Ánh đèn sáng chói, đồ vật ở trong tay Tôn Tài Nhân cứ thế mà hiện lên trước mặt mọi người.
Mà vừa nhìn thấy thứ kia, mọi người trong sân không khỏi hít một hơi.
Nguyên lai, thế nhưng đó lại là một khối lệnh bài! Mà ở trên mặt, khắc hai chữ rõ ràng: Vĩnh Tin!
Tức khắc, mọi người ở đây liền cả kinh, ngay sau đó gần như là đồng thời lập tức nhìn về Trương Quý Phi.
Lúc này, sắc mặt Chu Đức Hưng đã sớm trắng bệch như tờ giấy.
Chung quanh lặng ngắt như tờ, cùng với khối lệnh bài kia, mọi thứ phảng phất như đang ngừng lại.
Mà Đoạn Hoàng Hậu chỉ chớp mắt vài cái, ngay sau đó như lơ đãng thoáng liếc qua Trương Quý Phi vài lần, tiếp theo liền đem tầm mắt trở về trên người Chu Đức Hưng.
"Hiện tại ngươi còn dám chối nữa ư?"
"Nô, nô tài...!Nô tài không, không biết a....!Nô tài thật sự không biết a..."
"Không biết sao? Được! Người tới, đem tên nô tài này kéo ra ngoài, sau đó bổn cung liền ở chỗ này chờ, nhìn xem rốt cuộc ngươi có biết hay không biết!"
Đoạn Hoàng Hậu bình tĩnh mở miệng, nhưng lời nói ra lại làm người ta chảy mồ hôi lạnh.
Mà theo sau còn chưa đợi Chu Đức Hưng nói chuyện, liền bị mấy cung nhân kéo ra ngoài.
...!
Chu Đức Hưng bị mang đi, theo sau chỉ qua chốc lát, trong sân liền truyền đến tiếng kêu tê tâm phế liệt.
Mà lúc này, Vinh Hinh Uyển vẫn lặng ngắt như cũ, không ai dám mở miệng nói câu nào.
Trong không khí hiện lên vẻ quỷ dị hiếm thấy.
Mà Đoạn Hoàng Hậu cũng không cùng Trương Quý Phi nói chuyện giống như trước, biểu tình bất động đứng ở nơi đó, không biết đang nghĩ đến cái gì, hay là đang chờ cái gì.
Cứ như vậy, thời gian qua đi, tiếng gào trong sân càng lúc càng lớn hơn, nhưng sau khi một tiếng kêu thống khổ cuối cùng vang lên, liền không nghe thấy gì nữa.
Nháy mắt, mọi người trong Vinh Hinh uyển đều cả kinh, tiếp theo không đợi mọi người hồi phục tinh thần, liền chỉ thấy một thái giám bước nhanh đến!
"Khởi bẩm Hoàng Hậu nương nương, Chu Đức Hưng đã chịu khai!"
"Mang tới đây."
"Vâng."
...!
Thời điểm Chu Đức Hưng bị kéo trở về, đã bị đánh cho chỉ còn hơi thở thoi thóp! Mà lúc này, Đoạn Hoàng Hậu vẫn luôn đứng một chỗ liếc mắt nhìn hắn.
"Lửa lớn ở Vinh Hinh Uyển, có phải do ngươi làm hay không?"
"....Phải....Phải...."
"Chỉ do một mình ngươi làm sao?"
"Phải...."
"Ai sai sử?"
"Không....!Không ai sai sử..."
Chật vật quỳ rạp trên mặt đất, Chu Đức Hưng phảng phất giống như đem hết sức lực cuối cùng ra để nói một câu này.
Nhưng khi nghe lời này, hai hàng lông mày của Đoạn Hoàng Hậu lại khẽ chuyển động.
"Không ai sai sử? Không ai sai sử mà chỉ một nô tài nhỏ nhoi như ngươi dám phóng hỏa trong cung? Hơn nữa Vinh Hinh Uyển cách xa Vĩnh Tin Cung, cho dù vô duyên vô cớ gây gỗ một chút, cũng sẽ không thể chạy xa như vậy đến đây đi..."
Nói tới đây, ánh mắt Đoạn Hoàng Hậu chợt lóe, ngay sau đó lần nữa như có như không liếc nhìn Trương Quý Phi ở bên cạnh, tiếp theo giọng nói liền trầm xuống.
"Nói! Rốt cuộc là ai sai sử ngươi?"
"Thật sự...!Thật sự không có ai sai sử...!Sai sử nô tài...!Chỉ là ngày thường nô tài nhìn thấy Lan Tài Tử luôn gây sự với chủ tử, không nhịn được...cho..cho nên mới..."
"Hừ! Xem ra tên nô tài nhà ngươi vẫn không chịu nói thật trước mặt bổn cung...!Người tới, đem tên nô tài này kéo xuống tiếp tục đánh cho ta!"
Lạnh lùng hừ một tiếng, theo sau Đoạn Hoàng Hậu cũng không đợi Chu Đức Hưng nói thêm, liền trực tiếp gọi người đem hắn kéo xuống...!Mà nhìn đám cung nhân cất bước đi đến muốn đem hắn kéo đi, nháy mắt cả người Chu Đức Hưng đều run lên, đồng thời đáy mắt hiện lên tia sợ hãi.
"Không, không! Hoàng Hậu nương nương, Hoàng Hậu nương nương ngài nhất định phải nghe nô tài nói..."
Dường như đang tranh thủ thời cơ bắt lấy tia hy vọng cuối cùng, Chu Đức Hưng kêu to khàn cả cổ, nghe vậy, hai mắt Đoạn Hoàng Hậu liền chuyển, sau đó giơ tay ra hiệu cho mấy nô tài.
"Hảo, bổn cung sẽ cho ngươi cơ hội cuối cùng...!Nói, đến tột cùng là ai sai sử ngươi?"
"Là...!Là..."
Từng chữ vang lên đều mang theo tia run rẩy, sợ hãi, theo sau đợi một lúc lâu Chu Đức Hưng mới dám ngẩng đầu nhìn về phía Trương Quý Phi vẫn luôn không nói chuyện, tiếp theo lại nhắm mắt cúi đầu, đồng thời thấp giọng nói.
"Là...!Là chủ, chủ tử phân phó nô, nô tài làm như thế...".
Mà vừa nhìn thấy thứ kia, mọi người trong sân không khỏi hít một hơi.
Nguyên lai, thế nhưng đó lại là một khối lệnh bài! Mà ở trên mặt, khắc hai chữ rõ ràng: Vĩnh Tin!
Tức khắc, mọi người ở đây liền cả kinh, ngay sau đó gần như là đồng thời lập tức nhìn về Trương Quý Phi.
Lúc này, sắc mặt Chu Đức Hưng đã sớm trắng bệch như tờ giấy.
Chung quanh lặng ngắt như tờ, cùng với khối lệnh bài kia, mọi thứ phảng phất như đang ngừng lại.
Mà Đoạn Hoàng Hậu chỉ chớp mắt vài cái, ngay sau đó như lơ đãng thoáng liếc qua Trương Quý Phi vài lần, tiếp theo liền đem tầm mắt trở về trên người Chu Đức Hưng.
"Hiện tại ngươi còn dám chối nữa ư?"
"Nô, nô tài...!Nô tài không, không biết a....!Nô tài thật sự không biết a..."
"Không biết sao? Được! Người tới, đem tên nô tài này kéo ra ngoài, sau đó bổn cung liền ở chỗ này chờ, nhìn xem rốt cuộc ngươi có biết hay không biết!"
Đoạn Hoàng Hậu bình tĩnh mở miệng, nhưng lời nói ra lại làm người ta chảy mồ hôi lạnh.
Mà theo sau còn chưa đợi Chu Đức Hưng nói chuyện, liền bị mấy cung nhân kéo ra ngoài.
...!
Chu Đức Hưng bị mang đi, theo sau chỉ qua chốc lát, trong sân liền truyền đến tiếng kêu tê tâm phế liệt.
Mà lúc này, Vinh Hinh Uyển vẫn lặng ngắt như cũ, không ai dám mở miệng nói câu nào.
Trong không khí hiện lên vẻ quỷ dị hiếm thấy.
Mà Đoạn Hoàng Hậu cũng không cùng Trương Quý Phi nói chuyện giống như trước, biểu tình bất động đứng ở nơi đó, không biết đang nghĩ đến cái gì, hay là đang chờ cái gì.
Cứ như vậy, thời gian qua đi, tiếng gào trong sân càng lúc càng lớn hơn, nhưng sau khi một tiếng kêu thống khổ cuối cùng vang lên, liền không nghe thấy gì nữa.
Nháy mắt, mọi người trong Vinh Hinh uyển đều cả kinh, tiếp theo không đợi mọi người hồi phục tinh thần, liền chỉ thấy một thái giám bước nhanh đến!
"Khởi bẩm Hoàng Hậu nương nương, Chu Đức Hưng đã chịu khai!"
"Mang tới đây."
"Vâng."
...!
Thời điểm Chu Đức Hưng bị kéo trở về, đã bị đánh cho chỉ còn hơi thở thoi thóp! Mà lúc này, Đoạn Hoàng Hậu vẫn luôn đứng một chỗ liếc mắt nhìn hắn.
"Lửa lớn ở Vinh Hinh Uyển, có phải do ngươi làm hay không?"
"....Phải....Phải...."
"Chỉ do một mình ngươi làm sao?"
"Phải...."
"Ai sai sử?"
"Không....!Không ai sai sử..."
Chật vật quỳ rạp trên mặt đất, Chu Đức Hưng phảng phất giống như đem hết sức lực cuối cùng ra để nói một câu này.
Nhưng khi nghe lời này, hai hàng lông mày của Đoạn Hoàng Hậu lại khẽ chuyển động.
"Không ai sai sử? Không ai sai sử mà chỉ một nô tài nhỏ nhoi như ngươi dám phóng hỏa trong cung? Hơn nữa Vinh Hinh Uyển cách xa Vĩnh Tin Cung, cho dù vô duyên vô cớ gây gỗ một chút, cũng sẽ không thể chạy xa như vậy đến đây đi..."
Nói tới đây, ánh mắt Đoạn Hoàng Hậu chợt lóe, ngay sau đó lần nữa như có như không liếc nhìn Trương Quý Phi ở bên cạnh, tiếp theo giọng nói liền trầm xuống.
"Nói! Rốt cuộc là ai sai sử ngươi?"
"Thật sự...!Thật sự không có ai sai sử...!Sai sử nô tài...!Chỉ là ngày thường nô tài nhìn thấy Lan Tài Tử luôn gây sự với chủ tử, không nhịn được...cho..cho nên mới..."
"Hừ! Xem ra tên nô tài nhà ngươi vẫn không chịu nói thật trước mặt bổn cung...!Người tới, đem tên nô tài này kéo xuống tiếp tục đánh cho ta!"
Lạnh lùng hừ một tiếng, theo sau Đoạn Hoàng Hậu cũng không đợi Chu Đức Hưng nói thêm, liền trực tiếp gọi người đem hắn kéo xuống...!Mà nhìn đám cung nhân cất bước đi đến muốn đem hắn kéo đi, nháy mắt cả người Chu Đức Hưng đều run lên, đồng thời đáy mắt hiện lên tia sợ hãi.
"Không, không! Hoàng Hậu nương nương, Hoàng Hậu nương nương ngài nhất định phải nghe nô tài nói..."
Dường như đang tranh thủ thời cơ bắt lấy tia hy vọng cuối cùng, Chu Đức Hưng kêu to khàn cả cổ, nghe vậy, hai mắt Đoạn Hoàng Hậu liền chuyển, sau đó giơ tay ra hiệu cho mấy nô tài.
"Hảo, bổn cung sẽ cho ngươi cơ hội cuối cùng...!Nói, đến tột cùng là ai sai sử ngươi?"
"Là...!Là..."
Từng chữ vang lên đều mang theo tia run rẩy, sợ hãi, theo sau đợi một lúc lâu Chu Đức Hưng mới dám ngẩng đầu nhìn về phía Trương Quý Phi vẫn luôn không nói chuyện, tiếp theo lại nhắm mắt cúi đầu, đồng thời thấp giọng nói.
"Là...!Là chủ, chủ tử phân phó nô, nô tài làm như thế...".
Danh sách chương