Lương Diệp chầm chậm híp mắt, ngẩng đầu và vùi mặt lên bụng anh.

Vương Điền thong thả nắn bóp tai hắn: "Đừng giả vờ. Ta xem xong rồi, mai ngươi hãy xem tiếp."

Nghe vậy, Lương Diệp vòng tay ôm lấy eo anh, Vương Điền cười nói: "Ta sẽ không đi."

Dứt lời, cơ thể anh bỗng bay lên. Vương Điền chưa kịp hồi hồn đã bị Lương Diệp vác trên vai. Anh bực bội vỗ eo lưng hắn: "Thả ta xuống."

Lương Diệp cố tình chơi xấu, ước lượng cân nặng của anh: "Cái ghế kia cộm quá, trẫm mãi chẳng ngủ say nổi."

Vương Điền vỗ mông hắn, máu dồn lên não. Anh nghe được lời mình thốt ra bắt đầu lệch lạc: "Còn không thả xuống nữa là ta nôn luôn đấy."

Lương Diệp nghe vậy thì túm eo Vương Điền rồi nhấc anh lên một cách dễ dàng. Hắn ngoắc lấy khoeo chân anh, chuyển thành tư thế bế ngang tiêu chuẩn, nhướng mày nhận xét: "Gầy hơn xíu."

"Ngươi nhịn chút đi." Mặc dù năng lực bình phục của Lương Diệp khiếp người là vậy... nhưng Vương Điền cứ cảm giác hắn bị thương chưa khỏi hẳn. Vóc dáng của bọn họ đều cao ráo, số cân không hề nhỏ. Vương Điền tự nhận mình khó mà bế hắn lên nhẹ nhàng vậy, càng thêm tin tưởng chỗ vết thương của hắn đang đau: "Buông."

Lương Diệp kiên quyết không buông, giữ nguyên tư thế này, cúi đầu hôn anh: "Đã lén nhìn trẫm rồi lại khinh nhờn trẫm, Vương Điền à, ngươi không những bỉ ổi mà còn vô liêm sỉ nữa."

Vương Điền bị làn tóc rủ xuống của hắn cọ cho ngứa ngáy. Anh choàng tay qua cổ Lương Diệp, hôn một phát thật mạnh, chợt nảy sinh ý tưởng: "Để ta thử xem bế nổi ngươi không nhé."

Lương Diệp đang ôm anh, nghe thế thì thoáng sửng sốt, bỗng cười nhạo thành tiếng: "Chỉ bằng ngươi? Cẩn thận kẻo gãy tay đấy."

Vương Điền "Chậc" một tiếng: "Vậy nếu bế được ngươi thì sao?"

"Thì trẫm lại cho ngươi hôn một lát." Lương Diệp đắc chí đáp.

"Cái đồ thối tha chẳng biết xấu hổ." Vương Điền cười thoát khỏi vòng ôm của Lương Diệp, đứng xuống đất, khua tay múa chân áng chừng chiều cao của hắn, sau đó vỗ mông hắn và xoa bóp cánh tay hắn. Quan sát kỹ lưỡng hồi lâu, anh gật gù: "Ồ."

Lương Diệp lười biếng mặc cho anh thích làm gì thì làm, dường như chắc mẩm anh sẽ không bế nổi. Vương Điền lại không nghĩ vậy. Cả cân nặng lẫn chiều cao của họ đều sàn sàn nhau, bế một người lên vẫn được chứ... Hửm? Vương Điền luồn một tay qua khoeo chân Lương Diệp, hắn lại chẳng mảy may nhúc nhích. Vương Điền không tin sự lạ, tốn thêm chút sức nữa mà đến vạt áo của Lương Diệp cũng chưa hề rung rinh. Bấy giờ, anh mới sực ngộ ra: "Dù gì ngươi cũng là một Hoàng đế, sao lại chơi mánh lới trắng trợn thế?"

Lương Diệp tỏ vẻ 'Ta chẳng hiểu ngươi nói gì', chép miệng vài tiếng, lắc đầu: "Ngươi không 'được' rồi."

Vương Điền lập tức mò bắt lấy thứ nào đó. Lương Diệp sợ hết hồn, nội lực bất ngờ bay biến. Giây tiếp theo, hắn đã bị người ta nhanh tay bế ngang lên. Có lẽ xưa nay chưa từng được người ta bế kiểu này nên cánh tay hắn cứng đờ giữa không trung, năm ngón tay xòe thành hình móng vuốt, vô thức siết lấy chỗ mạch máu tại cổ Vương Điền, nhìn như sẽ bóp chết anh bất cứ lúc nào.

"... Ngươi nhất thiết phải đến mức này sao?" Vương Điền hơi khó chịu nghiêng đầu.

Lương Diệp chậm chạp thu hồi móng vuốt, gác cánh tay lên vai anh, trải nghiệm góc nhìn mới lạ một lát, tiếp đó hài lòng nói: "Cũng không tệ, bế trẫm tới chỗ bể tắm đi."

Vương Điền bế hắn đi thêm vài bước rồi ném đối phương lên giường. Lương Diệp vòng tay qua cổ anh, chân kẹp chặt cánh tay anh không chịu buông. Vương Điền bị buộc phải khom lưng, lườm hắn: "Ngươi nặng cỡ nào chứ? Bế qua gãy tay thật đấy."

"Trẫm đã nói ngươi không 'được' rồi mà." Lương Diệp vờ vịt thở dài, kéo theo anh lăn lên giường. Vương Điền chưa kịp cởi cả giày, nổi giận mắng thẳng: "Ngươi bị thần kinh à Lương Diệp?!"

Lương Diệp cười rạng rỡ, toan cởi đai lưng anh. Vương Điền cảnh giác giữ lấy cánh tay hắn: "Không được thèm muốn quá độ."

Lương Diệp vừa kiêu ngạo, vừa đắc chí nói: "Trẫm siêu khỏe, với ngươi là quá độ còn với trẫm chỉ là món khai vị thôi, dù gì thận ngươi cũng... Ưm."

Vương Điền bịt cái miệng hư hỏng của hắn bằng một bàn tay, nhìn xuống từ trên cao: "Tin đồn chính do loại nhà ngươi tạo ra bằng cách này đó."

Lương Diệp nằm ngửa trên giường, từ khóe mắt đến chân mày đều nhuốm nét cười vui thích, đôi mắt ấy trong trẻo chân chất, không chứa đựng bất kỳ vẻ cợt nhả nào. Vương Điền ngắm hắn vừa chăm chú, vừa say mê hồi lâu, đoạn túm chăn bọc hắn lại, nhắm mắt hít sâu một hơi, che chắn toàn bộ những thứ rác rưởi máu me và bạo lực ngập tràn trong tâm trí nhưng chẳng thể nói ra.

Vương Điền à, mày cứ như thằng súc vật thế, làm người đi.

Có lẽ bởi anh đã đồng ý sẽ làm Hoàng hậu nên đêm nay Lương Diệp vui cực kỳ, giữa đêm còn khăng khăng kéo anh đi xem kho riêng của mình.

Tuy Vương Điền dễ mất kiểm soát nhưng anh cũng không thích việc nửa đêm nửa hôm ra ngoài đày giá rét. Tiếc rằng thằng oắt này nghĩ là làm luôn, một khi đã nổi hứng thì ý kiến của anh vô hiệu. Sau khi khoác cho anh một chiếc áo choàng, hắn cứ thế kéo anh nhảy ra khỏi cửa sổ, phi lên nóc nhà.

Trong miệng đầy ắp lời tục tĩu nhưng không có chỗ phun ra, anh đành phải sờ miết eo thằng oắt này thật mạnh vài lượt để giải tỏa. Bàn tay lạnh cóng của anh khiến Lương Diệp bị rét đến khẽ run, suýt nữa túm theo anh ngã lộn cổ từ trên bờ tường xuống.

"Ngươi có 'được' không đấy?" Vương Điền chép miệng vài tiếng.

Vừa dứt lời, anh đã bị gió lạnh phả đầy mặt, toàn thân sắp đông đá. Khi đáp đất, Lương Diệp nhướng mày khoe khoang với anh.

Vương Điền vuốt khuôn mặt tê liệt của mình, nhấc chân sút thẳng vào người hắn. Lương Diệp nhanh nhẹn tránh đi, cất tiếng cười to, muốn ngứa đòn bao nhiêu thì ngứa đòn bấy nhiêu. Vương Điền bực bội nhặt một cành cây vụt hắn, chẳng hề lo ngại về khung cảnh tiêu điều và u ám xung quanh... Dù sao với tiếng cười kiêu ngạo này của Lương Diệp, ma quỷ nghe cũng phải né xa chín mươi dặm.

Hai người nô đùa một lúc lâu. Cuối cùng, Lương Diệp cố tình ăn vài roi của Vương Điền, người ta mới tạm coi như nguôi giận. Hắn lau mồ hôi trên trán Vương Điền, nhấc mũ áo choàng trùm lên đầu anh, chỉ có nửa chiếc cằm và đôi môi đẹp lộ ra giữa vòng lông nhung trắng mềm mịn. Lương Diệp vỗ về mái đầu anh: "Coi chừng toát mồ hôi, cảm lạnh."

Vương Điền bị hắn vỗ đến hơi váng đầu: "Ngươi đóng cọc gỗ đấy à?"

Lương Diệp xấu xa luồn tay vào y phục anh. Vương Điền bị lạnh đến giãy nảy: "Lương Diệp!"

Lương Diệp cười sang sảng, tiếp theo ngoan ngoãn đứng yên ăn vài cú đấm, che cánh tay xuýt xoa một tiếng: "Đánh thật luôn hả?"

"Đáng đời." Vương Điền vờ chực đấm hắn tiếp. Lương Diệp chột dạ, điệu bộ muốn ngăn cản, kết quả Vương Điền nắm lấy cánh tay hắn nhẹ nhàng xoa vài lượt. Đôi mắt Lương Diệp lập tức hơi sáng lên. Hắn nghiêng đầu, yếu ớt tựa vào vai Vương Điền: "Shh... ở đây cũng đau... Đây... Đây nữa."

Vương Điền xoa qua loa từng chỗ cho hắn, âu sầu nói: "Bệ hạ à, còn chơi nữa là trời sáng mất."

Lương Diệp vui mừng khấp khởi đáp: "Vậy chúng ta khỏi ngủ."

"..." Vương Điền kéo hắn tiến về trước: "Ngươi không ngủ nhưng ta cần giấc ngủ, xem nhanh nào."

Cửa sau bám kín bụi được mở ra, cánh cửa cũ nát bị gió lùa chuyển động tạo ra tiếng 'kẽo kẹt' đầy nặng nhọc. Ngay sau đó, cây đuốc trên tường bùng cháy, chiếu sáng căn phòng nhỏ hẹp tối tăm này.

Đây là một căn phòng nhỏ gọn ghẽ với bốn bức tường, chỉ có một chiếc cửa sổ cạnh cửa ra vào, ba mặt còn lại đều là bức tường. Mặt tường có mấy thanh đao, thanh kiếm và (??), góc tường trên cao phủ kín mạng nhện. Trong căn phòng, có một chiếc giường đất được đắp qua quýt, gần nó là một cái bàn cùng với băng ghế dài. Ngoài ra, cạnh giường còn một chiếc tủ nát bươm, trình độ bủn xỉn khác xa một nơi đáng lý thuộc về địa phận hoàng cung.

Vương Điền tiến lên vài bước, dừng chân trước bức tường trông có vẻ rộng "nhất". Anh ngoảnh mặt nhìn Lương Diệp, kết quả phát hiện hắn đang đứng yên bên chiếc "giường đất", nhìn anh bằng một ánh mắt khó hiểu.

"Hửm?" Lương Diệp cũng thắc mắc: "Ngươi đứng đó làm chi thế?"

Vương Điền liếc qua giá cắm nến trông giống "cơ quan" nhất, chần chừ hỏi: "Không phải tới xem kho riêng của ngươi à?"

Lương Diệp gật đầu, gõ phải sờ trái, kéo mở một cánh tủ rồi ôm chiếc hộp vuông vức từ bên trong ra: "Qua đây xem nè."

"..." Vương Điền lặng thinh rất lâu mới thuyết phục được bản thân rằng bức tường có vẻ rất giống cơ quan này thực chất chỉ là một bức tường. Anh đi đến ven giường, nhìn Lương Diệp bắt đầu mở hộp.

"Đây là khóa trường mệnh ta đeo hồi bé." Lương Diệp lấy một chiếc khóa Như Ý be bé và tinh xảo ra, do tuổi đời lâu năm nên vẻ ngoài của nó hơi cũ kỹ, bề mặt cũng gồ ghề, tựa hồ đã trải qua kiếp nạn lớn nào đó.



*Vật trang sức được đeo cho trẻ em, nó "khóa" lấy niềm hy vọng của mọi người, mong đứa bé sẽ lớn lên bình an khỏe mạnh.

Vương Điền nhận lấy, khó mà tưởng tượng nổi dáng vẻ Lương Diệp lúc đeo vật nhỏ xíu này, thế nhưng, khi cầm nó trong tay, anh lại thấy thật thân thiết. Song, chưa kịp mải miết truy tìm nguyên nhân, anh đã nghe Lương Diệp nói tiếp: "Đợi sau này ngươi sinh con cho trẫm thì để đứa bé đeo nó."

Gân xanh giật đùng đùng trên trán Vương Điền.

Lương Diệp lấy tiếp một thanh kiếm gỗ ra khỏi hộp: "Đây là thanh kiếm đầu tiên sư phụ tặng trẫm, giết người hơn tốn sức."

Vương Điền nhìn dấu tích màu nâu sẫm trên kiếm gỗ, rơi vào thinh lặng, chẳng tài nào hiểu nổi một thanh kiếm gỗ... hay một thanh kiếm nhỏ thế này giết được người kiểu gì.

Anh thoáng thấy một nghiên mực chất liệu cực tốt trong đó, còn cả một xấp giấy ố vàng và chiếc bút lông, không khỏi hỏi: "Cái này thì sao?"

"Ờm." Lương Diệp im lặng một lát, mới đáp: "Đồ Lương Hoa tiện tay đưa vào lần đầu gặp trẫm."

Xem thái độ, có vẻ Lương Diệp rất chê, chỉ khảy bừa hai phát rồi lục tìm những món khác, hiếm khi kiên nhẫn giới thiệu cho Vương Điền. Tuy nhiên, dường như Bệ hạ không biết cách kể chuyện quá khứ, cũng chẳng hứng thú gì với chúng nên chỉ thẳng thừng nói vắn tắt cho Vương Điền biết đây là thứ gì.

Cục đá moi được từ con đường ngoài Thái Y Viện, cành cây bẻ vào mùa Đông năm nào quên rồi, sách vỡ lòng ai đưa không biết, thanh trúc vụt tay trộm từ chỗ Văn thái phó, mảnh vải tay áo được người ta khâu vào một nửa,... Hiển nhiên, có rất nhiều thứ đến chính bản thân Lương Diệp cũng không nhớ rõ, cầm lên nhìn tần ngần một lúc, lại băn khoăn thả về, cuối cùng chỉ nhặt một số thứ mình còn nhớ giới thiệu với Vương Điền.

Vương Điền chẳng hề thấy chán, trái lại cực kỳ thích thú xem xét các món đồ cùng hắn, nghe hắn giới thiệu về những thứ nho nhỏ mình còn nhớ. Hai người ngồi xếp bằng đối diện nhau trên giường, dù như đang dông dài nhưng cả người kể lẫn người nghe đều rất hăng say.

"Hồi bé, ta cũng có một chiếc tủ chuyên để cất mấy thứ này." Vương Điền lấy một chiếc nhẫn ban chỉ bị vỡ nửa từ đáy hộp ra, màu tím nhạt ấy gần như trong suốt dưới ánh nến: "Đặt dưới tầng hầm, mỗi khi tâm trạng sa sút, ta lại lấy toàn bộ ra đếm một lượt rồi thả về. Lâu lâu tâm trạng tốt cũng làm vậy. Cha ta thường xuyên chê cười ta, tuy nhiên mỗi lần ta không thu dọn được hết, ông ấy luôn hỗ trợ."

"Cha ngươi không tệ." Lương Diệp công nhận đôi chút về người "cha vợ" của mình. Thoáng thấy con dao găm rỉ sắt thì ánh mắt hơi ngưng đọng, hắn tỏ vẻ điềm nhiên đẩy nó xuống dưới đáy hộp.

Vương Điền vờ như không thấy, cũng không hỏi nhiều. Dù sao ai ai cũng có những ký ức hoặc bí mật nhỏ không muốn chia sẻ.

Anh nghĩ vậy nhưng cuối cùng Lương Diệp vẫn lấy con dao găm đó ra, ngước mắt nhìn Vương Điền, nói với vẻ mặt vô cảm: "Trẫm từng sử dụng nó xẻo sống hai người, tước thịt đến khi chỉ còn lại bộ xương."

Dường như hắn đang nhớ lạnh cảnh tượng khi ấy, một nụ cười mỉm vui sướng dị hợm nở trên môi. Vương Điền nhìn con dao găm trong tay hắn, vươn tay định lấy nó, lại bỗng bị né tránh.

"Đừng có động vào, bẩn." Nụ cười của Lương Diệp phai đi. Hắn tiện tay ném con dao sang bên cạnh, dí dỏm nói: "Động vào chẳng biết phải rửa tay mấy lần nữa."

"Ta cũng từng giết người." Vương Điền nói.

Lương Diệp cười thành tiếng, gật đầu cho có lệ: "Đúng đúng, ngươi cũng từng giết người."

Cùng lắm tính là giết người kiểu bắn bia.

Vương Điền lười chấp nhặt với hắn, cúi đầu tiếp tục lục lọi những món đồ nhỏ. Bỗng, cổ anh lạnh lẽo. Con dao găm vừa rồi Lương Diệp chê bẩn, không chịu để anh động vào đang kề bên cổ anh.

Lưỡi dao lạnh lẽo và sắc lịm lượn lờ tại làn da anh, vừa ngả ngớn, vừa bành trướng nâng cằm anh lên, buộc anh phải ngẩng đầu.

Nụ cười của Lương Diệp hơi u ám: "Không sợ à?"

"Có xẻo thịt ta đâu." Vương Điền đanh mặt nói.

Ánh mắt Lương Diệp nhìn anh vừa nghiền ngẫm, vừa quái gở: "Vì sao ngươi lại không sợ trẫm nhỉ? Rõ ràng những người khác đều sợ chết đi được, hận không thể cách xa trẫm vài chục mét."

"Bởi ngươi sẽ giết họ thật, ngốc ạ." Vương Điền rủ hàng mi, chê ghét liếc qua con dao găm của hắn.

"Trẫm cũng sẽ giết ngươi đấy." Giọng Lương Diệp lành lạnh. Hắn ngừng lời một chốc, sau đấy bổ sung: "... Nếu ngươi không nghe lời trẫm."

"Biết rồi." Vương Điền thoáng thấy một hộp gỗ đàn thủ công tinh xảo: "Thứ kia là gì?"

Lương Diệp buông dao găm, cầm hộp gỗ nhét bừa vào tay anh: "Cho ngươi chơi."

Vương Điền nâng tay áo lau mạnh cổ rồi mới mở hộp ra, bên trong là miếng ngọc phỉ thúy tạo hình khóa bình an, dây bện màu xanh lơ trông hơi cũ. Đây là một chiếc vòng cổ.

"Đẹp thật đấy." Vương Điền từng thấy không biết bao nhiêu loại hình châu báu lịch sự khen một câu.

"Đeo đi." Lương Diệp vươn tay khều sợi dây xanh lơ kia lên, bất chấp ý kiến của Vương Điền, cứ thế đeo vào cổ cho anh.

Hắn nhoài cả thân mình tới. Vương Điền bị mùi hương lạnh lẽo mà thơm dịu trên người hắn ập vào mặt, hiếm khi hơi căng thẳng. Anh gượng gạo siết chặt rìa hộp, tim đập nhanh đến hơi phiền lòng.

"Cảm ơn." Giọng Vương Điền hơi khô khan.

Lương Diệp ngước mắt nhìn thoáng qua anh, thẳng người lại, đanh mặt đáp: "Chớ cần phải khách sáo."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện