Tô Miểu đứng ngoài cửa nhìn mấy chữ Trung tâm trị liệu tâm lý, chậm chạp không chịu dời bước, cho đến Trì Ưng nắm tay cô, kéo vào.
"Thần thần bí bí, em còn tưởng anh dẫn em đến căn cứ bí mật gì nữa chứ, hóa ra là phòng khám tư vấn tâm lý. Cũng không phải em chưa từng tới, vậy mà cũng vòng vo không nói với em."
Tô Miểu dường như đã quen với những nơi thế này, chủ động bước tới thang máy.
Trì Ưng sợ cô xem nhẹ nơi này, cố ý nói: "Đây không phải phòng khám tư vấn tâm lý miễn phí mà trường đại học của em thành lập trước đây. Bác sĩ Hứa là bậc thầy tư vấn tâm lý cấp đặc biệt quốc gia, không chỉ tiếp nhận chẩn đoán cho bệnh nhân, mà còn tiếp nhận chẩn đoán cho các bác sĩ tâm lý, là chuyên gia uy tín nhất trong ngành."
"Ơ? Bác sĩ tâm lý?"
"Ừm, bác sĩ trị liệu tâm lý thường tiếp xúc quá nhiều với cảm xúc tiêu cực, cũng sẽ sinh ra bệnh tâm lý, vậy nên người cố vấn tâm lý cũng sẽ tiến hành chữa trị cho họ."
Trì Ưng kiên nhẫn giải thích, "Mỗi một người ít nhiều gì đều có cảm xúc tiêu cực tăm tối, chuyện này rất bình thường, ngay cả bác sĩ tâm lý cũng khó mà tránh khỏi. Vậy nên nên em không cần tự ti."
"Anh giải thích với em nhiều như vậy, là vì sợ em tự ti phải không?"
Trì Ưng thản nhiên cười: "Thật ra thì anh muốn nói với em là phí khám bệnh hôm nay rất đắt, em đừng xem nhẹ buổi khám bệnh này."
Nhắc tới chuyện này, Tô Miểu người ngày thường hay tính toán chi li lập tức hăng hái hẳn lên, tóm chặt anh dò hỏi: "Bao nhiêu tiền?"
"Cỡ tiền lương một năm của em."
"Trì Ưng!" Tô Miểu sợ ngây người, "Sao lại đắt thế!"
"Anh nói rồi, bác sĩ Hứa là một chuyên gia trong ngành cố vấn tâm lý, anh hẹn trước một tháng mà còn không lấy được số, hôm nay là lần khám bệnh đặc biệt."
"Vậy cũng quá đắt!"
Trì Ưng nắm lấy xương bả vai mỏng manh của cô, một cái tay khác nhận lấy túi vải trong tay cô: "Chỉ cần em có thể vui vẻ chút, chồng em sẽ không tiếc bất cứ giá nào."
Cuối cùng Tô Miểu vẫn cắn răng đáp ứng, chuẩn bị tâm lý một cách nghiêm túc, thầm nghĩ nhất định không thể lãng phí cơ hội lần này.
Tốn nhiều tiền vậy mà!
Thấy Trì Ưng mang hũ tro cốt đi, cô quyến luyến không thôi lại quay đầu nhìn lần nữa.
"Được rồi, em nói chuyện với bác sĩ, anh cũng nói chuyện với mẹ một lát."
Tô Miểu quay đầu dặn dò: "Vậy anh không được mang mẹ vào nhà vệ sinh nam."
"..."
Bác sĩ Hứa là một người đàn ông lịch sự mang mắt kiếng, mặc áo khoác blouse trắng. Thấy Tô Miểu, anh ấy ôn hòa cười một tiếng: "Xin chào cô Trì, giám đốc Trì đã giúp cô hẹn trước lần chẩn trị này."
Tô Miểu lại quay đầu nhìn Trì Ưng, anh nói với bác sĩ: "Anh gọi cô ấy Tô Miểu là được."
"Được."
Giọng nói của Bác sĩ Hứa rất dịu dàng, mang theo một sức mạnh nào đó khiến người ta yên lòng. Anh ấy nói với Tô Miểu: "Cô không cần căng thẳng, chúng ta chỉ tùy tiện trò chuyện chút thôi."
"Tùy tiện trò chuyện một chút... Mà cũng đắt như vậy sao?"
Trì Ưng xoa đầu cô: "Em là bệnh nhân kiểu gì đấy, đến bác sĩ cũng dỗi?"
Bác sĩ Hứa không để ý, mỉm cười: "Chúng ta sẽ dùng phương thức thôi miên để “tùy tiện trò chuyện một chút”. Cô yên tâm, nếu không có chuyển biến đáng kể, tôi sẽ hoàn lại toàn bộ số tiền cho cô."
"Bác sĩ không cần để ý đến cô ấy." Trì Ưng nói, "Tính cô ấy trẻ con."
"Vậy thì mời cô vào phòng thôi miên với tôi." Bác sĩ Hứa vừa nói, vừa đón Tô Miểu vào một gian phòng tối.
Tô Miểu nhìn căn phòng kín này, lại nhìn bác sĩ Hứa. Giống như một con thú nhỏ, cô luôn có cảm giác không tin tưởng và cảnh giác nào đó đối những người đàn ông xa lạ. Cô kéo vạt áo Trì Ưng: "Anh vào với em, được không?"
Trì Ưng kéo tay cô ra, đặt ở lòng bàn tay mình rồi dùng sức ấn ấn một chút: "Hoàng tử bé không thể thay Hoa Hồng quang hợp, em cần phải đối mặt một mình."
Cô suy nghĩ một chút, cũng cảm thấy vậy bèn đi vào trong với bác sĩ Hứa.
Trì Ưng ngồi ở căn phòng nghỉ có ba mặt cửa sổ sát ở lầu hai. Trợ lý của bác sĩ Hứa rót cho anh một ly trà hoa, rồi đưa cho anh cái máy tính bảng.
Từ máy tính bảng anh có thể nhìn thấy phòng thôi miên thông qua camera trực tiếp vô thanh. Điều này nhằm đảm bảo sự an toàn và riêng tư tuyệt đối.
Trì Ưng đương nhiên là là kiểu người dùng ai thì không nghi ngờ người đó. Anh lịch sự nói tiếng cám ơn với trợ lý, rồi tiện tay lấy một quyển tạp chí “Tạp chí địa lý quốc gia” trên kệ. Lật xem mấy tờ, tầm mắt anh khẽ nâng, rơi vào hũ trong cốt nằm trong túi vải trên bàn.
"Mẹ thử nhìn con gái của mẹ xem." Anh lầm bầm trong miệng, giọng nói bình thản, "Nhìn xem chỉ vì một ý nghĩ sai lầm của mẹ năm đó mà mang lại tai họa thế nào cho cuộc đời cô ấy."
Hồi lâu sau, anh nở một nụ cười khổ, nâng ly lên chào với hũ tro, "Chuyện năm đó, cả hai chúng ta đều có trách nhiệm. Mẹ đẩy cô ấy xuống vực sâu, còn con thì ném cô ấy xuống dưới."
"Bây giờ con muốn cứu cô ấy."
Trì Ưng buông ly nước xuống, đầu ngón tay thon dài xoa xoa khóe mắt, nhìn ánh mặt trời ngoài cửa sổ, "Con phải giúp cô khôi phục lại dũng khí, và con sẽ không tiếc bất cứ giá nào."
Hai giờ sau, cuộc trò chuyện giữa Tô Miểu và bác sĩ tâm lý kết thúc.
Sắc mặt bác sĩ Hứa dường như không tốt lắm, ra hiệu bằng mắt với Trì Ưng.
Trì Ưng đưa chìa khóa xe cho Tô Miểu: "Em ra xe chờ một lát, anh nói chuyện với bác sĩ."
Tô Miểu nghe lời gật đầu một cái.
Đi tới phòng tiếp khách, bác sĩ Hứa đưa cho Trì Ưng một ly nước.
Trì Ưng thấy sắc mặt anh ấy nặng nề, nghĩ hẳn là tình huống không mấy lạc quan, chưa uống nước đã mở miệng hỏi thẳng: "Bác sĩ, có lời gì xin cứ nói."
"Cậu Trì, vợ của cậu... Cô ấy bị mắc chứng tâm thần nhẹ."
"Chứng tâm thần?"
"Chính là rối loạn hoán đổi phân ly, nói theo cách thông thường thì đây là chứng bệnh mà bệnh nhân sẽ xuất hiện một ít ảo giác, cho rằng những tưởng tượng... Hoặc là trong những sự việc trong mơ thật sự đã xảy ra ngoài đời thật."
"Nguyên nhân dẫn đến chứng bệnh này là gì?"
Bác sĩ Hứa đưa cho Trì Ưng một ly nước, giải thích: "Có rất nhiều nguyên nhân, ví dụ như áp lực cuộc sống bất ngờ ập đến, mâu thuẫn nội tâm, tự kỷ ám thị. Những điều này đều sẽ khiến cô sinh ra suy nghĩ chủ quan... Nghe cô ấy nói từ thời đại học đã có chướng ngại tâm lý rồi, bây giờ bệnh tình... Càng ngày càng nghiêm trọng."
Trì Ưng nghe bác sĩ nói vậy, trái tim lạnh một nửa.
Những hành động không bình thường trong mấy ngày liên tiếp đều đã có lời giải thích hợp lý.
Nhưng Trì Ưng thật không nghĩ tới, bệnh của cô đã nghiêm trọng đến mức này mà vẫn còn ở trước mặt anh vờ như không có chuyện gì.
"Cô ấy vẫn luôn là một cô gái rất kiên cường." Trì Ưng nhớ lại nói, "Ít nhất tôi biết rằng cô ấy hẳn sẽ không bởi vì mẹ qua đời, và sự quay lưng của tôi năm đó... mà bệnh thành như vậy. Nhất định còn có những nguyên nhân khác."
Nếu như Tô Miểu là cô gái như thế, năm đó Trì Ưng đã không lựa chọn làm ra quyết định như vậy.
Anh nhìn bác sĩ Hứa: "Tôi có thể biết rốt cuộc cô ấy có suy nghĩ chủ quan gì không?"
Trước đó bác sĩ Hứa đã nhận được email của Trì Ưng, biết toàn bộ mọi chuyện mà Tô Miểu đã trải qua. Anh ấy lắc đầu một cái: "Vừa nãy tôi đã tiến hành thôi miên sâu, có một đoạn ký ức lúc nhỏ bị cô ấy lựa chọn quên đi, sợ rằng đó mới là nguồn gốc khiến cô ấy sinh ra chứng bệnh tâm thần này."
Trì Ưng ngẩn người.
Anh vẫn cho rằng Tô Miểu thành ra như vậy, là vì cảnh ngộ mấy năm này. Nhưng khi nghe bác sĩ nói lời này, anh lại cảm thấy dường như vẫn còn bí ẩn nào đó.
"Lựa chọn quên đi?"
"Đúng vậy, nếu một người trong thời thơ ấu từng trải qua một sự việc khiến người đó tổn thương, đau khổ đến nỗi... Trái tim thật sự khó mà chịu được, lúc này bộ não sẽ vì tự vệ mà lựa chọn quên đi đoạn ký ức kia."
Bác sĩ Hứa cố gắng hết sức dùng những từ ngữ thông dụng giải thích với anh, "Mặc dù tầng ký ức nông của não bộ đã quên đi sự kiện kia, nhưng nó vẫn lưu lại trong tầng tiềm thức sâu. Một ngày nào đó, khi đau đớn lại ập đến lần nữa, đoạn trí nhớ kia sẽ thức tỉnh. Nó thậm chí có thể khơi gợi chứng tâm thần, cũng chính là ảo giác của cô ấy."
Trái tim Trì Ưng thít chặt lại: "Vậy... Bác sĩ đã tìm được đoạn ký ức kia chưa?"
"Thông qua thôi miên, tôi đúng là đã tìm được đoạn ký ức kia, nhưng những gì cô ấy miêu tả rất rời rạc. Tôi suy đoán, có lẽ khi còn bé cô ấy đã tận mắt nhìn thấy cảnh tượng mẹ bị nam giới xâm hại, hơn nữa rất có thể... Cảnh tượng ấy còn vô cùng tàn nhẫn và bạo lực."
Bàn tay Trì Ưng nắm chặt cái ly, móng tay trắng bệch, mu bàn tay nổi lên gân xanh.
Anh không cách nào tưởng tượng được trải nghiệm đó là như thế nào.
Mẹ là nguồn gốc mang lại cảm giác an toàn lớn nhất cho một đứa trẻ, nhưng cô lại phải trơ mắt nhìn người mẹ mà mình ỷ lại nhất bị người ta...
Tâm hồn phải chịu nỗi đau thế nào, mới có thể khiến cho bộ não của cô lựa chọn quên đi đoạn ký ức đó chứ!
Trì Ưng không dám nghĩ.
Bác sĩ Hứa tiếp tục nói: "Cậu nói mẹ cô ấy qua đời, còn cô ấy vẫn luôn hoài niệm bà ấy, có lẽ nhớ thương quá độ đã khơi dậy trải nghiệm đau thương đã chôn sâu trong tuổi thơ của cô ấy."
Lòng của Trì Ưng rất loạn, con ngươi đen nhánh tựa như không cách nào tập trung lại được.
Bác sĩ Hứa cho anh mấy phút để tiêu hóa những thông tin vừa rồi, lại rót cho anh một ly trà nữa.
Một lát sau, Trì Ưng hỏi: "Người đàn ông kia... Là ai?"
"Thời điểm trải qua sự việc đó, cô ấy còn quá nhỏ, trí nhớ rất mơ hồ, nhưng ấn tượng sâu sắc duy nhất chính là trên mặt người đàn ông đó có vết bớt màu đen."
Trì Ưng nhíu mày: "Bớt đen sao?"
Bác sĩ Hứa nhắc nhở: "Bởi vì đoạn ký ức này ẩn giấu rất sâu, nếu như không dùng biện pháp thôi miên, tôi sợ rằng khó mà biết được. Vậy nên mong cậu cố gắng đừng nhắc tới chuyện này, để tránh kích thích cô ấy. Mọi phương pháp điều trị đều phải được tiến hành dưới sự trợ giúp của bác sĩ chuyên nghiệp."
"Tôi biết rồi, bác sĩ cho tôi lịch hẹn lần điều trị sau đi." Trì Ưng không chút do dự nói, "Chỉ cần có thể trị hết bệnh cho cô ấy, giá cả tùy bác sỹ."
"Tôi nhất định sẽ dốc toàn lực điều trị. Nhưng thật ra, rất nhiều lúc để chữa khỏi bệnh tâm lý thường phải dựa vào chính mình... Nếu như cô ấy có thể tự mình vượt qua, dũng cảm bóp chết bóng ma trong lòng thì cũng chính là làm được chút ít công to."
"Tôi sẽ trợ giúp cô ấy."
...
Lúc ra khỏi Trung tâm trị liệu tâm lý đã là buổi trưa, Trì Ưng mở cửa xe: "Lên xe, bảo Tần Tư Dương gửi định vị vào điện thoại anh đi."
Tô Miểu thắt dây an toàn, bộ dạng uể oải dựa vào cửa sổ, tâm tình hậm hực.
"Sao vậy?" Trì Ưng bóp bóp cằm cô.
"Không biết nữa, sau khi tỉnh lại, em vẫn luôn cảm thấy trong lòng như có tảng đá đè lên, không nói ra được, nhưng rất khó chịu."
Trì Ưng nhớ bác sĩ Hứa đã nói, đoạn ký ức kia ẩn sâu trong tiềm thức của cô, mà mỗi lần thôi miên điều trị đều sẽ khiến nó dần dần thức tỉnh.
Cô nhất định phải tự mình vượt qua nó, bóp chết bóng ma trong lòng.
"Tình hình tệ lắm phải không?" Cô lo âu hỏi Trì Ưng, "Anh và bác sĩ trò chuyện lâu vậy mà."
"Vẫn ổn." Trì Ưng thản nhiên nói, "Bị bệnh chữa trị cho tốt, nhớ kỹ là không được giấu bệnh sợ thầy."
"Em chẳng thèm giấu bệnh sợ thầy đầu, em nhất định sẽ phối hợp với bác sĩ thật tốt, nếu không sao có thể giúp đỡ học sinh được. Em là cô giáo Tô hẳn hoi đó!"
Trì Ưng khẽ cười, kéo tay cô hôn một cái: "Tiểu Ưng của chúng ta vẫn luôn rất dũng cảm."
Khi chôn giấu những ký ức hẳn sâu và đau khổ kia, cô có thể biến thành dáng vẻ anh đã từng biết.
Quả thật rất dũng cảm.
Suốt cả chặ đường đều im lặng, lúc bọn họ tới thị trấn nhỏ Gurgou ở phía tây Tứ Xuyên, trời đã gần tối.
Cổ Nhĩ Câu nổi tiếng nhất là suối nước nóng, nơi đây có không ít du khách tới du ngoạn, vậy nên ngành công nghiệp du lịch bên này vô cùng phát đạt. Dọc con phố, bọn họ đều có thể thấy không ít tiếng rao mời chào khách của chủ quán hàng thỏ nướng, gà nướng bên đường.
Vừa xuống xe, Tô Miểu lập tức cảm nhận được nhiệt độ của vùng cao nguyên. Cái lạnh căm căm khiến cô không khỏi được khép chặt cổ áo.
Trì Ưng cởi áo chống gió của mình khoác lên người cô.
Cặp sinh đôi đang ở quán bar dưới lầu ra đón bọn họ. Tần Tư Nguyên mặc một chiếc áo khoác ghi lê lông vũ có họa tiết hoạt hình trông vừa xinh đẹp vừa đáng yêu. Cô ấy đi tới ôm vai người chị em của mình: "Hai người vậy mà kì kèo hết một ngày luôn! Kỳ nghỉ cũng qua hơn phân nửa rồi! Hai người đi làm cái gì vậy!"
Tô Miểu tức giận nói: "Người nào đó cảm thấy tớ có bệnh tâm thần nên dẫn tớ đi gặp bác sĩ."
"Ha ha ha ha ha." Tần Tư Nguyên cười lớn, hiển nhiên chỉ coi đây là lời đùa giỡn, "Cậu hài hước như vậy từ khi nào thế."
Chỉ có Tần Tư Dương đứng sau lưng lo âu nhìn Trì Ưng một cái, rất muốn hỏi tình huống thế nào, nhưng mấy lần đều không mở miệng.
Trì Ưng cũng không nói gì nhiều, đã đi vào sảnh lớn của quán rượu, lấy chứng minh thư của hai người ra ghi danh nhận phòng.
Thời điểm thuê phòng, Tô Miểu kéo tay Tần Tư Nguyên: "Tối nay tớ ngủ cùng cậu, lâu rồi không tâm sự với nhau."
Tần Tư Nguyên đẩy cô ra một cách vô tình: "Đó là chuyện không thể nào. Bạn trai tớ cũng tới, tớ nhất định phải cùng anh làm một đêm ở suối nước nóng không ngủ không nghỉ! Cậu nằm mơ à."
"..."
Cô ấy lại liếc anh trai một cái, thừa dịp Trì Ưng còn đang giải quyết thủ tục nhận phòng, vểnh môi với Tô Miểu: "Anh tớ nói anh ấy không ngại chia một nửa giường của anh ấy cho cậu đâu."
Tô Miểu đạp cô ấy một cước, hạ thấp giọng nghiêm túc uy hiếp: "Trì Ưng đang ở đây đấy, đừng nói giỡn bậy bạ!"
Tần Tư Nguyên cười híp mắt né tránh, đi về hướng thang máy: "Tớ trở về phòng với cục cưng của tớ đây, hai người nghỉ ngơi một lát, sau đó có thể xuống lầu ngâm suối nước nóng. Buổi tối chúng ta cùng ăn thỏ nướng."
Tô Miểu và Tần Tư Dương ngồi trên sofa lúng túng nhìn nhau, Tần Tư Dương nghiêm túc nói đùa một câu: "Anh trai đây đúng là không ngại chia cho em một nửa giường."
Lại không nghĩ rằng, giọng nói lạnh như băng của Trì Ưng từ sau lưng truyền tới: "Cậu không chia một nửa cái gì cho cô ấy?"
"..."
Tần Tư Dương: "Không có."
Rốt cuộc Tô Miểu cũng cười, nụ cười trong trẻo ngọt ngào, má trái hiện lên một lúm đồng tiền nho nhỏ. Chỉ là khi anh đưa mắt nhìn tới, cô lại lập tức lật mặt.
Bọn họ xách hành lý lên lầu, vào lúc Trì Ưng muốn đi theo vào phòng, Tần Tư Dương đã không kịp chờ đợi kêu anh vào phòng.
"Bác sĩ nói thế nào?"
"Là bệnh tâm thần."
"Bệnh tâm thần!!!" Tần Tư Dương sợ ngây người, "Làm sao có thể! Cô ấy vẫn rất tốt mà, sao lại mắc bệnh tâm thần!"
"Lúc nhỏ, cô ấy trải qua một chuyện rất kinh khủng, cuộc sống mấy năm này lại không được thuận lợi..."
Tần Tư Dương biết anh sẽ không nói nên cũng không hỏi thêm nữa. Anh ấy thở dài một hơi, xoay người dựa vào cửa sổ sát đất, không nói một lời nhìn ánh trăng sáng ngoài cửa sổ.
Mấy phút sau, Trì Ưng liếc nhìn anh ấy, khóe môi lãnh đạm nói: "Cậu nghĩ đúng rồi."
"Cậu biết tớ đang nghĩ gì à?"
"Cậu đang nghĩ, nếu cô ấy theo cậu thì cũng sẽ không có dáng vẻ như hôm nay." Cảm xúc của Trì Ưng thoáng bình ổn lại một chút, ngữ khí vẫn lãnh đạm, "Cậu sẽ quan tâm cô, sẽ không để cô ấy chịu loại tra tấn tinh thần này."
Tần Tư Dương cười nhạt: "Cậu mẹ nó đúng là thông minh, trở về lâu như vậy lại không nhìn ra sự bất ổn của cô ấy."
"Từ trước đến giờ cô ấy vẫn giỏi ngụy trang. Ở trước mặt tớ... Cô ấy luôn cố gắng để lộ bộ mặt tốt nhất."
"Cậu nhìn đi, đây chính là chỗ có vấn đề. Khi ở cùng cậu, cô ấy rất áp lực. Từ ngày đầu tiên cô ấy đến tư thục Gia Kỳ, tớ cũng đã nói, hai người không hề xứng đôi, nếu cưỡng ép ở chung một chỗ sẽ rất mệt mỏi."
"Đây là lựa chọn của cô ấy." Trì Ưng cúi đầu, chơi đùa chiếc bật lửa hàng nhái đã lắng đọng bụi trần bao năm, "Cô ấy thích người ưu tú, bởi vì cô ấy cũng muốn trở nên ưu tú hơn."
Nhiều năm như vậy, cô vẫn luôn đấu tranh, tới bây giờ chưa từng có giây phút nào buông lỏng, cho dù là hiện tại.
...
Tô Miểu thay một bộ đồ tắm gồm hai món màu xanh nhạt viền lá sen, đi xuống khuôn viên suối nước nóng dưới lầu.
Tần Tư Nguyên và Quý Khiên ngâm mình trong một cái ao có hàng rào vây quanh.
Làn da Quý Khiên thiên vàng, nhưng cả người đều là những khối cơ bắp cường tráng, cảm giác vô cùng mạnh mẽ, lại trầm mặc ít nói, không thích biểu đạt nhiều.
Tần Tư Nguyên ở bên cạnh anh ấy lải nhải hệt như một con chim sẻ nhỏ, anh vậy mà cũng có thể nhẫn nại.
Thấy Tô Miểu tới, cô ấy vội vàng giơ tay gọi cô lại: " Cục cưng, chúng tớ ở bên này nè!"
"Hai người ngâm đi." Tô Miểu không chút do dự lựa chọn cái ao kế bên hàng rào của bọn họ.
"Ơ! Ngâm chung với nhau đi!"
"Ngượng muốn chết."
"Có gì đâu mà ngượng."
"Tớ chẳng thèm làm kỳ đà cản mũi đâu." Tô Miểu đi vào ao nhỏ kế bên, một mình thoải mái ngâm nước nóng...
Tần Tư Nguyên nghiêng đầu, nhìn về phía người đàn ông đang xụ mặt, nghiêm nghị bên cạnh: "Dọc đường đi anh không nói một lời, có phải anh không thích cùng bọn em ra ngoài chơi không? Mặt cứ xụ xuống, không nói chuyện với anh trai em, còn phải để em lúng túng cố gắng tìm đề tài."
"Không có gì có thể nói." Quý Khiên cất giọng bình thản, "Anh và cậu ấy không phải người trong một thế giới, không có tiếng nói chung."
"Vậy anh và em cũng không phải người trong một cá thế giới, cũng không có tiếng nói chung hả?"
Quý Khiên nghiêng đầu nhìn cô gái bên cạnh. Gò má cô hiện lên màu đỏ ửng, ngũ quan tươi đẹp trong sáng như vậy. Mày không vẽ tự đậm, môi không tô tự đỏ, dường như không cần bất kỳ sự chải chuốt trang điểm nào. Dáng vẻ không trang điểm ấy lại làm rung động lòng người đến nhường này.
Lần đầu tiên nhìn thấy cô, anh cảm thấy cô gái này mắt to mày rậm, tướng rất có phúc, nhìn cô cũng có vẻ rất sôi nổi.
Cuộc sống của anh quá vắng lặng.
Con người thường thiếu thứ gì thì sẽ muốn có được thứ đó. Anh luôn hướng tới phần sôi nổi này trên người Tần Tư Nguyên, và khát vọng được có nó.
"Chúng ta đúng là không có nhiều tiếng nói chung."
Hàng mày Tần Tư Nguyên nhếch lên một cái, đang muốn tức giận thì Quý Khiên lại ôm lấy vai cô, "Nhưng anh thích nghe em nói chuyện, bất kể em nói chuyện gì, anh đều thích nghe."
Cô cong môi cười, đưa tay ôm lấy anh: "Vậy anh đừng lạnh mặt nữa nhé, anh trai em vốn đã không thích anh. Anh như vậy anh ấy lại càng không thích nữa."
"Anh ấy không thích anh là chuyện rất bình thường."
"Nhìn đi, quan hệ của hai người không tốt, người rơi vào tình thế khó xử là em đây nè! Bố mẹ em đều có gia đình riêng rồi, bọn họ đều mặc kệ em, chỉ có anh ấy quan tâm em thôi."
"Chỉ cần anh và em bên nhau, sẽ không có ngày mà anh ấy xem trọng anh đâu." Quý khiên bình tĩnh nói, "Anh không cần ai để ý, cũng sẽ không đi lấy lòng ai."
Tần Tư Nguyên biết cái tính cứng đầu của người đàn ông này, cô cũng rất chừng mực, không miễn cưỡng anh nữa, chỉ dựa vào bờ vai rộng rãi của anh, nhắm mắt nghỉ ngơi…
"Mấy người bạn trai trước kia đều là giả, vui đùa một chút mà thôi. Anh Khiên, em chỉ từng thật lòng với một mình anh thôi."
"Anh biết mà, Sủi Cảo."
"Em cũng chưa từng làm với bọn họ."
Bên hàng rào kế bên, Tô Miểu nghe lén rất lâu bỗng nhiên quay đầu: "Hả?"
"Tô Miểu! Im miệng!"
"Thần thần bí bí, em còn tưởng anh dẫn em đến căn cứ bí mật gì nữa chứ, hóa ra là phòng khám tư vấn tâm lý. Cũng không phải em chưa từng tới, vậy mà cũng vòng vo không nói với em."
Tô Miểu dường như đã quen với những nơi thế này, chủ động bước tới thang máy.
Trì Ưng sợ cô xem nhẹ nơi này, cố ý nói: "Đây không phải phòng khám tư vấn tâm lý miễn phí mà trường đại học của em thành lập trước đây. Bác sĩ Hứa là bậc thầy tư vấn tâm lý cấp đặc biệt quốc gia, không chỉ tiếp nhận chẩn đoán cho bệnh nhân, mà còn tiếp nhận chẩn đoán cho các bác sĩ tâm lý, là chuyên gia uy tín nhất trong ngành."
"Ơ? Bác sĩ tâm lý?"
"Ừm, bác sĩ trị liệu tâm lý thường tiếp xúc quá nhiều với cảm xúc tiêu cực, cũng sẽ sinh ra bệnh tâm lý, vậy nên người cố vấn tâm lý cũng sẽ tiến hành chữa trị cho họ."
Trì Ưng kiên nhẫn giải thích, "Mỗi một người ít nhiều gì đều có cảm xúc tiêu cực tăm tối, chuyện này rất bình thường, ngay cả bác sĩ tâm lý cũng khó mà tránh khỏi. Vậy nên nên em không cần tự ti."
"Anh giải thích với em nhiều như vậy, là vì sợ em tự ti phải không?"
Trì Ưng thản nhiên cười: "Thật ra thì anh muốn nói với em là phí khám bệnh hôm nay rất đắt, em đừng xem nhẹ buổi khám bệnh này."
Nhắc tới chuyện này, Tô Miểu người ngày thường hay tính toán chi li lập tức hăng hái hẳn lên, tóm chặt anh dò hỏi: "Bao nhiêu tiền?"
"Cỡ tiền lương một năm của em."
"Trì Ưng!" Tô Miểu sợ ngây người, "Sao lại đắt thế!"
"Anh nói rồi, bác sĩ Hứa là một chuyên gia trong ngành cố vấn tâm lý, anh hẹn trước một tháng mà còn không lấy được số, hôm nay là lần khám bệnh đặc biệt."
"Vậy cũng quá đắt!"
Trì Ưng nắm lấy xương bả vai mỏng manh của cô, một cái tay khác nhận lấy túi vải trong tay cô: "Chỉ cần em có thể vui vẻ chút, chồng em sẽ không tiếc bất cứ giá nào."
Cuối cùng Tô Miểu vẫn cắn răng đáp ứng, chuẩn bị tâm lý một cách nghiêm túc, thầm nghĩ nhất định không thể lãng phí cơ hội lần này.
Tốn nhiều tiền vậy mà!
Thấy Trì Ưng mang hũ tro cốt đi, cô quyến luyến không thôi lại quay đầu nhìn lần nữa.
"Được rồi, em nói chuyện với bác sĩ, anh cũng nói chuyện với mẹ một lát."
Tô Miểu quay đầu dặn dò: "Vậy anh không được mang mẹ vào nhà vệ sinh nam."
"..."
Bác sĩ Hứa là một người đàn ông lịch sự mang mắt kiếng, mặc áo khoác blouse trắng. Thấy Tô Miểu, anh ấy ôn hòa cười một tiếng: "Xin chào cô Trì, giám đốc Trì đã giúp cô hẹn trước lần chẩn trị này."
Tô Miểu lại quay đầu nhìn Trì Ưng, anh nói với bác sĩ: "Anh gọi cô ấy Tô Miểu là được."
"Được."
Giọng nói của Bác sĩ Hứa rất dịu dàng, mang theo một sức mạnh nào đó khiến người ta yên lòng. Anh ấy nói với Tô Miểu: "Cô không cần căng thẳng, chúng ta chỉ tùy tiện trò chuyện chút thôi."
"Tùy tiện trò chuyện một chút... Mà cũng đắt như vậy sao?"
Trì Ưng xoa đầu cô: "Em là bệnh nhân kiểu gì đấy, đến bác sĩ cũng dỗi?"
Bác sĩ Hứa không để ý, mỉm cười: "Chúng ta sẽ dùng phương thức thôi miên để “tùy tiện trò chuyện một chút”. Cô yên tâm, nếu không có chuyển biến đáng kể, tôi sẽ hoàn lại toàn bộ số tiền cho cô."
"Bác sĩ không cần để ý đến cô ấy." Trì Ưng nói, "Tính cô ấy trẻ con."
"Vậy thì mời cô vào phòng thôi miên với tôi." Bác sĩ Hứa vừa nói, vừa đón Tô Miểu vào một gian phòng tối.
Tô Miểu nhìn căn phòng kín này, lại nhìn bác sĩ Hứa. Giống như một con thú nhỏ, cô luôn có cảm giác không tin tưởng và cảnh giác nào đó đối những người đàn ông xa lạ. Cô kéo vạt áo Trì Ưng: "Anh vào với em, được không?"
Trì Ưng kéo tay cô ra, đặt ở lòng bàn tay mình rồi dùng sức ấn ấn một chút: "Hoàng tử bé không thể thay Hoa Hồng quang hợp, em cần phải đối mặt một mình."
Cô suy nghĩ một chút, cũng cảm thấy vậy bèn đi vào trong với bác sĩ Hứa.
Trì Ưng ngồi ở căn phòng nghỉ có ba mặt cửa sổ sát ở lầu hai. Trợ lý của bác sĩ Hứa rót cho anh một ly trà hoa, rồi đưa cho anh cái máy tính bảng.
Từ máy tính bảng anh có thể nhìn thấy phòng thôi miên thông qua camera trực tiếp vô thanh. Điều này nhằm đảm bảo sự an toàn và riêng tư tuyệt đối.
Trì Ưng đương nhiên là là kiểu người dùng ai thì không nghi ngờ người đó. Anh lịch sự nói tiếng cám ơn với trợ lý, rồi tiện tay lấy một quyển tạp chí “Tạp chí địa lý quốc gia” trên kệ. Lật xem mấy tờ, tầm mắt anh khẽ nâng, rơi vào hũ trong cốt nằm trong túi vải trên bàn.
"Mẹ thử nhìn con gái của mẹ xem." Anh lầm bầm trong miệng, giọng nói bình thản, "Nhìn xem chỉ vì một ý nghĩ sai lầm của mẹ năm đó mà mang lại tai họa thế nào cho cuộc đời cô ấy."
Hồi lâu sau, anh nở một nụ cười khổ, nâng ly lên chào với hũ tro, "Chuyện năm đó, cả hai chúng ta đều có trách nhiệm. Mẹ đẩy cô ấy xuống vực sâu, còn con thì ném cô ấy xuống dưới."
"Bây giờ con muốn cứu cô ấy."
Trì Ưng buông ly nước xuống, đầu ngón tay thon dài xoa xoa khóe mắt, nhìn ánh mặt trời ngoài cửa sổ, "Con phải giúp cô khôi phục lại dũng khí, và con sẽ không tiếc bất cứ giá nào."
Hai giờ sau, cuộc trò chuyện giữa Tô Miểu và bác sĩ tâm lý kết thúc.
Sắc mặt bác sĩ Hứa dường như không tốt lắm, ra hiệu bằng mắt với Trì Ưng.
Trì Ưng đưa chìa khóa xe cho Tô Miểu: "Em ra xe chờ một lát, anh nói chuyện với bác sĩ."
Tô Miểu nghe lời gật đầu một cái.
Đi tới phòng tiếp khách, bác sĩ Hứa đưa cho Trì Ưng một ly nước.
Trì Ưng thấy sắc mặt anh ấy nặng nề, nghĩ hẳn là tình huống không mấy lạc quan, chưa uống nước đã mở miệng hỏi thẳng: "Bác sĩ, có lời gì xin cứ nói."
"Cậu Trì, vợ của cậu... Cô ấy bị mắc chứng tâm thần nhẹ."
"Chứng tâm thần?"
"Chính là rối loạn hoán đổi phân ly, nói theo cách thông thường thì đây là chứng bệnh mà bệnh nhân sẽ xuất hiện một ít ảo giác, cho rằng những tưởng tượng... Hoặc là trong những sự việc trong mơ thật sự đã xảy ra ngoài đời thật."
"Nguyên nhân dẫn đến chứng bệnh này là gì?"
Bác sĩ Hứa đưa cho Trì Ưng một ly nước, giải thích: "Có rất nhiều nguyên nhân, ví dụ như áp lực cuộc sống bất ngờ ập đến, mâu thuẫn nội tâm, tự kỷ ám thị. Những điều này đều sẽ khiến cô sinh ra suy nghĩ chủ quan... Nghe cô ấy nói từ thời đại học đã có chướng ngại tâm lý rồi, bây giờ bệnh tình... Càng ngày càng nghiêm trọng."
Trì Ưng nghe bác sĩ nói vậy, trái tim lạnh một nửa.
Những hành động không bình thường trong mấy ngày liên tiếp đều đã có lời giải thích hợp lý.
Nhưng Trì Ưng thật không nghĩ tới, bệnh của cô đã nghiêm trọng đến mức này mà vẫn còn ở trước mặt anh vờ như không có chuyện gì.
"Cô ấy vẫn luôn là một cô gái rất kiên cường." Trì Ưng nhớ lại nói, "Ít nhất tôi biết rằng cô ấy hẳn sẽ không bởi vì mẹ qua đời, và sự quay lưng của tôi năm đó... mà bệnh thành như vậy. Nhất định còn có những nguyên nhân khác."
Nếu như Tô Miểu là cô gái như thế, năm đó Trì Ưng đã không lựa chọn làm ra quyết định như vậy.
Anh nhìn bác sĩ Hứa: "Tôi có thể biết rốt cuộc cô ấy có suy nghĩ chủ quan gì không?"
Trước đó bác sĩ Hứa đã nhận được email của Trì Ưng, biết toàn bộ mọi chuyện mà Tô Miểu đã trải qua. Anh ấy lắc đầu một cái: "Vừa nãy tôi đã tiến hành thôi miên sâu, có một đoạn ký ức lúc nhỏ bị cô ấy lựa chọn quên đi, sợ rằng đó mới là nguồn gốc khiến cô ấy sinh ra chứng bệnh tâm thần này."
Trì Ưng ngẩn người.
Anh vẫn cho rằng Tô Miểu thành ra như vậy, là vì cảnh ngộ mấy năm này. Nhưng khi nghe bác sĩ nói lời này, anh lại cảm thấy dường như vẫn còn bí ẩn nào đó.
"Lựa chọn quên đi?"
"Đúng vậy, nếu một người trong thời thơ ấu từng trải qua một sự việc khiến người đó tổn thương, đau khổ đến nỗi... Trái tim thật sự khó mà chịu được, lúc này bộ não sẽ vì tự vệ mà lựa chọn quên đi đoạn ký ức kia."
Bác sĩ Hứa cố gắng hết sức dùng những từ ngữ thông dụng giải thích với anh, "Mặc dù tầng ký ức nông của não bộ đã quên đi sự kiện kia, nhưng nó vẫn lưu lại trong tầng tiềm thức sâu. Một ngày nào đó, khi đau đớn lại ập đến lần nữa, đoạn trí nhớ kia sẽ thức tỉnh. Nó thậm chí có thể khơi gợi chứng tâm thần, cũng chính là ảo giác của cô ấy."
Trái tim Trì Ưng thít chặt lại: "Vậy... Bác sĩ đã tìm được đoạn ký ức kia chưa?"
"Thông qua thôi miên, tôi đúng là đã tìm được đoạn ký ức kia, nhưng những gì cô ấy miêu tả rất rời rạc. Tôi suy đoán, có lẽ khi còn bé cô ấy đã tận mắt nhìn thấy cảnh tượng mẹ bị nam giới xâm hại, hơn nữa rất có thể... Cảnh tượng ấy còn vô cùng tàn nhẫn và bạo lực."
Bàn tay Trì Ưng nắm chặt cái ly, móng tay trắng bệch, mu bàn tay nổi lên gân xanh.
Anh không cách nào tưởng tượng được trải nghiệm đó là như thế nào.
Mẹ là nguồn gốc mang lại cảm giác an toàn lớn nhất cho một đứa trẻ, nhưng cô lại phải trơ mắt nhìn người mẹ mà mình ỷ lại nhất bị người ta...
Tâm hồn phải chịu nỗi đau thế nào, mới có thể khiến cho bộ não của cô lựa chọn quên đi đoạn ký ức đó chứ!
Trì Ưng không dám nghĩ.
Bác sĩ Hứa tiếp tục nói: "Cậu nói mẹ cô ấy qua đời, còn cô ấy vẫn luôn hoài niệm bà ấy, có lẽ nhớ thương quá độ đã khơi dậy trải nghiệm đau thương đã chôn sâu trong tuổi thơ của cô ấy."
Lòng của Trì Ưng rất loạn, con ngươi đen nhánh tựa như không cách nào tập trung lại được.
Bác sĩ Hứa cho anh mấy phút để tiêu hóa những thông tin vừa rồi, lại rót cho anh một ly trà nữa.
Một lát sau, Trì Ưng hỏi: "Người đàn ông kia... Là ai?"
"Thời điểm trải qua sự việc đó, cô ấy còn quá nhỏ, trí nhớ rất mơ hồ, nhưng ấn tượng sâu sắc duy nhất chính là trên mặt người đàn ông đó có vết bớt màu đen."
Trì Ưng nhíu mày: "Bớt đen sao?"
Bác sĩ Hứa nhắc nhở: "Bởi vì đoạn ký ức này ẩn giấu rất sâu, nếu như không dùng biện pháp thôi miên, tôi sợ rằng khó mà biết được. Vậy nên mong cậu cố gắng đừng nhắc tới chuyện này, để tránh kích thích cô ấy. Mọi phương pháp điều trị đều phải được tiến hành dưới sự trợ giúp của bác sĩ chuyên nghiệp."
"Tôi biết rồi, bác sĩ cho tôi lịch hẹn lần điều trị sau đi." Trì Ưng không chút do dự nói, "Chỉ cần có thể trị hết bệnh cho cô ấy, giá cả tùy bác sỹ."
"Tôi nhất định sẽ dốc toàn lực điều trị. Nhưng thật ra, rất nhiều lúc để chữa khỏi bệnh tâm lý thường phải dựa vào chính mình... Nếu như cô ấy có thể tự mình vượt qua, dũng cảm bóp chết bóng ma trong lòng thì cũng chính là làm được chút ít công to."
"Tôi sẽ trợ giúp cô ấy."
...
Lúc ra khỏi Trung tâm trị liệu tâm lý đã là buổi trưa, Trì Ưng mở cửa xe: "Lên xe, bảo Tần Tư Dương gửi định vị vào điện thoại anh đi."
Tô Miểu thắt dây an toàn, bộ dạng uể oải dựa vào cửa sổ, tâm tình hậm hực.
"Sao vậy?" Trì Ưng bóp bóp cằm cô.
"Không biết nữa, sau khi tỉnh lại, em vẫn luôn cảm thấy trong lòng như có tảng đá đè lên, không nói ra được, nhưng rất khó chịu."
Trì Ưng nhớ bác sĩ Hứa đã nói, đoạn ký ức kia ẩn sâu trong tiềm thức của cô, mà mỗi lần thôi miên điều trị đều sẽ khiến nó dần dần thức tỉnh.
Cô nhất định phải tự mình vượt qua nó, bóp chết bóng ma trong lòng.
"Tình hình tệ lắm phải không?" Cô lo âu hỏi Trì Ưng, "Anh và bác sĩ trò chuyện lâu vậy mà."
"Vẫn ổn." Trì Ưng thản nhiên nói, "Bị bệnh chữa trị cho tốt, nhớ kỹ là không được giấu bệnh sợ thầy."
"Em chẳng thèm giấu bệnh sợ thầy đầu, em nhất định sẽ phối hợp với bác sĩ thật tốt, nếu không sao có thể giúp đỡ học sinh được. Em là cô giáo Tô hẳn hoi đó!"
Trì Ưng khẽ cười, kéo tay cô hôn một cái: "Tiểu Ưng của chúng ta vẫn luôn rất dũng cảm."
Khi chôn giấu những ký ức hẳn sâu và đau khổ kia, cô có thể biến thành dáng vẻ anh đã từng biết.
Quả thật rất dũng cảm.
Suốt cả chặ đường đều im lặng, lúc bọn họ tới thị trấn nhỏ Gurgou ở phía tây Tứ Xuyên, trời đã gần tối.
Cổ Nhĩ Câu nổi tiếng nhất là suối nước nóng, nơi đây có không ít du khách tới du ngoạn, vậy nên ngành công nghiệp du lịch bên này vô cùng phát đạt. Dọc con phố, bọn họ đều có thể thấy không ít tiếng rao mời chào khách của chủ quán hàng thỏ nướng, gà nướng bên đường.
Vừa xuống xe, Tô Miểu lập tức cảm nhận được nhiệt độ của vùng cao nguyên. Cái lạnh căm căm khiến cô không khỏi được khép chặt cổ áo.
Trì Ưng cởi áo chống gió của mình khoác lên người cô.
Cặp sinh đôi đang ở quán bar dưới lầu ra đón bọn họ. Tần Tư Nguyên mặc một chiếc áo khoác ghi lê lông vũ có họa tiết hoạt hình trông vừa xinh đẹp vừa đáng yêu. Cô ấy đi tới ôm vai người chị em của mình: "Hai người vậy mà kì kèo hết một ngày luôn! Kỳ nghỉ cũng qua hơn phân nửa rồi! Hai người đi làm cái gì vậy!"
Tô Miểu tức giận nói: "Người nào đó cảm thấy tớ có bệnh tâm thần nên dẫn tớ đi gặp bác sĩ."
"Ha ha ha ha ha." Tần Tư Nguyên cười lớn, hiển nhiên chỉ coi đây là lời đùa giỡn, "Cậu hài hước như vậy từ khi nào thế."
Chỉ có Tần Tư Dương đứng sau lưng lo âu nhìn Trì Ưng một cái, rất muốn hỏi tình huống thế nào, nhưng mấy lần đều không mở miệng.
Trì Ưng cũng không nói gì nhiều, đã đi vào sảnh lớn của quán rượu, lấy chứng minh thư của hai người ra ghi danh nhận phòng.
Thời điểm thuê phòng, Tô Miểu kéo tay Tần Tư Nguyên: "Tối nay tớ ngủ cùng cậu, lâu rồi không tâm sự với nhau."
Tần Tư Nguyên đẩy cô ra một cách vô tình: "Đó là chuyện không thể nào. Bạn trai tớ cũng tới, tớ nhất định phải cùng anh làm một đêm ở suối nước nóng không ngủ không nghỉ! Cậu nằm mơ à."
"..."
Cô ấy lại liếc anh trai một cái, thừa dịp Trì Ưng còn đang giải quyết thủ tục nhận phòng, vểnh môi với Tô Miểu: "Anh tớ nói anh ấy không ngại chia một nửa giường của anh ấy cho cậu đâu."
Tô Miểu đạp cô ấy một cước, hạ thấp giọng nghiêm túc uy hiếp: "Trì Ưng đang ở đây đấy, đừng nói giỡn bậy bạ!"
Tần Tư Nguyên cười híp mắt né tránh, đi về hướng thang máy: "Tớ trở về phòng với cục cưng của tớ đây, hai người nghỉ ngơi một lát, sau đó có thể xuống lầu ngâm suối nước nóng. Buổi tối chúng ta cùng ăn thỏ nướng."
Tô Miểu và Tần Tư Dương ngồi trên sofa lúng túng nhìn nhau, Tần Tư Dương nghiêm túc nói đùa một câu: "Anh trai đây đúng là không ngại chia cho em một nửa giường."
Lại không nghĩ rằng, giọng nói lạnh như băng của Trì Ưng từ sau lưng truyền tới: "Cậu không chia một nửa cái gì cho cô ấy?"
"..."
Tần Tư Dương: "Không có."
Rốt cuộc Tô Miểu cũng cười, nụ cười trong trẻo ngọt ngào, má trái hiện lên một lúm đồng tiền nho nhỏ. Chỉ là khi anh đưa mắt nhìn tới, cô lại lập tức lật mặt.
Bọn họ xách hành lý lên lầu, vào lúc Trì Ưng muốn đi theo vào phòng, Tần Tư Dương đã không kịp chờ đợi kêu anh vào phòng.
"Bác sĩ nói thế nào?"
"Là bệnh tâm thần."
"Bệnh tâm thần!!!" Tần Tư Dương sợ ngây người, "Làm sao có thể! Cô ấy vẫn rất tốt mà, sao lại mắc bệnh tâm thần!"
"Lúc nhỏ, cô ấy trải qua một chuyện rất kinh khủng, cuộc sống mấy năm này lại không được thuận lợi..."
Tần Tư Dương biết anh sẽ không nói nên cũng không hỏi thêm nữa. Anh ấy thở dài một hơi, xoay người dựa vào cửa sổ sát đất, không nói một lời nhìn ánh trăng sáng ngoài cửa sổ.
Mấy phút sau, Trì Ưng liếc nhìn anh ấy, khóe môi lãnh đạm nói: "Cậu nghĩ đúng rồi."
"Cậu biết tớ đang nghĩ gì à?"
"Cậu đang nghĩ, nếu cô ấy theo cậu thì cũng sẽ không có dáng vẻ như hôm nay." Cảm xúc của Trì Ưng thoáng bình ổn lại một chút, ngữ khí vẫn lãnh đạm, "Cậu sẽ quan tâm cô, sẽ không để cô ấy chịu loại tra tấn tinh thần này."
Tần Tư Dương cười nhạt: "Cậu mẹ nó đúng là thông minh, trở về lâu như vậy lại không nhìn ra sự bất ổn của cô ấy."
"Từ trước đến giờ cô ấy vẫn giỏi ngụy trang. Ở trước mặt tớ... Cô ấy luôn cố gắng để lộ bộ mặt tốt nhất."
"Cậu nhìn đi, đây chính là chỗ có vấn đề. Khi ở cùng cậu, cô ấy rất áp lực. Từ ngày đầu tiên cô ấy đến tư thục Gia Kỳ, tớ cũng đã nói, hai người không hề xứng đôi, nếu cưỡng ép ở chung một chỗ sẽ rất mệt mỏi."
"Đây là lựa chọn của cô ấy." Trì Ưng cúi đầu, chơi đùa chiếc bật lửa hàng nhái đã lắng đọng bụi trần bao năm, "Cô ấy thích người ưu tú, bởi vì cô ấy cũng muốn trở nên ưu tú hơn."
Nhiều năm như vậy, cô vẫn luôn đấu tranh, tới bây giờ chưa từng có giây phút nào buông lỏng, cho dù là hiện tại.
...
Tô Miểu thay một bộ đồ tắm gồm hai món màu xanh nhạt viền lá sen, đi xuống khuôn viên suối nước nóng dưới lầu.
Tần Tư Nguyên và Quý Khiên ngâm mình trong một cái ao có hàng rào vây quanh.
Làn da Quý Khiên thiên vàng, nhưng cả người đều là những khối cơ bắp cường tráng, cảm giác vô cùng mạnh mẽ, lại trầm mặc ít nói, không thích biểu đạt nhiều.
Tần Tư Nguyên ở bên cạnh anh ấy lải nhải hệt như một con chim sẻ nhỏ, anh vậy mà cũng có thể nhẫn nại.
Thấy Tô Miểu tới, cô ấy vội vàng giơ tay gọi cô lại: " Cục cưng, chúng tớ ở bên này nè!"
"Hai người ngâm đi." Tô Miểu không chút do dự lựa chọn cái ao kế bên hàng rào của bọn họ.
"Ơ! Ngâm chung với nhau đi!"
"Ngượng muốn chết."
"Có gì đâu mà ngượng."
"Tớ chẳng thèm làm kỳ đà cản mũi đâu." Tô Miểu đi vào ao nhỏ kế bên, một mình thoải mái ngâm nước nóng...
Tần Tư Nguyên nghiêng đầu, nhìn về phía người đàn ông đang xụ mặt, nghiêm nghị bên cạnh: "Dọc đường đi anh không nói một lời, có phải anh không thích cùng bọn em ra ngoài chơi không? Mặt cứ xụ xuống, không nói chuyện với anh trai em, còn phải để em lúng túng cố gắng tìm đề tài."
"Không có gì có thể nói." Quý Khiên cất giọng bình thản, "Anh và cậu ấy không phải người trong một thế giới, không có tiếng nói chung."
"Vậy anh và em cũng không phải người trong một cá thế giới, cũng không có tiếng nói chung hả?"
Quý Khiên nghiêng đầu nhìn cô gái bên cạnh. Gò má cô hiện lên màu đỏ ửng, ngũ quan tươi đẹp trong sáng như vậy. Mày không vẽ tự đậm, môi không tô tự đỏ, dường như không cần bất kỳ sự chải chuốt trang điểm nào. Dáng vẻ không trang điểm ấy lại làm rung động lòng người đến nhường này.
Lần đầu tiên nhìn thấy cô, anh cảm thấy cô gái này mắt to mày rậm, tướng rất có phúc, nhìn cô cũng có vẻ rất sôi nổi.
Cuộc sống của anh quá vắng lặng.
Con người thường thiếu thứ gì thì sẽ muốn có được thứ đó. Anh luôn hướng tới phần sôi nổi này trên người Tần Tư Nguyên, và khát vọng được có nó.
"Chúng ta đúng là không có nhiều tiếng nói chung."
Hàng mày Tần Tư Nguyên nhếch lên một cái, đang muốn tức giận thì Quý Khiên lại ôm lấy vai cô, "Nhưng anh thích nghe em nói chuyện, bất kể em nói chuyện gì, anh đều thích nghe."
Cô cong môi cười, đưa tay ôm lấy anh: "Vậy anh đừng lạnh mặt nữa nhé, anh trai em vốn đã không thích anh. Anh như vậy anh ấy lại càng không thích nữa."
"Anh ấy không thích anh là chuyện rất bình thường."
"Nhìn đi, quan hệ của hai người không tốt, người rơi vào tình thế khó xử là em đây nè! Bố mẹ em đều có gia đình riêng rồi, bọn họ đều mặc kệ em, chỉ có anh ấy quan tâm em thôi."
"Chỉ cần anh và em bên nhau, sẽ không có ngày mà anh ấy xem trọng anh đâu." Quý khiên bình tĩnh nói, "Anh không cần ai để ý, cũng sẽ không đi lấy lòng ai."
Tần Tư Nguyên biết cái tính cứng đầu của người đàn ông này, cô cũng rất chừng mực, không miễn cưỡng anh nữa, chỉ dựa vào bờ vai rộng rãi của anh, nhắm mắt nghỉ ngơi…
"Mấy người bạn trai trước kia đều là giả, vui đùa một chút mà thôi. Anh Khiên, em chỉ từng thật lòng với một mình anh thôi."
"Anh biết mà, Sủi Cảo."
"Em cũng chưa từng làm với bọn họ."
Bên hàng rào kế bên, Tô Miểu nghe lén rất lâu bỗng nhiên quay đầu: "Hả?"
"Tô Miểu! Im miệng!"
Danh sách chương