"Đinh linh, đinh linh..."
Tiếng chuông dồn dập đang không ngừng vang lên, nhưng Từ Lâm, một người vợ xinh đẹp lại ngây ngẩn cả người, thân thể của nàng nữa cũng đang run rẩy! Mình rốt cuộc có nên mở cửa hay không? Tiểu hài kia tối hôm qua đã nói, hắn trợ giúp mình liên lạc một bệnh viện ở thành phố Hoa Hải! Nếu được như vậy, con gái của mình cũng có thể trị liệu!
"Nhưng là..."
Sắc mặt Từ Lâm có chút tái nhợt, hơn nữa thân thể đang run rẩy, tựa hồ đang sợ, nàng thật sự không muốn cùng đứa bé trai này có tiếp xúc lần nữa, bởi vì nàng vĩnh viễn không cách nào quên được tình cảnh mình giống như một dâm phụ cưỡi ngang hông hắn, còn có cảnh mình bị hắn áp dưới thân thể khiêng hai chân lên vai!
"Mẹ!"
Bỗng nhiên một thanh âm vang lên: "Chuyện gì chuông cửa vang lâu như vậy cũng không mở cửa? Là ai a?"
Nguyên vốn đã đi vào trong phòng, Trần Nhã Đình lúc này lại đi ra, lệ trên mặt nàng đã sớm mất đi bóng dáng! Nàng là một cô bé kiên cường, cho dù biết mình bị ung thư nàng vẫn không muốn để cho người khác thấy mình mềm yếu, hơn nữa là mẫu thân của mình!
"Không có, không có gì."
Từ Lâm thấy con gái của mình, liền tranh thủ cười khoát tay nói: "Không cần lo hắn! Có thể là nhân viên chào hàng, chúng ta không cần để ý hắn!"
"Nhưng là người ta rất kiên trì a, bị hắn nhấn chuông cửa lâu như vậy cũng không phải là biện pháp!"
Trần Nhã Đình căn bản tựu không biết tâm tình mẫu thân đang loạn, lướt qua người nàng xuyên thấu qua mắt mèo nhìn, lại bỗng nhiên thất thanh kêu lên: "Diệp Hi!"
"Cái gì, cái gì?"
Nghe được nữ nhi của mình nói, trong đầu Từ Lâm giống như có một viên đạn hạt nhân nổ tung một cái ầm vang! Con gái của mình lại biết tiểu tử kia!
Chẳng lẽ...
Tâm tình Từ Lâm thoáng cái chìm đến đáy cốc!
Quả nhiên, nghe nữ nhi nói tiếp đi: "Hắn... là đồng học của ta a! Chuyện gì đã tìm tới cửa? Ta cùng hắn cũng không quen thuộc lắm."
Mặc dù là cùng lớp, nhưng Trần Nhã Đình lại không có bao nhiêu lần cùng Diệp Hi nói chuyện. Dù sao, nàng cũng là một nữ hài tử kiên cường, tuyệt đối sẽ không nịnh nọt người khác.
"Xong!"
Trong long Từ Lâm bỗng nhiên hiện lên một câu như vậy! Hiện tại nàng giống như có chút hỏng mất, mình thế nhưng... Để cho đồng học của nữ nhi, tiểu tử kia chà đạp! Thân thể của mình, thân làm người vợ người mẹ, nàng lại bị một tiểu nam hài cùng lớp với nữ nhi lăng nhục!
"A. Mẹ! Ngươi làm sao vậy?"
Trần Nhã Đình đở mẫu thân suýt ngã nhào, vẻ mặt ân cần mà dò hỏi: "Mẹ làm sao vậy? Sắc mặt không tốt lắm!"
"Không có, không có chuyện gì. Mẹ đột nhiên cảm giác được có chút choáng váng đầu. Mẹ về phòng trước nghỉ ngơi một chút!"
Từ Lâm đẩy nữ nhi, lập tức hướng gian phòng của mình đi tới, nàng thật sự không muốn gặp được Diệp Hi!
"Mẹ?"
Trần Nhã Đình không biết mẫu thân của mình rốt cuộc là vì cái gì mà trở nên như vậy kỳ quái. "Răng rắc " một tiếng, Trần Nhã Đình vẫn mở cửa chống trộm ra!
"Diệp Hi... bạn tới làm gì?"
Trần Nhã Đình nhìn nam đồng học đứng ở trước mắt, nhưng trong lòng bỗng nhiên có chút không được tự nhiên, mình cùng Diệp Hi có thể nói là người xa lạ cũng không quá đáng. Dù sao, suốt cả năm học đến hiện tại, bọn họ nói chuyện với nhau cũng không vượt quá mười câu.
"Ta là —— "
Diệp Hi vừa muốn nói chuyện, tuy nhiên hắn bỗng nhiên dừng lại, hắn nhìn đồng học mình cũng không quá quen thuộc, nói: "Đi ngang qua, tựu tới thăm bạn một chút!"
"Bạn không cảm thấy lấy cớ này rất không có sức thuyết phục sao?"
Trần Nhã Đình không khỏi buồn cười mà nhìn xem hắn, nhưng trong lòng bỗng nhiên miên man bất định. Cũng không phải là nàng không muốn quen biết các công tử giàu có. Người thiếu nữ nào không có ước mơ? nàng cũng từng hy vọng, có một lớn vương tử anh tuấn tiêu sái đi tới trước mặt của mình. Có lẽ, mỗi một nữ nhân ở thời thiếu nữ cũng sẽ có ước mơ? Chẳng qua nàng lại không rõ, Diệp Hi rốt cuộc muốn làm gì đâu?
"Không mời mình đi vào ngồi một chút được sao?"
Cặp mắt Diệp Hi quét qua nữ đồng học, cảm thấy, ở trên người của thiếu nữ này có thể nhìn thấy bóng dáng mỹ phụ tối ngày hôm qua cùng mình kích tình triền miên.
Không hổ là hai mẹ con! Mẹ nàng lớn lên thành thục gợi cảm, xinh đẹp động lòng người. Thân là nữ nhi nàng lại lại càng trò giỏi hơn thầy. Nếu để thêm mấy năm, tiểu mỹ nữ này nhất định sẽ trưởng thành một mỹ nhân! Thật là một đôi mẹ con kiều mỵ!
"Ta có thể nói không sao?" Trần Nhã Đình thập phần khả ái mà cau cái mũi nhỏ.
"Trong nhà của bạn hôm nay không ai sao?" Diệp Hi nhìn chung quanh, nhưng không thấy mỹ nhân mình muốn tìm kia.
"Bạn hỏi cái này làm gì vậy?"
Trần Nhã Đình theo bản năng mà cảnh giác một chút. Nàng mang vẻ mặt này làm Diệp Hi chọc cười: "Bạn sợ mình làm gì với bạn sao? Mình rất giống như hạng người đó à?"
"Không giống."
Trần Nhã Đình bật thốt lên, bất quá sau khi nói xong, gương mặt của nàng lại có một ti ửng đỏ: "Đừng nói giống hay không giống, nói mau bạn tới nhà của mình làm gì vậy, mình sắp phải học rồi!"
"Bạn không để cho ta tới thăm đồng học một chút sao?"
"Thôi đi, chúng ta vốn không quen."
Trần Nhã Đình tức giận đem một chén nước đặt ở bên cạnh Diệp Hi, còn bản thân ngồi xuống đối diện với hắn.
"Trần Nhã Đình, bạn —— "
Diệp Hi vốn là muốn nói "Bệnh của bạn ", nhưng lời nói trượt đến khóe miệng, hắn lại bỗng nhiên ngây ngẩn cả người, bởi vì hắn thấy được một mỹ phụ cao gầy đang hướng bên này đi tới!
"Mẹ!"
Trần Nhã Đình vội vàng đứng lên: "Hắn là đồng học của ta, Diệp Hi."
"Ân."
Từ Lâm mang bộ dạng trưởng bối gật đầu, lại đối con gái của mình nói: "Đình Đình con xuống nhà bếp cầm chút ít bánh lên chào hỏi người ta, sao lại không lễ phép như vậy!"
"Nha."
Trần Nhã Đình hướng về phía Diệp Hi lè lưỡi, lúc này mới rời đi.
"Ngươi muốn làm gì!"
Lúc nữ nhi rời đi, vẻ mặt Từ Lâm tựu trở nên bối rối! Vốn là nàng không muốn gặp được Diệp Hi. Nhưng sợ hắn nói lung tung, như vậy mình tựu xong đời!
"Ta nói, hôm nay mang bọn ngươi đi bệnh viện!"
Diệp Hi cố ý đem thanh âm của mình áp xuống, nhưng là ánh mắt của hắn, lại không tự chủ được mà rơi vào trên người mỹ phụ. Bởi vì bối rối, Từ Lâm thậm chí vẫn mặc bộ đồ ngủ.
"Ngươi nói thật?"
Vốn là còn đang cảnh giác Diệp Hi, người vợ lại bỗng nhiên tràn đầy mong đợi mà nhìn hắn, đây không phải là điều nàng muốn sao? Mình ở sau lưng lão công cùng nữ nhi bán đứng thân thể, đến tột cùng là vì cái gì? Không phải là vì nữ nhi của mình sao?
Mặc dù không biết Diệp Hi bối cảnh, nhưng là nàng lại mơ hồ biết, ngay cả hộp đêm lớn nhất thành phố cũng không dám chậm trễ tiểu nam hài, đến tột cùng là bối cảnh cỡ nào!
"Đó là dĩ nhiên! Dù sao Đình Đình cũng là đồng học của ta đâu!"
Diệp Hi gật đầu, nhưng ánh mắt của hắn lại thủy chung rơi ở bên người Từ Lâm!
"Ngươi —— "
Nghe được câu "Đồng học ", nàng thật sự hung hăng mà run rẩy giật mình! Diệp Hi nói giống như là ở cố ý nhắc nhở nàng, tối hôm qua đã phát sinh giao dịch hết thảy không có đạo đức! Theo như số tuổi, mình rõ ràng có thể làm mẫu thân Diệp Hi! Mình tối ngày hôm qua lại...
"Mẹ!"
Bỗng nhiên, Trần Nhã Đình hét lên, đồ trong tay cũng rơi xuống đất!
"Đình Đình?"
"Mẹ, có phải mẹ đang ở đây van xin hắn?"
Trần Nhã Đình bỗng nhiên đi tới bên cạnh mụ mụ, nàng vốn kiên cường, tuyệt đối không cho phép mạng của mình để cho những thứ như quan nhị đại kia bố thí!
"Con... Bệnh của con, con cũng biết?" Từ Lâm hoảng hốt nhìn con gái của mình!
"Ân, rất sớm, đã biết!"
Trần Nhã Đình lúc này cặp mắt đã hơi đã ươn ướt. Nhưng là nàng lại như cũ cố nén nước mắt của mình, chỉ vào Diệp Hi thấp giọng quát: "Diệp Hi, ngươi cút đi cho ta! Ta không cần ngươi bố thí!"
Trần Nhã Đình thật ra thì nàng không biết, mẹ của mình, đến tột cùng là cùng Diệp Hi đạt thành hiệp nghị gì! Nàng còn tưởng rằng mẹ của mình ăn nói khép nép mà đi cầu tên quan nhị đại này!
"Ta không có bố thí ngươi!"
Diệp Hi đứng lên, lại bỗng nhiên kéo tay Trần Nhã Đình: "Ngươi đây không phải là kiên cường! Ngươi đây là thể hiện! Ta lúc nào bố thí cho ngươi? Hết thảy cũng là ngươi tự cho mình là đúng! Hiện tại biết điều một chút đi theo ta, đến bệnh viện rồi hãy nói!"
"Không! Ta không đi! Ta mới không gì lạ đâu!"
"Đủ rồi!"
Từ Lâm bỗng nhiên thấp giọng nức nở nói: "Đình Đình, nghe mẹ, bệnh của con thật sự không thể kéo dài được nữa! Mẹ, mẹ không thể không có con!"
"Mẹ!"
"Ngươi nghe ta nói, Trần Nhã Đình, ta Diệp Hi cũng không có xem thường ngươi, cũng không có bố thí ngươi! Chẳng qua nghĩ phải trợ giúp ngươi, không hơn! Có lẽ sau này, ngươi sẽ trả lại cho ta!"
Diệp Hi lôi kéo cổ tay của nàng, nhưng trong lòng đang nhớ lại mình từng đứng ở phía sau mụ mụ của nàng, ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn ấy!
Ta... Đã bỏ ra cái giá rất lớn, không phải sao? Từ Lâm trong lòng bỗng nhiên cảm giác được thập phần bi ai! Mình, thật không cách nào quên mất sỉ nhục tối hôm qua! Mà hiện tại, nàng mới sợ, mình cùng tiểu nam hài này đã làm chuyện đó hai lần! Hai lần hắn cũng ở trong thân thể của mình bắn ra, vạn nhất...
Không! Sẽ không trùng hợp như vậy! Từ Lâm chợt lắc đầu, "Ngươi... Các ngươi chờ ta một chút, ta đi đổi quần áo một chút!"
"Ta..."
Trần Nhã Đình nhìn mụ mụ, lại thấp giọng hỏi: "Diệp Hi, ngươi là thật tâm muốn giúp ta sao?"
"Ân."
Diệp Hi buông cổ tay nàng ra, nặng nề gật gật đầu.
"Ta...Ta cũng trở về phòng cầm ít đồ."
Trần Nhã Đình không dám cùng Diệp Hi nhìn nhau, bởi vì nàng không muốn làm cho Diệp Hi thấy cặp mắt đã tràn đầy nước mắt! Bất quá khi nàng hướng về phía Diệp Hi, lại bỗng nhiên ôn nhu nói: "Cảm ơn ngươi!"
"Đừng nói như vậy, sẽ chỉ làm ta cảm thấy càng thêm áy náy mà thôi!"
Diệp Hi cười khổ trong lòng. Bất quá hắn lại bỗng nhiên lén lút đi tới gian phòng Từ Lâm! Có lẽ là Từ Lâm quá mức hoảng hốt, hoặc là quá không cẩn thận, lại thế nhưng quên đóng cửa! Nhẹ nhàng đẩy khe cửa, Diệp Hi lập tức thấy được một thân thể thập phần gợi cảm duyên dáng bên trong!