Khi tỉnh lại, Vương Điền bị mùi son phấn xộc thẳng vào mặt suýt làm cho ngất tiếp.

Biện Vân Tâm nắm chặt tay anh, cất giọng nghẹn ngào: "Con ơi, rốt cuộc con bị sao vậy, cứ vài ba hôm lại ngã bệnh. Con còn muốn để mẫu hậu sống nữa không con!?"

Vương Điền bị móng tay dài của bà ấy bấu đau, thêm vào đó là cơn đau nhức từ tận xương cốt sau khi sâu độc hoành hành. Nghe tiếng lải nhải của Biện Vân Tâm, anh chỉ nghĩ làm sao để chặt con trai của bà ấy thành tám khúc.

Cơn đau do sâu độc gây ra lần này quá dữ dội, vượt xa phạm vi chịu đựng của anh. Vì vậy, đoạn sau anh đau không chịu nổi nữa, gần như ôm suy nghĩ chết chung với Lương Diệp, định cắn chết hắn... Đúng là bị thằng ngốc này chọc tức điên rồi.

Tuy nhiên, Lương Diệp lại ôm anh rất chặt, siết đến nỗi tay chân anh rụng rời. Anh ngẩng đầu nhìn đôi môi tái nhợt của Lương Diệp có lẽ vì muốn chuyển sang cắn chỗ khác... Quả nhiên, ở gần kẻ điên lâu sẽ rất dễ bị lây bệnh.

Vương Điền nhấc tay lau mặt. Nhìn Biện Vân Tâm rưng rưng nước mắt, anh lại nhớ về lần ám sát ác liệt kia, tâm trạng dần trở nên phức tạp.

Ngoài xã hội, mẹ ruột của anh là một người phụ nữ mạnh mẽ đích thực, tác phong hành xử quyết đoán tựa sấm rền gió cuốn, chưa từng rơi lệ trước mặt anh. Mặc dù bà đối xử với anh nghiêm khắc nhưng luôn thật lòng nghĩ cho anh.

Mẹ của Lương Diệp thì lại muốn giết hắn.

Đồ xui xẻo.

"Diệp Nhi à, sao tối qua con lại xin canh Bạch Ngọc của hoàng tổ mẫu vậy?" Biện Vân Tâm siết chặt tay anh, sự xót thương nơi đáy mắt không giống giả vờ, xen lẫn vào đó là nỗi áy náy và sợ hãi rối bời: "Con... con vừa uống hai chén xong, mới qua mấy ngày đã muốn uống tiếp, con... sao con lại nỡ bỏ bê bản thân thế? Chẳng lẽ con nhất quyết phải quên luôn mẫu hậu mới sảng khoái ư?"

Vương Điền nhìn bà ấy, hơi ngơ ngác: "Canh Bạch Ngọc?"

Thứ đồ chơi gì đây? Biện Vân Tâm vốn đang giả vờ khóc, thấy thái độ của anh như vậy, bà ấy lại rơi nước mắt thật, vùi đầu vào khuỷu tay anh nức nở: "Con đã đi thì cứ đi luôn đi, tại sao còn phải quay về... Tại sao con cứ khăng khăng muốn trở lại cơ chứ..."

Mấy câu này thật quen tai, Văn Tông cũng từng nói những lời tương tự, hỏi anh tại sao lại quay về hoàng cung.

Trước đây Lương Diệp biến mất ba tháng hóa ra là dự định cao chạy xa bay, không về hoàng cung nữa, vậy cớ sao lại đổi ý quay về?

Vương Điền cảm nhận được loáng thoáng nguyên nhân nằm ở sự xuất hiện của mình. Dẫu vậy, với tính tình vui giận thất thường, thêm thái độ tự cao vô độ của Lương Diệp thì trong mắt hắn, cùng lắm anh chỉ là một món đồ chơi giải khuây.

"Uống canh Bạch Ngọc..." Vương Điền ngừng lời một chốc, tiếp theo ậm ờ: "Đúng là trẫm không nhớ nổi một số chuyện nữa."

Biện Vân Tâm đỏ mắt ngẩng đầu lên, không hề phản bác, chỉ khẽ thút thít.

Cõi lòng Vương Điền chìm xuống, anh thử hỏi: "Lần trước đến cung hoàng tổ mẫu, trẫm uống hai chén?"

Biện Vân Tâm quay mặt đi lau nước mắt, có lẽ cho rằng anh uống thường xuyên quá nên quên, hoặc do giọng điệu của Vương Điền thực sự rất đỗi dịu dàng, khiến bà ấy càng thêm đau lòng: "Kể từ năm tám tuổi, tháng nào con cũng phải uống một chén như vậy. Quên hết những người từng gặp, những chuyện từng thấy, những sách từng đọc... còn vì đó mà mắc chứng đau đầu... Nhưng mẫu hậu tự biết mình không bảo vệ được con, đành trơ mắt nhìn con... sống không bằng chết thế này..."

Máu trong người Vương Điền chợt lạnh đi. Anh nhớ lại lần trước khi Lương Diệp trở về từ cung Thái hoàng Thái hậu, ánh mắt hắn nhìn anh vừa nghiền ngẫm vừa lạ lẫm, thì ra là quên cả anh rồi.

Chẳng qua, tính tình điên khùng của Lương Diệp lại khiến người ta rất khó phát hiện.

"Tối qua trẫm cũng uống?" Vương Điền hỏi bà ấy.

Biện Vân Tâm siết đau tay anh: "Chứng đau đầu của con vốn đã khó chịu nổi, giờ còn uống ba chén trong một tháng. Con thực sự không muốn sống nữa sao?"

Vương Điền hé miệng thở dốc, không nói gì.

Tại sao tối qua Lương Diệp lại muốn uống? Hắn muốn quên chuyện gì ư?

Biện Vân Tâm thấy anh im lặng ngẩn ngơ thì càng chắc hơn rằng anh đã uống canh đến váng đầu, lại khóc một trận nữa suýt ngất. Vương Điền vội vàng để Vân Phúc tiễn bà ấy về.

Vất vả lắm mới đến ngày nghỉ tắm gội, Vương Điền cho cả Vân Phúc và Dục Anh nghỉ, bản thân dẫn theo một thái giám trẻ tới Ngự Hoa Viên.

Anh ngồi trước đình tắm nắng. Khoai lang và đậu cô ve Lương Diệp trồng có vẻ đã lớn hơn chút. Xung quanh ngoài tiếng gió và chim hót líu lo thì không còn âm thanh nào khác.

Dẫu Vương Điền không muốn thừa nhận nhưng dạo này Lương Diệp gần như là keo sơn gắn bó với anh, bám dính không rời, còn thường xuyên lên cơn khiến anh phải luống cuống ứng xử, hận đến nghiến răng nghiến lợi. Chẳng qua, nếu hỏi anh thật sự ghét Lương Diệp tới đâu... thì chưa tới nỗi nào.

Lương Diệp là Vương Điền ở một thế giới khác, vẻ ngoài giống anh như đúc; sở thích sở ghét, thói quen tật xấu đều nhất quán; thậm chí những động tác nhỏ trong vô thức cũng từa tựa nhau, sao ghét thật được.

Chỉ thấy thiếu tự nhiên thôi.

[ Kể từ năm tám tuổi, tháng nào con cũng phải uống một chén như vậy. Quên hết những người từng gặp, những chuyện từng thấy, những cuốn sách từng đọc... còn vì đó mà mắc chứng đau đầu... Sống không bằng chết thế này... ]

[ Bà già kia phiền phức thật sự... Ở đây chờ trẫm về... ]

Vương Điền day mạnh ấn đường.

Gió thổi lá cây rung rinh xào xạc. Anh chăm chú ngắm nhìn cỏ lá dưới đất hồi lâu, sau đó đứng dậy nói: "Về tẩm điện."

Anh muốn xem thử Lương Diệp còn nhớ không.

Sung Hằng mở cửa điện, gọi anh một tiếng "Bệ hạ" đúng khuôn phép.

Cửa điện đóng lại, Vương Điền quan sát căn phòng vắng tanh, ngoảnh lại hỏi Sung Hằng: "Lương Diệp đâu rồi?"

Sung Hằng đáp: "Chủ tử nói ở trong cung ngột ngạt, ra ngoài cho khuây khỏa rồi."

Vương Điền hơi ngạc nhiên: "Hắn ra ngoài cung? Đi đâu?"

"Không biết." Sung Hằng gượng gạo nói: "Chủ tử không cho ta đi cùng."

Cậu theo chủ tử từ nhỏ tới lớn. Chủ tử đi đâu cậu đi đấy, chủ tử quên ai chứ chưa từng quên cậu. Ấy thế mà lần này chủ tử lại không cho cậu theo cùng, còn bắt cậu ở trong cung giám sát chặt chẽ Vương Điền... Ánh mắt nhìn Vương Điền của Sung Hằng càng thêm khó chịu.

Vương Điền nhíu mày: "Hắn có nói bao giờ về không?"

"Không." Vẻ mặt Sung Hằng khó coi: "Chủ tử mà gặp chuyện gì thì ngươi cũng đừng hòng một mình sống yên."

Vương Điền chẳng quan tâm lời đe dọa của cậu: "Thế hắn có nhớ được đường về cung không?"

"Chủ tử đâu phải thằng ngốc." Sung Hằng nhìn anh đầy khó hiểu.

Vương Điền tạm thấy nhẹ nhõm phần nào: "Chi bằng ngươi rời cung đi tìm Lương Diệp đi, chỗ ta không cần đến ngươi."

"Ta chỉ nghe lệnh của mình chủ tử." Sung Hằng từ chối anh ngay tắp lự: "Chủ tử muốn ta trông chừng ngươi thì ta sẽ trông chừng ngươi."

"..." Khóe miệng Vương Điền giật giật. Anh quay gót về thư phòng.

Lương Diệp không ở đây, trái lại anh còn vui vì được yên tĩnh.

Vương Điền cầm quyển sách đọc, những chữ cái phồn thể chen chúc một chỗ khiến người ta xem không thở nổi. Tối qua, Lương Diệp cũng ôm chặt anh, suýt nữa siết cho anh ngất xỉu...

Mẹ kiếp nhà nó, rốt cuộc là cái thứ lòng dạ rắn rết nào mới đi bắt đứa trẻ tám tuổi uống canh Bạch Ngọc chó má gì đó vậy?! Mỗi tháng uống một chén, uống mười mấy năm, thế không điên mới là lạ! Không nhớ người gặp, không nhớ chuyện thấy, không nhớ sách đọc, chuyện nói hôm qua, hôm nay đã quên sạch như hắn thì làm Hoàng đế cái con khỉ!

Vương Điền đen mặt nhìn chằm chằm đống chữ lít nhít, thở ra một hơi bức bối.

Thái giám trẻ hầu hạ bên cạnh dè dặt đứng đó, đôi chân dưới lớp y phục đã run lên mất kiểm soát. Cậu gần như ôm quyết tâm liều chết, lên tiếng: "Thưa Bệ hạ... nên... nên dùng bữa tối rồi ạ."

Bệ hạ không trả lời cậu, chỉ siết chặt cứng quyển sách trong tay, ánh mắt như sắp giết người.

Cậu quỳ gối 'bịch' một tiếng.

Vương Điền liếc nhìn cậu với gương mặt lạnh tanh.

Thái giám trẻ quỳ dưới đất run bần bật.

"Đi xuống đi, trẫm ngồi thêm lát nữa." Vương Điền dịu giọng nói.

Thái giám trẻ lập tức như được đại xá, vắt chân lên cổ rời khỏi thư phòng.

Vương Điền dựa lên ghế ngửa đầu, úp sách che mặt, toàn bộ phẫn nộ và những cảm xúc không tên khó hiểu hội tụ thành một câu hỏi:

Vì sao tối qua Lương Diệp lại muốn uống canh Bạch Ngọc?

Tìm không ra lời giải thích hợp lý.

Có điều, uống thành thằng ngốc cũng hay, vừa lúc đỡ phiền đến anh.

Gió thổi vào cửa sổ tạo ra âm thanh 'kẽo kẹt' rất nhỏ. Tay cầm sách của Vương Điền hơi khựng lại. Anh bỏ quyển sách trên mặt ra, đi đến trước cửa sổ ngó ngàng, ngờ vực gọi một tiếng: "Lương Diệp?"

Sung Hằng ôm kiếm lộn ngược người xuống trước cửa sổ, nhìn anh chăm chú một lúc lâu, mới cất giọng sâu lắng: "Chủ tử còn nói hễ cung Hưng Khánh đưa thứ gì đến cũng không được ăn hay uống, không thì ngươi chờ bị ngài ấy xử lý đi."

"Sao lúc trước ngươi không nói?" Phát hiện là Sung Hằng, sự hứng thú của Vương Điền vơi bớt. Anh tiện tay ném quyển sách lên bàn.

"Ta đang định nói." Sung Hằng có vẻ khá buồn bực: "Chủ tử nói chuyện nọ xọ chuyện kia, ta nhớ được hết là trí óc đã tốt lắm rồi."

"Hỏi ngươi chuyện này nhé." Vương Điền cười tủm tỉm vẫy tay với cậu, ra hiệu cho cậu vào.

Sung Hằng cảnh giác nhìn anh: "Ngươi đừng hòng dụ ta nói lần nữa."

"Yên tâm, không dụ dỗ gì đâu." Vương Điền đảm bảo: "Ta ở một mình chán quá, vào trò chuyện với ta. Ngươi treo mình ở đó không bị dồn máu não à? Vào đây đi."

Sung Hằng nửa tin nửa ngờ lộn về, tiến vào trong.

"Năm nay ngươi bao nhiêu tuổi nhỉ?" Vương Điền hỏi cậu.

"Mười bảy." Sung Hằng trả lời.

"Ngươi theo Lương Diệp được bao lâu rồi?" Vương Điền hỏi tiếp: "Mười năm? Mười hai, mười ba năm? Hình như cũng chưa lâu lắm."

"Chủ tử nhặt ta từ bãi tha ma về lúc ta còn đỏ hỏn." Sung Hằng không phục: "Chủ tử nuôi ta lớn khôn!"

"Ồ, vậy thì đúng là lâu thật." Vương Điền gật đầu tán thành: "Nhưng hồi đó Lương Diệp mới mười tuổi, hắn đến bãi tha ma làm gì? Tìm trò kích thích à?"

"Chủ tử bị người ta vứt ở đó!" Sung Hằng tức giận phản biện: "Vất vả lắm mới sống sót đấy!"

Vương Điền cười nói: "Đừng nóng, ta đoán bừa thôi."

Sung Hằng lạnh lùng "hừ" một tiếng.

"Khi rảnh ngươi thích làm gì?" Vương Điền như đang dỗ trẻ, chuyển chủ đề.

Ngờ đâu, khuôn mặt trắng nõn của Sung Hằng chợt đỏ ửng: "Ta không nói cho ngươi."

Đuôi lông mày Vương Điền khẽ nhúc nhích, anh trêu ghẹo: "Hay là thích cung nữ nhỏ nào rồi?"

Sung Hằng như mèo bị giẫm đuôi, nhảy dựng khỏi ghế, hung tợn nhìn anh: "Chủ tử nói ngươi lươn lẹo gian xảo, ta không trò chuyện với ngươi nữa!"

Nói xong, cậu chạy đến bên cửa sổ, tung mình ra ngoài như diều hâu.

Vương Điền chán chường cầm sách lên đọc tiếp. Khắp Ngự Thư Phòng rộng lớn chỉ có mình anh, lâu lâu lại nghe tiếng gió thổi qua cửa sổ, gió lay ánh nến khẽ đong đưa.

Anh đọc sách một lát rồi đứng dậy đi đóng cửa sổ, vừa ngẩng đầu đã thấy vầng trăng sáng tỏ.

Trăng sáng sao thưa, côn trùng rả rích, trong đầu anh bỗng hiện lên hình ảnh đôi mắt điên loạn xen lẫn vẻ mờ mịt của Lương Diệp khi ôm anh, cùng với câu hỏi bằng chất giọng khàn khàn hưng phấn: 'Sao không cắn tiếp?'.

Cắn cái đầu ngươi.

Vương Điền bực bội vung tay, đập cho cánh cửa sổ đóng vào kín mít.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện