Diệp Phàm giống như một bác sĩ đông y, Hàn Tại Dần vô cùng tin tưởng, chưa nói đến những thứ khác, đơn giản là tên của những dược liệu này, người thường cũng khó mà nhớ nổi.  

Chỉ có điều, chuyện này làm cho Lưu Tú Cầm rất mất mặt, vừa nãy bà ta còn mắng Diệp Phàm ăn nói linh tinh.  

Vẻ mặt bà ta nghiêm lại, vừa định mở miệng đã bị Hàn Tại Dần nhanh chóng cản lại.  

Advertisement

Đừng quan tâm nhiều đến vậy, Hàn Tại Dần thì thầm bên tai Lưu Tú Cầm mấy câu, chỉ thấy sắc mặt Lưu Tú Cầm không ngừng thay đổi, hừ lạnh một tiếng không nói thêm gì nữa.  

“Con sẽ viết tên của các vị thuốc ra giấy”, Diệp Phàm nói xong, đi lấy giấy và bút.  

Advertisement

Lúc quay đầu lại lần nữa, khóe miệng anh nở nụ cười gian xảo.  

Tai của anh rất thính, những gì Hàn Tại Dần đang nói chính là chuyện Diệp Phàm từng cho ông ta một phương thuốc “Tráng Dương”.  

Phương thuốc đó làm cho một người ngoài năm mươi tuổi như Hàn Tại Dần lấy lại phong độ sung mãn và trở thành một người đàn ông thực sự.  

Một lúc sau, Diệp Phàm đưa một tờ giấy trắng ra, bên trên có viết tên của chừng hai mươi loại dược liệu.  

Hàn Tại Dần nhận lấy, cẩn thận đặt vào trong túi, nhìn Diệp Phàm và cảm kích nói: “Diệp Phàm, cảm ơn cậu!”  

Diệp Phàm cười nhạt: “Người một nhà cả, bố không cần phải nói gì nhiều, con cũng sẽ cố hết sức trong khả năng của mình!”  

“Giả vờ giả vịt, đạo đức giả!”  

Lưu Tú Cầm chế nhạo, bực dọc hét lên với Hàn Tại Dần: “Sau này không cần nói cảm ơn, ông là bố nó, cứu ông là lẽ đương nhiên, hơn nữa, ai mà biết được cái thứ này có tác dụng gì không chứ, phải thử mới biết được”.  

Hàn Tại Dần mau chóng tiếp lời, không muốn tranh cãi thêm với Lưu Tú Cầm, nếu không chắc chắn sẽ còn xảy ra thêm cãi vã.  

“Hàn Tuyết, chúng ta đi lấy đồ thôi”, nhìn đồng hồ, Diệp Phàm nói với Hàn Tuyết.  

“Lấy đồ, lấy đồ gì cơ?”, Lưu Tú Cầm lập tức hỏi.  

“Mẹ, bắt đầu từ ngày hôm nay, con sẽ chuyển ra ngoài ở, nếu như tên con đã bị xóa khỏi gia phả nhà họ Hàn, vậy thì những gì có liên quan đến nhà họ Hàn, con đều sẽ từ chối”, Hàn Tuyết bình thản nói.  

Biệt thự bây giờ mà họ sống, theo thực tế thì đang thuộc về nhà họ Hàn, nếu như Hàn Bách Hào cứ khăng khăng đòi lấy đi thì họ cũng vẫn còn cách khác.  

Hàn Tuyết cũng không muốn làm liên lụy đến hai người Lưu Tú Cầm, vả lại cô đã muốn chuyển đi rồi từ lâu rồi.  

Mắt không thấy, tâm không phiền!  

Nói xong, cô đang định lên trên tầng để thu dọn đồ đạc thì Lưu Tú Cầm đã vội vàng chặn cô lại trên cầu thang.  

“Hàn Tuyết, không có sự cho phép của mẹ, con không được chuyển ra ngoài”, Lưu Tú Cầm lạnh lùng nói.

“Mẹ, ý con đã quyết, mẹ có chặn ở đây thì cũng chẳng có tác dụng gì”, Hàn Tuyết nói.  

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện