Trương Lãng cũng nhíu mày đau khổ. Lần này phiền toái không giống như bình thường, mà là rất lớn, rất lớn. Dương Châu thế lực khuyển lực giao thoa, ngàn vạn căn kết, còn sợ gì chứ. Nhớ Quách Gia đã từng nói qua với mình, mặc dù thực lực của Diêu không kém, lại có Thái thú Vương Lãng làm hậu viện binh, nhưng y lại tầm thường vô năng, không đủ sức gây sợ. Bởi vì có Lịch Dương, Ngô Cảnh, Ngô Quận, Hứa Cống, Ngô Trung Nghiêm, Bạch Hổ các thành phần đạo tặc hỗ trợ. Nhưng hiện tại chúng lại không có mặt tại Quảng Lăng. Nếu như Liêu Diêu bên trong có người tài ba xuất binh đi Giang Đô, Bắc Thượng, Từ Châu, cùng với đại quân Viên Thuật, Kiều Nhuy họp mặt thì Từ Châu kia thật sự là nằm trên đống nguy hiểm. Nếu muốn đào sâu thêm một tầng nữa, thì khi Cao Thuận đánh với Kiều Nguy sẽ là ngươi chết ta sống. Nhưng bỗng nhiên ở đâu xuất hiện một đội quân mã. Từ Châu kia vẫn bị bọn họ vật trong bàn tay.
Từ Châu mất đi thì chẳng khác nào căn cơ của mình không còn, như thành không có rễ. Một năm cố gắng tan thành mấy khói.
Từ Thứ càng nghĩ càng cảm giác nghiêm trọng, thất thanh nói:
- Như thế quân ta bốn phía thụ địch. Trái là Viên quân, phải cùng hạ là Lưu quân. Nếu như cùng nhau xuất binh thì chết không còn chỗ chôn.
Điền Phong nói theo:
- Tuy tình huống rất nguy cấp nhưng cũng chưa xấu đến độ này. Cũng chưa chắc có thể nói Viên Thuật và Lưu Diêu sẽ hay không đứng trên cùng một lập trường. Dương Châu chi địa thế lực rắc rối, phức tạp. Tin tưởng Lưu Diêu có muốn xuất binh cũng có điều cố kỵ.
Trình Dục cũng bình tâm lại, không kích động như vừa rồi, trong nội tâm hơi xấu hổ quan sát Điền Phong, sau đó tiếp lời:
- Ta muốn mọi người nên biết Lưu Diêu là vì Viên Thuật mà tìm đến. Nếu như chúng ta dùng Lưu để kháng Viên thì kết quả là không tưởng.
Điền Phong lắc đầu, không cho là đúng:
- Lưu Diêu phái phản quân Trách Dung, Tiết Lễ đóng quân tại Mạt Lăng, còn đại quân của mình thì trụ ở nơi khác. Dã tâm của hắn ta rất rõ, chính là đợi quân ta cùng với quân Viên Thuật đánh nhau đến lưỡng bại câu thương, sau đó một lần hành động đánh chiếm Hu Dị. Như thế nào lại có khả năng cùng với quân ta đứng cùng chiến tuyến. Đang nói quân ta chí tại Giang Nam, sau đó lại cùng với Lưu Diêu xé mặt. Đây không phải là để cho người trong thiên hạ chế nhạo là tiểu nhân phản phúc sao? Lúc này người vẫn chưa mở miệng là Quách Gia đã bình tâm khí nói với Trương Lãng:
- Chúa công, thuộc hạ có một cách.
Tất cả mọi người đều biết Quách Gia bình thường mưu kế không phải có rất nhiều. Nhưng nhiều lần vẫn luôn đưa ra trong thời khắc mấu chốt nhất, hơn nữa lại rất hữu dụng, nên không khỏi nhìn sang.
Trương Lãng nhìn bộ dạng như tính trước của y, trong nội tâm yên tâm không ít, liền mỉm cười nói:
- Nói nghe một chút nào.
Quách Gia nhìn mọi người xung quanh, gương mặt anh tuấn phóng khoáng và khí chất, chậm rãi nói:
- Chúa công có thể tây cùng Lưu Biểu, xuôi nam Dương Châu.
Sau đó không đợi mọi người phản ứng lại, lại nói tiếp:
- Ngoài mặt thì xem ra quân ta hung hiểm vô cùng, nhưng kỳ thật chính là bình an vô sự. Viên Thuật là hạng người vô năng, trước nói dối Lưu Biểu đại quân tiếp cận. Viên Thuật vừa lo Hu Dị, vừa lo Thọ Xuân sẽ mất nên tiến thoái lưỡng nan. Ngoài ra hắn ta còn sợ Lưu Biểu thật sự xuất binh, nếu lui thì vạn nhất là mất hết. Tại lúc này trong phòng có thể làm một thuyết khách cho Lưu Biểu, nguyện kết thành đồng minh. Chỉ cần Lưu Biểu xuất quân ngăn Viên Thuật thì quân ta có thể không cần lo lắng đến Lưu Diêu, cùng hắn được mất.
Tàng Bá tuy rằng là một tướng tài, nhưng mưu kế sâu như vậy thì vẫn không hiểu ra sao:
- Mục tiêu của chúng ta không phải là theo Viên Thuật đánh Lưu Diêu sao? Như vậy thì không tốt lắm đâu.
Quách Gia nhẹ nhàng gật đầu, khuôn mặt tuấn tú toát ra một tia bất đắc dĩ:
- Đại thế bức bách, không còn cách nào khác.
Từ Thứ là người đầu tiên đồng ý chủ ý của Quách Gia, sau đó bổ sung một câu:
- Hiện tại cái chúng ta cần nhất chính là thời gian. Chúng ta ngay từ đầu đã không đoán tình thế cho đúng. Ai cũng thật không ngờ Lưu Diêu sẽ không đánh mà thắng được Quảng Lăng, làm loạn lòng người chúng ta. Hiện tại muốn đẩy Lưu Diêu ra khỏi Quảng Lăng thì phải mất thời gian. Bằng không thì Viên Thuật không có đường lui, thúc đại quân đánh tới quê quán chúng ta rồi.
Trình Dục tròng mắt đảo hai vòng, cười nói:
- Cái này không khó. Trách Dung dã tâm thật lớn, hơn nữa lại tham tài. Chúa công có thể lừa dối hứa hắn đủ loại chỗ tốt, như là Thái thú Quảng Lăng, hoặc cung cấp thật nhiều tiền….Đợi một chút, chỉ cần hắn trước mắt Lưu Diêu xung phong nhận việc, trấn giữ Quảng Lăng, hoặc xuất binh Từ Châu. Binh mã vừa đến Giang Đô, thì giả nguyện kết làm đồng minh, vì nhau gắn bó. Hắn tất nhiên là phản Lưu thôi. Khi đó Quảng Lăng tất có thể kháng cự quân Khúc Đại An mấy ngày. Mà Tiết Lễ cùng Trách Dung tương giao rất tốt. Dung đã tách ra ngoài, hắn tại Mạt Lăng tất nhiên là không cam lòng. Khi đó Lưu Diêu sẽ bị mất đi lực tấn công Hu Dị, Từ Châu.
Quách Gia trong mắt sáng ngời, khen ngợi:
- Quả thật là diệu kế, diệu kế.
Mọi người cũng liên tiếp gật đầu.
Điền Phong cẩn thận nhìn Trình Dục, nhưng nghe câu nói sau của Quách Gia thì có chút không cam lòng:
- Chiếu phụng hiếu chi ý, đây không phải là tạo điều kiện quá thuận lợi cho Lưu Biểu sao? Quân ta đánh Hu Dị tổn hao biết bao nhiêu tiền bạc, chính là vì Hoài Nam chi địa. Vạn nhất Lưu Biểu tập kích được Thọ Xuân, quân ta chẳng phải là “Trúc lam múc nước” sao? Địa điểm đánh hạ Hu Dị chính là phía tây Hoài Nam, thậm chí tiến quân sẵn sàng. Làm lợi cho người khác như thế thì có chút không cam lòng.
Quách Gia cười vài tiếng, lắc đầu nói:
- Lời nói của Điền tiên sinh sai rồi, chỉ biết cái thứ nhất mà không biết cái thứ hai. Lưu Biểu đã giữ cái có thừa, tiến thủ chưa đủ. Tiến công Viên Thuật, hắn tất nhiên là lo được lo mất, không cần toàn lực. Viên Thuật tự Nam Dương, đứng đầu quân phiệt Quan Đông. Chết con lạc đà gầy còn hơn con ngựa lớn. Nếu không phá búa chìm thuyền thì làm sao có thể khắc chi?
Mọi người ngẫm lại cũng có chút đạo lý.
- Vừa rồi nghe Văn Trọng Đức nói vậy, kế sách ta đã có sinh biến. Vẫn trước lấy Viên Thuật, sau chiến Lưu Diêu.
Quách Gia mỉm cười.
Từ Thứ cười to:
- Đúng vậy, thật không biết việc Trách Dung, Lễ Tiết phản chúa công lại là chuyện tốt.
- Đương nhiên, là thành toàn chuyện tốt cho chúa công.
Mọi người mồm năm miệng mười, quét đi không khí âm trầm vừa rồi.
Lúc này Trương Liêu cũng hồi phục lại tâm trạng nhẹ nhõm, vui sướng nói:
- Quân ta còn muốn trở thành đồng minh của Lưu Biểu hay không?
Từ Châu mất đi thì chẳng khác nào căn cơ của mình không còn, như thành không có rễ. Một năm cố gắng tan thành mấy khói.
Từ Thứ càng nghĩ càng cảm giác nghiêm trọng, thất thanh nói:
- Như thế quân ta bốn phía thụ địch. Trái là Viên quân, phải cùng hạ là Lưu quân. Nếu như cùng nhau xuất binh thì chết không còn chỗ chôn.
Điền Phong nói theo:
- Tuy tình huống rất nguy cấp nhưng cũng chưa xấu đến độ này. Cũng chưa chắc có thể nói Viên Thuật và Lưu Diêu sẽ hay không đứng trên cùng một lập trường. Dương Châu chi địa thế lực rắc rối, phức tạp. Tin tưởng Lưu Diêu có muốn xuất binh cũng có điều cố kỵ.
Trình Dục cũng bình tâm lại, không kích động như vừa rồi, trong nội tâm hơi xấu hổ quan sát Điền Phong, sau đó tiếp lời:
- Ta muốn mọi người nên biết Lưu Diêu là vì Viên Thuật mà tìm đến. Nếu như chúng ta dùng Lưu để kháng Viên thì kết quả là không tưởng.
Điền Phong lắc đầu, không cho là đúng:
- Lưu Diêu phái phản quân Trách Dung, Tiết Lễ đóng quân tại Mạt Lăng, còn đại quân của mình thì trụ ở nơi khác. Dã tâm của hắn ta rất rõ, chính là đợi quân ta cùng với quân Viên Thuật đánh nhau đến lưỡng bại câu thương, sau đó một lần hành động đánh chiếm Hu Dị. Như thế nào lại có khả năng cùng với quân ta đứng cùng chiến tuyến. Đang nói quân ta chí tại Giang Nam, sau đó lại cùng với Lưu Diêu xé mặt. Đây không phải là để cho người trong thiên hạ chế nhạo là tiểu nhân phản phúc sao? Lúc này người vẫn chưa mở miệng là Quách Gia đã bình tâm khí nói với Trương Lãng:
- Chúa công, thuộc hạ có một cách.
Tất cả mọi người đều biết Quách Gia bình thường mưu kế không phải có rất nhiều. Nhưng nhiều lần vẫn luôn đưa ra trong thời khắc mấu chốt nhất, hơn nữa lại rất hữu dụng, nên không khỏi nhìn sang.
Trương Lãng nhìn bộ dạng như tính trước của y, trong nội tâm yên tâm không ít, liền mỉm cười nói:
- Nói nghe một chút nào.
Quách Gia nhìn mọi người xung quanh, gương mặt anh tuấn phóng khoáng và khí chất, chậm rãi nói:
- Chúa công có thể tây cùng Lưu Biểu, xuôi nam Dương Châu.
Sau đó không đợi mọi người phản ứng lại, lại nói tiếp:
- Ngoài mặt thì xem ra quân ta hung hiểm vô cùng, nhưng kỳ thật chính là bình an vô sự. Viên Thuật là hạng người vô năng, trước nói dối Lưu Biểu đại quân tiếp cận. Viên Thuật vừa lo Hu Dị, vừa lo Thọ Xuân sẽ mất nên tiến thoái lưỡng nan. Ngoài ra hắn ta còn sợ Lưu Biểu thật sự xuất binh, nếu lui thì vạn nhất là mất hết. Tại lúc này trong phòng có thể làm một thuyết khách cho Lưu Biểu, nguyện kết thành đồng minh. Chỉ cần Lưu Biểu xuất quân ngăn Viên Thuật thì quân ta có thể không cần lo lắng đến Lưu Diêu, cùng hắn được mất.
Tàng Bá tuy rằng là một tướng tài, nhưng mưu kế sâu như vậy thì vẫn không hiểu ra sao:
- Mục tiêu của chúng ta không phải là theo Viên Thuật đánh Lưu Diêu sao? Như vậy thì không tốt lắm đâu.
Quách Gia nhẹ nhàng gật đầu, khuôn mặt tuấn tú toát ra một tia bất đắc dĩ:
- Đại thế bức bách, không còn cách nào khác.
Từ Thứ là người đầu tiên đồng ý chủ ý của Quách Gia, sau đó bổ sung một câu:
- Hiện tại cái chúng ta cần nhất chính là thời gian. Chúng ta ngay từ đầu đã không đoán tình thế cho đúng. Ai cũng thật không ngờ Lưu Diêu sẽ không đánh mà thắng được Quảng Lăng, làm loạn lòng người chúng ta. Hiện tại muốn đẩy Lưu Diêu ra khỏi Quảng Lăng thì phải mất thời gian. Bằng không thì Viên Thuật không có đường lui, thúc đại quân đánh tới quê quán chúng ta rồi.
Trình Dục tròng mắt đảo hai vòng, cười nói:
- Cái này không khó. Trách Dung dã tâm thật lớn, hơn nữa lại tham tài. Chúa công có thể lừa dối hứa hắn đủ loại chỗ tốt, như là Thái thú Quảng Lăng, hoặc cung cấp thật nhiều tiền….Đợi một chút, chỉ cần hắn trước mắt Lưu Diêu xung phong nhận việc, trấn giữ Quảng Lăng, hoặc xuất binh Từ Châu. Binh mã vừa đến Giang Đô, thì giả nguyện kết làm đồng minh, vì nhau gắn bó. Hắn tất nhiên là phản Lưu thôi. Khi đó Quảng Lăng tất có thể kháng cự quân Khúc Đại An mấy ngày. Mà Tiết Lễ cùng Trách Dung tương giao rất tốt. Dung đã tách ra ngoài, hắn tại Mạt Lăng tất nhiên là không cam lòng. Khi đó Lưu Diêu sẽ bị mất đi lực tấn công Hu Dị, Từ Châu.
Quách Gia trong mắt sáng ngời, khen ngợi:
- Quả thật là diệu kế, diệu kế.
Mọi người cũng liên tiếp gật đầu.
Điền Phong cẩn thận nhìn Trình Dục, nhưng nghe câu nói sau của Quách Gia thì có chút không cam lòng:
- Chiếu phụng hiếu chi ý, đây không phải là tạo điều kiện quá thuận lợi cho Lưu Biểu sao? Quân ta đánh Hu Dị tổn hao biết bao nhiêu tiền bạc, chính là vì Hoài Nam chi địa. Vạn nhất Lưu Biểu tập kích được Thọ Xuân, quân ta chẳng phải là “Trúc lam múc nước” sao? Địa điểm đánh hạ Hu Dị chính là phía tây Hoài Nam, thậm chí tiến quân sẵn sàng. Làm lợi cho người khác như thế thì có chút không cam lòng.
Quách Gia cười vài tiếng, lắc đầu nói:
- Lời nói của Điền tiên sinh sai rồi, chỉ biết cái thứ nhất mà không biết cái thứ hai. Lưu Biểu đã giữ cái có thừa, tiến thủ chưa đủ. Tiến công Viên Thuật, hắn tất nhiên là lo được lo mất, không cần toàn lực. Viên Thuật tự Nam Dương, đứng đầu quân phiệt Quan Đông. Chết con lạc đà gầy còn hơn con ngựa lớn. Nếu không phá búa chìm thuyền thì làm sao có thể khắc chi?
Mọi người ngẫm lại cũng có chút đạo lý.
- Vừa rồi nghe Văn Trọng Đức nói vậy, kế sách ta đã có sinh biến. Vẫn trước lấy Viên Thuật, sau chiến Lưu Diêu.
Quách Gia mỉm cười.
Từ Thứ cười to:
- Đúng vậy, thật không biết việc Trách Dung, Lễ Tiết phản chúa công lại là chuyện tốt.
- Đương nhiên, là thành toàn chuyện tốt cho chúa công.
Mọi người mồm năm miệng mười, quét đi không khí âm trầm vừa rồi.
Lúc này Trương Liêu cũng hồi phục lại tâm trạng nhẹ nhõm, vui sướng nói:
- Quân ta còn muốn trở thành đồng minh của Lưu Biểu hay không?
Danh sách chương