Ngày Thanh Quân hóa thành bấc đèn đã từng chuyển một chút đan lực cho Lạc Tiệm Thanh.

Đan lực của thần đan cấp chín vừa được đưa vào, cảnh giới của Lạc Tiệm Thanh đã được củng cố hơn hẳn, nhưng ngoài đó ra thì không có gì khác biệt. Cho đến hôm nay, khi y đi vào đây mới cảm nhận được một thứ gì đó khác thường.

Đan lực còn thừa không nhiều của Thanh Quân luôn chỉ về một hướng.

Lúc trước Lạc Tiệm Thanh từng đi tìm quanh khu vực biển Phong Thần cùng Huyền Linh Tử, bọn họ còn chưa tìm hết thì Khô Sơn sụp đổ. Chỗ hiện tại Lạc Tiệm Thanh chưa từng tới, có lẽ di tích của Mặc Thanh – tổ tiên Mặc gia thật sự ở gần đây.

Thanh Quân là viên thuốc do Cửu Liên tôn giả vì muốn trị liệu cho Mặc Thanh mà luyện chế ra. Thanh Quân và Mặc Thanh có rất nhiều mối liên hệ, có thể phát sinh cảm ứng ở gần biển Phong Thần cũng chỉ có một khả năng ——

Di cốt của Mặc Thanh ngay gần đây!

Lạc Tiệm Thanh chỉ do dự trong nháy mắt đã bay cùng Mặc Thu về hướng đó.

Tuy hiện tại đang gấp, nhưng nếu gặp phải, Lạc Tiệm Thanh sẽ không giấu diếm Mặc Thu, tay không quay về. Ai biết lần sau tới đây sẽ là lúc nào, đến lúc đó sẽ gặp phải chuyện gì.

Lạc Tiệm Thanh nói: “Lần này ta đến vì một di tích, là di tích của tổ tiên Mặc gia các ngươi. Lúc di tích kia mở ra sẽ có một công kích rất mạnh, chúng ta cần phải cẩn thận ứng phó. Sau khi di tích mở ra, ngươi có thể đạt được di vật trong đó.”

Nghe vậy, Mặc Thu nhíu mày lại hỏi: “Sao ngươi biết rõ ràng thế?”

Lạc Tiệm Thanh nói rất xúc tích, tuy không miêu tả di tích nhưng cách nói như đã đi đến rồi.

Đối với vấn đề này, Lạc Tiệm Thanh bình tĩnh nói: “Có lẽ ngươi cũng không biết, tổ tiên Mặc gia các ngươi cùng Cửu Liên tôn giả – phong chủ đời ba của Ngọc Tiêu phong Thái Hoa Sơn ta là hảo hữu chí giao. Ta từng đọc nó trong một bản cổ tịch của Ngọc Tiêu phong, cho nên ta mới tới Cực Bắc Chi Địa tìm kiếm di tích tổ tiên cho ngươi trước.”

Trên mặt Mặc Thu chợt lóe vẻ kì quái, y lập tức che giấu không để Lạc Tiệm Thanh phát hiện. Y nhẹ nhàng mà “À” một tiếng, hỏi: “Ta đây có phải là nên cảm ơn ngươi?”

Lạc Tiệm Thanh nói: “À, coi như là báo ơn cứu mạng của ngươi.”

Mặc Thu tức giận nói: “Lạc Tiệm Thanh! Ơn cứu mạng của ta rẻ rúng vậy sao?”

Lạc Tiệm Thanh chắp tay nói: “Mặc đạo hữu, bảo vật bên trong có thể khiến ngươi cứu ta thêm mấy lần.”

Mặc Thu: “… Để chọc tức ta, ngươi còn tự nguyền rủa chính mình sao?”

Thấy bộ dáng hết lời của Mặc Thu, Lạc Tiệm Thanh cong khóe môi, cuối cùng cũng lộ ra một nụ cười. Đã mấy ngày nay, từ khi Mặc Thu cứu Lạc Tiệm Thanh ở trên biển Phong Thần, vẻ mặt đối phương luôn căng thẳng, nói ngắn gọn, lông mi nhăn lại có thể kẹp chết sâu.

Một chuyến đi Cực Bắc Chi Địa lần này, từ ban đầu thoải mái nhàn nhã cho tới bây giờ sinh tử xa nhau, trái tim Lạc Tiệm Thanh như vỡ vụn. Y không phải người bao dung, y không quan tâm tới an nguy người trong thiên hạ, nhưng y lại để ý tới Huyền Linh Tử.

Rất nhiều chuyện đời này khác với đời trước.

Lạc Tiệm Thanh chưa từng nghe tới chuyện Khô Sơn sụp đổ, thậm chí nếu tính năm ra, đời trước lúc y bị đuổi giết đến Cực Bắc Chi Địa còn phải nửa năm nữa, khi đó Cực Bắc Chi Địa vẫn bình thường.

Nhưng hôm nay, Khô Sơn sụp, Huyền Linh Tử bị nhốt trong đó, yêu tộc cũng rục rịch.

Nhiều chuyện như vậy, chỉ mỗi việc Huyền Linh Tử bị nhốt đã đủ để khiến Lạc Tiệm Thanh lo lắng không thôi.

Nhìn thấy Lạc Tiệm Thanh cười, Mặc Thu hơi sửng sốt, sau đó cũng cong khóe môi, nhẹ nhàng nở nụ cười.

Hai người nhanh chóng bay đi, ước chừng bay một dặm, Lạc Tiệm Thanh liền dừng lại ở một vách núi. Y đi đến bên vách núi rồi nhìn xuống, chỉ thấy vực sâu vạn trượng, bốn phía vách núi cũng dốc đứng một cách kì dị.

Địa thế này nếu đặt ở Cực Bắc Chi Địa luôn bằng phẳng thì rất kì quái.

Mặc Thu nói: “Những vách núi này quá sát nhau, như tạo thành một vòng tròn ẩn giấu cái gì đó ở bên trong vậy. Lạc Tiệm Thanh, tuy hiện tại bụi mù trong không khí rất dày, nhưng thị lực của ta vẫn có thể nhìn được hơn năm ngàn mét, nhưng… ta không thể nhìn thấy bên dưới có gì. Ngươi xác định chúng ta cần phải đi xuống?”

Lạc Tiệm Thanh quay đầu nói: “Chính là chỗ này, chúng ta đi xuống.”

Vừa dứt lời, Lạc Tiệm Thanh dẫn đầu nhảy xuống, Mặc Thu cũng không do dự nhảy theo.

Ngọn núi này chỉ cao có ba nghìn mét, nhưng dưới vách núi lại có một cái động, hai cái chồng lên ít phải sâu năm nghìn mét. Nhưng Mặc Thu vẫn là đoán sai, cái động này sao chỉ có năm nghìn mét? Nó sâu chừng một vạn mét!

Lúc hai người rơi xuống đất, mặc dù đều đã chuẩn bị nhưng vẫn nặng nề ngã trên mặt đất, bị thương chút da thịt.

Đáy động tối đen, nhưng dựa theo vận tốc không khí lưu động có thể thấy nó khá hẹp.

Là một thổ hào siêu cấp, Mặc Thu lật tay lấy ra một viên Dạ Minh Châu. Nháy mắt, cả đáy động liền sáng ngời, Mặc Thu lúc đó mới phát hiện, nơi này đâu có hẹp? Nơi này phải nói là hẹp đến không thể tin được!

Lạc Tiệm Thanh nhìn cảnh sắc quen thuộc, nói: “Đúng là nơi này.”

Mặc Thu: “…”

Đáy động là một hình tròn đường kính ba trượng (~14m), vách đá từ đỉnh núi xuống tới đây đã thu lại. Rõ ràng ở trên đỉnh là bốn năm ngọn núi khác nhau, đến đây lại như gộp vào làm một. Giống như đã có ai đó xuyên thủng một ngọn núi lớn, rơi từ đỉnh núi xuống dưới nền đất, trải qua nhiều năm gió thổi, núi biến đổi hình, cuối cùng hình thành một cái sơn động quỷ dị thế này.

Đáy động không có gì, ngoại trừ một vài hòn đá nhỏ, chỉ có vách núi bóng loáng.

Lạc Tiệm Thanh đi đến vách núi, nâng tay gõ vài cái. Động tác của y rất gọn gàng, giống như đã từng làm rất nhiều lần, cẩn thận gõ từng chỗ một. Đến khi gõ tới một chỗ vọng lại âm thanh không lớn lắm thì y quay đầu nhìn về phía Mặc Thu, Mặc Thu cũng nhìn lại y.

Lạc Tiệm Thanh nói: “Lúc nãy ta cũng đã nói rồi, kế tiếp sẽ có một công kích rất đáng sợ. Theo ta đoán thì ít nhất là công kích của tu sĩ Đại Thừa. Vốn ta đã bàn bạc với sư phụ, công kích này hắn sẽ đỡ thay ta, nhưng hiện giờ…” Thanh âm dừng lại, Lạc Tiệm Thanh tiếp tục nói: “Tu vi hiện giờ của hai người chúng ta coi như không tồi, chỉ cần tránh được phạm vi công kích là ta có thể miễn cưỡng ngăn trở. Mặc Thu, ngươi thì sao?”

Mặc Thu dựa lên vách núi nhìn động tác của Lạc Tiệm Thanh. Nghe y nói xong, Mặc Thu tùy ý nói: “Ngươi có thể ngăn cản thì sao ta không thể?”

Lạc Tiệm Thanh nói: “Ngươi đừng cậy mạnh, không nên khinh thường.”

Mặc Thu xua tay: “Loại chuyện nhỏ nhặt này ta còn không để vào mắt, ngươi cứ yên tâm đi…”

Ầm!!!

Một luồng sáng xanh phóng lên cao, lực lượng đáng sợ như biển sâu áp xuống. Sắc mặt Mặc Thu thay đổi, lật tay lấy từ trong nạp giới ra một chiếc chuông nhỏ màu đỏ. Một tầng kết giới đỏ bao quanh bảo vệ y.

Lạc Tiệm Thanh thì thoải mái hơn nhiều, y tránh được phần lớn phạm vi công kích của kiếm quang, chỉ cần lấy Sương Phù kiếm ra ngăn cản.

Thời gian ước chừng một chén trà, kiếm khí dần dần tán đi, đáy động cũng khôi phục về bộ dáng ban đầu. Thanh thế của kiếm khí làm cho người ta sợ hãi, thế nhưng lại không tổn hại chút nào đến vách núi, vách núi này vẫn bóng loáng như trước, chỉ có không khí vẫn giữ lại một chút uy lực nhắc nhở vừa rồi đã xảy ra chuyện gì.

Mặc Thu siết chặt ngón tay, tức giận nói: “Lạc Tiệm Thanh, ngươi muốn mạng của ta sao!”

Lạc Tiệm Thanh ra vẻ kinh ngạc nói: “Mặc đạo hữu, không phải ngươi đã chuẩn bị xong, còn bảo ta yên tâm sao?”

Mặc Thu: “Ngươi!”

Dù sao thời gian cũng đang cấp bách, hai người không tranh cãi nữa, chỉ nghe “Ầm ầm” mấy tiếng quanh quẩn ở động nhỏ. Mặc Thu cảnh giác nhìn bốn phía, Lạc Tiệm Thanh lại thở phào nhẹ nhõm nhìn vào bên trong.

Chỉ thấy một đốm sáng xanh nhàn nhạt lơ lửng như cá đang bơi lội.

Một cái, rồi lại một cái nữa.

Đến cuối cùng, vạn cá tụ tập bừng sáng cả động nhỏ, sau đó một bộ xương khô xuất hiện!

Mặc Thu giật mình nhìn một màn này, Lạc Tiệm Thanh lại cảm thấy như quay về kiếp trước. Y đi đến chỗ bộ hài cốt này, quỳ xuống, nhẹ nhàng dập đầu ba cái.

Đời trước y đã dập đầu với tiền bối Mặc Thanh, sau đó mới hút lực lượng còn sót lại trong hài cốt của đối phương. Mà hiện giờ, y vẫn dập đầu lạy ba cái, không vì cái gì khác, chỉ vì ân cứu mạng đời trước.

Dập đầu ba cái xong, Lạc Tiệm Thanh còn chưa đứng lên đã nghe thấy một tiếng cảm thán trầm thấp.

Thanh âm này nhẹ nhàng mà tao nhã, âm cuối hơi nâng lên, âm sắc dịu dàng như mỹ ngọc. Lạc Tiệm Thanh kinh ngạc ngẩng đầu nhìn về phía trước, Mặc Thu cũng híp mắt nhìn hư ảnh đột nhiên hiện ra này.

Chỉ thấy bên cạnh hài cốt này, chẳng biết từ bao giờ đã xuất hiện một nam tử nho nhã tuấn dật mặc thanh sam! Một cây trâm ngọc bích màu xanh gài lên tóc, người này đẹp vô cùng, không phải kiểu đẹp sắc sảo như Mặc Thu, cũng không phải kiểu đẹp gần như hoàn mỹ như Lạc Tiệm Thanh, mà là một loại đẹp tuyệt thế cao quý xuất trần.

Người nọ rủ con ngươi, ánh mắt dịu dàng nhìn Lạc Tiệm Thanh.

Lạc Tiệm Thanh kinh ngạc nhìn y, một lúc lâu không nói gì.

Đến cuối cùng, vẫn là nam tử cười một tiếng, hỏi: “Sao ngươi lại dập đầu ba cái với ta?” Thanh âm linh hoạt kỳ ảo, phảng phất như thần tiên hỏi han.

Lạc Tiệm Thanh vẫn ngu ngơ quỳ trên mặt đất, nghe vậy, y theo bản năng hỏi: “… Tiền bối?”

Nam tử thanh sam vẫn chưa trả lời, lại hỏi lại.

Lạc Tiệm Thanh lúc này mới đứng lên, y cúi người thi lễ, nói: “Có một số việc vãn bối không tiện nói, nhưng vãn bối nên dập đầu bái tiền bối. Hôm nay không ngờ tới sẽ nhìn thấy tiền bối ở chỗ này, vãn bối là hậu nhân Ngọc Tiêu phong của Thái Hoa Sơn, vị này…” Dừng một chút, Lạc Tiệm Thanh nghiêng người qua để lộ Mặc Thu, nói: “Vị này là bạn tốt sinh tử của vãn bối, tên là Mặc Thu.”

Nam tử thanh sam hơi sững sờ, đầu lông mày dài nhỏ như mực hơi nhướn lên. Hắn nâng mắt nhìn Mặc Thu, Mặc Thu cũng nhìn hắn, hai người không mở miệng, ngay khi y vừa định mở miệng thì lại nghe Mặc Thu nói: “Tổ tiên.”

Không sai, khi người này xuất hiện ở đáy động, trong lòng Lạc Tiệm Thanh liền có một cái tên —— Mặc Thanh.

Trên đời này, ai sẽ có phong thái thanh nhã tuyệt thế như vậy? Chỉ là một mạt ý thức, còn không được tính là tàn hồn đã có thể làm Lạc Tiệm Thanh cảm nhận được áp bách từ nguyên thần. Cũng chỉ có người như vậy mới xứng đáng kết giao với Cửu Liên sư tổ kinh tài tuyệt diễm, hai người sánh vai rèn luyện, xông pha khắp đại lục Huyền Thiên, người tài trên đỉnh đương thời!

Lạc Tiệm Thanh đời trước chưa từng nhìn thấy ý thức của Mặc Thanh, rất có thể là Lý Tu Thần kia gặp được, đáng tiếc là trong “Cầu Tiên” không kể lại.

Mặc Thanh mỉm cười nhìn Mặc Thu, cũng không mở miệng.

Lạc Tiệm Thanh vẫn chưa phát hiện ra gì khác lạ giữa hai người, y cung kính nói: “Mặc Thanh tiền bối, vãn bối vì cơ duyên xảo hợp, biết được một vài sự tích của ngài. Hôm nay mang theo bạn tốt của ta tiến đến chính là muốn dẫn hậu nhân của ngài tới gặp ngài. Hiện giờ thiên hạ đại loạn, Khô Sơn sụp đổ, Cực Bắc Chi Địa tử thương thảm trọng, nhân tộc và yêu tộc sắp khai chiến, hi vọng ngài có thể giúp y một tay.”

Đôi con ngươi sáng ngời nhìn về phía Lạc Tiệm Thanh, Mặc Thanh vẫn chỉ cười không nói gì.

Thấy thế, Lạc Tiệm Thanh không khỏi có chút nóng ruột. Thời gian của y rất quý giá, tuy nói rất cảm kích Mặc Thanh tiền bối, đồng thời cũng biết đối phương có quan hệ không nhỏ với sư tổ nhà mình, nhưng bây giờ y không có thời gian ôn chuyện với đối phương.

Trên “Cầu Tiên” có nói, Lý Tu Thần dễ dàng có được di vật của Mặc Thanh, sao tới khi gặp được Mặc Thu – hậu nhân dòng chính, Mặc Thanh lại không có cảm xúc gì? Lạc Tiệm Thanh đang bối rối muốn mở miệng nói một lần nữa, ai ngờ lại nghe Mặc Thanh cười khẽ nói: “Trên người ngươi có khí tức của hắn.”

Lạc Tiệm Thanh kinh ngạc ngẩng đầu nhìn về phía Mặc Thanh.

Hai mắt hẹp dài nhắm lại, Mặc Thanh như quyến luyến mà ngửi không khí, ai cũng không biết y đang cảm thụ cái gì, chỉ thấy môi y cong lên lộ ra một nụ cười dịu dàng pha lẫn bất đắc dĩ. Đôi con ngươi trong suốt nhìn chăm chú lên người Lạc Tiệm Thanh, Mặc Thanh ôn hòa nói: “Ta vốn tưởng nếu ngươi là hậu nhân của hắn thì sẽ tu luyện “Cửu Liên Bản Tâm Lục”.”

Vừa nghe lời này Lạc Tiệm Thanh liền biến sắc, bỗng nhiên nghĩ ra: “Tiền bối, chuyện này có nguyên nhân, vãn bối quả thật đã từng tu luyện “Cửu Liên Bản Tâm Lục”, cũng đúng là đệ tử của Ngọc Tiêu phong!”

Mặc Thanh cũng không để ý Lạc Tiệm Thanh giải thích, y cười nói: “”Cửu Liên Đoạt Thiên Lục”, ngươi có thể tu luyện nó, âu cũng là duyên phận.”

Uỳnh!

Lạc Tiệm Thanh mù mịt, năm chữ “Cửu Liên Đoạt Thiên Lục” cứ quanh quẩn trong đầu y.

Cái gì là “Cửu Liên Đoạt Thiên Lục”?

Rõ ràng y tu luyện “Cửu Đoạt Thiên…

Mặc Thanh nâng ống tay áo, vải xanh lướt trên không trung vẽ ra một độ cong hoàn mĩ, một nạp giới mộc mạc liền xuất hiện trước mặt Lạc Tiệm Thanh. Chỉ có một nạp giới, không có vật gì khác, nhưng nạp giới lại được bao phủ bởi một tầng hào quang, còn tản ra uy áp nhàn nhạt.

Tiếng Mặc Thanh dần không rõ.

“Cả đời ta sống bốn nghìn một trăm hai mươi bảy năm. Một ngàn năm trước, ta đẩy Mặc gia vào cảnh xuất sinh nhập tử. Ta và sư tổ ngươi quen biết trong đại yến chúc mừng ta bước vào Hóa Thần kỳ, từ đó về sau cả hai kết bạn, xông pha khắp trời biển.”

“Tính tình sư tổ ngươi cương quyết, là kỳ tài ngút trời, ba nghìn tuổi đã chạm tới Thiên Đạo, bước đầu tiên chính thức thành tiên.”

“Hậu nhân Ngọc Tiêu phong, nếu ngươi đã tu luyện “Cửu Liên Đoạt Thiên Lục”, nghĩa là đã kết duyên thứ nhất với Cửu Liên; hôm nay ngươi gặp ta, vậy là kết duyên thứ hai. Ta không biết Khô Sơn, cũng không biết Cực Bắc Chi Địa là gì, nhưng nếu ngươi nhìn thấy những ngọn núi kia bắt đầu sụp đổ, vậy ngươi kết duyên thứ ba với ta và Cửu Liên.”

“Tam duyên đã sinh, ta tặng ngươi một nạp giới, chờ đến lúc ngươi mở ra sẽ biết được hết thảy. Nhưng… mong cả đời này ngươi sẽ không phải mở ra.”

Mặc Thanh nâng tay, nạp giới kia liền rơi vào lòng bàn tay Lạc Tiệm Thanh. Mặc Thanh tiếp tục quay đầu nhìn về phía Mặc Thu bên cạnh, lúc này Mặc Thu đã đề cao cảnh giác, thậm chí tay đã cầm sẵn Huyết Tiên, chỉ cần Mặc Thanh nói ra cái gì không nên nói, y sẽ lập tức giơ roi.

Thấy thế, trên mặt Mặc Thanh lộ ra một ý cười dịu dàng, y nói: “Vị tiểu hữu này, nếu đã gặp ở nơi đây, ta cũng tặng ngươi một cơ duyên. Giúp ngươi sớm đột phá, chấm dứt trăm vạn kiếp luân hồi.”

Vừa dứt lời, trên trán Mặc Thanh lóe lên một luồng sáng trắng. Hào quang kia như tia chớp chui vào giữa lông mày Mặc Thu rồi biến mất không thấy gì nữa. Mặc Thu căn bản không kịp ngăn cản, bạch quang đã ẩn vào trong cơ thể làm y kinh ngạc không thôi.

Sau khi mọi chuyện chấm dứt, bóng dáng Mặc Thanh đã mờ đi một phần.

Lạc Tiệm Thanh lập tức nói: “Tiền bối, vãn bối không rõ vừa rồi ngài nói gì, xin hỏi chuyện dãy núi vừa rồi là sao? Có phải ngài đã sớm biết chuyện Khô Sơn sụp đổ? Sư phụ của vãn bối bị nhốt ở trong đó, ngài…”

“Suỵt.” Mặc Thanh đặt ngón tay lên môi. Chẳng biết từ lúc nào, bờ môi của y đã không còn sắc đỏ, ngón tay thon gầy như Bạch Ngọc, trắng trong đến mức không thấy cả mạch máu, giống như ảnh ảo.

Ánh mắt của y nhu hòa nhìn Lạc Tiệm Thanh, đối mặt với người như vậy, Lạc Tiệm Thanh lại không nỡ mở miệng, lời nói tới cổ họng lại bị chính mình nuốt trở về.

Ánh mắt như vậy, quá mức lưu luyến.

Giống như một hồ nước xanh trong được ánh nắng chiếu rọi tỏa ra từng gợn sáng; gió nhẹ phất qua gợi thành từng làn sóng. Ánh mắt như sâu vạn trượng, lại không mang lại cảm giác đáng sợ, ngược lại lại dịu dàng làm cho tâm hồn người ta được gột rửa, không đành lòng phá hỏng.

Lạc Tiệm Thanh dần cảm thấy trong đầu có chút mụ mị, trước mắt bắt đầu nhòa đi. Khoảnh khắc hoàn toàn mất đi ý thức, Lạc Tiệm Thanh không tự chủ được vươn tay, nhỏ giọng nói: “Ngươi…”

Mặc Thu thấy thế lập tức đỡ lấy thân thể đang ngã xuống của Lạc Tiệm Thanh, đồng thời ra tay quất roi.

Trường tiên màu máu xuyên qua thân thể Mặc Thanh, Mặc Thu trách mắng: “Nếu ngươi có dị tâm, bản tôn nhất định sẽ giết ngươi!”

Mặc Thanh chỉ cười nhìn Mặc Thu, tầm mắt lại dời đến Lạc Tiệm Thanh, y cứ nhìn như vậy mà không nói gì. Không khí nhất thời trở nên cứng ngắc, vẻ mặt Mặc Thu ác liệt, Mặc Thanh lại mỉm cười nhẹ nhàng.

Cuối cùng, khi bóng dáng Mặc Thanh càng ngày càng yếu thì y cũng cảm thán một tiếng, hỏi: “Nếu ngươi không muốn gặp ta thì cần gì phải để ta nhận thấy được khí tức của ngươi?”

Ngay sau đó, một bóng người màu trắng từ trong nạp giới Lạc Tiệm Thanh bay ra, Mặc Thu thấy mà trợn tròn hai mắt.

Bóng người kia rõ ràng hơn Mặc Thanh rất nhiều, đối phương quay đầu liếc mắt nhìn Mặc Thu một cái, bỗng nhiên híp mắt lại, đầu Mặc Thu tê rần, sau đó bất tỉnh. Mặc Thu quyết định ghi sổ hai người kia, sau này có cơ hội nhất định phải báo thù.

Tại trong hang động yên ắng nhỏ hẹp, nam tử thanh sam đứng cạnh một bộ hài cốt, hơi ngửa đầu cười nhìn nam tử áo trắng.

Hai người đối mặt như vậy thật lâu, một lúc lâu sau, nam tử áo trắng nói: “Mặc Thanh… ngươi giận ta không? Ta phản bội mọi người, ta đã không phải Cửu Liên trước kia. Hiện giờ ngươi nhìn thấy chỉ là một tia ý niệm bám lên “Cửu Liên Đoạt Thiên Lục”. Ta luôn ngủ say, nếu không phải nhận thấy được khí tức của ngươi thì ta cũng sẽ không tỉnh lại. Ta chân chính… ngươi hận sao?”

Mặc Thanh cười khẽ nói: “Ngươi còn sống, không phải tốt sao?”

Cửu Liên cau chặt mi, trên khuôn mặt tuấn mỹ đều là khẩn trương và luống cuống, hắn suy nghĩ thật lâu, đắn đo thật lâu, lại do dự thật lâu, cuối cùng mới khàn giọng hỏi: “… Ngươi quả nhiên, không hận ta sao? Tám mươi mốt nhân tu, sáu mươi bốn yêu tôn, đến cuối cùng chỉ còn một mình ta. Ngươi thật sự… không hận ta?”

Mặc Thanh giơ tay lên, nhẹ nhàng chạm lên kiếm văn trên ấn đường Cửu Liên, y bất đắc dĩ nói: “Ta đã sắp hồn phi phách tán, ngươi không nói được lời nào dễ nghe sao? Không bằng giống ba vạn năm trước, ngươi đóng giả hiệp khách phàm nhân đi hành hiệp trượng nghĩa, ta làm nho sinh kết bạn đồng hành cùng ngươi.”

Nghe được bốn chữ “hồn phi phách tán”, Cửu Liên bỗng trầm mặc.

Mặc Thanh lại nói: “Có thể gặp lại ngươi vào lúc này đã là may mắn của ta. Trước khi lâm chung, ngươi có lời gì muốn nói với ta không?”

Cửu Liên ngẩng đầu, giờ phút này hắn không phải là đại năng rung chuyển trời đất đứng đầu ba vạn năm, cũng không phải là phong chủ Ngọc Tiêu phong ăn trên ngồi trước. Trên khuôn mặt tuấn lãng chỉ có vô số tưởng niệm, hắn hỏi: “Hoa Mặc Thanh ở Tần Châu có đúng là nở vào đông tàn vào xuân?”

Nghe vậy, nam tử tuấn tú hơi giật mình, sau một hồi mới cười nói: “Ngươi muốn nó nở lúc nào liền làm nó nở lúc ấy. Nếu ngươi thành thiên, thiên quy sẽ trở thành sách của ngươi; nếu ngươi thành đạo, đại đạo sẽ nhắm thẳng tới thiên. Cửu Liên tôn giả, nên khí phách hào hùng như lúc đó, cũng phải trở thành thiên duy nhất trong thiên địa!”

Ba vạn năm trước, lần đầu gặp gỡ Mặc gia ở Tần Châu.

『 Ngươi chính là Cửu Liên tôn giả trong truyền văn? Nghe nói thiên văn địa lý không gì ngươi không biết; luyện đan luyện khí không gì không tinh thông. Vậy tại hạ liền hỏi ngươi một câu, ngươi chắc cũng biết hoa Mặc Thanh ở Tần Châu ta, vậy khi nào nó nở khi nào nó tàn? 』

『 Tất nhiên là xuân nở thu tàn. 』

『 Thế nhân đều nói Cửu Liên tôn giả chính là thiên tài xuất chúng nhất thế gian, hôm nay được gặp cũng không có gì đặc biệt. Hoa Mặc Thanh từ trước đến nay nở vào đông, tàn vào xuân. Không tranh khoe sắc cùng các hoa, cũng không nương theo gió xuân. 』

『 Ha ha ha ha, ta còn tưởng là chuyện gì. Chỉ là một đóa hoa, bản tôn muốn nó nở lúc nào nó liền nở lúc đó. Nếu ta thành thiên, thiên quy sẽ trở thành sách của ngươi; nếu ngươi thành đạo, đại đạo sẽ nhắm thẳng tới thiên. Cửu Liên tôn giả ta chính là thiên duy nhất trong thiên địa! 』

『 Ngươi đúng là điên cuồng, có chút ý tứ. 』

『 Các hạ cũng rất thú vị. Xin hỏi tính danh? 』

『 Ta tên Thanh, họ Mặc, đứng thứ bảy trong Mặc gia, ngươi có thể gọi ta Mặc Thanh. 』

Ba vạn năm trước còn chưa trải qua tôi luyện. Một thanh sơ ngang ngược, một liều lĩnh dũng cảm.

Mà hiện giờ, khi thân thể bắt đầu biến mất, Mặc Thanh nhẹ nhàng cười hỏi: “Ngươi sẽ trở thành thiên sao?” Giọng y thoải mái giống như không cảm nhận được thân thể của mình đang biến mất, cũng không cảm nhận được đau đớn khi sắp hồn phi phách tán.

Cửu Liên nhìn y chằm chằm không rời mắt, muốn khắc ghi lại cảnh tượng trước mắt.

“Ta thất bại rồi, có lẽ thế gian này cũng không có tu sĩ nào có thể thực sự lật đổ được thiên.”

Mặc Thanh nở nụ cười: “Hậu nhân của ngươi có lẽ có thể hoàn thành giấc mộng chúng ta chưa hoàn thành.”

Cửu Liên tất nhiên biết Mặc Thanh nói tới ai, nhưng hắn không xoay người lại nhìn Lạc Tiệm Thanh đang ngất xỉu trên đất, chỉ nhìn chằm chằm hảo hữu sắp biến mất trước mắt. Lúc này đã không cần ngôn ngữ gì, chút ánh sáng cuối cùng trên người Mặc Thanh bay lên, nét tươi cười của y vẫn dịu dàng, ánh mắt của y cũng vẫn bao dung như trước.

Bỗng Cửu Liên tiến lên nắm lấy bàn tay sắp tan biến của y.

Mặc Thanh hơi ngẩn ra, chỉ nghe Cửu Liên hỏi: “Chúng ta… thực sự chỉ là bạn tốt?”

Mang theo một chút do dự, Mặc Thanh cười nói: “Có lẽ, không nên chỉ là bạn tốt…”

Khi chữ cuối cùng hạ xuống thì ánh sáng cuối cùng đã tắt lụi, bóng dáng luôn cười dịu dàng kia đã không còn nữa. Từ giây phút này, hàng vạn hàng nghìn chấp niệm biến mất, hồn phi phách tán, không vào luân hồi, không còn thấy thiên nhật, thế gian đã không còn Mặc Thanh.

Cửu Liên tôn giả đờ đẫn nhìn tay mình, một giọt nước mắt rơi lên tay, vỡ tan. Dường như vẫn có thể chạm vào độ ấm vừa rồi, những không thể giữ lại.

Thời gian dần dần trôi qua.

Khi Lạc Tiệm Thanh tỉnh lại, mọi thứ đã khôi phục lại bình thường. Mặc Thu đang ngồi dựa vào vách đá, hai mắt nhắm nghiền, có vẻ chưa tỉnh lại.

Lạc Tiệm Thanh đánh giá chung quanh một phen, vậy mà không thấy bóng dáng Mặc Thanh tiền bối. Y không nghĩ nhiều, nhưng khi quay đầu nhìn lại thì chỗ hài cốt trên đài cao đã biến mất không chút bóng dáng!

“Tiền bối?” Lạc Tiệm Thanh nhẹ giọng gọi.

Trả lời y chính là tiếng vách đá vọng lại.

“Tiền bối?”

Lạc Tiệm Thanh gọi vài lần nhưng không được đáp lại, ngược lại là Mặc Thu bị y đánh thức. Mặc Thu nhíu mày lại, vẻ mặt rất không vui: “Trong nạp giới của ngươi khi nào thì ẩn giấu một đạo tàn niệm vậy? Thực lực không kém, chỉ một đạo tàn niệm lại có thể làm ta hôn mê bất tỉnh.”

Lạc Tiệm Thanh cứng đờ, bên tai bỗng vang lên câu “Cửu Liên Đoạt Thiên Lục” kia.

Mà lúc này không có thời gian để suy nghĩ nhiều, Lạc Tiệm Thanh trầm mặc cúi người  thi lễ về phía đài cao trống rỗng, sau đó nhìn về phía Mặc Thu, nói: “Tổ tiên ngươi đã không còn ở nơi này, chúng ta nhanh chóng rời đi, tập hợp cùng mọi người.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện