Edit: Ellen Sủng Thụ

Beta: Tiểu Quy





1.

Ba người ở ghế lô lại nói một ít chuyện công việc, Hill giương mắt nhìn một chút, đứng dậy nói: "Vấn đề tài chính trước tiên cứ như vậy, tôi còn một buổi từ thiện sẽ tham gia, hôm nay thật xin lỗi, tôi không tiếp được nữa."

Vệ Tụng cũng đứng dậy nói: "Tôi cũng có chuyện muốn xử lý, hôm nay chỉ đến đây thôi."

Hai chỗ dựa lớn của mình đều nói như vậy Trác Khuynh đương nhiên không có ý kiến, liền tính tiền tiễn hai người đến cửa nhà hàng.

Vệ Tụng quay đầu nhìn Hill đang đứng ở tại chỗ, hỏi: "Không biết tài xế của Riley tiên sinh đã tới chưa?"

"Chưa tới." Hill đạm mạc nói, kỳ thật tài xế là vẫn luôn chờ ở nơi này, nhưng anh biết Vệ Tụng nói như vậy là có lý do, liền theo hắn mà nói.

Quả nhiên, nghe đến đó Vệ Tụng tiếp tục nói: "Buổi từ thiện kia cũng đã nghe nói qua, dù sao nơi tôi muốn đến cũng hướng đó, nếu Riley tiên sinh không chê tôi có thể tiễn anh một đoạn đường."

"Vậy được." Hill gật đầu.

Trác Khuynh nghe đến đó không khỏi có chút tiếc nuối, kỳ thật vừa rồi thời điểm mà Hill nói tài xế chưa tới, cậu ta thật sự rất muốn nói đưa anh về, chỉ tiếc không đợi được lúc cậu nói ra đã bị Vệ Tụng giành trước, giờ phút này tự nhiên là cảm thấy có chút đáng tiếc. Nhưng cậu cũng sẽ không biểu hiện ra ngoài, trên mặt vẫn như cũ duy trì một nụ cười lịch sự.

Hill âm thầm ra hiệu cho tài xế ý bảo hắn không cần lại đây, đi theo sau là được, quay đầu nhìn Vệ Tụng đã mở cửa xe ra, đang chờ anh lên xe, vì thế hờ hững tiến đến, ngồi xuống.

Xe vững vàng hoạt động, bên trong xe có một đoạn thời gian trầm mặc, cuối cùng vẫn là Vệ Tụng nhịn không được đánh vỡ im lặng, hỏi: "Riley tiên sinh đối với kế hoạch vừa rồi thấy thế nào?"

Hill nhìn hắn một cái, không trả lời mà hỏi lại: "So với kế hoạch, tôi càng thêm tò mò Trác Khuynh đến tột cùng đã hứa hẹn với Phùng Ma cái gì có thể làm Tả Xuyên Trạch xuất động?"

Vệ Tụng trầm ổn đáp: "Chủ nhân muốn đổi nghề sang buôn bán súng ống đạn dược, chính là muốn thị trường súng ống đạn dược của Nhật Bản và Hàn Quốc."

Hill nghe hắn nói như vậy liền bừng tỉnh mà nhớ tới lời đồn, nghe đồn Tả Xuyên Trạch không thích thủ hạ kêu hắn là "Ông chủ", "Đương gia", "Lão đại", xưng hô linh tinh. Hắn thích thủ hạ gọi hắn là "Chủ nhân", cho dù năng lực của thủ hạ có ưu tú đến đâu, địa vị quan trọng cỡ nào, đều gọi như vậy. Bởi vì như vậy có thể khiến cho tâm lý biếи ŧɦái cao cao tại thượng của hắn cực kì thỏa mãn.

Đáp án của Vệ Tụng cùng với tưởng tượng của anh cũng không sai biệt lắm, liền nói: "Tôi vẫn là câu nói kia, từ đầu đến cuối thứ tôi muốn đều là kỹ thuật, về phần người bán là ai tôi cũng không để ý." Anh quay đầu nhìn Vệ Tụng, gằn từng chữ một nói: "Anh ta có thể họ Trác cũng có thể họ Tả, việc này đối với tôi mà nói một chút ảnh hưởng cũng không có. Chỉ có một điều khiến tôi rất hoài nghi, Trác gia đứng đầu ở giới súng ống đạn dược một thời gian dài như vậy há có thể để một người ngoài nghề nói nuốt liền nuốt?"

Không nói đến trong đó có kỹ thuật phức tạp, riêng danh sách khách hàng, vận chuyển hàng hóa bằng con đường nào cũng là một vấn đề lớn. Huống chi Trác gia kinh doanh lĩnh vực này đã lâu, các thế lực liên quan cũng rất rắc rối phức tạp, nếu không xử lý cẩn thận thì ngay lập tức có khả năng kết thúc luôn, chưa kể đến quyền cổ phần trong việc làm ăn giới bạch đạo.

Muốn hoàn toàn khống chế Trác gia tất nhiên phải hao phí rất nhiều thời gian, từ làm ăn đến quyền lực từng chút từng chút chậm rãi tiếp quản, nói trắng ra là bồi dưỡng một con rối lão đại ở Trác gia, sau đó mới có thể tùy tâm sở dục* mà dễ dàng ra tay sai khiến. Chỉ tiếc Trác Khuynh không phải là người cam nguyện làm một con rối, nếu để người này nắm quyền thì việc thâu tóm Trác gia lại rất khó khăn. Nhưng so sánh với Trác Viêm thật ra cũng là một lựa chọn không tồi, có thể phỏng đoán được như vậy là bởi vì người đàn ông này thường ngày ngụy trang quá thành công. Nhưng điểm này Tả Xuyên Trạch lại không biết, xem ra hắn coi Trác Viêm đúng là một người thật sự có năng lực kém cỏi, là con rối tốt nhất.

(*tùy tâm sở dục: tùy theo ý mình)

Vệ Tụng cả kinh, sắc mặt trầm xuống, nói: "Không biết Riley tiên sinh nói những lời này là có ý gì?"

"Ý trên mặt chữ." Hill đối với ánh mắt nguy hiểm trên người mình cũng không sợ hãi, đạm nhiên nói: "Tôi không có hứng thú đối với kế hoạch của các người, tôi chỉ muốn kết quả, tôi không quan tâm quá trình. Nhưng nếu Vệ tiên sinh chủ động tới tìm tôi, chắc là có chuyện muốn nói với tôi đi?"

Ngoài cửa sổ đèn neon quyến rũ mà sáng lạn, chỉ lặng lẽ tỏa ra, lan tỏa không ngừng trong không gian bóng tối, thỉnh thoảng có vài tia sáng luồn vào trong xe mờ tối, lúc sáng lúc tối.

Khuôn mặt tinh xảo của Hill trong không gian sáng tối như ẩn như hiện, nhưng đôi mắt không chút gợn sóng như có thể nhìn rõ được ngay cả trong bóng tối, nhẹ nhàng quay đầu về phía Vệ Tụng, làm cho hắn cảm thấy chính mình tựa hồ như bị ánh mắt của anh nhìn thấu hết thảy.

Nhìn nhau một lúc lâu, Vệ Tụng thở ra một hơi, thanh âm trầm ổn như cũ, mở miệng nói: "Không hổ là Riley tiên sinh."

"Nói đi, Tả Xuyên Trạch muốn tôi duy trì tài chính bao nhiêu?" Kỳ thật lúc nói ra những lời này Hill đều cảm thấy có chút khó hiểu, Trác Khuynh tìm anh để tìm kiếm tài chính thì anh có thể lý giải, nhưng đối tượng lại đổi thành Tả Xuyên Trạch anh không thể lý giải được. Rốt cuộc Phùng Ma cũng là một tổ chức tương đối lớn, không thể thiếu tiền. Tuy rằng nghi hoặc, nhưng vấn đề này Hill lại hỏi không chút do dự bở vì anh biết đây chính là lý do duy nhất để hai người họ có thể hợp tác.

Có lẽ nghi vấn đó có thể đi hỏi Trác Viêm, nhưng thật không biết người đàn ông ấy có thể sảng khoái mà nói cho anh không.

Vệ Tụng lại kinh ngạc một chút, suy nghĩ một chút liền hoàn toàn hiểu được, thứ duy nhất mà Hill có thể hợp tác cùng bọn họ chính là tiền tài, liền mở miệng nói: "Năm trăm triệu đôla."

Mỗi một chữ hắn đều nói rất rõ ràng, giống như đang xác nhận chính mình thật sự nói về đôla.

Hill trầm mặc một chút, nói: "Vừa rồi ông đã nghe sự tình tài chính rồi. Số tiền tôi mua kỹ thuật trong tay Trác Khuynh còn chưa đến một nửa."

Vệ Tụng gật đầu hiểu ý: "Nhưng không phải Riley tiên sinh đổi thành máy bay chiến đấu để bán cho chính phủ sao? Trong giới hắc đạo có ai lại đi mua máy bay chiến đấu, trừ phi là phi cơ trực thăng còn có khả năng, nhưng Riley tiên sinh ngài rõ ràng không chỉ là muốn chế tạo trực thăng đi?"

Hắn nói tới đây thì ngừng lại, muốn nhìn xem phản ứng Hill, chỉ thấy Hill gật đầu nói câu "Tiếp tục" rồi yên tâm nói: "Chủ nhân có quan hệ rất tốt với Tam Giác Vàng, nơi đó đúng lúc yêu cầu hàng hóa của Riley tiên sinh, mà mối quan hệ này là lâu dài."

Lâu dài có nghĩa là gì? Điều đó có nghĩa là nó gần giống như một mỏ vàng. Hill trầm mặc một lát, gật đầu nói: "Chuyện này tôi sẽ suy xét, mấy ngày nữa tôi sẽ cho ông câu trả lời."

Trong lúc nói chuyện, xe đã dừng lại an toàn bên ngoài hội trường của buổi từ thiện.

Vệ Tụng thấy Hill chuẩn bị xuống xe, cuối cùng nói: "Tôi hy vọng Riley tiên sinh là một người thông minh."

Những lời này chứa hai mặt nghĩa. Một mặt là về đề tài vừa nãy, hắn hi vọng, hắn hy vọng Hill có thể suy xét đến lợi ích lâu dài này, mà mặt nghĩa thứ hai là chỉ Trác Viêm, dù sao hiện tại bọn họ đang là mối quan hệ đặc biệt, hắn muốn nhắc nhở Hill đừng hành động theo cảm tính.

Lời hắn nói Hill tất nhiên hiểu rõ, anh bước xuống xe không chút do dự, thuận tay đóng cửa lại. Trước khi cửa đóng Vệ Tụng lại nghe được một giọng nói lãnh đạm vang lên ——

"Tôi luôn là người như vậy."

Khung cảnh xa hoa trong đại sảnh hiện lên, thảm đỏ trải dài từ bên trong đến bên ngoài đường cái. Hill vẫn như thường lệ ngồi vào chỗ chờ đợi đến khi mình được mời lên quyên góp tiền, sau đó qua loa nói vài câu đau khổ. Tuy rằng anh lạnh nhạt nghiêm túc nhưng thái độ lúc làm việc cũng với khuôn mặt tinh xảo cực kì nghiêm túc, như thể đang làm một việc rất quan trọng. Nhưng trên thực tế người đàn ông này hoàn toàn làm cho có lệ, thậm chí hận không thể biến mất khỏi buổi từ thiện hoang đường này, bởi vì vô duyên vô cớ ném tiền ra ngoài lại không được lợi gì khiến anh rất khó chịu. Mà anh quả thực là làm như vậy, khi tất cả mọi việc xong xuôi anh trực tiếp đi ra khỏi cửa, không hề có ý định tiếp tục tham gia tiệc rượu.

Mọi người đều đã sớm biết đương gia Riely gia không thích tiệc rượu xã giao, thấy anh rời đi cũng không cảm thấy có gì kỳ quái.

Hill bước ra cửa, bước chân vừa muốn tiếp tục đi thì bất ngờ dừng lại.

Có một người đang đứng dưới ánh đèn đường phố, đối diện với hội trường xa hoa. Người đàn ông dựa người vào cột đèn, đút tay vào túi quần, khóe môi nở một nụ cười ấm áp nhìn anh. Mà ánh sáng ấm ấp chiếu lên người hắn, làm cho mái tóc màu đỏ rượu, đôi mắt thâm thúy càng thêm mê người.

Hắn dường như đã đứng yên ở nơi đó rất lâu, cũng tựa hồ như ở nơi đó nhìn rất lâu, cứ như vậy đứng yên không nhúc nhích rất lâu nhưng ý vị thâm tình từ trên người hắn tỏa ra lan tỏa khắp không khí xung quanh.

—— Trác Viêm.

2.

Hill hờ hững nhìn hắn, bước chân ngừng một chút rồi tiếp tục đi về phía trước.

Tài xế đã chờ từ lâu, lúc này thấy anh đi ra liền lái xe đi tới, người giữ cửa vội vàng tiến lên, lễ phép mở cửa, chờ anh lên xe.

Hill vừa mới ngồi vào trong xe, cửa xe bên kia mở ra, Trác Viêm cười tủm tỉm lập tức xuất hiện trước mặt anh.

Hill luôn luôn làm lơ với gương mặt này, tất nhiên sẽ không chủ động hỏi hắn vì sao lại ở chỗ này.

Đối với việc này, Trác Viêm đã thấy nhiều không để ý, bản thân vừa từ từ tiến lại gần vừa duỗi tay ôm eo anh, vùi đầu vào cổ anh hít một hơi thật sâu, giống như một con chó lớn thân mật cọ cọ, sau đó bất động.

"Hill, Hill......" Trác Viêm nhẹ nhàng gọi tên của anh, tựa hồ muốn nói gì đó. Nhưng hắn suy nghĩ nửa ngày cũng không biết nói gì với anh mới tốt đây, chỉ có thể hạ thấp giọng lặp lại "Hill......"

"Buông tay." Hill ra lệnh cho Trác Viêm một cách lạnh nhạt, ngữ khí tràn đầy ẩn ý không thể hoài nghi.

"Không bỏ......" Trác Viêm lẩm bẩm một tiếng, hỏi: "Sao em không hỏi anh vì sao lại tới nơi này?"

"Buông tay." Hill lại lặp lại một lần, giờ phút này thanh âm đã mang theo một chút uy hiếp.

"Không bỏ......" Trác Viêm tiếp tục lẩm bẩm, còn không sợ chết mà hôn lên cái cổ trắng, thương lượng: "Em hỏi anh vì sao tới nơi này, anh sẽ buông em ra?"

Nụ hôn vừa rồi đã làm ánh mắt Hill phát lạnh, nhưng anh cũng biết da mặt dày như thế nào của người đàn ông này, chỉ có thể nhẫn nại hỏi: "Vì sao anh lại tới nơi này?"

Trác Viêm khẽ mỉm cười, đầu vẫn vùi vào cổ anh, phả hơi thở vào cổ anh làm tăng thêm một tia ái muội. Hắn vẫn duy trì tư thế này, cười tủm tỉm trêu đùa hỏi: "Em đoán xem?"

Nếu như khí lạnh mà Hill tỏa ra có thể ngưng tụ thành thực chất, thì hiện tại Trác Viêm đã trở thành một đống cặn bã băng giá. Anh thật sự không thể hiểu được suy nghĩ của người đàn ông này, bỗng nhiên phát điên cái gì? Trác Viêm đột nhiên cảm nhận được hơi thở nguy hiểm bên cạnh, biết mình không thể chơi đùa quá mức, liền đứng dậy nhìn về phía anh, sau đó phát hiện bà xã mình vẫn là bộ dáng lạnh nhạt, ánh mắt bình thản, trán cũng không xuất hiện gân xanh vì quá tức giận. Trác Viêm liền chống cắm nhìn bà xã mình, ánh mắt dần dần thay đổi.

Xe dừng đèn đỏ, đèn neon rực rỡ ngoài cửa sổ vô tình chiếu vào, Hill lãnh đạm cùng Trác Viêm nhìn nhau một lát, rốt cuộc bị đôi mắt tràn đầy lo lắng ghê tởm, vì thế hỏi: "Anh nhìn tôi làm gì? Anh tại sao làm ra cái vẻ đó?"

"Bà xã à——" Trác Viêm không màng ánh mắt Hill bởi vì câu nói này của hắn mà trở nên nguy hiểm, vẫn lo lắng nhìn anh, hỏi: "Có phải dây thần kinh trên mặt em khuyết tật hay không?"

Hill đột nhiên hít một hơi, dứt khoát nhắm mắt lại ngả về phía sau không quan tâm đến hắn nữa.

Trác Viêm chậm rãi thu lại nụ cười nơi khóe miệng, vẫn không nhúc nhích nhìn anh, nhìn khuôn mặt đan xen ánh đèn neon vừa tối vừa sáng của anh. Trong một lúc ánh mắt hắn thâm trầm đến đáng sợ, giống như đang suy xét đến tột cùng nên làm gì người này bây giờ. Trầm mặc một hồi, hắn khẽ thở dài, vươn tay nắm tay anh không cho cự tuyệt, mười ngón tay đan vào nhau.

"Được rồi, chúng ta trở lại chuyện chính." Trác Viêm khôi phục nụ cười tủm tỉm thường ngày, đứa mắt nhìn Hill vẫn duy trì tư thế vừa nãy, bất đắc dĩ nói: "Em nên mở mắt nhìn anh."

Hill đối với chuyện chính từ trong miệng của hắn sớm đã đánh mất tự tin, vẫn như cũ nhắm hai mắt. Đôi lông mi dài của anh dưới ánh đèn ái muội cong thành một vòng cung duyên dáng, rũ mí mắt nhu thuận, có phần không phù hợp với sự lạnh nhạt thường ngày.

Trác Viêm nín thở nhìn một hồi, cười tủm tỉm nói: "Vậy được, em muốn thế nào thì như vậy, anh nhớ rõ trước kia em đã nói nếu Trác Khuynh đấu với anh, phần thắng lớn hơn thuộc về anh đúng không?"

Lông mi của Hill hơi hơi động, rốt cuộc mở mắt ra nhìn hắn, hỏi: "Vậy thì sao?"

"Không có gì, anh chỉ muốn em đánh giá lại một lần, em nói ——" Vẻ mặt Trác Viêm biểu tình không thay đổi, nhìn chằm chằm vào anh, gằn từng chữ một nói: "Nếu bên Trác Khuynh có thêm một lợi thế là Tả Xuyên Trạch, vậy có phải bên kia sẽ có cơ hội giành phần thắng hơn không?"

Đáy lòng khẽ rung động, Trác Viêm hỏi một câu rất khéo léo, làm sao hắn biết Tả Xuyên Trạch sẽ tham gia? Không thể là Just, bởi vì Just căn bản không biết anh hôm nay đi gặp ai. Vậy là ai? Còn có lần trước anh gặp Trác Khuynh ở quán bar Trác Viêm cũng biết, Hill lạnh lùng nhìn về phía hắn, hỏi: "Anh theo dõi tôi?"

"Em quả nhiên là đi gặp người của Phùng Ma ......" Trác Viêm thở dài một hơi, giương mắt nhìn ánh mắt của Hill, nói: "Đừng nhìn anh như vậy, anh không theo dõi em, anh tự khắc có cách biết được tin tức đó. Nhưng hôm nay vừa vặn anh gặp Just ở quán bar, biết anh ta không đi theo bên cạnh em mà thôi."

Hill tiếp tục nói: "Cho nên anh đoán tôi đi gặp bọn họ?"

"Em có thể lựa chọn không tin." Trác Viêm nhìn ánh mắt hoài nghi của bà xã nhà mình, bất đắc dĩ nói: "Nhưng sự thật chính là như vậy, anh biết Tả Xuyên Trạch tới, mà tối nay Just lại không ở bên cạnh em, anh đương nhiên có thể đoán ra."

Hắn trả lời một cách hợp tình hợp lý, Hill dần dần thu lại ánh mắt hoài nghi, bắt đầu bỏ tay mình ra, lại phát hiện không thể nào thoát khỏi bàn tay của nam nhân này, có chút khó chịu với người này khi tay của hắn đan vào tay mình, tiếp tục đề tài vừa rồi hy vọng phân tán lực chú ý của hắn: "Vậy anh thấy bên nào có phần thắng lớn hơn?"

"Nếu em muốn anh nói thật, anh sẽ cho em biết." Trác Viêm siết chặt tay anh thêm một chút, thu lại nụ cười bất cần đời thường ngày, gương mặt thậm chí còn mang theo chút nghiêm túc, nói: "Nếu không có em, anh nắm chắc 100%."

Hill bỗng nhiên nhìn hắn.

Hắn chỉ thở dài một hơi, tiếp tục nói: "Nhưng có thêm em vào, anh thậm chí 10% cũng không thể đảm bảo. Nếu Tả Xuyên Trạch bắt em uy hiếp anh để lấy mạng anh, anh cũng chịu."

Trác Viêm nhìn ánh mắt của anh, ưu nhã nhún vai: "Đừng nói không tin, anh nói em có thể lựa chọn tin tưởng anh."

Hill vẫn luôn cảm thấy đầu người đàn ông này có vấn đề. Chính mình cùng hắn căn bản là người của hai thế giới, quan hệ của bọn họ lúc trước duy nhất chỉ là nụ hôn làm anh bực bội ở quán bar đêm đó mà thôi. Anh cuối cùng cũng đã báo được thù, sau đó quan hệ của bọn họ đã kết thúc. Nhưng ai biết được người đàn ông này lại lấy thái độ cường ngạnh tiến vào. Kỳ thật từ lúc biết được thân phận của người này đến giờ, anh đều hoài nghi người này có dụng tâm, bằng không vì sao đêm bọn họ hôn nhau lại là đêm gặp thủ hạ Trác Khuynh, vì sao lúc mình chuẩn bị đối phó hắn thì hắn cam tâm tình nguyện nhảy ra?

Hết thảy đều quá trùng hợp, trùng hợp đến mức làm người ta không thể không hoài nghi.

Còn có cái gì mà có tin hay không tin cũng rất kỳ quái, anh lại không phải thằng ngu, cũng không phải nhìn không thấy ánh mắt người này thường thường sẽ xuất hiện ánh mắt của dã thú săn mồi. Nhưng ánh mắt yêu thương này làm cho anh có cảm giác khó chịu, thậm chí là bất an. Nếu một người luôn nhìn bạn như dã thú đang săn mồi tới nói với bạn muốn bạn tin tưởng hắn, bạn có thể tin không?

"Trác Viêm." Hill lạnh nhạt nhìn hắn, gằn từng chữ một nói: "Cho tới bây giờ người tôi tin tưởng cũng chỉ có một mình tôi mà thôi, có lẽ một ngày nào đó sẽ xuất hiện một người khiến tôi tin tưởng, nhưng người đó tuyệt đối không phải anh."

Tác giả có lời muốn nói: Ừm, ta mới bắt đầu học, thời gian cập nhật ước chừng đã muộn, nhưng ta hiểu được......

@@@@@@@

Hết chương 20.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện