Ngón tay Lăng Lạc An rất điêu luyện, uyển chuyển linh hoạt như rắn, nhưng không thám hiểm vào bên trong, chỉ di chuyển bên ngoài chiếc áo ngủ mỏng.
Nhiệt độ cơ thể tăng dần khiến mùi nước hoa trên người anh trở nên quyến rũ vô cùng, môi anh trượt trên cổ cô, một chút cắn nhẹ, kích thích khiến cô bất giác run rẩy.
Động tĩnh nhỏ ấy tự nhiên không giấu được anh, thân thể anh càng dính chặt lên, ép chặt cô vào lòng, ánh mắt đầy phong tình, còn cả sự ham muốn đang dần dâng trào, "Nguy Nguy, đừng lo lắng, anh chỉ muốn cảm giác có được em, cứ thả lỏng..."
Thả lỏng con khỉ! Tình huống này cô sao có thể thả lỏng được! Chính lúc này, cô lại nghĩ tới Lăng Thái. Nghĩ đến lúc ở bệnh viện, anh thản nhiên nhìn cô, ánh mắt tối sầm cộng thêm ngữ điệu lạnh nhạt nói, "Cô biết rồi?"
Còn cả cảnh tượng mơ hồ buổi tối năm năm trước. Theo cách nói của Trần Úc, người chủ động bắt chuyện là cô, như vậy rốt cuộc là anh đổ trước cô, hay là cô đổ trước anh? ...
Bàn tay trên người bắt đầu cởi cúc áo ngủ của cô, cô nhanh chóng giữ chặt bàn tay đó, "Lăng Lạc An, hôm nay bỏ đi, anh về phòng của mình, có được không?" Không phải cô bảo thủ, mà là chưa tiêu hóa được chuyện kia.
Chú và cháu?... Mỗi lần nghĩ tới quan hệ của hai bọn họ, cô lại cảm thấy khó chịu.
"Sao vậy, không muốn?" Lăng Lạc An nhíu mày, ánh mắt chăm chú nhìn cô thăm dò và suy đoán, ngữ điệu có chút hách dịch, "Chẳng lẽ là chồng sắp cưới, ngay cả chút quyền lợi ấy cũng không được?"…
"Quyền lợi?" Ngữ điệu của anh khiến Nguy Đồng tức giận, "Có chịu cho hay không là do phụ nữ quyết định. Cái chiêu với người phụ nữ khác anh đừng dùng với em!"
"Nói như vậy, em không muốn sao?" Khuôn mặt tuấn tú dần dần tỏa ra một sự ngạo mạn điên cuồng. Ngón tay của anh khẽ vạch lên mặt cô, "Nguy Nguy, em phải suy nghĩ cho thật kỹ. Phải biết rằng, phụ nữ thành phố Z này còn đang xếp hàng đợi lên giường với anh. Em thật sự không muốn thử?" Ngón tay anh lướt xuống cằm, trượt xuống cổ, hướng về phía ngực cô.
Bàn tay nghịch ngợm bị Nguy Đồng không do dự đẩy ra, "Không muốn!" Tự vạch áo cho người xem lưng, thứ cô ghét nhất chính là lịch sử phong lưu trước kia của anh. Đừng bảo hôm nay không chịu, ngày mai, ngày mốt, ngày kia cô cũng không chịu. Anh muốn lên giường với cô? Vậy thì anh cứ chờ đi!
Ngón tay trượt xuống ngực Nguy Đồng cuối cùng cũng dừng lại, anh thu tay về, cúi đầu nhìn cô thật lâu, cuối cùng thấp giọng, "Nguy Nguy, đừng quên, hai chữ này là em nói."
Uy hiếp cô? Cô nheo mắt lại, sau đó cũng cười, "Vâng, em sẽ không quên, anh tốt nhất cũng đừng quên!" Cô kéo cửa ra, "Trở về phòng đi, thiếu gia!"
***
Sáng hôm sau, Nguy Đồng tự mình đi ngâm suối nước nóng.
Trải qua một đêm, sự tức giận trong lòng cũng bớt đi không ít nhưng cô không định chủ động tìm Lăng Lạc An. Hình Phong Phong đã nói, lần cãi nhau đầu tiên giữa nam và nữ, người thỏa hiệp trước sẽ quyết định vị trí sau này.
Anh vốn đã đủ kiêu ngạo rồi, tiếp tục thuận theo anh, e rằng sau này một chút quyền chủ động cô cũng không có. Điều này thật sự trái lại nguyên tắc bướng bỉnh của cô. Thử nghĩ có một ngày, cô cũng giống như mấy cô gái kiều diễm khác,.... mặc gợi cảm khép nép bên cạnh anh, dùng đôi môi đỏ hấp dẫn gọi một tiếng: Lăng thiếu gia!
Cảnh tượng ấy cô nghĩ đã thấy rùng mình, thôi xin miễn!
Chỗ này là suối nước nóng chuyên dùng cho khách quý của khách sạn, mấy hồ vương bích xây giữa rừng đá và trúc, rất yên tĩnh tao nhã, ngoài cô ra hầu như không có ai. Vừa ngâm mình không lâu, liền thấy một bóng dáng quen thuộc đi tới. Anh mặc quần bơi, trên người khoác một chiếc khăn tắm màu trắng. Lần đầu tiên thấy anh để lộ thân hình, Nguy Đồng mới hiểu lý do tại sao anh thích cởi quần áo người khác như vậy.
Thân hình anh quả thật rất đẹp, đường nét cường tráng, không một vết sẹo, màu da cũng rất khỏe mạnh, kết hợp với gương mặt tuấn tú, rất đẹp mắt. Cô đang suy nghĩ Lăng thiếu gia chủ động tìm đến, cô nên nói gì để làm rõ sự việc, kết quả trên con đường nhỏ giữa rừng đá chật hẹp xuất hiện thêm một cô gái trẻ, dung mạo diễm lệ.
Cô gái mặc bikini màu trắng, đầu xuân thời tiết vẫn rất lạnh, nơi đây lại là bên ngoài, nhưng cô không hề khoác thêm khăn tắm. Bước đi nhẹ nhàng đó, thân hình đong đưa đó, giống như đang bước trên bãi biển Hawaii rực rỡ.
"Lạc An!" Cô cười gọi anh một tiếng, "Sao anh lại lấy khăn tắm của em, anh ra đây mà không mang theo, không biết em sẽ lạnh ư?"
Binh! Đầu Nguy Đồng như bị người ta gõ một cái. Tình huống gì đây?
"Nguy Nguy?" Hai người đi đến mép nước, Lăng Lạc An lúc này mới giả bộ vừa nhìn thấy cô, ánh mắt đào hoa hấp háy, "Thì ra em đã đến trước rồi, chẳng trách vừa nãy anh gọi điện không thấy nghe máy."
"Lạc An, giới thiệu một chút đi?" Nguy Đồng còn chưa mở miệng, người đẹp kia đã nói trước.
"Nguy Đồng." Anh lời ít ý nhiều, "Jane Vinis."
Jane Vinis lại cười, ước chừng Lăng Lạc An giới thiệu như vậy khiến cô rất hài lòng, cô gật đầu với Nguy Đồng rồi bước xuống hồ bên cạnh. Lăng Lạc An nói với Nguy Đồng "Anh qua bên đó nói chuyện với cô ấy", rồi cũng bước xuống hồ bên cạnh.
Nguy Đồng không nói gì, ngồi trong làn nước ấm xem hai người đối diện.
Nói chuyện rất vui vẻ, khoảng cách rất gần, thỉnh thoảng lại có vài động tác thân mật như đẩy vai cốc đầu... Khốn nạn, anh định làm gì vậy?
Chẳng lẽ, vì chuyện hôm qua nên anh đang cố ý chọc giận cô?
Lăng Lạc An, anh ấu trĩ như vậy sao?
Hai người nói chuyện chừng mười phút, tuy rằng thân mật, nhưng không thấy có gì quá đáng để cô ra tay hành động. Sau đó Jane Vinis dường như có việc, lấy khăn tắm quấn quanh người vội vàng rời đi. Cô vừa đi, Lăng Lạc An bước vào cái hồ bên này, thấy Nguy Đồng nheo mắt nhìn mình,..qu๖ۣۜY.. sờ lên khuôn mặt đang nóng bừng của cô, "Sao vậy, còn giận chuyện hôm qua? Sẽ không phớt lờ anh như vậy chứ?"
Ngữ khí, thần thái vô cùng bình thường, vẫn là Lăng Lạc An đó, xem ra là cô suy nghĩ nhiều, "Cô gái kia là ai?" Là bạn gái, cũng nên hỏi một tiếng.…
"Một người bạn, vừa hay gặp ở đây." Anh cười, "Nguy Nguy của anh ghen ư?"
"Cút! Em không bao giờ thèm ghen với anh! Anh nhiều hồng nhan tri kỷ như vậy, em mà ghen thì chết đuối mất!"
***
Cho rằng chỉ là ngẫu nhiên, không ngờ những chuyện sau đó còn rất nhiều.
Lăng Lạc An cùng Nguy Đồng ở khách sạn suối nước nóng hai ngày, cô Jane Vinis kia cũng luôn ở đó. Bởi vì Nguy Đồng khác phòng Lăng Lạc An, luôn có tình huống là, cô đi gõ phòng anh nhưng không có ai. Lúc sau gặp anh ở cùng Jane Vinis, anh còn nói không tìm được cô.
Đều do hai người này nửa đêm canh ba khiến cô phải ra ngoài, trên người cô không có gì ngoài chiếc điện thoại, hơn nữa lại hết pin rồi.
Việc này khiến cô thấy có chút không thoải mái, nhưng lại không nói được là không thoải mái ở chỗ nào.
Trưa chủ nhật ba người cùng nhau ăn cơm. Lúc sắp ăn xong, Lăng Lạc An nói Jane Vinis không có xe đến đón, buổi chiều lại cần đến sân bay. Vì sân bay không cùng hướng về thành phố Z, anh bảo Nguy Đồng đợi anh ở khách sạn.
Buổi chiều Nguy Đồng xem tivi trong phòng, điện thoại hết pin lại không biết số của anh, chuyến đi chỉ mất một tiếng mà cô đã đợi ba tiếng rồi vẫn không thấy anh. Đợi đến năm giờ, cô hết kiên nhẫn, thay quần áo, cầm điện thoại đến quầy lễ tân để lại lời nhắn cho anh, bảo lễ tân gọi cho cô một chiếc taxi, tự mình trở về thành phố Z.
Chuyện này khiến Nguy Đồng vô cùng tức giận, cô chửi thầm Lăng Lạc An hàng trăm lần. Đêm đó, cô không sạc điện thoại, ăn cơm tắm rửa rồi đi ngủ.
Ai ngờ hôm sau Lăng Lạc An cũng không chủ động gọi điện cho cô. Sau khi đi làm, Lăng Thái phải dự tiệc nhiều, cô cũng đi cùng, sau đó còn đi công tác cùng anh, cơ bản không về công ty, cũng không gặp mặt Lăng Lạc An.
Đại khái là kế hoạch Nam Uyển khởi động, sếp lớn Lăng vô cùng bận rộn. Sáng nay cô vừa thức dậy, liền nhận được điện thoại của Lục Lộ, bảo cô lập tức chuẩn bị vài bộ quần áo mùa hè, nói phải đi công tác, còn bảo cô rời nhà sớm nửa tiếng, đón sếp rồi đến sân bay luôn.
***
Nghe đến quần áo mùa hè, cô liền nhớ đến Hồng Kông. Nghĩ đến lần này lại là một trận vô gian đạo, nữ thư ký nóng bỏng quyết đấu với bọn đường phố, kết quả nơi đến của bọn họ không phải Hồng Kông mà là Hải Nam.
Lục Lộ không đi cùng, chỉ có hai người họ lên máy bay.
Trong chuyến bay hơn ba giờ đồng hồ, Lăng Thái luôn im lặng đọc sách. Trên máy bay tương đối ấm, anh cởi áo vest, trên người chỉ mặc chiếc sơ mi trắng, nới lỏng hai cúc áo cổ, có thể thấy được da thịt bên trong, trơn bóng trắng nõn như cốt đồ sứ. Nguy Đồng không nhịn được liếc nhìn hai lần, hình như phát hiện anh đeo một sợi dây chuyền bạc bên trong, giấu trong sơ mi, nhìn không rõ lắm.
"Sao, có phát hiện gì mới không?" Người đàn ông không biết đã đóng sách lại từ lúc nào, tựa cười mà như không cười thản nhiên nhìn cô, "Quang cảnh dưới lớp áo này cô chưa nhìn qua sao?"
Nguy Đồng bực tức, lại dùng ngôn ngữ trêu chọc cô... Chẳng qua cô đang ngưỡng mộ làn da của anh thôi.
"Kem đủ ăn không?" Anh đặt cuốn sách xuống, lấy hai chiếc hộp không trên bàn cô, làm bẹp rồi vứt nó vào túi rác, quay đầu lại thấy tóc cô dính một vệt màu trắng. Anh lấy khăn tay, rất tự nhiên giúp cô lau sạch.
"Để tôi tự lau!" Nguy Đồng kháng nghị, đưa tay ra chắn.
"Không sao." Giọng nam cuốn hút theo thân thể tiến lại gần, hơi thở sạch sẽ lan trong không khí, trong cô bất giác có chút bối rối. Đang định chống cự tiếp, động tác của anh bỗng dừng lại.
Cô quay đầu lại thấy hành động vén tóc cô của anh, ánh mắt tập trung ở phía sau gáy.
Trên làn da màu nâu nhạt, có một dấu đỏ sắp tan mất.
Anh đương nhiên biết đấy là cái gì, cũng biết là ai làm. Mặt cô ngơ ngác nhìn anh, xem ra hoàn toàn không biết gì.
Đôi mắt đẹp hiện lên sắc lạnh nhạt, anh buông tay ra, không nói gì ngồi trở lại, suốt cả chuyến bay không nói một lời.…
***
Nhìn biển số xe có thể biết, người ra sân bay đón thân thế không hề nhỏ, đủ để thấy quan hệ của Lăng Thái rộng cỡ nào. Tới Hải Nam vừa qua buổi trưa, một đoàn người chiêu đãi ăn một bữa hải sản phong phú, liền đặt phòng bảo họ nghỉ ngơi, nhân tiện mời đến dự bữa tiệc buổi tối.
Buổi tối có thêm nhiều lãnh đạo phía đối phương, địa điểm dùng bữa cũng nâng thêm một bậc.
Đối phương thích uống rượu, cầm hai chai Mao Đài bắt Lăng Thái uống một ly.
Nguy Đồng biết anh đi xã giao trong thành phố Z xưa nay không uống rượu, khi đối phương yêu cầu cũng đều là Lục Lộ xử lý. Lần này Lục Lộ không ở đây, cô nghĩ thầm trọng trách này chắc cô phải gánh. Lúc cô giơ tay định lấy ly rượu thì bị người bên cạnh ngăn lại.
Anh nắm tay cô để lại về bàn, đồng thời cầm ly rượu, một hơi uống cạn.
Lãnh đạo cực kỳ vui mừng, người bên cạnh thuận thế lại rót đầy một ly. Lăng Thái cười, lại một hơi uống cạn.
Như vậy, trong một bữa ăn, anh trước sau uống hết ba bốn chai rượu nhưng sắc mặt không hề thay đổi. Cô thầm khâm phục tửu lượng của anh, kết quả khi bữa tiệc kết thúc, còn chưa tới khách sạn anh đã lăn ra ngủ trên xe.
Người ta thường nói, từ cách uống rượu có thể thấy được nhân phẩm, Lăng Thái uống say thật yên lặng, ánh mắt lạnh lùng ngày thường sau khi nhắm lại, cả khuôn mặt tỏa ra vẻ thanh tú dịu dàng. Chiếc xe hơi rung lắc, thân thể của anh dao động, đầu nhẹ nhàng dựa vào vai Nguy Đồng.
Cô nghiêng đầu, chỉ nhìn thấy chiếc mũi cao thẳng và hàng mi dày của anh. Sức nặng trên vai khiến cô có hơi khó chịu, vừa định cẩn thận đẩy ra, chiếc điện thoại trong tay rung lên.
Cô vui vẻ, tưởng là Lăng Lạc An, kết quả là Hình Phong Phong gọi điện tới, tìm cô cuối tuần uống trà. Cô không có tâm trạng, nói vài câu rồi cúp máy.
Vì bận công việc, điện thoại thường xuyên rung. Cả ngày trời, không có một cuộc gọi nhỡ hay tin nhắn nào.
Tên Lăng Lạc An kia thật sự không gọi cho cô! Thật đáng ghét!
Xe chạy dọc theo bờ biển, một bên là khách sạn đèn đuốc sáng rực và những quán ăn đêm, một bên là biển lớn thâm tịch. Nguy Đồng suy nghĩ hồi lâu, rốt cuộc không nhịn được nữa, trực tiếp gọi điện cho Lăng Lạc An.
Một lát sau, có tiếng bắt máy, bên đó truyền đến giọng nữ giới. Đầu dây bên kia thật yên lặng, không giống như ở bên ngoài. Cô gái giọng nói dễ thương, hỏi cô tìm ai? Sau đó nói cho cô biết Lăng thiếu gia đang tắm, cô sẽ báo cho anh ấy có người gọi tới.
Cô gái kia nói xong liền cúp máy, thái độ như nắm được phần thắng. Nguy Đồng cúp máy trong trạng thái vô cùng bực tức.
Ném mạnh điện thoại xuống dưới chân, vừa quay đầu lại, Nguy Đồng phát hiện Lăng Thái đã tỉnh, trong xe yên lặng như vậy, lời của cô gái kia anh không có lý nào lại không nghe thấy. Anh ngồi thẳng người,..d☺n.. ánh mắt lạnh nhạt dừng lại trên người cô một lúc, sau đó nhặt điện thoại lên, để vào tay cô.
Thấy Lăng Thái không nói gì, Nguy Đồng không nhịn được nữa nói, "Lăng tổng, anh có lời gì cứ nói đi!"
Anh hơi nheo mắt, ánh mắt nhìn cô suy đoán, khóe môi khẽ cong, "Bảo tôi nói, nói cái gì? Không phải cô tự chọn sao? Người luôn bảo vệ từng câu từng chữ cho cậu ta trước mắt tôi chính là cô. Cô nói đi, là chuyện của hai người, cô muốn đính hôn."
"Cho nên bây giờ anh vui sướng khi người khác gặp họa?" Cô biết rõ mình đang giận cá chém thớt, song cô không nhịn được...
"Vốn là chuyện trong dự liệu." Anh dựa vào lưng ghế vươn đôi chân dài, ngón tay đặt lên đầu gối "Không có gì bất ngờ, cho nên cũng không có gì để nói."
"Anh nói thật thoải mái!"
"Nguy Đồng." Anh đột nhiên gọi cả họ tên cô, khiến cô giật mình. Trong trí nhớ, đây là lần đầu tiên Lăng Thái gọi thẳng tên cô. Anh xưa nay là lãnh đạo cấp cao nhất, đa phần đều đối thoại trực tiếp, tên người khác với anh chẳng có tác dụng gì.
Đôi mắt đen láy được ánh nắng từ ngoài xe chiếu vào càng trở nên tối hơn, anh nghiêng người, đỡ lấy mặt cô, không nói lời nào hôn cô. Nguy Đồng kinh hãi mở to mắt, khi cảm thấy đầu lưỡi mềm mại đầy mùi rượu của đối phương chạm vào đầu lưỡi mình mới vội vàng đẩy ra, "Lăng Thái!"
Anh vẫn nghiêng người, nhưng không có ý tiếp tục, đầu ngón tay hơi lạnh lướt qua đôi môi ẩm ướt của cô, cảm giác được hơi thở của mình trên đó, môi lại hơi mấp máy.
Trong chiếc xe tối tăm, anh nhìn khuôn mặt cứng đờ của cô, thản nhiên nói, "Như thế... Cho dù tối nay cậu ta ở đâu làm gì với ai, em cũng không bị thiệt."
Nhiệt độ cơ thể tăng dần khiến mùi nước hoa trên người anh trở nên quyến rũ vô cùng, môi anh trượt trên cổ cô, một chút cắn nhẹ, kích thích khiến cô bất giác run rẩy.
Động tĩnh nhỏ ấy tự nhiên không giấu được anh, thân thể anh càng dính chặt lên, ép chặt cô vào lòng, ánh mắt đầy phong tình, còn cả sự ham muốn đang dần dâng trào, "Nguy Nguy, đừng lo lắng, anh chỉ muốn cảm giác có được em, cứ thả lỏng..."
Thả lỏng con khỉ! Tình huống này cô sao có thể thả lỏng được! Chính lúc này, cô lại nghĩ tới Lăng Thái. Nghĩ đến lúc ở bệnh viện, anh thản nhiên nhìn cô, ánh mắt tối sầm cộng thêm ngữ điệu lạnh nhạt nói, "Cô biết rồi?"
Còn cả cảnh tượng mơ hồ buổi tối năm năm trước. Theo cách nói của Trần Úc, người chủ động bắt chuyện là cô, như vậy rốt cuộc là anh đổ trước cô, hay là cô đổ trước anh? ...
Bàn tay trên người bắt đầu cởi cúc áo ngủ của cô, cô nhanh chóng giữ chặt bàn tay đó, "Lăng Lạc An, hôm nay bỏ đi, anh về phòng của mình, có được không?" Không phải cô bảo thủ, mà là chưa tiêu hóa được chuyện kia.
Chú và cháu?... Mỗi lần nghĩ tới quan hệ của hai bọn họ, cô lại cảm thấy khó chịu.
"Sao vậy, không muốn?" Lăng Lạc An nhíu mày, ánh mắt chăm chú nhìn cô thăm dò và suy đoán, ngữ điệu có chút hách dịch, "Chẳng lẽ là chồng sắp cưới, ngay cả chút quyền lợi ấy cũng không được?"…
"Quyền lợi?" Ngữ điệu của anh khiến Nguy Đồng tức giận, "Có chịu cho hay không là do phụ nữ quyết định. Cái chiêu với người phụ nữ khác anh đừng dùng với em!"
"Nói như vậy, em không muốn sao?" Khuôn mặt tuấn tú dần dần tỏa ra một sự ngạo mạn điên cuồng. Ngón tay của anh khẽ vạch lên mặt cô, "Nguy Nguy, em phải suy nghĩ cho thật kỹ. Phải biết rằng, phụ nữ thành phố Z này còn đang xếp hàng đợi lên giường với anh. Em thật sự không muốn thử?" Ngón tay anh lướt xuống cằm, trượt xuống cổ, hướng về phía ngực cô.
Bàn tay nghịch ngợm bị Nguy Đồng không do dự đẩy ra, "Không muốn!" Tự vạch áo cho người xem lưng, thứ cô ghét nhất chính là lịch sử phong lưu trước kia của anh. Đừng bảo hôm nay không chịu, ngày mai, ngày mốt, ngày kia cô cũng không chịu. Anh muốn lên giường với cô? Vậy thì anh cứ chờ đi!
Ngón tay trượt xuống ngực Nguy Đồng cuối cùng cũng dừng lại, anh thu tay về, cúi đầu nhìn cô thật lâu, cuối cùng thấp giọng, "Nguy Nguy, đừng quên, hai chữ này là em nói."
Uy hiếp cô? Cô nheo mắt lại, sau đó cũng cười, "Vâng, em sẽ không quên, anh tốt nhất cũng đừng quên!" Cô kéo cửa ra, "Trở về phòng đi, thiếu gia!"
***
Sáng hôm sau, Nguy Đồng tự mình đi ngâm suối nước nóng.
Trải qua một đêm, sự tức giận trong lòng cũng bớt đi không ít nhưng cô không định chủ động tìm Lăng Lạc An. Hình Phong Phong đã nói, lần cãi nhau đầu tiên giữa nam và nữ, người thỏa hiệp trước sẽ quyết định vị trí sau này.
Anh vốn đã đủ kiêu ngạo rồi, tiếp tục thuận theo anh, e rằng sau này một chút quyền chủ động cô cũng không có. Điều này thật sự trái lại nguyên tắc bướng bỉnh của cô. Thử nghĩ có một ngày, cô cũng giống như mấy cô gái kiều diễm khác,.... mặc gợi cảm khép nép bên cạnh anh, dùng đôi môi đỏ hấp dẫn gọi một tiếng: Lăng thiếu gia!
Cảnh tượng ấy cô nghĩ đã thấy rùng mình, thôi xin miễn!
Chỗ này là suối nước nóng chuyên dùng cho khách quý của khách sạn, mấy hồ vương bích xây giữa rừng đá và trúc, rất yên tĩnh tao nhã, ngoài cô ra hầu như không có ai. Vừa ngâm mình không lâu, liền thấy một bóng dáng quen thuộc đi tới. Anh mặc quần bơi, trên người khoác một chiếc khăn tắm màu trắng. Lần đầu tiên thấy anh để lộ thân hình, Nguy Đồng mới hiểu lý do tại sao anh thích cởi quần áo người khác như vậy.
Thân hình anh quả thật rất đẹp, đường nét cường tráng, không một vết sẹo, màu da cũng rất khỏe mạnh, kết hợp với gương mặt tuấn tú, rất đẹp mắt. Cô đang suy nghĩ Lăng thiếu gia chủ động tìm đến, cô nên nói gì để làm rõ sự việc, kết quả trên con đường nhỏ giữa rừng đá chật hẹp xuất hiện thêm một cô gái trẻ, dung mạo diễm lệ.
Cô gái mặc bikini màu trắng, đầu xuân thời tiết vẫn rất lạnh, nơi đây lại là bên ngoài, nhưng cô không hề khoác thêm khăn tắm. Bước đi nhẹ nhàng đó, thân hình đong đưa đó, giống như đang bước trên bãi biển Hawaii rực rỡ.
"Lạc An!" Cô cười gọi anh một tiếng, "Sao anh lại lấy khăn tắm của em, anh ra đây mà không mang theo, không biết em sẽ lạnh ư?"
Binh! Đầu Nguy Đồng như bị người ta gõ một cái. Tình huống gì đây?
"Nguy Nguy?" Hai người đi đến mép nước, Lăng Lạc An lúc này mới giả bộ vừa nhìn thấy cô, ánh mắt đào hoa hấp háy, "Thì ra em đã đến trước rồi, chẳng trách vừa nãy anh gọi điện không thấy nghe máy."
"Lạc An, giới thiệu một chút đi?" Nguy Đồng còn chưa mở miệng, người đẹp kia đã nói trước.
"Nguy Đồng." Anh lời ít ý nhiều, "Jane Vinis."
Jane Vinis lại cười, ước chừng Lăng Lạc An giới thiệu như vậy khiến cô rất hài lòng, cô gật đầu với Nguy Đồng rồi bước xuống hồ bên cạnh. Lăng Lạc An nói với Nguy Đồng "Anh qua bên đó nói chuyện với cô ấy", rồi cũng bước xuống hồ bên cạnh.
Nguy Đồng không nói gì, ngồi trong làn nước ấm xem hai người đối diện.
Nói chuyện rất vui vẻ, khoảng cách rất gần, thỉnh thoảng lại có vài động tác thân mật như đẩy vai cốc đầu... Khốn nạn, anh định làm gì vậy?
Chẳng lẽ, vì chuyện hôm qua nên anh đang cố ý chọc giận cô?
Lăng Lạc An, anh ấu trĩ như vậy sao?
Hai người nói chuyện chừng mười phút, tuy rằng thân mật, nhưng không thấy có gì quá đáng để cô ra tay hành động. Sau đó Jane Vinis dường như có việc, lấy khăn tắm quấn quanh người vội vàng rời đi. Cô vừa đi, Lăng Lạc An bước vào cái hồ bên này, thấy Nguy Đồng nheo mắt nhìn mình,..qu๖ۣۜY.. sờ lên khuôn mặt đang nóng bừng của cô, "Sao vậy, còn giận chuyện hôm qua? Sẽ không phớt lờ anh như vậy chứ?"
Ngữ khí, thần thái vô cùng bình thường, vẫn là Lăng Lạc An đó, xem ra là cô suy nghĩ nhiều, "Cô gái kia là ai?" Là bạn gái, cũng nên hỏi một tiếng.…
"Một người bạn, vừa hay gặp ở đây." Anh cười, "Nguy Nguy của anh ghen ư?"
"Cút! Em không bao giờ thèm ghen với anh! Anh nhiều hồng nhan tri kỷ như vậy, em mà ghen thì chết đuối mất!"
***
Cho rằng chỉ là ngẫu nhiên, không ngờ những chuyện sau đó còn rất nhiều.
Lăng Lạc An cùng Nguy Đồng ở khách sạn suối nước nóng hai ngày, cô Jane Vinis kia cũng luôn ở đó. Bởi vì Nguy Đồng khác phòng Lăng Lạc An, luôn có tình huống là, cô đi gõ phòng anh nhưng không có ai. Lúc sau gặp anh ở cùng Jane Vinis, anh còn nói không tìm được cô.
Đều do hai người này nửa đêm canh ba khiến cô phải ra ngoài, trên người cô không có gì ngoài chiếc điện thoại, hơn nữa lại hết pin rồi.
Việc này khiến cô thấy có chút không thoải mái, nhưng lại không nói được là không thoải mái ở chỗ nào.
Trưa chủ nhật ba người cùng nhau ăn cơm. Lúc sắp ăn xong, Lăng Lạc An nói Jane Vinis không có xe đến đón, buổi chiều lại cần đến sân bay. Vì sân bay không cùng hướng về thành phố Z, anh bảo Nguy Đồng đợi anh ở khách sạn.
Buổi chiều Nguy Đồng xem tivi trong phòng, điện thoại hết pin lại không biết số của anh, chuyến đi chỉ mất một tiếng mà cô đã đợi ba tiếng rồi vẫn không thấy anh. Đợi đến năm giờ, cô hết kiên nhẫn, thay quần áo, cầm điện thoại đến quầy lễ tân để lại lời nhắn cho anh, bảo lễ tân gọi cho cô một chiếc taxi, tự mình trở về thành phố Z.
Chuyện này khiến Nguy Đồng vô cùng tức giận, cô chửi thầm Lăng Lạc An hàng trăm lần. Đêm đó, cô không sạc điện thoại, ăn cơm tắm rửa rồi đi ngủ.
Ai ngờ hôm sau Lăng Lạc An cũng không chủ động gọi điện cho cô. Sau khi đi làm, Lăng Thái phải dự tiệc nhiều, cô cũng đi cùng, sau đó còn đi công tác cùng anh, cơ bản không về công ty, cũng không gặp mặt Lăng Lạc An.
Đại khái là kế hoạch Nam Uyển khởi động, sếp lớn Lăng vô cùng bận rộn. Sáng nay cô vừa thức dậy, liền nhận được điện thoại của Lục Lộ, bảo cô lập tức chuẩn bị vài bộ quần áo mùa hè, nói phải đi công tác, còn bảo cô rời nhà sớm nửa tiếng, đón sếp rồi đến sân bay luôn.
***
Nghe đến quần áo mùa hè, cô liền nhớ đến Hồng Kông. Nghĩ đến lần này lại là một trận vô gian đạo, nữ thư ký nóng bỏng quyết đấu với bọn đường phố, kết quả nơi đến của bọn họ không phải Hồng Kông mà là Hải Nam.
Lục Lộ không đi cùng, chỉ có hai người họ lên máy bay.
Trong chuyến bay hơn ba giờ đồng hồ, Lăng Thái luôn im lặng đọc sách. Trên máy bay tương đối ấm, anh cởi áo vest, trên người chỉ mặc chiếc sơ mi trắng, nới lỏng hai cúc áo cổ, có thể thấy được da thịt bên trong, trơn bóng trắng nõn như cốt đồ sứ. Nguy Đồng không nhịn được liếc nhìn hai lần, hình như phát hiện anh đeo một sợi dây chuyền bạc bên trong, giấu trong sơ mi, nhìn không rõ lắm.
"Sao, có phát hiện gì mới không?" Người đàn ông không biết đã đóng sách lại từ lúc nào, tựa cười mà như không cười thản nhiên nhìn cô, "Quang cảnh dưới lớp áo này cô chưa nhìn qua sao?"
Nguy Đồng bực tức, lại dùng ngôn ngữ trêu chọc cô... Chẳng qua cô đang ngưỡng mộ làn da của anh thôi.
"Kem đủ ăn không?" Anh đặt cuốn sách xuống, lấy hai chiếc hộp không trên bàn cô, làm bẹp rồi vứt nó vào túi rác, quay đầu lại thấy tóc cô dính một vệt màu trắng. Anh lấy khăn tay, rất tự nhiên giúp cô lau sạch.
"Để tôi tự lau!" Nguy Đồng kháng nghị, đưa tay ra chắn.
"Không sao." Giọng nam cuốn hút theo thân thể tiến lại gần, hơi thở sạch sẽ lan trong không khí, trong cô bất giác có chút bối rối. Đang định chống cự tiếp, động tác của anh bỗng dừng lại.
Cô quay đầu lại thấy hành động vén tóc cô của anh, ánh mắt tập trung ở phía sau gáy.
Trên làn da màu nâu nhạt, có một dấu đỏ sắp tan mất.
Anh đương nhiên biết đấy là cái gì, cũng biết là ai làm. Mặt cô ngơ ngác nhìn anh, xem ra hoàn toàn không biết gì.
Đôi mắt đẹp hiện lên sắc lạnh nhạt, anh buông tay ra, không nói gì ngồi trở lại, suốt cả chuyến bay không nói một lời.…
***
Nhìn biển số xe có thể biết, người ra sân bay đón thân thế không hề nhỏ, đủ để thấy quan hệ của Lăng Thái rộng cỡ nào. Tới Hải Nam vừa qua buổi trưa, một đoàn người chiêu đãi ăn một bữa hải sản phong phú, liền đặt phòng bảo họ nghỉ ngơi, nhân tiện mời đến dự bữa tiệc buổi tối.
Buổi tối có thêm nhiều lãnh đạo phía đối phương, địa điểm dùng bữa cũng nâng thêm một bậc.
Đối phương thích uống rượu, cầm hai chai Mao Đài bắt Lăng Thái uống một ly.
Nguy Đồng biết anh đi xã giao trong thành phố Z xưa nay không uống rượu, khi đối phương yêu cầu cũng đều là Lục Lộ xử lý. Lần này Lục Lộ không ở đây, cô nghĩ thầm trọng trách này chắc cô phải gánh. Lúc cô giơ tay định lấy ly rượu thì bị người bên cạnh ngăn lại.
Anh nắm tay cô để lại về bàn, đồng thời cầm ly rượu, một hơi uống cạn.
Lãnh đạo cực kỳ vui mừng, người bên cạnh thuận thế lại rót đầy một ly. Lăng Thái cười, lại một hơi uống cạn.
Như vậy, trong một bữa ăn, anh trước sau uống hết ba bốn chai rượu nhưng sắc mặt không hề thay đổi. Cô thầm khâm phục tửu lượng của anh, kết quả khi bữa tiệc kết thúc, còn chưa tới khách sạn anh đã lăn ra ngủ trên xe.
Người ta thường nói, từ cách uống rượu có thể thấy được nhân phẩm, Lăng Thái uống say thật yên lặng, ánh mắt lạnh lùng ngày thường sau khi nhắm lại, cả khuôn mặt tỏa ra vẻ thanh tú dịu dàng. Chiếc xe hơi rung lắc, thân thể của anh dao động, đầu nhẹ nhàng dựa vào vai Nguy Đồng.
Cô nghiêng đầu, chỉ nhìn thấy chiếc mũi cao thẳng và hàng mi dày của anh. Sức nặng trên vai khiến cô có hơi khó chịu, vừa định cẩn thận đẩy ra, chiếc điện thoại trong tay rung lên.
Cô vui vẻ, tưởng là Lăng Lạc An, kết quả là Hình Phong Phong gọi điện tới, tìm cô cuối tuần uống trà. Cô không có tâm trạng, nói vài câu rồi cúp máy.
Vì bận công việc, điện thoại thường xuyên rung. Cả ngày trời, không có một cuộc gọi nhỡ hay tin nhắn nào.
Tên Lăng Lạc An kia thật sự không gọi cho cô! Thật đáng ghét!
Xe chạy dọc theo bờ biển, một bên là khách sạn đèn đuốc sáng rực và những quán ăn đêm, một bên là biển lớn thâm tịch. Nguy Đồng suy nghĩ hồi lâu, rốt cuộc không nhịn được nữa, trực tiếp gọi điện cho Lăng Lạc An.
Một lát sau, có tiếng bắt máy, bên đó truyền đến giọng nữ giới. Đầu dây bên kia thật yên lặng, không giống như ở bên ngoài. Cô gái giọng nói dễ thương, hỏi cô tìm ai? Sau đó nói cho cô biết Lăng thiếu gia đang tắm, cô sẽ báo cho anh ấy có người gọi tới.
Cô gái kia nói xong liền cúp máy, thái độ như nắm được phần thắng. Nguy Đồng cúp máy trong trạng thái vô cùng bực tức.
Ném mạnh điện thoại xuống dưới chân, vừa quay đầu lại, Nguy Đồng phát hiện Lăng Thái đã tỉnh, trong xe yên lặng như vậy, lời của cô gái kia anh không có lý nào lại không nghe thấy. Anh ngồi thẳng người,..d☺n.. ánh mắt lạnh nhạt dừng lại trên người cô một lúc, sau đó nhặt điện thoại lên, để vào tay cô.
Thấy Lăng Thái không nói gì, Nguy Đồng không nhịn được nữa nói, "Lăng tổng, anh có lời gì cứ nói đi!"
Anh hơi nheo mắt, ánh mắt nhìn cô suy đoán, khóe môi khẽ cong, "Bảo tôi nói, nói cái gì? Không phải cô tự chọn sao? Người luôn bảo vệ từng câu từng chữ cho cậu ta trước mắt tôi chính là cô. Cô nói đi, là chuyện của hai người, cô muốn đính hôn."
"Cho nên bây giờ anh vui sướng khi người khác gặp họa?" Cô biết rõ mình đang giận cá chém thớt, song cô không nhịn được...
"Vốn là chuyện trong dự liệu." Anh dựa vào lưng ghế vươn đôi chân dài, ngón tay đặt lên đầu gối "Không có gì bất ngờ, cho nên cũng không có gì để nói."
"Anh nói thật thoải mái!"
"Nguy Đồng." Anh đột nhiên gọi cả họ tên cô, khiến cô giật mình. Trong trí nhớ, đây là lần đầu tiên Lăng Thái gọi thẳng tên cô. Anh xưa nay là lãnh đạo cấp cao nhất, đa phần đều đối thoại trực tiếp, tên người khác với anh chẳng có tác dụng gì.
Đôi mắt đen láy được ánh nắng từ ngoài xe chiếu vào càng trở nên tối hơn, anh nghiêng người, đỡ lấy mặt cô, không nói lời nào hôn cô. Nguy Đồng kinh hãi mở to mắt, khi cảm thấy đầu lưỡi mềm mại đầy mùi rượu của đối phương chạm vào đầu lưỡi mình mới vội vàng đẩy ra, "Lăng Thái!"
Anh vẫn nghiêng người, nhưng không có ý tiếp tục, đầu ngón tay hơi lạnh lướt qua đôi môi ẩm ướt của cô, cảm giác được hơi thở của mình trên đó, môi lại hơi mấp máy.
Trong chiếc xe tối tăm, anh nhìn khuôn mặt cứng đờ của cô, thản nhiên nói, "Như thế... Cho dù tối nay cậu ta ở đâu làm gì với ai, em cũng không bị thiệt."
Danh sách chương