“Tôi…không hiểu lắm ý của cậu.” Thẩm Dạ Hi ngẩng đầu nhìn Khương Hồ, hắn cảm thấy trong não xuất hiện một khoảng trống, thật lâu trước kia, hắn vẫn chắc chắn rằng mình ở trong một căn phòng tối, hắn nhớ rõ khuôn mặt đáng sợ của Phương Cẩn khi đánh mình, nhớ rõ mùi đất lúc ấy, mùi máu tươi, nhớ đến cảm giác mắt nhìn không rõ, tai không nghe, hít thở không thông, nhưng lúc này, hắn đối việc này cũng không xác định lắm.

“Tôi cũng chỉ là đoán, không chính xác.”

Khương Hồ vịn vào khung cửa, cẩn thận đi trong căn phòng tối đen. “Từ sau khi trở về, anh nói lúc ấy anh ở trong này nằm vùng, khơi mào tranh đấu nội bộ.”

“Lại là quan tử ở sau lưng tôi nói.” Thẩm Dạ Hi  đỡ trán, đưa tay xoa xoa mi, hít một hơi thật sâu, “Cẩn là bị súng của đối phương bắn ngay giữa trán mà chết, còn có hắn từng đập đầu vào tường, chuyện trong móng tay có vết thương là pháp y nói cho tôi biết. Tôi bị giam bên trong bốn ngày là do Mạc cục nói cho tôi biết…Về phần tôi nói cho cậu chuyện này đều là tôi chính mình trải qua, hoặc là tôi NGHĨ mình đã trải qua.”

Khương Hồ gật gật đầu, khoanh chân ngồi ở trước cánh cửa phòng tối đen: “Nếu tôi giả thiết đứng theo góc độ của anh mà nói đó là sự thật đã từng xảy ra, như vậy chúng ta bên ấy chuẩn bị tốt việc chuyên gia đàm phán với đối phương, hẳn là hơn phân nửa là thật.”

“Không có kế hoạch cùng viện trợ bên ngoài, nằm vùng sẽ không có chuyện tự tiện hành động, huống hồ lại không có chuyện nội ứng ngoại hợp, chỉ dựa vào việc nằm vùng, chỉ sợ cũng không xảy ra tình trạng này.” Thẩm Dạ Hi gật gật đầu, cũng học Khương Hồ ngồi xuống, tựa vào vách tường lạnh như băng. Hắn duỗi hai tay, đem lòng bàn tay hưởng thụ ánh nắng ấm áp, hơi hơi nheo mắt lại, cố gắng đem trí nhớ hỗn độn của mình sắp xếp lại, cùng Khương Hồ giống nhau, lấy sự bình tĩnh của một người ngoài cuộc nhìn chuyện này, “Bọn họ cảm giác được bất thường, cho nên mới đem hai người chúng tôi ra giam riêng sao?”

“Lúc này bọn họ hoặc là đem các anh cùng thả, để cùng cảnh sát đàm phán, hoặc là giết các anh, chặt đứt đường lui của mình, được ăn cả ngã về không.” Khương Hồ nói.

Thẩm Dạ Hi không tiếp tục suy nghĩ, mở to hai mắt quay đầu nhìn cậu: “Khương Hồ, cậu vừa nói một câu thành ngữ!”

Khương Hồ trở mặt xem thường, không khí nghiêm túc như vậy lại bị một của Thẩm Dạ Hi phá hỏng.

Thẩm Dạ Hi cười rộ lên, sau đó đưa tay đặt trên vai Khương Hồ, dùng sức vỗ vỗ: “Cám ơn cậu.” Hắn há mồm còn muốn nói cái gì, lại đột nhiên bị đôi mắt trong suốt dị thường của Khương Hồ làm cho thẹn thùng, ánh mắt ở hướng khác đảo một vòng, cuối cùng mới trở lại trên mặt Khương Hồ: “Thời điểm cậu ở bên cạnh, tôi giống như đặc biệt tỉnh táo hẳn.”

Khương Hồ ngẩn ra, lúc này Thẩm Dạ Hi đột nhiên vươn tay, bao trùm lên đầu gối Khương Hồ, ngón tay có vẻ tái nhợt, tay Khương Hồ rõ ràng chần chờ co lại một chút. Không khí tựa hồ có chút tối nói không nên lời, ánh mặt trời len lỏi giữa khe hở đi ra, nhiệt độ kia đột nhiên làm cho Khương Hồ cảm thấy không được tự nhiên.

Cậu đột nhiên phát hiện chính mình đọc không hiểu ngôn ngữ cơ thể của Thẩm Dạ Hi, cái loại này mang theo loại ám chỉ nào đó, thả vào một chút xúc động, hai ba lần rồi lại làm cho người ta khó hiểu. Lại một lần nữa Thẩm Dạ Hi cầm lấy ngón tay cậu, sau lại coi như không có việc gì mà buông ra: “Cậu còn muốn nói cái gì?”

“…Cho nên tôi nghĩ hai người nhất định là phải xử lý các anh.” Khương Hồ thản nhiên nói. Cậu mắt nửa mở, kinh ngạc hay lo sợ không yên, vô thố lúc nãy đã nháy mắt biến mất, tựa hồ cái gì cũng chưa xảy ra.

“Chính xác, nếu không không nên chỉ có hai người, chắc phải nhiều một chút.” Thẩm Dạ Hi cười cười, trên mặt tựa hồ ẩn ẩn hiện hiện một chút cô đơn.

“Bọn họ đầu tiên là tìm được Phương Cẩn đi, nhưng mà không có lập tức xử lý hắn, mà là trải qua thương lượng, đem hắn đưa đến chỗ anh.” Khương Hồ bình tĩnh lại, ho nhẹ một tiếng, “Tôi có thể nghĩ đến hai nguyên nhân có khả năng cao nhất. Thứ nhất, nơi giam Phương Cẩn không có phương tiện động thủ, có thể nội bộ bọn họ có vấn đề, có người muốn hướng cảnh sát thỏa hiệp, lại có người muốn cùng chết. Thứ hai, nghề của Phương Cẩn rất nhạy cảm, nhưng chưa đến mức phải giết hắn, cho dù là có gì kích thích bọn họ cũng không đến mức chọn trò vui cho mình.”

“Vô luận thế nào, bọn họ ngay từ đầu đã không tính làm cho bọn tôi hai người chỉ còn một người sống.” Thẩm Dạ Hi cười nhạo một tiếng, “Này cũng không phải trùng hợp đi, nhưng mà lúc ấy tôi lại không nghĩ đến.”

“Rất bình thường, khi đứng dưới ánh mặt trời anh có thể rõ ràng nhìn thấu dụng ý của phương, nhưng mà ở dưới tình huống như vậy, anh đã sinh ra ảo giác, đương nhiên năng lực phán đoán cũng bị sai lệch.” Khương Hồ dùng móng tay nhẹ nhàng cắt cổ tay Thẩm Dạ Hi, “Giống như vậy, nếu hiện tại anh nhắm mắt lại sẽ không biết tôi đang làm cái gì, cũng sẽ không cảm thấy có chuyện gì xảy ra, nếu đem mắt anh bịt kín, hơn nữa nếu còn nghe tiếng nước chảy, anh chắc chắn tin cổ tay mình đã bị cắt.”

Thẩm Dạ Hi biết vụ án nổi tiếng này, hắn cúi đầu, ngơ ngác nhìn đường rạch trắng không sâu trên tay mình.

“Anh ở trong trạng thái tâm lý cực hạn giống như máy móc có những lỗ hổng, hậu quả của bốn ngày không trao đổi tin tức bên ngoài, anh sẽ dễ dàng bị ảnh hưởng bởi lời nói và hành động của đối phương, vì thế anh mới nhớ rõ ràng từng chữ bọn họ nói, động tác của từng người.”

Thẩm Dạ Hiểu lập tức hỏi lại: “Vậy Phương Cẩn kia….?”

“Tôi nghĩ trạng thái hắn lúc đó cũng không khác anh lắm, từ vết thương của hắn thì còn nhẹ hơn anh.” Khương Hồ nói, mi gian nhíu nhẹ, “Nhưng mà có chỗ tôi cảm thấy rất lạ, anh có biết, người chịu ảnh hưởng của ám chỉ, có chút giống như thôi miên, lại giống như loại bị quỷ mê tâm mắt mà chúng ta thường hay nói…”

“Qủy mê tâm hồn.” Thẩm Dạ Hi theo bản năng sửa lại cho đúng.

“Ân, không sai biệt lắm.” Khương Hồ không để ý, nói tiếp: “Cho nên hắn đối với việc chính mình muốn làm, so với người thường còn tin tưởng hơn chính mình hơn, thậm chí cũng không tự hỏi đúng sai, cũng không tìm lý do, chỉ là một lòng một dạ hoàn thành mụuc tiêu….”

Khương Hồ đột nhiên ngừng nói bởi vì biểu tình Thẩm Dạ Hi theo từng lời cậu nói mà thay đổi, càng lúc càng khó xem.

Khương Hồ dừng một chút: “Tôi chỉ là suy đoán, không có căn cứ.”

Thẩm Dạ Hi không nói gì, sau một lúc lâu mới mở miệng nhẹ nhàng nói: “Tôi biết…..”

“Tôi chỉ muốn…..”

Khương Hổ mở miệng, đang muốn nói tự nhiên lại im lặng. Cậu lắc đầu, không nói gì thêm nữa, cho dù là suy đoán, cho dù chỉ có một phần vạn, cho dù…

Thẩm Dạ Hi cũng chịu không nổi ‘một phần vạn’ này.

Khi đó Phương Cẩn ở trong phòng tối gần như hỏng mất, đầu hắn thậm chí cũng gặp trở ngại, chỉ một chút tiếng động, để che đậy ảo giác ùn ùn kéo đến mà càng rối loạn.

Ảo giác của hắn là gì chứ? Có lẽ chính là tiếng động bạn của mình ở một nơi khác kêu la thảm thiết, có lẽ là khuôn mặt vặn vẹo dữ tợn của tay buôn ma túy, có lẽ là các loại hình cụ khủng bố…hay có lẽ là hoảng hốt, cảm thấy được có người hướng đầu của hắn nhét đủ loại sinh vật gì vào…

Khương Hồ nghĩ, nếu không phải là sợ hãi vạn phần, như vậy sao có thể mất bình tĩnh không kiềm chế hành động của mình, có thể đầu vô tình đập vào tường, dùng móng tay cào lên mặt tường.

Ngày sau đó, hắn được người trong phòng dẫn ra, đưa đến nơi giam Thẩm Dạ Hi, đột nhiên nhìn thấy ánh sáng làm mắt hắn không thấy rõ phía trước, lại nghe tiếng người ta nói, cũng nghe tiếng cười bén nhọn, bọn họ nói với hắn chỉ có một người có thể sống sót, chỉ có một người có thể nhìn thấy ánh mặt trời ngày mai.

Cơ hồ mất hết năng lực tự hỏi thậm chí tất cả giác quan đều chết lặng, lập tức ghi nhận câu này.

Chỉ có một người có thể sống.

Sau đó hắn liền bị đầy vào trong phòng giam, tiếng kim loại va chạm lẫn nhau vang lên ở bên tai, tiếng con dao nhỏ bị vứt trên mặt đất, bọn họ nhìn hắn, dùng một loại ánh mắt trêu tức, điên cuồng, tham lam lại biến thái. Hắn ngẩng đầu, dùng tầm mắt mơ hồ cố gắng nhìn rõ người nằm ở góc tường.

Hắn nhanh chóng đi đến bên người kia, không nhiều lời, giống như có gì thúc đẩy hắn, chưa bao giờ thấy đội trưởng suy sụp như vậy. Cảm giác gầy yếu, hai mắt vô thần lui ở góc tường, nhìn vào mắt anh còn có thể thấy rõ ràng nỗi tuyệt vọng.

Hắn nghĩ, làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ….

Đến khi Thẩm đội trưởng ở bên tai hắn nói một câu, hắn kinh hỉ phát hiện đối phương vẫn có lý trí, nhưng mà rất mạo hiểm. Phương Cẩn lúc này đã mất đi sức phán đoán, hắn chỉ biết Thẩm đội trưởng muốn mạo hiểm, giống như thời điểm bọn họ bị bắt đi vậy, bởi vì người đàn ông này trong tâm còn có thứ gọi là không sợ trời không sợ đất, nhưng mà……

Chỉ có một người có thể sóng sót. Vô luận thế nào, đây là kết quả.

Hắn cũng không thể tự hỏi vì cái gì chỉ có một người có thể sống sót, chỉ biết đây chính là chân lý. Hắn…hay là Thẩm Dạ Hi.

Nhưng mà từ trước đến nay chuyện mà Thẩm đội trưởng đã quyết định sẽ không thay đổi, cho nến trong lúc nguy hiểm hắn nghĩ ra một cái chủ ý, hắn hung ác đánh về phía đối phương, dùng dao nhỏ đâm hắn, đằng đằng sát khí. Lại bất ngờ Thẩm đội trưởng trở nên ngây dại, tùy hắn động tay, thậm chí còn dùng loại ánh mắt bi thương nhìn hắn, buông tha chống đỡ.

Chiến hữu nhiều năm, hiểu biết đối phương tường tận, Phương Cẩn làm vậy chính là chọc giận thẩm Dạ Hi, sau đó hắn thành công…Nhưng cho dù là vậy, Thẩm đội trưởng cũng không có ý muốn hắn chết. Phương Cẩn trong nháy mắt cơ hồ cảm động, vì hắn không nhìn lầm người.

Sau đó hắn thấy phía sau đội trưởng, mưa bom bão đạn ngoài cửa…..

Sau đó……Sau đó……Sau đó……

Mặt trời chậm rãi hướng lên đỉnh, Thẩm Dạ Hi ngẩng đầu lên, lắc lắc đứng lên, tay dùng sức nện lên tường, phát ra âm thanh trầm trầm. Làn da đầy vết thương hiện ra, Khương Hồ không nói gì đem đầu chuyển sang một bên, làm bộ như chính mình cái gì cũng không phát hiện.

Thẩm Dạ Hi đem mặt chôn trong khuỷu tay, bả vai không tiếng động run lên.

Giờ khắc này, bọn họ ở trong thế giới bất đồng, Khương Hồ muốn vươn tay, lại biết đối phương ngay cả hình dáng khuôn miệng của mình cũng không thể đọc ra,

Nếu bạn tin tưởng……

Có một loại người, khi tinh thần hắn đang trong tuyệt cảnh muốn hỏng mất, vẫn còn chút lí trí đáng thương, hy vọng bạn hắn có thể sống sót.

Có một loại người, sau khi bạn bè tổn thương, lại không nói được một lời, không sợ bị người ta nói mình bị trở ngại sau chấn thương, nghi ngớ năng lực hình cảnh anh hùng của mình đang cố gắng cố thủ danh dự cuối cùng.

Có một loại người, hắn cho dù chết cũng không thể biểu đạt ra suy nghĩ cùng tâm nguyện của bản thân, thậm chí không có cơ hội lưu lại di ngôn để cho người ta nhớ, thậm chỉ còn mạo hiểm để thân bại danh liệt.

Có một loại người, khi hắn mơ hồ nhìn thấy được sự thật của câu chuyện, cho dù  mâu thuẫn thật lớn, sợ hãi thật nhiều, cũng vẫn nguyện ý bước đi trên đường giống như địa ngục, đi tìm chút hi vọng xa vời cuối cùng, hơn nữa nguyện ý tin tưởng đau thương nhưng tốt đẹp, nhưng chỉ lại phỏng đoán.

Bởi vì khi quả thật không thể tìm được nguyên nhân, chúng ta vẫn lựa chọn ghi nhớ như cũ.

Nhưng khi bạn lấy ác niệm để đo lường nhân tính, cánh của địa ngục sẽ mở ra, yêu quái hoành hành. Nhưng nếu bạn có sự kiên nhẫn, có sự bao dung, có lẽ, thế giới này cũng không làm cho người ta thất vọng như vậy.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện