Chung cư của Trác Viêm khá xa so với các bằng hữu của hắn, cho nên đến đường đi này thì đám kia đã trở về hết, cuối cùng chỉ còn hắn chậm rãi đi về một mình.
Thời điểm sắp bước vào chung cư, điện thoại hắn vang lên, hắn nhìn tên trên màn hình, cười tủm tỉm bắt máy: “ Ồ, Catharin, có chuyện gì sao?”
“Anh vì cái gì không nói một tiếng mà đã đi rồi. ” Catharine không cao hứng nói.
“Tôi lúc đó có việc” Trác Viêm nói dối không chớp mắt, nhưng vẫn đứng đắn xin lỗi: “Xin lỗi, hôm nào tôi mời cô đi ăn cơm.”
“ Vậy được, một lời đã định.” Catharine lúc này mới nguôi giận, thanh âm cũng khôi phục được sự vui sướng như lúc trước : “ Nam nhân kia thật là quá dễ đối phó, lúc chuẩn bị về còn hỏi số điện thoại, hỏi em khi nào có thể cùng nhau uống rượu, thế nào, bây giờ đã tin em chưa?”
“ Tin, đương nhiên tin.” Kỳ thật lúc đi Trác Viêm hướng bên kia nhìn thoáng qua, biết được đại khái tình huống, lúc bọn họ đi về , người kia cũng không đuổi kịp cho nên điểm này đã cho thấy được Catharine đã thành công.
“ Vậy cô có cho hắn không?” Trác Viêm cười tủm tỉm hỏi.
“Không có, người em yêu là anh, đương nhiên sẽ không cho hắn cơ hội.” Catharine nói đúng lý hợp tình.
“Ồ” Trác Viêm tiếp tục cười tủm tỉm “ Hắn chẳng phải cũng rất thương tâm?”
“Hắn thương tâm hay không thương tâm cũng không liên quan gì tới em.” Catharine khinh thường nói.
“Như vậy cũng đúng.” Trác Viêm tán đồng gật đầu, cười nói, “Cứ như vậy đi, tôi sau này lại liên hệ với cô.”
“Được, anh cũng đừng quên.” Catharine cảnh cáo nói.
“Đã biết, sẽ không quên, hẹn gặp lại.” Trác Viêm cười tủm tỉm cắt đứt điện thoại, thầm nghĩ sao tôi có thể quên, tôi còn muốn bắt cô đối phó với cái bảo tiêu vướng chân của bà xã nhà tôi.
Trác Viêm về nhà thoải mái ngủ một giấc, ngày hôm sau thần sắc hưng phấn đi chỗ giáo sư để lấy thư đề cử, cao hứng đi thẳng đến đại trạch Riley.
Hill đã đi công ty từ sớm, quản gia đi theo tiếng của chuông ngoài cửa lớn, nhìn trước mắt có người đàn ông xa lạ không biết trời cao đất dày này, không có chút cảm tình mà nói, “Xin lỗi vị tiên sinh này, nhà của chúng tôi tạm thời không thiếu bác sĩ.” Gia tộc Riley của bọn họ là bối cảnh gì? Chính là công tước a! Bác sĩ đều là tinh anh trong tinh anh, chuyên gia trong chuyên gia, quyền uy trong quyền uy, chẳng lẽ sẽ nhìn trúng một học sinh học đại học, hơn nữa vẫn là học sinh chưa tốt nghiệp, chỉ có thành tích ưu tú thì sao chứ? Trác Viêm thần sắc không thay đổi, bỏ qua ánh mắt khinh thường hắn, cười tủm tỉm nói, “Như vậy đi, tôi đem lý lịch sơ lược để lại cho ông, chờ Hill trở về ông đưa cho em ấy xem là được, à, thuận tiện giúp tôi mang câu nói này đến cho em ấy, nói là——” Hắn nói đến đây dừng một chút, ánh mắt bỗng nhiên trở nên nhu hòa thâm tình một cách di thường, thanh âm cũng nhiễm một tầng tình ý dạt dào, “Nói là anh rất muốn em, cũng rất nhớ hương vị của em.”
Thân thể quản gia lập tức cứng đờ, sự khinh miệt ban đầu nhanh chóng biến mất sạch sẽ, thay vào đó là sự kinh tủng ( bất ngờ và sợ hãi) không thể che giấu, trước nay, chưa từng có người nào nói những điều như vậy với đại thiếu gia, loại ngữ khí này, tư thái này lại là của một thằng đàn ông! Càng đáng sợ hơn là lời hắn nói là có ý tứ gì? Vì cái gì lại nói rằng nhớ hương vị của ông chủ? Ngươi đã làm cái gì?! Quản gia cứng đờ tại chỗ, thanh âm đều bị chặn ở yết hầu, một chữ đều nói không nên lời.
Trác Viêm nói xong câu đó liền đem lý lịch sơ lược trong tay đưa cho quản gia giữ, cười tủm tỉm xoay người đi, mặc kệ người ở phía sau đã hóa đá mà trở về.
Vì thế hôm nay Hill về đến nhà liền thấy nhà mình quản gia vẻ mặt hỗn độn đi tới, thân thể run run rẩy rẩy muốn nói lại thôi, Hill nhìn ông một cái, ngồi xuống sô pha, hỏi, “Có chuyện gì?”
“Đại, đại thiếu gia……”Yết hầu của quản gia nghẹn lại, rồi hít sâu một hơi để trấn định tinh thần, nhưng vẫn mang theo một chút run rẩy, “Sáng sớm hôm này, một người trẻ tuổi đến nhận lời mời làm bác sĩ tư nhân,” Ông vừa nói vừa đem lý lịch sơ lược đưa qua, lắp bắp nói, “Đây, đây là lý lịch sơ lược của hắn.”
Loại sự tình này Hill luôn luôn không thèm để ý, anh lại không thiếu bác sĩ, nhưng phản ứng của quản gia lại không giống như bình thường, liền tiếp nhận, khi nhìn đến trang thứ nhất thấy ảnh chụp, tay của anh ngừng lại một chút , ngay sau đó khép lại ném qua một bên, ngẩng đầu hỏi, “Hắn nói gì?”
“Hắn…… Hắn……” Quản gia thanh âm run đến càng thêm lợi hại, nói lắp nửa ngày rồi mới run rẩy nói, “Hắn…… Hắn nói hắn rất, rất nhớ thiếu gia, còn, còn có rất…… Rất nhớ ……nhớ hương vị của thiếu gia……” Thanh âm càng nói càng nhỏ, nói xong câu đó liền âm thầm hít một hơi cúi thấp đầu, nỗ lực muốn xóa đi sự tồn tại của chính mình, thậm chí liền hô hấp đều trở nên thật cẩn thận, tôi là không khí, là không khí, là không khí a!!……
Hill ánh mắt lạnh băng, cái gì cũng chưa nói liền đứng dậy lên lầu, Just vội vàng đuổi theo, trong lòng cũng nói thầm, khó trách thiếu gia muốn tìm người này, hóa ra bọn họ chính là quan hệ này, nhưng mà vết máu kia là như thế nào?
Nếu là thiếu gia mạnh hơn nam nhân kia căn bản không cần thiết tìm người đó, nhưng mà người kia cường bạo thiếu gia…… Mà vết máu kia…… đồng tử của Just run rẩy, vết máu kia tất nhiên là của thiếu gia giãy giụa khi người nọ làm chuyện đó…… Just cũng rất khó hiểu, người này phải có lá gan lớn nhường nào mới dám đánh chủ ý lên thiếu gia, còn dám không sợ chết đưa tới cửa……
Hill đi vào thư phòng, biểu tình lạnh nhạt trước sau như một, thấy Just tiến vào đạm nhiên mà nói, “ Đi liên hệ với Hắc Vũ, hoàn toàn tra tra thân phận của người này.” Anh thiếu chút nữa đã quên lần trước ở quán bar người nam nhân này ở trong bóng đêm biểu hiện ra sự nhạy bén, anh lúc ấy xuống lầu thì trò chơi mới bắt đầu chưa quá một phút, hơn nữa anh không thường xuyên xuất hiện trước công chúng, cho nên người bình thường căn bản là nhận không ra thân phận của anh, mà người nam nhân này lại có thể biết được thân phận của mình trong thời gian ngắn như vậy, còn đĩnh đạc tìm tới cửa, điều này không khỏi khiến người ta hoài nghi.
“Phải” Just gật đầu, hỏi, “Vậy buổi tối hôm nay còn đi không?”
Hill suy nghĩ trong chốc lát, nói, “Chưa tới tối thì chưa tính, chờ tư liệu của Hắc Vũ đưa tới rồi quyết định, tôi cùng cậu đi chung.”
“Dạ.”
Lần này Hill đến một quán bar cũ , không phải là quán bar hôm nọ, mà là một quán bar cách nhà mình rất xa, khi anh bước vào bên trong rất sôi động, anh luôn luôn không thích nơi đông người, nhưng trên mặt lại nhìn không ra sự bất mãn, theo phục vụ lên phòng dành cho khách quý ở lầu hai.
Phòng được trang trí rất xa xỉ, sô pha được đặt trên tấm thảm tơ tằm.
Hill liếc mắt một cái, chỉ thấy sô pha ở phía trung tâm có hai người đang ngồi, trong đó có một người đàn ông trung niên hói đầu mà lần trước gặp ở quán bar, người đàn ông trẻ tuổi còn lại thì chưa bao giờ gặp qua, nhưng là Hill lại biết hắn là ai.
Người đàn ông trung niên kia thấy hắn thì tươi cười đứng lên, nói, “Riley tiên sinh, vị này chính là thiếu gia nhà tôi, Trác Khuynh.”
Người đàn ông trẻ tuổi kia cũng theo sau đứng lên, cười vươn tay, “Riley tiên sinh.”
“Trác tiên sinh.” Hill bắt tay hắn một chút rồi liền thu hồi, anh nhìn người đàn ông trước mặt, ngũ quan của người này thực rõ ràng cũng thực lạnh lùng , mang theo một chút cảm giác oán hận, làm cho người nhìn cảm thấy sợ hãi, mà thời điểm hắn cười biểu tình lại nhu hòa, thậm chí còn mang theo hương vị bình dị gần gũi, nhưng cho dù là như thế cũng sẽ không làm người khác thả lỏng cảnh giác đối với hắn.
Trác Khuynh cũng quan sát Hill, trước khi hắn tới Anh đã chuẩn bị đầy đủ,hơn nữa hắn đã làm người thu thập tư liệu về Hill, bởi vậy hắn biết được rất nhiều chuyện về Hill, hắn biết người này rất ít khi lộ diện trước công chúng, gia tộc Riley có năng lực cường đại, người đứng đầu có ánh mắt sắc bén cùng thủ đoạn tàn nhẫn. Hắn cũng biết người này thực trẻ tuổi, thủ hạ cho hắn tư liệu cùng ảnh chụp, phần lớn chụp ở cách xa, hắn có thể thông qua đại khái hình dáng biết được người này thực anh tuấn, nhưng là hắn không nghĩ tới khi ở gần quan sát Hill, hắn phát hiện người đứng đầu Riley gia tộc không chỉ trẻ tuổi, không chỉ anh tuấn, còn thực…… Xinh đẹp.
Tác giả có lời muốn nói: Đuổi nửa ngày vẫn là vội đến 10 giờ sau, ai……