“Còng công, mờỉ”, Tiêu Lâm lịch sự nghiêng người nói. Mã công công gật đầu, bước vào nhà trong.

Tề thất thiếu và Hà Khải Minh vẫn còn quỳ dưới đất, vừa nhìn thấy Mã công công vào thì sợ đến mức lê gối tránh sang bên.

Tiêu Lâm nấu nước pha trà dâng lên, nói: “Mã công công, một tách trà thô, mờỉ uống”.

Mã công công ngẩn người, nhưng không biểu lộ điều gì: “Sao Tiêu giải nguyên biết ta họ Mã? Cậu tài trí hơn người, chẳng trách bệ hạ lại tán thưởng như vậy. Thật là hiếm có!”.

“Quá khen, tại hạ chỉ làm bừa mà trúng”.

Tiêu Lâm khiêm tốn đáp. Bây giờ người bên cạnh Hoàng đế có thể tín nhiệm không quá mười đầu ngón tay. Trong các hoạn quan chỉ có Mã còng công kỉnh nghiệm lâu năm nhất, hành sự ổn trọng nhất, được Hoàng đế tín nhiệm nhất.

Từ tuổi tác và từng hành động của Mã công công, không khó để nhận ra là ông ta.


Hà Khải Minh vốn đang quỳ không dám ngước mắt lên, nghe đến Mã công công thì vô cùng chấn động. Mặc dù hắn ta chỉ lo ăn chơi

không lo việc chính, nhưng từ trước ở Tân phủ hắn ta đã nghe nói đến uy danh của Mã công công. Đó là người rất nổi tiếng bên cạnh bệ hạ, quan to quý nhân của triều đình không những khách sáo mà còn tiếp đãi ông ta rất long trọng.

Tiêu Lâm đỗ Giải nguyên đã là chuyện lạ như mặt trời mọc hướng Tây.

Bây giờ còn được Mã công công đích thân đến tuyên chỉ, chuyện này…

Hà Khải Minh cúi đầu, chỉ mong Mã công công đừng để ý đến mình.

Tề thất thiếu còn cúi thấp đầu hơn cả hắn ta, mặt trắng bệch. Gia thế tài sản của Tề gia còn không dám chọc giận Tân phủ, giờ xem ra cũng không thể động vào Tiêu Lâm.

Mã công công uống ngụm trà, liếc xéo hắn ta, nói: “Lúc ở Tần phủ ta nghe đầy tớ báo có người gây rắc rối cho Tiêu gia, là hai người này sao?”.

Hà Khải Minh và Tê thất thiếu đột nhiên bị điểm danh sợ run lên. Hà Khải Minh toát mồ hôi lạnh thấm ướt cả áo.

Hôm nay Hà Khải Minh đến cướp Tiêu Tịnh, nếu để người của Tân phủ biết chuyện hắn ta làm hôm nay bị Mã công công nhìn thấy thì

chắc chắn sẽ không gánh nổi hậu quả. Huống hồ, hôm nay Tiêu Lâm đã trở thành Giải nguyên, chắc chắn sẽ nhân cơ hội trả thù, hắn ta sẽ chết không chỗ chôn thân.


“Đúng vậy”, Tiêu Lâm mỉm cười, cười đến nỗi hai người kia không hẹn mà cùng run rẩy: “Nhưng công công yên tâm, tại hạ sẽ xử lý ổn thỏa”.

“Hừ”, Mã công công luôn có vẻ hòa nhã lại hừ một tiếng: “Phường trộm cướp lại dám ức hiếp môn sinh của thiên tử! Không cần khách sáo với hạng người này! Người đâu, giải hai kẻ này đến cho quan phủ trị tội!”.

/zVâng!”, hai thái giám nhận lệnh, định kéo Tê thất thiếu và Hà Khải Minh ra ngoàỉ.

Hà Khải Minh thấy vậy vội vàng dập đầu hô to: “Công công! Tiểu nhân biết sai rồi! Nể mặt tiểu nhân là người thân của Tiêu giải nguyên, xin hãy tha cho tiểu nhân một lần!”.

Mã công công nhíu mày, vẻ mặt hòa hoãn hơn: “Tiêu giải nguyên, đây là người thân của cậu sao?”.

Hà Khải Minh mím môi, đầy vẻ van nài.

“Đúng vậy, hôm nay hắn ta đến đây muốn dùng năm lượng bạc cưới muội muội ta”, Tiêu

Lâm lạnh lùng nhìn hắn ta, đầu tiên là xác nhận quan hệ, bất ngờ gài bẫy hắn ta.


Quả nhiên, khi Mã công còng nghe đến năm lượng, ánh mắt trở nên vô cùng sắc bén.

Hà Khải Minh điên cuồng dập đầu: “Chuyện ngày hôm nay là lỗi của tiểu nhân. Tiểu nhân không biết trời cao đất dày, tự nhận không xứng với Tiêu tiểu thư, mong Tiêu giải nguyên đại nhân không so đo với tiểu nhân, tha cho tiểu nhân một rân!”.

Tiêu Lâm cười nhạt, lại không lên tỉêhg.

Mã công công quát lên: “Còn ngươi đến đây là vì cái gì?”.

Tề thất thiếu sợ hãi, run như cầy sấy: “Tiểu… Tiểu nhân đến để thu tô, không không, không phải, tiểu nhân đến để… để…”.

Đầu óc Tê thất thiếu xoay chuyển nhanh chóng, tự tát vào mặt mình: “Tiểu nhân cũng sai rồi, tiểu nhân không nên đến đây thu tô, xin hãy tha cho tiểu nhân”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện