Trần Hoa hiện tại vô cùng thấp thỏm lẫn bất an, trong lòng giống như muốn nói không được làm thế, tim đập chân run nhìn gã đồng nghiệp bên cạnh:"Thật sự không có vấn đề gì sao? Loại địa phương này, nếu như bị côn an phát hiện sẽ bị đi tù đó!"

"Sợ cái gì, chúng ta vừa mới tới nha, sẽ không xui xẻo như vậy đâu! Hơn nữa, ta biết ngươi không phải đang cần tiền gấp sao? Hiện tại nếu ngươi muốn nhận được khoản tiền lớn này, chỉ có một các nhanh nhất mà thôi, đó chính là đánh bạc!"

"Đánh bạc?"

Trong đầu Trần Hoa run rẩy, nhớ lại nữ nhi bị ung thư, chính hắn là phụ thân lại không thể cứu được con gái! Tối hôm qua hắn còn cam đoan với lão bà của mình là mình có thể kiếm được một số tiền lớn, nhưng kết quả chỉ được một chút ít!

Trích phần trăm doanh thu không có, chia hoa hồng cũng không có! Như vậy bệnh của nữ nhi phải làm sao bây giờ?

"Liệu chúng ta có thể có ... cơ hội sao?"

Nam nhân kia vỗ vỗ Trần Hoa, cười nói: "Đi đi, tiền bạc nơi này đang tùy ý cho ngươi lấy đi đó!"

Dĩ nhiên điều kiện tiên quyết là Trần Hoa phải có vận khí!

"Ực ực!"

Nuốt nước miếng một cái, nghĩ đến con gái của mình, lão bà của mình, vì cuộc sống sau này có thể hạnh phúc mỹ mãn, Trần Hoa rốt cuộc bất chấp tất cả. Căn cứ theo các nhà khoa học gia nghiên cứu, con người khi đánh bạc là lúc tinh thần nhận được kích thích nhất, so với chuyện nam nữ hoan ái còn mạnh mẽ hơn mười lần!

Đây là một cơn kích thích không thể quay đầu, không thể trở về!

Nhưng lúc này Trần Hoa cũng không có khả năng biết, lão bà thành thục xinh đẹp của hắn đang cùng một tiểu chính thái ở chung một phòng, hơn nữa thân thể của nàng còn dựa ở trên người của hắn!

"A di, thân thể của ngươi đang run nha!"

"..."

Đối với lời Diệp Hi nói..., Từ Lâm lúc này đã mặt đỏ ửng, nhưng lại có một tia bất đắc dĩ! Nàng cắn chặt môi dưới, cố ý không để ý nhìn tiểu nam hài, hai tay chống trên ghế sa lon muốn đem thân thể của mình đứng dậy, đồng thời đẩy tiểu tử kia rời khỏi thân thể mình nhưng cuối cùng dưới đôi cánh tay của Diệp Hi, nàng vẫn không thể để cho đôi mỹ nhũ nặng trĩu rời khỏi lồng ngực nam hài!

"Ngươi buông tay!"

Từ Lâm mím môi nói, mùi hương hoa lan nhẹ nhàng phả lên mặt Diệp Hi.

"Ngươi có phải... Muốn... Ta như vậy không!"

Ngữ khí của nàng tràn đầy một loại cảm giác tuyệt vọng! Nhưng một tay lại bất ngờ đưa đến ngang hông cởi thắt lưng xuống, nhưng khi nàng đang muốn vén vạt áo lên lại bỗng nhiên dừng lại!

Bởi vì, nàng đang nhớ lại tùy thời nữ nhi có thể trở lại, còn có người khác chẳng may phát hiện! Nếu để cho bọn họ biết mình là một nữ dâm phụ, như vậy gia đình sẽ bị phá hủy!

Chẳng qua Diệp Hi vào lúc này lại bỗng nhiên nhúc nhích cơ thể, thổi nhe một hơi bên tai của nàng: "Đừng cỡi quần áo!"

"Ngươi..."

Từ Lâm vừa muốn nói gì đó, nhưng Diệp Hi lại đột nhiên dùng miệng đôi môi ngọt ngào của nàng lại. Từ Lâm mặc dù đã là mẹ của một cô bé, nhưng phong thái vẫn luôn thành thục xinh đẹp! Thật sự là một vưu vật, lúc này mág lúm đồng tiền đỏ rực, mắt phượng mày ngài, một đôi mắt thật to trong veo như nước, tựa hồ đã bị nước mắt thấm ướt!

Đây là một vưu vật mê người tuyệt sắc! Thành thục phong vận, đoan trang thanh tú, tao nhã thành thạo, một thân thiếu phụ thuỳ mị làm cho người ta kìm lòng không được mà dâng lên ngọn lưa dục vọng!

Cả cơ thể phong vận cơ hồ đều đã bày ra, đường cong ôn nhu linh lung bay bổng hiện ra hình chữ S hoàn mỹ, trước ngực bị trói buộc quá chặt chẽ làm cho hai vú càng thêm cao vút, khi tòa nhũ phong khẽ rung rinh vừa giống như mây bay lại vừa nặng trịch như núi, một thân da thịt trắng hồng, hai chân lại càng đẫy đà thanh tú, thon dài mà cân xứng!

Hơn nữa nàng lại cao hơn Diệp Hi không ít, lúc này cùng Diệp Hi tạo thành hình ảnh tương phản mãnh liệt! Một tiểu chính thái cùng một thục nữ thành thục phong vận!

Diệp Hi lúc này cảm thấy thần trí say mê, tâm thần chập chờn, hai cánh tay của hắn kìm lòng không được mà dùng sức co rút lại, càng thêm ôm chặt người vợ thành thục này vào trong lòng, bầu vú to tròn bị đè ép mà hơi bẹt, kiều nhũ tràn đầy co dãn làm cho hắn có một loại khoái cảm phiêu diêu dục tử.

Từ Lâm bỗng nhiên phát ra một tiếng ưm, thân thể mềm mại rã rời vô lực. Tiểu nam hài này mặc dù thấp hơn so với mình, nhưng cái khí tức nam nhân tham muốn chiếm giữ nồng đậm lại làm cho nàng cả người tê tê dại dại, tựu giống như có ngàn vạn con kiến ở trong thân thể của mình tán loạn cắn xé.

Diệp Hi ôm eo Từ Lâm, hôn thật sâu lên đôi môi anh đào, đầu lưỡi như linh xà dò xét đi vào, ở trong cái miệng nhỏ nhắn lăn lộn, thăm dò, tham lam thưởng thức.

Thưởng thức đôi môi mềm mại ướt át, Diệp Hi cảm giác mình tựa như bị liệt Hỏa đốt cháy, đầu lưỡi của hắn liếm hàm răng bóng loáng ngà ngọc thơm ngọt cùng cái lưỡi đinh hương, càng ra sức hút liếm nước miếng trong miệng nàng.

Đầu óc Từ Lâm lúc này đã trống rỗng! Trời ạ, nàng lại để cho nam nhân khác hôn thật sâu lên đôi môi đỏ mọng của mình! Cảm thụ được Diệp Hi cuồng dã , nóng rực, khí tức nam tử nồng đậm, khiến cho nàng cả người vừa đau vừa tê dại, tình ý nhộn nhạo, thân thể mềm mại nóng lên, rã rời vô lực.

Cảm giác khác thường theo dục hỏa ẩn sâu trong nội tâm dâng lên, khiến cho thân thể mềm mại không khỏi run run, nghĩ muốn đẩy tiểu nam hài ra. Nhưng từng trận khoái cảm không ngừng mà xâm nhập nàng khiến thân thể càng kịch liệt run rẩy, áp lực đạo đức trầm trọng, nhân thần cộng phẫn càng đè ép nội tâm nàng...!

Nhưng cảm giác tội lỗi đó nhanh chóng bị một dòng điện truyền ra từ môi tiểu nam hài lan khắp cơ thể, cảm giác tê dại nhanh chóng mà xóa đi áp lực sợ hãi trong lòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện