"Ách..."

"Cậu—— "

Trình Mẫn trợn mặt nhìn thằng ranh trước mặt, mình rất muốn lần này hung hăng bợp hắn 1 bát tai! Nàng hai tay kéo quần áo hộ sĩ, che dấu vị trí nhũ phong thập phần lộ liễu trước ngực mình, tức giận nói: "Diệp Hi, cậu cút ra ngoài cho tôi!"

"Đừng, đừng nóng giận, vừa rồi cháu không cố ý!"

Lúc này gương mặt Diệp Hi đỏ bừng, thoạt nhìn giống y một tiểu hài tử đang xấu hổ! Chẳng qua, cũng chỉ có mình hắn mới biết, cho dù vừa mới cùng mẹ của đồng học ở trong phòng làm việc phiên vân phúc vũ(hoan lạc) một phen, nhưng lại không đủ để xua tan dục vọng trong thân thể hắn!

Mà hiện tại, vừa mới thấy được một đôi mỹ nhũ tràn đầy co dãn, tràn đầy sức hấp dẫn lại nhanh chóng khiến cho thân thể của hắn trở nên nóng rực, thậm chí khẽ run rẩy! Hai mắt của hắn hận không được cũng mở thật to, như vậy mới có thể thu xuân sắc của mỹ phụ vô tình này vào trong đáy mắt!

"Hừ!"

Chỉnh chang lại quần áo hộ sĩ, Trình Mẫn lúc này mới thở phào nhẹ nhõm! Nếu bên trong không có mặc áo sơ mi thì..., như vậy không phải là bị tiểu nam hài này nhìn hết trơn sao?

Lộp bộp! Nghĩ đến đây, gương mặt của Trình Mẫn lại hơi nổi lên một tia đỏ hồng. Nghĩ đến thân phận của mình, cho dù hiện tại nàng đã không còn nghi ngờ, nhưng mình cùng gia gia của hắn vĩnh viễn xoá không sạch. Con gái của mình, bối phận cũng là cô tỷ của hắn

Chẳng qua là, thật kỳ quái!

Nhìn thằng nhóc, cho dù hắn còn chưa hoàn toàn trổ mã, nhưng Trình Mẫn thật giống như đã thấy được tương lai hắn trưởng thành! Nhất định sẽ là một nam nhân anh tuấn tiêu sái!

Giống như... gia gia của hắn.

Bất quá, hiện tại hắn lại chỉ là một hài tử mà thôi. Thời kỳ trưởng thành, bé trai thập phần ước mơ thân thể nữ nhân, điểm này Trình Mẫn sao lại không biết chứ! Có lẽ do người trong nhà quá bận rộn, cũng không có người giáo dục hắn, cho nên mới để cho tiểu nam hài đi sai đường!

Không được! Không thể để cho hắn tiếp tục như vậy nữa!

Vào giờ khắc này, Trình Mẫn trong lòng bỗng nhiên có một loại cảm giác hết sức mãnh liệt! Đó chính là nàng muốn kéo tiểu nam hài ra khỏi vực sâu tội ác!

Đáng tiếc, ý tưởng của nàng, có thể thực hiện sao? Nếu chẳng những mình không thể kéo hắn về chính đạo, ngược lại mình bị hắn điếm ô, vậy thì liền...

"Diệp Hi!"

Vẻ mặt Trình Mẫn trở nên hết sức nghiêm túc, nét ửng đỏ trên mặt vừa mới dâng lên liền tản đi: "Cậu biết mình đã làm gì chưa? Nếu để cho cha mẹ của cậu biết, bọn họ sẽ thương tâm cỡ nào, cậu có biết không?"

"Ách, vậy là sao."

Nói đến cha mẹ của mình, Diệp Hi bỗng nhiên nhẹ nhàng nghiêng nghiêng đầu, thấp giọng nói: "Bọn họ cũng không có thời gian quản cháu, cháu học xấu cũng không có ai quản —— ân?"

Diệp Hi nói tới đây liền dừng lại!

Bởi vì, hắn chỉ cảm thấy trước mắt mình tối sầm, một thân hình xinh đẹp đi tới trước mắt của mình, không để mình kịp phản ứng lại mở hai cánh tay ôm lấy mình!

"Cô—— "

Diệp Hi nhất thời sửng sốt, nhưng mùi thơm của cơ thể, cùng với nàng thanh tân mỹ phụ phát hương hấp dẫn, khiến cho Diệp Hi cảm giác được cơ thể mình trở nên nóng lên!

"Thằng bé này, nhất định là thiếu hụt sự ấm áp của gia đình mới có thể thành ra thế này, cậu mới bao nhiêu đâu!"

Cái ôm này không có bất kỳ ý tứ nào với tiểu nam hài, Trình Mẫn cảm thấy mình giống như là mẹ hắn."Có phải thường cảm thấy mình rất khao khát thân thể nữ nhân hay không?"

Lúc ôm hắn, Trình Mẫn lại đặt câu hỏi như vậy!

"Ân."

Diệp Hi ngơ ngác gật gật đầu, nhưng lại hơi nhắm hai mắt lại, lẳng lặng cảm thụ được mùi thơm bên mũi mình, rất dễ chịu, khiến cho hắn cảm thấy kích thích!

Chỉ bất quá, cho dù lúc này Trình Mẫn vẫn có một chút ghét đối với tiểu nam hài này, nhưng mẫu tính quan tâm càng nhiều hơn nữa. Hoặc là bởi vì nàng không hy vọng thấy hài tử nhỏ như Diệp Hi vậy lạc lối sai đường!

Chẳng qua nàng lại cũng không biết, tiểu nam hài mà mình đang ôm, tư tưởng đã biến chuyển tà ác đến cỡ nào!

Hai cánh tay ôm lấy vòng eo mỹ phụ cao gầy, Diệp Hi cảm thấy xúc cảm đẫy đà khiến hắn không bỏ được, bộ mặt của mình đã hơi ma sát đôi kiều nhũ!

Hương thơm nhàn nhạt, cô nam quả nữ trong phòng làm việc, nam nữ ôm nhau... Hết thảy hình như là chất xúc tác bình thường, khiến cho tâm hồn Diệp Hi trở nên càng thêm nóng rực, càng thêm nhảy dựng dữ dội! Hắn dường như thật muốn đè đôi mỹ nhũ xuống, nắm trong tay hung hăng thưởng thức!

Nhưng ngay lúc đó...

"Cốc cốc!"

Nhưng tiếng gõ cửa bỗng vang lên!

Mỹ phụ vốn đang ôm Diệp Hi, bỗng nhiên toàn thân sửng sốt, giống như đang làm chuyện xấu, mặt đỏ ửng đẩy Diệp Hi ra."Người nào á? Có chuyện gì sao?"

"Y tá trưởng, phó viện trưởng bảo chị đến phòng làm việc của hắn một chuyến! Có thể có việc gấp đó, chị nhanh lên một chút."

"Ừm."

Trình Mẫn đáp ứng, nhưng ánh mắt rơi xuống trên người tiểu nam hài đang cúi đầu, lại cảm thấy, hình như mình là mẫu thân đang dạy bảo tiểu hài tử này! Nàng khẽ vuốt tóc Diệp Hi, cười nói: "Có rãnh rỗi xem nhiều sách có ích, hoặc là đi ra ngoài cùng bằng hữu dạo chơi, đừng trầm mê chuyện nam nữ nữa!"

Nói xong, nàng lập tức xoay người đi ra khỏi phòng làm việc, Diệp Hi nhìn không tới khuôn mặt của nàng, đa kiều diễm đỏ ửng, nghe không được trái tim nàng đang đập bình bịch!

Mỹ phụ hộ sĩ lúc này đã rời đi, nàng nhìn không được, Diệp Hi cúi đầu, trong cặp mắt kia tràn đầy tà ác tham niệm, nàng nghe không được, hắn đang thấp giọng nỉ non nói: "Ta một mực đọc sách ở Thúy Vi Cư a!"

"Hô —— "

Tiếng bánh xe rít trên mặt đường, mấy chiếc xe con màu đen lần lượt rời khỏi bệnh viện, nhưng lại lưu lại mặt đường vết bánh xe màu trắng.

Lúc này đã giữa trưa, trên đường cái người đến người đi. Nhưng trên một đường nhỏ vắng vẻ lại không thấy một bóng người, trừ những vết bánh xe. Bất quá, không lâu sau, lại có một tiểu nam hài mang theo thức ăn nhanh đang đi.

"Tại sao muốn phải chạy tới tận đối diện mua cơ chứ! Không phải có một con đường tắt sao!"

Diệp Hi tức giận lầm bầm lầu bầu, cầm theo mấy hộp cơm, hắn bước nhanh hơn, đi về phía trước bệnh viện.

Nhưng ngay vào lúc này hắn lại chợt nghe thấy từng đợt tiếng bước chân dồn dập!

"Ủa?"

Hắn chậm rãi quay đầu lại, lại thấy từ địa phương mình không nhìn tới thế nhưng lại xuất hiện một chiếc xe MiniBus, từ bên trong hai nam nhân mang theo kính đen bước ra!

"Tao còn tưởng rằng lần này sẽ rất phiền toái! Ai dè con mồi tự mình đưa tới cửa!"

Một tên nhìn Diệp Hi, nhe răng cười nói: "Tốt lắm, tiểu công tử nhà thị trưởng, đi theo chúng ta nào!"

"Bọn mày là ai?"

Diệp Hi bỗng nhiên cảnh giác, thậm chí ngay cả bản năng gây giống cũng hiện ra. Chẳng qua hắn lại bỗng nhiên bất động. Bởi vì trong tay hai gã này đều cầm một khẩu súng!

"daring daring daring..."

Trong ngăn kéo tư nhân, điện thoại di động bỗng phát ra những tiếng chuông liên tiếp!

Lộp bộp!

Tâm Hàn Tuyết, vào lúc này bỗng nhiên bị hung hăng gõ một cái! Nàng không biết tại sao lại có cảm giác như vậy, nhưng cú điện thoại này lại làm cho nàng cảm thấy dường như có nhân tố bất an!

"Alô, tôi là Hàn Tuyết."

Yên lặng!

Đầu dây bên kia, căn bản là không có âm thanh nào phát ra!

"Xin hỏi tìm ai?"

Tâm Hàn Tuyết, dự cảm bất an âu lo càng thêm mãnh liệt.

"Xin hỏi tìm ai?"

Nàng nhịn không được hỏi thêm một câu.

Lúc này, điện thoại bên kia lại bỗng nhiên hỏi một câu: "Hàn thị trưởng đúng không?"

"Đúng vậy!"

"Rất tốt!"

“Không biết, Hàn thị trưởng có tiện đi ra ngoài gặp mặt một lần hay không?”

"Sao?"

Hàn Tuyết chân mày bỗng nhiên nhíu lại.

Nhưng nghe đối phương cười nói: "Ha hả, bỗng nhiên cùng ngài nói lời như vậy thật không tốt gì. Nhưng công tử của thị trưởng ngài, lại đang chơi ở chỗ ta!"

Oanh!

Nghe được lời của đối phương, đầu Hàn Tuyết bỗng nhiên bị oanh tạc trận oành oành. Nhưng nàng lại tỉnh táo lạ thường: "Ồ, vậy hả? Vậy cũng phải cám ơn mày tiếp đãi!"

Nàng vừa nói, một bên bất động thanh sắc(lặng lẽ) dùng điện thoại riêng gọi vào điện thoại di động của Diệp Hi.

"Hàn thị trưởng, ta đã nói mà, Tiểu Hi của ngài đang ở chỗ này của ta mà!"

Điện thoại của Diệp Hi đã thông, nhưng tiếng trả lời vẫn cứ là gã này!

"Mày rốt cuộc muốn thế nào?"

Hàn Tuyết cũng không thể giữ vững sự tỉnh táo nữa, liền từ trên ghế đứng lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện