Để mặc được bộ quần áo hầu gái này mà Ôn Tiểu Huy phải hóa trang chuẩn bị thật tốt, không chỉ phải đi tẩy da chết mà còn phải dưỡng ẩm nữa. Bởi vì cái quần này là quần cực ngắn nên cậu còn phải tạm thời chạy ra ngoài mua thêm quần lót mới. Trên đường tới nhà Lạc Nghệ, cậu không nhịn được mà cảm khái rằng làm con gái thật không dễ dàng.

Đến nhà Lạc Nghệ, Lạc Nghệ quả nhiên chưa trở về, Ôn Tiểu Huy bày nến, hoa và hương xông thơm vào phòng. Sau đó cậu đổi bộ váy cosplay cực ngắn kia, còn tỉ mỉ làm tóc cho thật tốt. Cậu vén váy lên cao hơn chút, nhìn mình trong gương, tương đối hài lòng, gian xảo cười một chút.

Sau khi Lạc Nghệ vào cửa, trái tim nhỏ bé của Ôn Tiểu Huy suýt nữa bắn ra ngoài, cậu hét xuống lầu: "Lạc Nghệ!"

"Anh Tiểu Huy, anh đang ở phòng ngủ à?"

"Nói nhảm, mau đi lên."

Lạc Nghệ đi lên lầu, Ôn Tiểu Huy ấn cửa lại, không để hắn đi vào: "Trước tiên em nhắm mắt lại đã."

"Hả?"

"Làm theo đi."

"Em nhắm mắt lại rồi đó."

Ôn Tiểu Huy mở cửa, kéo hắn vào: "Chỉ khi nào anh bảo em mở mắt ra thì em mới được mở mắt."

Lạc Nghệ cười: " Được."

Ôn Tiểu Huy nhảy lên giường, tạo thành tư thế quỳ xuống, vểnh mông cao hơn, cậu duỗi hai chân ra, nhẹ giọng nói: "Mở mắt ra."

Lạc Nghệ mở mắt.

Ôn Tiểu Huy vừa thẹn thùng vừa khiếp sự nói: "Chủ nhân, hôm nay người ta lại phá vỡ bình hoa của ngài rồi."

Lạc Nghệ ngu người, sau đó hắn không kìm được mà cười một tràng.

Ôn Tiểu Huy nhụt chí liếc hắn: "Em tìm đánh phải không! Phối hợp một chút đi."

Lạc Nghệ ném sách xuống, xé áo sơ mi ra nhào tới:"Tìm đánh là anh chứ, tại sao lại phá vỡ bình hoa của em? Xem ra anh nên bị trừng phạt."

Ôn Tiểu Huy nhìn biểu cảm của hắn. Rốt cuộc cậu cũng không nhịn được mà ha ha cười to.

Lạc Nghệ cũng không giả bộ được nữa, hai người ôm bụng cười to lăn thành một cục trên giường.

Ôn Tiểu Huy cười nhiều đến nỗi đau cả bụng. Cậu vùi đầu vào trong ngực Lạc Nghệ, oán giận nói: "Em phiền chết đi được, cái này là do anh dày công bày kế đấy nhé."

Lạc Nghệ cúi đầu xuống hôn cậu, cởi khóa váy cậu: "Cho nên chúng ta đừng lãng phí chúng."

"Em có thích điều bất ngờ này không?" Ôn Tiểu Huy liếm môi hắn, trong lòng nổi lên một trận ngọt ngào.

"Thích." Lạc Nghệ cười nói, "Em cũng có một bất ngờ, anh nhất định sẽ thích."

"Cái gì thế?"

Lạc Nghệ xoay mình ngồi dậy, dùng chân dài móc cái cặp sách vừa rơi xuống đất lên, sau đó cầm một túi giấy từ bên trong ra: "Mở ra nhìn đi."

Ôn Tiểu Huy lấy đồ từ trong túi giấy ra. Đó là một tờ giấy chứng nhận bất động sản có kèm sổ hồng và một tấm thẻ ngân hàng, đôi mắt cậu sáng lên: "Đây là?"

Lạc Nghệ gật đầu một cái, cười nói: "Mẹ em để lại cho anh."

Ôn Tiểu Huy hoan hô một tiếng, ôm lấy cổ hắn: "Anh là người có tiền!"

Lạc Nghệ cười, vuốt ve lưng cậu.

Ôn Tiểu Huy ôm chặt hắn: "Chị anh đối xử với anh rất tốt... thật sự rất tốt..." Cậu vừa nói, vành mắt đột nhiên đỏ lên, thanh âm cũng dần mang theo nghẹn ngào. Cậu nhớ tới chuyện tối hôm qua nói cùng mẹ mình lại càng thêm thương cảm hơn.

Ánh mắt Lạc Nghệ nhạt đi, hắn ôn nhu nói: "Đúng vậy, tốt vô cùng, ở trong lòng bà, có lẽ... anh còn quan trọng hơn em."

Ôn Tiểu Huy vỗ lưng hắn: "Sao biết được, em là con trai của chị ấy, chị ấy còn để lại cho em nhiều đồ như thế cơ mà."

Nụ cười của Lạc Nghệ có chút châm chọc: "Đúng vậy, nhiều đồ như thế."

Ôn Tiểu Huy khịt mũi một cái, nhìn tờ giấy bất động sản và thẻ ngân hàng: "Tự nhiên nhận được những thứ này thật sự đúng là có chút không quen, giống kiểu không làm mà vẫn được tiền ấy."

"Là anh nên được." Lạc Nghệ nói.

"Có chút sợ, dẫu sao cho tới bây giờ anh cũng chưa từng cầm nhiều tiền như vậy đâu, anh không biết phải xài thế nào."

Lạc Nghệ xoa xoa tóc cậu, cười nói: "Chút tiền này nếu anh không biết phải xài thế nào thì sau này anh tiêu tiền của em như nào đây?"

Ôn Tiểu Huy cười nói: "Để anh thích ứng với cuộc sống của người giàu một chút, sau này em cũng đừng chê anh phá của."

"Không chê." Lạc Nghệ cúi đầu hôn cậu, đẩy Ôn Tiểu Huy ngã xuống giường một lần nữa, đưa tay vào trong váy rồi cởi quần lót của cậu ra.

Ôn Tiểu Huy quấn lấy eo hắn, cuồng nhiệt hôn hắn.

Để không lãng phí bầu không khí tuyệt đẹp này, đêm nay đã được định sẵn là một đêm không ngủ.

Sau khi Ổn Tiểu Huy nhận được tiền và nhà, ban đầu cậu vốn chỉ muốn vọt vào cửa hàng tổng hợp mua loạn một đống đồ nội thất, nhưng sau khi tỉnh táo lại một chút, cậu vẫn cảm thấy mình không nên làm như vậy. Đây là di sản Nhã Nhã để lại cho cậu, dù thế nào đi nữa, cậu cũng phải chi tiêu cho đúng đắn.

Cậu dành chút thời gian đưa mẹ đi xem nhà, đó là lần đầu tiên cậu đến ngôi nhà này. Sau khi vào phòng, cả hai người đều bị mê mẩn. Ngôi nhà này mang phong cách kiểu Mỹ giản đơn, màu sắc chính là màu be và màu gỗ, bình dị mà tao nhã, nhưng vẫn có thể cảm nhận được mùi vị của người giàu. Bố cục các tầng trên dưới đều vô cùng hợp lý, lại thêm khu nhà ở này rất tốt, mọi người trong khu này cũng rất tốt tính, thật sự là khiến người ta không tìm nổi một khuyết điểm.

Phùng Nguyệt Hoa nói thẳng rằng phòng này không tệ, chẳng qua bà cho rằng quá đắt. Ôn Tiểu Huy suy nghĩ một chút, đây là căn nhà Nhã Nhã để lại cho cậu và mẹ cậu, trong lòng lại cảm động hơn chút.

"Mẹ, phòng này thực sự không đắt đâu, chủ nhà muốn rời đi, nên vội bán, giá trung bình rẻ hơn hai hoặc ba ngàn so với mấy nhà gần đây, nếu chúng ta mua nó thì chẳng khác gì nhận được một món hời lớn."

"Tiện nghi mà lại rẻ như vậy, phòng này không có vấn đề gì chứ?"

"Không, là bạn con giới thiệu, đều là người quen cả."

"Không biết chúng ta có đủ tiền hay không nữa?"

"Con đã tính qua, tiền cọc vào khoảng 150 vạn, còn dư lại khoản thế chấp, không có vấn đề gì đâu."

"Vậy trước tiên chúng ta phải bán căn nhà kia mới đủ."

"Ừ, con đi liên lạc cho bên kia nhé."

Phùng Nguyệt Hoa cười một tiếng: "Dẫu sau chúng ta cũng đã ở căn nhà kia hơn hai mươi năm rồi, vừa nghĩ tới sắp phải dọn nhà đi, mẹ thật sự có chút không quen."

"Sớm muộn gì cũng phải đổi mà."

"Thôi được rồi, bây giờ mẹ tới công ty môi giới gần đây đăng thông báo để họ hỗ trợ bán đây."

" Được."

Đưa mẹ lên taxi, Ổn Tiểu Huy gọi cho Lạc Nghệ, nói với hắn rằng cậu vừa mới đi xem phòng với mẹ, cả hai người đều đặc biệt thích căn nhà này.

Lạc Nghệ cười nói: "Hai người thích thì tốt, mau sớm dọn qua đó ở đi, nơi đó an toàn hơn nhiều."

"Ừ, bây giờ anh đã bán căn nhà trước đây để trả khoản đặt cọc, uầy, em nói xem anh có ngốc không, trong tay có tiền lại không dám dùng."

"Em sẽ mua nhà của anh."

"Cái gì?"

"Nếu em mua lại, dì sẽ không hoài nghi, hai người cũng có thể sớm dời qua đó ở."

"Không cần, không cần, không cần." Ôn Tiểu Huy vội nói, "Em mua nó làm gì, nhà cũ rồi."

"Giá nhà sẽ tiếp tục tăng trong hai năm tới, vì vậy cứ coi như đây là đầu tư đi."

"Em tính coi, căn nhà kia căn bản không có giá trị đầu tư bao nhiêu đâu, em không cần phải khổ sở như vậy vì anh."

Lạc Nghệ cười nói: "Vì anh dày vò thì bản thân căn nhà kia sẽ có giá trị. Cứ quyết định như vậy đi, dù sao em cũng không tổn thất cái gì."

"Nhưng mà..."

"Đừng có nhưng mà, chẳng lẽ anh không muốn nhanh chuyển tới nhà mới sao?"

Mặc dù Ôn Tiểu Huy quả thật muốn chuyển vào sớm chút, nhưng cậu cảm thấy cậu không cần phải vì thế mà bán nhà cho Lạc Nghệ. Tại sao lại phải uổng phí nhiều tiền bạc như vậy chứ, hơn nữa, sao cậu có cảm giác Lạc Nghệ còn vội hơn cậu thế? Lạc Nghệ nói tiếp: "Vừa nghĩ tới chuyện nhà anh từng gặp phải kẻ gian, em liền cảm thấy cái nhà đó quá không an toàn. Nếu anh cứ tiếp tục ở nơi đó, em sẽ rất không yên lòng, ngoan, đừng cãi nhau với em nữa, cứ quyết định như vậy đi."

Ôn Tiểu Huy nói: "Được rồi, vậy sau khi em mua xong phải tiếp tục bán đi đấy nhé, bán sớm chút. Mặc dù em không thiếu tiền nhưng nếu phải tốn tận trăm vạn chỉ để mua nó thì đó là lãng phí đấy."

"Yên tâm đi."

Hết thảy diễn ra coi như thuận lợi, cậu nói với mẹ chuyện mình vừa rao bán ngôi nhà kia trên mạng thì rất nhanh đã có người tới xin thương lượng giá cả, cuối cùng hai người thương lượng bán lại với giá một triệu rưỡi. Thật ra thì đối với căn nhà cũ rộng tám mươi mét vuông của bọn họ mà lại có thể bán được với giá một triệu rưỡi thì tuyệt đối là gặp phải may mắn lớn.

Lạc Nghệ không tiện ra mặt, cho nên Tào Hải thay hắn đến làm thủ tục sang tên. Khi Ôn Tiểu Huy đi cùng mẹ còn phải giả vờ không biết Tào Hải. Cứ nghĩ tới chuyện cậu đang lừa mẹ một đống tiền rất lớn, trong lòng cậu liền chột dạ không dứt. Lúc đầu đã nói dối nên bây giờ lại càng phải nói dối nhiều hơn, cậu càng ngày càng không dám nói ra chân tướng, bây giờ cậu chỉ muốn trước tiên mẹ mình sẽ được sống một cuộc sống thật tốt, sau này hy vọng bà sẽ tha thứ cho cậu.

Sau khi nhận được tiền, Ôn Tiểu Huy yêu cầu Tôn Hải đến ngân hàng để thế chấp, Phùng Nguyệt Hoa có chút lo âu nói: "Sao mẹ cảm giác chuyện này tiến triển quá nhanh vậy? Vừa bán nhà xong lập tức liền đi mua nhà, hơn nữa cái nhà đó so với giá thị trường quả thực tiện nghi không ít, thật sự không có vấn đề gì sao?"

"Không có vấn đề gì đâu mẹ, chuyện này tiến triển thuận lợi không tốt à?"

"Hầy, ngày đó mẹ nói chuyện với chú Ian của con đấy. Hắn bảo chúng ta phải cẩn thận một chút, vội vã bỏ nhà như vậy dễ xảy ra vấn đề lắm, con có muốn tìm hắn tới xem một chút không?"

"Không cần đâu, đây là bạn con giới thiệu cho con, có thể xảy ra vấn đề gì chứ? Hơn nữa đều có thủ tục pháp lý cả, chuyện này cứ giao cho con làm là được, mẹ chờ tới khi được ở nhà mới đi."

Phùng Nguyệt Hoa nhíu mày lại, từ đầu đến cuối vẫn có chút lo lắng.

Ôn Tiểu Huy tuy nói mình đi thế chấp nhưng thật ra thì mấy ngày nay lại đi dạo phố cùng Lạc Nghệ, mua đồ trang trí nội thất. Mặc dù căn nhà kia đã ở trong trạng thái có thể vào sống ngay, nhưng khẳng định vẫn còn nhiều chỗ không hợp ý, cậu nhất định phải xem xét một phen.

Đi dạo một chút, Ôn Tiểu Huy đột nhiên cười nói: "Hey, em nói xem hai ta có giống một cặp vợ chồng sắp kết hôn muốn đi sửa sang lại nhà ở không?"

Lạc Nghệ cười nói: "Giống." Hắn nghêng ngang cầm tay Ôn Tiểu Huy.

"Nếu sau này hai chúng ta chính thức ở chung một chỗ, anh tuyệt đối sẽ không để cho em đem mấy thứ đồ ngổn ngang kia dọn vào phòng ngủ đâu, nhìn bừa bộn chết đi được."

"Được, nghe anh hết."

"Anh còn phải chừa lại một phòng để làm phòng để đồ cho mình, một mặt tường để bàn trang điểm và một mặt tường để đặt giày." Ôn Tiểu Huy nghĩ tới những hình ảnh kia, ánh mắt không ngừng phát sáng.

"Không thành vấn đề."

Ôn Tiểu Huy liếc hắn: "Như vậy mà em cũng không chê anh phá của?"

Lạc Nghệ cười nói: "Em chẳng thấy gì cả, anh thích là tốt rồi."

Ôn Tiểu Huy ôm eo hắn, dùng sức cọ cọ lồng ngực hắn một cái: "Em thật tốt."

Người chung quanh đều rối rít dùng ánh mắt quái dị nhìn họ, nhưng hai người này lại hoàn toàn không quan tâm.

Đi dạo một ngày, họ đặt mua một số đồ nội thất, sau đó vào ăn trong một nhà hàng tình nhân. Ôn Tiểu Huy đột nhiên ý thức được, đây cũng tính là một loại hình thức hẹn hò mà, thường thì cuối những buổi hẹn hò như này là phải đại chiến 300 hiệp trên giường thì mới được tính là thành công viên mãn!

Cuối năm, Lạc Nghệ thuận lợi nhận được bằng tốt nghiệp. Ôn Tiểu Huy thật lòng không thể hình dung được niềm kiêu hãnh trong lòng mình. Người đàn ông của cậu vừa đẹp trai vừa thông minh vừa có tiền lại vừa có cái đó rất to và lớn, thật hoàn mỹ!

Sau ngày đầu năm mới, Ổn Tiểu Huy trở về nhà với một tờ giấy chứng nhận bất động sản, vui vẻ nói với mẹ rằng ngôi nhà đã được chuyển sang tên của cậu, bây giờ họ có thể chuyển đi ngay lập tức.

Cậu nghĩ mẹ sẽ rất hạnh phúc, nhưng mẹ lại lặng lẽ trầm mặc nhìn cậu.

Ôn Tiểu Huy nhìn biểu cảm và ánh mắt kia một cái, trái tim đột nhiên co thắt lại: "Mẹ, có chuyện gì vậy?"

"Nhà này từ đâu ra?"

"Hả? Mẹ, mẹ đang nói gì thế, mẹ không nhớ sao?"

Phùng Nguyệt Hoa lạnh lùng nói: "Con còn muốn lừa gạt mẹ tới khi nào!"

Trong lòng Ôn Tiểu Huy cả kinh, chột dạ tới nỗi bao giọt mồ hôi lạnh trong lòng đều chảy xuống. Cậu nói dối mẹ quá nhiều, cậu không biết mẹ đang nói đến cái gì.

Phùng Nguyệt Hoa giận đến mức đứng thẳng dậy, bà xông lên cho Ôn Tiểu Huy một bạt tai: "Mẹ lo lắng liệu có gì đó không ổn về ngôi nhà này không, bởi vì mẹ sợ con sẽ bị lừa, nên mẹ bảo Ian đi thăm dò giúp, ngôi nhà kia hóa ra là của Lạc Nhã Nhã, nó đã sớm được chuyển sang tên con từ lâu rồi!"

Đầu óc Ôn Tiểu Huy "Ong" một tiếng, cậu bụm mặt, nhìn mẹ mình, không biết phải làm gì.

"Nhã Nhã cho con một ngôi nhà, chuyện quan trọng như vậy sao con lại dám gạt mẹ hả! Sao con dám gạt mẹ!" Phùng Nguyệt Hoa giận đến run cả người.

"Mẹ, thật xin lỗi, con, con sợ mẹ nhất thời không thể tiếp nhận nổi, cho nên..."

"Mẹ dĩ nhiên không thể tiếp nhận được, con có biết tiền của Nhã Nhã có nguồn gốc bất chính không, con có biết người đàn ông của Nhã Nhã là dạng người gì không, nếu biết thì sao con lại dám ở trong nhà của cô ta!"

Ôn Tiểu Huy run lên một chút, cậu chưa bao giờ nghĩ về cái này.

Phùng Nguyệt Hoa mắt đục đỏ ngầu: "Trừ nhà ra, còn cái gì khác không?"

Ôn Tiểu Huy quanh co, cậu không dám nói lời nào.

"Nói!"

"Còn.. ba triệu."

"Con!" Phùng Nguyệt Hoa tức đến không nói ra lời, "Con điên rồi! Một mình con chỉ là một đứa bé mà lại dám tự mình quyết định chuyện lớn như vậy? Đầu óc con chỉ biết đến tiền thôi phải không?" Phùng Nguyệt Hoa nắm lấy cái gối ôm trên ghế salon, đùng đùng ném thẳng lên người Ôn Tiểu Huy.

Ôn Tiểu Huy cũng không dám tránh, cậu ủy khuất muốn khóc, đây vốn là là một chuyện tốt, cuối cùng tại sao lại biến thành như vậy chứ? Không phải đầu óc cậu bị mê muội bởi tiền bạc, chẳng qua cậu cảm thấy đây là những gì Nhã Nhã giữ lại cho bọn họ, bởi vì cô coi bọn họ là những người quan trọng của mình, cho nên cô mới có thể để lại những thứ đó cho họ.

Phùng Nguyệt Hoa kiệt sức, đặt mông ngồi trên ghế salon, oa oa khóc nấc lên.

"Mẹ..." Ôn Tiểu Huy cũng không biết làm thế nào.

Phùng Nguyệt Hoa run giọng nói: "Người đàn ông đã mua ngôi nhà của chúng ta, họ Lạc. Cái họ này rất hiếm thấy, đời này mẹ chỉ gặp một người họ Lạc, lúc ấy mẹ còn cảm thấy đây chỉ là trùng hợp, nhưng mà sau khi liên kết tất cả sự việc với nhau... Con nói thật với mẹ, nói tất cả những gì con gạt mẹ ra!" Âm thanh Phùng Nguyệt Hoa càng ngày càng sắc nhọn, hiển nhiên bà đã tức giận tới cực điểm.

Ôn Tiểu Huy không nghĩ tới sẽ có một ngày phải thú thực chân tướng dưới tình huống này. Cậu sợ nhất chính là phải đối mặt với tình cảnh như vậy, thực ra thì sâu trong nội tâm cậu vốn đã sớm đã có chuẩn bị qua. Đặc biệt là từ khi cậu nhận được di thư của Nhã Nhã và quyết định giấu giếm nó, trong lòng cậu y như thể đang chôn xuống một quả lựu đạn hẹn giờ vậy, sớm muộn cũng phải nổ, hơn nữa kéo dài càng lâu thì nổ càng to.

Ôn Tiểu Huy hít sâu một hơi, lau nước mắt một cái, tận lực tỉnh táo lại, cậu quyết định thú nhận tất cả với mẹ. Dù kết quả có ra sao đi nữa, cậu vẫn không muốn tiếp tục lừa dối mẹ, cậu nức nở nói: "Mẹ, thật xin lỗi, con sai rồi, con vẫn luôn gạt mẹ, người kia, là con trai Nhã Nhã."

Phùng Nguyệt Hoa run rẩy chỉ cậu, trong mắt là một mảnh máu đỏ, bà nói bằng chất giọng khàn khàn: "Các con, quen nhau lúc nào."

"Hai năm rưỡi."

"Con..." Phùng Nguyệt Hoa cắn môi, một lời cũng không nói ra được.

"Vào sáng sớm ngày Nhã Nhã ra đi thì con mới biết chuyện. Là Tôn Ảnh nói cho con biết, còn đưa di thư của chị ấy cho con, Nhã Nhã bảo con chiếu cố con trai chị ấy..." Ôn Tiểu Huy cúi đầu, "Con, con không thể cự tuyệt ước nguyện của chị ấy."

"Hai năm rưỡi trước đây..." Phùng Nguyệt Hoa trợn mắt nhìn cậu, "Chính là buổi tối con nói con đến ở tại nhà đồng nghiệp, có phải con sống cùng hắn không? Có phải hay không?"

Ôn Tiểu Huy run giọng nói: "Đứa bé kia mới mười lăm tuổi, con muốn chăm sóc hắn..."

"Mười lăm? Mười lăm rất nhỏ hả? Con có biết đứa bé kia là cái dạng quái vật gì không?!" Phùng Nguyệt Hoa sắc bén nói, trong mắt kéo căng đầy tia máu.

Ôn Tiểu Huy lui về sau một bước, cho tới tận bây giờ cậu cũng chưa từng thấy dáng vẻ dữ tợn như này của mẹ, lời mẹ nói ra càng khiến cậu sốc hơn.

Phùng Nguyệt Hoa đứng lên, lại gần cậu từng bước một, nhìn thẳng vào mắt cậu mà hung tợn nói: "Năm hắn tám tuổi đã định đốt chết bố ruột mình trong xe đấy."

Ôn Tiểu Huy trợn to hai mắt, trong đầu hiện lên vết phỏng sau lưng Lạc Nghệ, giọng nói của cậu không ngừng run rẩy: "Mẹ, mẹ đừng... đừng dọa hù dọa con, sao mẹ có thể biết, một đứa trẻ, tám, tám tuổi, có thể làm gì chứ?"

"Tại sao mẹ biết? Bởi vì Nhã Nhã đã quỳ cầu ba con, bảo ba con ngụy tạo chiếc xe đó thành tự cháy, nếu không, người kia mà biết con trai Nhã Nhã làm chuyện đó thì hai người bọn họ sẽ mất mạng."

Ôn Tiểu Huy sợ đến choáng váng. Cậu nghe những lời này mà cảm giác như thể nó là tiếng nói đến từ thế giới khác vậy. Mẹ cậu đang nói gì vậy? Năm Lạc Nghệ tám tuổi từng muốn đốt chết bố ruột của cậu? Nhã Nhã còn cầu ba cậu ngụy tạo chứng cớ?

Trong mắt Phùng Nguyệt Hoa chảy từng hàng nước mắt xuống: "Con cho rằng những năm nay chúng ta hoàn toàn không liên lạc gì với Nhã Nhã hả? Ba con là ai chứ? Ông là lính đặc biệt, nếu ông muốn tra cái gì thì nhất định sẽ tra ra thật chính xác, ông muốn cứu Nhã Nhã, nhưng mà ông ấy thật sự không cứu được, nếu không phải Nhã Nhã quỳ xuống cầu ông, mẹ tuyệt đối sẽ không đồng ý cho ông ấy đi làm chuyện nguy hiểm như vậy đâu. Chúng ta thì liều mạng muốn phủi sạch quan hệ với Nhã Nhã, con vậy mà... con cái tên ngu đần này!"

Trong óc Ôn Tiểu Huy trống rỗng một mảnh: "Tại sao, tại sao hắn muốn giết bố mình? Hắn, hắn đã làm gì?"

"Mẹ không biết, nhưng chính miệng Nhã Nhã nói cho mẹ biết, đó không phải là lần đầu tiên hắn muốn giết người kia, hắn từng đầu độc người kia, còn muốn phá hư phanh xe của hắn, nhưng cũng vì tuổi tác còn quá nhỏ nên cân nhắc không chu toàn, đều bị Nhã Nhã phát hiện. Cái lần đó, nếu không phải vệ sĩ của người kia kịp thời cảm thấy có gì đó là lạ, khẳng định hắn sẽ thành công. Nếu người kia biết là do hắn làm... cho nên Nhã Nhã rất sợ, sự sợ hãi không chỉ đến từ người kia mà còn đến từ con trai của cô ấy. Con suy nghĩ một chút xem, đó có phải là người bình thường không? Còn nhỏ như vậy đã muốn giết người, sao con lại dám tiếp xúc với hắn hả?"

Hai chân Ôn Tiểu Huy mềm nhũn, cậu ngã ngồi xuống ghế sa lon, cảm thấy cả người lạnh run lên.

Cậu cảm thấy Lạc Nghệ mà mẹ cậu nói và Lạc Nghệ mà cậu biết căn bản là hai người khác nhau. Cậu thừa nhận, quan niệm về đạo đức và sự đồng tình của Lạc Nghệ có chút thiếu sót hơn so với người bình thường, cho nên lúc ban đầu vì muốn bảo vệ cậu mà hắn đã làm rất nhiều chuyện khó có thể tiếp nhận được, nhưng mà như vậy không có nghĩa là Lạc Nghệ là một... là một quái vật. Sao Lạc Nghệ lại có thể làm ra chuyện như vậy chứ? Trước mặt cậu hiện lên nụ cười ôn nhu như ánh mắt trời của Lạc Nghệ cùng với tất cả ngọt ngào hạnh phúc giữa hai người bọn họ.

Ôn Tiểu Huy dùng sức lắc lắc đầu, vô lực giải thích: "Mẹ, con cảm thấy Lạc Nghệ không phải là người như vậy, hắn là một đứa trẻ tốt vô cùng, nếu mẹ gặp hắn mẹ sẽ biết, trong chuyện này có phải có hiểu lầm gì không?"

"Chẳng lẽ mẹ biên soạn ra loại chuyện kiểu này để nói dối con?!" Phùng Nguyệt Hoa lạnh lùng nói.

"Không, con không bảo mẹ lừa gạt con, nhưng mà, Lạc Nghệ quả thật không giống người như vậy, hơn nữa, hơn nữa cho dù, cho dù là thật, hắn... có thể là do tuổi tác quá nhỏ nên mới đùa dai quá mức thôi, chuyện của người kia căn bản cũng không tốt đẹp gì, trong lòng hắn sinh ra hận thì nên mới nghĩ lung tung, cũng... có thể tha thứ được, phải không?" Ôn Tiểu Huy cố hết sức giải thích. Để nói ra lời nói này, ngay cả chính cậu cũng cảm thấy không đứng vững nổi, có thể là do cậu vẫn không thể chấp nhận, không thể chấp nhận "Quái vật" trong miệng mẹ mình chính là người cậu thích.

Phùng Nguyệt Hoa tức giận công tâm, hất tay cho cậu hai bạt tai, giận đến nỗi một lời cũng không thốt ra được.

Ôn Tiểu Huy ngậm nước mắt nói: "Mẹ, con đã quen hắn hơn hai năm, con cảm thấy hắn là người tốt, ít nhất hắn đối xử với con rất tốt, tốt vô cùng, hắn sẽ không làm thương tổn con, mẹ tin con một lần đi mẹ."

Phùng Nguyệt Hoa hung hăng đẩy cậu ra, giận dữ hét: "Cút, cút ra ngoài!"

"Mẹ..."

"Cút!" Phùng Nguyệt Hoa cầm giấy bất động sản lên, hung hăng xé thành hai nửa, "Mẹ không muốn nhà của Lạc Nhã Nhã và tiền của cổ đâu, chuộc nhà về cho mẹ, con cút đi!"

Ôn Tiểu Huy mặt đầy nước mắt cầm đồ của mình lên rồi chạy ra ngoài.

Một hơi chạy thẳng xuống dưới lầu, Ôn Tiểu Huy vẫn không khống chế được mà khóc ra tiếng.

Hôm nay là sao vậy? Nói thay đổi liền thực sự thay đổi, cậu còn chưa kịp làm xong bất kỳ sự chuẩn bị gì thì đã bị ném lựu đạn vào lòng.

Bây giờ cậu cảm thấy rất sợ hãi, sợ hãi không chịu được.

Mẹ cậu nói rất đúng, bà không có lý do gì để biên soạn những chuyện như vậy để lừa gạt cậu, nếu như những gì bà nói là sự thật... thật ra thì sâu trong lòng cậu, cậu đã tin. Vết sẹo trên lưng Lạc Nghệ, việc Lạc Nghệ chán ghét xe hơi, tâm cơ thâm trầm và thủ đoạn tàn nhẫn của Lạc Nghệ... Cái người ngấm ngầm vì cậu mà làm ra chút chuyện khác người đó cũng là một Lạc Nghệ khác, chẳng qua là phần lớn thời điểm cậu đều chỉ thấy Lạc Nghệ ôn nhu như ánh mặt trời, còn lại cậu tự động bỏ qua.

Gió lạnh thổi qua, nước mắt trên mặt lạnh như băng, nhói đau cả khuôn mặt, đầu óc hỗn loạn một mảnh. Cậu bị đuổi ra khỏi nhà, bây giờ cậu cũng không dám tới chỗ Lạc Nghệ ở, cậu không biết phải đối mặt với Lạc Nghệ như thế nào, chỉ có thể bắt xe tới nhà La Duệ.

La Duệ vừa mở cửa một cái, thấy dáng vẻ của cậu thì sợ hết hồn: "Bấy bì, cậu sao thế? Cãi nhau với Lạc Nghệ à?"

Ôn Tiểu Huy lắc đầu một cái: "Với mẹ tớ."

"Hả, mau vào đi." La Duệ lôi cậu vào phòng, cầm khăn giấy nhẹ nhàng lau mặt cho cậu, "Làm sao lại cãi nhau đấy, tại sao?"

"Mẹ tớ biết rồi, chuyện của Nhã Nhã và chuyện của Lạc Nghệ." Ôn Tiểu Huy kể lại nguyên văn những gì mẹ cậu nói một lần, trừ đoạn khi còn bé của Lạc Nghệ.

La Duệ thở dài: "Chuyện này sớm muộn thì bà ấy cũng phải biết mà, tớ cảm thấy đau dài không bằng đau ngắn, sớm biết một chút cũng tốt, nói ra thì sau này cậu cũng không cần lừa gạt bà nữa, cậu sẽ có thể quang minh chính đại ở chung một chỗ với Lạc Nghệ."

Ôn Tiểu Huy lắc đầu một cái: "Không thể nào, mẹ tớ hoàn toàn không chấp nhận nổi Lạc Nghệ, bả nói Lạc Nghệ rất nguy hiểm, bảo tớ không nên tới gần hắn."

"Bởi vì gia thế của Lạc Nghệ sao? Thật là thần bí, ba hắn rốt cuộc là người như nào vậy? Nhưng cho dù là ai đi nữa thì hổ dữ cũng không ăn thịt con, ông ta hẳn sẽ không hại Lạc Nghệ đâu. Cậu là người Lạc Nghệ thích, tự nhiên người ta sẽ không hại cậu đâu, cậu nói có đúng không?"

Ôn Tiểu Hổ nhìn đôi mắt đơn thuần to sáng của La Duệ, thật sự không đành lòng, cũng không dám nói cho cậu ta biết chuyện. Dẫu sao cho dù La Duệ có biết thì cũng chỉ là tăng thêm phiền não thôi, cái gì cũng không giải quyết được. Cậu khịt mũi một cái: "Đúng vậy, tớ cũng cảm thấy không có gì, chẳng qua mẹ tớ lại không cho rằng như vậy là đúng, cho nên bây giờ chúng tớ đang cãi nhau, không thể dọn nhà nữa."

La Duệ sờ đầu cậu một cái: "Cậu đừng có gấp, tính dì nóng nảy, giống như y cậu vậy, khi nào dì bớt giận thì cậu hãy đi tìm bà nói chuyện một chút, từ từ rồi hẳn là bà sẽ bình tĩnh hơn thôi."

Ôn Tiểu Huy lắc đầu một cái, cậu không cho rằng mẹ mình sẽ nghĩ thông chuyện này đâu.

"Đúng rồi, cậu có định nói cho Lạc Nghệ biết không, Lạc Nghệ thông minh như vậy, bảo hắn nghĩ vài chủ ý cho cậu đi."

Lạc Nghệ... Bây giờ Ôn Tiểu Huy thật sự không có dũng khí đối mặt với Lạc Nghệ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện