Đây là lần đầu tiên Lạc Tiệm Thanh vào cấm địa trên Ngọc Tiêu phong, cũng là lần đầu tiên nhìn thấy trản đăng kia.
Cấm địa không thể ở lâu, mà cho dù tiếp tục đợi thì Thanh Quân đã hóa thành bấc đèn, không thể khôi phục lại.
Mỗi tu sĩ Thái Hoa Sơn đều có bản mệnh đăng riêng của mình, bản mệnh đăng của các đệ tử bình thường đều đặt ở trong đại điện từng phong để bảo quản, còn bản mệnh đăng của những người quan trọng thì đều tập trung để ở trong điện Lăng Vân – chỗ chưởng môn Thương Sương phong.
Ở sâu trong Điện Lăng Vân là tầng tầng đèn, tầng cao nhất đặt một bản mệnh đăng màu vàng, đó chính là bản mệnh đăng của Huyền Linh Tử. Đi xuống, tầng thứ hai có hai ngọn đèn, là bản mệnh đăng của Lạc Tiệm Thanh và chưởng môn Thái Hoa Sơn – Hạo Tinh Tử tôn giả. Địa vị của Ngọc Tiêu phong ở Thái Hoa Sơn từ đó là có thể biết.
Bản mệnh đăng được chế từ bí pháp của Thái Hoa Sơn, mỗi tu sĩ sẽ nhỏ vào đó một giọt máu đầu tim, người còn thì đèn cháy, người mất thì đèn tắt. Chỉ có phi thăng thành tiên thì bản mệnh đăng này mới vỡ vụn, vì lực lượng của tu sĩ đó quá cường đại, ngoài ra, bản mệnh đăng chỉ có thể tắt.
Đây là một trong những bí pháp trọng yếu nhất của Thái Hoa Sơn, dù là Lạc Tiệm Thanh cũng không biết thi triển như thế nào, nhưng y biết, một khi Thanh Quân hóa thành bấc đèn, y sẽ… không ra được.
Huyền Linh Tử giống như nhìn thấu tâm tư Lạc Tiệm Thanh, hắn dẫn Lạc Tiệm Thanh rời khỏi cấm địa, nói: “Đây là lựa chọn của đan dược cấp chín kia, một khi đã như vậy, ngươi nên tôn trọng y. Y cũng chưa chết, chỉ là hóa thành bấc đèn, nếu có một ngày có thể rời khỏi trản đăng kia, có thể sẽ gặp lại ngươi.”
Lạc Tiệm Thanh hơi gật đầu, hai người cùng nhau rời đi.
Cho dù Huyền Linh Tử không đề cập tới thì Lạc Tiệm Thanh cũng hiểu được, khả năng này cực thấp.
Ngay cả Huyền Linh Tử cũng không dám cam đoan có thể kéo Thanh Quân từ trong bản mệnh đăng của Cửu Liên tôn giả ra, trên đời này còn ai có thể làm được? Hơn nữa Thanh Quân còn đang không ngừng thiêu đốt dược lực của mình, ngày ngày đêm đêm cố gắng thắp trản đăng kia. Không ai biết y còn có thể chống đỡ bao lâu, có lẽ là một trăm năm, có lẽ là một ngàn năm… Thế nhưng khi dược lực đã hao hết, trên đời sẽ không còn Thanh Quân.
Sau khi trở lại nhà trúc, Lạc Tiệm Thanh tính toán tới bái phỏng Hạo Tinh Tử tôn giả, kể rõ về chuyến đi lần này.
Huyền Linh Tử nghe vậy, trên khuôn mặt thanh lãnh không có biểu cảm gì, chỉ bình tĩnh nói: “Sắc trời đã tối, đi sớm sớm rồi về.”
Lạc Tiệm Thanh kinh ngạc nói: “Sư phụ ngươi không đi?”
Huyền Linh Tử nâng mắt nhìn y, hỏi ngược lại: “Vì sao vi sư phải đi?”
Lạc Tiệm Thanh nói: “Hôm nay lúc chúng ta trở lại Thái Hoa Sơn thì chưởng môn sư bá mời các đệ tử tông môn khác tiến vào Thái Hoa Sơn, sư phụ ngươi chặn bọn họ lại. Chuyện này… thật sự không cần tới chỗ chưởng môn sư bá thương lượng một chút sao?”
Kiếm văn màu vàng dưới trời chiều mờ nhạt lóe ra chút hào quang, Huyền Linh Tử ngồi trước bàn lật xem sách, nghe vậy nhìn về phía Lạc Tiệm Thanh. Hắn nhìn hồi lâu, nhìn đến mức mặt dày như Lạc Tiệm Thanh cũng có chút không được tự nhiên, mới nghe được đối phương nghiêm túc nói: “Vậy ngươi cũng không cần đi.”
Lạc Tiệm Thanh ngẩn ra.
Vẻ mặt Huyền Linh Tử lãnh đạm, nói rất đương nhiên: “Sư huynh nắm giữ Thái Hoa Sơn đã nhiều năm, nhưng cũng quá mức khiêm nhường. Việc hôm nay ta tạm thời chưa tới đòi hắn một lời giải thích, ngươi là đồ nhi của ta, lại càng không nên chủ động tới.” Dừng một chút, Huyền Linh Tử nói: “Tiệm Thanh, ngươi lại đây, khúc đàn vừa rồi còn chưa có tên.”
Lạc Tiệm Thanh không kịp phản ứng: “…?”
Huyền Linh Tử thấy Lạc Tiệm Thanh không tới, chỉ đành tự đứng dậy đi tới, nhíu mày hỏi: “Sao lại ngẩn ra vậy?”
Lạc Tiệm Thanh chỉ sững sờ trong chốc lát, sau đó không nhịn được nhếch khóe môi, vươn tay kéo lọn tóc đen trước ngực Huyền Linh Tử. Huyền Linh Tử kinh ngạc nhìn y, chỉ thấy ngón tay Lạc Tiệm Thanh vuốt ve lọn tóc này, còn nghiêm túc nói: “Ta chưa từng thấy bộ dáng cứng rắn thế của sư phụ. Ta vốn tưởng rằng ngươi luôn khắc chế, cẩn thận, không nghĩ rằng… Vô Âm, hóa ra ngươi cũng có thể tuỳ hứng như vậy.”
Hai má Huyền Linh Tử hơi hồng, hắn muốn rút tóc của mình từ trong tay đồ nhi ra, nhưng lại cảm thấy như vậy cũng quá phũ phàng, nhưng để thế cũng không ổn.
Hai đáp án đều khó xử, Huyền Linh Tử nặng nề ho khan một tiếng, Lạc Tiệm Thanh liền ngẩng đầu nhìn hắn. Nhưng mà còn chưa thấy rõ mặt Huyền Linh Tử đã bị đối phương ôm vào trong lòng.
Nhiệt độ ấm nóng truyền tới từ nơi hai người tiếp xúc, Lạc Tiệm Thanh mở to hai mắt, nghe giọng nói trầm thấp vang lên bên tai. Như tiếng thở dài, phả hơi thở nóng bỏng lên tai y, Huyền Linh Tử nói: “Nếu phải chọn giữa thiên hạ và ngươi, Tiệm Thanh… đó không phải lựa chọn, mà là kết cục đã định.”
Tim Lạc Tiệm Thanh khẽ động, vươn tay ôm lấy nam nhân.
Ánh trăng soi chiếu, phủ lên Ngọc Tiêu phong một tầng vải bạc. Trong nhà trúc, hai thầy trò vừa mới trải qua sinh tử suýt nữa âm dương xa cách đang tận tình hôn môi thổ lộ tình yêu. Lạc Tiệm Thanh nằm trên người Huyền Linh Tử trên người, làn da trắng nõn dưới ánh trăng giống như bạch ngọc.
Trong mắt Huyền Linh Tử ẩn hiện ánh đỏ, hắn xoay người đè lại Lạc Tiệm Thanh, chân chính đi vào.
Bóng đêm là thứ để ẩn giấu tốt nhất, cả Thái Hoa Sơn không ai biết được hai thầy trò này lại làm loại chuyện loạn luân trái đạo đức. Phảng phất như muốn phát tiết toàn bộ sợ hãi và lo lắng trong mấy ngày này, tối nay Huyền Linh Tử không câu nệ như trước, hắn thỏa thích va chạm vào thân thể đồ nhi yêu dấu, cảm nhận cảm giác thân thể dán sát vào nhau.
Chỉ có như vậy, người này mới là còn sống.
Từ nay về sau, sẽ không ai có thể tách bọn họ ra.
Lạc Tiệm Thanh không nghĩ tới sư phụ luôn cũ kĩ thẹn đỏ mặt nhà mình tối nay lại tràn trề sinh lực thế, khoái cảm điên cuồng thổi quét đầu óc, khiến y chỉ có thể không ngừng rên rỉ. Khi thích đến cùng cực, trong đầu y bỗng vang lên lời nói thô tục nghe được lúc tới Dục Đô, Lạc Tiệm Thanh cứng đờ cả người, đột nhiên cảm giác càng nóng thêm vài phần.
Y cố gắng nén tiếng lại, ép mình quên đi lời thô tục táo bạo kia, nhưng những lời này lại không ngừng văng vẳng bên tai y. Đợi cho Huyền Linh Tử bắt đầu vận chuyển công pháp, định đẩy nguyên thần của mình vào trong thân thể Lạc Tiệm Thanh, Lạc Tiệm Thanh quá khẩn trương, rốt cục hô lên một tiếng mềm nhũn.
Huyền Linh Tử đột nhiên cứng đờ, toàn thân hai người đều rịn mồ hôi, cứ thể nhìn nhau.
Giọng Huyền Linh Tử hơi khàn, hỏi: “Tiệm Thanh, sao vậy… lại?”
Lạc Tiệm Thanh hơi run rẩy thân thể, có chút kháng cự nỉ non: “Sư phụ, hôm nay… có thể không song tu không?”
Lạc Tiệm Thanh nhớ lại khác thường trong đan điền: Nguyên thần của y biến thành hoa sen! Trước kia Huyền Linh Tử có thể không phát hiện, nhưng hiện tại nếu như để nguyên thần Huyền Linh Tử đi vào, không phải sẽ lập tức phát hiện sao? Đến lúc đó y nên giải thích thế nào? Nguyên thần của một người sao lại là hoa sen, y cũng không phải yêu thú! Hơn nữa, trên đời này chưa từng nghe thấy có hoa sen tinh có thể tu luyện tới Xuất Khiếu kỳ!
Nghe vậy, vẻ mặt Huyền Linh Tử tối sầm lại, nhìn chằm chằm đồ nhi xinh đẹp động lòng người dưới thân, sau một hồi mới hỏi: “… Vì sao?”
Lạc Tiệm Thanh lập tức bịa ra một lý do, nghiêm túc nói: “Luôn song tu không tốt, chúng ta hẳn nên dốc lòng tu luyện.”
Trong mắt Huyền Linh Tử xẹt qua vẻ mất mát, hắn thấp giọng hỏi: “Ngươi không muốn song tu cùng vi sư, đôi bên cùng tiến bộ?”
Lạc Tiệm Thanh đột nhiên nghe không rõ: “Cái gì?”
Huyền Linh Tử lắc đầu không nói gì thêm. Lạc Tiệm Thanh vốn định hỏi lại, nhưng Huyền Linh Tử đột nhiên thô bạo lên lại khiến lời y muốn nói chuyển thành tiếng rên rỉ la hét, động tình không thể kiềm chế, đợi tới triều cường, Lạc Tiệm Thanh rốt cục không kìm lòng nổi hô lên một câu thô tục, Huyền Linh Tử kinh ngạc trợn to hai mắt không dám tin nhìn y.
Tính sự vừa chấm dứt bởi vì câu nói này lại có cảm giác.
Lạc Tiệm Thanh đang chìm đắm trong dư âm vừa rồi chưa hồi thần, Huyền Linh Tử lại bắt đầu lần thứ hai. Lúc đầu Lạc Tiệm Thanh còn tỉnh tỉnh mê mê thừa nhận, về sau y liền ôm eo Huyền Linh Tử, bắt đầu lẩm bẩm.
Hàng vạn hàng nghìn suy nghĩ vào thời khắc này hóa thành oán niệm duy nhất——
Vì sao lại biến thành một đóa hoa!
Đại khái là bận tâm tới thân thể Lạc Tiệm Thanh, một đêm này chỉ làm ba lần hai người liền ôm nhau ngủ.
Lạc Tiệm Thanh rất nhanh đã ngủ mất, thân thể tự động vận hành công pháp, hấp thu cướp đoạt linh khí trong thiên địa. Huyền Linh Tử thì khó nhìn y, chốc chốc lại nhìn mặt đồ nhi nhà mình, chốc chốc lại nhìn vị trí đan điền dưới bụng đồ nhi phúc…
Một người ngủ ngon lành, một người mất ngủ cả đêm.
Huyền Linh Tử mở to hai mắt nhìn trần nhà, ôm chặt đồ nhi trong lòng, âm thầm nghĩ: đồ nhi hình như không muốn song tu cùng ta, làm sao bây giờ…
Ngày hôm sau, Huyền Linh Tử dậy rất sớm vào rừng trúc luyện kiếm.
Thực lực mạnh đến cỡ Huyền Linh Tử, thậm chí là Lạc Tiệm Thanh, luyện kiếm đã không quan trọng nữa, nhưng Ngọc Tiêu phong vẫn rất chú trọng kiến thức cơ bản, Lạc Tiệm Thanh cũng không dám lười biếng, bởi vì sư phụ nhà mình còn thường xuyên luyện kiếm, y đương nhiên phải khắc khổ gấp bội.
Huyền Linh Tử đã sớm phát hiện Lạc Tiệm Thanh tỉnh lại, nhưng hắn vẫn chuyên tâm luyện kiếm, giống như không phát hiện.
Kiếm khí cuồn cuộn như lưỡi dao sắc bén xé rách không gian, nhưng lại tránh được từng phiến lá trúc một cách hoàn mỹ. Sau khi luyện kiếm xong, Huyền Linh Tử liền tự mình chỉ dẫn Lạc Tiệm Thanh tu luyện kiếm chiêu thuộc về tu sĩ Xuất Khiếu kỳ trong “Cửu Liên Bản Tâm Lục” – “Kiếm dẫn trời xanh”.
Kiếm chiêu này có thể nói là chiêu thức rất mạnh trong “Cửu Liên Bản Tâm Lục”, có vài phần giống “Thanh Vân kiếm” của Thương Sương phong, nhưng uy lực lại cao hơn nhiều.
Huyền Linh Tử nói: “Hôm nay tu vi của ngươi đã vượt xa các sư đệ sư muội ngươi, trên Thái Hoa Sơn cũng không có ai thích hợp làm đối thủ của ngươi, trong một thế hệ trẻ nhân tu cũng chỉ có bạn tốt ma tu của ngươi có thể thắng ngươi một bậc, Phật Tử Dữ Trần của Quy Nguyên Tông và Bạch Cực của Bạch gia có năng lực chống lại ngươi. Nhưng Tiệm Thanh, ngươi không thể tự cao tự mãn, thiên hạ to lớn, ngươi chỉ hơn nhân tài kiệt xuất cùng thế hệ thôi. Trong vạn năm nay, thiên tài vô số, đại năng cũng chỉ có bấy nhiêu. Ngươi chỉ có thể chuyển tiềm lực thành thực lực thì mới là thứ chân chính thuộc về ngươi.”
Lạc Tiệm Thanh gật đầu, bắt đầu nghiêm túc luyện kiếm.
Khi Sương Phù kiếm chuyển động thì linh khí trong thiên địa đều bị kiếm khí của y hấp dẫn, nhẹ nhàng di chuyển theo sau thanh kiếm.
Sương Phù kiếm vốn là bảo kiếm Địa giai, sau khi được Huyền Linh Tử rèn luyện đã trở thành pháp bảo có thể đề cao cảnh giới. Chỉ cần Lạc Tiệm Thanh dùng linh khí đất trời rèn luyện thanh kiếm này là có thể làm thanh kiếm này tăng cảnh giới, nếu có đại cơ duyên, đề cao bảo kiếm tới Thiên giai cực phẩm cũng không phải không thể!
Một ngày tu luyện trôi qua, chạng vạng thì Tả Vân Mặc tới Ngọc Tiêu phong mời Lạc Tiệm Thanh và Huyền Linh Tử tới Thương Sương phong. Đối với việc này, Huyền Linh Tử lạnh lùng nói: “Không đi.”
Hắn vô tình như vậy, nhưng Lạc Tiệm Thanh không thể nhìn Nhị sư đệ nhà mình đứng dưới Ngọc Tiêu phong chờ cả đêm. Vì thế Lạc Tiệm Thanh báo trước với Huyền Linh Tử một tiếng, dưới ánh mắt bất mãn của sư phụ nhà mình, lập tức bay xuống Ngọc Tiêu phong, rốt cục nhìn thấy Tả Vân Mặc.
Vừa thấy Lạc Tiệm Thanh, Tả Vân Mặc lập tức nói: “Đại sư huynh, ngươi biết ý đồ lần này ta đến, ngươi không cần xuống gặp ta.”
Lạc Tiệm Thanh cười bất đắc dĩ: “Nếu ta không xuống, chẳng phải ngươi không hoàn thành nhiệm vụ sao?”
Tả Vân Mặc cười nhẹ, ánh mắt dịu dàng nhìn tu sĩ tuấn tú trước mắt, nói: “Ta chỉ cần đợi dưới Ngọc Tiêu phong một đêm, sáng sớm hôm sau là có thể trở về. Sư tôn cũng không đến mức lấy chuyện như vậy đến trách cứ ta.”
Lạc Tiệm Thanh không nhiều lời, đi theo Tả Vân Mặc tới Thương Sương phong.
Thái Hoa Sơn do bảy phong tạo thành, Ngọc Tiêu phong khác với sáu phong còn lại, độc lập hoàn toàn.
Nhưng mà dù sao chưởng môn Thái Hoa Sơn cũng là phong chủ Thương Sương phong – Hạo Tinh Tử tôn giả. Mấy trăm năm qua, Hạo Tinh Tử quản lý mọi công việc lớn nhỏ trong Thái Hoa Sơn, Huyền Linh Tử cũng không tranh chấp với lão, chỉ cầm một ngọc bài tượng trưng cho thân phân thái thượng trưởng lão, đối đãi với Hạo Tinh Tử tôn giả đúng lễ nghi sư huynh.
Nhưng lúc này đây, Huyền Linh Tử giận thật.
“Giữa thiên hạ và ngươi, đó không là lựa chọn, mà là kết cục đã định.”
Nhớ tới những lời này, trong lòng Lạc Tiệm Thanh như nhũn ra. Y cũng không muốn tranh đo với thiên hạ muôn dân, nhưng Huyền Linh Tử có thể nói ra lời như vậy, đủ để y xao xuyến. Tựa như lúc ở trong Ma Đỉnh tối đen kia, máu Huyền Linh Tử nhỏ lên mặt Lạc Tiệm Thanh, khi đó y liền tin, sư phụ nhà mình đối với mình tuyệt đối không giả dối.
Tả Vân Mặc cười nhẹ nói: “Tâm tình sư huynh rất tốt?”
Lạc Tiệm Thanh hỏi lại: “Có sao?”
Tả Vân Mặc mỉm cười: “Có. Trước đây mỗi khi tâm tình ngươi tốt đều cười cong cả mắt. Có điều Đại sư huynh, cửa ải kế tiếp của sư tôn cũng không dễ chịu đâu, ngươi nên chuẩn bị một chút.”
Lạc Tiệm Thanh ý tứ sâu xa nhìn Tả Vân Mặc, lần này ngay cả Tả Vân Mặc cũng không hiểu ý tứ của y, mãi đến khi hai người tới điện Lăng Vân của Thương Sương phong, thái độ hờ hững ung dung của Lạc Tiệm Thanh lại khiến Tả Vân Mặc giật mình —
“Chưởng môn sư bá, lần này sư phụ vì ta mà hủy bỏ khế ước, việc này là hắn không đúng, nhưng sư phụ ta cũng không phải người mà đám đạo quân ô hợp kia có thể nhục mạ khiển trách. Thế nhân đều nói Huyền Linh Tử tôn giả chính là tu sĩ Hóa Thần kỳ duy nhất trong thiên hạ, hắn phải gánh vác trách nhiệm bảo vệ nhân tộc. Nhưng sư phụ ta trăm năm trước tiến vào Hóa Thần kỳ, hiện giờ lại vẫn là Hóa Thần sơ kỳ! Huyền Linh Tử kinh diễm Huyền Thiên năm đó đã trả giá cho nhân tộc nhiều như vậy, bọn họ dựa vào cái gì mà đòi sư phụ ta tiếp tục trả giá!”
“Ba ngày sau, ta và sư phụ sẽ rời khỏi Thái Hoa Sơn!”
“Vây trong Thái Hoa Sơn trăm năm không tấn giai được, lần này chúng ta cần ra ngoài rèn luyện, tìm kiếm cơ duyên!”
Cấm địa không thể ở lâu, mà cho dù tiếp tục đợi thì Thanh Quân đã hóa thành bấc đèn, không thể khôi phục lại.
Mỗi tu sĩ Thái Hoa Sơn đều có bản mệnh đăng riêng của mình, bản mệnh đăng của các đệ tử bình thường đều đặt ở trong đại điện từng phong để bảo quản, còn bản mệnh đăng của những người quan trọng thì đều tập trung để ở trong điện Lăng Vân – chỗ chưởng môn Thương Sương phong.
Ở sâu trong Điện Lăng Vân là tầng tầng đèn, tầng cao nhất đặt một bản mệnh đăng màu vàng, đó chính là bản mệnh đăng của Huyền Linh Tử. Đi xuống, tầng thứ hai có hai ngọn đèn, là bản mệnh đăng của Lạc Tiệm Thanh và chưởng môn Thái Hoa Sơn – Hạo Tinh Tử tôn giả. Địa vị của Ngọc Tiêu phong ở Thái Hoa Sơn từ đó là có thể biết.
Bản mệnh đăng được chế từ bí pháp của Thái Hoa Sơn, mỗi tu sĩ sẽ nhỏ vào đó một giọt máu đầu tim, người còn thì đèn cháy, người mất thì đèn tắt. Chỉ có phi thăng thành tiên thì bản mệnh đăng này mới vỡ vụn, vì lực lượng của tu sĩ đó quá cường đại, ngoài ra, bản mệnh đăng chỉ có thể tắt.
Đây là một trong những bí pháp trọng yếu nhất của Thái Hoa Sơn, dù là Lạc Tiệm Thanh cũng không biết thi triển như thế nào, nhưng y biết, một khi Thanh Quân hóa thành bấc đèn, y sẽ… không ra được.
Huyền Linh Tử giống như nhìn thấu tâm tư Lạc Tiệm Thanh, hắn dẫn Lạc Tiệm Thanh rời khỏi cấm địa, nói: “Đây là lựa chọn của đan dược cấp chín kia, một khi đã như vậy, ngươi nên tôn trọng y. Y cũng chưa chết, chỉ là hóa thành bấc đèn, nếu có một ngày có thể rời khỏi trản đăng kia, có thể sẽ gặp lại ngươi.”
Lạc Tiệm Thanh hơi gật đầu, hai người cùng nhau rời đi.
Cho dù Huyền Linh Tử không đề cập tới thì Lạc Tiệm Thanh cũng hiểu được, khả năng này cực thấp.
Ngay cả Huyền Linh Tử cũng không dám cam đoan có thể kéo Thanh Quân từ trong bản mệnh đăng của Cửu Liên tôn giả ra, trên đời này còn ai có thể làm được? Hơn nữa Thanh Quân còn đang không ngừng thiêu đốt dược lực của mình, ngày ngày đêm đêm cố gắng thắp trản đăng kia. Không ai biết y còn có thể chống đỡ bao lâu, có lẽ là một trăm năm, có lẽ là một ngàn năm… Thế nhưng khi dược lực đã hao hết, trên đời sẽ không còn Thanh Quân.
Sau khi trở lại nhà trúc, Lạc Tiệm Thanh tính toán tới bái phỏng Hạo Tinh Tử tôn giả, kể rõ về chuyến đi lần này.
Huyền Linh Tử nghe vậy, trên khuôn mặt thanh lãnh không có biểu cảm gì, chỉ bình tĩnh nói: “Sắc trời đã tối, đi sớm sớm rồi về.”
Lạc Tiệm Thanh kinh ngạc nói: “Sư phụ ngươi không đi?”
Huyền Linh Tử nâng mắt nhìn y, hỏi ngược lại: “Vì sao vi sư phải đi?”
Lạc Tiệm Thanh nói: “Hôm nay lúc chúng ta trở lại Thái Hoa Sơn thì chưởng môn sư bá mời các đệ tử tông môn khác tiến vào Thái Hoa Sơn, sư phụ ngươi chặn bọn họ lại. Chuyện này… thật sự không cần tới chỗ chưởng môn sư bá thương lượng một chút sao?”
Kiếm văn màu vàng dưới trời chiều mờ nhạt lóe ra chút hào quang, Huyền Linh Tử ngồi trước bàn lật xem sách, nghe vậy nhìn về phía Lạc Tiệm Thanh. Hắn nhìn hồi lâu, nhìn đến mức mặt dày như Lạc Tiệm Thanh cũng có chút không được tự nhiên, mới nghe được đối phương nghiêm túc nói: “Vậy ngươi cũng không cần đi.”
Lạc Tiệm Thanh ngẩn ra.
Vẻ mặt Huyền Linh Tử lãnh đạm, nói rất đương nhiên: “Sư huynh nắm giữ Thái Hoa Sơn đã nhiều năm, nhưng cũng quá mức khiêm nhường. Việc hôm nay ta tạm thời chưa tới đòi hắn một lời giải thích, ngươi là đồ nhi của ta, lại càng không nên chủ động tới.” Dừng một chút, Huyền Linh Tử nói: “Tiệm Thanh, ngươi lại đây, khúc đàn vừa rồi còn chưa có tên.”
Lạc Tiệm Thanh không kịp phản ứng: “…?”
Huyền Linh Tử thấy Lạc Tiệm Thanh không tới, chỉ đành tự đứng dậy đi tới, nhíu mày hỏi: “Sao lại ngẩn ra vậy?”
Lạc Tiệm Thanh chỉ sững sờ trong chốc lát, sau đó không nhịn được nhếch khóe môi, vươn tay kéo lọn tóc đen trước ngực Huyền Linh Tử. Huyền Linh Tử kinh ngạc nhìn y, chỉ thấy ngón tay Lạc Tiệm Thanh vuốt ve lọn tóc này, còn nghiêm túc nói: “Ta chưa từng thấy bộ dáng cứng rắn thế của sư phụ. Ta vốn tưởng rằng ngươi luôn khắc chế, cẩn thận, không nghĩ rằng… Vô Âm, hóa ra ngươi cũng có thể tuỳ hứng như vậy.”
Hai má Huyền Linh Tử hơi hồng, hắn muốn rút tóc của mình từ trong tay đồ nhi ra, nhưng lại cảm thấy như vậy cũng quá phũ phàng, nhưng để thế cũng không ổn.
Hai đáp án đều khó xử, Huyền Linh Tử nặng nề ho khan một tiếng, Lạc Tiệm Thanh liền ngẩng đầu nhìn hắn. Nhưng mà còn chưa thấy rõ mặt Huyền Linh Tử đã bị đối phương ôm vào trong lòng.
Nhiệt độ ấm nóng truyền tới từ nơi hai người tiếp xúc, Lạc Tiệm Thanh mở to hai mắt, nghe giọng nói trầm thấp vang lên bên tai. Như tiếng thở dài, phả hơi thở nóng bỏng lên tai y, Huyền Linh Tử nói: “Nếu phải chọn giữa thiên hạ và ngươi, Tiệm Thanh… đó không phải lựa chọn, mà là kết cục đã định.”
Tim Lạc Tiệm Thanh khẽ động, vươn tay ôm lấy nam nhân.
Ánh trăng soi chiếu, phủ lên Ngọc Tiêu phong một tầng vải bạc. Trong nhà trúc, hai thầy trò vừa mới trải qua sinh tử suýt nữa âm dương xa cách đang tận tình hôn môi thổ lộ tình yêu. Lạc Tiệm Thanh nằm trên người Huyền Linh Tử trên người, làn da trắng nõn dưới ánh trăng giống như bạch ngọc.
Trong mắt Huyền Linh Tử ẩn hiện ánh đỏ, hắn xoay người đè lại Lạc Tiệm Thanh, chân chính đi vào.
Bóng đêm là thứ để ẩn giấu tốt nhất, cả Thái Hoa Sơn không ai biết được hai thầy trò này lại làm loại chuyện loạn luân trái đạo đức. Phảng phất như muốn phát tiết toàn bộ sợ hãi và lo lắng trong mấy ngày này, tối nay Huyền Linh Tử không câu nệ như trước, hắn thỏa thích va chạm vào thân thể đồ nhi yêu dấu, cảm nhận cảm giác thân thể dán sát vào nhau.
Chỉ có như vậy, người này mới là còn sống.
Từ nay về sau, sẽ không ai có thể tách bọn họ ra.
Lạc Tiệm Thanh không nghĩ tới sư phụ luôn cũ kĩ thẹn đỏ mặt nhà mình tối nay lại tràn trề sinh lực thế, khoái cảm điên cuồng thổi quét đầu óc, khiến y chỉ có thể không ngừng rên rỉ. Khi thích đến cùng cực, trong đầu y bỗng vang lên lời nói thô tục nghe được lúc tới Dục Đô, Lạc Tiệm Thanh cứng đờ cả người, đột nhiên cảm giác càng nóng thêm vài phần.
Y cố gắng nén tiếng lại, ép mình quên đi lời thô tục táo bạo kia, nhưng những lời này lại không ngừng văng vẳng bên tai y. Đợi cho Huyền Linh Tử bắt đầu vận chuyển công pháp, định đẩy nguyên thần của mình vào trong thân thể Lạc Tiệm Thanh, Lạc Tiệm Thanh quá khẩn trương, rốt cục hô lên một tiếng mềm nhũn.
Huyền Linh Tử đột nhiên cứng đờ, toàn thân hai người đều rịn mồ hôi, cứ thể nhìn nhau.
Giọng Huyền Linh Tử hơi khàn, hỏi: “Tiệm Thanh, sao vậy… lại?”
Lạc Tiệm Thanh hơi run rẩy thân thể, có chút kháng cự nỉ non: “Sư phụ, hôm nay… có thể không song tu không?”
Lạc Tiệm Thanh nhớ lại khác thường trong đan điền: Nguyên thần của y biến thành hoa sen! Trước kia Huyền Linh Tử có thể không phát hiện, nhưng hiện tại nếu như để nguyên thần Huyền Linh Tử đi vào, không phải sẽ lập tức phát hiện sao? Đến lúc đó y nên giải thích thế nào? Nguyên thần của một người sao lại là hoa sen, y cũng không phải yêu thú! Hơn nữa, trên đời này chưa từng nghe thấy có hoa sen tinh có thể tu luyện tới Xuất Khiếu kỳ!
Nghe vậy, vẻ mặt Huyền Linh Tử tối sầm lại, nhìn chằm chằm đồ nhi xinh đẹp động lòng người dưới thân, sau một hồi mới hỏi: “… Vì sao?”
Lạc Tiệm Thanh lập tức bịa ra một lý do, nghiêm túc nói: “Luôn song tu không tốt, chúng ta hẳn nên dốc lòng tu luyện.”
Trong mắt Huyền Linh Tử xẹt qua vẻ mất mát, hắn thấp giọng hỏi: “Ngươi không muốn song tu cùng vi sư, đôi bên cùng tiến bộ?”
Lạc Tiệm Thanh đột nhiên nghe không rõ: “Cái gì?”
Huyền Linh Tử lắc đầu không nói gì thêm. Lạc Tiệm Thanh vốn định hỏi lại, nhưng Huyền Linh Tử đột nhiên thô bạo lên lại khiến lời y muốn nói chuyển thành tiếng rên rỉ la hét, động tình không thể kiềm chế, đợi tới triều cường, Lạc Tiệm Thanh rốt cục không kìm lòng nổi hô lên một câu thô tục, Huyền Linh Tử kinh ngạc trợn to hai mắt không dám tin nhìn y.
Tính sự vừa chấm dứt bởi vì câu nói này lại có cảm giác.
Lạc Tiệm Thanh đang chìm đắm trong dư âm vừa rồi chưa hồi thần, Huyền Linh Tử lại bắt đầu lần thứ hai. Lúc đầu Lạc Tiệm Thanh còn tỉnh tỉnh mê mê thừa nhận, về sau y liền ôm eo Huyền Linh Tử, bắt đầu lẩm bẩm.
Hàng vạn hàng nghìn suy nghĩ vào thời khắc này hóa thành oán niệm duy nhất——
Vì sao lại biến thành một đóa hoa!
Đại khái là bận tâm tới thân thể Lạc Tiệm Thanh, một đêm này chỉ làm ba lần hai người liền ôm nhau ngủ.
Lạc Tiệm Thanh rất nhanh đã ngủ mất, thân thể tự động vận hành công pháp, hấp thu cướp đoạt linh khí trong thiên địa. Huyền Linh Tử thì khó nhìn y, chốc chốc lại nhìn mặt đồ nhi nhà mình, chốc chốc lại nhìn vị trí đan điền dưới bụng đồ nhi phúc…
Một người ngủ ngon lành, một người mất ngủ cả đêm.
Huyền Linh Tử mở to hai mắt nhìn trần nhà, ôm chặt đồ nhi trong lòng, âm thầm nghĩ: đồ nhi hình như không muốn song tu cùng ta, làm sao bây giờ…
Ngày hôm sau, Huyền Linh Tử dậy rất sớm vào rừng trúc luyện kiếm.
Thực lực mạnh đến cỡ Huyền Linh Tử, thậm chí là Lạc Tiệm Thanh, luyện kiếm đã không quan trọng nữa, nhưng Ngọc Tiêu phong vẫn rất chú trọng kiến thức cơ bản, Lạc Tiệm Thanh cũng không dám lười biếng, bởi vì sư phụ nhà mình còn thường xuyên luyện kiếm, y đương nhiên phải khắc khổ gấp bội.
Huyền Linh Tử đã sớm phát hiện Lạc Tiệm Thanh tỉnh lại, nhưng hắn vẫn chuyên tâm luyện kiếm, giống như không phát hiện.
Kiếm khí cuồn cuộn như lưỡi dao sắc bén xé rách không gian, nhưng lại tránh được từng phiến lá trúc một cách hoàn mỹ. Sau khi luyện kiếm xong, Huyền Linh Tử liền tự mình chỉ dẫn Lạc Tiệm Thanh tu luyện kiếm chiêu thuộc về tu sĩ Xuất Khiếu kỳ trong “Cửu Liên Bản Tâm Lục” – “Kiếm dẫn trời xanh”.
Kiếm chiêu này có thể nói là chiêu thức rất mạnh trong “Cửu Liên Bản Tâm Lục”, có vài phần giống “Thanh Vân kiếm” của Thương Sương phong, nhưng uy lực lại cao hơn nhiều.
Huyền Linh Tử nói: “Hôm nay tu vi của ngươi đã vượt xa các sư đệ sư muội ngươi, trên Thái Hoa Sơn cũng không có ai thích hợp làm đối thủ của ngươi, trong một thế hệ trẻ nhân tu cũng chỉ có bạn tốt ma tu của ngươi có thể thắng ngươi một bậc, Phật Tử Dữ Trần của Quy Nguyên Tông và Bạch Cực của Bạch gia có năng lực chống lại ngươi. Nhưng Tiệm Thanh, ngươi không thể tự cao tự mãn, thiên hạ to lớn, ngươi chỉ hơn nhân tài kiệt xuất cùng thế hệ thôi. Trong vạn năm nay, thiên tài vô số, đại năng cũng chỉ có bấy nhiêu. Ngươi chỉ có thể chuyển tiềm lực thành thực lực thì mới là thứ chân chính thuộc về ngươi.”
Lạc Tiệm Thanh gật đầu, bắt đầu nghiêm túc luyện kiếm.
Khi Sương Phù kiếm chuyển động thì linh khí trong thiên địa đều bị kiếm khí của y hấp dẫn, nhẹ nhàng di chuyển theo sau thanh kiếm.
Sương Phù kiếm vốn là bảo kiếm Địa giai, sau khi được Huyền Linh Tử rèn luyện đã trở thành pháp bảo có thể đề cao cảnh giới. Chỉ cần Lạc Tiệm Thanh dùng linh khí đất trời rèn luyện thanh kiếm này là có thể làm thanh kiếm này tăng cảnh giới, nếu có đại cơ duyên, đề cao bảo kiếm tới Thiên giai cực phẩm cũng không phải không thể!
Một ngày tu luyện trôi qua, chạng vạng thì Tả Vân Mặc tới Ngọc Tiêu phong mời Lạc Tiệm Thanh và Huyền Linh Tử tới Thương Sương phong. Đối với việc này, Huyền Linh Tử lạnh lùng nói: “Không đi.”
Hắn vô tình như vậy, nhưng Lạc Tiệm Thanh không thể nhìn Nhị sư đệ nhà mình đứng dưới Ngọc Tiêu phong chờ cả đêm. Vì thế Lạc Tiệm Thanh báo trước với Huyền Linh Tử một tiếng, dưới ánh mắt bất mãn của sư phụ nhà mình, lập tức bay xuống Ngọc Tiêu phong, rốt cục nhìn thấy Tả Vân Mặc.
Vừa thấy Lạc Tiệm Thanh, Tả Vân Mặc lập tức nói: “Đại sư huynh, ngươi biết ý đồ lần này ta đến, ngươi không cần xuống gặp ta.”
Lạc Tiệm Thanh cười bất đắc dĩ: “Nếu ta không xuống, chẳng phải ngươi không hoàn thành nhiệm vụ sao?”
Tả Vân Mặc cười nhẹ, ánh mắt dịu dàng nhìn tu sĩ tuấn tú trước mắt, nói: “Ta chỉ cần đợi dưới Ngọc Tiêu phong một đêm, sáng sớm hôm sau là có thể trở về. Sư tôn cũng không đến mức lấy chuyện như vậy đến trách cứ ta.”
Lạc Tiệm Thanh không nhiều lời, đi theo Tả Vân Mặc tới Thương Sương phong.
Thái Hoa Sơn do bảy phong tạo thành, Ngọc Tiêu phong khác với sáu phong còn lại, độc lập hoàn toàn.
Nhưng mà dù sao chưởng môn Thái Hoa Sơn cũng là phong chủ Thương Sương phong – Hạo Tinh Tử tôn giả. Mấy trăm năm qua, Hạo Tinh Tử quản lý mọi công việc lớn nhỏ trong Thái Hoa Sơn, Huyền Linh Tử cũng không tranh chấp với lão, chỉ cầm một ngọc bài tượng trưng cho thân phân thái thượng trưởng lão, đối đãi với Hạo Tinh Tử tôn giả đúng lễ nghi sư huynh.
Nhưng lúc này đây, Huyền Linh Tử giận thật.
“Giữa thiên hạ và ngươi, đó không là lựa chọn, mà là kết cục đã định.”
Nhớ tới những lời này, trong lòng Lạc Tiệm Thanh như nhũn ra. Y cũng không muốn tranh đo với thiên hạ muôn dân, nhưng Huyền Linh Tử có thể nói ra lời như vậy, đủ để y xao xuyến. Tựa như lúc ở trong Ma Đỉnh tối đen kia, máu Huyền Linh Tử nhỏ lên mặt Lạc Tiệm Thanh, khi đó y liền tin, sư phụ nhà mình đối với mình tuyệt đối không giả dối.
Tả Vân Mặc cười nhẹ nói: “Tâm tình sư huynh rất tốt?”
Lạc Tiệm Thanh hỏi lại: “Có sao?”
Tả Vân Mặc mỉm cười: “Có. Trước đây mỗi khi tâm tình ngươi tốt đều cười cong cả mắt. Có điều Đại sư huynh, cửa ải kế tiếp của sư tôn cũng không dễ chịu đâu, ngươi nên chuẩn bị một chút.”
Lạc Tiệm Thanh ý tứ sâu xa nhìn Tả Vân Mặc, lần này ngay cả Tả Vân Mặc cũng không hiểu ý tứ của y, mãi đến khi hai người tới điện Lăng Vân của Thương Sương phong, thái độ hờ hững ung dung của Lạc Tiệm Thanh lại khiến Tả Vân Mặc giật mình —
“Chưởng môn sư bá, lần này sư phụ vì ta mà hủy bỏ khế ước, việc này là hắn không đúng, nhưng sư phụ ta cũng không phải người mà đám đạo quân ô hợp kia có thể nhục mạ khiển trách. Thế nhân đều nói Huyền Linh Tử tôn giả chính là tu sĩ Hóa Thần kỳ duy nhất trong thiên hạ, hắn phải gánh vác trách nhiệm bảo vệ nhân tộc. Nhưng sư phụ ta trăm năm trước tiến vào Hóa Thần kỳ, hiện giờ lại vẫn là Hóa Thần sơ kỳ! Huyền Linh Tử kinh diễm Huyền Thiên năm đó đã trả giá cho nhân tộc nhiều như vậy, bọn họ dựa vào cái gì mà đòi sư phụ ta tiếp tục trả giá!”
“Ba ngày sau, ta và sư phụ sẽ rời khỏi Thái Hoa Sơn!”
“Vây trong Thái Hoa Sơn trăm năm không tấn giai được, lần này chúng ta cần ra ngoài rèn luyện, tìm kiếm cơ duyên!”
Danh sách chương