Edit + Beta: Nguyệt Hoa Dạ Tuyết
Cặp chị em song sinh xinh đẹp có khuôn mặt giống nhau như đúc, chỉ khác ở chỗ một người mặc áo trắng, một người mặc áo đỏ. Cả hai cau mày, nhìn không gian xung quanh lộn xộn như đống rác.
"Em tưởng mình đến nhầm ổ chó ấy.” Cô gái xinh đẹp mặc áo trắng thốt lên.
"Ổ chó sao?" Cô gái dễ thương mặc áo đỏ thét một tiếng chói tai, “Em thấy không phải đâu, ngay cả Chiến tranh Thế giới lần II còn chưa “khuếch trương” đến mức thế này.”
Trong lúc hai cô gái đang phê bình chỗ này dơ dáy bẩn thỉu như thế nào thì một bóng dáng cao lớn màu đen chợt xuất hiện từ sau chiếc bàn làm việc lộn xộn. Chiếc bàn ấy chất đầy văn kiện, ảnh chụp, tư liệu và một máy vi tính chat webcam cao tần, nhưng máy vi tính đắt tiền ấy lại bị đủ thứ che phủ, khó mà nhìn ra công dụng thật sự của nó.
"Hai đứa đó hả?” Người đàn ông nheo đôi mắt phượng đẹp đẽ.
"Không ngờ đến thăm anh mà lại nhìn thấy anh nghèo túng đến mức này.” Cô gái áo đỏ nhìn anh với vẻ đồng tình, sau đó lại nghía qua mấy hộp giấy đựng đồ ăn khắp bốn phía, không khỏi thở dài.
"Sao hả? Anh thấy hai em rất là rảnh rỗi, hoàn thành tất cả nhiệm vụ rồi à?” Người đàn ông khẽ nhíu hàng mày hình lưỡi mác, nở nụ cười thích thú.
"Ít nhất rảnh rỗi hơn anh.” Cô gái áo trắng nói rất lạnh lùng: “Sí, nếu anh còn để mọi thứ lộn xộn thế này thì anh sẽ nhanh chóng bị đống đồ đó đè lên người đấy.”
“Dạ.” Người đàn ông được gọi là Sí nở nụ cười quỷ dị. “Cho nên anh cần một Oba – san* quét dọn và giúp anh sắp xếp lại à?” Đây là sự nghi ngờ của anh, cũng là sự nghi ngờ mang theo khí thế của mưa gió vần vũ sắp kéo đến.
*Oba – san: Đây là một từ trong tiếng Nhật, ý chỉ mấy bà cô, bà thím ở tuổi trung niên.
"Không." Hai khuôn mặt giống nhau như đúc lắc đầu cực ăn ý.
"Không?!" Sí nhíu mày, hỏi: "Nói vậy là sao?”
"Người anh cần không phải là Oba – san.” Cô gái áo trắng nở nụ cười rất nhẹ.
"Anh cần một người trợ lý.” Cô gái áo đỏ nở nụ cười xinh đẹp và nói.
"Trợ lý?!" Sí không khỏi cất cao giọng. “Là cái quỷ gì?!”
"Ý ở trên mặt chữ đấy, chính là một trợ lý riêng, bọn em sẽ tìm giúp anh.” Cô gái áo đỏ cười xảo quyệt.
"Quái quỷ, anh cần gì một trợ lý trẻ con chứ?!” Sí không nhịn được mà gầm lên.
"Anh cần một người giúp mình sắp xếp gọn số tư liệu đó lại.” Cô gái áo trắng bình tĩnh và nói: “Bằng không, nhiệm vụ của bọn em sẽ bị anh làm sụp đổ.”
Người đàn ông nheo mắt, trợn đôi mắt nguy hiểm và nói với cô gái mặc áo trắng: “Em vừa nói gì?”
"Em nói, anh làm ơn đừng liên lụy tới bọn em, anh cả à.”
"Anh liên lụy tới mấy đứa?” Sí rống lên hung dữ! Đáng chết, hai đứa em gái này lâu rồi không bị anh chỉnh đốn, lời kiêu ngạo như vậy mà cũng dám nói!
"Sí, tư liệu của anh không được sắp xếp gọn gàng như vậy, dẫn đến tư liệu của tất cả chúng ta không được đầy đủ, ảnh hưởng rất lớn đến nhiệm vụ của bọn em đó, anh có biết không hả?” Cô gái áo đỏ nói theo lẽ thường một cách đương nhiên: “Nhìn chỗ làm việc của anh kìa, tình trạng đó có thể tạo ra hiệu suất tốt sao?” Nói xong, cô còn thở dài.
"Vậy hai đứa muốn...” Đúng là đáng đánh đòn, hai con quỷ không lớn không nhỏ này!
"Giúp anh tìm một trợ lý có năng lực không tệ.” Cô gái áo trắng mỉm cười.
"Hiện tại đã bắt đầu nghỉ hè, lượng công việc sẽ tăng lên rất nhiều. Nghe nói công chúa Ma Rốc muốn một người trong hai đứa bọn em làm hộ vệ theo bên cạnh để cô ấy an tâm sang Pháp du học. Sí, anh không lo mọi việc cho ổn, bọn em sẽ làm việc rất khó đó.” Cô gái áo đỏ một mặt chỉ trích.
"Con bà nó, hai đứa nói đủ chưa?!” Sí khó chịu quát lên.
"Đúng là chẳng phong độ chút nào.” Cô gái áo đỏ bĩu môi.
"Tìm được trợ lý mới phải trực tiếp làm ngay, em định là... phòng làm việc của anh không được sắp xếp gọn gàng lại, nếu lão đại ở bên kia tới kiểm tra thì anh phải ăn nói sao cho tốt đây?” Cô gái áo trắng lộ ra vẻ vui sướng khi người gặp họa.
Người đàn ông suy nghĩ một chút, nghĩ tới cấp trên còn trẻ tuổi nhưng lại khó chơi kia, anh không khỏi trầm ngâm hồi lâu...
Thấy anh cả có dấu hiệu mềm lòng, hai cô gái nhìn nhau cười.
"Bọn em đi trước đây, anh chờ tin tốt của bọn em nha.”
Hai cô gái phất ống tay áo đi xa, chỉ còn lại Sí xanh mét hết cả mặt...
Nhìn phòng làm việc lộn xộn và bảng công tác với tiến độ chậm hơn kế hoạch đã đặt ra, Sí không khỏi nguyền rủa một câu.
"Mẹ nó chứ!"
###
Nghỉ hè muốn làm gì? Hỏi câu này rất hay đó. Đối với đa số người đã đi làm thì đó là một mùa khiến họ chán ghét. Trời nóng nực, mấy đứa nhỏ được nghỉ phép, mình lại phải đi làm, phiền đến chết được, đâu có thèm nghỉ hè đâu mà còn hỏi muốn làm gì?
Ghét việc nghỉ đông không được nhiều, tiền lương lại chẳng đủ hoa hồng, bằng không đã sớm bay đến Hawaii tắm nắng bơi lội, làm sao còn nghĩ đến đủ chuyện được chứ? Đương nhiên là trốn trong phòng máy lạnh, bật máy ở nhiệt độ thật mát mới là thú vui hưởng thụ tuyệt nhất!
*Ý ở đoạn này là người đi làm, họ không đủ tiền hoa hồng để đi du lịch, bơi lội, tắm nắng, làm sao còn nghĩ đến việc muốn làm gì vào ngày hè chứ? Dĩ nhiên là trốn trong phòng lạnh hưởng thụ không khí mát lành.)
Nhưng đối với học sinh mà nói, ngoại trừ việc làm thuê thì sẽ ra nước ngoài nghỉ ngơi dài hạn.
"Tử Phong, nghỉ hè em muốn làm gì?” Một anh chàng có vẻ ngoài tuấn tú hỏi cô gái xinh đẹp đang nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính.
Chỉ thấy cô gái có mái tóc dài ngang vai, kiểu tóc trông có vẻ mỏng manh, cô đang nhìn chăm chú vào một trang web nhân lực*.
*Một loại web được mở ra để cung cấp thông tin và quản lý tài nguyên nhân lực, ở trang web này có đăng tin tuyển dụng và cơ hội việc làm.
"Làm thuê ấy."
"Làm thuê thì đơn giản thôi, nghỉ hè rồi anh sẽ tới khách sạn để thực tập, em tới luôn không?” Anh chàng nhếch môi cười. “Tiền lương cực nhiều đó.”
Anh chàng này tên là Đỗ Thánh Minh, có quan hệ anh em họ với cô gái tên là Tử Phong. Tuy rằng hai người sinh cùng năm nhưng Đỗ Thánh Minh lại lớn hơn Tử Phong hai tháng, nhờ đó mà bước lên ngai vàng “anh họ” một cách vinh hạnh.
"Không cần đâu." Tử Phong từ chối, chẳng hề nghĩ ngợi. “Anh cả Thánh Kiệt đáng sợ lắm.”
"À há, em sợ bị anh ấy đè ra hả?" Đỗ Thánh Minh cười to và nói. “Anh hiểu tâm trạng em mà.”
"Ít tiền một chút cũng không sao, chỉ cần không đối mặt với người anh nhiều tiền quỷ quái kia thì tất cả đều dễ nói... Này? Tại sao lại như vậy?” Tử Phong thất thần, không hiểu vì sao cô đang viết đơn xin việc thì tự nhiên có một cửa sổ màu đen xuất hiện ở trên màn hình.
Sao trang web nhân lực lại xuất hiện cửa sổ lạ vậy nhỉ?
Chỉ thấy một loạt ký tự nhấp nháy trên cửa sổ ấy --
("Xin chào, bạn Triệu Tử Phong")
"Á... Đây là cái gì vậy?!” Chưa từng nhìn thấy cảnh tượng kỳ quái đến thế, Tử Phong ngơ ngác mất một hồi.
"Trời ơi, cao thủ!” Cặp mắt của Đỗ Thánh Minh chuyên tấn công tin tức bỗng sáng rực lên.
Kiểu xâm nhập vào trang web người khác và còn có thể xuyên qua chỗ cơ mật nhất của máy để tìm được địa chỉ IP, chuyển tin tức cho Tử Phong đang đăng nhập, người này quả là cao thủ!
Phát hiện được cao thủ hacker, Đỗ Thánh Minh cao hứng đến mức nhướng mày.
"Trò chuyện với người ta đi, Tử Phong, người ta đang gọi em đấy.”
Tử Phong ngơ ngác hết nửa ngày mới hoàn hồn. Cô liếc qua Đỗ Thánh Minh, phát hiện anh đang nhìn chằm chằm vào máy mình một cách tò mò.
"Anh làm sao vậy?”
"Mau trả lời đi, anh muốn xem người đó có lai lịch thế nào.” Đỗ Thánh Minh tò mò muốn chết, vội vã thúc giục em họ mau một chút.
"Không có vấn đề gì chứ?” Tử Phong vẫn cảm thấy là lạ. “Em cảm thấy có gì đó sai sai.”
"Sợ cái gì, hacker thôi mà.” Đỗ Thánh Minh nhún vai, dáng vẻ anh giống như “chẳng có gì đáng ngại” vậy.
"Cái gì?! Hacker?!" Tử Phong hét một tiếng chói tai. “Xong rồi, xong rồi, mật mã tài khoản của em, bên trong có tiền riêng đó!”
"Grrr --- con nhỏ ngốc này, người ta muốn lấy tiền của em mà còn ngồi đó chào em nữa à? Ngu!” Đỗ Thánh Minh quát.
"Cũng phải ha.” Tử Phong bừng tỉnh nhận ra.
"Mau trả lời, anh muốn xem thử đối phương là nhân vật nào. Quả là lợi hại, theo lý thuyết, trang web nhân lực có fire wall (tường lửa) rất vững vàng, không dễ bị người ta xâm nhập mới phải.” Lời của Đỗ Thánh Minh dành cho đối phương tràn đầy sự sùng bái.
"Được." Tử Phong gõ mười ngón trên bàn phím, nhanh chóng gõ một hàng ký tự.
("Phải, là tôi đây, cho hỏi người bên ấy là ai vậy? Vì sao bạn đột nhiên xuất hiện?")
Đối phương không dừng quá lâu, mới đó mà đã trả lời.
("Tôi là người ở trang web nhân lực, đúng lúc thấy bạn đang tìm một công việc vừa làm vừa học nên tôi đột nhiên nhảy ra, xuất hiện ở trước mặt bạn thôi.")
Tử Phong ngẩn người, không ngờ đối phương vậy mà lại trêu đùa mình.
("Bạn xem bản lý lịch của tôi rồi ư?")
"Hỏi xem bên đó là ai, mau!” Đỗ Thánh Minh ở bên cạnh thúc giục.
("Ở trên Internet, chỉ cần tôi muốn, không có gì mà tôi không làm được.")
Đối phương trả lời rất tự tin.
Bị Đỗ Thánh Minh thúc giục phiền toái, Tử Phong đành phải kiên trì hỏi thêm.
("Xin hỏi bạn là ai?")
("Là người muốn mời bạn đến làm việc.")
Đối phương cũng không vòng vo, trực tiếp tỏ rõ ý đồ của mình.
"Làm việc? Người ta muốn tìm em để làm việc? Em chỉ biết mấy thao tác cơ bản trên máy tính thôi, có lầm không vậy?” Tử Phong kêu to lên.
"Khoan hãy nói, em mau trả lời đi!” Sự hiếu kỳ trong lòng Đỗ Thánh Minh đều bị khơi dậy rồi.
Cặp chị em song sinh xinh đẹp có khuôn mặt giống nhau như đúc, chỉ khác ở chỗ một người mặc áo trắng, một người mặc áo đỏ. Cả hai cau mày, nhìn không gian xung quanh lộn xộn như đống rác.
"Em tưởng mình đến nhầm ổ chó ấy.” Cô gái xinh đẹp mặc áo trắng thốt lên.
"Ổ chó sao?" Cô gái dễ thương mặc áo đỏ thét một tiếng chói tai, “Em thấy không phải đâu, ngay cả Chiến tranh Thế giới lần II còn chưa “khuếch trương” đến mức thế này.”
Trong lúc hai cô gái đang phê bình chỗ này dơ dáy bẩn thỉu như thế nào thì một bóng dáng cao lớn màu đen chợt xuất hiện từ sau chiếc bàn làm việc lộn xộn. Chiếc bàn ấy chất đầy văn kiện, ảnh chụp, tư liệu và một máy vi tính chat webcam cao tần, nhưng máy vi tính đắt tiền ấy lại bị đủ thứ che phủ, khó mà nhìn ra công dụng thật sự của nó.
"Hai đứa đó hả?” Người đàn ông nheo đôi mắt phượng đẹp đẽ.
"Không ngờ đến thăm anh mà lại nhìn thấy anh nghèo túng đến mức này.” Cô gái áo đỏ nhìn anh với vẻ đồng tình, sau đó lại nghía qua mấy hộp giấy đựng đồ ăn khắp bốn phía, không khỏi thở dài.
"Sao hả? Anh thấy hai em rất là rảnh rỗi, hoàn thành tất cả nhiệm vụ rồi à?” Người đàn ông khẽ nhíu hàng mày hình lưỡi mác, nở nụ cười thích thú.
"Ít nhất rảnh rỗi hơn anh.” Cô gái áo trắng nói rất lạnh lùng: “Sí, nếu anh còn để mọi thứ lộn xộn thế này thì anh sẽ nhanh chóng bị đống đồ đó đè lên người đấy.”
“Dạ.” Người đàn ông được gọi là Sí nở nụ cười quỷ dị. “Cho nên anh cần một Oba – san* quét dọn và giúp anh sắp xếp lại à?” Đây là sự nghi ngờ của anh, cũng là sự nghi ngờ mang theo khí thế của mưa gió vần vũ sắp kéo đến.
*Oba – san: Đây là một từ trong tiếng Nhật, ý chỉ mấy bà cô, bà thím ở tuổi trung niên.
"Không." Hai khuôn mặt giống nhau như đúc lắc đầu cực ăn ý.
"Không?!" Sí nhíu mày, hỏi: "Nói vậy là sao?”
"Người anh cần không phải là Oba – san.” Cô gái áo trắng nở nụ cười rất nhẹ.
"Anh cần một người trợ lý.” Cô gái áo đỏ nở nụ cười xinh đẹp và nói.
"Trợ lý?!" Sí không khỏi cất cao giọng. “Là cái quỷ gì?!”
"Ý ở trên mặt chữ đấy, chính là một trợ lý riêng, bọn em sẽ tìm giúp anh.” Cô gái áo đỏ cười xảo quyệt.
"Quái quỷ, anh cần gì một trợ lý trẻ con chứ?!” Sí không nhịn được mà gầm lên.
"Anh cần một người giúp mình sắp xếp gọn số tư liệu đó lại.” Cô gái áo trắng bình tĩnh và nói: “Bằng không, nhiệm vụ của bọn em sẽ bị anh làm sụp đổ.”
Người đàn ông nheo mắt, trợn đôi mắt nguy hiểm và nói với cô gái mặc áo trắng: “Em vừa nói gì?”
"Em nói, anh làm ơn đừng liên lụy tới bọn em, anh cả à.”
"Anh liên lụy tới mấy đứa?” Sí rống lên hung dữ! Đáng chết, hai đứa em gái này lâu rồi không bị anh chỉnh đốn, lời kiêu ngạo như vậy mà cũng dám nói!
"Sí, tư liệu của anh không được sắp xếp gọn gàng như vậy, dẫn đến tư liệu của tất cả chúng ta không được đầy đủ, ảnh hưởng rất lớn đến nhiệm vụ của bọn em đó, anh có biết không hả?” Cô gái áo đỏ nói theo lẽ thường một cách đương nhiên: “Nhìn chỗ làm việc của anh kìa, tình trạng đó có thể tạo ra hiệu suất tốt sao?” Nói xong, cô còn thở dài.
"Vậy hai đứa muốn...” Đúng là đáng đánh đòn, hai con quỷ không lớn không nhỏ này!
"Giúp anh tìm một trợ lý có năng lực không tệ.” Cô gái áo trắng mỉm cười.
"Hiện tại đã bắt đầu nghỉ hè, lượng công việc sẽ tăng lên rất nhiều. Nghe nói công chúa Ma Rốc muốn một người trong hai đứa bọn em làm hộ vệ theo bên cạnh để cô ấy an tâm sang Pháp du học. Sí, anh không lo mọi việc cho ổn, bọn em sẽ làm việc rất khó đó.” Cô gái áo đỏ một mặt chỉ trích.
"Con bà nó, hai đứa nói đủ chưa?!” Sí khó chịu quát lên.
"Đúng là chẳng phong độ chút nào.” Cô gái áo đỏ bĩu môi.
"Tìm được trợ lý mới phải trực tiếp làm ngay, em định là... phòng làm việc của anh không được sắp xếp gọn gàng lại, nếu lão đại ở bên kia tới kiểm tra thì anh phải ăn nói sao cho tốt đây?” Cô gái áo trắng lộ ra vẻ vui sướng khi người gặp họa.
Người đàn ông suy nghĩ một chút, nghĩ tới cấp trên còn trẻ tuổi nhưng lại khó chơi kia, anh không khỏi trầm ngâm hồi lâu...
Thấy anh cả có dấu hiệu mềm lòng, hai cô gái nhìn nhau cười.
"Bọn em đi trước đây, anh chờ tin tốt của bọn em nha.”
Hai cô gái phất ống tay áo đi xa, chỉ còn lại Sí xanh mét hết cả mặt...
Nhìn phòng làm việc lộn xộn và bảng công tác với tiến độ chậm hơn kế hoạch đã đặt ra, Sí không khỏi nguyền rủa một câu.
"Mẹ nó chứ!"
###
Nghỉ hè muốn làm gì? Hỏi câu này rất hay đó. Đối với đa số người đã đi làm thì đó là một mùa khiến họ chán ghét. Trời nóng nực, mấy đứa nhỏ được nghỉ phép, mình lại phải đi làm, phiền đến chết được, đâu có thèm nghỉ hè đâu mà còn hỏi muốn làm gì?
Ghét việc nghỉ đông không được nhiều, tiền lương lại chẳng đủ hoa hồng, bằng không đã sớm bay đến Hawaii tắm nắng bơi lội, làm sao còn nghĩ đến đủ chuyện được chứ? Đương nhiên là trốn trong phòng máy lạnh, bật máy ở nhiệt độ thật mát mới là thú vui hưởng thụ tuyệt nhất!
*Ý ở đoạn này là người đi làm, họ không đủ tiền hoa hồng để đi du lịch, bơi lội, tắm nắng, làm sao còn nghĩ đến việc muốn làm gì vào ngày hè chứ? Dĩ nhiên là trốn trong phòng lạnh hưởng thụ không khí mát lành.)
Nhưng đối với học sinh mà nói, ngoại trừ việc làm thuê thì sẽ ra nước ngoài nghỉ ngơi dài hạn.
"Tử Phong, nghỉ hè em muốn làm gì?” Một anh chàng có vẻ ngoài tuấn tú hỏi cô gái xinh đẹp đang nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính.
Chỉ thấy cô gái có mái tóc dài ngang vai, kiểu tóc trông có vẻ mỏng manh, cô đang nhìn chăm chú vào một trang web nhân lực*.
*Một loại web được mở ra để cung cấp thông tin và quản lý tài nguyên nhân lực, ở trang web này có đăng tin tuyển dụng và cơ hội việc làm.
"Làm thuê ấy."
"Làm thuê thì đơn giản thôi, nghỉ hè rồi anh sẽ tới khách sạn để thực tập, em tới luôn không?” Anh chàng nhếch môi cười. “Tiền lương cực nhiều đó.”
Anh chàng này tên là Đỗ Thánh Minh, có quan hệ anh em họ với cô gái tên là Tử Phong. Tuy rằng hai người sinh cùng năm nhưng Đỗ Thánh Minh lại lớn hơn Tử Phong hai tháng, nhờ đó mà bước lên ngai vàng “anh họ” một cách vinh hạnh.
"Không cần đâu." Tử Phong từ chối, chẳng hề nghĩ ngợi. “Anh cả Thánh Kiệt đáng sợ lắm.”
"À há, em sợ bị anh ấy đè ra hả?" Đỗ Thánh Minh cười to và nói. “Anh hiểu tâm trạng em mà.”
"Ít tiền một chút cũng không sao, chỉ cần không đối mặt với người anh nhiều tiền quỷ quái kia thì tất cả đều dễ nói... Này? Tại sao lại như vậy?” Tử Phong thất thần, không hiểu vì sao cô đang viết đơn xin việc thì tự nhiên có một cửa sổ màu đen xuất hiện ở trên màn hình.
Sao trang web nhân lực lại xuất hiện cửa sổ lạ vậy nhỉ?
Chỉ thấy một loạt ký tự nhấp nháy trên cửa sổ ấy --
("Xin chào, bạn Triệu Tử Phong")
"Á... Đây là cái gì vậy?!” Chưa từng nhìn thấy cảnh tượng kỳ quái đến thế, Tử Phong ngơ ngác mất một hồi.
"Trời ơi, cao thủ!” Cặp mắt của Đỗ Thánh Minh chuyên tấn công tin tức bỗng sáng rực lên.
Kiểu xâm nhập vào trang web người khác và còn có thể xuyên qua chỗ cơ mật nhất của máy để tìm được địa chỉ IP, chuyển tin tức cho Tử Phong đang đăng nhập, người này quả là cao thủ!
Phát hiện được cao thủ hacker, Đỗ Thánh Minh cao hứng đến mức nhướng mày.
"Trò chuyện với người ta đi, Tử Phong, người ta đang gọi em đấy.”
Tử Phong ngơ ngác hết nửa ngày mới hoàn hồn. Cô liếc qua Đỗ Thánh Minh, phát hiện anh đang nhìn chằm chằm vào máy mình một cách tò mò.
"Anh làm sao vậy?”
"Mau trả lời đi, anh muốn xem người đó có lai lịch thế nào.” Đỗ Thánh Minh tò mò muốn chết, vội vã thúc giục em họ mau một chút.
"Không có vấn đề gì chứ?” Tử Phong vẫn cảm thấy là lạ. “Em cảm thấy có gì đó sai sai.”
"Sợ cái gì, hacker thôi mà.” Đỗ Thánh Minh nhún vai, dáng vẻ anh giống như “chẳng có gì đáng ngại” vậy.
"Cái gì?! Hacker?!" Tử Phong hét một tiếng chói tai. “Xong rồi, xong rồi, mật mã tài khoản của em, bên trong có tiền riêng đó!”
"Grrr --- con nhỏ ngốc này, người ta muốn lấy tiền của em mà còn ngồi đó chào em nữa à? Ngu!” Đỗ Thánh Minh quát.
"Cũng phải ha.” Tử Phong bừng tỉnh nhận ra.
"Mau trả lời, anh muốn xem thử đối phương là nhân vật nào. Quả là lợi hại, theo lý thuyết, trang web nhân lực có fire wall (tường lửa) rất vững vàng, không dễ bị người ta xâm nhập mới phải.” Lời của Đỗ Thánh Minh dành cho đối phương tràn đầy sự sùng bái.
"Được." Tử Phong gõ mười ngón trên bàn phím, nhanh chóng gõ một hàng ký tự.
("Phải, là tôi đây, cho hỏi người bên ấy là ai vậy? Vì sao bạn đột nhiên xuất hiện?")
Đối phương không dừng quá lâu, mới đó mà đã trả lời.
("Tôi là người ở trang web nhân lực, đúng lúc thấy bạn đang tìm một công việc vừa làm vừa học nên tôi đột nhiên nhảy ra, xuất hiện ở trước mặt bạn thôi.")
Tử Phong ngẩn người, không ngờ đối phương vậy mà lại trêu đùa mình.
("Bạn xem bản lý lịch của tôi rồi ư?")
"Hỏi xem bên đó là ai, mau!” Đỗ Thánh Minh ở bên cạnh thúc giục.
("Ở trên Internet, chỉ cần tôi muốn, không có gì mà tôi không làm được.")
Đối phương trả lời rất tự tin.
Bị Đỗ Thánh Minh thúc giục phiền toái, Tử Phong đành phải kiên trì hỏi thêm.
("Xin hỏi bạn là ai?")
("Là người muốn mời bạn đến làm việc.")
Đối phương cũng không vòng vo, trực tiếp tỏ rõ ý đồ của mình.
"Làm việc? Người ta muốn tìm em để làm việc? Em chỉ biết mấy thao tác cơ bản trên máy tính thôi, có lầm không vậy?” Tử Phong kêu to lên.
"Khoan hãy nói, em mau trả lời đi!” Sự hiếu kỳ trong lòng Đỗ Thánh Minh đều bị khơi dậy rồi.
Danh sách chương