Người lái xe đoạt lấy điện thoại di động của cậu, rút thẻ SIM ra: "Sẽ bị theo dõi. Cậu không thể sử dụng thẻ này nữa."

"Không, tôi muốn chắc chắn rằng bạn tôi an toàn." Ôn Tiểu Huy đưa tay ra nắm lại nó.

Người lái xe nhét điện thoại di động của anh ta cho cậu: "Chúng ta phải rời đi ngay lập tức, cậu có thể gọi cho chủ thuê của tôi và bảo anh ta thay đổi ý định, nếu không tôi vẫn phải đưa cậu đi."

Ôn Tiểu Huy nghiến răng gọi cho Lê Sóc, nhưng điện thoại anh luôn bận.

Tài xế khởi động xe.

Ôn Tiểu Huy hét lên: "Tôi không thể đi vào lúc này! Nếu anh dám khởi động xe, tôi sẽ nhảy xuống!"

Người lái xe quay lại, bất lực nói, "Ôn tiên sinh, cậu nhìn lên các biển báo trên đường phố xem, bây giờ chúng ta đang ở đâu chứ. Ngay cả bây giờ nếu chúng ta quay lại cũng phải mất năm hoặc sáu giờ để đến Bắc Kinh. Cách nhanh nhất là đến thành phố lớn ở gần đây nhất rồi quay trở lại bằng máy bay. Vì vậy cậu vẫn nên ngồi xuống đi. Trước khi chúng ta đến thành phố tiếp theo, điện thoại có thể sẽ bắt được kết nối. "

Ôn Tiểu Huy nhìn các biển báo giao thông trên đường, cậu biết người này đã nói đúng. Cậu chỉ có thể ngả người dựa vào lưng ghế, sắc mặt tái nhợt dọa người.

Người lái xe lái với tốc độ cao, Ôn Tiểu Huy gắt gao nhìn chằm chằm chiếc điện thoại di động.

Khoảng nửa tiếng sau, điện thoại di động reo lên. Trước khi tiếng chuông đầu tiên kết thúc, Ôn Tiểu Huy đã nhấn nghe điện thoại ngay lập tức, giọng nói của cậu run rẩy đến khó tin: "Anh Lê, La Duệ bị Lạc Nghệ..."

"Anh biết, Tiểu Huy, bình tĩnh, anh biết." Lê Sóc ngắt lời cậu, ngữ điệu bình tĩnh đem cho người nghe cảm giác yên lòng. Anh nói: "Em có thể yên tâm, La Duệ vẫn ổn, anh đã nói chuyện với cậu ấy qua điện thoại. "

"Sao ạ?" Ôn Tiểu Huy nghĩ, Thiệu Quần quyền lực đến vậy ư? Hắn dùng cách gì mà khiến Lạc Nghệ thả người? "Tình hình cụ thể của La Duệ cũng không rõ ràng. Sáng đó, anh đã tận lực sử dụng mối quan hệ để tìm người. Kết quả vừa rồi anh nhận được một cuộc gọi từ La Duệ, cậu ấy nói rằng Lạc Nghệ đột nhiên thả người. Em có thể gọi cho La Duệ để xác nhận."

Ôn Tiểu Huy thở dài, tay chân mềm nhũn, cậu thậm chí còn không thể cầm nổi chiếc điện thoại di động, bây giờ cậu mới có cảm giác như thể vừa thoát chết sau tai nạn.

Lê Sóc nhẹ nhàng an ủi: "Giờ thì ổn rồi, yên tâm đi."

Ôn Tiểu Huy trả lời một cách mơ hồ, cúp điện thoại vội vàng gọi cho La Duệ.

La Duệ nhận máy ngay lập tức, giọng cậu hơi hoảng loạn: "Xin chào?"

"La Duệ, là tớ đây."

"Tiểu Huy!" La Duệ hào hứng kêu lên, "Cậu đã rời khỏi thủ đô chưa?"

"Rồi." Đôi mắt của Ôn Tiểu Huy hơi nóng, "Để cậu phải tủi thân rồi, cậu có bị thương không?"

"Yên tâm đi, tớ ổn, hắn hỏi tớ là cậu đã đi đâu, nhưng tớ không nói, hắn không làm gì tớ... Nhân tiện, hắn dường như bị thương."

Ôn Tiểu Huy nghĩ đến máu trên mặt Lạc Nghệ, cơ thể cậu run rẩy dữ dội. Nhưng Lạc Nghệ vẫn có thể thực hiện vụ bắt cóc, rõ ràng là không bị thương nghiêm trọng lắm.

"Tớ không biết tại sao hắn đột nhiên để tớ đi, tớ nghĩ..." La Duệ vẫn cảm thấy kinh hoàng khi nghĩ đến điều đó, "Nói tóm lại, bây giờ tớ ổn, đừng lo lắng."

Ôn Tiểu Huy biết lý do nhưng không thể nói. Tất nhiên, Thiệu Quần không muốn công khai xúc phạm Lạc Nghệ. Lạc Nghệ là một kẻ mất trí. Phương pháp Thiệu Quần đã sử dụng để khiến Lạc Nghệ buông tay, cậu cũng không biết. Chỉ là nếu như cậu không đoán sai thì trong công cuộc rút cổ phiếu ra khỏi Thường Hồng, hẳn là Thiệu Quần cũng có một phần, vì vậy trong tay hắn nhất định sẽ có một ít điểm yếu của Lạc Nghệ, tất nhiên, đây chỉ là những phỏng đoán của cậu, cậu cũng không muốn biết toàn bộ câu chuyện. Điều cậu quan tâm chính là La Duệ vẫn an toàn.

Ôn Tiểu Huy sụt sịt: "Không sao, cậu ổn là tốt, Lạc Nghệ đã gửi ảnh bị trói của cậu lên Weibo bằng tài khoản của tớ."

"Ôi chúa ơi..." La Duệ lo lắng nói, "Tại sao tên điên này lại táo bạo như vậy chứ?"

"Người hâm mộ nghĩ đó là một trò đùa... Tớ đã xóa nó."

La Duệ thở phào: "Bây giờ tớ đang ở nhà. Buổi chiều tớ sẽ đến nhà dì. Tớ sẽ đổi vé thành mai đi Úc."

Ôn Tiểu Huy nghĩ về mẹ mình, đau đầu: "Không biết nếu mẹ đọc thư của tớ thì có thể hiểu không..."

"Tớ sẽ giúp cậu thuyết phục dì ấy. Khi dì trở về từ Mỹ vào năm sau thì có lẽ hai người sẽ có thể gặp nhau."

Ôn Tiểu Huy thở dài: "La Duệ, hãy vứt bỏ mọi thứ đi. Sau khi quay lại, đổi điện thoại di động và thẻ SIM, cố gắng không đề cập đến nơi ở của tớ, Lạc Nghệ rất giỏi trong việc nghe - trộm và các thủ đoạn khác nữa, cậu hãy cẩn thận. "

La Duệ thở gấp: "Tớ hiểu rồi."

Ôn Tiểu Huy nghẹn ngào một chút: "Bấy bì, không biết bao giờ mới có thể gặp lại cậu."

"Tớ sẽ đi tìm cậu. Cậu phải đến một vùng đất mới, cậu phải sớm khỏe lại và bắt đầu một cuộc sống mới nhé."

"Được rồi." Ôn Tiểu Huy che mắt, nước mắt chảy ra từ những kẽ ngón tay, trái tim cậu đau nhói như vừa bị một lực nào đó kéo ra khỏi cơ thể. Cậu nghi ngờ trái tim này đã bị chọc đầy lỗ hổng.

Bên trong xe là sự im lặng vô tận, con đường xi măng bằng phẳng nhanh chóng lướt qua, khung cảnh bên ngoài cửa sổ như một khoảng thời gian không bao giờ quay trở lại của cậu. Không thể đuổi theo, chỉ có thể trơ mắt nhìn nó qua đi. Ôn Tiểu Huy gục đầu vào cửa sổ. Nhìn chính mình một chút, đôi mắt dần mất đi tiêu cự...

Sau khi lái xe được hai ngày, cuối cùng họ cũng đến Bằng thành. Đây là lần đầu tiên Ôn Tiểu Huy đến thành phố ven biển này. Không khí ẩm và sóng nhiệt mùa hè khiến cậu cảm thấy khó chịu vô cùng. Rời khỏi máy điều hòa trên xe, vừa xuống đất cậu đã đổ đầy mồ hôi.

Tài xế lấy hành lý, chở cậu vào một khách sạn, gõ cửa phòng, Lê Sóc liền xuất hiện trước mặt Ôn Tiểu Huy.

Ôn Tiểu Huy trông rất hốc hác, khi cậu nhìn thấy Lê Sóc, cậu như bị một thứ gì đó thôi thúc muốn khóc.

Lê Sóc thở dài, sờ đầu cậu, cầm lấy hành lý của cậu: "Vào đi."

Tài xế gật đầu với Lê Sóc rồi rời đi. Ôn Tiểu Huy bị kéo vào phòng khách trong trạng thái mê man.

Lê Sóc ấn cậu vào ghế, lo lắng hỏi: "Tiểu Huy, em có khỏe không?"

Ôn Tiểu Huy nhắm mắt lại và nói bằng giọng khàn khàn: "Em không biết, cảm giác như mình đang mơ... Bây giờ em đã thành cái dạng gì? Người bị mất tích? Em không thể trở về nhà, cũng không dám ở lại nơi làm việc của mình. Chạy trốn đến một nơi xa lạ, bắt đầu một cuộc sống mới. Em không làm gì sai, tại sao lại phải chạy trốn như một tên tội phạm?"

Lê Sóc ôn hòa nói: "Tiểu Huy, không có cuộc sống nào là ổn định cả, mọi người đều phải trải qua những thử thách không thể chịu đựng được, chỉ là sớm muộn thôi, em cũng sẽ gặp phải nó, không sai, nhưng đừng nản lòng, đường do mình nghĩ, cách do mình làm. Điều em cần làm bây giờ là bình tĩnh và bắt đầu một cuộc sống tốt đẹp hơn. Dần dần em sẽ thấy rằng cuộc sống có thể trở lại đúng quỹ đạo của nó."

"Có thật không?" Ôn Tiểu Huy nhìn Lê Sóc, "Em nghĩ rằng em đã trật bánh rồi, thực sự có thể quay lại không?"

"Có thể." Lê Sóc nói chắc chắn, "Chắc chắn, miễn là em không từ bỏ."

Ôn Tiểu Huy cúi đầu, che mặt và khàn khàn nói: "Nhưng em không biết phải làm gì trong tương lai."

"Đừng suy nghĩ về bất cứ điều gì hết. Trước tiên em hãy cứ nghỉ ngơi một lúc, anh đã thuê một ngôi nhà cho em, buổi tối hãy dọn qua đi, khi nào rảnh rỗi thì em có thể đi tìm việc làm hoặc bắt đầu công việc kinh doanh riêng của mình, tóm lại, em còn trẻ, mọi chuyện rồi sẽ qua thôi. "

Ôn Tiểu Huy ngẩng đầu lên và nghẹn ngào: "Anh Lê, cảm ơn anh, anh đã giúp em rất nhiều, em không biết phải trả ơn anh như thế nào."

Lê Sóc mỉm cười yếu ớt: "Anh đã cân nhắc kỹ xem có nên giúp em không, và rồi anh nghĩ rằng nếu anh không giang tay ra giúp đỡ em, trơ mắt nhìn em ngày một đau đớn hơn, anh chắc chắn sẽ xem thường bản thân mình, vì vậy..." Anh nhún vai, "Đừng khách khí."

Ôn Tiểu Huy nhìn nụ cười đẹp trai và thanh lịch của Lê Sóc, hốc mắt dần nóng lên. Lòng biết ơn và sự sùng bái của cậu đối với Lê Sóc đã không thể diễn tả đơn giản bằng lời nói nữa rồi. Đồng thời, cậu cũng cảm thấy rất có lỗi. Ban đầu cậu cự tuyệt không chỉ Lê Sóc mà còn là một mối quan hệ thực sự tốt đẹp. Thật không may, năm tháng sẽ không bao giờ quay trở lại.

Ôn Tiểu Huy đi tắm xong thì leo lên giường ngủ. Lê Sóc mang cậu đến một nhà ăn, đưa cậu đến một khu nhà nhỏ. Bạn đang

Lê Sóc thuê một ngôi nhà có hai phòng ngủ và một phòng khách, mặc dù diện tích không lớn nhưng nó vừa được dọn lại, rất sạch sẽ và đẹp đẽ. Đồ điện và đồ nội thất trong nhà đều đã có sẵn, Ôn Tiểu Huy vô cùng yêu thích cái ổ nhỏ ấm cúng này, ngôi nhà này nhắc nhở cậu về căn nhà của mình ở Bắc Kinh, là nơi mà cậu đã sống hơn hai mươi năm.

"Ở đây rất đẹp, bao quanh đều là các khu dân cư, rất thuận tiện cho việc ăn uống và mua sắm, giao thông thuận tiện, nếu em lười ra khỏi cửa, em có thể gọi shipper." Lê Sóc mở rèm cửa, nhìn khung cảnh bên ngoài cửa sổ, "Công viên ở bên dưới khu nhà này được phủ đầy cây xanh. Nếu em cảm thấy buồn chán, em có thể nuôi một con chó. "

Ôn Tiểu Huy mỉm cười yếu ớt: "Em còn chưa nuôi nổi bản thân, làm sao nuôi nổi chó." Bây giờ cậu chỉ muốn im lặng, không liên lạc với bất cứ ai, tốt hơn là cách ly với toàn xã hội, như vậy thì cậu sẽ cảm thấy an toàn hơn. Thật khó để tưởng tượng rằng, một người từng rất vui vẻ, hướng ngoại, một ngày không ra ngoài sẽ cảm thấy hoảng loạn vô cùng lại có thể biến thành cái dạng như bây giờ.

Lê Sóc chớp mắt với cậu: "Em có thể gọi cho anh. Cả hai chúng ta đều không phải là người địa phương. Chúng ta có thể cùng nhau đi tìm quán ăn ngon ở thành phố hoặc là chỗ nào chơi vui xung quanh đây."

"Được." Ôn Tiểu Huy giả vờ thích thú.

Lê Sóc nhìn vào đôi mắt vô thần của cậu, cảm thấy hơi buồn phiền.

Ôn Tiểu Huy ngây người nhìn cửa sổ một lúc, cậu chợt nhớ ra một điều: "Anh Lê, anh có định mở văn phòng ở đây không?"

"Có, đối tác của anh đã kinh doanh được hơn một năm, anh lại chưa làm được gì nhiều. Sau khi anh tham gia vào cổ phần, anh sẽ thực hiện một số chỉnh sửa lớn, anh dự định mở một trường đào tạo kế toán." Lê Sóc mỉm cười, "Anh cho rằng mình có thể nghỉ ngơi một lúc, không ngờ lại bận bịu mãi không thể hoàn thành công việc."

"Thật là sướng, em từng rất ghét làm việc. Thực sự mỗi ngày em chỉ muốn ngủ dậy, sau khi thức dậy thì tiền tự nhiên rơi xuống." Ôn Tiểu Huy cười. "Sau đó, em phát hiện ra em thực ra cũng không thích kiểu sống này."

"Nếu muốn làm việc thì em có thể đi làm bất cứ lúc nào. Nếu sợ đồng nghiệp nhận ra mình thì hãy bắt đầu công việc kinh doanh của riêng mình đi."

"Không sao đâu, em chưa nổi tiếng lắm mà. Em sẽ nghỉ ngơi một lát, tí nghĩ sau."

Lê Sóc dẫn cậu đến các siêu thị xung quanh, tàu điện ngầm, phòng tập thể dục, mấy nơi tương tự, anh an ủi cậu một lần nữa rồi rời đi.

Lúc này, mặt trời đang lặn, trong phòng khách dần dần tối lại. Ôn Tiểu Huy không bật đèn, mềm nhũn như không xương ngồi trên ghế sofa. Cậu nhìn ánh sáng bị bóng tối nuốt chửng,

cảm thấy cô đơn vô cùng.

Trong hai hoặc ba tháng đầu tiên đến Bằng Thành, Ôn Tiểu Huy đã có những ngày vô cùng hỗn loạn.

Suốt ngày ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn, xem phim, chơi game, không muốn ra ngoài, không muốn mặc quần áo, không muốn tiếp xúc với bất cứ ai. Lê Sóc dù bận rộn với công việc vẫn cố gắng kéo cậu ra ngoài vài lần, nhưng hầu hết thời gian, anh vẫn không thể quan tâm nhiều đến cậu, cậu đã suy sụp rất nhiều. Cậu không thể tìm thấy niềm vui mới trong cuộc sống hay hướng đi tiếp theo trong tương lai, tất cả những gì cậu có thể thấy đều chỉ là một màu xám bất tận.

Cho đến một ngày nọ, cậu đau mũi tới không thể ngủ nổi, cuối cùng cậu quyết định đến bệnh viện xem bệnh. Lúc này cậu mới phát hiện mình đã không thể mặc lại cái quần mà cậu mặc khi đến đây.

Cậu nắm dây thắt lưng quần, cả người như cứng lại.

Cậu mập lên ư... Cậu cởi quần ra, nhảy như zombie đến trước gương. Lần đầu tiên cậu bị người trong gương dọa đến ngây người,

Đây là ai?

Chắc cậu phải có hơn 10 cân mỡ, đầu tóc rối bù, làn da xỉn màu, lông mày mọc bừa bãi, bọng mắt vừa thâm vừa sưng, sống mũi sưng vù, môi nhợt nhạt, biểu cảm hốc hác. Cuối cùng cậu cũng hiểu tại sao khi Lê Sóc nhìn thấy cậu, anh đã vô cùng ngạc nhiên sau đó chỉ khẽ cau mày. Cậu thậm chí còn không nhận ra mình cơ mà.

Đây... con mẹ nó là ai chứ!

Ôn Tiểu Huy thốt lên một tiếng, đá ống quần, đập vỡ chiếc gương xuống đất trong cơn thịnh nộ. Chiếc gương bị vỡ vụn và nát tan, vẻ ngoài xấu xí của cậu cũng bị chia thành hàng chục mảnh, nằm ngổn ngang trên mặt đất, buộc cậu phải nhìn rõ bản thân hơn.

Cậu ngồi bệt xuống đất, che mặt khóc. Cậu không biết là do mình bất bình hay do tích tụ nỗi đau quá lâu mà bây giờ cứ y như vỡ đê tới nơi, nước mắt không kiềm chế nổi, chảy xuống một cách hỗn loạn. Vốn đã là một căn phòng trống rỗng lại bị nhét thêm đầy sự đau đớn, giận dữ và bất đắc dĩ, khiến cậu khó thở vô cùng...

Ôn Tiểu Huy đã khóc rất lâu, khóc đến khàn cả giọng, khóc cho đến khi cơ thể không còn thở nổi, đầu ngón tay cậu mất hết khí lực, tiếng khóc cũng bắt đầu yếu dần.

Cậu mở mắt ra, nhìn chiếc đèn chùm trên đầu, có lẽ sau khi trải qua lễ rửa tội bằng nước mắt, đôi mắt cậu dường như rõ ràng hơn nhiều. Lớp sương mù nổi lên trong trái tim cậu, trước mắt cậu đều bị mưa lớn cuốn trôi và tan biến hết sạch.

Cậu nằm trên sàn một lúc lâu. Sau khi chống người bò đứng dậy, lấy một bộ quần áo thể thao rộng thùng thình từ trong tủ ra, mặc nó vào rồi rửa mặt, cầm tiền và hộp thuốc ra ngoài.

Cậu đã biết tại sao mũi của mình lại đau. Cậu nên đến bệnh viện để khám lại vào một tháng trước, cũng như bắt buộc phải liên lạc với bác sĩ để có thêm hỗ trợ điều trị, nhưng cậu đã không đi. Có lẽ vì cậu đã quên, cũng có thể là do cậu kiêng kỵ bác sĩ. Từ tận đáy lòng, cậu không hề muốn đổi lỗ mũi của mình. Nhưng khi nghĩ về người đàn ông bừa bộn và chật vật trong gương, nếu cậu bị yêu cầu phải đối mặt với khuôn mặt đó mỗi ngày kể từ giờ phút này, chỉ bằng một cái nhìn thôi cũng đủ để khiến cậu dập đầu tự tử.

Khi cậu đến bệnh viện, bác sĩ mắng cậu một trận. Vì cái xương gãy vẫn chưa lành hoàn toàn mà cậu lại không đi điều trị kịp thời nên bây giờ đã hơi viêm một chút. May mắn là nó cũng không nghiêm trọng, nhưng cậu cần phải nhanh chóng phẫu thuật lần thứ hai, càng sớm càng tốt.

Ôn Tiểu Huy nhìn mũi mình trong gương, nở một nụ cười xấu xí: "Bác sĩ, sau ca phẫu thuật thì mũi tôi có thay đổi không?"

"Bây giờ cậu cũng đã thay đổi cả rồi, còn trông đợi gì sau lần giải phẫu này nữa."

"Vậy... vậy hãy cho tôi một cái mũi cao hơn, một chiếc mũi xinh đẹp hơn." Ôn Tiểu Huy chạm nhẹ vào xương mũi, đau lòng không thôi.

"Chắc chắn rồi, cậu trông rất đẹp trai mà. Mũi cao hơn nhất định là thêu hoa trên gấm, cậu đừng sợ."

"Haha, tôi cũng cảm thấy như vậy." Ôn Tiểu Huy tự an ủi mình. Cậu đã chụp rất nhiều ảnh của mình trước đây, không sợ sau này không nhớ lại nổi chiếc mũi thật sự của mình trong tương lai.

Sau khi ngày phẫu thuật được xác định, Ôn Tiểu Huy trở về nhà và bắt đầu bỏ tất cả các thực phẩm có chứa dầu hoặc thức ăn kích thích vị cay. Cậu cởi quần áo ra, đứng trước gương. Nhìn một lần liền muốn bắt cái tên ngu xuẩn bụng to lấp cả eo từ trong gương kia ra đập một trận, nghiêng người sang một bên, có vẻ như ngay cả mông cậu cũng bị rủ xuống, chuyện này thật con mẹ nó không thể chấp nhận được.

Sau khi mặc đồ ngủ xong, cậu vội vã vào bếp, ném tất cả đồ ăn nhẹ, bia và mì ăn liền đi, sau đó đến siêu thị mua một giỏ thực phẩm lành mạnh ít chất béo về. Rốt cuộc thì cậu cũng không thể tiếp tục chịu đựng một cuộc sống bê bết thế này thêm nữa, cậu là Ôn Tiểu Huy, cậu phải trở về làm chính mình.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện