Edit: susublue

Tìm Hứa Mạch sao? Có cho Lâm Nhất Thiến mười ngàn lá gan thì cô ta cũng không dám tìm anh. Mặc dù ngoài miệng cô ta chưa bao giờ nói ra, nhưng trên thực tế cô ta sợ Hứa Mạch. Sợ Hứa Mạch lôi chuyện cũ ra nói, cũng sợ Hứa Mạch sẽ dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn mình, càng sợ Hứa Mạch sẽ không thèm để ý đến mình hơn.

Không thể không nói, bởi vì không có được nên Hứa Mạch đã trở thành điều tốt đẹp cuối cùng trong lòng Lâm Nhất Thiến. Dù không có cách nào ở cùng với Hứa Mạch nhưng Lâm Nhất Thiến cũng không hy vọng nhìn thấy thấy ánh mắt lạnh nhạt của Hứa Mạch. Nếu như có thể thì cô tình nguyện trốn Hứa Mạch cả đời này.

Trốn Hứa Mạch cả đời sao? Chu Tuyền cười một tiếng. Anh đã sớm không còn yêu thương gì Lâm Nhất Thiến nữa, giờ phút này chỉ mong nhìn thấy khuôn mặt đau khổ của Lâm Nhất Thiến. Vì vậy anh nói không chút lưu tình: "Thế nào? Sợ sao? Không dám đi gặp Hứa Mạch ư? Nếu không dám đối mặt với Hứa Mạch thì cũng không cần đi tìm Lâm Du nữa."

Sắc mặt Lâm Nhất Thiến lập tức trở nên cực kỳ khó coi, giọng nói căm hận: "Tôi tuyệt đối, tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho Lâm Du!"

Nghe lời độc ác của Lâm Nhất Thiến, Chu Tuyền càng buồn cười: "Ngay cả dũng khí đối mặt với Hứa Mạch cũng không có mà còn đòi tìm Lâm Du là sao? Chẳng lẽ cô không biết so với cô thì Hứa Mạch để ý Lâm Du hơn sao? Không, nói sai rồi, Hứa Mạch vốn không hề để cô vào trong lòng. Ngược lại, Lâm Du luôn là bảo bối trong tim Hứa Mạch, không ai đụng vào được."

"Im miệng!" Lâm Nhất Thiến chợt hét lên, hung tợn trợn mắt nhìn Chu Tuyền, "Không cho anh nhắc đến Hứa Mạch nữa, không cho phép!"

"Lâm Nhất Thiến, cô nghĩ rằng tôi không nói thì sự thật này có thể chôn vùi sao?Rốt cuộc là ai dạy cho cô tác phong tự lừa dối mình vậy? Thật là ngu không thể nói." Chu Tuyền bĩu môi một cái, trong giọng nói đầy ý châm chọc.

"Dù tôi ngu ngốc không nói ra thì thế nào? Anh cho rằng anh sống tốt hơn tôi hả? So với việc nói tôi tự lừa dối mình thì chẳng lẽ anh không cảm thấy hiện nay anh càng đáng buồn cười hơn sao? Đường đường là Nhị thiếu gia Nhà họ Chu, vốn nên là người thừa kế thứ 2 của Nhà họ Chu, vậy mà giờ phút này lại lưu lạc tới mức phải dựa vào tôi để mới có được thân phận hèn mọn để sống. So anh với tôi, không cảm thấy anh mới là người đáng thương hơn sao?" Ai cũng có thể cười nhạo Lâm Nhất Thiến, duy chỉ có Chu Tuyền là không có tư cách. Rõ ràng giữa hai người bọn họ thì cảnh ngộ hiện giờ của Chu Tuyền thảm khốc hơn.

Cuối cùng Chu Tuyền vẫn im lặng. Không phải là không tìm được lời để phản bác Lâm Nhất Thiến, cũng không phải sợ Lâm Nhất Thiến nắm quyền lực trong tay, chẳng qua là đột nhiên cảm thấy điều đó không cần thiết. Anh và Lâm Nhất Thiến đúng là chó chê mèo nhiều lông, cần gì phải vậy chứ? Nếu thật sự ngồi xuống so độ thê thảm thì chẳng khác gì không khách sáo đâm thọt dao vào nhau.

Thấy Chu Tuyền không phản bác nữa, Lâm Nhất Thiến cũng thu lại lửa giận. Cô còn cần Chu Tuyền giúp chống đỡ công ty, không muốn náo loạn với Chu Tuyền sớm như vậy. Huống chi trước mắt tình hình công ty đang lâm nguy, cô tin tưởng Chu Tuyền biết nên làm thế nào mới là tốt nhất.

Dĩ nhiên Chu Tuyền biết nên làm thế nào, cho nên anh mới quả quyết đề nghị với Lâm Nhất Thiến: "Đi tìm Hứa Mạch!"

"Không thể nào!" Tìm ai cũng sẽ không tìm Hứa Mạch! Đây là ý nghĩ kiên định nhất của Lâm Nhất Thiến, không ai lung lay được.

"Vậy chỉ có thể chờ chết." Chu Tuyền nhún vai, vẻ mặt xem thường. Cái công ty này không phải của anh, Lâm Nhất Thiến muốn chơi đùa cũng không liên quan tới anh.

"Anh..." Lần này đến phiên Lâm Nhất Thiến nghẹn lời.

"Nói thật, tôi không tìm được cách nào khác tốt hơn để đối phó với nguy cơ lần này. Chính cô cũng biết rất rõ, so với Hứa thị và Chu thị thì cái công ty nhỏ này chỉ mới ở bước khởi đầu, bất cứ lúc nào cũng có thể bị bóp chết như con kiến. Đặt mình vào hoàn cảnh người khác mà suy nghĩ đi, nếu như cô đứng ở vị trí của tôi thì cô có thể nghĩ ra cách giải quyết nào tốt hơn không? Tìm kiếm núi dựa lớn hơn để nhờ giúp đỡ sao? Hay là cố gắng đắp tiền vào chỗ thiếu hụt?" Chu Tuyền hít sâu một hơi, dien*dafn#leequysdoon cố gắng duy trì thái độ ôn hòa nhã nhặn. Anh không muốn cãi vã vô vị với Lâm Nhất Thiến, nếu như Lâm Nhất Thiến còn chút lý trí thì cô ta phải biết nên làm thế nào.

Lâm Nhất Thiến không ngờ cuối cùng vấn đề khó khăn lại bị ném trở lại cho mình. Kêu cô đi nhờ vả Hứa Mạch ư? Không bằng kêu cô đi chết!

Nghĩ đến đây Lâm Nhất Thiến lắc đầu thật mạnh. Cô có thể buông bỏ công ty này, nhưng không thể đi gặp Hứa Mạch. Cô... Cô không có can đảm này.

"Vậy thì lùi một bước, đi tìm Lâm Du." Lâm Nhất Thiến nhút nhát, nhìn vào mắt Chu Tuyền. Suy nghĩ rồi đưa ra biện pháp điều đình. Biết rõ lời đề nghị như vậy không có tác dụng nhưng anh lại cứ muốn dồn Lâm Nhất Thiến vào vách tường. Ngược lại quan hệ giữa anh và Lâm Nhất Thiến vốn không hề vững chắc như bề ngoài, bất cứ lúc nào cũng có thể qua cầu rút ván.

"Nhưng lúc trước không phải anh nói..." Lâm Nhất Thiến kinh ngạc ngẩng đầu lên, nghi ngờ nhìn về phía Chu Tuyền. Vừa rồi Chu Tuyền vẫn còn phản đối cô đi tìm Lâm Du, sao đột nhiên lại thay đổi suy nghĩ? "Bởi vì không còn đường lui." Âm thầm thở dài một hơi, lời nói này của anh cũng không tính là nói dối. Chu Tuyền vô lực nằm úp sấp trên bàn làm việc, chỉ ra ngoài cửa, "Ra khỏi phòng làm việc này, người tôi và cô có thể tìm còn được bao nhiêu? Cha tôi sao? Bản thân ông ta còn khó bảo toàn. Chu Lăng? Anh ta sẽ không đứng về phía chúng ta. Hứa Mạch? Không phải cô nói cô không dám đi sao?"

"Tôi..." Lâm Nhất Thiến há hốc mồm, trên mặt thoáng có chút luống cuống, ngay sau đó lại trở nên kiên định, " Được, tôi biết rồi."

Đúng vậy, biết rồi. Ngoại trừ Lâm Du thì cô không thể tìm được ai. Cho nên Lâm Nhất Thiến đấu tranh trong lòng một phen rồi quyết định đi đến giải trí Thần Thiên.

Lâm Nhất Thiến không đến Bác Dương là bởi vì đã sớm nghe nói Lâm Du giành nhiều thời gian để trấn giữ giải trí Thần Thiên hơn. Đã như vậy thì cô cũng không cần phải đến Bác Dương để chờ đợi nữa.

Phòng tổng giám đốc của giải trí Thần Thiên, nghe Lâm Nhất Thiến đến tìm mình thì Lâm Du nhếch chân mày lên. Cô cũng không có chuyện gì để nói với Lâm Nhất Thiến, không phải hai người đã như nước với lửa rồi hả?

"Vậy thì gặp một chút thôi!" Vừa lúc đó Tần Nam cũng ở trong phòng làm việc của Lâm Du để báo cáo, thương lượng về lịch trình gần đây của mình. Biết được Lâm Nhất Thiến tới thì liền muốn xem trò vui.

Lâm Du liếc mắt một cái đã nhìn ra suy nghĩ của Tần Nam nên cũng không đuổi Tần Nam ra ngoài. Dừng lại một lát rồi cũng đồng ý gặp Lâm Nhất Thiến  .

Đây là lần đầu tiên Lâm Nhất Thiến vào giải trí Thần Thiên. Đẩy xe lăn vào đến thang máy, cả đường đi nhìn thấy giải trí Thần Thiên nguy nga lộng lẫy, tâm trạng Lâm Nhất Thiến không vui vẻ nổi. Còn mạnh mẽ hơn cả Bác Dương, đây lại là sản nghiệp của Lâm Du, bảo cô cam tâm thế nào?

Đợi đến khi vào đến văn phòng của Lâm Du, sắc mặt của Lâm Nhất Thiến càng âm u lạnh lùng hơn, đáy lòng dâng lên một cảm giác ghen tị không thể kiềm chế được. Đây chính là cách mà Lâm Du dùng để làm nhục cô sao? Sớm muộn cũng có một ngày cô trả được thù! Cô muốn để Lâm Du nếm thử mọi đau khổ mà cô phải trải qua.

"Ơ, trông cũng khá đó!" Thấy Lâm Nhất Thiến đi vào, Tần Nam không hề có ý đi ra mà lại tiêu sái phất tay với Lâm Nhất Thiến.

Cách thức hoan nghênh như vậy cũng không hề được Lâm Nhất Thiến đón nhận. Tần Nam là bạn của Lâm Du, vậy cũng chính là kẻ địch của cô. Đối xử với kẻ địch thì Lâm Nhất Thiến không thể nào có sắc mặt tốt được.

Từ lúc Lâm Nhất Thiến đi vào chưa hề mở miệng nói câu nào. Lâm Du cũng không chủ động hỏi thăm sức khỏe mà luôn vùi đầu vào công việc.

Cuối cùng vẫn là Lâm Nhất Thiến không nhịn được lên tiếng trước. Ho nhẹ hai tiếng, cứng rắn nhìn về phía Tần Nam nói: "Không biết Tần ảnh đế có thể tránh một chút hay không?"

"Tránh? Tôi thấy không cần đâu! Yên tâm yên tâm, dù cô có nói gì với chị họ tôi thì tôi cũng sẽ làm bộ như không nghe thấy. Hai người cứ trò chuyện đi, tạm thời tôi sẽ làm không khí." Tần Nam sớm đã được giám định là mặt dày rồi, giờ phút này càng phát huy rất nhuần nhuyễn.

Tần Nam có thể giả bộ không nghe thấy, nhưng Lâm Nhất Thiến không có cách nào ngó lơ anh. Đúng như Tần Nam vừa gọi, Lâm Du là chị họ của anh. Như vậy nói cách khác Tần Nam là em họ của Hứa Mạch. Thân phận như vậy thì sao có thể không khiến cho Lâm Nhất Thiến khó chịu được?

"Không phải là không muốn nói đó chứ? Vậy thì đi đi~! Chị họ tôi rất bận rộn. Lâm nhị tiểu thư xin cứ tự nhiên, bất cứ lúc nào cũng có thể rời đi." Một tay Tần Nam vuốt cằm, một tay thì chỉ ra cửa, tư thế như muốn đuổi người.

Lâm Nhất Thiến rất không muốn thừa nhận dù là em gái họ hay là em trai họ của Hứa Mạch thì đều cực kỳ không hoan nghênh cô. Hết lần này tới lần khác cư xử như vậy, Lâm Du rất được Diệp Di Nhiên và Tần Nam thích. Rốt cuộc là tại sao? Tại sao cô đi tới chỗ nào cũng đều bị xem thường? Cũng không sánh bằng Lâm Du?

Lâm Nhất Thiến không nghĩ ra, cũng không muốn hiểu rõ nguyên nhân nữa. Cô không cảm thấy mình kém Lâm Du, cũng kiên định cho rằng sớm muộn cũng có một ngày Lâm Du thua ở trong tay mình. Cô từng có một giấc mơ, trong mơ cô mới là người cười, là người chiến thắng cuối cùng. Mà Lâm Du chỉ là một con côn trùng đáng thương bị đưa vào bệnh viện tâm thần mà thôi.

Theo Lâm Nhất Thiến, đây là lời tiên tri mà trời cao cho mình, ám chỉ cô không nên buông tay, chỉ cần kiên trì thì nhất định có thể thành công. Cho nên cô mới đến tìm Lâm Du, hơn nữa còn rất phấn khích.

Nhưng mà đáng tiếc là Lâm Du không có ý định giày vò với Lâm Nhất Thiến. Cô muốn đuổi Lâm Nhất Thiến đi, chẳng qua là không hy vọng Lâm Nhất Thiến náo loạn dưới lầu, tạo thành ảnh hưởng không tốt đối với giải trí Thần Thiên. Dù sao Lâm Nhất Thiến là người tàn tật, kẻ yếu luôn dễ dàng được công chúng đồng tình, đến lúc đó cô sẽ không có lợi.

"Chị, chị thật sự không muốn nghe lý do em đến tìm chị sao?" Thấy Lâm Du yên lặng, Lâm Nhất Thiến khẽ cắn răng, nhưng vẫn cố gắng đè nén lửa giận.

"Không muốn." Lâm Du thật sự không có hứng thú nghe Lâm Nhất Thiến nói nguyên nhân. Lúc trước cô dự định tự tay đối phó một nhà ba người Lâm Hồng Tín, nhưng Hứa Mạch đã tiếp quản chuyện này, hơn nữa còn không cho cô nhúng tay.

Bởi vì là Hứa Mạch nên Lâm Du không từ chối mà thoải mái buông ta. Kết quả là dù một nhà ba người Lâm Hồng Tín xảy ra bất kỳ biến cố gì cũng không liên quan tới cô. Lúc trước Lâm Du không để ý tới thì bây giờ cũng sẽ không để ý.

"Nhưng em lại muốn nói cho chị nghe." Thái độ không quan tâm của Lâm Du đã thành công khơi dậy ngọn lửa thù hận trong lòng Lâm Nhất Thiến. Cô taác liệt liếc nhìn Lâm Du, giọng nói cũng trở nên cứng ngắc.

"Vậy thì nói đi!" Lâm Du không hề ngẩng đầu bố thí cho Lâm Nhất Thiến một nửa sự chú ý, cô ung dung xử lý văn kiện trên bàn. Lâm Du có thói quen làm việc trong căn phòng này nên cô cũng mang rất nhiều văn kiện của Bác Dương về đây để xử lý. Theo như Hứa Mạch nói thì ở đâu có tâm trạng tốt hơn thì liền ở lại nơi đó, không cần kiêng kỵ nhiều như vậy.

Thái độ Lâm Du như vậy khiến Lâm Nhất Thiến thật lòng không muốn mở miệng. Nhưng không nói lại không cam lòng, diễn dafnlê quysdôn cũng không thể thật sự quay đầu bỏ đi. Cuối cùng Lâm Nhất Thiến đành hít sâu một hơi, lạnh lùng nhìn Lâm Du nói: "Công ty ba để lại cho em sắp vỡ nợ rồi. Chị, chị sẽ giúp em sao?"

"Sao?" Lâm Du giống như không hề biết chuyện này, cô không thèm đếm xỉa liếc mắt nhìn Lâm Nhất Thiến một cái, ngay sau đó lắc đầu, "Xin lỗi, tôi không có năng lực làm điều đó."

"Sao chị biết mình không có năng lực? Chị lợi hại như vậy, chẳng lẽ một cái công ty nhỏ cũng không cứu được? Không phải ngay cả Bác Dương chị cũng có thể trông coi một mình đó sao, huống chi còn có giải trí Thần Thiên làm núi dựa. Chỉ cần chị muốn giúp em một tay thì đây là chuyện rất dễ dàng." Lâm Nhất Thiến quang minh chính đại chỉ trích.

"Ồ." Lâm Du nhàn nhạt đáp lại một chữ như vậy rồi cũng không nói gì nữa.

"Chị!" Lâm Nhất Thiến chưa từng tức giận như vậy, trách cứ Lâm Du.

Thật ra thì có lúc Lâm Du thật sự rất bội phục vẻ làm bộ làm tịch của Lâm Nhất Thiến. Có thể ở trước mặt cô mà tỏ vẻ đơn thuần như chưa từng có chuyện gì xảy ra vậy, đây không phải là một loại bản lĩnh sao?

Nhưng mà Lâm Du cũng không muốn phối hợp với Lâm Nhất Thiến. Vì vậy nen để Lâm Nhất Thiến tùy ý tự biên tự diễn.

Sắc mặt Lâm Nhất Thiến cứng đờ. Cô cũng không thật sự muốn tỏ vẻ yếu thế trước mặt Lâm Du, chẳng qua chỉ là với tâm trạng biết co biết dãn, muốn vượt qua cửa ải khó khăn trước mắt mà thôi. Nào ngờ cô đã thể hiện thái độ hết sức rõ ràng rồi mà Lâm Du vẫn duy trì thái độ thờ ơ này.

Dĩ nhiên trong lòng Lâm Nhất Thiến cũng biết tình cảm chị em giữa cô và Lâm Du đã sớm không còn từ lâu rồi. Nhưng từ đầu đến cuối cô vẫn hy vọng mình may mắn, suy nghĩ Lâm Du sẽ không ác độc như vậy. Bọn họ đã từng cùng nhau lớn lên, dù Lâm Nhất Thiến không muốn thừa nhận thì cũng biết Lâm Du không lạnh lùng như vẻ bề ngoài. Trên thực tế, Lâm Du rất dễ động lòng, rất dễ bị tác động.

Nhưng mà Lâm Du mà Lâm Nhất Thiến quen là của kiếp trước chứ không phải là của kiếp này. Sau biến cố mà Lâm Nhất Thiến mơ thấy thì trái tim Lâm Du đã sớm được tôi luyện cứng rắn rồi, nhất quyết sẽ không để mình rơi vào thế yếu vì Lâm Nhất Thiến. Vì vậy cho nên những tính toán nhỏ nhặt của Lâm Nhất Thiến   đều sẽ thất bại.

"Chị, chị thật sự không niệm chút tình xưa nào sao? Em là em của chị đó! Từ nhỏ đã cùng nhau lớn lên, bây giờ chỉ có thể ngồi trên xe lăn. Sao chị có thể trơ mắt nhìn em ngã vào vực sâu mà vẫn bỏ mặc được chứ? Rõ ràng em chính là em gái duy nhất của chị. Cho dù không phải chị em ruột thì cũng là em họ. Chẳng lẽ tình cảm nhiều năm của chúng ta liền bị chặt đứt hoàn toàn như vậy sao? Em biết lúc trước em đã làm rất nhiều chuyện sai lầm, cũng rất có lỗi với chị, nhưng chẳng lẽ chị... Đã quyết tâm sẽ không bao giờ tha thứ cho em sao? Cho dù em quỳ dưới đất yêu cầu chị thì chị cũng vẫn cứng rắn làm bộ như không nhìn thấy đúng không?" Chỉ trong nháy mắt mà Lâm Nhất Thiến đã than thở khóc lóc. Giọng nói có chút ý tố cáo, khổ sở cầu xin.

"Ha ha!" Lâm Du còn chưa kịp phản ứng lại thì Tần Nam đã không chút khách sáo bật cười.

Lâm Nhất Thiến cúi đầu xuống, không đè nén được cặp mắt đang bốc lửa, tay đặt trên đùi nắm chặt thành quyền. Nếu như không phải vì muốn giữ bộ dáng nhu nhược thì lúc này cô đã nhất định cãi nhau với Tần Nam rồi.

Mặc dù Lâm Nhất Thiến rất cố gắng cúi đầu xuống nhưng lại quên mất Tần Nam đang ngồi ở đối diện mình. Nói cách khác Tần Nam nhìn thấy rất rõ ràng vẻ hận thù trên mặt cô.

Tần Nam vốn chưa từng muốn mở miệng, nhưng bất đắc dĩ là Lâm Nhất Thiến diễn quá giả tạo, thân là ảnh đế anh quả thực không nhịn được phải nhổ nước bọt lên tiếng: "Nếu Lâm nhị tiểu thư có hứng thú thì giải trí Thần Thiên có phòng kỹ thuật diễn xuất đó. Có lẽ Lâm nhị tiểu thư có thể đút lót chút tiền rồi đi cửa sau, lên được mấy lớp thì sao?"

Đây là đang phỉ nhổ nét mặt của cô quá giả sao? Lâm Nhất Thiến không dám tin nhìn về phía Tần Nam, trong lúc nhất thời đã quên mất phải che giấu biểu cảm trên mặt.

"Này, chính là lúc này. Bởi vì quả thực biểu cảm của Lâm nhị tiểu thư không đủ cho nên thật xin lỗi, tôi không thể nào tin tưởng vào những gì Lâm nhị tiểu thư vừa mới nói được. Chắc hẳn chị họ nhà tôi cũng nghĩ giống vậy." Tần Nam vừa nói vừa nhún vai, không chút khách sáo đả kích Lâm Nhất Thiến.

Lâm Nhất Thiến hoàn toàn không biết nên nói gì cho phải. Giải thích rằng không phải cô đang diễn trò, lời cô nói đều là thật sao? Nhưng mà giải thích như vậy thì ngay cả chính bản thân cô cũng không thuyết phục được mình, làm sao có thể thuyết phục được Tần Nam? Chứ đừng nói tới Lâm Du, cô ta vốn không hề coi cô ra gì, từ đầu đến cuối đều lạnh nhạt như vậy.

Nếu như có thể, Lâm Nhất Thiến rất muốn bộc phát sự căm giận của mình ra. Nếu như có thể thì Lâm Nhất Thiến cũng muốn hét vào mặt Lâm Du, thậm chí chỉ vào mũi Lâm Du rồi mở miệng mắng to.

Nhưng mà những thứ này cũng chỉ do Lâm Nhất Thiến tự tưởng tượng. Cô không thể để lộ ra ngoài được nên cũng chỉ có thể nhẫn nhịn ngọn lửa giận và cảm giác uất ức này thôi, liều mạng tỏ ra yếu thế với Lâm Du. Cho dù là giả, cho dù là giả bộ thì cô ta cũng phải kiên trì đến cùng. Vì cô tin chắc rằng Lâm Du sẽ không thể chiếm thế thượng phong mãi được, sẽ có một ngày cô cũng có thể cao cao tại thượng giẫm nát Lâm Du dưới lòng bàn chân.

"Được rồi, nếu Lâm nhị tiểu thư tới đây chỉ để diễn kịch với chị họ tôi thì tôi đã giúp chị họ giám định thật giả rồi. Lâm nhị tiểu thư có thể về rồi, cửa ở đó." Chẳng những ngoài miệng nói như vậy mà Tần Nam còn hành động thực tế. Đứng dậy đi tới trước mặt Lâm Nhất Thiến, không cho Lâm Nhất Thiến từ chối, lập tức đẩy xe lăn, tiễn Lâm Nhất Thiến ra khỏi văn phòng của Lâm Du.

" Chờ..." Lâm Nhất Thiến muốn giương nanh múa vuốt, khóc lóc om sòm với Tần Nam, nhưng bởi vì nhất thời khinh thường nên mất đi thời cơ. Đợi lúc cô phản ứng lại thì cả người và xe lăn đều bị đẩy ra ngoài. Quay đầu nhìn về phía cửa văn phòng đóng chặt, Lâm Nhất Thiến rất muốn níu kéo Lâm Du nhưng lại phát hiện đã không còn cơ hội.

"Thật ra thì trong lòng cô phải hiểu rõ hơn ai khác chứ, tìm chị họ tôi cũng vô dụng thôi." Lời nói của Tần Nam giống y hệt lời khuyên của Chu Tuyền, Tần Nam đẩy Lâm Nhất Thiến tới thang máy thì liền có lòng tốt giúp ấn nút đóng cửa, vừa vẫy tay vừa nói bái bai.

Lâm Nhất Thiến không nói gì mà chỉ nhìn Tần Nam, đáy mắt vẫn không hề che giấu vẻ hung ác. Nếu không phải vẫn còn chút lý trí thì cô nhất định sẽ không chút khách sáo chửi rủa ầm ĩ.

"Đến Hứa thị đi! Nếu như cô còn muốn trở mình thì phải đi tìm anh họ tôi. Nếu không thì cho dù cô có bị bám dính lấy chị họ, anh họ tôi cũng sẽ cảm thấy khó chịu mà giận cá chém thớt. Cô cho rằng thuyết phục chị họ là có thể giải trừ nguy cơ sao? Điểm xuất phát là đúng, nhưng suy nghĩ lại sai rồi. Chuyện này không liên quan đến chị họ, chị ấy đã đồng ý với anh họ tôi là sẽ giao toàn quyền xử lý cho anh ấy rồi. Tôi nói như vậy cô có hiểu không?" Thấy Lâm Nhất Thiến vẫn không chịu bấm nút xuống tầng dưới, Tần Nam nhún vai, có lòng tốt nhấn nút giùm, trực tiếp tiễn người đi.

Trơ mắt nhìn cửa thang máy đóng lại, trong đầu Lâm Nhất Thiến rối bời, suy nghĩ về những gì Tần Nam nói. Tần Nam nói thật sao? Có đúng là Lâm Du không nhúng tay vào việc chèn ép cô không? Tất cả đều do một tay Hứa Mạch làm ư? Làm sao có thể? Hứa Mạch đối với cô... Anh ta thật sự muốn đuổi cùng giết tận cô sao? Vì muốn Lâm Du vui vẻ ư? Hay là vì trả thù bọn họ đã từng đối xử không tốt với Lâm Du?

Lâm Nhất Thiến không muốn tin lời của Tần Nam, nhưng lại không thể nào phản bác, cũng không kìm nén được suy nghĩ trong đầu. Rõ ràng đã quyết định không đi tìm Hứa Mạch, rõ ràng đã thề tuyệt đối không để cho Hứa Mạch thấy mình chật vật như vậy. Nhưng có vẻ như cô ta không thể tiếp tục kiên trì được nữa! Sự kiêu ngạo, lòng tự ái của cô ta cứ được chắp tay dâng lên như vậy, không còn dư lại chút nào.

Hứa Mạch cũng không ngờ Lâm Nhất Thiến sẽ đến đây. Nhưng mà lúc Lâm Nhất Thiến tiến vào giải trí Thần Thiên thì Hứa Mạch liền nhận được tin tức. Lúc nói chuyện điện thoại với Lâm Du thì liền nhếch khóe miệng lên. Mà khi Tần Nam cố ý gọi điện thoại mật báo với anh xong thì ấn tượng của Hứa Mạch về Lâm Nhất Thiến lại rơi xuống thêm một tầng nữa.

Cũng giống như Lâm Du, dienxdafnleequysdoon Hứa Mạch không hề chặn Lâm Nhất Thiến ở ngoài cửa. Nhưng mà khác với Lâm Du ở chỗ Hứa Mạch không vùi đầu vào công việc mà lại khoanh tay trước ngực chờ Lâm Nhất Thiến đại giá đến chơi.

Không bị Hứa Mạch ngó lơ, trong lòng Lâm Nhất Thiến nhộn nhạo, không nhịn được có chút khẩn trương.

"Nói đi, cô muốn gì? Có vẻ như tác phong không nói vòng vo đã biến thành sách lược của mấy người bọn họ. Hoàn toàn không cần thỏa thuận, Tần Nam là như vậy, Hứa Mạch cũng là như vậy.

"Tôi... Tôi tới nói xin lỗi với anh." Giọng nói run rẩy, đôi môi tái nhợt, Lâm Nhất Thiến thật sự rất để ý cách nhìn của Hứa Mạch.

"Còn gì nữa không?" Không nói thẳng là mình có chấp nhận lời xin lỗi hay không, trong lời nói của Hứa Mạch có hàm ý, tiếp tục hỏi.

"Còn nữa, tôi... Tôi muốn xin anh bỏ qua cho..." Rất khó có thể mở miệng thỉnh cầu, Lâm Nhất Thiến chưa bao giờ cảm thấy khó chịu giống như bây giờ. Cô không muốn trở nên hèn mọn như thế trước mặt Hứa Mạch, ai cũng có thể, duy chỉ có Hứa Mạch là không được.

"Ồ." Chỉ một chữ thật đơn giản, không hề ẩn chứa bất kỳ giọng điệu khinh thường nào, càng không có chút tình cảm nào, Hứa Mạch cứ bình tĩnh nhìn Lâm Nhất Thiến như vậy, không hề đáp lại lời  gì khác.

Lâm Nhất Thiến đau buồn đến mức thiếu chút nữa đã quay đầu đi. Nhưng cơ hội là đáng quý, cô không có cách nào để buông tay. Bàn tay đang siết chặt buông lỏng một chút, Lâm Nhất Thiến hít sâu một hơi, hết sức kiềm chế biểu cảm trên mặt để không lộ vẻ hèn mọn quá nhiều: "Anh có thể nương tay cho tôi hay không?"

"Không thể." Câu trả lời chắc như đinh đóng cột, giọng Hứa Mạch gọn gàng dứt khoát, không hề có chút do dự, "Tôi ghét cô, rất ghét. Còn về nguyên nhân thì không cần tôi nói trong lòng cô cũng biết. Cho nên đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa, tôi không muốn nhìn thấy cô."

"Hứa Mạch!" Nghe thấy Hứa Mạch từ chối không nể mặt, dù cho Lâm Nhất Thiến đã sớm chuẩn bị tâm lý thật tốt cũng vẫn không thể chịu đựng được, "ANh có biết là tôi vẫn luôn yêu..."

"Im miệng!" Hứa Mạch lạnh mặt ngắt lời tỏ tình của Lâm Nhất Thiến, nụ cười trên mặt đã sớm biến mất, chỉ còn lại vẻ vô tình và lạnh lùng, "Không phải ai cũng có tư cách nói ra chữ này. Mà cô, không xứng."

Không xứng? Anh liên tục nói cô không có tư cách yêu anh sao? Ngực như bị một đòn đánh mạnh giáng xuống, sắc mặt Lâm Nhất Thiến trắng bệch ngồi trên xe lăn, đáy mắt ngân ngấn nước.

Sau một phút, cô không muốn đánh mất lòng tự ái cuối cùng còn sót lại của mình, Lâm Nhất Thiến kinh hoảng bối rối chuyển động xe lăn, rời khỏi tầm mắt của Hứa Mạch.

Nhìn Lâm Nhất Thiến rời đi, sắc mặt Hứa Mạch bình tĩnh, cầm điện thoại di động lên nói một chỉ thị cuối cùng: "Thu mua toàn bộ."

Cánh tay đẩy xe lăn vô lực dừng lại, Lâm Nhất Thiến hoàn toàn mất đi ý chí chiến đấu, cả người không còn chút sức lực. Lúc cô dừng lại ở ngoài cửa đã ngoài ý muốn nghe được lời tàn nhẫn của Hứa Mạch. Anh... Đã hận cô thấy xương thật rồi sao?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện