Buổi chiều trong khuôn viên yên tĩnh, ánh nắng mùa thu ấm áp tươi mát chiếu rọi, ấm áp, phảng phất vạn vật trên đời đều chìm vào giấc ngủ mơ hồ, ngoại trừ trên sân thi đấu có mấy nam sinh chơi bóng rổ, vẫn còn đọng lại những giọt đổ mồ hôi tuôn như mưa.Trì Ưng và Tô Miểu sánh bước bên nhau trên con đường rợp bóng cây bạch quả bên cạnh sân bóng.Gió vừa thổi qua, lá bạch quả um tùm xào xạc rơi xuống, thổi mùa thu trên cao ngàn dặm vào thế giới vàng óng vô biên.Đôi mắt anh lấp lánh, thỉnh thoảng liếc nhìn cô.Ánh mặt trời xuyên qua bóng cây chiếu vào người cô, cô có làn da trắng mịn màng mà các cô gái ở thành phố C thường có, có lẽ là do tia cực tím ở đây vô cùng dịu nhẹ.Nốt ruồi đỏ tươi trên cổ giống như một loại mà phù thủy nào đó dành cho anh một lời nguyền, mỗi khi ở trong mắt anh quá ba giây, trong lòng anh sẽ cảm thấy dậy sóng vô cớ.Trì Ưng dời ánh mắt sang chỗ khác, trái cổ hơi chuyển động.Tô Miểu không biết trong đầu anh đang nghĩ gì, cô vẫn còn hơi lo lắng, hỏi đầy ưu lo: “Hôm qua cậu đã làm gì với Chu Tần Hạo, nếu anh ta đến phòng giáo vụ để khiếu nại thì sao? Cậu sẽ bị trừ rất nhiều điểm.”“Mông thằng đấy bẩn lắm." Trì Ưng đang suy nghĩ về những thứ khác, nói một cách tùy tiện, “Nó lúc nào mà chả phải đi đường vòng khi gặp trưởng khoa giáo dục, nó không có gan đi méc đâu, lần này không bị thôi học xem như là vận may của nó rồi, dám động đến người của tôi.”Nhận thấy khuôn mặt của cô gái thay đổi, bước đi của cô cứng nhắc, anh mỉm cười và nhắc lại: “Robot của tôi, có được không?”“Trì Ưng, cậu không lịch sự chút nào.”“Muốn nghe lời nho nhã, thì đi tìm Tần Tư Dương, nói chuyện yêu đương với tôi làm gì.”Cô khựng lại, nhìn chằm chằm vào anh.Trì Ưng cười cười, thay đổi ngôn từ một cách ngớ ngẩn, “Nói chuyện gì với tôi chứ.”Cô biết anh vẫn luôn có phong cách nóng nảy như vậy, ở trước mặt cô, anh thật sự không tìm được chút nào vẻ xa cách cùng dè dặt thường ngày.Tô Miểu cúi đầu giẫm lên lá bạch quả trên mặt đất, chuyển đề tài: “Tôi còn tưởng rằng, lần trước vì chuyện của tôi mà cậu và Tần Tư Dương mâu thuẫn với nhau chứ.”“Yên tâm, tôi với cậu ấy làm bạn hơn mười năm, sẽ không dễ dàng phá vỡ như vậy.”“Vậy thì tốt.”“Cậu ấy thích cậu, cậu biết không?” Thiếu niên đột nhiên trở nên nghiêm túc, kiên định ngẩng đầu nhìn cô, ép cô không chỗ nào có thể né tránh.Tô Miểu nắm lấy góc váy, lỗ tai nóng rang: “Biết, tôi không phải kẻ ngốc.”Vào hôm Trì Ưng nói vòng tay là màu mà Tần Tư Dương thích, Tô Miểu đã biết. Tiếp đến là vào ngày khai trường, cậu ấy lại lên sân khấu vì cô mà đệm đàn. Trong giờ học lại nhắn trả lời tin nhắn của cô, sau khi chân cô bị thương còn gọi xe đưa cô về nhà, thì cô… càng thêm chắc chắn.Trì Ưng vẫn kiên trì truy hỏi: “Cậu có cảm giác gì với cậu ấy?”“Không phải là người cùng đường.” Tô Miểu không hề suy nghĩ mà trả lời.Anh không nhịn được cười: “Vậy người cùng đường với cậu là ai, là tên nhóc lần trước cùng cậu đi Hồng Nhai Động ngắm sông, tên là gì... Lộ...”“Lộ Hưng Bắc.”“Đúng vậy, Lộ Hưng Bắc, thằng nhóc đó khá đẹp trai, cũng khá ngầu, cậu thích kiểu nào?”“Nếu tôi thích kiểu người đó, tôi đã đồng ý bên cạnh cậu ta từ lâu rồi.” Tô Miểu cụp mắt, giẫm lên một chiếc lá bạch quả xoăn tít, “Cậu ấy theo đuổi tôi hai năm rồi, giúp đỡ tôi rất nhiều.”“Cậu cũng khá là đào hoa đó.” Trì Ưng cố nén cười, kéo một chiếc lá bạch quả trên đỉnh đầu, xuyên qua những đường gân vàng nhạt của chiếc lá nhìn cô, “Kiểu người quân tử như Tần Tư Dương cậu không thích, kiểu lưu manh như Lộ Hưng Bắc cũng không, vậy cậu thích kiểu nào?”Cô thích kiểu nào…Đáp án sẽ sớm được hé lộ.Tô Miểu thu hồi ánh mắt, ánh mắt rơi trên eo của anh, cô không có dũng khí nhìn anh: “Trì Ưng, cậu từng nói chưa đến được đỉnh, thì không ai biết bên trên đó có cái gì, phong cảnh trên đường không đáng để lưu luyến.”“Đó là một trong những cái cớ để từ chối các cô gái của tôi, lúc này cũng lấy ra nói, còn đăng trên bảng tin, phục cậu luôn.”Tô Miểu nhớ đến chuyện lúc trước anh thả like cho cô, khẽ cười, ánh mắt ngời sáng: “Nếu là một trong số đó, vậy lớp phó của chúng ta còn có bao nhiêu lời từ chối lịch thiệp như vậy?”“Rất nhiều, cậu muốn nghe không?”“Tôi không thèm.”“Yên tâm, tôi cũng sẽ không nói với cậu.”Hai gò má của cô trang điểm nhẹ nhàng, lòng bàn tay thấm đẫm mồ hôi, cô khống chế cảm xúc của mình, khẽ nói: “Trì Ưng, tôi cũng giống như cậu, mục tiêu của tôi cũng ở nơi rất xa, cho nên phong cảnh trên đường… tôi cũng sẽ không nhìn đâu.”“Được đó, vậy hẹn gặp nhau trên đỉnh.” Anh bình tĩnh nói, “Ông đây lại không vội.”“Đừng đùa nữa, đỉnh đến của tôi và cậu sao có thể giống nhau chứ, chúng ta xuất thân không giống nhau, khởi điểm không giống nhau, sau này tầm nhìn cũng không giống nhau, tôi vĩnh viễn không thể chạm đến bờ vách nơi cậu đứng.”Trì Ưng trầm mặc hồi lâu, khóe miệng nhếch lên một nụ cười tự giễu: “Nghe có vẻ như, cậu đang từ chối tôi, còn dùng cả cái cớ mà tôi từ chối người khác.”“…”Không phải cự tuyệt, Tô Miểu chỉ là nói ra một sự thật.Một sự thật mà lẽ ra cô phải nhận ra… không nên ảo tưởng.Trì Ưng không tiếp tục chủ đề này nữa, khi đi hết đại lộ, anh dừng lại nhìn cô: “Băng cá nhân đâu?”Tô Miểu giật mình.“Tôi thấy cậu đến phòng y tế trường học mua băng cá nhân.” Trì Ưng xắn ống tay áo, lộ ra vết thương ở khuỷu tay, “Cậu không dán cho tôi à?”Tô Miểu không nói một lời lấy ra băng cá nhân, xé vỏ ngoài, cẩn thận dán lên cánh tay của anh.Làn da màu lúa mì, không có làn da trắng mịn như Tần Tư Dương, tự nhiên cho người ta cảm giác thô ráp cứng rắn, cũng không phải rất mỏng manh, cho dù bị thương cũng giống như không đau lắm.Cô dán băng rất cẩn thận và rất chậm rãi, không hề thô lỗ như lúc trước anh chữa trị vết thương cho cô, thậm chí giọng nói của cô cũng biến thành một loại chiều chuộng mềm mại: “Lớp phó, cậu, chịu đựng một chút nhé.”Trái tim của Trì Ưng rất nhạy cảm, anh có thể cảm nhận được.Ánh nắng giữa trưa khuếch tán giữa hai người, chậm rãi hội tụ thành một dòng sông đầy suy nghĩ và bí mật.Sau khi Tô Miểu dán băng xong, cô chuẩn bị rời đi.Trì Ưng dùng sức kéo cô lại, không kịp đề phòng, cô liền đụng phải lồng ngực phập phồng của anh.Thiếu niên hô hấp hừng hực, giọng nói trầm thấp từ tính: “Ngoại trừ cậu, không ai phát hiện tôi bị thương.”“Tôi chỉ là vô ý nhìn thấy…”Anh dứt khoát cắt ngang lời cô: “Tôi cố ý lộ ra để cậu thấy, chỉ cần cậu nhìn về phía tôi là sẽ thấy, cho nên đây không phải là tôi nhất sương tình nguyện(*)…”(*) Nhất sương tình nguyện: một bên tình nguyện. Nguyện vọng, mong muốn chỉ của một phía. Mong muốn đơn phương.Tô Miểu cảm nhận được anh đang dùng lực, giống như móng vuốt đại bàng đang móc lấy con mồi, ôm chặt lấy cô, cô vùng ra, đỏ mặt, hai người cùng hít thờ, “Tô Miểu, có một câu thành ngữ gọi là như hình với bóng, cậu có muốn cùng tôi thử không?”Trên trán Tô Miểu toát ra một tầng mồ hôi mỏng, nhìn khuôn mặt sắc bén của anh ở gần, cô cố chấp nói: “Trì Ưng, cậu có thể lựa chọn bất cứ cái gì mình thích, bởi vì cậu có sự kiêu ngạo của riêng cậu, trước giờ chưa từng hoài nghi chính mình, nhưng tôi thì không, tôi vĩnh viễn chỉ có thể ngưỡng vọng cậu...”“Cái này có là gì chứ.” Anh nhẹ nhàng nâng cằm, đem lá bạch quả trong tay ghim ở phù hiệu trường học trên ngực cô, trong đôi mắt đen láy hiện lên một tia cười tà mị, “Tôi bỏ qua kiêu ngạo, đuổi theo cậu là được.”Trái tim của Tô Miểu như sắp bị anh moi ra.Xa xa, Đoạn Kiều đi tới vỗ bóng rổ, gọi Trì Ưng.Tô Miểu nhân cơ hội thoát khỏi anh, quay người và nhanh chóng đi về hướng tòa nhà dạy học.Đoạn Kiều đi tới, khó hiểu hỏi: “Cậu cùng lớp trưởng buổi trưa không nghỉ trưa, ở chỗ này nói cái gì thế?”Trì Ưng xoa xoa cảm giác mềm mại trên đầu ngón tay, nói: “Chuyện hôn nhân đại sự.”“Đùa gì hả?”Trì Ưng nhặt quả bóng rổ trên mặt đất lên, xoay người ném đi, thản nhiên nói: “Đây là lần đầu tiên tôi bị người ta từ chối bởi vì tôi quá ưu tú.”…Vào buổi trưa, Tần Tư Nguyên đặt một hộp băng cá nhân vào ngăn kéo của Trì Ưng, sau khi loay hoay một hồi, nhanh chóng lấy nó ra, dán một tờ giấy ghi chú có chữ ký và vẽ một khuôn mặt tươi cười dễ thương.Vừa đặt vào, quay người liền đụng phải Tô Miểu.“Cậu nhìn cái gì mà nhìn!” Cô ta lập tức làm ra vẻ hung dữ.Tô Miểu không nói gì, cô trở lại ngồi vào chiếc ghế cạnh cửa sổ, lấy sách giáo khoa toán ra.Tần Tư Nguyên đi lanh quanh, đến chỗ ngồi của Tô Miểu, khoanh tay và ngồi trên bàn bên cạnh.Tay cầm bút của Tô Miểu hơi khựng lại, từ trên người cô gái ngửi thấy một mùi hương trái cây ngọt ngào nào đó, nhưng cô cũng không ngẩng đầu lên, tiếp tục làm toán.Lúc này, Tần tư Nguyên đưa tay vén sợi tóc trên tai cô, Tô Miểu nhạy cảm quay đầu tránh đi, bị cô ta túm lấy tóc: “Lời tôi nói lần trước không lọt vào tai cậu sao, tôi bảo cậu đừng dụ dỗ cậu ấy nữa cơ mà!”“Tần tư Nguyên, buông tay ra.”“Nói lời không giữ lời!”“Ai là kẻ thất hứa?” Tô Miểu cảm thấy da đầu mình bị kéo tóc đến nỗi đau nhói, nhưng vẫn là không khiêm tốn cũng không hống hách nói: “Lần trước tại ngày hội khai giảng, chính cậu là người thất hứa, khiến cả lớp suýt mất mặt trong buổi lễ.”Về chuyện đó, Tần Tư Nguyên quả thật không còn gì để nói, bị Tô Miểu bật lại như vậy, cô ta càng trở nên khó chịu hơn: “Có phải cậu nhất định phải trở thành kẻ thù với tôi không? Cậu không sợ tôi dìm chết cậu sao?”Thay vào đó, Tô Miểu nắm lấy cổ tay cô ta, kéo ra rồi đẩy nhẹ, Tần Tư Nguyên loạng choạng và ngã khỏi bàn.“Tần Tư Nguyên, cậu chỉ có chút bản lĩnh như vậy sao?”Nhìn thấy ánh mắt của cô gái bình tĩnh như nước, không run rẩy, không nhún nhường, không sợ hãi, Tần Tư Nguyên trong lòng càng thêm tức giận, muốn đẩy Tô Miểu lần nữa.Tô Miểu đưa tay chặn lại, sau đó nắm lấy cổ áo cô ta: “Cậu biết bạo lực học đường chân chính là như thế nào không, cậu biết tra tấn hạ nhục như thế nào để khiến một người thực sự thỏa hiệp không? Không chỉ là đau đớn về thể xác, mà còn suy sụp cả tinh thần.”Tần Tư Nguyên bị câu hỏi của cô làm cho mờ mắt, nhìn vào đôi mắt bình tĩnh vô hại của cô, nó giống như một hố đen vô tận, hút người ta vào thật sâu, không cách nào thoát ra được.Rất lâu sau, Tô Miểu cười: “Đúng vậy, làm sao mà cậu biết được cơ chứ.”Cô buông cổ áo cô ta, ngồi trở về vị trí của mình.Dù tóc tai bù xù nhưng đôi mắt của cô ấy vẫn kiên cường và không thể phá vỡ.“Tần Tư Nguyên, đừng làm như thế nữa, mấy trò con nít của cậu, không thể uy hiếp được tôi.”"Từ trước đến nay cậu chưa từng thấy qua địa ngục thực sự.”*Sau ngày hôm đó, quả nhiên, Tần Tư Nguyên bình tĩnh hơn rất nhiều.Những lời của Tô Miểu khiến cô ta nhận ra rằng mình không thể đánh bại cô.Mặc dù cô không biết mình đã trải qua những gì, nhưng Tần Tư Nguyên mơ hồ hiểu rằng đó là điều mà một cô gái được bảo vệ và yêu thương như mình khó có thể tưởng tượng ra được.Một tuần sau, giải bóng rổ thành phố khai mạc ở Thành phố C.Sau nhiều trận chiến khốc liệt trong trường, lớp Minh Đức đã thành công giành được tư cách tham gia cuộc thi thành phố, đại diện cho trường Tư thục Gia Kỳ để thách đấu với các trường khác.Chu Thanh Hoa đặc biệt chú trọng loại tranh đoạt vinh dự tập thể của lớp này, đây không chỉ là vinh dự tập thể, mà quan trọng hơn là có thể tăng lợi thế cho cô ấy trong việc đánh giá giáo viên xuất sắc.Điểm trung bình của lớp Minh Đức đã cao hơn các lớp khác vì điểm siêu cao của Trì Ưng.Về mặt thể thao, sự kết hợp giữa Trì Ưng và Tần Tư Dương, cho dù đó là kỹ năng bóng rổ hay sự phối hợp ăn ý tuyệt vời giữa hai người, cũng đủ để khiến cả đội trở nên bất khả chiến bại trên sân.Hai người này đã trở thành bảo bối của Chu Thanh Hoa, không khó tưởng tượng, Chu Thanh Hoa trong tiềm thức sẽ “bảo vệ” bọn họ ở nhiều phương diện.Ví dụ như chuyện hình xăm trước đó, hoặc chuyện đánh nhau của các học sinh sau này...Hầu hết, cô giáo đều nhắm mắt làm ngơ.Những người có quyền lực thực sự có nhiều đặc quyền hơn ở một số khía cạnh, đây là quy tắc bất thành văn của xã hội.Để không làm chậm trễ việc sắp xếp lớp học của trường, giải bóng rổ được tổ chức tại nhà thi đấu thành phố vào các buổi chiều cuối tuần.Trong tiết sinh hoạt lớp ngày thứ sáu, ban lãnh đạo lớp tổ chức một cuộc họp ngắn, cần chọn ra một vài học sinh để làm một số công việc hậu cần.Tần Tư Nguyên giơ tay đầu tiên——“Tôi là thành viên ban văn hóa và giải trí, đội cổ vũ đều do tôi tổ chức, nhất định tôi phải theo đội.” Nói xong, cô ta nhìn Tần Tư Dương, “Hơn nữa tôi còn phải cổ vũ cho anh trai! Đúng chứ, anh!”Tần Tư Dương dùng đầu ngón tay nghịch bóng, tùy ý nói: “Muốn thì tới.”“Hehe, cảm ơn anh!”Dương Y Y vội vàng nói: “Vậy tôi cũng muốn đi! Tư Nguyên, cậu đưa tôi đi cùng! Tôi cũng muốn cổ vũ cho đội của chúng ta!”“Nhất định là tôi cậu đi cùng tôi rồi.”“Quá tốt rồi.”Tần Tư Dương ngẩng đầu nhìn Tô Miểu đang ngồi ở cuối cùng, đang cầm bút viết bài tập về nhà, hoàn toàn không tham gia thảo luận buổi họp lớp: “Lớp trưởng cũng phải cùng tham gia công việc hậu cần.”Tô Miểu nghe có người gọi tên mình, ngơ ngác ngẩng đầu nói: “Tôi không đi, có nhiều bạn học cùng nhau đi cổ vũ, người hỗ trợ công việc hậu cần cũng không thiếu.”“Đúng đó anh, anh đừng bảo cậu ta, anh bảo cậu ta đi làm gì? Cậu ta không biết nhảy múa, làm việc cũng chậm chạp, đi tới đó chỉ ngán tay ngán chân mà thôi.”Tần Tư Nguyên còn chưa nói xong, Tần Tư Dương đã lạnh lùng liếc cô ta một cái, ý bảo cô ta bớt qua cầu rút ván.Sự hiểu ý ngầm giữa hai anh em cũng khá cao, Tần Tư Nguyên lập tức thay đổi thái độ, khóe miệng hiện lên một nụ cười lấy lệ giả tạo: “Ái chà, Tô Miểu, cậu cũng tới đi, cậu là lớp trưởng, làm sao chúng tôi có thể thiếu cậu được.”“Nếu có chuyện gì cứ tìm lớp phó, nếu không tiện, Hứa Mịch cũng đi cùng, tìm cậu ấy là được rồi.”Tất cả nữ sinh trong lớp đều muốn đến xem náo nhiệt, duy chỉ Tô Miểu là không muốn đi.Cũng không cần phải đi.Tần Tư Nguyên trợn tròn mắt, lập tức ngừng thuyết phục, châm chọc nói: “Anh xem đi, người ta không cho anh thể diện mà.”Trong suốt buổi họp lớp, Trì Ưng vẫn im lặng, dựa vào cửa sổ, một tay cầm bút, từng nét vẽ bản đồ địa hình của đỉnh Everest trên giấy nháp.Họp lớp kết thúc, chỉ còn lại Tô Miểu đứng trên tấm bảng cuối lớp, kiễng chân lên, cố gắng ghi biểu sắp xếp học sinh trực nhật tuần sau.Trì Ưng cầm một viên phấn trắng đến bên cô, giúp cô điền tên các bạn cùng lớp vào bảng.Viên phấn cọ vào bảng, phát ra âm thanh lạch cạch.Tô Miểu rõ ràng cảm giác được cơ thể anh áp sát lưng cô, nóng như thiêu đốt.Cô dường như có thể cảm nhận được nhịp tim của anh, ổn định và yên tĩnh. Hơi thở nóng rực cũng gần trong tầm tay, lướt qua làn da sau gáy cô.Hơi ngứa.Tô Miểu không tự chủ được ngẩng đầu lên, nhìn ngón tay thon dài của anh đang nắn nót, viết tên từng người một.Nét chữ của anh hoàn toàn khác với nét chữ của cô, một bên là trâm hoa tiểu khải, vừa dễ thương vừa đều đặn. Một bên lại là hành khải mạnh mẽ, rồng bay phượng múa, thanh lịch lại không kém phần khỏe khoắn.Cô không nhịn được hỏi: “Trì Ưng, tại sao cậu luôn đọc những cuốn sách liên quan đến địa lý.”“Núi non, địa hình, sông ngòi... ít thay đổi, tôi thích những thứ không thay đổi.”“Không đúng, đại dương sẽ khô cạn sau hàng trăm triệu năm, cho nên mới có câu thành ngữ bãi bể nương dâu này.”“Cậu cũng nói rồi đấy thôi, phải trải qua thời gian hàng trăm triệu năm.” Trì Ưng tiến lại gần cô, “Tôi thích núi thích biển, đối với tôi mà nói, chúng là vô hạn và gần như vĩnh hằng.”“Thật ra tôi cũng...”Tô Miểu lập tức không nói nữa, vỗ vỗ bụi phấn trong tay, thu dọn cặp chuẩn bị về nhà, “Tạm biệt.”“Lớp trưởng bé nhỏ, thấy cậu trong tiết tự học đã viết rất chăm chỉ, làm xong bài tập rồi?”“Đã viết được hai phần ba bài làm văn."“Đưa tôi xem xem.”“Cái này thì có gì để xem chứ.”“Đề bài hơi mông lung, tôi không có ý tưởng, cho tôi tham khảo chút.”Khóe miệng Tô Miểu hiện lên một nụ cười nhàn nhạt: “Học sinh ưu tú cũng có lúc không có ý tưởng sao?”Trì Ưng một tay đút vào túi quần, tự tin nói: “Học sinh ưu tú thì không thể lệch môn sao?”Tô Miểu từ trong túi lấy ra bản nháp, đưa cho anh: “Chỉ là bản nháp, cậu xem đi.”Trì Ưng nhận lấy bài soạn, không đọc, trực tiếp nhét vào cặp sách ito, móc cặp lên vai trái, xoay người đi ra khỏi lớp học——“Cảm ơn nhé.”“Này! Này!” Tô Miểu vội vàng đuổi theo, chặn đường anh trước tòa dạy học, “Đây là bản nháp, tôi còn chưa viết xong, sao cậu lại mang đi chứ.”Trì Ưng hơi nghiêng đầu, khóe miệng nở nụ cười ——“Thứ bảy đến phòng thể dục lấy.”“Trì Ưng!”“Nhớ mang nước cho tôi đấy.”Tô Miểu vội vàng đuổi theo: “Cậu có còn là lớp phó không hả? Sao có thể lưu manh như vậy chứ.”“Tần Tư Dương quân tử, không phải bị cậu một lời từ chối rồi?”“…”“Nếu cậu hại tôi không thể nộp bài tập về nhà, tôi sẽ nói với giáo viên rằng bài tập đã bị Trì Ưng lấy đi, cậu sẽ bị mắng và bị trừ điểm!”“Tôi cược là cậu sẽ không nói.”“Tại sao?”Góc nghiêng của anh ở dưới ánh hoàng hôn, lông mi tựa hồ tỏa sáng, trong mắt lộ ra một tia nhàn nhạt ý cười: “Cậu nỡ để tôi bị mắng sao?”Cô không đáp, anh trả lời thay cô, “Đành lòng mới lạ.”Trì Ưng vẫy vẫy tay, quay người rời đi.
Buổi chiều trong khuôn viên yên tĩnh, ánh nắng mùa thu ấm áp tươi mát chiếu rọi, ấm áp, phảng phất vạn vật trên đời đều chìm vào giấc ngủ mơ hồ, ngoại trừ trên sân thi đấu có mấy nam sinh chơi bóng rổ, vẫn còn đọng lại những giọt đổ mồ hôi tuôn như mưa.
Trì Ưng và Tô Miểu sánh bước bên nhau trên con đường rợp bóng cây bạch quả bên cạnh sân bóng.
Gió vừa thổi qua, lá bạch quả um tùm xào xạc rơi xuống, thổi mùa thu trên cao ngàn dặm vào thế giới vàng óng vô biên.
Đôi mắt anh lấp lánh, thỉnh thoảng liếc nhìn cô.
Ánh mặt trời xuyên qua bóng cây chiếu vào người cô, cô có làn da trắng mịn màng mà các cô gái ở thành phố C thường có, có lẽ là do tia cực tím ở đây vô cùng dịu nhẹ.
Nốt ruồi đỏ tươi trên cổ giống như một loại mà phù thủy nào đó dành cho anh một lời nguyền, mỗi khi ở trong mắt anh quá ba giây, trong lòng anh sẽ cảm thấy dậy sóng vô cớ.
Trì Ưng dời ánh mắt sang chỗ khác, trái cổ hơi chuyển động.
Tô Miểu không biết trong đầu anh đang nghĩ gì, cô vẫn còn hơi lo lắng, hỏi đầy ưu lo: “Hôm qua cậu đã làm gì với Chu Tần Hạo, nếu anh ta đến phòng giáo vụ để khiếu nại thì sao? Cậu sẽ bị trừ rất nhiều điểm.”
“Mông thằng đấy bẩn lắm." Trì Ưng đang suy nghĩ về những thứ khác, nói một cách tùy tiện, “Nó lúc nào mà chả phải đi đường vòng khi gặp trưởng khoa giáo dục, nó không có gan đi méc đâu, lần này không bị thôi học xem như là vận may của nó rồi, dám động đến người của tôi.”
Nhận thấy khuôn mặt của cô gái thay đổi, bước đi của cô cứng nhắc, anh mỉm cười và nhắc lại: “Robot của tôi, có được không?”
“Trì Ưng, cậu không lịch sự chút nào.”
“Muốn nghe lời nho nhã, thì đi tìm Tần Tư Dương, nói chuyện yêu đương với tôi làm gì.”
Cô khựng lại, nhìn chằm chằm vào anh.
Trì Ưng cười cười, thay đổi ngôn từ một cách ngớ ngẩn, “Nói chuyện gì với tôi chứ.”
Cô biết anh vẫn luôn có phong cách nóng nảy như vậy, ở trước mặt cô, anh thật sự không tìm được chút nào vẻ xa cách cùng dè dặt thường ngày.
Tô Miểu cúi đầu giẫm lên lá bạch quả trên mặt đất, chuyển đề tài: “Tôi còn tưởng rằng, lần trước vì chuyện của tôi mà cậu và Tần Tư Dương mâu thuẫn với nhau chứ.”
“Yên tâm, tôi với cậu ấy làm bạn hơn mười năm, sẽ không dễ dàng phá vỡ như vậy.”
“Vậy thì tốt.”
“Cậu ấy thích cậu, cậu biết không?” Thiếu niên đột nhiên trở nên nghiêm túc, kiên định ngẩng đầu nhìn cô, ép cô không chỗ nào có thể né tránh.
Tô Miểu nắm lấy góc váy, lỗ tai nóng rang: “Biết, tôi không phải kẻ ngốc.”
Vào hôm Trì Ưng nói vòng tay là màu mà Tần Tư Dương thích, Tô Miểu đã biết. Tiếp đến là vào ngày khai trường, cậu ấy lại lên sân khấu vì cô mà đệm đàn. Trong giờ học lại nhắn trả lời tin nhắn của cô, sau khi chân cô bị thương còn gọi xe đưa cô về nhà, thì cô… càng thêm chắc chắn.
Trì Ưng vẫn kiên trì truy hỏi: “Cậu có cảm giác gì với cậu ấy?”
“Không phải là người cùng đường.” Tô Miểu không hề suy nghĩ mà trả lời.
Anh không nhịn được cười: “Vậy người cùng đường với cậu là ai, là tên nhóc lần trước cùng cậu đi Hồng Nhai Động ngắm sông, tên là gì... Lộ...”
“Lộ Hưng Bắc.”
“Đúng vậy, Lộ Hưng Bắc, thằng nhóc đó khá đẹp trai, cũng khá ngầu, cậu thích kiểu nào?”
“Nếu tôi thích kiểu người đó, tôi đã đồng ý bên cạnh cậu ta từ lâu rồi.” Tô Miểu cụp mắt, giẫm lên một chiếc lá bạch quả xoăn tít, “Cậu ấy theo đuổi tôi hai năm rồi, giúp đỡ tôi rất nhiều.”
“Cậu cũng khá là đào hoa đó.” Trì Ưng cố nén cười, kéo một chiếc lá bạch quả trên đỉnh đầu, xuyên qua những đường gân vàng nhạt của chiếc lá nhìn cô, “Kiểu người quân tử như Tần Tư Dương cậu không thích, kiểu lưu manh như Lộ Hưng Bắc cũng không, vậy cậu thích kiểu nào?”
Cô thích kiểu nào…
Đáp án sẽ sớm được hé lộ.
Tô Miểu thu hồi ánh mắt, ánh mắt rơi trên eo của anh, cô không có dũng khí nhìn anh: “Trì Ưng, cậu từng nói chưa đến được đỉnh, thì không ai biết bên trên đó có cái gì, phong cảnh trên đường không đáng để lưu luyến.”
“Đó là một trong những cái cớ để từ chối các cô gái của tôi, lúc này cũng lấy ra nói, còn đăng trên bảng tin, phục cậu luôn.”
Tô Miểu nhớ đến chuyện lúc trước anh thả like cho cô, khẽ cười, ánh mắt ngời sáng: “Nếu là một trong số đó, vậy lớp phó của chúng ta còn có bao nhiêu lời từ chối lịch thiệp như vậy?”
“Rất nhiều, cậu muốn nghe không?”
“Tôi không thèm.”
“Yên tâm, tôi cũng sẽ không nói với cậu.”
Hai gò má của cô trang điểm nhẹ nhàng, lòng bàn tay thấm đẫm mồ hôi, cô khống chế cảm xúc của mình, khẽ nói: “Trì Ưng, tôi cũng giống như cậu, mục tiêu của tôi cũng ở nơi rất xa, cho nên phong cảnh trên đường… tôi cũng sẽ không nhìn đâu.”
“Được đó, vậy hẹn gặp nhau trên đỉnh.” Anh bình tĩnh nói, “Ông đây lại không vội.”
“Đừng đùa nữa, đỉnh đến của tôi và cậu sao có thể giống nhau chứ, chúng ta xuất thân không giống nhau, khởi điểm không giống nhau, sau này tầm nhìn cũng không giống nhau, tôi vĩnh viễn không thể chạm đến bờ vách nơi cậu đứng.”
Trì Ưng trầm mặc hồi lâu, khóe miệng nhếch lên một nụ cười tự giễu: “Nghe có vẻ như, cậu đang từ chối tôi, còn dùng cả cái cớ mà tôi từ chối người khác.”
“…”
Không phải cự tuyệt, Tô Miểu chỉ là nói ra một sự thật.
Một sự thật mà lẽ ra cô phải nhận ra… không nên ảo tưởng.
Trì Ưng không tiếp tục chủ đề này nữa, khi đi hết đại lộ, anh dừng lại nhìn cô: “Băng cá nhân đâu?”
Tô Miểu giật mình.
“Tôi thấy cậu đến phòng y tế trường học mua băng cá nhân.” Trì Ưng xắn ống tay áo, lộ ra vết thương ở khuỷu tay, “Cậu không dán cho tôi à?”
Tô Miểu không nói một lời lấy ra băng cá nhân, xé vỏ ngoài, cẩn thận dán lên cánh tay của anh.
Làn da màu lúa mì, không có làn da trắng mịn như Tần Tư Dương, tự nhiên cho người ta cảm giác thô ráp cứng rắn, cũng không phải rất mỏng manh, cho dù bị thương cũng giống như không đau lắm.
Cô dán băng rất cẩn thận và rất chậm rãi, không hề thô lỗ như lúc trước anh chữa trị vết thương cho cô, thậm chí giọng nói của cô cũng biến thành một loại chiều chuộng mềm mại: “Lớp phó, cậu, chịu đựng một chút nhé.”
Trái tim của Trì Ưng rất nhạy cảm, anh có thể cảm nhận được.
Ánh nắng giữa trưa khuếch tán giữa hai người, chậm rãi hội tụ thành một dòng sông đầy suy nghĩ và bí mật.
Sau khi Tô Miểu dán băng xong, cô chuẩn bị rời đi.
Trì Ưng dùng sức kéo cô lại, không kịp đề phòng, cô liền đụng phải lồng ngực phập phồng của anh.
Thiếu niên hô hấp hừng hực, giọng nói trầm thấp từ tính: “Ngoại trừ cậu, không ai phát hiện tôi bị thương.”
“Tôi chỉ là vô ý nhìn thấy…”
Anh dứt khoát cắt ngang lời cô: “Tôi cố ý lộ ra để cậu thấy, chỉ cần cậu nhìn về phía tôi là sẽ thấy, cho nên đây không phải là tôi nhất sương tình nguyện(*)…”
(*) Nhất sương tình nguyện: một bên tình nguyện. Nguyện vọng, mong muốn chỉ của một phía. Mong muốn đơn phương.
Tô Miểu cảm nhận được anh đang dùng lực, giống như móng vuốt đại bàng đang móc lấy con mồi, ôm chặt lấy cô, cô vùng ra, đỏ mặt, hai người cùng hít thờ, “Tô Miểu, có một câu thành ngữ gọi là như hình với bóng, cậu có muốn cùng tôi thử không?”
Trên trán Tô Miểu toát ra một tầng mồ hôi mỏng, nhìn khuôn mặt sắc bén của anh ở gần, cô cố chấp nói: “Trì Ưng, cậu có thể lựa chọn bất cứ cái gì mình thích, bởi vì cậu có sự kiêu ngạo của riêng cậu, trước giờ chưa từng hoài nghi chính mình, nhưng tôi thì không, tôi vĩnh viễn chỉ có thể ngưỡng vọng cậu...”
“Cái này có là gì chứ.” Anh nhẹ nhàng nâng cằm, đem lá bạch quả trong tay ghim ở phù hiệu trường học trên ngực cô, trong đôi mắt đen láy hiện lên một tia cười tà mị, “Tôi bỏ qua kiêu ngạo, đuổi theo cậu là được.”
Trái tim của Tô Miểu như sắp bị anh moi ra.
Xa xa, Đoạn Kiều đi tới vỗ bóng rổ, gọi Trì Ưng.
Tô Miểu nhân cơ hội thoát khỏi anh, quay người và nhanh chóng đi về hướng tòa nhà dạy học.
Đoạn Kiều đi tới, khó hiểu hỏi: “Cậu cùng lớp trưởng buổi trưa không nghỉ trưa, ở chỗ này nói cái gì thế?”
Trì Ưng xoa xoa cảm giác mềm mại trên đầu ngón tay, nói: “Chuyện hôn nhân đại sự.”
“Đùa gì hả?”
Trì Ưng nhặt quả bóng rổ trên mặt đất lên, xoay người ném đi, thản nhiên nói: “Đây là lần đầu tiên tôi bị người ta từ chối bởi vì tôi quá ưu tú.”
…
Vào buổi trưa, Tần Tư Nguyên đặt một hộp băng cá nhân vào ngăn kéo của Trì Ưng, sau khi loay hoay một hồi, nhanh chóng lấy nó ra, dán một tờ giấy ghi chú có chữ ký và vẽ một khuôn mặt tươi cười dễ thương.
Vừa đặt vào, quay người liền đụng phải Tô Miểu.
“Cậu nhìn cái gì mà nhìn!” Cô ta lập tức làm ra vẻ hung dữ.
Tô Miểu không nói gì, cô trở lại ngồi vào chiếc ghế cạnh cửa sổ, lấy sách giáo khoa toán ra.
Tần Tư Nguyên đi lanh quanh, đến chỗ ngồi của Tô Miểu, khoanh tay và ngồi trên bàn bên cạnh.
Tay cầm bút của Tô Miểu hơi khựng lại, từ trên người cô gái ngửi thấy một mùi hương trái cây ngọt ngào nào đó, nhưng cô cũng không ngẩng đầu lên, tiếp tục làm toán.
Lúc này, Tần tư Nguyên đưa tay vén sợi tóc trên tai cô, Tô Miểu nhạy cảm quay đầu tránh đi, bị cô ta túm lấy tóc: “Lời tôi nói lần trước không lọt vào tai cậu sao, tôi bảo cậu đừng dụ dỗ cậu ấy nữa cơ mà!”
“Tần tư Nguyên, buông tay ra.”
“Nói lời không giữ lời!”
“Ai là kẻ thất hứa?” Tô Miểu cảm thấy da đầu mình bị kéo tóc đến nỗi đau nhói, nhưng vẫn là không khiêm tốn cũng không hống hách nói: “Lần trước tại ngày hội khai giảng, chính cậu là người thất hứa, khiến cả lớp suýt mất mặt trong buổi lễ.”
Về chuyện đó, Tần Tư Nguyên quả thật không còn gì để nói, bị Tô Miểu bật lại như vậy, cô ta càng trở nên khó chịu hơn: “Có phải cậu nhất định phải trở thành kẻ thù với tôi không? Cậu không sợ tôi dìm chết cậu sao?”
Thay vào đó, Tô Miểu nắm lấy cổ tay cô ta, kéo ra rồi đẩy nhẹ, Tần Tư Nguyên loạng choạng và ngã khỏi bàn.
“Tần Tư Nguyên, cậu chỉ có chút bản lĩnh như vậy sao?”
Nhìn thấy ánh mắt của cô gái bình tĩnh như nước, không run rẩy, không nhún nhường, không sợ hãi, Tần Tư Nguyên trong lòng càng thêm tức giận, muốn đẩy Tô Miểu lần nữa.
Tô Miểu đưa tay chặn lại, sau đó nắm lấy cổ áo cô ta: “Cậu biết bạo lực học đường chân chính là như thế nào không, cậu biết tra tấn hạ nhục như thế nào để khiến một người thực sự thỏa hiệp không? Không chỉ là đau đớn về thể xác, mà còn suy sụp cả tinh thần.”
Tần Tư Nguyên bị câu hỏi của cô làm cho mờ mắt, nhìn vào đôi mắt bình tĩnh vô hại của cô, nó giống như một hố đen vô tận, hút người ta vào thật sâu, không cách nào thoát ra được.
Rất lâu sau, Tô Miểu cười: “Đúng vậy, làm sao mà cậu biết được cơ chứ.”
Cô buông cổ áo cô ta, ngồi trở về vị trí của mình.
Dù tóc tai bù xù nhưng đôi mắt của cô ấy vẫn kiên cường và không thể phá vỡ.
“Tần Tư Nguyên, đừng làm như thế nữa, mấy trò con nít của cậu, không thể uy hiếp được tôi.”
"Từ trước đến nay cậu chưa từng thấy qua địa ngục thực sự.”
*
Sau ngày hôm đó, quả nhiên, Tần Tư Nguyên bình tĩnh hơn rất nhiều.
Những lời của Tô Miểu khiến cô ta nhận ra rằng mình không thể đánh bại cô.
Mặc dù cô không biết mình đã trải qua những gì, nhưng Tần Tư Nguyên mơ hồ hiểu rằng đó là điều mà một cô gái được bảo vệ và yêu thương như mình khó có thể tưởng tượng ra được.
Một tuần sau, giải bóng rổ thành phố khai mạc ở Thành phố C.
Sau nhiều trận chiến khốc liệt trong trường, lớp Minh Đức đã thành công giành được tư cách tham gia cuộc thi thành phố, đại diện cho trường Tư thục Gia Kỳ để thách đấu với các trường khác.
Chu Thanh Hoa đặc biệt chú trọng loại tranh đoạt vinh dự tập thể của lớp này, đây không chỉ là vinh dự tập thể, mà quan trọng hơn là có thể tăng lợi thế cho cô ấy trong việc đánh giá giáo viên xuất sắc.
Điểm trung bình của lớp Minh Đức đã cao hơn các lớp khác vì điểm siêu cao của Trì Ưng.
Về mặt thể thao, sự kết hợp giữa Trì Ưng và Tần Tư Dương, cho dù đó là kỹ năng bóng rổ hay sự phối hợp ăn ý tuyệt vời giữa hai người, cũng đủ để khiến cả đội trở nên bất khả chiến bại trên sân.
Hai người này đã trở thành bảo bối của Chu Thanh Hoa, không khó tưởng tượng, Chu Thanh Hoa trong tiềm thức sẽ “bảo vệ” bọn họ ở nhiều phương diện.
Ví dụ như chuyện hình xăm trước đó, hoặc chuyện đánh nhau của các học sinh sau này...
Hầu hết, cô giáo đều nhắm mắt làm ngơ.
Những người có quyền lực thực sự có nhiều đặc quyền hơn ở một số khía cạnh, đây là quy tắc bất thành văn của xã hội.
Để không làm chậm trễ việc sắp xếp lớp học của trường, giải bóng rổ được tổ chức tại nhà thi đấu thành phố vào các buổi chiều cuối tuần.
Trong tiết sinh hoạt lớp ngày thứ sáu, ban lãnh đạo lớp tổ chức một cuộc họp ngắn, cần chọn ra một vài học sinh để làm một số công việc hậu cần.
Tần Tư Nguyên giơ tay đầu tiên——
“Tôi là thành viên ban văn hóa và giải trí, đội cổ vũ đều do tôi tổ chức, nhất định tôi phải theo đội.” Nói xong, cô ta nhìn Tần Tư Dương, “Hơn nữa tôi còn phải cổ vũ cho anh trai! Đúng chứ, anh!”
Tần Tư Dương dùng đầu ngón tay nghịch bóng, tùy ý nói: “Muốn thì tới.”
“Hehe, cảm ơn anh!”
Dương Y Y vội vàng nói: “Vậy tôi cũng muốn đi! Tư Nguyên, cậu đưa tôi đi cùng! Tôi cũng muốn cổ vũ cho đội của chúng ta!”
“Nhất định là tôi cậu đi cùng tôi rồi.”
“Quá tốt rồi.”
Tần Tư Dương ngẩng đầu nhìn Tô Miểu đang ngồi ở cuối cùng, đang cầm bút viết bài tập về nhà, hoàn toàn không tham gia thảo luận buổi họp lớp: “Lớp trưởng cũng phải cùng tham gia công việc hậu cần.”
Tô Miểu nghe có người gọi tên mình, ngơ ngác ngẩng đầu nói: “Tôi không đi, có nhiều bạn học cùng nhau đi cổ vũ, người hỗ trợ công việc hậu cần cũng không thiếu.”
“Đúng đó anh, anh đừng bảo cậu ta, anh bảo cậu ta đi làm gì? Cậu ta không biết nhảy múa, làm việc cũng chậm chạp, đi tới đó chỉ ngán tay ngán chân mà thôi.”
Tần Tư Nguyên còn chưa nói xong, Tần Tư Dương đã lạnh lùng liếc cô ta một cái, ý bảo cô ta bớt qua cầu rút ván.
Sự hiểu ý ngầm giữa hai anh em cũng khá cao, Tần Tư Nguyên lập tức thay đổi thái độ, khóe miệng hiện lên một nụ cười lấy lệ giả tạo: “Ái chà, Tô Miểu, cậu cũng tới đi, cậu là lớp trưởng, làm sao chúng tôi có thể thiếu cậu được.”
“Nếu có chuyện gì cứ tìm lớp phó, nếu không tiện, Hứa Mịch cũng đi cùng, tìm cậu ấy là được rồi.”
Tất cả nữ sinh trong lớp đều muốn đến xem náo nhiệt, duy chỉ Tô Miểu là không muốn đi.
Cũng không cần phải đi.
Tần Tư Nguyên trợn tròn mắt, lập tức ngừng thuyết phục, châm chọc nói: “Anh xem đi, người ta không cho anh thể diện mà.”
Trong suốt buổi họp lớp, Trì Ưng vẫn im lặng, dựa vào cửa sổ, một tay cầm bút, từng nét vẽ bản đồ địa hình của đỉnh Everest trên giấy nháp.
Họp lớp kết thúc, chỉ còn lại Tô Miểu đứng trên tấm bảng cuối lớp, kiễng chân lên, cố gắng ghi biểu sắp xếp học sinh trực nhật tuần sau.
Trì Ưng cầm một viên phấn trắng đến bên cô, giúp cô điền tên các bạn cùng lớp vào bảng.
Viên phấn cọ vào bảng, phát ra âm thanh lạch cạch.
Tô Miểu rõ ràng cảm giác được cơ thể anh áp sát lưng cô, nóng như thiêu đốt.
Cô dường như có thể cảm nhận được nhịp tim của anh, ổn định và yên tĩnh. Hơi thở nóng rực cũng gần trong tầm tay, lướt qua làn da sau gáy cô.
Hơi ngứa.
Tô Miểu không tự chủ được ngẩng đầu lên, nhìn ngón tay thon dài của anh đang nắn nót, viết tên từng người một.
Nét chữ của anh hoàn toàn khác với nét chữ của cô, một bên là trâm hoa tiểu khải, vừa dễ thương vừa đều đặn. Một bên lại là hành khải mạnh mẽ, rồng bay phượng múa, thanh lịch lại không kém phần khỏe khoắn.
Cô không nhịn được hỏi: “Trì Ưng, tại sao cậu luôn đọc những cuốn sách liên quan đến địa lý.”
“Núi non, địa hình, sông ngòi... ít thay đổi, tôi thích những thứ không thay đổi.”
“Không đúng, đại dương sẽ khô cạn sau hàng trăm triệu năm, cho nên mới có câu thành ngữ bãi bể nương dâu này.”
“Cậu cũng nói rồi đấy thôi, phải trải qua thời gian hàng trăm triệu năm.” Trì Ưng tiến lại gần cô, “Tôi thích núi thích biển, đối với tôi mà nói, chúng là vô hạn và gần như vĩnh hằng.”
“Thật ra tôi cũng...”
Tô Miểu lập tức không nói nữa, vỗ vỗ bụi phấn trong tay, thu dọn cặp chuẩn bị về nhà, “Tạm biệt.”
“Lớp trưởng bé nhỏ, thấy cậu trong tiết tự học đã viết rất chăm chỉ, làm xong bài tập rồi?”
“Đã viết được hai phần ba bài làm văn."
“Đưa tôi xem xem.”
“Cái này thì có gì để xem chứ.”
“Đề bài hơi mông lung, tôi không có ý tưởng, cho tôi tham khảo chút.”
Khóe miệng Tô Miểu hiện lên một nụ cười nhàn nhạt: “Học sinh ưu tú cũng có lúc không có ý tưởng sao?”
Trì Ưng một tay đút vào túi quần, tự tin nói: “Học sinh ưu tú thì không thể lệch môn sao?”
Tô Miểu từ trong túi lấy ra bản nháp, đưa cho anh: “Chỉ là bản nháp, cậu xem đi.”
Trì Ưng nhận lấy bài soạn, không đọc, trực tiếp nhét vào cặp sách ito, móc cặp lên vai trái, xoay người đi ra khỏi lớp học——
“Cảm ơn nhé.”
“Này! Này!” Tô Miểu vội vàng đuổi theo, chặn đường anh trước tòa dạy học, “Đây là bản nháp, tôi còn chưa viết xong, sao cậu lại mang đi chứ.”
Trì Ưng hơi nghiêng đầu, khóe miệng nở nụ cười ——
“Thứ bảy đến phòng thể dục lấy.”
“Trì Ưng!”
“Nhớ mang nước cho tôi đấy.”
Tô Miểu vội vàng đuổi theo: “Cậu có còn là lớp phó không hả? Sao có thể lưu manh như vậy chứ.”
“Tần Tư Dương quân tử, không phải bị cậu một lời từ chối rồi?”
“…”
“Nếu cậu hại tôi không thể nộp bài tập về nhà, tôi sẽ nói với giáo viên rằng bài tập đã bị Trì Ưng lấy đi, cậu sẽ bị mắng và bị trừ điểm!”
“Tôi cược là cậu sẽ không nói.”
“Tại sao?”
Góc nghiêng của anh ở dưới ánh hoàng hôn, lông mi tựa hồ tỏa sáng, trong mắt lộ ra một tia nhàn nhạt ý cười: “Cậu nỡ để tôi bị mắng sao?”
Cô không đáp, anh trả lời thay cô, “Đành lòng mới lạ.”
Trì Ưng vẫy vẫy tay, quay người rời đi.
Buổi chiều trong khuôn viên yên tĩnh, ánh nắng mùa thu ấm áp tươi mát chiếu rọi, ấm áp, phảng phất vạn vật trên đời đều chìm vào giấc ngủ mơ hồ, ngoại trừ trên sân thi đấu có mấy nam sinh chơi bóng rổ, vẫn còn đọng lại những giọt đổ mồ hôi tuôn như mưa.
Trì Ưng và Tô Miểu sánh bước bên nhau trên con đường rợp bóng cây bạch quả bên cạnh sân bóng.
Gió vừa thổi qua, lá bạch quả um tùm xào xạc rơi xuống, thổi mùa thu trên cao ngàn dặm vào thế giới vàng óng vô biên.
Đôi mắt anh lấp lánh, thỉnh thoảng liếc nhìn cô.
Ánh mặt trời xuyên qua bóng cây chiếu vào người cô, cô có làn da trắng mịn màng mà các cô gái ở thành phố C thường có, có lẽ là do tia cực tím ở đây vô cùng dịu nhẹ.
Nốt ruồi đỏ tươi trên cổ giống như một loại mà phù thủy nào đó dành cho anh một lời nguyền, mỗi khi ở trong mắt anh quá ba giây, trong lòng anh sẽ cảm thấy dậy sóng vô cớ.
Trì Ưng dời ánh mắt sang chỗ khác, trái cổ hơi chuyển động.
Tô Miểu không biết trong đầu anh đang nghĩ gì, cô vẫn còn hơi lo lắng, hỏi đầy ưu lo: “Hôm qua cậu đã làm gì với Chu Tần Hạo, nếu anh ta đến phòng giáo vụ để khiếu nại thì sao? Cậu sẽ bị trừ rất nhiều điểm.”
“Mông thằng đấy bẩn lắm." Trì Ưng đang suy nghĩ về những thứ khác, nói một cách tùy tiện, “Nó lúc nào mà chả phải đi đường vòng khi gặp trưởng khoa giáo dục, nó không có gan đi méc đâu, lần này không bị thôi học xem như là vận may của nó rồi, dám động đến người của tôi.”
Nhận thấy khuôn mặt của cô gái thay đổi, bước đi của cô cứng nhắc, anh mỉm cười và nhắc lại: “Robot của tôi, có được không?”
“Trì Ưng, cậu không lịch sự chút nào.”
“Muốn nghe lời nho nhã, thì đi tìm Tần Tư Dương, nói chuyện yêu đương với tôi làm gì.”
Cô khựng lại, nhìn chằm chằm vào anh.
Trì Ưng cười cười, thay đổi ngôn từ một cách ngớ ngẩn, “Nói chuyện gì với tôi chứ.”
Cô biết anh vẫn luôn có phong cách nóng nảy như vậy, ở trước mặt cô, anh thật sự không tìm được chút nào vẻ xa cách cùng dè dặt thường ngày.
Tô Miểu cúi đầu giẫm lên lá bạch quả trên mặt đất, chuyển đề tài: “Tôi còn tưởng rằng, lần trước vì chuyện của tôi mà cậu và Tần Tư Dương mâu thuẫn với nhau chứ.”
“Yên tâm, tôi với cậu ấy làm bạn hơn mười năm, sẽ không dễ dàng phá vỡ như vậy.”
“Vậy thì tốt.”
“Cậu ấy thích cậu, cậu biết không?” Thiếu niên đột nhiên trở nên nghiêm túc, kiên định ngẩng đầu nhìn cô, ép cô không chỗ nào có thể né tránh.
Tô Miểu nắm lấy góc váy, lỗ tai nóng rang: “Biết, tôi không phải kẻ ngốc.”
Vào hôm Trì Ưng nói vòng tay là màu mà Tần Tư Dương thích, Tô Miểu đã biết. Tiếp đến là vào ngày khai trường, cậu ấy lại lên sân khấu vì cô mà đệm đàn. Trong giờ học lại nhắn trả lời tin nhắn của cô, sau khi chân cô bị thương còn gọi xe đưa cô về nhà, thì cô… càng thêm chắc chắn.
Trì Ưng vẫn kiên trì truy hỏi: “Cậu có cảm giác gì với cậu ấy?”
“Không phải là người cùng đường.” Tô Miểu không hề suy nghĩ mà trả lời.
Anh không nhịn được cười: “Vậy người cùng đường với cậu là ai, là tên nhóc lần trước cùng cậu đi Hồng Nhai Động ngắm sông, tên là gì... Lộ...”
“Lộ Hưng Bắc.”
“Đúng vậy, Lộ Hưng Bắc, thằng nhóc đó khá đẹp trai, cũng khá ngầu, cậu thích kiểu nào?”
“Nếu tôi thích kiểu người đó, tôi đã đồng ý bên cạnh cậu ta từ lâu rồi.” Tô Miểu cụp mắt, giẫm lên một chiếc lá bạch quả xoăn tít, “Cậu ấy theo đuổi tôi hai năm rồi, giúp đỡ tôi rất nhiều.”
“Cậu cũng khá là đào hoa đó.” Trì Ưng cố nén cười, kéo một chiếc lá bạch quả trên đỉnh đầu, xuyên qua những đường gân vàng nhạt của chiếc lá nhìn cô, “Kiểu người quân tử như Tần Tư Dương cậu không thích, kiểu lưu manh như Lộ Hưng Bắc cũng không, vậy cậu thích kiểu nào?”
Cô thích kiểu nào…
Đáp án sẽ sớm được hé lộ.
Tô Miểu thu hồi ánh mắt, ánh mắt rơi trên eo của anh, cô không có dũng khí nhìn anh: “Trì Ưng, cậu từng nói chưa đến được đỉnh, thì không ai biết bên trên đó có cái gì, phong cảnh trên đường không đáng để lưu luyến.”
“Đó là một trong những cái cớ để từ chối các cô gái của tôi, lúc này cũng lấy ra nói, còn đăng trên bảng tin, phục cậu luôn.”
Tô Miểu nhớ đến chuyện lúc trước anh thả like cho cô, khẽ cười, ánh mắt ngời sáng: “Nếu là một trong số đó, vậy lớp phó của chúng ta còn có bao nhiêu lời từ chối lịch thiệp như vậy?”
“Rất nhiều, cậu muốn nghe không?”
“Tôi không thèm.”
“Yên tâm, tôi cũng sẽ không nói với cậu.”
Hai gò má của cô trang điểm nhẹ nhàng, lòng bàn tay thấm đẫm mồ hôi, cô khống chế cảm xúc của mình, khẽ nói: “Trì Ưng, tôi cũng giống như cậu, mục tiêu của tôi cũng ở nơi rất xa, cho nên phong cảnh trên đường… tôi cũng sẽ không nhìn đâu.”
“Được đó, vậy hẹn gặp nhau trên đỉnh.” Anh bình tĩnh nói, “Ông đây lại không vội.”
“Đừng đùa nữa, đỉnh đến của tôi và cậu sao có thể giống nhau chứ, chúng ta xuất thân không giống nhau, khởi điểm không giống nhau, sau này tầm nhìn cũng không giống nhau, tôi vĩnh viễn không thể chạm đến bờ vách nơi cậu đứng.”
Trì Ưng trầm mặc hồi lâu, khóe miệng nhếch lên một nụ cười tự giễu: “Nghe có vẻ như, cậu đang từ chối tôi, còn dùng cả cái cớ mà tôi từ chối người khác.”
“…”
Không phải cự tuyệt, Tô Miểu chỉ là nói ra một sự thật.
Một sự thật mà lẽ ra cô phải nhận ra… không nên ảo tưởng.
Trì Ưng không tiếp tục chủ đề này nữa, khi đi hết đại lộ, anh dừng lại nhìn cô: “Băng cá nhân đâu?”
Tô Miểu giật mình.
“Tôi thấy cậu đến phòng y tế trường học mua băng cá nhân.” Trì Ưng xắn ống tay áo, lộ ra vết thương ở khuỷu tay, “Cậu không dán cho tôi à?”
Tô Miểu không nói một lời lấy ra băng cá nhân, xé vỏ ngoài, cẩn thận dán lên cánh tay của anh.
Làn da màu lúa mì, không có làn da trắng mịn như Tần Tư Dương, tự nhiên cho người ta cảm giác thô ráp cứng rắn, cũng không phải rất mỏng manh, cho dù bị thương cũng giống như không đau lắm.
Cô dán băng rất cẩn thận và rất chậm rãi, không hề thô lỗ như lúc trước anh chữa trị vết thương cho cô, thậm chí giọng nói của cô cũng biến thành một loại chiều chuộng mềm mại: “Lớp phó, cậu, chịu đựng một chút nhé.”
Trái tim của Trì Ưng rất nhạy cảm, anh có thể cảm nhận được.
Ánh nắng giữa trưa khuếch tán giữa hai người, chậm rãi hội tụ thành một dòng sông đầy suy nghĩ và bí mật.
Sau khi Tô Miểu dán băng xong, cô chuẩn bị rời đi.
Trì Ưng dùng sức kéo cô lại, không kịp đề phòng, cô liền đụng phải lồng ngực phập phồng của anh.
Thiếu niên hô hấp hừng hực, giọng nói trầm thấp từ tính: “Ngoại trừ cậu, không ai phát hiện tôi bị thương.”
“Tôi chỉ là vô ý nhìn thấy…”
Anh dứt khoát cắt ngang lời cô: “Tôi cố ý lộ ra để cậu thấy, chỉ cần cậu nhìn về phía tôi là sẽ thấy, cho nên đây không phải là tôi nhất sương tình nguyện(*)…”
(*) Nhất sương tình nguyện: một bên tình nguyện. Nguyện vọng, mong muốn chỉ của một phía. Mong muốn đơn phương.
Tô Miểu cảm nhận được anh đang dùng lực, giống như móng vuốt đại bàng đang móc lấy con mồi, ôm chặt lấy cô, cô vùng ra, đỏ mặt, hai người cùng hít thờ, “Tô Miểu, có một câu thành ngữ gọi là như hình với bóng, cậu có muốn cùng tôi thử không?”
Trên trán Tô Miểu toát ra một tầng mồ hôi mỏng, nhìn khuôn mặt sắc bén của anh ở gần, cô cố chấp nói: “Trì Ưng, cậu có thể lựa chọn bất cứ cái gì mình thích, bởi vì cậu có sự kiêu ngạo của riêng cậu, trước giờ chưa từng hoài nghi chính mình, nhưng tôi thì không, tôi vĩnh viễn chỉ có thể ngưỡng vọng cậu...”
“Cái này có là gì chứ.” Anh nhẹ nhàng nâng cằm, đem lá bạch quả trong tay ghim ở phù hiệu trường học trên ngực cô, trong đôi mắt đen láy hiện lên một tia cười tà mị, “Tôi bỏ qua kiêu ngạo, đuổi theo cậu là được.”
Trái tim của Tô Miểu như sắp bị anh moi ra.
Xa xa, Đoạn Kiều đi tới vỗ bóng rổ, gọi Trì Ưng.
Tô Miểu nhân cơ hội thoát khỏi anh, quay người và nhanh chóng đi về hướng tòa nhà dạy học.
Đoạn Kiều đi tới, khó hiểu hỏi: “Cậu cùng lớp trưởng buổi trưa không nghỉ trưa, ở chỗ này nói cái gì thế?”
Trì Ưng xoa xoa cảm giác mềm mại trên đầu ngón tay, nói: “Chuyện hôn nhân đại sự.”
“Đùa gì hả?”
Trì Ưng nhặt quả bóng rổ trên mặt đất lên, xoay người ném đi, thản nhiên nói: “Đây là lần đầu tiên tôi bị người ta từ chối bởi vì tôi quá ưu tú.”
…
Vào buổi trưa, Tần Tư Nguyên đặt một hộp băng cá nhân vào ngăn kéo của Trì Ưng, sau khi loay hoay một hồi, nhanh chóng lấy nó ra, dán một tờ giấy ghi chú có chữ ký và vẽ một khuôn mặt tươi cười dễ thương.
Vừa đặt vào, quay người liền đụng phải Tô Miểu.
“Cậu nhìn cái gì mà nhìn!” Cô ta lập tức làm ra vẻ hung dữ.
Tô Miểu không nói gì, cô trở lại ngồi vào chiếc ghế cạnh cửa sổ, lấy sách giáo khoa toán ra.
Tần Tư Nguyên đi lanh quanh, đến chỗ ngồi của Tô Miểu, khoanh tay và ngồi trên bàn bên cạnh.
Tay cầm bút của Tô Miểu hơi khựng lại, từ trên người cô gái ngửi thấy một mùi hương trái cây ngọt ngào nào đó, nhưng cô cũng không ngẩng đầu lên, tiếp tục làm toán.
Lúc này, Tần tư Nguyên đưa tay vén sợi tóc trên tai cô, Tô Miểu nhạy cảm quay đầu tránh đi, bị cô ta túm lấy tóc: “Lời tôi nói lần trước không lọt vào tai cậu sao, tôi bảo cậu đừng dụ dỗ cậu ấy nữa cơ mà!”
“Tần tư Nguyên, buông tay ra.”
“Nói lời không giữ lời!”
“Ai là kẻ thất hứa?” Tô Miểu cảm thấy da đầu mình bị kéo tóc đến nỗi đau nhói, nhưng vẫn là không khiêm tốn cũng không hống hách nói: “Lần trước tại ngày hội khai giảng, chính cậu là người thất hứa, khiến cả lớp suýt mất mặt trong buổi lễ.”
Về chuyện đó, Tần Tư Nguyên quả thật không còn gì để nói, bị Tô Miểu bật lại như vậy, cô ta càng trở nên khó chịu hơn: “Có phải cậu nhất định phải trở thành kẻ thù với tôi không? Cậu không sợ tôi dìm chết cậu sao?”
Thay vào đó, Tô Miểu nắm lấy cổ tay cô ta, kéo ra rồi đẩy nhẹ, Tần Tư Nguyên loạng choạng và ngã khỏi bàn.
“Tần Tư Nguyên, cậu chỉ có chút bản lĩnh như vậy sao?”
Nhìn thấy ánh mắt của cô gái bình tĩnh như nước, không run rẩy, không nhún nhường, không sợ hãi, Tần Tư Nguyên trong lòng càng thêm tức giận, muốn đẩy Tô Miểu lần nữa.
Tô Miểu đưa tay chặn lại, sau đó nắm lấy cổ áo cô ta: “Cậu biết bạo lực học đường chân chính là như thế nào không, cậu biết tra tấn hạ nhục như thế nào để khiến một người thực sự thỏa hiệp không? Không chỉ là đau đớn về thể xác, mà còn suy sụp cả tinh thần.”
Tần Tư Nguyên bị câu hỏi của cô làm cho mờ mắt, nhìn vào đôi mắt bình tĩnh vô hại của cô, nó giống như một hố đen vô tận, hút người ta vào thật sâu, không cách nào thoát ra được.
Rất lâu sau, Tô Miểu cười: “Đúng vậy, làm sao mà cậu biết được cơ chứ.”
Cô buông cổ áo cô ta, ngồi trở về vị trí của mình.
Dù tóc tai bù xù nhưng đôi mắt của cô ấy vẫn kiên cường và không thể phá vỡ.
“Tần Tư Nguyên, đừng làm như thế nữa, mấy trò con nít của cậu, không thể uy hiếp được tôi.”
"Từ trước đến nay cậu chưa từng thấy qua địa ngục thực sự.”
*
Sau ngày hôm đó, quả nhiên, Tần Tư Nguyên bình tĩnh hơn rất nhiều.
Những lời của Tô Miểu khiến cô ta nhận ra rằng mình không thể đánh bại cô.
Mặc dù cô không biết mình đã trải qua những gì, nhưng Tần Tư Nguyên mơ hồ hiểu rằng đó là điều mà một cô gái được bảo vệ và yêu thương như mình khó có thể tưởng tượng ra được.
Một tuần sau, giải bóng rổ thành phố khai mạc ở Thành phố C.
Sau nhiều trận chiến khốc liệt trong trường, lớp Minh Đức đã thành công giành được tư cách tham gia cuộc thi thành phố, đại diện cho trường Tư thục Gia Kỳ để thách đấu với các trường khác.
Chu Thanh Hoa đặc biệt chú trọng loại tranh đoạt vinh dự tập thể của lớp này, đây không chỉ là vinh dự tập thể, mà quan trọng hơn là có thể tăng lợi thế cho cô ấy trong việc đánh giá giáo viên xuất sắc.
Điểm trung bình của lớp Minh Đức đã cao hơn các lớp khác vì điểm siêu cao của Trì Ưng.
Về mặt thể thao, sự kết hợp giữa Trì Ưng và Tần Tư Dương, cho dù đó là kỹ năng bóng rổ hay sự phối hợp ăn ý tuyệt vời giữa hai người, cũng đủ để khiến cả đội trở nên bất khả chiến bại trên sân.
Hai người này đã trở thành bảo bối của Chu Thanh Hoa, không khó tưởng tượng, Chu Thanh Hoa trong tiềm thức sẽ “bảo vệ” bọn họ ở nhiều phương diện.
Ví dụ như chuyện hình xăm trước đó, hoặc chuyện đánh nhau của các học sinh sau này...
Hầu hết, cô giáo đều nhắm mắt làm ngơ.
Những người có quyền lực thực sự có nhiều đặc quyền hơn ở một số khía cạnh, đây là quy tắc bất thành văn của xã hội.
Để không làm chậm trễ việc sắp xếp lớp học của trường, giải bóng rổ được tổ chức tại nhà thi đấu thành phố vào các buổi chiều cuối tuần.
Trong tiết sinh hoạt lớp ngày thứ sáu, ban lãnh đạo lớp tổ chức một cuộc họp ngắn, cần chọn ra một vài học sinh để làm một số công việc hậu cần.
Tần Tư Nguyên giơ tay đầu tiên——
“Tôi là thành viên ban văn hóa và giải trí, đội cổ vũ đều do tôi tổ chức, nhất định tôi phải theo đội.” Nói xong, cô ta nhìn Tần Tư Dương, “Hơn nữa tôi còn phải cổ vũ cho anh trai! Đúng chứ, anh!”
Tần Tư Dương dùng đầu ngón tay nghịch bóng, tùy ý nói: “Muốn thì tới.”
“Hehe, cảm ơn anh!”
Dương Y Y vội vàng nói: “Vậy tôi cũng muốn đi! Tư Nguyên, cậu đưa tôi đi cùng! Tôi cũng muốn cổ vũ cho đội của chúng ta!”
“Nhất định là tôi cậu đi cùng tôi rồi.”
“Quá tốt rồi.”
Tần Tư Dương ngẩng đầu nhìn Tô Miểu đang ngồi ở cuối cùng, đang cầm bút viết bài tập về nhà, hoàn toàn không tham gia thảo luận buổi họp lớp: “Lớp trưởng cũng phải cùng tham gia công việc hậu cần.”
Tô Miểu nghe có người gọi tên mình, ngơ ngác ngẩng đầu nói: “Tôi không đi, có nhiều bạn học cùng nhau đi cổ vũ, người hỗ trợ công việc hậu cần cũng không thiếu.”
“Đúng đó anh, anh đừng bảo cậu ta, anh bảo cậu ta đi làm gì? Cậu ta không biết nhảy múa, làm việc cũng chậm chạp, đi tới đó chỉ ngán tay ngán chân mà thôi.”
Tần Tư Nguyên còn chưa nói xong, Tần Tư Dương đã lạnh lùng liếc cô ta một cái, ý bảo cô ta bớt qua cầu rút ván.
Sự hiểu ý ngầm giữa hai anh em cũng khá cao, Tần Tư Nguyên lập tức thay đổi thái độ, khóe miệng hiện lên một nụ cười lấy lệ giả tạo: “Ái chà, Tô Miểu, cậu cũng tới đi, cậu là lớp trưởng, làm sao chúng tôi có thể thiếu cậu được.”
“Nếu có chuyện gì cứ tìm lớp phó, nếu không tiện, Hứa Mịch cũng đi cùng, tìm cậu ấy là được rồi.”
Tất cả nữ sinh trong lớp đều muốn đến xem náo nhiệt, duy chỉ Tô Miểu là không muốn đi.
Cũng không cần phải đi.
Tần Tư Nguyên trợn tròn mắt, lập tức ngừng thuyết phục, châm chọc nói: “Anh xem đi, người ta không cho anh thể diện mà.”
Trong suốt buổi họp lớp, Trì Ưng vẫn im lặng, dựa vào cửa sổ, một tay cầm bút, từng nét vẽ bản đồ địa hình của đỉnh Everest trên giấy nháp.
Họp lớp kết thúc, chỉ còn lại Tô Miểu đứng trên tấm bảng cuối lớp, kiễng chân lên, cố gắng ghi biểu sắp xếp học sinh trực nhật tuần sau.
Trì Ưng cầm một viên phấn trắng đến bên cô, giúp cô điền tên các bạn cùng lớp vào bảng.
Viên phấn cọ vào bảng, phát ra âm thanh lạch cạch.
Tô Miểu rõ ràng cảm giác được cơ thể anh áp sát lưng cô, nóng như thiêu đốt.
Cô dường như có thể cảm nhận được nhịp tim của anh, ổn định và yên tĩnh. Hơi thở nóng rực cũng gần trong tầm tay, lướt qua làn da sau gáy cô.
Hơi ngứa.
Tô Miểu không tự chủ được ngẩng đầu lên, nhìn ngón tay thon dài của anh đang nắn nót, viết tên từng người một.
Nét chữ của anh hoàn toàn khác với nét chữ của cô, một bên là trâm hoa tiểu khải, vừa dễ thương vừa đều đặn. Một bên lại là hành khải mạnh mẽ, rồng bay phượng múa, thanh lịch lại không kém phần khỏe khoắn.
Cô không nhịn được hỏi: “Trì Ưng, tại sao cậu luôn đọc những cuốn sách liên quan đến địa lý.”
“Núi non, địa hình, sông ngòi... ít thay đổi, tôi thích những thứ không thay đổi.”
“Không đúng, đại dương sẽ khô cạn sau hàng trăm triệu năm, cho nên mới có câu thành ngữ bãi bể nương dâu này.”
“Cậu cũng nói rồi đấy thôi, phải trải qua thời gian hàng trăm triệu năm.” Trì Ưng tiến lại gần cô, “Tôi thích núi thích biển, đối với tôi mà nói, chúng là vô hạn và gần như vĩnh hằng.”
“Thật ra tôi cũng...”
Tô Miểu lập tức không nói nữa, vỗ vỗ bụi phấn trong tay, thu dọn cặp chuẩn bị về nhà, “Tạm biệt.”
“Lớp trưởng bé nhỏ, thấy cậu trong tiết tự học đã viết rất chăm chỉ, làm xong bài tập rồi?”
“Đã viết được hai phần ba bài làm văn."
“Đưa tôi xem xem.”
“Cái này thì có gì để xem chứ.”
“Đề bài hơi mông lung, tôi không có ý tưởng, cho tôi tham khảo chút.”
Khóe miệng Tô Miểu hiện lên một nụ cười nhàn nhạt: “Học sinh ưu tú cũng có lúc không có ý tưởng sao?”
Trì Ưng một tay đút vào túi quần, tự tin nói: “Học sinh ưu tú thì không thể lệch môn sao?”
Tô Miểu từ trong túi lấy ra bản nháp, đưa cho anh: “Chỉ là bản nháp, cậu xem đi.”
Trì Ưng nhận lấy bài soạn, không đọc, trực tiếp nhét vào cặp sách ito, móc cặp lên vai trái, xoay người đi ra khỏi lớp học——
“Cảm ơn nhé.”
“Này! Này!” Tô Miểu vội vàng đuổi theo, chặn đường anh trước tòa dạy học, “Đây là bản nháp, tôi còn chưa viết xong, sao cậu lại mang đi chứ.”
Trì Ưng hơi nghiêng đầu, khóe miệng nở nụ cười ——
“Thứ bảy đến phòng thể dục lấy.”
“Trì Ưng!”
“Nhớ mang nước cho tôi đấy.”
Tô Miểu vội vàng đuổi theo: “Cậu có còn là lớp phó không hả? Sao có thể lưu manh như vậy chứ.”
“Tần Tư Dương quân tử, không phải bị cậu một lời từ chối rồi?”
“…”
“Nếu cậu hại tôi không thể nộp bài tập về nhà, tôi sẽ nói với giáo viên rằng bài tập đã bị Trì Ưng lấy đi, cậu sẽ bị mắng và bị trừ điểm!”
“Tôi cược là cậu sẽ không nói.”
“Tại sao?”
Góc nghiêng của anh ở dưới ánh hoàng hôn, lông mi tựa hồ tỏa sáng, trong mắt lộ ra một tia nhàn nhạt ý cười: “Cậu nỡ để tôi bị mắng sao?”
Cô không đáp, anh trả lời thay cô, “Đành lòng mới lạ.”
Trì Ưng vẫy vẫy tay, quay người rời đi.
Danh sách chương