Sáng ngày hôm sau, Khương Hồ vừa mặc áo khoác vừa đi đến cửa, Thẩm Dạ Hi ở đằng sau cậu, ánh mắt đảo qua thắt lưng của cậu: “Khương Hồ, khẩu súng em nói…”

Khương Hồ dừng bước, sau đó xoay người, từ trên người lấy ra một khẩu súng lục bỏ túi, xoay ở trên tay rồi đưa cho Thẩm Dạ Hi. Anh sửng sốt, nghi hoặc nhìn cậu.

Khương Hồ cười cười: “Anh nếu cảm thấy không thích, em sẽ không đem theo.”

Thẩm Dạ Hi nhìn tay cầm súng, hạ mắt, nhìn cái túi để súng ngừng một lát, sau đó để lên tay Khương Hồ: “Em vẫn là cầm đi.”

Khương Hồ chớp chớp mắt: “Thẩm đội trưởng, ở nơi này mang súng chính là trái luật.”

Thẩm Dạ Hi đổi sắc, thấp giọng nói: “Từ giờ trở đi, anh không biết chuyện này, em từ nay về sau cũng không cần nói cho anh biết.”

Hai người bốn mắt nhìn nhau, đôi mắt như xẹt qua một mạt lưu quang, có vài phần hương vị không rõ ràng cho lắm, cậu nhanh chóng đem đạn trong súng tháo ra, xoay người mở ngăn kéo trong phòng khách, sau đó đem mấy thứ này bỏ vào. Thẩm Dạ Hi nói: “Em…”

Khương Hồ nhún nhún vai, áo khoác cậu còn chưa gài hết nút, cứ thế mang theo một cỗ hương vị phóng khoáng, mê hoặc ánh mắt Thẩm Dạ Hi.

“Em cũng không thể ở trước mặt anh làm trò trái pháp luật nha.” Từ ‘trái pháp luật’ này là Khương Hồ học được trong lúc học về Đảng, cậu có điểm khoe khoang nói. “Hơn nữa nếu có gì nguy hiểm, không phải là còn có các anh sao?”

Thẩm Dạ Hi im lặng, cho đến khi Khương Hồ đi qua bên người anh mà mở cửa, Thẩm Dạ Hi mới ôm bờ vai cậu, Khương Hồ quay đầu lại nhìn cậu.

“Anh…” Thẩm Dạ Hị nhếch môi, ngón cái khẩn trương không ngừng bấm các đốt ngón tay trỏ, khuôn mặt người nọ gần trong gang tấc, ngũ quan hỗn huyết tinh xảo không nói nên lời, “Anh có thể hôn nhẹ em không?” (Chi: Còn phải hỏi nữa hả?!!! LÀM ĐÊ~~~~)

Khương Hồ thấy cánh tay khoác lên người mình của Thẩm Dạ Hi có chút run rẩy, vì thế cậu không lên tiếng, chỉ nhìn người nọ, Thẩm Dạ Hi càng khẩn trương. Đột nhiên, Khương Hồ cười khẽ một tiếng, dùng tay nâng cằm Thẩm Dạ Hi lên, đi qua hôn nhẹ lên môi Thẩm Dạ Hi, cảm giác giống như là tình thánh, đáng tiếc lại mang theo chút ngây ngô, tiết lộ thực ra cậu vẫn còn non lắm.

Không đợi cậu rời đi, Thẩm Dạ Hi ôm lấy bờ vai cậu, đem cậu một lần nữa kéo vào người mình, nhẹ nhàng hôn môi cậu, ôn nhu lại cẩn thận. Khương Hồ có chút không biết làm sao, một tay cậu còn đặt trên cằm Thẩm Dạ Hi, bị đối phương cầm đặt ở trên ngực, tiếng tim đập càng lúc càng nhanh, càng lúc càng kịch liệt.

Thời gian như dừng lại, hô hấp cũng ngừng, Thẩm Dạ Hi cảm thấy môi Khương Hồ cũng không có nóng như trong suy nghĩ, chỉ là hơi mềm một chút lại có hơi ấm của con người, vừa chạm vào làm anh cảm thấy sung sướng giống như đầu lưỡi đã muốn tê liệt, có thể cảm nhận được người này đang từng chút tiếp nhận anh, hạnh phúc đến ngực cũng đau lên.

Không biết qua bao lâu, Thẩm Dạ Hi mới chậm rãi buông cậu ra, tay lại không buông ra. Khương Hồ phục hồi tinh thần, đột nhiên cúi đầu qua một bên, sau đó lui từng bước, xấu hổ nói: “Đi làm thôi, muộn rồi.”

Thẩm Dạ Hi cong lên ánh mắt không tiếng động mà cười.

Muộn? Muộn thì sợ cái gì? Dù sao cũng không có việc gì, không đến cũng không sao.

Sáng hôm nay trong văn phòng lại khôi phục yên tĩnh một lần nữa, con gái của Tô Quân Tử ăn uống không tốt vì thế anh lên mạng tìm thực đơn, dùng quyển vở nhỏ ghi chú, còn Thịnh Diêu thì cầm theo một cái tai nghe thực lớn, tinh thần có chút uể oải mà ngồi trên ghế chơi game, Dương Mạn và An Di Ninh ở một bên nhỏ giọng nói chuyện, Khương Hồ đọc sách, ánh mặt trời từ bên ngoài chiếu vào, vừa lúc chiếu trên người cậu, cảm giác thực ấm áp, vì thế cậu nằm xuống đánh một giấc, mái tóc màu nâu dưới ánh mặt trời làm cho màu tóc càng sáng, hơi hơi che khuất cái trán, cảnh đẹp cực kì, một lát sau Thẩm Dạ Hi nhẹ nhàng đi đến, để một cái áo ở trên người cậu.

Dương Mạn vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy, cô phát hiện khóe miệng Thẩm Dạ Hi mang theo nụ cười ôn nhu thỏa mãn, ánh mắt lúc dừng ở trên người Khương Hồ, thì cả khuôn mặt sắc bén đều trở nên nhu hòa hẳn. Dương Mạn như hiểu gì đó mà đụng đụng An Di Ninh, dùng cằm hướng qua bên kia.

Hai cô gái liếc nhau, đồng thời lộ ra khuôn mặt bà tám mà cười. An Di Ninh lén lút ghé vào bên tai Dương Mạn: “Chị Dương, em lúc nãy đi ra pha cà phê nghe Thẩm đội trưởng và Vương đội trưởng nói chuyện.”

Mắt Dương Mạn sáng lên: “Vương đội trưởng của tôt truy quét?”

An Di Ninh nở nụ cười đáng khinh: “Em nghe Thẩm đội trưởng nói gần đây không có chuyện gì, nếu tổ truy quét có cần gì anh ấy sẽ hỗ trợ, chị nói… Ân, phải không?”

Dương Mạn nhỏ giọng cười: “Thẩm Dạ Hi này thực là bỏ gần tìm xa, không phải chỉ muốn tìm việc để làm thôi sao, tìm tổ truy quét làm gì, tìm chị được rồi?”

An Di Ninh lộ ra biểu tình kinh ngạc vạn phần, ngồi nghiêm chỉnh nói: “Chị Dương, em cứ nghĩ chị là một cô gái chính nhân quân tử, không nghĩ đến chị là như vậy!”

Tay Dương Mạn ở dưới bàn vươn ra, ở trên lưng An Di Ninh nhéo một cái, hung dữ nói: “Em không nói chị cũng quên mất, em nha, lần trước từ trong máy tính lấy ra nhiều thứ như vậy, còn nói là mượn, thì ra là dùng nó cắt ra, có người qua sông đoạn cầu như em sao?”

An Di Ninh ôm lưng cười gian.

Đang ồn ào, đột nhiên cửa phòng bị gõ vang lên, Khương Hồ bị đánh thức, mặt nhăn mày nhíu, không tình nguyện mở to mắt, Thẩm Dạ Hi lập tức lạnh lùng nhìn người vẫn im lặng đứng trước cửa. Người nọ thực vô tội a, tâm nói mình chỉ là thay Mạc cục truyền lời, đã làm gì mà lại nhận được ánh mắt căm thù từ Thẩm đội trưởng a: “Thẩm…Thẩm đội, Mạc cục gọi mọi người đến phòng họp lầu bốn…”

Dương Mạn không vui: “Lại kiếm chúng ta? Không phải vừa mới đem tên biến thái kia bắt được sao, không nên có nhiều vụ án lớn như vậy nha?”

Người truyền lời vô tội nhìn vị đại tỷ không thể trêu chọc: “Mạc cục nói có chuyện quan trọng…”

“Chuyện gì?” Thẩm Dạ hi âm u hỏi.

“Mạc cục nói mọi người đi sẽ biết.”

Thịnh Diêu lắc lư đứng lên: “Đi, đến phòng họp, dù sao cũng không thể cãi lời.”

“Mạc cục nói…..”

Ánh mắt mọi người đều dừng ở trên người truyền lời, hắn đáng thương chớp chớp mắt, câm lặng.

An Di Ninh dùng bút gõ đầu hắn: “Mạc cục nói Mạc cục nói, trích dẫn cũng không cần nguyên văn?”

Một đám người rất không có kỷ luật nối đuôi nhau đi ra, cảnh viên truyền lời đáng thương đứng tại chỗ sờ đầu, cuối cùng nói một câu: “Mạc cục nói lần này hành động cùng tổ chống tội phạm, là vụ án lớn….”

Mấy người đều là người xấu, chuyên môn ăn hiếp đứa nhỏ thành thật.

Vừa đến phòng họp lầu bốn, người nào mơ màng, hay là không muốn, hay tinh thần uể oải đều lập tức thanh tỉnh, trong phòng họp đã có người, tổ trưởng Trịnh Tư Tề của tổ chống tội phạm mang theo một đống người ngồi đối diện Mạc Thông, thấy họ vừa tiến vào, rất lễ phép gật đầu, chắc chắn hơn phẩn nửa là hợp tác hành động. Nhưng người bên cạnh Mạc Thông mới hấp dẫn ánh mắt mọi người.

Đó là một ông lão mù cầm trong tay một cây quải trượng (gậy chống người già, cái kiểu mà thời xưa hay mang chứ ko giống cái loại thời nay nhìn nó không có oai), vài người lập tức nhớ đến, người này chính là Địch Hải Đông đã từng xuất hiện ở cửa cảnh cục, ông vua ngầm ba mươi năm trước trong truyền thuyết. An Di Ninh mở to hai mắt nhìn Địch Hành Viễn phía sau Địch Hải Đông, hắn nở nụ cười, thừa dịp không ai chú ý mà làm khẩu hình “Anh rất nhớ em”.

Mạc Thông gật đầu: “Tìm chỗ ngồi đi. Ông Địch, tinh anh trong cục đều ở đây, ông có cái gì muốn nói thì nói đi.”

Địch Hải Đông vẫn như mấy ngày trước, đối Thẩm Dạ Hi gật đầu: “Niên thiểu hữu vi, hậu sinh khả úy.” (Tuổi trẻ tài cao, kẻ đi sau ắt hơn bậc đàn anh)

Thẩm Dạ Hi cười có lệ: “Ngài quá khen.”

Địch Hải Đông cười cười, nếp nhắn trên mặt như vỏ quýt mà nhăn lại một chỗ, xem ra còn muốn tiếp tục khách sáo, bị Mạc Thông cắt ngang: “Ông Địch, đừng khách sáo, ông như thế nào mọi người trong lòng đều rõ, có rắm mau phóng.”

Không cần nói, Mạc Thông với Địch Hải Đông ngồi kế nhau, ai lưu manh hơn còn ai giống làm việc có văn hóa hơn đều nhìn ra….

Địch Hải Đông bị ông chặn họng, cũng không có sinh khí, chậm rãi nói: “Mọi người cũng không cần đối với tôi có địch ý lớn như vậy, Địch gia đã sớm chuyển sang làm ăn đứng đắn, tôi hiện tại chỉ là một người già cần cảnh sát hỗ trợ, chúng ta là đồng hội đồng thuyền.”

“Thôi đi.” Mạc Thông chậm rãi nói, “Thuyền tôi nhỏ, không chứa nỗi tượng phật lớn như ngài.”

Địch Hải Đông tiếp tục giả điếc: “Tôi nói về một người, không biết mọi người đã nghe qua hay chưa?”

“Ai?” Trịnh Tư Tề hỏi.

“Mẫn Ngôn.” Địch Hải Đông nói, vươn tay, Địch Hành Viễn lập tức đưa một túi hồ sơ qua.

Tâm Trịnh Tử Tề nhảy lên, hiển nhiên cái tên ‘Mẫn Ngôn’ này chính là nhân vật làm cho tổ chống tội phạm rối rắm. “Trịnh cảnh quan hẳn là biết đến.” Địch Hải Đông cười cười, đem túi hồ sơ đưa cho Mạc Thông, ông nhận lấy rồi nhìn sơ qua, lại đưa cho người bên cạnh, “Chúng ta người sáng mắt không nói tiếng lóng, Mẫn Ngôn là cái gì, trong lòng ông và tôi đều biết, tôi cũng già rồi, chỉ muốn yên ổn sống qua ngày, nhưng lại có người không cho tôi sống yên a, nhìn anh em chúng tôi bên này xem, yên ổn không đến một phút. Đương nhiên, một phút cũng không thể làm gì, việc buôn bán thì mọi người đều cùng có lợi, nhưng mà cái tên Mẫn Ngôn này thực là tham lam quá, buôn lậu súng ống đạn dược thuốc phiện hắn đều đụng vào, này là phá hủy quy củ.”

Nếu nói muốn trừ tận gốc hắc đạo, mọi người đang ngồi ở đây đều biết không có khả năng, chỉ có thể ngăn chặn, hắc bạnh lưỡng đạo đều có vài phần mặt mũi, nếu hai bên có thể nể mặt nhau thì cũng có thể sống an ổn.

“Lão Địch, ngài nói quy củ này nọ cũng không phải chuyện chúng tôi quản.” Thẩm Dạ Hi trả lời.

Địch Hải Đông nở nụ cười: “Đương nhiên, tôi muốn nói không phải chuyện này, mà là cái này.” Ông từ trong người lấy ra một thiệp mời, Địch Hành Viễn giúp ông mở ra, để lên giữa bàn.

“Đây là?” Trịnh Tư Tề hỏi.

“Đây là thứ Mẫn Ngôn đưa cho mỗi gia đình có thế lực, cậu nói đây là có ý gì?” Địch Hải Đông cười như có như không hỏi lại hắn, “Mặt khác, Trịnh cảnh quan, tôi không biết người của cậu là làm cái gì, có người nói cho tôi biết, một nửa người trơ mắt nhìn giao dịch ở chợ đêm thì sau lưng đều có bóng dáng Mẫn Ngôn, hơn nữa thời gian trước không biết làm thế nào mà liên hệ được với trùm ma túy Đông Nam Á Mark, gần nhất có thể xảy ra chuyện.”

Trịnh Tư Tề sửng sốt: “Ông nói cái gì?”

“Tư Tề.” Mạc Thông nhẹ nhàng cắt ngang hắn, cảnh cáo nhìn hắn một cái, liếc mắt nhìn Địch Hải Đông, “Lão Địch, Mẫn Ngôn đối với bọn tôi mà nói chính là một cái gai, còn đối với ông mà nói chỉ là một tên hậu bối, không là cái gì đi? Ông thích thì cứ thu thập không phải được rồi sao, làm gì mà phải tìm đến cảnh sát?”

Địch Hải Đông cúi đầu nhìn về phía Mạc Thông, giống như ông có thể nhìn thấy vậy.

Mạc Thông cười lạnh một tiếng: “Như thế nào, bị tôi nói trúng? Lão Địch, ông không phải….không phải là bị người ta nắm nhược điểm rồi đi, muốn dọn dẹp mà còn e ngại à?”

Không khí lập tức trở nên khẩn trương, sau một lúc lâu, Địch Hải Đông mới thở dại, như tự giễu mà cười lên, không khi cương cứng nhất thời hạ xuống, chỉ nghe ông nói: “Ẩm Hồ rốt cục vẫn Ẩm hồ, cái gì cũng không thể gạt được hắn (Ẩm Hồ = An Tiệp). Chuyện Mẫn Ngôn với tôi ông trong lòng đều rõ ràng, tôi mặc kệ trước kia từng làm gì, hiện tại đã thoái ẩn, chỉ cần một ngày tôi còn sống, nhà của Địch gia còn đó, người khác muốn làm gì cũng phải suy nghĩ kỹ, nhưng nếu Địch gia ngã xuống….”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện