Khi Diêm Thiết Sơn đến, vừa nhìn lướt qua tình trạng thảm thương của Phan Khôn, người này chạy đến chỗ khác không ngừng nôn mửa, dường như muốn nôn hết tất cả cơm trong bụng ra.
Cả phòng khách đều nhuốm mùi máu tanh nồng.
“Hu hu hu…”
Advertisement
Sau khi đâm ông ta đến mức không còn sức lực, Tần Tiểu Điệp mới bật khóc lớn, nỗi uất hận bao nhiêu năm nay cũng được giải tỏa ra hết.
Diệp Phàm đứng bên cạnh yên lặng không nói gì, anh có thể nhìn ra được tình cảm của Tần Tiểu Điệp với bố mình sâu nặng đến mức nào thì nỗi hận với Phan Khôn cũng sâu đến mức đó.
Bao nhiêu năm qua, để báo mối thù giết bố, cả ngày cô ta phải mỉm cười mà đối diện với kẻ thù giết bố, nghị lực không kém gì với Việt vương Câu Tiễn.
Advertisement
“Cô Tần, xin nén đau thương!”, Diệp Phàm tìm một cái khăn bông, mang đến cho Tần Tiểu Điệp.
Tần Tiểu Điệp ngưng khóc, cúi đầu hướng về phía Diệp Phàm: “Anh Diệp, cái mạng này của Tiểu Điệp là của anh, nửa đời sau này, tôi xin được đi theo anh làm trâu làm ngựa.”
Diệp Phàm sửng sốt, anh cũng không ngần ngại máu trên người cô ta mà lập tức đỡ cô ta đứng dậy.
“Cô đừng làm như vậy, Phan Khôn đáng chết, cô không giết thì tôi cũng sẽ giết ông ta…”
Tần Tiểu Điệp lắc đầu, nghiêm túc nói: “Không, chuyện này khác, nếu không có anh cả đời này tôi cũng chẳng thể báo thù được cho bố, dựa vào anh Diêm, tôi sẽ không báo thù được, trong lòng tôi rất rõ chuyện này”.
Diêm Thiết Sơn đứng ở cách xa cảm thấy rất xấu hổ nhưng cũng không lên tiếng phản bác.
Nói thật ra, Diêm Thiết Sơn cũng hơi sợ Tần Tiểu Điệp.
Tâm kế vô hạn, thủ đoạn tàn độc.
Diệp Phàm bất lực nói: “Thực sự không cần làm trâu làm ngựa cho tôi, bây giờ là thời hiện đại rồi chứ không phải là thời xưa đâu”.
Nhưng Tần Tiểu Điệp lại trực tiếp quỳ xuống trước mặt anh, ngẩng đầu nhìn Diệp Phàm: “Anh Diệp, Tiểu Điệp đã vừa thề rằng chỉ cần anh giúp đỡ tôi, tôi sẽ là người của anh, cái mạng này của yoi6 cũng là của anh”.
“Hơn nữa…”
Sắc mặt Tần Tiểu Điệp lúc này bỗng ửng hồng, dưới ánh sáng phản chiếu của vết máu trong có hơi kỳ lạ: “Bây giờ Tiểu Điệp vẫn là một người con gái nguyên vẹn, lúc nào anh cũng có thể mang tôi đi, Tiểu Điệp…”
“Im miệng!”
Diệp Phàm lập tức mắng, ngắt lời nói của cô ta.
Nếu như để cô ta tiếp tục nói, không biết còn nói ra những lời kinh khủng thế nào.
“Tôi đã kết hôn rồi, đã có vợ, cô không cần phải như vậy.”
“Mau đứng lên đi!”, vừa nói xong, Diệp Phàm thuận tay kéo Tần Tiểu Điệp lên, anh thật sự không quen với việc để người khác quỳ dưới chân, càng không nói đến việc bây giờ Tần Tiểu Điệp rõ ràng là có hơi kì lạ.
“Bụp”
Cô ta đập đầu xuống đất: “Nếu như anh không đồng ý, Tiểu Điệp xin quỳ đến chết!”
Sắc mặt của Diệp Phàm tối sầm, không phải là do cô ta xem
Danh sách chương