Cái loại cảm giác khác thường để cho Diệp Hi cảm nhận được một trận mê muội, hắn thậm chí rất muốn xoay người lại, đem cặp nhục đoàn kia nắm thật chặc trong tay!
Diệp Thần Linh dùng một cái tay khoác lên bả vai Diệp Hi, tận lực để cho thân thể của mình rời đi hắn một chút, cứ dựa vào như vậy, cái cảm giác ma sát thật sự là để cho Diệp Thần Linh cảm thấy có chút chịu không nổi.
Bởi vì, cho dù cách y phục, nàng lại như cũ cảm giác được từng dòng khác thường, đột ngột và tê dại như vậy thậm chí làm cho nàng cảm giác được một tia hoảng hốt. Cảm giác rất kỳ quái! Tại sao mình đối mặt với Diệp Hi cũng sẽ có cảm giác như thế? Cái này thật không nên! Nhưng mình lại thật sự rõ ràng cảm nhận được. Có lẽ, mình cũng...
Bất quá, nàng cũng sẽ không giống như đám nữ nhân tối ngày thẹn thùng đầy mặt. Diệp Thần Linh bàn tay bỗng nhiên rời đi Diệp Hi bả vai, cong ngón tay thon dài, không nhẹ không nặng gõ đầu tiểu nam hài này một cái, "Đừng là quá đáng nga!"
Nàng có thể cảm giác được, Diệp Hi hơi giãy dụa thân thể.
"Nha."
Vị cô cô thành thục vừa nói như thế, Diệp Hi nhất thời an phận xuống. Nhưng sau lưng vẫn cảm giác được nhũ phong đè ép, theo xe buýt mỗi lần đột nhiên phanh lại, luôn là chỉa vào trên lưng của hắn.
Ở thành phố Hoa Hải, khu căn cứ quân sự, lúc này đang có một đoàn phi cơ trực thăng từ từ hạ xuống trên bãi đáp máy bay. Lúc phi cơ trực thăng dừng lại, trong trực thăng đi ra khỏi hai nam nhân trung niên.
"Thủ trưởng hảo!"
Ở phía ngoài sân bay, lúc này hai bên binh sĩ vừa thấy được bọn họ liền lập tức chào theo kiểu nhà binh.
"Các đồng chí hảo."
Diệp Long cười vui vẻ chào hỏi đám binh sĩ, lúc này mới nghiêng đầu lại cười nói với nam nhân bên cạnh: "Chúng ta không có trước báo cho Tuyết Nhi tới đây, ha ha, không biết có mang cho bọn họ chút kinh hỉ hay không đây?"
Hàn Bằng liếc mắt nhìn hắn một cái: "Kinh thì có, hỉ thì không nhất định."
"Ha ha ha ha! Ta liền thích cảm giác như vậy, hơn nữa ta lại có một việc cần xử lý trước."
"Còn ta đi xem tiểu Hi một chút." Hàn Bằng bây giờ đang rất khẩn cấp mà muốn ôm ấp ngoại tôn đã nửa năm chưa gặp.
"Ân, ngươi đi trước đi. Chuyện của ta cần xử lý một ngày nữa."
"Lão chiến hữu."
Diệp Long lẳng lặng nhìn lên bầu trời ngắm đám mây lơ lửng trôi, giọng nói trở nên rất là trầm trọng: "Ngươi nói nếu như ta từng thương tổn qua một nữ nhân, ta vẫn có thể bù đắp cho nàng sao?"
Nghe vậy, Hàn Bằng bỗng nhiên ngây ngẩn cả người.
"Ngươi bao nuôi vợ bé?"
"Ách, lão già này!"
Diệp Long trên mặt hiện lên một tia khó chịu, "Chúng ta biết nhiều năm như vậy, ngươi còn không hiểu được cách làm người của ta sao?"
"Cái rắm, ngươi biến thành người từ khi nào vậy?"
Hàn Bằng đẩy bờ vai của hắn, bỗng nhiên tò mò hỏi: "Chơi nữ nhân có thể, bất quá ngươi cẩn thận một chút, đầu năm nay nữ nhân đều coi trọng tiền."
"Không phải như thế."
Diệp Long nhẹ nhàng mà lắc đầu nói: "Năm ấy ta ở thành phố Hoa Hải quen biết nàng. Lão chiến hữu, ngươi vĩnh viễn cũng không biết, lúc ấy Ngạo Dương cùng Tuyết Nhi mới vừa kết hôn, khi đó ta cũng đã hơn ba mươi nhanh muốn bốn mươi tuổi. Nhưng lúc ta gặp được nàng giống như cảm thấy mình thoáng cái biến thành một tiểu tử chịu tiếng sát ái tình vậy."
"Nàng lúc ấy mấy tuổi?" Hàn Bằng đột nhiên hỏi.
Nghe vậy, Diệp Long sắc mặt hơi có chút co quắp, chỉ nghe hắn ấp úng nói: "Thật giống như... Cùng Ngạo Dương và Tuyết Nhi bọn họ không sai biệt lắm."
"Đéo đỡ được!"
Hàn Bằng bỗng nhiên kinh hãi hét thất thanh, nhưng ngay sau đó nhỏ giọng nói: "Ngươi cái lão súc sinh này, người ta cũng có thể làm nữ nhi của ngươi... Ách còn sau đó thì sao?"
"Sau đó, chúng ta thật sự yêu nhau, ngươi cũng không cách nào tưởng tượng được lúc đó ta kích động như thế nào đâu! Nhưng là sau đó trung ương muốn ta triệu hồi Bắc Kinh." Nói tới đây, trên mặt của hắn bỗng nhiên lộ ra một vẻ mặt chán nản.
"Nàng không cùng ngươi rời đi?"
"Không có."
Diệp Long thật sâu thở dài một hơi, "Lúc ấy, ta phải thi hành nhiệm vụ thuộc về quốc gia cơ mật, ta không thể nào nói cho nàng biết. Qua nhiều năm như vậy, ta luôn luôn không dám liên lạc nàng, thậm chí cũng không dám đi tìm nàng."
"Như vậy hiện tại, ngươi lại muốn bù đắp cho nàng?"
"Ân, nếu như có thể mà nói. Hy vọng, nàng sẽ không quên ta sao?"
"Hỏi thế gian tình là gì, ai!"
Hàn Bằng lắc đầu, hắn chợt nhớ tới vong thê của mình, "Mẹ của Tuyết Nhi, ta cũng rất yêu nàng, có thể lão Thiên cũng ghen tỵ với chúng ta.Đi đi, người quen cũ, hảo hảo mà bù đắp cho người ta."
Hàn Bằng bỗng nhiên vỗ vỗ bả vai Diệp Long, ngay sau đó xoay người rời đi, để lại Diệp Long với vẻ mặt bất đắc dĩ cười khổ.
"Nàng nhất định hận chết ta sao?"
Diệp Long cảm thấy mình thật là nghiệp chướng nặng nề, nếu là nàng năm đó mang thai con của mình, hiện tại hẳn là ngang tuổi cùng Diệp Hi sao? Nghĩ tới đây, Diệp Long cả người cũng nhịn không được run rẩy giật mình, bởi vì quan hệ như vậy quá rối loạn! Con của mình, thế nhưng bằng tuổi tôn tử? Bất quá, đây cũng là Diệp Long tự suy đoán mà thôi, nàng cũng chưa chắc mang thai con của mình?
Đối vào gia gia của mình làm chút ít chuyện hoang đường, thân là tôn tử Diệp Hi lại không nghĩ tới. Mà lúc này hắn lại tại âm thầm cầu nguyện chiếc xe buýt vĩnh viễn đừng dừng lại!
"Chuyện gì còn chưa tới?"
Diệp Thần Linh hơi chau mày lộ ra vẻ mê người, lúc này thân thể của nàng cơ hồ cũng đã tựa sát vào trên người Diệp Hi. Cái cảm giác kia... Cảm giác bị áp bách cùng đè ép làm cho nàng có chút hoảng hốt.
"Ai bảo cô cô hết lần này tới lần khác muốn đi ra ngoài đây?"
Diệp Hi bỗng nhiên xoay đầu lại, nhưng là sau một khắc, hắn cũng đã nói không ra lời. Bởi vì, Diệp Hi nhất thời vô ý, dưới chân căn bản là đứng không vững, hai người thân thể dán vào nhau cùng hướng buồng xe ngã xuống.
"Phanh " một thanh âm cũng không thập phần vang dội va chạm nhớ tới, trên lưng Diệp Hi đụng vào sàn xe, nhưng là hắn cũng không có cảm giác được đau đớn.
Bởi vì...Lúc này khuôn mặt của hắn, thế nhưng bị chôn thật sâu vào trong ngực Diệp Thần Linh! Cặp nhũ phong tràn đầy co dãn, bầu vũ mềm mại to tròn cơ hồ khiến hắn có một loại cảm giác hít thở không thông, hương nhũ nhàn nhạt lại càng thập phần thanh thản mê người.