Lạc Nghệ gật gật đầu: “Được.”

Ôn Tiểu Huy nhìn Lạc Nghệ làm bộ không có gì nhưng lại như có điều muốn nói, càng thêm thượng hoả, hắn vốn tính tình còn có chút nóng nảy, lúc này thật sự nhịn không được: “Quên đi, em muốn nói cái gì thì nói đi.”

Lạc Nghệ cười cười: “Em quả thật không nên hoài nghi bạn của anh.”

“Không phải em đã nghi rồi sao, muốn nói đã nói, nghẹn trong lòng em khó chịu, anh cũng khó chịu.”

Lạc Nghệ thản nhiên nhìn hắn: “Làm sao vậy, hôm nay nóng nảy thế, tâm trạng không tốt à.”

Ôn Tiểu Huy thật khó chịu, cào cấu tóc.

“Bất luận như thế nào, em đều vì bảo hộ anh, em hy vọng anh.....”

“Đừng nói vì nghĩ cho anh!” Ôn Tiểu Huy kêu lên, “Đừng nói Lê Sóc cùng La Duệ không có ý kia, cho dù có, anh cũng để hai người họ tìm hiểu nhau, em luôn nói là vì bảo hộ anh, bảo hộ anh, cách em bảo hộ anh cũng quá quỷ dị đi, người bình thường sẽ làm thế à! Nếu, nếu La Duệ thật sự đoạt đối tượng của anh, em vì bảo hộ anh cũng sẽ đối hắn làm ra cái gì sao?!”

Lạc Nghệ dừng một chút, chậm rãi quay đầu đi, híp mắt nhìn Ôn Tiểu Huy: “Tiểu Huy ca, anh đang nói cái gì?”

“Em cũng không phải chưa làm qua, La tổng, còn có......” Ôn Tiểu Huy nhất thời im tịt.

“Còn có......?” Lạc Nghệ nhẹ nhàng gợi lên một bên khóe môi, “Có phải anh đã biết cái gì, hay là nghe nói gì đó.”

Ôn Tiểu Huy nắm chặt nắm tay: “Không có gì, nhưng là chuyện La tổng...... Người bình thường sẽ không làm như vậy.”

“Anh là nói em không bình thường à.” Lạc Nghệ hạ tầm mắt, “Có đôi khi, em cũng không xác định được việc mình làm có bình thường không, em...... Không bình thường sao?”

Ôn Tiểu Huy nhìn Lạc Nghệ vẻ mặt như chịu đau, nhất thời khí thế liền nhuyễn xuống: “Này...... Dù sao em làm là không đúng, rất nhiều việc...... đều không đúng.”

Lạc Nghệ đột nhiên ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt Ôn Tiểu Huy: “Gần đây anh đã gặp Tuyết Lê?”

Ôn Tiểu Huy cả kinh, môi run run một chút, ánh mắt Lạc Nghệ giống như có thể nhìn thấu hết thảy, làm cho hắn có chút không dám nhìn thẳng. Hắn không dám thừa nhận, cũng không dám phủ nhận, bởi vì hắn biết Lạc Nghệ sẽ sớm đoán được.

Quả nhiên, Lạc Nghệ nhìn thấy vẻ mặt của hắn liền gật gật đầu: “Xem ra đã gặp.”

Ôn Tiểu Huy run giọng nói: “Đúng, đã gặp, em có lời gì muốn nói không.”

Lạc Nghệ nghiêng đầu nghĩ nghĩ: “Người đàn ông kia không phải là đáng đời sao?”

Ôn Tiểu Huy bật dậy: “Đúng, hắn là đáng đời, hắn đáng đời cũng nên do cảnh sát bắt, ông trời bắt, em như thế nào có thể......”

Lạc Nghệ nở nụ cười: “Em không tin cái gì cảnh sát, cái gì quỷ thần, nếu muốn đạt thành một việc, tốt nhất hẳn là cầu sức chính mình.”

“Em, em không lo sợ gì à, hắn chính là đã chết.”

“Hắn đã chết thì liên quan gì em.” Lạc Nghệ bình tĩnh nói, “Em chỉ là chỉ cho Tuyết Lê một con đường, còn lại là chính chị ta đi, em đã giúp nàng một đại ân, còn trừng phạt kẻ đã đánh anh, còn diệt trừ một tội phạm cho xã hội, em làm sai chỗ nào.”

Ôn Tiểu Huy khiếp sợ nhìn Lạc Nghệ. Lạc Nghệ nói tựa hồ không có sai, chính là người bình thường không ai biểu dương việc như vậy, quan trọng hơn, Lạc Nghệ làm ra chuyện quá mức u ám, làm cho hắn cảm thấy bất an! Lạc Nghệ đi tới, mềm giọng nói: “Tiểu Huy ca, anh đừng nhìn em như thế, em không phải người xấu, em chỉ là muốn giúp anh.” Lạc Nghệ đưa tay muốn chạm mặt Ôn Tiểu Huy.

Ôn Tiểu Huy phản xạ có điều kiện hất tay Lạc Nghệ, trong ngực kịch liệt phập phồng.

Lạc Nghệ ngẩn người, ánh mắt tối sầm xuống.

Ôn Tiểu Huy nói giọng khàn khàn: “Lạc Nghệ, anh càng ngày càng không nhìn ra em, cũng có thể do anh từ đầu chưa từng hiểu rõ em.” Hắn nắm lên áo khoác, “Tự em bình tĩnh vài ngày đi, anh đi về trước.” Hắn không có biện pháp lại đối mặt Lạc Nghệ, hắn sợ chính mình nói ra lời khiến mình hối hận, làm ra cái chuyện khó cứu vãn.

Lạc Nghệ kéo cổ tay hắn: “Đừng đi.”

“Buông ra! Nếu em thấy mình không hề sai, anh còn có gì để nói với em? Thì ra lần trước em nhận sai, chỉ cho có lệ à, nếu không phải anh tự biết được, em còn muốn gạt anh tới khi nào!” Ôn Tiểu Huy dùng sức muốn tránh tay Lạc Nghệ, nhưng Lạc Nghệ lại túm càng chặt, thậm chí làm cho hắn cảm thấy cổ tay có chút đau nhức, hắn hoàn toàn nổi giận, đạp Lạc Nghệ một cước, “Buông ra!”

Lạc Nghệ một phen giữ chặt bả vai Ôn Tiểu Huy, lật người hẳn trở về, chân hai người quấn chung một chỗ, lôi kéo lẫn nhau, song song ngã ra sau, ngã xuống thảm da dê thật lớn trên giường.

Lạc Nghệ đè trên người hắn, từ trên cao nhìn xuống, hơi thở hai người đều có chút dồn dập.

Ôn Tiểu Huy chịu không nổi không khí quỷ dị này, muốn đẩy Lạc Nghệ ra, Lạc Nghệ cầm cổ tay hắn ép chặt trên thảm, mi mày nhíu chặt, vẻ mặt cứng ngắc, tựa hồ đang khắc chế cảm xúc nào đó muốn tiết ra ngoài.

Ôn Tiểu Huy nhìn mặt Lạc Nghệ gần trong gang tấc, khẩn trương đến hô hấp đều rối loạn, hắn cả giận nói: “Mày mau buông anh ra! Không là anh đánh!”

Lạc Nghệ tới gần hắn hơn, nhỏ giọng nói: “Anh không nghe em giải thích à.”

“Mẹ nó không phải mày đã giải thích rồi sao! mày nói ‘ em làm sai chỗ nào! ’”

“Đấy là cáu thôi.” Lạc Nghệ nói, “Mặc kệ thế nào, chỉ cần thấy anh giận là em biết mình sai rồi.”

Ôn Tiểu Huy thở hổn hển nói: “Này mẹ nó là nói cái quỷ gì, anh mày thật sự không còn cách nào câu thông với mày, buông! Anh về nhà!”

Lạc Nghệ nhìn hắn, hai mắt chậm rãi đỏ lên: “Anh chán ghét em.”

“...... Không phải.”

Lạc Nghệ hức một tiếng, chậm rãi buông lỏng người, cả người đè lên Ôn Tiểu Huy, tựa đầu chôn ở gáy hắn, nhỏ giọng nói: “Em không biết phải sống tốt với anh bằng cách nào, mới trước đây, cạnh em chỉ có một bảo mẫu chăm nom sinh hoạt, bà không nói chuyện, từ khi mười hai tuổi, em chỉ còn một mình đi tới đi lui, giờ mới có anh, em nghĩ cố gắng đối tốt với anh, để anh ở bên em thấy vui vẻ, cảm thấy được an toàn, như vậy anh sẽ không bỏ em đi, sẽ không giống...... như mẹ vậy.” Lạc Nghệ nói xong, nước mắt liền chảy, “Nhưng em vẫn làm không tốt.”

Lạc Nghệ bộ dáng đau lòng muốn chết, làm cho tâm Ôn Tiểu Huy cũng thắt lại, tính hắn ăn mềm không ăn cứng, nhất thời liền cảm thấy có chút không biết làm sao, cà lăm nói: “Lạc Nghệ, em rất tốt với anh, điểm này em vẫn làm được tốt lắm. Anh không hề chán ghét em, anh cũng không nói sẽ rời bỏ em, em làm sai, chỉ cần em sửa...... Chỉ cần em sửa lại, anh sẽ không cáu giận với em, em không biết sống chung với người khác thế nào, không biết như thế nào đúng, làm như thế nào sai, anh sẽ dạy em. Anh ban đầu còn nghĩ, em thông minh như vậy, còn nhỏ đã thành thục như vậy, không cần anh dạy gì, cũng chăm sóc không nổi em, hiện tại anh nghĩ, ít nhất anh có thể dạy em đối đãi người khác thế nào là đúng, này có thể mới là ý nghĩa chân chính của người giám hộ.”

Lạc Nghệ lắc lắc đầu: “Em biết anh sợ hãi em, anh thấy em không được bình thường, anh không cần miễn cưỡng phải quan tâm em, em có thể chăm sóc tốt chính mình.”

Ôn Tiểu Huy nhịn không được ôm lấy hắn, vuốt ve đầu tóc của hắn, lòng tràn đầy khó chịu: “Em đừng khóc, anh quá lời, anh quả thật có điểm nóng nảy. Về sau em không bao giờ được làm chuyện như thế, mặc kệ anh gặp khó khăn cỡ nào, chúng ta phải giải quyết thỏa đáng, mọi việc phải theo thương lượng với anh, việc trước kia anh không trách em, nhưng em không thể lại làm cho anh thất vọng nữa.”

Lạc Nghệ nức nở nói: “Được, em không bao giờ làm thế nữa, anh đừng bỏ em, em chỉ có anh.”

Ôn Tiểu Huy đau lòng nói: “Sẽ không, tuyệt đối sẽ không.” Hắn trong lòng thở dài một tiếng, tràn ngập nan giải. Lạc Nghệ tựa như một ngoan đồng (đứa trẻ bướng bỉnh), chẳng qua điểm ngớ ngẩn ở Lạc Nghệ hoàn toàn khác với các thiếu niên đang trưởng thành khác, nhưng càng làm cho đầu người đau, đứa trẻ làm sai ở tuổi này, vẫn có thể cứu vãn, Ôn Tiểu Huy cảm nhận được một loại sứ mệnh cùng tinh thần trách nhiệm trào dâng, quả nhiên đây mới là trách nhiệm của người giám hộ mà hắn nên làm.

Hai người an ủi lẫn nhau trong chốc lát, Ôn Tiểu Huy mới ý thức được tư thế này thật sự rất không ổn, có chút ngượng ngùng đẩy Lạc Nghệ ra: “Anh đi rửa cái mặt.”

Lạc Nghệ gật gật đầu: “Em đi hâm nóng cơm chút nhé.” Hắn bưng hai cái khay đi xuống lầu.

Tới phòng bếp, hắn đem đồ ăn bỏ vào lò vi sóng, sau đó nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt, lấy điện thoại ra, kết nối một cuộc gọi.

“Uy.” Điện thoại đầu bên kia thanh âm trầm thấp mà dè dặt.

Bi thương mới rồi như bị tẩy sạch, ở trên mặt Lạc Nghệ ngay cả nửa điểm dấu vết cũng tìm không ra, hắn mặt không cảm xúc, hai mắt lạnh như băng mà âm trầm, như nước sông tháng hai, lộ ra hàn ý táo bạo: “Đẩy nhanh tiến độ.” Lạc Nghệ nói, “Ta sắp khống chế không được hắn.”

Ngày đó buổi tối, hai người hàn huyên rất nhiều, Ôn Tiểu Huy cẩn thận hỏi chuyện hồi nhỏ của Lạc Nghệ, thấy chỉ là vài đoạn ký ức đứt đoạn, hoàn toàn không đủ để miêu tả một phần trăm thơ ấu cô tịch của Lạc Nghệ, hắn càng nghe, lại càng lấp đầy thương hại với Lạc Nghệ, mặc dù Lạc Nghệ làm chuyện khác người, hắn lại ngược lại càng thêm không bỏ xuống được thiếu niên này.

Từ nhỏ đến lớn, Ôn Tiểu Huy đều dưới sự che chở của cha mẹ lớn dần, nhưng tính hẵn cũng khăng khăng thích che chở người khác, tỷ như La Duệ, Tiểu Ngải, tỷ như Lạc Nghệ, càng là người cần đến hắn, hắn càng để tâm, ở bên sâu trong lòng, hắn hưởng thụ cảm giác làm ‘đại ca’, khi hắn phát hiện Lạc Nghệ cũng không thành thục hoàn mỹ như mặt ngoài, cũng sẽ mờ mịt, cũng sẽ phạm sai lầm, cũng có lúc cần hắn dẫn đường cùng trợ giúp, càng thêm kích phát lòng làm ‘đại ca’ của hắn.

Ôn Tiểu Huy quyết định, nhất định phải cho Lạc Nghệ đầy đủ yêu thương, bù lại Lạc Nghệ thơ ấu và gia đình thiếu thốn, hắn cảm thấy chỉ cần khai thông cho tốt, Lạc Nghệ nhất định sẽ có tầm nhìn bình thường, đây nhất định là nguyên nhân chị hắn phó thác Lạc Nghệ cho hắn nhỉ.

Kiểu người không giấu được lâu như Ôn Tiểu Huy, một khi nghẹn không nói, sẽ uất ức nghiêm trọng, chỉ khi nào nói ra, sẽ như xé mây nhìn mặt trời. Chuyện chồng trước Tuyết Lê hắn đã nghẹn gần một tháng, nói hết với Lạc Nghệ, hắn cảm giác đã dỡ xuống một gánh nặng, cả người đều thả lỏng không ít.

Hôm nay, hắn rủ La Duệ đi mua đồ vật này nọ, cũng đem chuyện này nói cho La Duệ.

La Duệ cũng thực thay hắn cao hứng: “Vậy mi đi Mỹ, cần liên lạc với Lạc Nghệ nhiều vào, ta thấy Lạc Nghệ hiện tại chỉ bám mi, chỉ nghe mi nói, chỉ có mi có thể giúp hắn.”

“Đúng vậy, hai chúng ta mỗi ngày sẽ liên lạc, cố gắng duy trì trong thời gian nhất định hai đến ba lượt điện thoại.”

“Hai người các mi so ra còn giống người yêu hơn Lê Sóc đấy.”

“Kháo.” Nhớ tới Lê Sóc, Ôn Tiểu Huy có chút khó chịu, “Dẹp đi, ta với Lê Sóc mới không phải người yêu, chúng ta chỉ là hôn một cái, trừ lần đó ra không có gì hơn.”

“Ta biết mi rất buồn bực, nhưng mi không nên vì thế mà có nhận định về Lê Sóc. Hắn lớn hơn mi, suy nghĩ mọi thứ chín chắn hơn, vả lại lối suy nghĩ cũng sáu bảy phần theo kiểu Tây, không cùng một kiểu với chúng ta, mi cũng nên thường xuyên liên lạc với Lê Sóc, ta cảm giác các mi có thể tu thành chính quả đấy.”

“Tu thành chính quả kiểu gì chứ.”

La Duệ hắc hắc hắc cười: “Ít nhất có thể chấm dứt kiếp sống xử nam.”

“Cái này thật ra lại không khó.” Ôn Tiểu Huy bĩu môi, “Lần trước hắn nói quả thật khiến ta cực thất vọng, nhưng giống như mi nói, hắn đâu có gì sai, cũng như hắn nói, thuận theo tự nhiên đi, ta ở Mỹ cần làm gì cứ làm, nếu gặp được người hợp, thì cứ chiến thôi, dù sao...... Hắn cũng không có ý định chờ ta.”

La Duệ sờ sờ đầu Ôn Tiểu Huy: “Giống như hắn nói, mi là tự do.”

Hai người mua một đống lớn đồ vật này nọ, đồ ăn, đồ mặc, đồ sinh hoạt, cuối cùng thiếu chút nữa xách không nổi.

La Duệ oán giận nói: “Mi đây là xuất ngoại hay là nhà quê lên tỉnh hả, mang nhiều đồ thế này làm gì!”

“Ta sợ bên kia giá cao thôi.”

“Nếu vượt quá cân nặng thì giá cũng cao còn gì.”

“Ồ, suýt quên...... thế bắt xe đem về nhà ta vậy.”

“Từ nơi này bắt xe về nhà Mi cũng xa, Mi để tạm ở tiệm ta đã, chờ Lạc Nghệ tan học qua khiêng giúp Mi.”

“Được thôi.”

Hai người xách theo bao lớn bao nhỏ trở về tiệm bánh của La Duệ, ở trong điếm lại gặp một người ngoài ý muốn —— Tôn Ảnh.

Ôn Tiểu Huy đặt đống đồ xuống, nhíu mày đi qua: “Sao bà lại ở đây?”

Tôn Ảnh dùng ngón tay được chăm tỉ mỉ nắm thìa cà phê, nhẹ nhàng quấy, yếu ớt nói: “Bánh ngọt lần trước không tồi, tôi muốn đến nếm thử chút.”

La Duệ cũng đi tới, dùng ánh mắt hỏi Ôn Tiểu Huy.

Ôn Tiểu Huy biết bà sẽ không nhận, hỏi thẳng: “Bà tìm tôi làm gì.”

“Có một số việc định tâm sự với cậu, đồng ý không?”

Ôn Tiểu Huy đối La Duệ nói: “Mi bận gì làm đi, không cần để ý ta.”

La Duệ gật gật đầu, đem không gian lưu cho hai người, tránh đi chỗ khác.

Ôn Tiểu Huy ngồi xuống chỗ đối diện Tôn Ảnh, thái độ lạnh nhạt cứng rắn nói: “Bà muốn trò chuyện cái gì, liên quan đến chị tôi?”

“Tôi tìm cậu nói, đương nhiên có liên quan tới chị cậu.”

“Nói đi.”

Tôn Ảnh cúi đầu sắp xếp từ ngữ một chút, thanh âm trầm thấp nói: “Có lẽ cậu không tin, nhưng tôi với Nhã Nhã tình cảm rất sâu nặng, tôi coi cô ấy như em gái, nhiều năm qua, tôi và cô ấy vẫn nương tựa nhau mà sống.”

Ôn Tiểu Huy cười mỉa: “Bà giới thiệu chị tôi cho đàn ông có tiền, để chị mười tám tuổi lại có con với đàn ông đã kết hôn, cái này gọi là coi như em gái? Nhà mấy người đều đối đãi với anh chị em như thế?”

Tôn Ảnh nắm chặt cốc: “Lúc tôi còn trẻ, tôi vẻ ngoài xinh đẹp, tôi ham ăn lười làm, tự thấy cuộc sống như vậy vừa thoải mái vừa tự tại, tôi cũng đem...... đem tư tưởng đó áp đặt cho Nhã Nhã, khuyên cô ấy tìm cuộc sống thoải mái bằng cách đấy.”

Ôn Tiểu Huy đập mạnh bàn một cái: “Mẹ nó bà còn có mặt mũi nhắc lại! Làm bà hai cho người ta là lý tưởng bà theo đuổi?!”

Tôn Ảnh thở dài: “Tôi biết, tôi không phải người phụ nữ đàng hoàng, nếu được quay trở lại, tôi sẽ không chọn cuộc sống như vậy, nhưng lúc tôi tầm tuổi cậu, tôi thật sự nghĩ như thế, là tôi đã hại chị của cậu.”

“Bà thật sự còn dám nói!” Nếu không phải ngồi đối diện là nữ, Ôn Tiểu Huy thật muốn cho vài cái bạt tai. Hắn từ đáy lòng ghê tởm, oán hận Tôn Ảnh, khi chị hắn mười bảy mười tám, tỉnh tỉnh mê mê, thời điểm đối xã hội hoàn toàn không có một chút phòng bị, là Tôn Ảnh đưa nàng tới con đường chẳng thể quay đầu, ngoài ba mươi đã hương tan ngọc nát, hắn nguyền rủa người đàn bà này!

Tôn Ảnh lại cúi đầu.

Ôn Tiểu Huy nghiến răng nghiến lợi nói: “Tôn Ảnh, mẹ nó bà có rắm mau phóng, tôi không có bao nhiêu kiên nhẫn với bà đâu.”

Tôn Ảnh bả vai gầy yếu nhẹ run lên, một lần nữa ngẩng đầu: “Tôi hôm nay tới tìm cậu, là có một chuyện muốn nói cho cậu, chuyện này nghẹn ở trong lòng tôi đã hơn một năm, tôi không dám nói, không thể nói, nhưng hiện tại tôi muốn nói, vì người chị em thân thiết nhất của tôi, tôi không thể ôm bí mật này xuống mồ.”

“...... Có ý gì?”

Tôn Ảnh hít hít cái mũi, dùng hết hơi sức nói: “Tôi gần đây mới phát hiện ra bị ung thư gan, sống không được bao lâu nữa.”

Ôn Tiểu Huy cả người sững sờ.

“Đây là báo ứng thôi, tôi thừa nhận.” Tôn Ảnh vất vả cười, “Trước lúc chết, nếu có thể, tôi còn muốn làm gì đó cho Nhã Nhã.”

“Bà rốt cuộc muốn nói gì với tôi.”

Tôn Ảnh nhìn Ôn Tiểu Huy, hạ giọng, từng chữ từng chữ nói: “Tôi hoài nghi, Nhã Nhã không phải tự sát.”

Ôn Tiểu Huy trừng mắt, tay để dưới bàn nắm chặt.

“Suốt thời gian dài, tình trạng tâm lý của Nhã Nhã quả thật không tốt, cô ấy có rất nhiều tiền, nhưng tôi cơ hồ không thấy cô ấy cười, cô ấy vẫn sống dưới bóng ma của người đàn ông kia.”

“Là….. cha của Lạc Nghệ?”

Tôn Ảnh gật gật đầu, trên mặt hiện ra một tia sợ hãi: “Đó là một người rất đáng sợ, ngay cả tôi cũng không biết thân phận thật sự của hắn, Nhã Nhã rất sợ hắn, nhưng vì đứa con, không ngờ lại là con trai, cho nên cô ấy không thể thoát khỏi người đàn ông kia, nhiều năm đó, cô ấy vẫn sống trong sợ hãi cùng đau khổ.”

“Người đàn ông kia rốt cuộc là làm nghề gì?”

“Không nói rõ được, hắn ở mặt ngoài là kinh doanh, nhưng sau lưng......” Tôn Ảnh hít mũi, “Hắn thực thần bí, rất ít lộ diện, hắn khống chế Nhã Nhã, bắt Nhã Nhã vì hắn làm một ít chuyện khó nói, tiền bọn họ có được không phải đường đúng đắn, Nhã Nhã dè chừng hắn, cũng chỉ có thể thuận theo.”

Ôn Tiểu Huy nghe cả người rét run: “Vậy bà vì cái gì cho rằng, chị của tôi không phải tự sát.”

“Bởi vì Nhã Nhã mặc dù rất đau khổ, nhưng cô ấy rất thương đứa con. Tôi không thể tin, cô ấy sẽ bỏ lại con trai một mình, như vậy có nghĩa là, Lạc Nghệ sẽ phải một mình đối mặt người đàn ông kia.”

“Bà đoán vậy, là vô căn cứ.” Ôn Tiểu Huy cảm giác từng trận hoảng hốt đập vào tâm, hắn không muốn tiếp nhận kết quả này, hắn thà rằng Nhã Nhã là tự sát, cũng không.....

“Còn có một nguyên nhân.” Tôn Ảnh căng thẳng nhìn nhìn trái phải, “Vài lần cuối gặp Nhã Nhã, cô ấy nói nhanh thôi cô ấy sẽ thoát khỏi người đàn ông kia, ông ta rốt cuộc không thể quấy rầy hai mẹ con bọn họ. Tôi hoài nghi cô ấy nắm giữ nhược điểm gì đó của ông ta, nhưng nếu cô ấy uy hiếp ông ta, nguy hiểm nhất chính là cái mạng.”

Ôn Tiểu Huy hít sâu một hơi, tầm mắt có chút rã rời, không biết nên phản ứng gì, hắn lẩm bẩm nói: “Bà vì sao phải nói với tôi mấy lời này? Bà biết rõ tôi không năng lực, chẳng thể đi xác minh, tôi còn có mẹ tôi, còn có Lạc Nghệ......” Hắn tình nguyện không biết, hắn tình nguyện coi tất cả là Tôn Ảnh một bên đoán già đoán non.

Tôn Ảnh mắt ửng đỏ nói: “Tôi biết, nhưng tôi cũng sắp chết rồi, tôi không muốn chuyện này vĩnh viễn mai táng cùng tôi, cho dù giờ cậu không có năng lực làm được gì, ít nhất tôi hy vọng cậu nhớ kỹ, nhớ kỹ chị cậu có thể là do người đàn ông kia hại chết, tôi không muốn cô ấy chết không minh bạch.”

Ôn Tiểu Huy cắn răng nói: “Tôn Ảnh, mẹ nó bà là đồ đàn bà ác độc!”

Nước mắt Tôn Ảnh theo hai má chảy xuống dưới.

Ôn Tiểu Huy cúi đầu, dùng sức chà xát tóc, sau một lúc lâu, mới buồn bã hỏi: “Lạc Nghệ biết không?”

Tôn Ảnh lắc đầu: “Tôi không nói cho cậu ấy.”

“Không được nói cho nó, mang theo bí mật này đi tìm chết đi.”

“Tôi sẽ không nói cho cậu ấy, tôi không muốn đắp thêm mẫu thuẫn giữa cậu ấy với người đàn ông kia.”

Ôn Tiểu Huy nhớ tới ảnh chụp cắm đầy mũi tên, hắn biết Lạc Nghệ hận người kia: “Lạc Nghệ với người kia không có liên quan gì, thằng bé hiện tại rất khá, đừng quấy rầy nó.”

Tôn Ảnh lắc đầu: “Tiểu Huy, cậu quá ngây thơ rồi, cậu ấy là con của ông ta, bọn họ vĩnh viễn đều liên quan.”

“Lạc Nghệ quá nhỏ, cho dù có một ngày nó phải biết, cũng không phải lúc này.”

“Không, không cho Lạc Nghệ biết, cũng không phải bởi vì quá nhỏ, mà là...... đứa nhỏ kia rất thông minh, tôi lo cậu ấy làm ra chuyện kích động.”

Ôn Tiểu Huy nghĩ đến Lạc Nghệ, đau lòng càng sâu.

Tôn Ảnh nghĩ nghĩ, nhìn Ôn Tiểu Huy, thật cẩn thận nói: “Tôi cảm thấy, đứa nhỏ kia cũng rất nguy hiểm, cậu cũng nên...... để tâm chút.”

Ôn Tiểu Huy thô thanh nói: “Chuyện tôi với Lạc Nghệ, không cần bà quan tâm, bà về sau đừng tìm tôi nữa.”

Tôn Ảnh gật gật đầu.

“Chuyện này bà còn nói với ai? Nói với Tào luật sư chưa.”

Tôn Ảnh cứng đờ.

“Bà đã nói?” Ôn Tiểu Huy truy vấn nói, “Tào luật sư nói như thế nào.”

Tôn Ảnh lắc đầu: “Hắn còn dặn tôi không được nói ra ngoài, Tào Hải là người chỉ lo lợi ích cá nhân, hắn sẽ không làm gì đâu. Cho nên tôi muốn nói với cậu, dù sao cậu là thật sự thương Nhã Nhã.”

Ôn Tiểu Huy mờ mịt nhìn khăn trải bàn in hoa, trong đầu vạn từ ngữ, không biết nên kiểm kê ra sao. Nhưng có một chút hắn thực khẳng định, hắn sẽ đem việc này giấu ở đáy lòng, hắn không thể nói cho Lạc Nghệ, hắn cũng không dám mạo hiểm đi xác minh cái gì, hắn chỉ hy vọng Nhã Nhã trên trời có linh thiêng, có thể phù hộ chính đứa con của mình, khỏe mạnh, bình an lớn dần.

Rất nhanh, đến giữa hè, hộ chiếu của Ôn Tiểu Huy, vé máy bay, hành lý đều đã chuẩn bị thỏa đáng.

Hắn trong thời gian này cùng đồng nghiệp ăn cơm chia tay, dành thời gian nói tạm biệt với La Duệ, Lê Sóc, hắn còn bồi Lạc Nghệ cả ngày, hai người ha ha chơi game, giống như mọi ngày, nhưng một nỗi buồn không tên vẫn vắt ngang giữa hai người, bọn họ có muốn cũng không thoải mái cho được.

Hai người không nói tạm biệt gì, dù sao thời gian một năm cũng không tính dài, Lạc Nghệ thì dặn hắn vài câu, bảo hắn chăm sóc tốt bản thân, Ôn Tiểu Huy phát hiện, trừ mẹ, Lạc Nghệ là người khiến hắn luyến tiếc nhất, nhất là sau khi hắn biết Lạc Nghệ rất cần hắn quan tâm, quả thực có loại cảm giác chim già rời tổ, phiền muộn không nỡ bỏ con nhỏ.

Ngày đó rời khỏi nhà Lạc Nghệ, Ôn Tiểu Huy ra khỏi cửa cảm giác như muốn khóc, đồng thời cũng nhịn không được muốn cười nhạo chính mình.

Vài ngày cuối trước khi đi, hắn thành thành thật thật ở nhà quanh quẩn bên mẹ, Lạc Nghệ như cũ vẫn duy trì tin nhắn cùng gọi điện cho hắn.

Một buổi sáng trời trong nắng ấm, Ôn Tiểu Huy ngồi trên máy bay, bay tới một đất nước xa lạ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện