Lúc đầu, số phiếu của Tần Tư Dương dẫn trước rất xa.
Lúc mọi người cho rằng việc bầu chọn ban lãnh đạo lớp lần này lớp không có gì hồi hộp đáng theo dõi, thì số phiếu của Tô Miểu lại dần dà đuổi kịp, còn có xu hướng vượt lên.
Chính trị học mà Trì Ưng dạy cô... quả có tác dụng ngầm.
Cô đã thành công nắm được thứ mà hầu hết các học sinh im lặng mong mỏi nhất, nhưng cũng là thứ khó có được nhất—— Công bằng.
Số phiếu cuối cùng, Tần Tư Dương 25 phiếu, Tô Miểu 28 phiếu.
Chỉ với ba phiếu bầu, Tô Miểu đã đánh bại Tần Tư Dương, trở thành lớp trưởng của lớp Minh Đức trong học kỳ này.
Kết quả này, là kết quả mà chẳng ai ngờ tới được.
Trước khi Tô Miểu tranh cử, không ai tin rằng cô có thể thành công, kể cả bản thân cô.
Đánh bại Tần Tư Dương, nói dễ hơn làm.
Với kỹ năng gảy đàn cổ cầm của mình, cậu ta có rất nhiều người hâm mộ trên Internet, huống hồ là lớp Minh Đức, trường tư thục Gia Kỳ...
Một học sinh mới chuyển đến như Tô Miểu, lại có thể thay thế cậu ta làm lớp trưởng, đây quả thực có chút hoang đường.
Ở văn phòng giáo viên chủ nhiệm Chu Thanh Hoa đã nghe về kết quả của cuộc bầu cử, đã rất ngạc nhiên và liên tục hỏi liệu có sai sót gì không.
Khi Tô Miểu chuyển đến lớp, cô luôn thận trọng, không nổi bật, không xuất sắc, và điểm số của cô cũng rất tầm thường...
Vậy mà cô lại thắng Tần Tư Dương!
Đây đây đây... thật là có bản lĩnh mà!
Tuy nhiên, sau khi cô ấy kinh ngạc, cô ấy đã hỏi kỹ về toàn bộ quá trình của cuộc bầu cử, cuối cùng cũng nhận ra.
Không thể không cảm khái cô gái nhỏ này, thật thông minh.
Cô là một học sinh chuyển trường, đó là bất lợi, nhưng cũng là lợi thế của cô.
Chính vì là người mới, không có mạng lưới quan hệ phức tạp trong lớp, cô mới có thể không thiên vị, không ích kỷ hại công.
Và cô cũng rất thông minh khi nhìn thấy điều này, vậy nên đã quả quyết đánh trả, lội ngược dòng.
…
Sau khi Tô Miểu làm lớp trưởng, nhóm lãnh đạo lớp ban đầu đều tương đối cảm thấy xấu hổ.
Đương nhiên bọn họ muốn tiếp tục đảm đương công việc của cán bộ lớp, dù sao thì cũng có lợi khi có điểm cộng.
Một khi Tần Tư Dương rớt chức, vua nào triều thần nấy, nhất định bọn họ sẽ nảy sinh nhiều mâu thuẫn với Tô Miểu.
Nhưng rất nhanh, bọn họ nhận ra rằng, vấn đề không phải là bọn họ có đồng ý làm cán bộ hay không, mà là... bọn họ còn có khả năng tiếp tục hay không.
Nhận được sự khuyến khích của Tô Miểu, có rất nhiều bạn học muốn tranh cử trở thành ban lãnh đạo lớp nhưng sợ mất mặt, lần lượt bước lên bục, tràn đầy dũng khí phát biểu diễn văn tranh cử.
Chủ đề trọng tâm của bài phát biểu giống với những gì Tô Miểu đã nói trước đó, họ đều bày tỏ rằng sẽ đảm bảo tính khách quan và công bằng, tuyệt đối sẽ không thiên vị, sẽ không “mở cửa sau” cho bạn bè thân thiết.
Ủy viên ban kỷ luật, ủy viên ban văn hóa và giải trí, ủy viên ban sinh hoạt, ủy ban lao động... Đây là những vị trí phổ biến và có nhiều bạn học cạnh tranh cùng một lúc.
Nhóm ủy ban ban đầu cảm thấy một mối đe dọa sâu sắc, nhưng họ không thể làm gì được.
Cuối cùng, chỉ còn lại ủy viên học tập và ủy viên ủy ban lao động, còn lại các vị trí khác... thậm chí cả lớp trưởng cũng bị thay thế, một đội ngũ cán bộ lớp hoàn toàn mới, lấy Tô Miểu làm nòng cốt được thành lập.
Nghĩ cô mới lên chức tiếp quản, lại là học sinh mới chuyển đến, đối với tình hình của lớp còn chưa nắm hết, Chu Thanh Hoa bảo các bạn học chuyển lời, đưa ra ý kiến của bản thân——
Bây giờ sẽ bầu ra một bạn có kinh nghiệm, đảm nhận vị trí lớp phó trong ban cán bộ, hỗ trợ Tô Miểu cùng nhau quản lý lớp học.”
Tô Miểu nhìn Hứa Mịch, người đã đảm nhận vị trí ủy viên ban sinh hoạt, dùng ánh mắt động viên cô ấy…
Hứa Mịch gan nhỏ, cũng chẳng có kinh nghiệm, còn đang do dự, thì Trì Ưng đang ngồi xem sách bên cạnh cửa sổ, giơ tay một cách lười biếng.
Mọi người nhìn anh với vẻ kinh hãi và ngạc nhiên.
Người trước nay chỉ thích nhàn rỗi, không thích quản nhiều việc, nay lại chủ động gánh vác quản lý lớp!
Đoạn Kiều há hốc mồm chữ “O”, nhìn Trì Ưng: “Anh Ưng, cậu cậu cậu… cậu muốn làm gì.”
Trì Ưng tùy ý đặt bút xuống, nhướng mi liếc nhìn Tô Miểu đang đứng trên bục giảng, khóe miệng nhếch lên một nụ cười: “Một hình xăm tôi bị trừ hơn mười điểm, tôi quyết tâm thay đổi bản thân, kiếm lại số điểm, lớp trưởng đại nhân sẽ cho cơ hội chứ.”
Giọng nói phát ra từ cổ họng bị viêm của anh khàn khàn và gợi cảm, và các học sinh đều cười theo, chỉ có nhịp tim của Tô Miểu... hơi mất kiểm soát: “Sau này phải làm phiền bạn học Trì Ưng rồi.”
“Khách khí rồi.”
Tần Tư Dương nhìn thiếu niên bên bệ cửa sổ.
Anh không để ý tới điểm số, mấy tháng sau sẽ có vài cuộc thi... Anh có thể dễ dàng lấy cúp bù lại số điểm bị trừ này.
Trong lớp không có mấy ai dễ đối phó, đặc biệt là vài người ủy viên bị xuống chức kia, nhất định sẽ vạch lá tìm sâu.
Anh sợ cô gái nhỏ vừa mới đến này, sẽ bị những người này gặm nhấm đến tận xương tủy.
Khoảnh khắc Trì Ưng nghiêng đầu, thấy Tần Tư Dương đang nhìn mình.
Anh đảo đôi mắt đen láy sang một bên, thẳng thắn nhìn cậu ta, dường như nói với cậu ta một điều chắc nịch rằng——
Người, là anh bảo vệ chắc chắn rồi.
…
Trong hành lang yên tĩnh buổi tối, cô gái ngồi dựa vào tường, không quan tâm sàn nhà bụi bặm làm vấy bẩn chiếc váy LV mới mua.
Nỗi đau quá lớn và không thể kiểm soát, nhưng cô không nghẹn ngào hay khóc lóc, nước mắt lặng lẽ chảy, thỉnh thoảng cô lấy khăn giấy nhàu nát lau đi khóe mắt đỏ hoe.
Tần Tư Dương đi đến bên cạnh cô ta, bóng người mảnh khảnh lặng lẽ đứng một hồi, cuối cùng ngồi ở bên cạnh, ân cần lau nước mắt cho cô ta.
Từ nhỏ đến lớn đều như vậy, mặc dù cậu ta chỉ lớn hơn cô ta vài phút, nhưng cậu ta là anh trai.
Anh trai nên bảo vệ em gái và ngăn cô ấy khỏi bất kỳ tổn hại nào, đặc biệt là trong một gia đình như cậu ấy, nơi bố mẹ dường như bất hòa, mối quan hệ đã tan vỡ và chỉ còn lại những lợi ích lạnh lùng.
Đặc biệt, cậu ấy nên vì em gái mình mà che chở một mảnh trời, để em ấy cảm nhận được hơi ấm của tình cảm gia đình duy nhất còn sót lại.
Anh đưa tay ra và ôm cô gái đang khóc vào lòng, nhẹ nhàng an ủi cô.
Ở trong lòng anh trai, Tần Tư Nguyên cuối cùng cũng bật khóc: “Anh, anh nói xem có phải cậu ấy có người mỉnh thích rồi.”
"Tại sao cậu ấy lại tranh cử làm lớp phó chứ, rõ ràng cậu ấy chẳng muốn quản chuyện gì cả.”
“Em thích cậu ấy lâu như vậy, em xếp cả một lọ hạc giấy bỏ vào tủ của cậu ấy, em lưu giữ từng bức ảnh cậu ấy chụp, em còn nhớ cậu ấy không ăn cay, ghét mùi khói thuốc, sợ lạnh, mùa đông hay bị viêm mũi... Em nhớ từng thói quen của cậu ấy, mấy ngày nay cậu ấy bị cảm, ngày nào em cũng đếm cơn ho của cậu ấy xem có đỡ hơn không, em còn đưa thuốc cho cậu ấy...”
Nỗi buồn trong lòng Tần Tư Nguyên hòa lẫn với nước mắt, tất cả đều chảy vào trong lòng người anh trai thân yêu nhất của cô ta——
“Cả đời này em chưa từng vì ai mà làm nhiều như thế, nhưng cậu ấy vẫn thích người khác, thật sự là… cậu ấy từ chối em, em không buồn một chút nào, bởi vì cậu ấy từ chối tất cả những nữ sinh tỏ tình với mình. Nhưng người cậu ấy thích, em thật sự không thể chấp nhận được, chỉ cần nghĩ đến… tim em cứ như có hàng ngàn con kiến đang gặm nhấm, anh, anh giúp em đi, quan hệ của anh và cậu ấy gắn kết như vậy, anh đừng để cậu ấy thích người khác có được không…”
Tần Tư Dương vỗ vỗ lưng cô an ủi: “Muốn có được tình yêu và sự tin tưởng của cậu ấy là một chuyện không hề dễ dàng. Tên nhóc đó vừa ấm áp lại vừa lạnh lùng, tự xây cho mình một bức tường cao như ngục tù, không phải ai cũng có tư cách bước vào trái tim cậu ấy.”
Ngay cả cậu ta, cũng phải mất gần mười năm để trở thành bạn với Trì Ưng.
Vì vậy, nếu không phải là những vấn đề nguyên tắc lớn, Trì Ưng cũng sẽ không dễ dàng đoạn tuyệt với cậu ta.
Tần Tư Nguyên chớp chớp đôi mắt long lanh, nhìn Tần Tư Dương với vẻ khó hiểu.
Có một số chuyện Tần Tư Dương không tiện nói ra, nhưng nhìn em gái đau khổ như vậy, cậu ta chỉ có thể nói cho cô ta biết ——
“Lúc trước anh có nói qua với em, anh càng thiên vị giúp đỡ em, Trì Ưng sẽ càng giúp đỡ Tô Miểu, còn nhớ không?”
Cô gật đầu, rồi thở dài: “Nhưng anh là anh trai của em, anh không giúp em thì giúp ai chứ. Cậu ấy là gì của cô ta chứ, dựa vào đâu mà giúp cô ta.”
Ngoài thích ra, Tần Tư Nguyên không tìm ra lý do khác.
“Lúc hai người xăm hình, đều lựa chọn cùng một hình xăm.” Tần Tư Dương nói với vẻ mặt không cảm xúc, “Hai người bọn họ xuất thân không giống nhau, tính cách không giống nhau, gia cảnh càng cách nhau một trời mợt vực, nhưng… bọn họ đều khát vọng và theo đuổi cùng một mục tiêu.”
Tần Tư Nguyên bĩu môi: “Là cái gì chứ.”
“Tự do.”
“Anh, anh nói thật bay bổng, ai mà không muốn tự do, em còn đang suy nghĩ lung tung, hi vọng bố đừng quản em, mẹ đừng cằn nhằn nữa...”
Tần Tư Dương nhìn em gái đầy cưng chiều: “Không giống nhau.”
Tần Tư Nguyên lại bĩu môi: “Có gì không giống nhau chứ.”
“Lúc Trì Ưng ra đời, không phải dáng vẻ mà em nhìn thấy bây giờ.”
Vừa dứt lời,Tần Tư Nguyên lập tức bình tĩnh trở lại, nghiêm túc nhìn Tần Tư Dương: “Là ý gì chứ?”
“Cậu ấy không phải là một đứa trẻ bình thường, sau khi cậu ấy được sinh ra, tất cả các chỉ số quan trọng đều cho thấy sự bất thường, cậu ấy gần như kiệt sức, các cơ quan nội tạng bị dính vào nhau, thậm chí nhiều hơn người khác một ngón tay. Theo cách hiểu thông thường, cậu ấy là một dị tật, một quái thai... ”
Tần Tư Viễn che miệng: “Trời ạ!”
“Lúc đó, bác sĩ khẳng định rằng đứa trẻ sẽ không sống được bao lâu, nhưng cậu ấy đã sống sót, nhờ hết ca phẫu thuật này đến ca phẫu thuật khác, cậu ấy đã trải qua tuổi thơ địa ngục, nhưng không khỏe mạnh, khi anh gặp cậu ấy, cậu ấy gầy trơ xương, giống như một con chim sẻ nhỏ gầy guộc.”
Tần Tư Dương lắc đầu, “Tất cả mọi người đều từ bỏ cậu ấy, kể cả bố mẹ cậu ấy, rất nhanh sau đó bọn họ lại sinh thêm một đứa con, một đứa trẻ khỏe mạnh bình thường, thừa hưởng tất cả gien tốt của họ.”
Tần tư Nguyên không thể chấp nhận được: “Trên đời này sao lại có kiểu bố mẹ như vậy chứ!”
“Trên đời này có quá nhiều kiểu bố mẹ như vậy rồi.”
Tần Tư Dương nhìn đứa em gái ngây thơ và non nớt của mình, “Trước khi Trì Ưng được sinh ra, có bao nhiêu người đặt kỳ vọng vào đứa trẻ này, cậu ấy là con trai cả của nhà họ Trì, là kết tinh của bố mẹ có gen ưu tú như vậy. Tuy nhiên, nhìn thấy cậu ấy sinh ra với dáng vẻ như vậy, người làm bố làm mẹ theo chủ nghĩa cầu toàn kia là những người đầu tiên không thể chấp nhận, huống chi là gia tộc cậu ấy…”
Tần Tư Nguyên im lặng, một lúc lâu sau, cô nắm lấy tay áo anh trai và hỏi: “Cậu ấy rõ ràng là ưu tú như vậy, đẹp trai như vậy, làm sao anh ấy có thể trông giống một quái thai!”
“Sự ra đời của Trì Ưng, đã trở thành một nỗi ô nhục đối với gia tộc, đã trở thành một đối tượng mà bố mẹ kiêu hãnh kia muốn quên đi và xóa bỏ. Sau khi sinh thêm một đứa con, họ càng phớt lờ cậu ấy hơn. Từ lúc sinh ra cơ thể cậu ấy đã yếu ớt, lại không được chăm sóc tận tình, thậm chí có vài lần sốt cao suýt chết, chỉ có bảo mẫu ở bên cạnh cậu ấy.”
“Trong hoàn cảnh như vậy, đứa trẻ đó trưởng thành sớm, quyết tâm tìm lối thoát cho mình. Khi cậu ấy tám tuổi, ông nội cậu ấy chuyển đến một biệt thự ở ngoại ô, cho cậu ấy ở trong căn nhà cũ ở tứ hợp viện. Lúc đó anh tình cờ ở bên cạnh căn nhà cậu ấy ở, lúc này mới có cơ hội kết giao bạn bè với cậu ấy.”
Lòng Tần Tư Nguyên thắt lại, không tự chủ được đau nhói: “Sau đó thì sao?”
“Trong trí nhớ của anh, ngày ngày bất kể sáng tối tên nhóc kia đều không ngừng được chạy bộ, rèn luyện thân thể, cây sào trúc vốn gầy gò ốm yếu, đột nhiên phát lên toàn thân cơ bắp.”
Tần Tư Dương dừng một chút, như là nhớ tới cái gì, “Có một lần trời mưa to, anh nhìn thấy cậu ấy chạy dưới mưa, ánh mắt kiên nghị cùng khí thế muốn phá vỡ mọi thứ, lúc ấy em sẽ thật sự cảm thấy... sẽ không có bất kỳ ràng buộc nào có thể ngăn được đôi cánh của cậu ấy.”
Tần Tư Nguyên nghĩ về dáng vẻ hiện tại của Trì Ưng và quái thai mà anh trai nói, họ hoàn toàn khác nhau!
Có trời mới biết... Làm thế nào mà anh đã thoát khỏi dị tật bẩm sinh khủng khiếp này trong suốt ngần ấy năm, biến mình thành hình hài như bây giờ.
“Tất cả thời gian ngoại trừ thể thao, cậu ấy đều nhốt mình trong phòng sách, đọc tất cả các loại sách, ông của cậu ấy có cả một bộ sưu tập sách dưới tầng hầm, về cơ bản cậu ấy một mình chiếm giữ nó. Và phải nói rằng, cậu ấy thực sự thông minh, đúng vậy, đây có lẽ là lợi thế duy nhất của Trì Ưng vào thời điểm đó.”
Tần Tư Nguyên trầm ngâm: “Cho nên cậu ấy có thể dễ dàng giành được huy chương vàng trong bất kỳ cuộc thi nào.”
“Mọi người đều cho rằng cậu ấy là thiên tài, nhưng khi sự siêng năng của một thiên tài vượt qua 99% số người trên thế giới, em có thể dễ dàng tưởng tượng, cậu ấy sẽ khí thế và rạng rỡ như thế nào.”
Tần Tư Nguyên biết, biết anh rực rỡ như thế nào, đã trở thành mong muốn lớn nhất trong cuộc đời này của cô ấy.
Cô ấy muốn có được anh, muốn điên dại rồi.
“Nhưng... Tại sao Trì Ưng lại đến thành phố C chứ?”
“Bởi vì cậu ấy quá chói mắt.” Vẻ mặt Tần Tư Dương không chút thay đổi, “Là một tiểu quái vật dị hình dị dạng như vậy, nhưng tốc độ trưởng thành của cậu ấy thật sự kinh người! Ông cụ càng ngày càng xem trọng cậu ấy, cứ tiếp tục như vậy, chỉ e là những lang sói lăm le như chết đói xung quanh kia sẽ xâu xé tận xương tủy cậu ấy.”
“Chẳng lẽ ông của anh ấy không bảo vệ anh ấy sao?”
“Mối quan hệ lợi ích trong gia tộc, phức tạp rắc rối, ông cụ chỉ muốn sự cân bằng, Trì Ưng rất hiểu thời thế, dũng cảm rút lui, không muốn làm khó ông mình, chủ động rời đi.”
Tần Tư Nguyên cũng xuất thân trong hào môn, biết rằng trong gia đình kiểu này, tình cảm gia đình không hoàn toàn thuần khiết, bởi vì nó luôn luôn đi kèm với lợi ích...
“Vừa hay thành phố C là nơi mà ông cậu ấy từng bôn ba, thập niên 90 ông cụ làm ăn buôn bán tại cầu Triều Thiên Môn tạo nên gia nghiệp, kiếm được cả gia tài. Trì Ưng lựa chọn đơn độc đến thành phố C, cũng là đã hạ quyết tâm phấn đấu tìm kiếm tiền đồ rộng mở.”
“Thì ra là vậy...”
Nước mắt Tần Tư Nguyên khô dần trên khuôn mặt, hồi lâu vẫn không thể định thần.
Tất cả những gì cô biết là Trì Ưng có một gia thế vô cùng hào nhoáng, một gia đình giàu có ở phía bắc, bố là diễn viên kiêm siêu sao, còn mẹ là kỹ sư hàng không vũ trụ, xinh đẹp và đáng kính nhường nào.
Nhưng đằng sau chuyện này, ai có thể ngờ rằng con đường trưởng thành của anh... lại đẫm máu và tàn khốc như vậy.
Vì vậy, giống như những gì anh trai đã nói, anh đã trải qua như vậy, anh lại càng xa lánh và thờ ơ với tình cảm, không phải ai cũng có tư cách bước vào trái tim anh, và càng khó để khiến anh có thể bỏ tâm tư và hi sinh.
Anh chẳng tin tưởng ai cả.
“Vậy nên em hiểu tại sao cậu ấy lại bảo vệ Tô Miểu rồi chứ.” Tần Tư Dương ngẩng đầu nhìn ánh hoàng hôn nhu hòa từ giếng trời chiếu vào, “Cậu ấy nhìn thấy chính mình trong cô gái khát khao được tự do đó.”
Có lẽ vận may của cả đời Tô Miểu, đều dành cho việc này rồi.
Hai con người hoàn toàn khác nhau, nhưng cô... nhận được sự thương hại của Trì Ưng.
“Anh, em hiểu rồi, em càng đối phó Tô Miểu, càng làm khó cậu ta, Trì Ưng sẽ càng giúp đỡ cậu ta, và càng ghét em.”
Tần Tư Dương gật gật đầu.
Tần Tư Nguyên thở dài: “Nhưng em không thể để cậu ta ở lại, cậu ta phải rời khỏi tư thục Gia Kỳ, chỉ cần em đuổi cậu ta đi rồi, Trì Ưng sẽ không bao giờ gặp lại cậu ta nữa!”
“Nếu em cố gắng hủy hoại thứ mà Trì Ưng để tâm đến một cách trắng trợn, tin anh, Trì Ưng cả đời này cũng sẽ không tha thứ cho em.”
“Như thế này không được thế kia cũng không xong, rốt cuộc em nên làm gì chứ!” Tần Tư Nguyên không nhịn được, nhíu mày mất kiên nhẫn, “Nếu nói như vậy, em không được đụng đến cậu ta!”
“Không hẳn.”Tần Tư Dương điềm đạm nói, “Kiềm chế tính tình, làm bạn với cô ấy, cho dù không thể làm bạn, bạn học bình thường cũng không sao. Chung quy đừng công khai bắt nạt cô ấy.”
“Cái gì chứ! Anh bảo em làm bạn với cậu ta, anh điên rồi sao! Con nhỏ đê tiện đó...”
“Trước tiên, đừng có gọi đê tiện này đê tiện nọ. Sau đó, cũng đừng nên mắng người, đặc biệt đừng nói lời tục tĩu trước mặt Trì Ưng...”
Tần Tư Nguyên vội im lặng, tính khí cô ta nóng nảy, đôi khi không thể kiểm soát bản thân.
Nhìn thấy vẻ mặt em gái xụi lơ, Tần Tư Dương trầm giọng nói: “Nếu không bỏ chút tâm tư, chỉ biết khóc, vĩnh viễn cũng không đạt được điều tốt nhất.”
Tần Tư Nguyên nhìn anh trai, nhưng lại thấy ánh mắt trước giờ chưa từng nhìn thấy qua, rất lạ lẫm——
“Thông minh một chút.”
Lúc mọi người cho rằng việc bầu chọn ban lãnh đạo lớp lần này lớp không có gì hồi hộp đáng theo dõi, thì số phiếu của Tô Miểu lại dần dà đuổi kịp, còn có xu hướng vượt lên.
Chính trị học mà Trì Ưng dạy cô... quả có tác dụng ngầm.
Cô đã thành công nắm được thứ mà hầu hết các học sinh im lặng mong mỏi nhất, nhưng cũng là thứ khó có được nhất—— Công bằng.
Số phiếu cuối cùng, Tần Tư Dương 25 phiếu, Tô Miểu 28 phiếu.
Chỉ với ba phiếu bầu, Tô Miểu đã đánh bại Tần Tư Dương, trở thành lớp trưởng của lớp Minh Đức trong học kỳ này.
Kết quả này, là kết quả mà chẳng ai ngờ tới được.
Trước khi Tô Miểu tranh cử, không ai tin rằng cô có thể thành công, kể cả bản thân cô.
Đánh bại Tần Tư Dương, nói dễ hơn làm.
Với kỹ năng gảy đàn cổ cầm của mình, cậu ta có rất nhiều người hâm mộ trên Internet, huống hồ là lớp Minh Đức, trường tư thục Gia Kỳ...
Một học sinh mới chuyển đến như Tô Miểu, lại có thể thay thế cậu ta làm lớp trưởng, đây quả thực có chút hoang đường.
Ở văn phòng giáo viên chủ nhiệm Chu Thanh Hoa đã nghe về kết quả của cuộc bầu cử, đã rất ngạc nhiên và liên tục hỏi liệu có sai sót gì không.
Khi Tô Miểu chuyển đến lớp, cô luôn thận trọng, không nổi bật, không xuất sắc, và điểm số của cô cũng rất tầm thường...
Vậy mà cô lại thắng Tần Tư Dương!
Đây đây đây... thật là có bản lĩnh mà!
Tuy nhiên, sau khi cô ấy kinh ngạc, cô ấy đã hỏi kỹ về toàn bộ quá trình của cuộc bầu cử, cuối cùng cũng nhận ra.
Không thể không cảm khái cô gái nhỏ này, thật thông minh.
Cô là một học sinh chuyển trường, đó là bất lợi, nhưng cũng là lợi thế của cô.
Chính vì là người mới, không có mạng lưới quan hệ phức tạp trong lớp, cô mới có thể không thiên vị, không ích kỷ hại công.
Và cô cũng rất thông minh khi nhìn thấy điều này, vậy nên đã quả quyết đánh trả, lội ngược dòng.
…
Sau khi Tô Miểu làm lớp trưởng, nhóm lãnh đạo lớp ban đầu đều tương đối cảm thấy xấu hổ.
Đương nhiên bọn họ muốn tiếp tục đảm đương công việc của cán bộ lớp, dù sao thì cũng có lợi khi có điểm cộng.
Một khi Tần Tư Dương rớt chức, vua nào triều thần nấy, nhất định bọn họ sẽ nảy sinh nhiều mâu thuẫn với Tô Miểu.
Nhưng rất nhanh, bọn họ nhận ra rằng, vấn đề không phải là bọn họ có đồng ý làm cán bộ hay không, mà là... bọn họ còn có khả năng tiếp tục hay không.
Nhận được sự khuyến khích của Tô Miểu, có rất nhiều bạn học muốn tranh cử trở thành ban lãnh đạo lớp nhưng sợ mất mặt, lần lượt bước lên bục, tràn đầy dũng khí phát biểu diễn văn tranh cử.
Chủ đề trọng tâm của bài phát biểu giống với những gì Tô Miểu đã nói trước đó, họ đều bày tỏ rằng sẽ đảm bảo tính khách quan và công bằng, tuyệt đối sẽ không thiên vị, sẽ không “mở cửa sau” cho bạn bè thân thiết.
Ủy viên ban kỷ luật, ủy viên ban văn hóa và giải trí, ủy viên ban sinh hoạt, ủy ban lao động... Đây là những vị trí phổ biến và có nhiều bạn học cạnh tranh cùng một lúc.
Nhóm ủy ban ban đầu cảm thấy một mối đe dọa sâu sắc, nhưng họ không thể làm gì được.
Cuối cùng, chỉ còn lại ủy viên học tập và ủy viên ủy ban lao động, còn lại các vị trí khác... thậm chí cả lớp trưởng cũng bị thay thế, một đội ngũ cán bộ lớp hoàn toàn mới, lấy Tô Miểu làm nòng cốt được thành lập.
Nghĩ cô mới lên chức tiếp quản, lại là học sinh mới chuyển đến, đối với tình hình của lớp còn chưa nắm hết, Chu Thanh Hoa bảo các bạn học chuyển lời, đưa ra ý kiến của bản thân——
Bây giờ sẽ bầu ra một bạn có kinh nghiệm, đảm nhận vị trí lớp phó trong ban cán bộ, hỗ trợ Tô Miểu cùng nhau quản lý lớp học.”
Tô Miểu nhìn Hứa Mịch, người đã đảm nhận vị trí ủy viên ban sinh hoạt, dùng ánh mắt động viên cô ấy…
Hứa Mịch gan nhỏ, cũng chẳng có kinh nghiệm, còn đang do dự, thì Trì Ưng đang ngồi xem sách bên cạnh cửa sổ, giơ tay một cách lười biếng.
Mọi người nhìn anh với vẻ kinh hãi và ngạc nhiên.
Người trước nay chỉ thích nhàn rỗi, không thích quản nhiều việc, nay lại chủ động gánh vác quản lý lớp!
Đoạn Kiều há hốc mồm chữ “O”, nhìn Trì Ưng: “Anh Ưng, cậu cậu cậu… cậu muốn làm gì.”
Trì Ưng tùy ý đặt bút xuống, nhướng mi liếc nhìn Tô Miểu đang đứng trên bục giảng, khóe miệng nhếch lên một nụ cười: “Một hình xăm tôi bị trừ hơn mười điểm, tôi quyết tâm thay đổi bản thân, kiếm lại số điểm, lớp trưởng đại nhân sẽ cho cơ hội chứ.”
Giọng nói phát ra từ cổ họng bị viêm của anh khàn khàn và gợi cảm, và các học sinh đều cười theo, chỉ có nhịp tim của Tô Miểu... hơi mất kiểm soát: “Sau này phải làm phiền bạn học Trì Ưng rồi.”
“Khách khí rồi.”
Tần Tư Dương nhìn thiếu niên bên bệ cửa sổ.
Anh không để ý tới điểm số, mấy tháng sau sẽ có vài cuộc thi... Anh có thể dễ dàng lấy cúp bù lại số điểm bị trừ này.
Trong lớp không có mấy ai dễ đối phó, đặc biệt là vài người ủy viên bị xuống chức kia, nhất định sẽ vạch lá tìm sâu.
Anh sợ cô gái nhỏ vừa mới đến này, sẽ bị những người này gặm nhấm đến tận xương tủy.
Khoảnh khắc Trì Ưng nghiêng đầu, thấy Tần Tư Dương đang nhìn mình.
Anh đảo đôi mắt đen láy sang một bên, thẳng thắn nhìn cậu ta, dường như nói với cậu ta một điều chắc nịch rằng——
Người, là anh bảo vệ chắc chắn rồi.
…
Trong hành lang yên tĩnh buổi tối, cô gái ngồi dựa vào tường, không quan tâm sàn nhà bụi bặm làm vấy bẩn chiếc váy LV mới mua.
Nỗi đau quá lớn và không thể kiểm soát, nhưng cô không nghẹn ngào hay khóc lóc, nước mắt lặng lẽ chảy, thỉnh thoảng cô lấy khăn giấy nhàu nát lau đi khóe mắt đỏ hoe.
Tần Tư Dương đi đến bên cạnh cô ta, bóng người mảnh khảnh lặng lẽ đứng một hồi, cuối cùng ngồi ở bên cạnh, ân cần lau nước mắt cho cô ta.
Từ nhỏ đến lớn đều như vậy, mặc dù cậu ta chỉ lớn hơn cô ta vài phút, nhưng cậu ta là anh trai.
Anh trai nên bảo vệ em gái và ngăn cô ấy khỏi bất kỳ tổn hại nào, đặc biệt là trong một gia đình như cậu ấy, nơi bố mẹ dường như bất hòa, mối quan hệ đã tan vỡ và chỉ còn lại những lợi ích lạnh lùng.
Đặc biệt, cậu ấy nên vì em gái mình mà che chở một mảnh trời, để em ấy cảm nhận được hơi ấm của tình cảm gia đình duy nhất còn sót lại.
Anh đưa tay ra và ôm cô gái đang khóc vào lòng, nhẹ nhàng an ủi cô.
Ở trong lòng anh trai, Tần Tư Nguyên cuối cùng cũng bật khóc: “Anh, anh nói xem có phải cậu ấy có người mỉnh thích rồi.”
"Tại sao cậu ấy lại tranh cử làm lớp phó chứ, rõ ràng cậu ấy chẳng muốn quản chuyện gì cả.”
“Em thích cậu ấy lâu như vậy, em xếp cả một lọ hạc giấy bỏ vào tủ của cậu ấy, em lưu giữ từng bức ảnh cậu ấy chụp, em còn nhớ cậu ấy không ăn cay, ghét mùi khói thuốc, sợ lạnh, mùa đông hay bị viêm mũi... Em nhớ từng thói quen của cậu ấy, mấy ngày nay cậu ấy bị cảm, ngày nào em cũng đếm cơn ho của cậu ấy xem có đỡ hơn không, em còn đưa thuốc cho cậu ấy...”
Nỗi buồn trong lòng Tần Tư Nguyên hòa lẫn với nước mắt, tất cả đều chảy vào trong lòng người anh trai thân yêu nhất của cô ta——
“Cả đời này em chưa từng vì ai mà làm nhiều như thế, nhưng cậu ấy vẫn thích người khác, thật sự là… cậu ấy từ chối em, em không buồn một chút nào, bởi vì cậu ấy từ chối tất cả những nữ sinh tỏ tình với mình. Nhưng người cậu ấy thích, em thật sự không thể chấp nhận được, chỉ cần nghĩ đến… tim em cứ như có hàng ngàn con kiến đang gặm nhấm, anh, anh giúp em đi, quan hệ của anh và cậu ấy gắn kết như vậy, anh đừng để cậu ấy thích người khác có được không…”
Tần Tư Dương vỗ vỗ lưng cô an ủi: “Muốn có được tình yêu và sự tin tưởng của cậu ấy là một chuyện không hề dễ dàng. Tên nhóc đó vừa ấm áp lại vừa lạnh lùng, tự xây cho mình một bức tường cao như ngục tù, không phải ai cũng có tư cách bước vào trái tim cậu ấy.”
Ngay cả cậu ta, cũng phải mất gần mười năm để trở thành bạn với Trì Ưng.
Vì vậy, nếu không phải là những vấn đề nguyên tắc lớn, Trì Ưng cũng sẽ không dễ dàng đoạn tuyệt với cậu ta.
Tần Tư Nguyên chớp chớp đôi mắt long lanh, nhìn Tần Tư Dương với vẻ khó hiểu.
Có một số chuyện Tần Tư Dương không tiện nói ra, nhưng nhìn em gái đau khổ như vậy, cậu ta chỉ có thể nói cho cô ta biết ——
“Lúc trước anh có nói qua với em, anh càng thiên vị giúp đỡ em, Trì Ưng sẽ càng giúp đỡ Tô Miểu, còn nhớ không?”
Cô gật đầu, rồi thở dài: “Nhưng anh là anh trai của em, anh không giúp em thì giúp ai chứ. Cậu ấy là gì của cô ta chứ, dựa vào đâu mà giúp cô ta.”
Ngoài thích ra, Tần Tư Nguyên không tìm ra lý do khác.
“Lúc hai người xăm hình, đều lựa chọn cùng một hình xăm.” Tần Tư Dương nói với vẻ mặt không cảm xúc, “Hai người bọn họ xuất thân không giống nhau, tính cách không giống nhau, gia cảnh càng cách nhau một trời mợt vực, nhưng… bọn họ đều khát vọng và theo đuổi cùng một mục tiêu.”
Tần Tư Nguyên bĩu môi: “Là cái gì chứ.”
“Tự do.”
“Anh, anh nói thật bay bổng, ai mà không muốn tự do, em còn đang suy nghĩ lung tung, hi vọng bố đừng quản em, mẹ đừng cằn nhằn nữa...”
Tần Tư Dương nhìn em gái đầy cưng chiều: “Không giống nhau.”
Tần Tư Nguyên lại bĩu môi: “Có gì không giống nhau chứ.”
“Lúc Trì Ưng ra đời, không phải dáng vẻ mà em nhìn thấy bây giờ.”
Vừa dứt lời,Tần Tư Nguyên lập tức bình tĩnh trở lại, nghiêm túc nhìn Tần Tư Dương: “Là ý gì chứ?”
“Cậu ấy không phải là một đứa trẻ bình thường, sau khi cậu ấy được sinh ra, tất cả các chỉ số quan trọng đều cho thấy sự bất thường, cậu ấy gần như kiệt sức, các cơ quan nội tạng bị dính vào nhau, thậm chí nhiều hơn người khác một ngón tay. Theo cách hiểu thông thường, cậu ấy là một dị tật, một quái thai... ”
Tần Tư Viễn che miệng: “Trời ạ!”
“Lúc đó, bác sĩ khẳng định rằng đứa trẻ sẽ không sống được bao lâu, nhưng cậu ấy đã sống sót, nhờ hết ca phẫu thuật này đến ca phẫu thuật khác, cậu ấy đã trải qua tuổi thơ địa ngục, nhưng không khỏe mạnh, khi anh gặp cậu ấy, cậu ấy gầy trơ xương, giống như một con chim sẻ nhỏ gầy guộc.”
Tần Tư Dương lắc đầu, “Tất cả mọi người đều từ bỏ cậu ấy, kể cả bố mẹ cậu ấy, rất nhanh sau đó bọn họ lại sinh thêm một đứa con, một đứa trẻ khỏe mạnh bình thường, thừa hưởng tất cả gien tốt của họ.”
Tần tư Nguyên không thể chấp nhận được: “Trên đời này sao lại có kiểu bố mẹ như vậy chứ!”
“Trên đời này có quá nhiều kiểu bố mẹ như vậy rồi.”
Tần Tư Dương nhìn đứa em gái ngây thơ và non nớt của mình, “Trước khi Trì Ưng được sinh ra, có bao nhiêu người đặt kỳ vọng vào đứa trẻ này, cậu ấy là con trai cả của nhà họ Trì, là kết tinh của bố mẹ có gen ưu tú như vậy. Tuy nhiên, nhìn thấy cậu ấy sinh ra với dáng vẻ như vậy, người làm bố làm mẹ theo chủ nghĩa cầu toàn kia là những người đầu tiên không thể chấp nhận, huống chi là gia tộc cậu ấy…”
Tần Tư Nguyên im lặng, một lúc lâu sau, cô nắm lấy tay áo anh trai và hỏi: “Cậu ấy rõ ràng là ưu tú như vậy, đẹp trai như vậy, làm sao anh ấy có thể trông giống một quái thai!”
“Sự ra đời của Trì Ưng, đã trở thành một nỗi ô nhục đối với gia tộc, đã trở thành một đối tượng mà bố mẹ kiêu hãnh kia muốn quên đi và xóa bỏ. Sau khi sinh thêm một đứa con, họ càng phớt lờ cậu ấy hơn. Từ lúc sinh ra cơ thể cậu ấy đã yếu ớt, lại không được chăm sóc tận tình, thậm chí có vài lần sốt cao suýt chết, chỉ có bảo mẫu ở bên cạnh cậu ấy.”
“Trong hoàn cảnh như vậy, đứa trẻ đó trưởng thành sớm, quyết tâm tìm lối thoát cho mình. Khi cậu ấy tám tuổi, ông nội cậu ấy chuyển đến một biệt thự ở ngoại ô, cho cậu ấy ở trong căn nhà cũ ở tứ hợp viện. Lúc đó anh tình cờ ở bên cạnh căn nhà cậu ấy ở, lúc này mới có cơ hội kết giao bạn bè với cậu ấy.”
Lòng Tần Tư Nguyên thắt lại, không tự chủ được đau nhói: “Sau đó thì sao?”
“Trong trí nhớ của anh, ngày ngày bất kể sáng tối tên nhóc kia đều không ngừng được chạy bộ, rèn luyện thân thể, cây sào trúc vốn gầy gò ốm yếu, đột nhiên phát lên toàn thân cơ bắp.”
Tần Tư Dương dừng một chút, như là nhớ tới cái gì, “Có một lần trời mưa to, anh nhìn thấy cậu ấy chạy dưới mưa, ánh mắt kiên nghị cùng khí thế muốn phá vỡ mọi thứ, lúc ấy em sẽ thật sự cảm thấy... sẽ không có bất kỳ ràng buộc nào có thể ngăn được đôi cánh của cậu ấy.”
Tần Tư Nguyên nghĩ về dáng vẻ hiện tại của Trì Ưng và quái thai mà anh trai nói, họ hoàn toàn khác nhau!
Có trời mới biết... Làm thế nào mà anh đã thoát khỏi dị tật bẩm sinh khủng khiếp này trong suốt ngần ấy năm, biến mình thành hình hài như bây giờ.
“Tất cả thời gian ngoại trừ thể thao, cậu ấy đều nhốt mình trong phòng sách, đọc tất cả các loại sách, ông của cậu ấy có cả một bộ sưu tập sách dưới tầng hầm, về cơ bản cậu ấy một mình chiếm giữ nó. Và phải nói rằng, cậu ấy thực sự thông minh, đúng vậy, đây có lẽ là lợi thế duy nhất của Trì Ưng vào thời điểm đó.”
Tần Tư Nguyên trầm ngâm: “Cho nên cậu ấy có thể dễ dàng giành được huy chương vàng trong bất kỳ cuộc thi nào.”
“Mọi người đều cho rằng cậu ấy là thiên tài, nhưng khi sự siêng năng của một thiên tài vượt qua 99% số người trên thế giới, em có thể dễ dàng tưởng tượng, cậu ấy sẽ khí thế và rạng rỡ như thế nào.”
Tần Tư Nguyên biết, biết anh rực rỡ như thế nào, đã trở thành mong muốn lớn nhất trong cuộc đời này của cô ấy.
Cô ấy muốn có được anh, muốn điên dại rồi.
“Nhưng... Tại sao Trì Ưng lại đến thành phố C chứ?”
“Bởi vì cậu ấy quá chói mắt.” Vẻ mặt Tần Tư Dương không chút thay đổi, “Là một tiểu quái vật dị hình dị dạng như vậy, nhưng tốc độ trưởng thành của cậu ấy thật sự kinh người! Ông cụ càng ngày càng xem trọng cậu ấy, cứ tiếp tục như vậy, chỉ e là những lang sói lăm le như chết đói xung quanh kia sẽ xâu xé tận xương tủy cậu ấy.”
“Chẳng lẽ ông của anh ấy không bảo vệ anh ấy sao?”
“Mối quan hệ lợi ích trong gia tộc, phức tạp rắc rối, ông cụ chỉ muốn sự cân bằng, Trì Ưng rất hiểu thời thế, dũng cảm rút lui, không muốn làm khó ông mình, chủ động rời đi.”
Tần Tư Nguyên cũng xuất thân trong hào môn, biết rằng trong gia đình kiểu này, tình cảm gia đình không hoàn toàn thuần khiết, bởi vì nó luôn luôn đi kèm với lợi ích...
“Vừa hay thành phố C là nơi mà ông cậu ấy từng bôn ba, thập niên 90 ông cụ làm ăn buôn bán tại cầu Triều Thiên Môn tạo nên gia nghiệp, kiếm được cả gia tài. Trì Ưng lựa chọn đơn độc đến thành phố C, cũng là đã hạ quyết tâm phấn đấu tìm kiếm tiền đồ rộng mở.”
“Thì ra là vậy...”
Nước mắt Tần Tư Nguyên khô dần trên khuôn mặt, hồi lâu vẫn không thể định thần.
Tất cả những gì cô biết là Trì Ưng có một gia thế vô cùng hào nhoáng, một gia đình giàu có ở phía bắc, bố là diễn viên kiêm siêu sao, còn mẹ là kỹ sư hàng không vũ trụ, xinh đẹp và đáng kính nhường nào.
Nhưng đằng sau chuyện này, ai có thể ngờ rằng con đường trưởng thành của anh... lại đẫm máu và tàn khốc như vậy.
Vì vậy, giống như những gì anh trai đã nói, anh đã trải qua như vậy, anh lại càng xa lánh và thờ ơ với tình cảm, không phải ai cũng có tư cách bước vào trái tim anh, và càng khó để khiến anh có thể bỏ tâm tư và hi sinh.
Anh chẳng tin tưởng ai cả.
“Vậy nên em hiểu tại sao cậu ấy lại bảo vệ Tô Miểu rồi chứ.” Tần Tư Dương ngẩng đầu nhìn ánh hoàng hôn nhu hòa từ giếng trời chiếu vào, “Cậu ấy nhìn thấy chính mình trong cô gái khát khao được tự do đó.”
Có lẽ vận may của cả đời Tô Miểu, đều dành cho việc này rồi.
Hai con người hoàn toàn khác nhau, nhưng cô... nhận được sự thương hại của Trì Ưng.
“Anh, em hiểu rồi, em càng đối phó Tô Miểu, càng làm khó cậu ta, Trì Ưng sẽ càng giúp đỡ cậu ta, và càng ghét em.”
Tần Tư Dương gật gật đầu.
Tần Tư Nguyên thở dài: “Nhưng em không thể để cậu ta ở lại, cậu ta phải rời khỏi tư thục Gia Kỳ, chỉ cần em đuổi cậu ta đi rồi, Trì Ưng sẽ không bao giờ gặp lại cậu ta nữa!”
“Nếu em cố gắng hủy hoại thứ mà Trì Ưng để tâm đến một cách trắng trợn, tin anh, Trì Ưng cả đời này cũng sẽ không tha thứ cho em.”
“Như thế này không được thế kia cũng không xong, rốt cuộc em nên làm gì chứ!” Tần Tư Nguyên không nhịn được, nhíu mày mất kiên nhẫn, “Nếu nói như vậy, em không được đụng đến cậu ta!”
“Không hẳn.”Tần Tư Dương điềm đạm nói, “Kiềm chế tính tình, làm bạn với cô ấy, cho dù không thể làm bạn, bạn học bình thường cũng không sao. Chung quy đừng công khai bắt nạt cô ấy.”
“Cái gì chứ! Anh bảo em làm bạn với cậu ta, anh điên rồi sao! Con nhỏ đê tiện đó...”
“Trước tiên, đừng có gọi đê tiện này đê tiện nọ. Sau đó, cũng đừng nên mắng người, đặc biệt đừng nói lời tục tĩu trước mặt Trì Ưng...”
Tần Tư Nguyên vội im lặng, tính khí cô ta nóng nảy, đôi khi không thể kiểm soát bản thân.
Nhìn thấy vẻ mặt em gái xụi lơ, Tần Tư Dương trầm giọng nói: “Nếu không bỏ chút tâm tư, chỉ biết khóc, vĩnh viễn cũng không đạt được điều tốt nhất.”
Tần Tư Nguyên nhìn anh trai, nhưng lại thấy ánh mắt trước giờ chưa từng nhìn thấy qua, rất lạ lẫm——
“Thông minh một chút.”
Danh sách chương