Nếu, vận mệnh lựa chọn mình phải làm như vậy, mình... cũng chỉ có thể lặng yên mà chịu đựng!

"Thật, thật xin lỗi! Em... Em không có cách nào khác!"

Từ Lâm trong lòng lặng yên nghĩ tới trượng phu của mình, hai tay của nàng đang run rẩy, nhưng vẫn đem áo gió đặt sang một bên! Nhìn y phục trong tay, Từ Lâm chỉ thấy cảm giác khuất nhục cùng cảm giác tội lỗi dâng trào trong long. Mình, lúc nào trở nên hạ tiện như vậy, không ngờ lại cố ý mặc trang phục thật đẹp để chờ một lát nữa bị một nam nhân không quen biết tới chà đạp?

"Lão công, em hy vọng... anh vĩnh viễn vậy không biết!"

Từ Lâm trong lòng lặng yên cầu nguyện. Cho dù, nàng biết mình làm như vậy sẽ khiến cho thân thể của mình bị chịu sự tổn thương vĩnh viễn cũng không cách nào quên được, nhưng nàng vẫn lựa chọn con đường này! Vì con gái của mình, vì gia đình của mình, nàng đã không có biện pháp nào khác!

"Ha ha, Diệp tử ngươi có phải có chút không nhịn được hay không?" Chuy Thụy bỗng nhiên vỗ vai Diệp Hi mà cười cười: " Ngươi yên tâm, chuyện này ta sẽ ko nói cho ai đâu, chỉ có ta và ngươi biết, được chứ!"

"Ta cảm giác, cảm thấy, ngươi thật giống như đang thiết kế một cái lồng để cho ta đi vào nga."

Nhìn Chu Thụy, Diệp Hi trong lòng chợt nhớ tới một số tin đồn từng nghe trước đây! Gã Chu Thụy này thoạt nhìn không có gì phải chú ý, nhưng là Diệp Hi cũng nghĩ không thông, tại sao mình có đôi khi cảm thấy hắn là người có lòng dạ khó lường đây?

Bất quá, hiện tại cùng Diệp Hi vẫn không có quan hệ, không phải sao? Chỉ cần hắn không chọc tới mình, Diệp Hi cũng lười quản hắn có cái khỉ gió gì. Cho dù không quan tâm đến chuyện quan trường, nhưng Diệp Hi đối với chuyện hắc ám này vẫn biết chút ít đại khái.

"Khanh khách, mấy vị công tử hài lòng an bài tối nay chứ?"

Ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa, sau đó nữ nhân mập một lần nữa trở về, nàng cười hì hì nhìn đám thanh niên đang chè chén kia, cuối cùng mới đem ánh mắt quăng về hướng Chu Thụy cùng Diệp Hi.

"Cái kia, xin lỗi Diệp thiếu gia, thật không tốt a, người vợ kia là lần đầu tiên đến, có thể không quá quen hoàn cảnh như vậy, ngài xem, có thể hay không đổi một phòng khác?" Nàng có chút lo lắng nhìn Diệp Hi, vị công tử số một của thành phố Hoa Hải.

"Được rồi."

Thật ra thì, Diệp Hi trong lòng đã muốn rời khỏi nơi này. Nhưng lại có một loại thanh âm ở bên tai của mình vang lên: "Ngươi nếu đi khỏi nơi này..., tuyệt đối ngươi sẽ phải hối hận!"

Thật ra thì, nam nhân đều rất xấu. Vợ không bằng thiếp, thiếp không bằng trộm. Nam nhân phong lưu như vậy, mưu đồ vì cái gì? Rất nhiều nam nhân, thật ra thì cũng không phải là không có nữ nhân, chỉ là bọn hắn muốn tìm kích thích mà thôi!

Cho dù, những nơi này nữ nhân cũng không sạch sẽ, nhưng bọn hắn lại thích. Tại sao? Cũng bởi vì tìm kiếm cảm giác lạ mà thôi!

Không có bất kỳ nam nhân có thể phủ nhận điểm này. Mà những nữ nhân tư vị thành thục luôn khiến bọn họ thích hơn so với thiếu nữ ,hoặc là người vợ, hoặc là thục nữ. Chính là loại cảm giác chinh phục ấy, đối với nam nhân mà nói, chinh phục nữ nhân thành thục luôn có sức hấp nhất lớn nhất!

"Diệp thiếu gia, ngài tự mình vào đi thôi."

Nữ nhân mập dẫn Diệp Hi tới một gian phòng vô cùng xa hoa, nàng chỉ vào phòng ngủ, mập mờ mà cười nói: "Diệp thiếu gia, không nói gạt ngươi, nữ nhân kia là cực phẩm đại mỹ nhân nga! Còn là mỹ thiếu phụ thành thục, ngài tựu chầm chậm hưởng thụ đi! Nếu có chỗ nào không hài lòng, kính xin ngài giơ cao đánh khẽ a."

"Ân."

Diệp Hi không thể không gật gật đầu, nhưng ánh mắt lại nhìn chăm chú vào bên trong phòng, cửa phòng khép hờ để cho hắn một loại cảm giác mơ màng vô định. Ở trong phòng đến tột cùng là dạng nữ nhân nào? Đến tột cùng là loại người vợ gì đây?

Là ôn nhu nhàn thục? Hay là phóng đãng phong tao? Hoặc là lãnh diễm cao ngạo?

Diệp Hi hắn không biết, nhưng là hắn lại cảm giác được, trong lòng hắn đã bộc lộ thú tính nguyên thủy nhất!

Trong phòng ..Một người vợ! Một mỹ phụ!

Một người vợ xinh đẹp đang ở trong phòng, đang đợi hắn tiến vào. Chẳng qua là, đứng ở nơi này một lúc, điện thoại Diệp Hi lại bỗng nhiên lại vang lên!

"Lộp bộp!"

Có chút giật mình, Diệp Hi móc ra điện thoại vừa nhìn, trong lòng nhất thời nhảy lên."Lại là... Mẹ?"

Hắn có chút khó khăn nuốt nước miếng, suy nghĩ rốt cuộc muốn hay không đón cú điện thoại này. Nếu như bị mẹ của mình biết mình tới chỗ như thế, thậm chí còn làm ra chuyện như vậy, nàng nhất định sẽ chuẩn bị chôn sống mình luôn! Diệp Hi trong lòng đang sợ, nhưng hắn vẫn phải hít sâu một cái, lúc này mới nhấn xuống nút trả lời.

"Tiểu Hi, bây giờ con không phải là đang cùng cô cô ở chung một chỗ chữ?" Điện thoại vừa tiếp xúc thông, bên kia liền truyền đến thanh âm như chuông bạc thanh thúy dễ nghe.

"Không có, không có a, nàng đi hộp đêm, con tự mình đưa đi. Xế chiều lúc cô cô tới thì mẹ còn đang ngủ a! Cho nên con cũng không có đánh thức mẹ." Diệp Hi có chút chột dạ ứng phó.

"Con cũng không thể đi đến loại địa phương đó nga! Con đã không theo cô cô ở chung một chỗ, ta đây trước treo máy. Trễ như vậy, con nhanh trở lại nhà đi!"

"Ân, biết rồi."

Diệp Hi có chút ưu tư mà đóng điện thoại, thở phào nhẹ nhõm! Bất quá sau đó hắn lại nhanh chóng hướng cửa phòng đi tới! Cửa phòng khép hờ, cũng không thể ngăn cản tầm mắt Diệp Hi!

"Nàng là..."

Lúc ánh mắt của Diệp Hi vừa nhìn vào trong gian phòng, bỗng nhiên ngây ngẩn cả người! Bởi vì bên trong là một mỹ phụ đang ngồi ở trên giường, nhìn thật giống với mẫu thân của một nữ đồng học cùng lớp với mình!

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện