Câu nói này, giống như một luồng khí nóng từ trong lò thổi ra, vỗ vào mặt Tô Miểu, sấy chín cả Tô Miểu.

Cơ thể cô đông cứng lại, má cô... hừng hực nóng rang.

Tất cả những khoảnh khắc xấu hổ chết đi sống lại trong đời cô dường như đều xảy ra với anh.

Chẳng suy nghĩ được gì, chỉ muốn chết.

Trì Ưng thắt áo khoác quanh eo, cởi túi vải trên vai ra, lục tìm thứ gì đó bên trong——

“Có đem băng vệ sinh không?”

Trì Ưng thấy Tô Miểu ngây người, búng tay một cái ở trước mắt cô: “Hỏi cậu đấy.”

“Không… không mang.” Cô bất giác cúi đầu đáp.

Trì Ưng nhìn xung quanh, đã đến lưng chừng núi, ngay cả khi có những người bán hàng nhỏ trong khu thắng cảnh, họ đều bán trái cây, đồ ăn nhẹ đóng gói, xúc xích các loại, khả năng mua băng vệ sinh gần như bằng không.

“Còn có thể đi không?”

Tô Miểu gật gật đầu: “Ừ.”

Trì Ưng để cô đi phía trước, cậu theo sát phía sau, che chở cho cô, cùng cô sóng vai đi xuống núi.

Tại trung tâm du khách, Tô Miểu cuối cùng đã mua băng vệ sinh trong cửa hàng, đi vào phòng tắm để giải quyết nhu cầu cấp bách tạm thời.

Leo núi là vô vọng, quần của cô đã bị vấy bẩn, cô mặc bộ đồ len trắng tinh, điều này quá rõ ràng, khó trách Trì Ưng nhìn thấy nó trong nháy mắt.

May mắn thay, chiếc áo khoác anh buộc quanh eo cô phát huy tác dụng bảo vệ rất tốt.

Tô Miểu xấu hổ không dám đi ra ngoài, cắn cổ tay hét một hồi lâu, cô phát tiết đủ rồi, sau đó đỏ mặt đi ra khỏi phòng tắm.

Trì Ưng đứng một mình ở lối vào của trung tâm du khách, nhìn xuống điện thoại, thỉnh thoảng ngón tay lướt lướt.

Thấy cô đến, anh đóng trang Zhihu, thu điện thoại lại rồi nói với cô: “Đưa cậu về nhà.”

“Ừ.”

Hai người không đi phương tiện công cộng nữa, Trì Ưng gọi một chiếc taxi, để Tô Miểu ngồi vào.

Cô nghĩ rằng anh sẽ ngồi ở ghế phụ tài xế, không nghĩ anh lại theo cô vào, hai người ngồi cùng hàng ghế với nhau.

Chàng trai cao gần 1m9, đôi chân dài miên man không chỗ đặt, chỉ có thể dang rộng, ngồi hàng ghế sau hơi ngột ngạt.

Tô Miểu di chuyển vào bên trong để cho anh nhiều không gian hơn.

Trên đường đi, cô cảm thấy bụng quặn thắt, hơi nắm chặt tay lại, cố gắng hết sức chịu đựng.

Khi đi ngang qua một hiệu thuốc, Trì Ưng bảo tài xế dừng lại, đi vào hiệu thuốc.

Hai phút sau, anh từ hiệu thuốc đi ra, đưa lọ thuốc ibuprofen trong túi cho cô, thuần thục lấy bình giữ nhiệt từ trong cặp sách của cô ra đưa cho cô.

Tô Miểu ngoan ngoãn uống thuốc, uống một ngụm nước ấm để giảm bớt cơn đau ở bụng. Vô tình nhìn thấy trong chiếc túi màu trắng... Còn có một gói đồ uống nóng gồm đường nâu, chà là đỏ và hạt kỷ tử.

“Trì Ưng, sao cậu biết những thứ này.”

Trì Ưng vừa đúng lúc lấy điện thoại di động ra xem, nghe vậy bèn đưa trang tin trong điện thoại di động cho cô: “Tôi thích học kiến ​​thức mới.”

Tô Miểu thấy đó là câu trả lời của Zhihu về kỳ kinh nguyệt——

[Bạn gái trong kỳ kinh nguyệt, bạn trai nên làm gì.]

Hai má cô hơi nóng, đỏ bừng không tự nhiên: “Tôi không phải bạn gái của cậu.”

Trong mắt anh hiện lên một tia ý cười mơ hồ: “Tôi tìm mãi không được: Lớp trưởng trong kỳ kinh nguyệt, lớp phó nên làm gì.”

“…”

Tô Miểu suýt chút nữa bị anh chọc cười, bụng lại một cơn nhói đau, nhịn không được cúi đầu, “Xì” một tiếng.

Trì Ưng dường như phản thức theo ý thức, đưa tay nắm lấy tay cô.

Cô cảm nhận rõ ràng sức mạnh của lòng bàn tay anh và những vết chai sần sùi trên bụng lòng bàn tay anh.

Lúc đầu là không cố ý, nhưng lúc anh buông cô ra, anh cố ý dùng ngón tay cái xoa xoa mu bàn tay trắng nõn mềm mại của cô.

Một dấu ấn thô ráp, cùng với từng tế bào da, được truyền vào thế giới của cô như hiệu ứng cánh bướm, và mọi đầu dây thần kinh đều run lên.

Trì Ưng nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh nắng chiếu vào đôi mắt trong veo của anh.

Mọi thứ đều yên lặng, như thể không có chuyện gì xảy ra.

Rất nhanh, xe taxi dừng ở dưới bậc thềm nhà Tô Miểu.

Khi Trì Ưng xuống xe, anh nhìn thấy cầu thang dốc và quanh co kéo dài lên trên, như thể dẫn đến chỗ sâu của một bức tường đá đen kịt.

“Nhà cậu ở khá cao đó nha.”

“Ừ, 93 bậc thang.”

“Có thể leo lên không?”

“Có thể.”

Trì Ưng đưa cặp sách qua cho cô.

Tô Miểu nhận lấy nó và định rời đi, nhưng Trì Ưng đã ngồi xổm xuống, quay lưng lại với cô: “Được rồi, tiễn phật phải tiễn đến tây thiên.”

“Hả?”

“Lên đi, tôi cõng cậu.”

“A, không được.”

“Vậy tôi đi đấy.” Thiếu niên nói xong liền đứng lên, Tô Miểu túm lấy góc áo anh, “Vậy làm phiền rồi.”

Trì Ưng cười ngồi xổm xuống: “Lớp trưởng, cậu giả tạo quá đấy.”

Tô Miểu khẽ cong khóe môi, tựa vào lưng anh.

Trì Ưng cõng cô, đi về phía dãy nhà ở lưng chừng núi với những bước chân như bay.

Đây là lần đầu tiên Tô Miểu từ khoảng cách hoàn toàn bằng con số không, cảm nhận được sự căng thẳng của từng bắp thịt trên toàn thân anh, giống như lò xo bị kéo căng đến cực hạn, tràn đầy sức mạnh.

Ngay cả khi cõng cô trên lưng, anh vẫn lên dốc một cách thoải mái, không cần thở, anh đi chín mươi ba bước như đi trên mặt đất.

Đi được nửa đường, Tô Miểu lo lắng hỏi: “Tôi nặng không? Cậu có cần nghỉ ngơi không?”

Trì Ưng thực sự thậm chí không thay đổi hơi thở, nói một cách bình tĩnh: “Còn không nặng bằng hành lý đi bộ đường dài của tôi.”

"Ồ..."

Trước cửa nhà của Tô Miểu, Trì Ưng đặt cô xuống, ngẩng đầu liếc nhìn ngôi nhà có lịch sử từ những năm 1980 trước mặt.

Tòa nhà nhỏ được xây dựng lưng chừng núi, quay mặt ra sông Gia Lăng, nhưng môi trường xung quanh không được trong lành, ẩm thấp và chật chội, không khí bốc ra mùi mốc không được phơi nắng, tòa nhà thiếu ánh sáng và có tiếng ồn ào, thỉnh thoảng có tiếng trẻ con khóc và phụ nữ cãi nhau...

“Sống ở đây?”

“Ừ.”

“Lầu mấy?”

“Lầu 3, tự tôi đi lên, mẹ đang ở nhà.”

Trì Ưng chẳng nói nhiều, đưa mắt nhìn chiếc áo thắt quanh eo cô, Tô Miểu vội nói: “Tôi giặt sạch sẽ trả cậu.”

"Ừ."



Tô Miểu vừa về đến nhà, Tô Thanh Dao đang nhìn lén bên cửa sổ đã chạy đến đón cô, nắm lấy tay cô và hỏi một cách buôn chuyện: “Cậu trai đưa con về nhà là ai thế? Wow! Mới đến Gia Kỳ vài ngày đã có bạn trai rồi!”

“Không! Không phải!’’ Đối mặt với hàng loạt câu hỏi của mẹ, gò má Tô Miểu đỏ bừng vì lo lắng, “Đó chỉ là bạn cùng lớp thôi, cậu ấy đưa con về! Cậu ấy là lớp phó của chúng con…”

“Xạo mẹ sao.” Tô Thanh Dao hiển nhiên không tin, “Cõng con từ dưới thềm bậc thang trở về đây, còn nói không phải đang yêu đương.”

“Là con… đến tháng rồi.”

Cô nhìn thấy cô gái nhỏ đang khoác một chiếc áo nam, kéo áo xem, quả nhiên, chiếc quần của cô đã bị nhuộm đỏ.

“…”

Tô Thanh Dao cạn lời, “Leo núi trong kỳ kinh, con không cần mạng à.”

“Làm sao con biết được chứ, trước nay đều không đúng chu kỳ.” Tô Miểu nói xong liền đi vào phòng tắm tắm rửa thay quần áo.

Tô Thanh Dao đứng ngay cửa nói vào: “Đừng có mà gội đầu, quần áo tự giặt nhé.”

"Dạ"

Mặc dù miệng của mẹ cô nói như vậy, nhưng khi tô Miểu bật vòi hoa sen để thay quần áo, bà ấy vẫn đi vào.

Tô Miểu bị dọa cho phải vội vàng quay lưng lại: “Mẹ, con đang tắm, mẹ có thể đừng xông vào được không.”

“Xấu hổ gì chứ, con không phải một tay mẹ đây nuôi lớn sao?”

“Con trưởng thành rồi mà.”

Tô Thanh Dao liếc nhìn cô gái nhỏ đang khỏa thân.

Làn da của cô trắng như ngọc sứ, eo thon, chân dài, thân hình chắc chắn là một dáng người đẹp có tiềm năng phát triển, nhưng chỉ là... quá gầy.

Bà cười: “Bộ to lắm à, một sân bay bình thường, hoàn toàn không phải di truyền từ mẹ của con.”

“Mẹ! Mẹ phiền quá!” Tô Miểu bị chọc đến sắp khóc, “Mẹ mau ra ngoài đi!”

Tô Thanh Dao lấy quần áo của cô đi ra ban công để giặt sạch.

Sau khi tắm xong, Tô Miểu đi ra, tinh thần sảng khoái, thuốc Ibuprofen cũng phát huy tác dụng, cơn đau bụng thực sự đã giảm hơn rất nhiều.

Thấy Tô Thanh Dao đã phơi quần áo và đồ lót của mình, cô vội vàng nói: “Mẹ không giặt cái áo khoác kia sao?”

“Mẹ không giặt quần áo giúp đàn ông.” Tô Thanh Dao cười lạnh đáp, “Con làm bẩn, con tự giặt đi.”

Tô Miểu thấy chiếc áo nỉ của Trì Ưng bên ghế sô pha, thở phào nhẹ nhõm, mang một cái chậu đến, ngâm nó vào nước ấm và giặt sạch.

Tô Thanh Dao thấy vậy, lên tiếng: “Còn nói không phải bạn trai, một chiếc ao thôi mà lại xem như là đồ quý ấy.”

“Làm gì có, chiếc áo này không được giặt chung với những quần áo khác, nó màu trắng, dính màu con đền không nổi.”

Quần áo của anh về cơ bản là những thương hiệu thời thượng quốc tế, ngay cả một chiếc áo khoác thể thao trông đơn giản nhưng không rẻ tiền chút nào.

Tô Thanh Dao nghiêm túc cảnh báo: “Con nhớ cho mẹ, đàn ông đẹp trai không đáng tin cậy, đàn ông giàu có cũng không đáng tin cậy, con nên cố gắng học tập và tìm một người trung thực, sẽ không lừa dối con.”

“Mẹ, thật sự chỉ là bạn học bình thường, mẹ đừng suy nghĩ lung tung.”

Tô Thanh Dao đun ấm nước, thêm ít nước nóng cho cô, bảo cô giặt quần áo bằng nước ấm: “Với dáng dấp như vậy, cho dù là một bạn học bình thường, con có thể kìm lòng không rung động... Còn cõng con về tận nhà, chậc.”

"Haiz"

"Haiz cái gì mà haiz, mẹ không có đùa với con đâu.”

Tô Thanh Dao đã đọc qua vô số người, bà ấy có thể nhìn ra sự không đơn giản của Trì Ưng trong nháy mắt, “Đừng để bị mắc kẹt trong vũng bùn, rồi mới phát hiện ra rằng mình không đủ khả năng, rồi đến lúc đó con sẽ phải khóc.”

Cô tập trung giặt chiếc áo: “Con biết mà.”

Vài phút sau, Tô Thanh Dao chú ý đến cô gái nhỏ bên cạnh mình rõ ràng là rất buồn bã: “Không phải chứ”

“Cái gì ạ.”

“Chậc.”

“…”

Tô Thanh Dao lắc lắc đầu, “Chưa trải qua đau khổ trong tình yêu, đợi đến khi con trải qua rồi sẽ biết rằng, những người như chúng ta, cái gì cũng chỉ là giả mà thôi, kiếm tiền mới là đạo lý.”

“Con không nói với mẹ nữa!”

*

Tô Miểu ôm cái xô, đi lên tầng cao nhất để phơi quần áo.

Vừa phơi quần áo lên, tin nhắn của Hứa Mịch hiện lên: “Tình hình leo núi cùng nam thần thế nào rồi? Lúc nảy tớ không dám làm phiền cậu, chắc về nhà rồi phải không.”

Tô Miểu: “Chẳng tình hình gì cả, nằm ở nhà suốt buổi chiều đây. T T”

Hứa Mịch: “Cậu ấy cho cậu leo cây rồi?”

Tô Miểu: “Không phải, chỉ là tớ đến tháng, bẩn cả ra quần.”

Hứa Mịch: “A, cái này...”

Tô Miểu: “Còn bị cậu ta nhìn thấy nữa.”

Hứa Mịch: “Ấy, cái này cái này cái này...”

Tô Miểu: “Còn làm bẩn cả áo của cậu ấy. T T”

Hứa Mịch: “Cục cưng à, khuyên cậu nên đổi một hành tinh khác mà sống đi.”

Tô Miểu đặt điện thoại di động xuống, gió đêm nhàn nhã thổi qua, áo bào trắng nhẹ nhàng bay phấp phới, phủ lên một tầng hoàng hôn màu vàng sậm ánh sáng.

Cô ngồi một mình trên cầu thang tầng cao nhất, gió thổi vi vu, nhìn dòng sông Gia Lăng chảy xiết phía xa.

Bất kể vì sao Trì Ưng đột nhiên rủ cô leo lên núi Ca Lạc, hay vì sao anh ôm cô để che giấu sự xấu hổ của cô, hay cõng cô lên chín mươi ba bậc thang...

Những điều này, đều không phải những thứ mà cô có tư cách để nghĩ về.

Nhưng thanh xuân giống như cuồng phong, giống như mưa xối xả, giống như nhiệt độ cao 40 độ giữa mùa hè ở thành phố C, nơi có thể luộc trứng... Đó là thứ không chịu sự kiểm soát nhất.

Cô nhìn thấy những tòa nhà bằng kính đứng song song với nhau bên kia sông Gia Lăng, và một trong số đó hẳn là Lâm Giang Thiên Tỉ nơi anh sống.

Họ nhìn cùng một dòng sông, cùng một hoàng hôn lấp lánh trên sông.

Nhưng cách nhau một con sông, như đang ngăn cách hai thế giới mây và bùn.

Cô không nên ảo tưởng, nhưng cô vẫn không thể không nghĩ về nó.



Không biết là ai đã xem phiếu trách nhiệm an toàn, nhưng việc Tô Miểu và Trì Ưng cùng nhau đến núi Ca Lạc vào ngày Quốc khánh 1 tháng 10 đã được lan truyền rộng rãi trong lớp.

Đương nhiên Tần Tư Nguyên cũng nghe qua rồi, nhưng không biết vì những lời hôm trước anh trai nói có tác dụng, hay là cô đã có tính toán khác... mà chẳng có gì xảy ra, biết cũng xem như không biết.

Có rất nhiều cuộc thi vào tháng 10, cuộc thi quan trọng nhất là cuộc thi toán học quốc tế do Đại học Thủ đô tổ chức, bốn năm người trong lớp đã lên đường tham gia, trong đó bao gồm cả Trì Ưng.

Vào ngày khai trường cuối tháng 10, tư thục Gia Kỳ sẽ tổ chức một bữa tiệc giữa phụ huynh và học sinh, yêu cầu mỗi lớp biểu diễn một tiết mục.

Đương nhiên, giáo viên chủ nhiệm Chu Thanh Hoa không quan tâm đến vấn đề này, mọi thứ đều được giao cho đội ngũ cán bộ lớp phụ trách.

Lớp trưởng toàn quyền chịu trách nhiệm.

Trong buổi họp lớp chiều hôm đó, Tô Miểu trưng cầu các tiết mục của cả lớp, để xem có học sinh nào tình nguyện và muốn biểu diễn trong bữa liên hoan hay không.

Mọi người nhìn ta, ta nhìn ngươi, cuối cùng ánh mắt của bọn họ đồng loạt nhìn về Tần Tư Nguyên.

Tần Tư Nguyên không ngẩng đầu lên, dũa móng tay bằng dụng cụ dũa móng tay.

Tô Miểu bình tĩnh nói: “Nếu tiết mục có thể giải, thì sẽ tăng điểm danh dự tập thể của lớp, đồng thời sẽ có lợi cho mỗi học sinh, những học sinh tham gia cuộc thi sẽ nhận được nhiều điểm cộng hơn.”

Cô hỏi lại một lần, vẫn không ai giơ tay.

Thậm chí có bạn nam còn đùa rằng: “Người muốn được điểm nhất trong lớp là cậu đó, lớp trưởng, hay là cậu có thể lên kể chuyện cười cho mọi người cũng được”.

Lời vừa dứt, các bạn học ùa theo cười phá lên——

“Hahaha, đúng đúng, kể chuyện cười hợp lý đó.”

“Chính bản thân cậu ta đã là một trò cười, tôi thấy được đó."

“Hi vọng sau cùng đừng làm lớp mình bị âm điểm.”



Chuyện như vậy thường xuyên xảy ra, mặc dù Tô Miểu đã trở thành lớp trưởng nhưng trong lớp vẫn có rất nhiều học sinh không phục.

Đặc biệt là những người có gia cảnh khá giả, có quan hệ tốt với anh em nhà họ Tần... Tuy bề ngoài không biết nhận lỗi nhưng mỗi lần như thế này, họ luôn là người xâu xé mọi chuyện xảy ra.

Sau cuộc họp lớp, Tô Miểu đã gặp riêng Hứa Trí Hân, ủy viên ban văn hóa và giải trí để thảo luận về vấn đề này, hy vọng cô ấy có thể đứng đầu trong việc tổ chức tiết mục.

Hứa Trí Hân cũng bày tỏ sự bất lực: “Tôi làm báo tường, tạp chí vườn trường, pa nô... đều không vấn đề gì, nhưng còn phương diện biểu diễn văn nghệ này, thật sự không phải sở trưởng của tôi.”

“Bạn nữ nào trong lớp giỏi môn này, có khiếu múa và âm nhạc thì giới thiệu cho mình, mình sẽ thuyết phục”.

Hứa Trí Hân kéo Tô Miểu đến ban công và giải thích với cô: “Những nữ sinh có tài nghệ, đều là bạn tốt của Tần Tư Nguyên, chuyện này nếu không phải Tần Tư Nguyên đứng ra thì không thể, bằng không chỉ mình cậu chẳng làm được đâu, chẳng ai mạo hiểm đắc tội cậu ta, để phối hợp với cậu, cậu hiểu chứ. Hơn nữa, cậu ấy là thành viên ban văn nghệ của trường, chỉ một câu nói cũng có thể gạt tiết mục mà cậu tâm huyết chuẩn bị ra thôi.”

Tô Miểu dừng một chút, lại hỏi: “Vậy nam sinh thì sao.”

“Nam sinh thì càng khỏi nghĩ đến, Tần Tư Dương còn đó kìa!”

Khi vừa mới bước vào tư thục Gia Kỳ Tô Miểu đã biết, cặp anh em này là những người có sức ảnh hưởng trong lớp, có bọn họ ngăn cản phía trước, cô không làm gì được. Cho dù may mắn làm lớp trưởng, nhưng đại đa số đều nhận định rằng cái chức lớp trưởng này của cô… làm không bao lâu.

Hứa Tri Hân thở dài: “Nếu lớp phó ở đây, cậu ấy có thể tìm được người, nhưng cậu ấy lại đi Bắc Kinh tham gia kỳ thi Toán rồi.”

“Cho dù cậu ấy không đi, tôi cũng không thể chuyện gì cũng mong đợi vào cậu ấy.”

Tô Miểu còn chưa kịp đến tìm tần tư Nguyên, Tần Tư Nguyên ngược lại đã chủ động tìm cô, tâm tính điềm tĩnh hẹn cô uống trà sữa ở tiệm đồ ngọt ngoài cổng trường.

“Một ly phô mai nho.” Cô ta nhìn Tô Miểu, “Cậu muốn uống gì?”

Tô Miểu gọi một ly nước chanh có giá rẻ nhất.

Lúc trả tiền, Tần Tư Nguyên tranh trả tiền trà sữa, sau đó kéo cô đến ngồi bên cửa sổ, tuyên bố——

“Lớp trưởng, hôm nay tôi muốn hòa giải với cậu, chúng ta kết thúc “chiến tranh”, sau này chung sống hòa bình.”

Tô Miểu rất kinh ngạc, không hiểu tại sao cô gái nhìn thấy mình sẽ phát điên lên lại thay đổi 180 độ như vậy: “Cậu thật sự muốn hòa giải với tôi?”

"Ừ" tôi có thể không gây phiền phức cho cậu, thậm chí có thể tha thứ tất cả chuyện trước đây, chúng ta làm bạn tốt.

Nghe thấy lời này, trong lòng Tô Miểu chỉ cảm thấy thật nực cười.

Tôi tha thứ cho cậu, cao cao tại thượng biết bao.

Với vẻ mặt chân thành như vậy, cô ấy thậm chí còn không nhận ra rằng có điều gì đó không ổn trong lời nói của mình, như thể việc ban ơn cho người khác là chuyện thường như cơm bữa.

Đồng ý hòa giải, ngừng gây rắc rối, ngừng mắng mỏ và sỉ nhục cô, cũng là một một đặc ân đối với cô.

Nhưng Tô Miểu ngoài việc chấp nhận ra, không còn lựa chọn khác.

Cô cần “đặc ân” của Tần Tư Nguyên, để cô có thể cắm rễ vững chắc trên mảnh đất màu mỡ không thuộc về mình này.

Cô phải làm một lớp trưởng tốt của lớp Minh Đức, cần tích thêm điểm cộng, giúp cô nhận được học bổng cho năm thứ ba trung học.

“Cậu có thể đại diện cho lớp của chúng ta biểu diễn tại buổi dạ tiệc?”

“Chuyện nhỏ.” Tần Tư Nguyên tự tin nói: “Tôi có một tiết mục, múa cổ điển mười người, ít nhất có thể xếp vào top ba.”

“Thật sao?”

“Cái này thì có gì mà thật với giả chứ, ban văn nghệ chúng tôi thường xuyên tổ chức những hoạt động như này, đối với cậu là vấn đề lớn, nhưng với tôi, chỉ là chuyện nhỏ.”

Tô Miểu thở phào nhẹ nhõm.

“Thế nào, chấp nhận hòa giải chứ?’’

Cô gật đầu: “Ừ, chấp nhận.”

“Vậy sau này chúng ta là bạn tốt rồi.” Tần Tư Nguyên từ trong cặp sách lấy ra một chiếc hộp nhỏ, đưa đến trước mặt Tô Miểu, “Cái này tặng cậu.”

Tô Miểu nhìn thấy biểu tượng Pandora được in trên chiếc hộp nhỏ màu trắng.

Tần Tư Nguyên mở hộp, đưa chiếc vòng tay pha lê màu xanh lam cho Tô Miểu, nắm lấy tay cô và muốn đeo nó cho cô.

Tô Miểu vô thức rút tay về.

Trên chiếc vòng có treo một con bạch tuộc nhỏ màu xanh rất dễ thương, và có hai chiếc nhẫn pha lê màu xanh lam trong vắt như nước biển.

“Tôi không thể nhận, cái này quá quý trọng.”

“Cái này có gì mà quý trọng chứ, hơn một ngàn thôi mà.”

Tô Miểu vẫn kiên quyết không nhận.

Tần Tư Nguyên để vòng tay xuống, giọng điệu đầy tự nhiên: “Nếu chúng ta đã là bạn bè, vậy thì tôi có chuyện muốn nói, tôi thích Trì Ưng, cậu không thể quyến rũ cậu ấy nữa.”

“Tôi không có.”

Nhìn vẻ mặt trầm xuống của cô, Tần Tư Nguyên cũng ý thức được mình dùng từ không thích hợp, liền đổi lời: “Nói cách khác, cậu không được nói chuyện với cậu ấy nữa.”

“Cậu ấy là lớp phó, tôi là lớp trưởng, không nói chuyện là điều không thể nào.”

Tần Tư Nguyên suy nghĩ, cũng đúng.

“Tóm lại, cậu phải tránh cậu ấy, cái này có thể làm được chứ.”

Tô Miểu hiểu rõ mục đích cuối cùng mà Tần Tư Nguyên tìm cô hòa giải, chính là vì điều này.

“Dù sao cậu ấy và cậu cũng chẳng có quan hệ gì, tất cả đều là làm việc công, cậu không thể một mình đi chơi cùng cậu ấy.”

Tần Tư Nguyên nhìn chằm chằm vào mắt cô, “Gia đình tôi và cậu ấy môn đăng hộ đối, tất cả phương diện đều tương xứng, nhưng cậu thì sao, cậu xứng không?”

Tô Miểu lắc đầu: “Không xứng…”

“Vậy xin cậu tránh xa cậu ấy một chút, được không, chỉ cần cậu không phá vỡ chúng tôi, sẽ có một ngày cậu ấy sẽ bị tôi làm cho cảm động.”

Tô Miểu vẫn im lặng, Tần Tư Nguyên đặt sợi dây vào tay cô, đứng dậy rời đi, “Cậu suy nghĩ đi, tôi thật sự muốn làm hòa với cậu, thậm chí học phí sau này của cậu…”

“Cái này không cần cậu quan tâm!”

“Được, vậy tôi đi trước.”



Tần Tư Nguyên rời khỏi tiệm trà sữa, lấy điện thoại gọi cho Tần Tư Dương: “Anh, theo lời anh dặn, em đều nói cho cậu ta nghe rồi.”

“Trả lời thế nào.”

“Còn chưa trả lời, nhưng xem ra có chút không nỡ.”

“Cậu ta sẽ đồng ý với em thôi.”

“Chẳng lẽ em phải làm bạn với cậu ta, cậu ta cũng phải xem mình có xứng không!”

Tần Tư Dương trầm giọng: “Là em đang xin cậu ta, người cầu cần phải có dáng vẻ của người cầu, em còn muốn cậu ta chủ động tránh xa Trì Ưng không.”

“Được được được, em làm theo là được rồi, sau này sẽ làm “bạn tốt” với cậu ta.”

“Vòng tay đâu, nhận rồi chứ”

“Anh tự tay lựa chọn, tự tay ghép chuỗi hạt pha lê cho cậu ta, cậu ta có thể không nhận sao?” Tần Tư Nguyên cong môi, “Đẹp như vậy, em cũng muốn.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện