Ta lập tức giành lấy con thỏ, chớp chớp mắt.
"Con thỏ nhỏ dễ thương thế này, làm sao có thể nỡ ăn nó chứ?"
Phó Kinh Hồng hứng thú nhìn ta một cái, rồi lại nhìn con thỏ trong lòng ta.
"Lý cô nương thích thỏ à?"
"Thỏ ngây thơ, hiền lành vô hại, có ai không thích chứ."
"Nhưng cô nương có biết sói xám cũng thích thỏ không? Trong khu rừng này, có rất nhiều sói."
Hắn nói xong liền cất bước đi lên phía trước.
Ta lập tức đi theo sau hắn, lúc bắt đầu ta chỉ có chút sợ hãi, nhưng sau đó hắn bắt đầu tăng tốc, ta bắt đầu hoảng hốt, vội vàng bước nhanh để theo kịp.
Lá cây hai bên đường xào xạc, mùi sói mờ mờ lan tỏa trong không khí.
Tim ta thắt lại, vừa đi vừa nhìn xung quanh.
Lúc ta đang suy nghĩ lung tung, Phó Kinh Hồng bỗng nhiên quay người, làm ta loạng choạng vì sợ hãi, vội vàng nhìn lên.
Hắn lập tức đưa tay đỡ lấy ta, bốn mắt nhìn nhau, trái tim trong lồng n.g.ự.c nhảy bùm bùm:
"Nàng không sao chứ?"
Ta ngơ ngác lắc đầu, ánh mắt lần nữa bị đôi mắt của hắn hấp dẫn.
Đôi mắt rất thanh tịnh, tựa như bị nước rửa qua.
Đơn thuần, không có ý xấu.
Gương mặt hắn dần dần nhiễm màu ửng đỏ, đôi tai cũng ửng đỏ dưới ánh nắng mặt trời.
Hắn đang xấu hổ sao? Ta chậm rãi đứng thẳng lên, hết nhìn hắn lại cúi đầu nhìn về phía con thỏ nhỏ trong lòng.
"Còn nhìn nữa... nhìn nữa... ta sẽ ăn thịt nó."
Ta đứng hình, không dám động!
Hắn liếc ta hai cái, khóe miệng nở nụ cười nhìn sang phía khác, nhưng tay vòng quanh eo ta vẫn không buông.
Khuôn mặt của ta bắt đầu nóng lên.
Không được, phải trong sáng, hắn không phải có ý đó.
"Đa tạ tướng quân."
Hắn quay đầu nhìn ta,
Trong phút chốc, có mấy cánh hoa màu vàng từ trên trời rơi xuống, đậu trên vai Phó Kinh Hồng, ta nhìn lên, thì ra là hoa cúc.
Hoa cúc từ đâu đến?
Chỉ trong chốc lát, cánh hoa rơi lả tả như mưa.
Ta đột nhiên nhớ đến lời biểu ca.
"Khi hai người ôm nhau, ta sẽ ở nơi không ai nhìn thấy rải hoa, ta không tin không thể chinh phục được hắn."
Rải hoa cúc???
"Lâm Thuận, ngươi đã lấy trộm hoa cúc mùa đông của ta!"
Có thể chinh phục được Phó Kinh Hồng hay không thì không biết, nhưng biểu ca bây giờ chắc chắn là đã bị "chinh phục".
Chờ thêm một ngày, ba người chúng ta cùng trở về kinh thành.
Bạch Dật Thần quả nhiên vẫn bình an vô sự, chỉ bị đánh vài cái rồi phạt một ít tiền là xong.
Phủ doãn đại nhân kia đưa ra lý do nếu làm lớn sợ sẽ ảnh hưởng đến danh dự của nữ tử, tổ phụ của ta cũng không thể làm gì.
Phụ thân vì muốn vãn hồi mối quan hệ với mẫu thân, đích thân đến Bạch gia hủy hôn.
Nhưng Bạch gia sống c.h.ế.t không chịu, dù tổ phụ của ta can thiệp vào cũng không thể thay đổi.
"Con thỏ nhỏ dễ thương thế này, làm sao có thể nỡ ăn nó chứ?"
Phó Kinh Hồng hứng thú nhìn ta một cái, rồi lại nhìn con thỏ trong lòng ta.
"Lý cô nương thích thỏ à?"
"Thỏ ngây thơ, hiền lành vô hại, có ai không thích chứ."
"Nhưng cô nương có biết sói xám cũng thích thỏ không? Trong khu rừng này, có rất nhiều sói."
Hắn nói xong liền cất bước đi lên phía trước.
Ta lập tức đi theo sau hắn, lúc bắt đầu ta chỉ có chút sợ hãi, nhưng sau đó hắn bắt đầu tăng tốc, ta bắt đầu hoảng hốt, vội vàng bước nhanh để theo kịp.
Lá cây hai bên đường xào xạc, mùi sói mờ mờ lan tỏa trong không khí.
Tim ta thắt lại, vừa đi vừa nhìn xung quanh.
Lúc ta đang suy nghĩ lung tung, Phó Kinh Hồng bỗng nhiên quay người, làm ta loạng choạng vì sợ hãi, vội vàng nhìn lên.
Hắn lập tức đưa tay đỡ lấy ta, bốn mắt nhìn nhau, trái tim trong lồng n.g.ự.c nhảy bùm bùm:
"Nàng không sao chứ?"
Ta ngơ ngác lắc đầu, ánh mắt lần nữa bị đôi mắt của hắn hấp dẫn.
Đôi mắt rất thanh tịnh, tựa như bị nước rửa qua.
Đơn thuần, không có ý xấu.
Gương mặt hắn dần dần nhiễm màu ửng đỏ, đôi tai cũng ửng đỏ dưới ánh nắng mặt trời.
Hắn đang xấu hổ sao? Ta chậm rãi đứng thẳng lên, hết nhìn hắn lại cúi đầu nhìn về phía con thỏ nhỏ trong lòng.
"Còn nhìn nữa... nhìn nữa... ta sẽ ăn thịt nó."
Ta đứng hình, không dám động!
Hắn liếc ta hai cái, khóe miệng nở nụ cười nhìn sang phía khác, nhưng tay vòng quanh eo ta vẫn không buông.
Khuôn mặt của ta bắt đầu nóng lên.
Không được, phải trong sáng, hắn không phải có ý đó.
"Đa tạ tướng quân."
Hắn quay đầu nhìn ta,
Trong phút chốc, có mấy cánh hoa màu vàng từ trên trời rơi xuống, đậu trên vai Phó Kinh Hồng, ta nhìn lên, thì ra là hoa cúc.
Hoa cúc từ đâu đến?
Chỉ trong chốc lát, cánh hoa rơi lả tả như mưa.
Ta đột nhiên nhớ đến lời biểu ca.
"Khi hai người ôm nhau, ta sẽ ở nơi không ai nhìn thấy rải hoa, ta không tin không thể chinh phục được hắn."
Rải hoa cúc???
"Lâm Thuận, ngươi đã lấy trộm hoa cúc mùa đông của ta!"
Có thể chinh phục được Phó Kinh Hồng hay không thì không biết, nhưng biểu ca bây giờ chắc chắn là đã bị "chinh phục".
Chờ thêm một ngày, ba người chúng ta cùng trở về kinh thành.
Bạch Dật Thần quả nhiên vẫn bình an vô sự, chỉ bị đánh vài cái rồi phạt một ít tiền là xong.
Phủ doãn đại nhân kia đưa ra lý do nếu làm lớn sợ sẽ ảnh hưởng đến danh dự của nữ tử, tổ phụ của ta cũng không thể làm gì.
Phụ thân vì muốn vãn hồi mối quan hệ với mẫu thân, đích thân đến Bạch gia hủy hôn.
Nhưng Bạch gia sống c.h.ế.t không chịu, dù tổ phụ của ta can thiệp vào cũng không thể thay đổi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương