"Thảm rồi!"
Trong đầu Diệp Hi oanh một tiếng, sau khi phát tiết sau hắn cảm giác cả người như lâng lâng. Tà ác dục vọng vào giờ khắc này đã vô cùng thỏa mãn.
Nhưng khi ánh mắt của hắn nhìn về phía mẫu thân liền sợ hết hồn. Bởi vì lúc này trên khuôn mặt tuyệt mỹ xinh đẹp đều là này chất lỏng bạch sắc. Còn có trước ngực của nàng cũng đã đỏ bừng. Hai hạt anh đào nho nhỏ lúc này cứng ngắc, đồ ngủ đã bị kéo tụt xuống ngang hông.
"Ực ực..."
Diệp Hi phát giác dạo này số lần nuốt nước miếng của mình ngày càng nhiều. Hiện tại trên mặt giường lớn là hình cảnh vô cùng dâm mị. Nữ thị trưởng luôn cao quý đoan trang lúc này đã cở áo ngủ xuống, để cảnh xuân hiển lộ rõ ràng! Bầu vú to mềm mại không có bất kỳ trói buộc, nhưng vẫn không hề bẹp xuống mà cao ngất tràn đầy co dãn, vô cùng dụ người phạm tội.
Hiện tại Diệp Hi đang sợ hãi, nếu để cho Hàn Tuyết phát hiện .., nàng không giết mình hơi phí. Tay chân có chút luống cuống tay chân mà sửa sang lại y phục của mình, hai tay run run cầm khăn giấy, nhẹ nhàng mà lau dọn chất lỏng vương trên người mỹ nữ. Ở trong sợ hãi cực độ nhưng hắn vẫn cảm nhận được vô hạn kích thích. Chuyện tình kinh tâm động phách, không bằng cầm thú này thật sự khiến cho hắn quá hưng phấn!
Đem hết thảy dọn dẹp sạch sẽ, Diệp Hi cũng từ từ mà bình tĩnh lại. Lúc này mẫu thân nằm trên giường vẫn lỏa lồ như trước. Hô hấp của nàng rất đều đặn, tựa hồ hành động của Diệp Hi cũng không có quấy rầy mộng đẹp.
Hai vú run rẩy vẫn làm cho Diệp Hi mê luyến. Hai điểm đỏ hồng càng lộ vẻ mê người, giống như đang mời gọi Diệp Hi.
Đối mặt với hấp dẫn như vậy, Diệp Hi nào chịu đựng nổi, hắn bất giác đi tới cạnh mỹ phụ, mở miệng đưa đầu lưỡi của mình ra!
Đầu lưỡi ấm áp mà ẩm ướt nhẹ nhàng liếm hạt anh đào đỏ hồng! Diệp Hi cảm thấy trong lỗ mũi đều tràn đầy hương nhũ nồng đậm! Hạt nho nhỏ xíu bị Diệp Hi liếm một cái khiến Hàn Tuyết bỗng nhiên run rẩy!
"Ân..."
Theo cổ họng của nàng phát ra âm thanh kiều mỵ động lòng người nhưng rơi vào tai Diệp Hi chẳng khác nào tiếng sấm sét!
"Hỏng bét!"
Diệp Hi trong lòng nhảy dựng, vội vàng bò xuống, nhìn chung quanh xác định không có gì bất thường mới rón rén rời khỏi phòng ngủ.
Nếu vừa rồi mẹ tỉnh lại, vậy mình phải làm thế nào? Nghĩ tới hậu quả làm Diệp Hi lạnh cả sống lưng. Đi vào trong phòng của mình, Diệp Hi nhào xuống mặt giường lớn rồi lại ngước nhìn trần nhà, trong lòng cũng không có bình tĩnh trở lại! Bởi vì cấm kỵ kích thích thật sự là quá mức rung động! Có lẽ, cả đời hắn không quên được cảm giác đọa lạc đó!
"Hô!"
Thay y phục, Diệp Hi mặc một cái quần sịp trần truồng đi ra khỏi phòng ngủ.
"Cảm giác như mình đang bị đè nén!"
Hắn đi tới trong đại sảnh, trong lòng thổn thức: "Hiện tại ta rốt cục đã hiểu tại sao, trước kia Hoàng Đế chỉ thích giai nhân mà không yêu giang sơn! Ha hả, máu nhuộm giang sơn sao bằng một cái nhíu mày của mỹ nhân!"
"Đinh đinh..."
Đúng lúc Diệp Hi đang yy trong tâm cảnh nhiệt huyết sôi trào thì lại có người tới quấy rầy!
"Thật là hỗn đản!"
Lúc này Diệp Hi mặc một cái quần cộc liền ra hướng đại môn.
"Thật con mẹ nó —— ách, a!"
Lúc Diệp Hi nhìn thấy người đứng bên ngoài, câu chửi thề thô tục lập tức thu trở lại, hắn bị người đàn bà kia làm sợ hết hồn!
"Thanh âm này .. Tiểu Hi phải không? Nhanh mở cửa cho ta!" Bỗng nhiên, người đàn bà ngoài cửa dùng sức vỗ vào cửa chống trộm.
"Đừng, ta mở cửa còn không được sao?" Tiếng gõ cửa làm cho Diệp Hi có chút lo lắng sẽ đánh thức Hàn Tuyết trong phòng ngủ.
"Răng rắc " một tiếng, cửa phòng được mở ra. Nhất thời, một nữ nhân ăn mặc thời trang xuất hiện trước mắt Diệp Hi.
"Mấy tháng không gặp, tiểu Hi ngày càng cao nha?"
Nữ nhân bỗng nhiên bước một bước về phía trước, không chờ Diệp Hi phản ứng gì liền mở hai cánh tay ôm hắn vào trong ngực!
"Có nhớ ta hay không?"
"Ách... cô cô buông tay ra đã, ta không thở nổi!"
Diệp Hi hai tay ôm vòng eo của mỹ phụ, khuôn mặt lại càng bị hai nhũ cầu trước ngực đè ép cho hít thở không thông!
"Khanh khách, tiểu tử thúi, hiện tại ngay cả đậu hủ của cô cô cũng dám ăn phải không?"
Trước ngực truyền đến cảm giác khác thường cũng không khiến cho nữ nhân này mất hứng, bất quá nàng vẫn buông lỏng hai cánh tay của mình, để cho Diệp Hi trước ngực của nàng ngẩng đầu lên:
"Cô cô muốn mưu sát sao?"
"Tiểu tử thúi còn dám mạnh miệng!"
Nữ nhân có vóc dáng so với Hàn Tuyết còn cao hơn một chút bỗng nhiên giơ tay gõ đầu Diệp Hi một cái: "Tại sao ta gọi điện thoại nhiều lần như vậy cũng không có nghe?"
Diệp Hi hơi lui về phía sau môt bước, ánh mắt lúc này mới bắt đầu tinh tế đánh giá nữ nhân cao nhất trong số những mỹ nữ hắn đã nhìn thấy này. Trong ấn tượng, nữ nhân này... Ân, nói đúng ra, mỹ phụ này, tính cách hiếu động, hơn nữa không câu nệ tiểu tiết, lúc thì ôn nhu hiền thục động lòng người, có khi lại thô bạo như nữ bạo long.
"Cô cô, làm sao ngươi đột nhiên tới thành phố Hoa Hải vậy?" Diệp Hi đột nhiên hỏi đã đánh lạc chủ đề. Chẳng qua là, Diệp Thần Linh vốn đang tươi cười lại lập tức tái mặt, có chút tức giận nói: "Chuyện người lớn, tiểu hài tử đừng có chen vào! Mẹ của cháu đâu?"
"Mẹ cháu..."
Tâm hồn Diệp Hi nhảy một cái, bỗng nhiên nói: "Mẫu thân không phải là đi làm sao? Cô cô cũng không phải không biết."
"Nha. Như vậy a."
Đối với lời của Diệp Hi, Diệp Thần Linh cũng không quá mức để ý, mà chỉ nói: "Trước tiên sắp xếp cho cô cô một gian phòng, ta nghĩ ngủ một giấc."
"A?"
Diệp Hi bị làm cho sợ không ít: "Cô cô không phải là ở Bắc Kinh —— "
"Còn nhiều lời!"
Diệp Thần Linh mở trừng hai mắt, lại lướt qua Diệp Hi đi về phía phòng của hắn: "Cô cô mệt mỏi, ta tới phòng của ngươi một lát thôi, đừng cãi ta!"
"Đây là... Cái dạng gì a?"
Diệp Hi nhìn mỹ phụ trước mắt đi về phía gian phòng của mình, trong lòng bỗng nhiên có một loại dự cảm bất tường. Nữ nhân này là tỷ tỷ của phụ thân. Vị cô cô hỉ nộ vô thường này luôn làm Diệp Hi nhức đầu không thôi.
Đi tới trước máy điện thoại, Diệp Hi lập tức bấm điện qua Bắc Kinh.
"Bật nội tuyến, mật mã 391."
Chờ một chút, điện thoại bỗng nhiên truyền đến âm thanh tràn đầy uy nghiêm lại có chút hiền lành: "Hảo tiểu tử, có chuyện gì lại bỗng nhiên gọi điện thoại cho gia gia? Ta không phải nói Quốc Khánh này sẽ đi qua thành phố Hoa Hải sao?"
"Cháu mới không quản gia gia có tới hay không., cháu muốn hỏi là tại sao cô cô bỗng nhiên hiện ra trước cửa nhà ta, còn chiếm phòng của ta?"
"Nàng đến thành phố Hoa Hải coi như là giải sầu đi, chút nữa ta sẽ gọi cho mẹ của ngươi, ngươi cũng đừng quản. Ân, ta nói tiểu Hi, ông ngoại của cháu ngày mai sẽ trở lại Bắc Kinh, chúng ta sẽ —— "
"Được rồi, gia gia đã nói rồi còn gì, ngày mai hai người sẽ tới thành phố Hoa Hải chứ gì. Tốt lắm, lão đầu tử tiếp tục làm việc đi. Cháu gác máy đây." Vừa nói xong, Diệp Hi liền buông điện thoại xuống.
"Tiểu tử này càng ngày càng không đặt lão gia hỏa này vào trong mắt! Xem ra lần này phải hảo hảo dạy dỗ nó một chút, hảo cho nó biết cái gì gọi là tôn kính gia gia!"
Diệp Long buông điện thoại xuống, nhưng trong lòng lại nghĩ tới nữ nhi của mình đã làm mẹ mà tính khi như trẻ con lại thêm đau đầu.
"Ai, con cháu tự có phúc của con cháu, hi vọng hai vợ chồng chúng nó không mâu thuẫn quá lâu."
Mấy hôm nữa bận nên pót trước