễn ra bên trong đó… là thật.
Tần Tư Nguyên cắn răng, chạy về phía sân thi đấu, liều mạng chen vào đấu người, hướng về phía sân thi đấu hô to: “Anh! Cục vàng quý báu của anh bị người ta đánh…”
Còn chưa dứt lời thì một bàn tay mạnh mẽ bỗng nhiên túm lấy cô ta, kéo cô ta về phía sau.
Tần Tư Nguyên ngã vào một lồng ngực rắn chắc, cô ta hốt hoảng ngẩng đầu, đập vào mắt chính là hàng lông mày đứt đoạn xéo ngang, mọc lộn xộn phía trên xương lông mày thẳng tắp.
Quý Khiên không được tính là quá anh tuấn nhưng mặt mũi rất có ý vị, thuộc về kiểu khiến người ta sẽ nén lòng nhìn lần thứ hai, vóc dáng rất cao, khắp người là hơi thở vô liêm sỉ, vô cùng hoang dã.
“Chen chúc cái gì? Quỷ rượt cậu à?” Giọng nói cậu ta thuộc kiểu trầm thấp, vô cùng hấp dẫn.
“Không, không có, cậu thả tôi ra!” Tần Tư Nguyên đỏ mặt giãy giụa khỏi cậu ta: “Tôi tìm anh trai tôi!”
“Đội các cậu sắp thắng rồi, cậu nhất định phải tìm cậu ta vào lúc này à?”
Tần Tư Nguyên nhìn về phía sân thi đấu, Trì Ưng và Tần Tư Dương phối hợp ăn ý, khống chế toàn bộ sân, sẽ lấy được thành tích một cách đẹp mắt mà không nghi ngờ chút nào.
Nếu như cắt ngang trận đấu vào lúc này…
Hừ! Con nhỏ đó không xứng!
Nhưng… nhưng cô ta không dám tưởng tượng ở trong phòng cất đồ kinh khủng đó, trên người cô sẽ xảy ra chuyện gì.
Có thể… có thể chết người không!
Tần Tư Nguyên ghét Tô Miểu, nhưng tuyệt đối không ghét đến mức muốn cô chết!
“Trà sữa tôi mua cho cậu ngon không?” Quý Khiên nghiêm mặt, cho người ta một loại cảm giác ăn nói có ý tứ, nhưng lúc nói chuyện thì biểu cảm cũng rất nghiêm túc.
“Không uống, tôi cho người khác rồi.”
“...”
Cậu ta xoa xoa mũi: “Buổi sáng tôi đã xếp hàng mất ba tiếng, suýt nữa bỏ lỡ trận đấu, mẹ nó.”
Tần Tư Nguyên nhìn cánh tay với bắp thịt rắn chắc của cậu ta, thốt ra: “Cậu biết đánh nhau không?”
“Việc này thì quá giỏi, làm sao, bảo tôi giúp cậu dạy dỗ trai cặn bã à?”
“Giúp tôi một việc! Bạn học của tôi bị đánh!” Tần Tư Nguyên không nghĩ nhiều nữa, túm lấy góc áo của cậu ta rồi kéo cậu ta đi về phía phòng cất đồ.
[1]: Chương Chu Nam trong Kinh Thi có bài:
Nam khả kiều mộc,
Bất khả hưu tư.
Hán hữu du nữ,
Bất khả cầu tư.
Có nghĩa là:
Phía nam có cây kiều mộc, mà…
Ta không thể nghỉ ngơi dưới cây này được!
Bên dòng sông Hán có cô gái đang bơi lội
mà ta không thể cầu xin nhớ nhung.
[2]: Hai câu trong bài Phong Vũ, thuộc phần Quốc Phong của Kinh Thi.
Danh sách chương