"Bốp!"
Tiêu Lâm quay đầu lại thì một cái tát nữa dội đến!
"Ngươi còn dám trừng mắt nhìn! Có biết phép tắc là gì không? Vãn bối gặp trưởng bối thì nên cúi đầu xuống! Cụp mắt xuống!" Tân phu nhân nghiến răng nghiến lợi, từ khi Tiêu Lâm vào phủ làm cô gia, Tân phủ không được một phút yên bình!
Bà ta vừa từ cửa đi vào, thấy mọi người bàn tán chuyện của vương phi liền nổi giận đùng đùng tát Tiêu Lâm hai cái: “Ngươi còn cho rằng trong phủ chưa đủ hỗn loạn sao? Chỉ dẫn đường cho người khác cũng làm không xong! Ngươi được tích sự gì hải"
Hai cái tát và lời nói hung hãn này khiến mọi người có mặt sốc đến mức. không dám thở mạnh.
Tiêu Lâm dù có tệ đến đâu thì vẫn là Trạng nguyên đương triều, vậy mà Tân phu nhân tát hắn như vậy đúng là mất hết thể diện.
Tân phu nhân là trưởng công chúa, là vợ tướng quân. Một cô gia trước mặt bà ta chỉ là một bề tôi, một hậu bối và một đứa con, cho nên việc bà ta giáo huấn hắn như vậy cũng là điều dễ hiểu.
Đám người Tần Phong lặng lẽ đứng bên cạnh, vẻ mặt đầy bất mãn. Nhưng hai cái tát của Tân phu nhân khiến bọn họ cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Mọi người đều tỏ vẻ thờ ơ, nếu bọn họ là người của Tân phủ, bọn họ cũng sẽ dạy dỗ vị cô gia chuyên gây rắc rối này!
Mụ đàn bà thối! Mụ đàn bà thối!
Trong mắt Tiêu Lâm tràn đầy tức giận, Dịch Quy thấy không ổn liền lén kéo mạnh tay áo hắn: “Thúc tổ, không được làm liều! Bà ấy là nhạc mẫu của người, là trưởng công chúa! Bât kính với nhạc mẫu là chuyện nhỏ! Nhưng bất kính với công chúa là chuyện lớn!”
Quan to áp bức dân thường là chuyện thường tình, chưa kể Tân phu nhân lại là nghĩa nữ của tiên hoàng.
Tiêu Lâm không chỉ có một mình, đằng sau hắn còn có mẹ và em gái, còn có đám người Bạch Khởi. Ở triều đại này, việc va chạm với hoàng thất rồi làm ảnh hưởng đến người nhà và người trong phủ là chuyện bình thường!
Không ai trong số những người có mặt, kể cả Văn giáo dụ dám nói một chữ "không" với Tân phu nhân!
"Đi xuống!" Tân phu nhân hét lên: "Làm việc không đến nơi đến chốn! Nhốt vào kho chứa củi!"
"Cô gia, mời!" những người hầu ngày thường vốn sợ hãi Tiêu Lâm giờ lại lợi dụng quyền lực của Tần phu nhân, cư xử với cô gia thô lỗ hơn hẳn ngày thường.
Tân Phượng Uyển mặc tang phục đứng bên cạnh nhìn với ánh mắt thờ ơ, như thể Tiêu Lâm không liên quan gì đến nàng vậy.
Hiện tại Tiêu Lâm đã biết Tân phủ thực lực mạnh cỡ nào! Nhà họ Tân không thể dễ dàng bị một cô gia xúc phạm? Dưới con mắt dõi theo của mọi người, Tiêu Lâm theo người hầu đi vào kho. chứa củi. Mặt Tiêu Lâm nóng bừng, nhưng ánh mắt những kẻ đó càng làm hắn cảm thấy bỏng rát hơn! Cứ đi đi, khuất tầm mắt bọn họ là xong!
Hôm nay là tang lễ của tổ phụ, cho dù có bị đánh hắn cũng không bao giờ quấy rầy sự bình yên của ông ấy.
Tiêu Lâm là người có thù tất báo, dù người khác chế giễu, vu khống hay xúc. phạm hắn, hắn sế trả thù bằng mọi giá.
Nhưng Tần Bát Phương thì khác.
Ông ấy là trung thần, là một tướng quân. Nếu sau này người khác nói về tang lễ của ông ấy, nói cô gia Tân phủ phá hỏng tang lễ, điều này chẳng phải sẽ tổn hại đến uy danh của một vị tướng cả đời trung lương sao?
Mọi người sẽ cười Tân Bát Phương có một cô gia không biết phân nặng nhẹ, không thấu tình đạt lý.
Tiêu Lâm làm sao có thể để tổ phụ ở dưới cửu tuyền cũng không thể an lòng vì hắn?
Cửa kho củi vừa đóng lại, Dịch Quy ở ngoài cửa như muốn khóc. Việc vương phi đi mua đồ trang sức ngày hôm nay không liên quan gì đến Tiêu Lâm.
Ai tinh ý đều có thể thấy Tần phu nhân đang ỷ vào thân phận trưởng công chúa để ức hiếp Tiêu Lâm.
"Đừng khóc, chuyện nhỏ thôi". "Tần gia sẽ phải tới mời ta ra ngoài, cháu cứ về nhà trước đi”.
Nam nhân bị nữ nhân tát ở nơi công cộng sao có thể là chuyện nhỏ? Dịch Quy muốn nói gì đó, nhưng trong kho củi lại không phát ra tiếng động gì nữa.
Dịch Quy cúi đầu: “Vậy ta đi gặp Tiêu phu nhân trước. Nếu thấy thúc tổ mãi không về nhà, nhất định phu nhân sẽ lo lắng.”
“Chờ một chút”, Tiêu Lâm đột nhiên ngăn cản y: “Đừng nói cho mẹ ta biết là †a bị đánh".
Bà Tiêu rất yêu thương con trai, nếu biết con trai mình bị Tân phu nhân tát ở nơi công cộng, chắc chắn bà sẽ lại đau lòng.
Dịch Quy khe khẽ thở dài, tưởng rằng sau khi thúc tổ trở thành Trạng nguyên, cuộc sống của hắn ở Tần phủ sẽ tốt hơn, nhưng ai ngờ Tần lão tướng quân cũng ra đi như vậy.
Tần phu nhân trở thành bà chủ của gia đình, cuộc sống của Tiêu Lâm sẽ càng trở nên khó khăn hơn.
Tiêu Lâm quay đầu lại thì một cái tát nữa dội đến!
"Ngươi còn dám trừng mắt nhìn! Có biết phép tắc là gì không? Vãn bối gặp trưởng bối thì nên cúi đầu xuống! Cụp mắt xuống!" Tân phu nhân nghiến răng nghiến lợi, từ khi Tiêu Lâm vào phủ làm cô gia, Tân phủ không được một phút yên bình!
Bà ta vừa từ cửa đi vào, thấy mọi người bàn tán chuyện của vương phi liền nổi giận đùng đùng tát Tiêu Lâm hai cái: “Ngươi còn cho rằng trong phủ chưa đủ hỗn loạn sao? Chỉ dẫn đường cho người khác cũng làm không xong! Ngươi được tích sự gì hải"
Hai cái tát và lời nói hung hãn này khiến mọi người có mặt sốc đến mức. không dám thở mạnh.
Tiêu Lâm dù có tệ đến đâu thì vẫn là Trạng nguyên đương triều, vậy mà Tân phu nhân tát hắn như vậy đúng là mất hết thể diện.
Tân phu nhân là trưởng công chúa, là vợ tướng quân. Một cô gia trước mặt bà ta chỉ là một bề tôi, một hậu bối và một đứa con, cho nên việc bà ta giáo huấn hắn như vậy cũng là điều dễ hiểu.
Đám người Tần Phong lặng lẽ đứng bên cạnh, vẻ mặt đầy bất mãn. Nhưng hai cái tát của Tân phu nhân khiến bọn họ cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Mọi người đều tỏ vẻ thờ ơ, nếu bọn họ là người của Tân phủ, bọn họ cũng sẽ dạy dỗ vị cô gia chuyên gây rắc rối này!
Mụ đàn bà thối! Mụ đàn bà thối!
Trong mắt Tiêu Lâm tràn đầy tức giận, Dịch Quy thấy không ổn liền lén kéo mạnh tay áo hắn: “Thúc tổ, không được làm liều! Bà ấy là nhạc mẫu của người, là trưởng công chúa! Bât kính với nhạc mẫu là chuyện nhỏ! Nhưng bất kính với công chúa là chuyện lớn!”
Quan to áp bức dân thường là chuyện thường tình, chưa kể Tân phu nhân lại là nghĩa nữ của tiên hoàng.
Tiêu Lâm không chỉ có một mình, đằng sau hắn còn có mẹ và em gái, còn có đám người Bạch Khởi. Ở triều đại này, việc va chạm với hoàng thất rồi làm ảnh hưởng đến người nhà và người trong phủ là chuyện bình thường!
Không ai trong số những người có mặt, kể cả Văn giáo dụ dám nói một chữ "không" với Tân phu nhân!
"Đi xuống!" Tân phu nhân hét lên: "Làm việc không đến nơi đến chốn! Nhốt vào kho chứa củi!"
"Cô gia, mời!" những người hầu ngày thường vốn sợ hãi Tiêu Lâm giờ lại lợi dụng quyền lực của Tần phu nhân, cư xử với cô gia thô lỗ hơn hẳn ngày thường.
Tân Phượng Uyển mặc tang phục đứng bên cạnh nhìn với ánh mắt thờ ơ, như thể Tiêu Lâm không liên quan gì đến nàng vậy.
Hiện tại Tiêu Lâm đã biết Tân phủ thực lực mạnh cỡ nào! Nhà họ Tân không thể dễ dàng bị một cô gia xúc phạm? Dưới con mắt dõi theo của mọi người, Tiêu Lâm theo người hầu đi vào kho. chứa củi. Mặt Tiêu Lâm nóng bừng, nhưng ánh mắt những kẻ đó càng làm hắn cảm thấy bỏng rát hơn! Cứ đi đi, khuất tầm mắt bọn họ là xong!
Hôm nay là tang lễ của tổ phụ, cho dù có bị đánh hắn cũng không bao giờ quấy rầy sự bình yên của ông ấy.
Tiêu Lâm là người có thù tất báo, dù người khác chế giễu, vu khống hay xúc. phạm hắn, hắn sế trả thù bằng mọi giá.
Nhưng Tần Bát Phương thì khác.
Ông ấy là trung thần, là một tướng quân. Nếu sau này người khác nói về tang lễ của ông ấy, nói cô gia Tân phủ phá hỏng tang lễ, điều này chẳng phải sẽ tổn hại đến uy danh của một vị tướng cả đời trung lương sao?
Mọi người sẽ cười Tân Bát Phương có một cô gia không biết phân nặng nhẹ, không thấu tình đạt lý.
Tiêu Lâm làm sao có thể để tổ phụ ở dưới cửu tuyền cũng không thể an lòng vì hắn?
Cửa kho củi vừa đóng lại, Dịch Quy ở ngoài cửa như muốn khóc. Việc vương phi đi mua đồ trang sức ngày hôm nay không liên quan gì đến Tiêu Lâm.
Ai tinh ý đều có thể thấy Tần phu nhân đang ỷ vào thân phận trưởng công chúa để ức hiếp Tiêu Lâm.
"Đừng khóc, chuyện nhỏ thôi". "Tần gia sẽ phải tới mời ta ra ngoài, cháu cứ về nhà trước đi”.
Nam nhân bị nữ nhân tát ở nơi công cộng sao có thể là chuyện nhỏ? Dịch Quy muốn nói gì đó, nhưng trong kho củi lại không phát ra tiếng động gì nữa.
Dịch Quy cúi đầu: “Vậy ta đi gặp Tiêu phu nhân trước. Nếu thấy thúc tổ mãi không về nhà, nhất định phu nhân sẽ lo lắng.”
“Chờ một chút”, Tiêu Lâm đột nhiên ngăn cản y: “Đừng nói cho mẹ ta biết là †a bị đánh".
Bà Tiêu rất yêu thương con trai, nếu biết con trai mình bị Tân phu nhân tát ở nơi công cộng, chắc chắn bà sẽ lại đau lòng.
Dịch Quy khe khẽ thở dài, tưởng rằng sau khi thúc tổ trở thành Trạng nguyên, cuộc sống của hắn ở Tần phủ sẽ tốt hơn, nhưng ai ngờ Tần lão tướng quân cũng ra đi như vậy.
Tần phu nhân trở thành bà chủ của gia đình, cuộc sống của Tiêu Lâm sẽ càng trở nên khó khăn hơn.
Danh sách chương