Bốn phía xanh thẫm, gió nhẹ lướt qua.

Lạc Tiệm Thanh cảm giác mình như được bao quanh bởi nước, ấm áp như trong lòng mẹ. Lỗ chân lông toàn thân đều mở ra, nguyên thần được những giọt nước ve vuốt, cảm giác này khiến y lưu luyến không thể dứt ra.

Xung quanh đều là linh khí ấm áp, chỉ khẽ đụng linh khí đã tự động lao qua, nhanh nhẹn chui vào cơ thể.

Một đóa sen nhỏ màu xanh từ từ nở rộ trong làn nước, năm cánh hoa nở ra, đến cánh thứ sáu đang muốn mở ra tiếp lại như bị ngăn cản, lắc lư không thể di chuyển. Lạc Tiệm Thanh không hiểu mấy chuyện thế này, y chìm đắm trong làn nước ấm áp không để tâm tới nguyên thần Thanh Liên.

Nhưng dù Lạc Tiệm Thanh không tác động tới thì vẫn có rất nhiều linh khí ngưng kết thành thực thể, thúc đẩy cánh hoa thứ sáu nở ra.

Giây phút cánh hoa nở rộ, Lạc Tiệm Thanh bỗng tỉnh táo lại, y kinh ngạc nhìn xung quanh. Đây là một không gian rộng lớn, bầu trời xanh trong, mặt đất cũng là một màu tuyết trắng.

Đây là một không gian hình tròn không thấy điểm cuối, có lẽ là không có điểm cuối; không nhìn thấy bên ngoài, chỉ có linh khí tràn ngập trong mảnh không gian này, muốn lấy thì lấy, muốn tu luyện thì tu luyện.

Nơi này thực sự quá tốt đẹp, hai mắt Lạc Tiệm Thanh mơ màng, lại chìm đắm vào trong đó.

Vô số linh khí tràn vào trong kinh mạch chuyển biến thành linh lực. Những linh lực này đang rửa sạch gân cốt của y, đi tới đan điền y khiến tiểu Thanh Liên rất vui vẻ, tỏa ra hào quang nhàn nhạt.

Nếu có thể ở lại đây thì tốt biết bao? Nếu cứ tu luyện như vậy, sớm muộn sẽ thành tiên.

Ý chí Lạc Tiệm Thanh dần sa đọa, y không kìm lòng nổi khẽ rên rỉ một tiếng, chậm rãi nhắm hai mắt. Nhưng ngay khi y sắp nhắm mắt lại nghe thấy một tiếng gọi xa xôi!

“Tiệm Thanh...”

Giọng nói trầm thấp dịu dàng như nước.

Lạc Tiệm Thanh khẽ giật mình.

Giọng nói kia lại vang lên: “Tiệm Thanh...”

Lạc Tiệm Thanh bắt đầu run rẩy.

Qua hồi lâu lại không có động tĩnh, tưởng chừng chỉ là ảo giác thì giọng nói lại vang lên, có chút mỏi mệt: “Tiệm Thanh, vi sư ở Khô Sơn... chờ ngươi.”

Lạc Tiệm Thanh lập tức tỉnh táo lại, mở to hai mắt.

Giống như người chìm trong nước lâu vừa tỉnh dậy, Lạc Tiệm Thanh thở hổn hển, lúc này mới phát hiện mình đang ở trong một cung điện xa hoa. Chung quanh đều là pháp bảo trên Huyền giai, dùng bàn, ghế, cửa sổ bình thường nhất trong phòng để bố trí một đại trận phòng ngự Địa giai.

Tóc Lạc Tiệm Thanh ướt nhẹp mồ hôi, y thở hổn hển mờ mịt nhìn căn phòng này, cảnh tượng lúc trước lập tức ùa về.

Y nhớ rõ là y cùng nhóm Nghiễm Lăng Tử tôn giả, Ngọc Thanh Tử tôn giả tới Ma Vực trước, nhóm Văn Long Tử tôn giả thì ở lại Vân Châu phản công Yêu tộc đã chiếm đoạt hơn phân nửa Vân Châu. Dọc theo đường đi, Thích Lạc, Tần Quy Hạc và người Ma Đạo cung đều tăng nhanh tốc độ, bọn họ cũng phải toàn lực đuổi theo, rốt cục cũng đến nơi.

Khi y thấy một bóng người áo trắng đang thò tay vào lồng ngực Ma Tôn, mọi thứ như vỡ vụn, giống như nhìn thấy cảnh Mặc Thu bị giết, vì thế lập tức dùng tới Minh Quang Thanh Ngọc châu.

Khi đó, Thích Lạc và Tần Quy Hạc đã nói gì?

『 Đó là Tấn Ly! Hắn là Tấn Ly! Ngươi phải cứu cung chủ, ngươi nhất định phải cứu cung chủ! 』

Lạc Tiệm Thanh cứng đờ cả người.

Người kia sao có thể là Tấn Ly?

Lạc Tiệm Thanh từng tiếp xúc với Tấn Ly trên biển Phong Thần, thậm chí còn nhìn thấy dung mạo Tấn Ly. Tấn Ly có khuôn mặt khờ dại không hợp với thực lực cường hãn của hắn, dáng người cũng không cao, thấp hơn Lạc Tiệm Thanh một cái đầu, giống một thiếu niên thiện lương.

Nhưng người này lại hoàn toàn khác!

Không thể trách Lạc Tiệm Thanh nghĩ nhiều, y cũng biết hiện giờ không phải lúc để nghĩ chuyện này, y nhanh chóng xuống giường đi đến cửa. Vừa đi tới cửa lại nghe thấy một tiếng “Xoạch” ở phía sau.

Lạc Tiệm Thanh dừng bước quay đầu nhìn lại, đó là một quyển sách bìa màu xanh trông rất quen bị rơi dưới đất.

Sắc mặt Lạc Tiệm Thanh lạnh lại, một lúc lâu sau mới nâng bước nhặt lấy quyển sách, mở ra đọc. Càng đọc sắc mặt của y càng lạnh lại, càng xem ngón tay y lại càng siết chặt quyển sách. Khi y đọc đến trang cuối cùng, lực lượng mạnh mẽ từ ngón tay đã xé rách quyển sách!

“Lý Tu Thần...”

“Lý Tu Thần!”

Giọng nói phẫn hận quanh quẩn trong cung điện, Lạc Tiệm Thanh đứng trong phòng, mắt đỏ quạch, môi bị cắn đến rớm máu. Lạc Tiệm Thanh phải rất lý trí mới ngăn được mình không quay về Thái Hoa Sơn giết chết tên vô sỉ kia.

Nhưng đây chỉ là bề ngoài, còn nội tâm y thì đau đớn rỉ máu.

Trên Đoạn Tình nhai vạn trượng, gió gào thét, trường kiếm xuyên tim.

Lạc Tiệm Thanh không nhớ rõ những chi tiết vụn vặt của đời trước, gần như y đã quên lúc bị một kiếm của Lý Tu Thần đâm xuyên tim thì mình đang nghĩ gì, vì sao lại không chống cự. Nhưng y nhớ rõ, khi y ngã xuống đất, máu trong cơ thể chảy hết thì y luôn nhìn về phía Nam.

Vẫn luôn nhìn nơi đó.

Tay y nắm chặt trường kiếm lạnh như băng cắm vào ngực mình, hai mắt chỉ hướng về nơi đó.

Y đang chờ đợi, thậm chí có thể nói là mong đợi cuối cùng trước khi chết. Y muốn nhìn thấy người kia, nhìn người đã trục xuất y ra khỏi sư môn, người đã quyết định giết y. Cuối cùng y chờ không nổi, đến tận khi sinh mệnh đã cạn y vẫn không thể nhắm mắt lại, chỉ nhìn về hướng Nam, ngóng chờ một khao khát vô vọng.

Lạc Tiệm Thanh cho tới bây giờ vẫn luôn nghĩ Huyền Linh Tử đời trước không thích mình.

Cho đến khi y đọc quyển sách này.

Ngôn từ vô tri không thể truyền tải tình cảnh khi đó, nhưng Lạc Tiệm Thanh lại như thấy được một thế giới ngập tràn máu.

Trên sách nói, sư phụ của y, vì y mà nhập ma.

Chỉ trong chớp mắt, tóc đen hóa trắng, bản mạng kiếm bị chính hắn bẻ gãy, một mình giết hết trăm tu sĩ chính đạo. Hắn vẫn luôn ôm thi thể của mình, sau đó bắn kiếm khí về phía Lý Tu Thần.

Một tu sĩ Hóa Thần kỳ muốn giết một tu sĩ Trúc Cơ kỳ, đây là chuyện quá đơn giản.

Nhưng Huyền Linh Tử không thành công.

Lý Tu Thần luôn có ngàn vạn vận khí tốt, gã tránh khỏi sự đuổi giết của Huyền Linh Tử, một đường từ Sung Châu chạy trốn tới Cực Bắc Chi Địa, sau đó trốn vào Khô Sơn. Nơi cửu tử nhất sinh như vậy, người bình thường cũng sẽ không lựa chọn đi vào, nhưng Lạc Tiệm Thanh đọc được Huyền Linh Tử không chút do dự đã xông vào theo!

Sau đó Lý Tu Thần chiếm được một bảo vật kỳ dị, thuận lợi rời đi.

Huyền Linh Tử bị nhốt trong Khô Sơn năm năm, thật vất vả mới ra được ngoài thì đã trở thành đại ma đầu người người đuổi giết.

Lý Tu Thần tu luyện rất nhanh, nhanh đến mức Lạc Tiệm Thanh cũng không dám tưởng tượng. Ở ba quyển trước, Lý Tu Thần mất hai mươi năm mới tu luyện tới Trúc Cơ hậu kỳ. Nhưng trong quyển này, gã chiếm được một viên linh đan trong Khô Sơn, lập tức vượt tới Nguyên Anh kỳ.

Trên sách miêu tả Lý Tu Thần như thế nào?

—— Thiếu niên tài tuấn, tuyệt thế thiên tài.

Trên sách lại nói Huyền Linh Tử như thế nào?

—— một khi thành ma, giết người vô tội.

Huyền Linh Tử thật sự nhập ma sao? Đây là lý lẽ của Lý Tu Thần.

Huyền Linh Tử chưa đi vào Ma Vực, cũng chưa bao giờ liên hệ với Ma Tôn, khi hắn ra khỏi Khô Sơn, liền trực tiếp tấn công Thái Hoa Sơn!

Ngày hôm đó Huyền Linh Tử một mình huyết tẩy Thái Hoa Sơn!

Hắn như phát điên, giết sư huynh của mình, giết sư tỷ thương yêu nhất của mình, giết sáu phần tu sĩ trên Thái Hoa Sơn, chỉ còn lại bốn phần tu sĩ chạy trốn được tới tông môn khác, trong đó có cả Lý Tu Thần.

Từ đó về sau, Huyền Linh Tử chỉ ở trên Ngọc Tiêu phong.

Thái Hoa Sơn một đêm bị giết hại, bị chính thái thượng trưởng lão đưa tới kết cục diệt môn.

Đọc tới những dòng này, Lạc Tiệm Thanh hoàn toàn không thể tin được đây là sư phụ của y.

Người kia từ trước đến nay tuân thủ lễ nghi nghiêm ngặt, cho tới bây giờ đều lấy thiên hạ làm nhiệm vụ của mình. Vì Nhân tộc, hắn nhốt mình trong Thái Hoa Sơn trăm năm; vì Thái Hoa Sơn, hắn chưa bao giờ cảm nhận được niềm vui, chỉ tu luyện ngày qua ngày.

Nhưng lại chính người này tiêu diệt Thái Hoa Sơn!

Lạc Tiệm Thanh không biết khi đó Huyền Linh Tử thế nào. Y chỉ biết là sư phụ của mình tuyệt đối sẽ không tiêu diệt Thái Hoa Sơn, Huyền Linh Tử tiêu diệt Thái Hoa Sơn không phải là Huyền Linh Tử.

Huyền Linh Tử không nhập ma, hắn phát điên.

Lạc Tiệm Thanh ngồi bệt dưới đất, thẫn thờ nhìn mảnh giấy rơi đầy dưới đất. Trong lòng y bắt đầu bốc lên một ngọn lửa, cháy bùng lên, đốt cháy thế giới của y.

“Sư phụ...”

Giọng nói khàn khàn khó nghe.

Lạc Tiệm Thanh chậm rãi chạm lên mặt, lúc này mới phát hiện mình khóc. Tim của y đã vỡ vụn, máu chảy ròng ròng, khóc vì mình, khóc vì Huyền Linh Tử kiếp trước y chưa bao giờ hiểu được.

Một người từng lấy thiên hạ làm nhiệm vụ, vậy mà có thể phát điên vì mình.

Y vẫn luôn nghi ngờ Huyền Linh Tử, y vẫn luôn vì việc đó mà giận dỗi hắn...

Lạc Tiệm Thanh ngồi dưới đất không thể hồi thần.

Một lúc lâu sau.

“Tiệm Thanh, ta vào được không.” Giọng nữ trong trẻo từ phía sau vang lên.

Lạc Tiệm Thanh phất tay thu hết vụn giấy lại, dùng lửa thiêu thành tro tàn. Y đứng đưa lưng về phía cửa, nhắm chặt hai mắt, đến khi mở ra đã khôi phục lại bình thường, ngay cả nước mắt trên mặt cũng đã lau khô.

Lạc Tiệm Thanh quay người lại, cười nói: “Sư bá...” Lời vừa ra khỏi miệng có hơi khàn, may mà Ngọc Thanh Tử tôn giả vẫn chưa phát hiện.

Ngọc Thanh Tử tôn giả thấy Lạc Tiệm Thanh hai mắt liền tỏa sáng, vui vẻ đi tới nói: “Ta biết lần này khả năng đột phá của ngươi rất lớn, lại không nghĩ tới có thể đột phá đến cảnh giới như vậy. Tiệm Thanh, ngươi đã hôn mê suốt một tháng, Ma Thiên Thu cũng đã tỉnh dậy. Nếu ngươi không tỉnh, sư bá đâu còn mặt mũi đi gặp sư phụ ngươi.”

Nghe được ba chữ “Ma Thiên Thu”, trong lòng Lạc Tiệm Thanh khẽ run, nhưng lại không hỏi gì.

Y kinh ngạc nhìn Ngọc Thanh Tử, nhanh chóng dùng linh thức kiểm tra thân thể mình. Khi y thấy Thanh Liên sáu cánh trong đan điền liền ngây ngẩn, y tiếp tục thăm dò lại thân thể của mình, sau đó...

“Hợp Thể trung kỳ?!”

Ngọc Thanh Tử tôn giả gật đầu: “Không sai, đúng là Hợp Thể trung kỳ. Ngươi thật sự là thiên tài tu luyện nhanh nhất ta từng thấy, Tiệm Thanh, ngươi đã chiếm hơn phân nửa số mệnh trong thiên hạ, lúc này ngươi nhất định không được để người khác đoạt số mệnh. Nếu ngươi có thể giữ vững được, có thể ngươi sẽ Hóa Thần trong một trăm năm mươi năm!”

Lạc Tiệm Thanh ấp úng đáp ứng, y vẫn không dám tin dùng linh thức kiểm tra thân thể, không tin nổi vừa tỉnh lại đã đột phá Hợp Thể kỳ, trực tiếp lên tới Hợp Thể trung kỳ!

Ngọc Thanh Tử tôn giả dẫn Lạc Tiệm Thanh ra khỏi cung điện, nàng nói: “Trong một tháng này ta đã cẩn thận phân tích, ngươi đã được Minh Quang Thanh Ngọc châu gột rửa, chiếm được cơ duyên trong đó. Lực lượng trong Minh Quang Thanh Ngọc châu đều là lực lượng của phong chủ Ngọc Tiêu phong, thân thiết với bản thân ngươi, ngươi có thể đạt được lực lượng truyền thừa của bọn họ cũng là chuyện đương nhiên, đối với thân thể của ngươi có lợi mà không hại.”

Lạc Tiệm Thanh hỏi: “Sư bá, ta có cần ngừng lại để củng cố cảnh giới?”

Ngọc Thanh Tử tôn giả chợt dừng bước, xoay người nhìn về phía Lạc Tiệm Thanh, ánh mắt nghiêm túc nói: “Tiệm Thanh, hiện giờ không có thời gian để củng cố cảnh giới.” Lạc Tiệm Thanh im lặng, Ngọc Thanh Tử tôn giả còn nói thêm: “Sư phụ ngươi hiện giờ còn bị nhốt trong Khô Sơn, chỉ có Ma Tôn mới có thể đi vào Khô Sơn tìm sư phụ ngươi, nhưng tình huống hiện tại của y e là cũng bất lực. Hiện tại Yêu tộc ở Vân Châu đã bị đuổi đi một nửa, nhưng ở Ma Vực lại không lạc quan.”

Lạc Tiệm Thanh nhăn mi: “Sư bá?”

Ngọc Thanh Tử thở dài nói: “Bên ngoài Ma sơn, ngoại trừ mấy hải chủ, còn có ba vị tuyệt thế yêu tôn Đại Thừa hậu kỳ đại viên mãn tụ tập ở đây. Yêu tôn Hào Minh bị trọng thương, tạm thời không tính; yêu tôn Hình Nguy vốn thực lực mạnh không thể khinh thường; mà cuối cùng, chính là Tấn Ly – hải chủ đệ nhất hải. Ngày đó ngươi đánh lén hắn, tạm thời cứu được Ma Tôn, trên đời này, có thể đánh với hắn chỉ có Huyền Linh Tử sư đệ và Ma Tôn thời kì toàn thịnh.”

Nói đến đây, Ngọc Thanh Tử hơi dừng lại, nàng dẫn Lạc Tiệm Thanh đi vào một tòa đại điện nguy nga hùng vĩ, nhẹ nhàng đặt tay lên trận pháp trên cửa. Linh lực từ lòng bàn tay Ngọc Thanh Tử bay ra, nàng quay đầu nhìn về phía Lạc Tiệm Thanh.

“Hình Nguy, Hào Minh không đáng để lo, Âm Cơ quỷ kế đa đoan, nhất định phải loại bỏ. Tấn Ly đã khôi phục thực lực, bất cứ lúc nào cũng có thể tấn công Ma sơn. Nhưng hiện giờ người đáng lo nhất không phải là bọn họ, mà là... Thiên Yêu tôn chưa từng xuất hiện kia, Độc Tuyệt Thiên lão!”

Cửa két một tiếng mở ra, đại năng đứng đầu Ma Vực toàn bộ đều tụ tập ở đây.

Vào lúc này, trong sơn mạch Khô Sơn xa xôi, một người mặc đồ trắng rốt cục mở mắt.

Trong mắt hắn lóe lên tia sáng, sau đó lại khôi phục bình thường. Huyền Linh Tử rũ mắt nhìn viên linh đan lơ lửng trước mắt mình, nó đã thu nhỏ lại vài phần, nhưng linh lực nồng đậm ẩn chứa bên trong lại không có khác biệt gì quá lớn, Huyền Linh Tử khẽ chạm vào, nó liền ngoan ngoãn chui vào trong nạp giới của Huyền Linh Tử.

Sau khi mọi chuyện đã xong xuôi, Huyền Linh Tử nâng bước rời khỏi sơn động.

Hai mắt hắn co lại, nhìn thẳng về hướng Tây Bắc. Ngay sau đó, một luồng sáng trắng xẹt qua, nhanh như một tia chớp, Huyền Linh Tử đã biến mất. Hắn bay xuyên qua quần sơn, cuối cùng cũng bay tới ngọn núi ở góc phía Tây Khô Sơn.

Vẻ mặt Huyền Linh Tử rất nghiêm túc, nhẹ nhàng nâng tay, lòng bàn tay áp lên một tầng hư vô bên ngoài Khô Sơn.

Uỳnh!

Bầu trời u ám, từng cơn sấm chớp từ trên nện xuống.

Tôn giả áo trắng thanh lãnh nâng mắt nhìn trời, khẽ mím môi mỏng. Trên khuôn mặt tuấn dật luôn bình tĩnh, nhìn từng cơn sấm sét mạnh mẽ như muốn bổ đôi đất ra, chậm rãi nói: “Khô Sơn đã không thể cản lại ta, ngươi lại mượn cơ hội gây khó dễ? Thiên Đạo, hôm nay... ngươi không ngăn được ta!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện