Gió đêm vẫn thổi,trên mặt đất, cỗ thi thể của Dương Hoành đang bốc cháy, ánh sáng từ căn phòng phập phù không ổn định. Từ trong vò rượu vỡ, rượu vẫn đang chầm chậm chảy ra ngoài, cánh tay vừa được giập lửa run nhè nhẹ. Ánh mắt hai người giao nhau giữa không trung, cho dù bị thương nhưng ánh mắt của vị thư sinh kia vẫn lạnh lùng sắc bén, từ đầu tới giờ không một chút thay đổi.
"Có lúc, chính là như vậy. . ." Người thư sinh chậm rãi nói từng chữ, "Chỉ cần bước sai một bước, ngươi sẽ phải chết."
Theo như nửa câu sau của gã, Dương Dực nhìn xung quanh, con trai cả đã gần chết vẫn bị giữ chặt, tin tức về những người trong nhà cũng không biết, một huynh đệ cứ như vậy mà chết đi. Những con tin mà hắn bắt cũng phải đến mấy chục người nhưng cũng chưa bao giờ gặp phải chuyện như thế này, thư sinh yếu đuối, thư sinh yếu đuối. . . Ánh mắt kia rõ ràng không phải của một kẻ yếu đuối, hắn cũng chưa từng thấy qua sự hung lệ cùng quả quyết đến cực điểm như vậy trong ánh mắt của những tên tự xưng là hung đồ liều mạng. Nhìn cánh tay vẫn đang run rẩy cùng với ánh mắt đó, hắn biết, người này không những tàn nhẫn với kẻ địch mà còn cực kỳ tàn nhẫn với chính bản thân mình.
Giống như vô ý, hắn bắt trói một con thỏ trắng nhỏ về nhà, nhưng chỉ một chút sơ hở, con thỏ trắng nhỏ đó liền lộ ra răng nanh. Trong khi hắn chưa kịp đề phòng thì nhà cửa đã bị phá tan, đến khi hắn phát hiện ra thì chỉ thấy máu rơi đầy đất, còn con mắt của con thỏ trắng kia đã trở nên đỏ ngầu.
Hắn nghiến răng: "Nhị lang. . ." Âm thanh vang vọng qua cửa sổ, quanh quẩn trong đêm tối nhưng không một tiếng hồi âm.
Một lát sau, hắn lại hô lên một tiếng: "Mẹ nó ơi. . ." Vẫn không có câu trả lời
Hai mắt hắn đỏ ngầu, cười đau đớn, sau đó hắn rống lên: "Đại Lang. . ." Buông bỏ cây nỏ trong tay, ánh mắt hắn hung lệ nhìn vào thanh cương đao của Dương Hoành đang nằm trên mặt đất.
"Ta giết ngươi. . ."
Nghiến răng rít lên từng chữ, hắn liền chạy về phía thanh cương đao, cũng vào lúc này hắn bỗng thấy cái khoan sắt từ từ rời khỏi yết hầu con trai mình, mất đi sự cố định của cánh tay kia, thân thể đứa con hắn lảo đảo, hay cũng có thể là do tiếng quát to kia của hắn mà ý thức của nó hơi tỉnh táo lại. Hắn nhìn thấy tay của thư sinh kia bỗng tháo dây thừng xuống.
Trong nháy mắt, tinh thần tập trung cao độ.
Thư sinh lui về phía sau một bước, đột nhiên dùng toàn lực đạp vào lưng con trai hắn.
Trong ánh lửa chập chờn, con trai hắn lảo đảo chúi nhào về phía bên trước. Bên kia, thư sinh vung tay giơ cái khoan sắt lên.
"Yaaaa. . ."
"A. . ."
Thét lên một tiếng, thư sinh dùng hết sức lực ném chiếc khoan sắt ra, Dương Dực cũng lao lên, vung tay chụp lấy Đại lang kéo sang một bên, cái khoan sắt xẹt qua tay hắn cắt ra một dải máu tươi. Trong nháy mắt thân ảnh của tên thư sinh đã đến gần, tay cầm một vò rượu nhào tới.
“Choang."
Dương Dực không né tránh mà đánh thẳng vào người thư sinh, vò rượu đập thẳng vào đầu hắn vỡ tan tành. Hắn đưa tay chùi sạch rượu, người thư sinh bị đánh bay ra đến mấy mét, miệng hộc máu tươi. Trong lòng hắn lúc này chỉ còn sát ý, không một chút chần chờ, mạnh mẽ lao về phía trước tung ra một quyền.
Tay phải của người thư sinh đưa ra phía sau.
"Bước sai một bước thôi là ngươi sẽ phải chết. . ."
Vù, Dương Dực hơi chần chừ trong giây lát, vung quyền đánh hụt vào khoảng không. Trong mắt thư sinh lóe lên một tia đắc ý, liều mạng bật dậy, lao qua một bên hướng về phía cửa lớn. Dương Dực đâu chịu để gã chạy thoát, đẩy một cái tủ đổ qua. Cái tủ đập vào cửa vỡ vụn, thư sinh lảo đảo thay đổi phương hướng, khoảng cách giữa thanh cương đao trên mặt đất và gã chỉ còn vài bước.
Vò rượu lao vụt tới, đập lên thân thể đang bốc cháy của Dương Hoành, lửa bị rượu tưới lên đột nhiên tắt ngấm, thư sinh lăn ra ngoài tránh mảnh vỡ. Dương Dực xông thẳng tới, trong nháy mắt đã vượt qua khoảng cách nửa gian phòng, nhưng tên thư sinh cũng thật ngoan cường, gắng sức gượng dậy nắm một vò rượu ném tới, Dương Dực không thèm né tránh, cứ thế lao lên rút ngắn khoảng cách, tay trái chụp vào ngực đối phương, tay phải từ phía sau vung lên lấy đà.
Trong lúc hoảng loạn, thư sinh chụp vào một vò rượu khác, nhưng chưa nắm được mép vò thì đã bị một quyền đánh tới.
"Ta xé xác ngươi."
“Chát. . .”
Thân thể của hắn khẽ nghiêng ngả, nắm đấm đánh mạnh vào vai đối phương làm thư sinh ngã xuống đất, lùi ra xa hơn một mét.
Hắn đứng yên tại chỗ, mấy giây sau thân thể lảo đảo lùi về phía sau hai bước, ánh mắt có chút mờ mịt. Đỉnh đầu hắn đã bị một quả cân sắc nhọn đập nát, cắm sâu vào đỉnh đầu.
Thư sinh loang choạng té ngã mấy lần, tay phải gắng gượng bám mép tủ cố gắng đứng lên.
Lúc nãy vò rượu đã không còn uy hiếp trước lửa giận của Dương Dực, lần rút tay ra sau lưng cũng để trêu tức hắn hơn mà thôi. Lần này nếu đánh không trúng thì người phải chết có thể sẽ là mình, nhưng chẳng còn cách nào khác, ở vào thế yếu, tất cả những việc mà gã có thể làm cũng chỉ có vậy mà thôi, không có sự lựa chọn. . .
Dương Dực vẫn còn đứng lảo đảo, Ninh Nghị hít sâu một hơi, cảm thụ những đau đớn truyền đến. Gã lạnh lùng đi tới bên thi thể Dương Hoành, cầm lấy thanh cương đao, trước mắt của Dương Dực, bổ một nhát xuống cổ Đại Lang, sau đó trở tay chém thẳng vào mặt Dương Dực.
Máu tươi bắn ra.
"Đáng lẽ các ngươi nên giết ta ngay từ đầu. . ."
Sau khi nhẹ nhàng nói xong câu đó, gã liền chém xuống đao thứ hai, thứ ba, rốt cuộc Dương Dực cũng gục ngã. Gã bồi thêm mấy đao nữa lên thân thể đó rồi mới loạng choạng lùi về phía sau, tựa lưng vào tường, thân thể run rẩy, suy yếu vô lực. "Hộc hộc. . ."
Vào lúc này cảm giác khẩn trương không hề giảm bớt mà càng dâng cao, tuy nói gã đã chết một lần nhưng không có nghĩa là lúc nào gã cũng sẵn sàng đón nhận cái chết một lần nữa. Những cảm xúc sợ hãi, vội vã, hồi hộp lo lắng chung quy vẫn phải có. Dù sao ở kiếp trước gã cũng không gặp nhiều những tình cảnh như thế này, tất cả những tính toán cũng chỉ là cố gắng tận hết sức lực mà thôi, còn lại phần lớn vẫn phải nghe theo mệnh trời, cố gắng chạy trốn khỏi sự uy hiếp của tử vong. May thay cuối cùng cũng tới một bước này, trong lòng vẫn còn nguyên những cảm xúc vui mừng và sợ hãi. . .
Gã bước qua những vũng máu trong gian phòng, sau đó bưng một vò rượu đổ lên xác Dương Hoành, rượu chảy xuống dập tắt ngọn lửa, sau đó lại thêm một vò nữa, ánh sáng trong phòng dần dần tắt đi.
Đèn được thắp sáng lên như cũ, xác chết, máu tươi, gian phòng hỗn loạn, thân ảnh kia ngồi dưới ánh đèn, bên cạnh là rất nhiều thuốc chữa thương. Gã dùng hàm răng cắn vào đầu miếng vải, tay phải dùng sức xé ra, băng bó cánh tay trái bị thương.
Đáng tiếc không có đủ thời gian tra ra kẻ đứng sau việc này.
Dưới tình huống như vậy, gã đành đè nén trong lòng những việc chưa làm được hoàn hảo. Vốn mục tiêu lúc đầu cũng chỉ là tìm cách giết chết đối phương, nếu không thể thì cũng phải ngăn chúng lại rồi chạy trốn. Nhưng sự hung hãn của hai huynh đệ này đã vượt qua ngoài dự liệu, trong tình huống mình đang khống chế con tin mà vẫn liều mạng tấn công, làm gã không thể dùng con tin uy hiếp để dò la thêm tin tức.
Nguy cơ mà có chút đầu mối còn dễ ứng phó, đằng này một chút tin tức cũng không. Sau lưng có kẻ đang theo dõi mình mà mình lại không biết chút gì về hắn, đây là điều khiến gã không thể chấp nhận được.
Đau đớn từ cánh tay, vai, ngực vẫn còn truyền tới. Gã uống một hớp rượu, đứng lên nhìn quanh gian phòng một lần nữa, sau đó nhặt cây nỏ để trên bàn rồi đẩy cửa đi ra. Đây là một căn nhà thuyền ở ven sông, nước chảy phía dưới xem ra cũng không sâu, một cây cầu gỗ đơn giản bắc lên bờ, trên bờ là rừng cây, ở phía xa xa là một ngọn núi nhỏ, giữa bầu trời sao Mai lấp lánh.
Ninh Nghị đứng đó, nhìn ngọn núi phía xa, dòng nước bên cạnh cùng với rừng cây và nhà thuyền sau lưng, suy tư hồi lâu.
Sau đó gã quay đầu lại đi vào nhà.
Cửa phòng đóng lại, ánh sáng lại bị tắt đi.
Thời gian. . . còn lại bao nhiêu thời gian đây. . .
o0o
Thành Giang Ninh, Tô Phủ.
Ngọn đèn đung đưa trong phòng khách của tiểu viện, Tô Đàn Nhi đang ngồi xem sách, Quyên nhi và Hạnh nhi thì chơi cờ ở bên cạnh, trước cửa, tiểu Thiền đang nhàm chán nhảy qua nhảy lại, đi tới đi lui, thỉnh thoảng vịn cửa nhìn vể phía cửa viện bên kia. Nếu có người đi qua liền quay đầu lại, mái tóc tung nhẹ trong không trung.
Tô Đàn Nhi nhấp một ngụm trà, nhìn về phía cửa, trong mắt hiện lên một tia tinh ý: "Thiền nhi, muội đang nhìn cái gì đó."
Tiểu Thiền ngây người: "Dạ, . . . tiểu thư. . . không, không có gì đâu ạ. . ."
Tô Đàn Nhi cười cười, sau đó thở dài một hơi.
" Chỉ là. . . hôm nay cô gia ra ngoài đúng là hơi muộn. . ."
o0o
Sắp tới giờ hợi (Khoảng từ 9 giờ đến 11 giờ đêm), sau khi kết thúc buổi tiệc tiễn chân ở trạm dịch ngoài cửa thành, Cố Yên Trinh chia tay với một đám hảo bằng hữu, sau đó đi cùng lão Lục và đám tùy tùng về phía một tiểu trang.
Lần đi Nhiêu châu này hắn không mang theo nhiều tùy tùng, chỉ đem theo vài người tâm phúc, trong đó cũng chỉ lão lục là biết được nhiều chuyện, những người còn lại có lẽ sẽ đoán được phần nào nhưng tự nhiên cũng giữ bí mật.
Hắn đi kiểm tra lại hành lý một lượt, tất cả có ba chiếc xe ngựa, kiểm tra cẩn thận chiếc ở giữa, sau khi mở màn xe ra thì bên trong là một chiếc cũi lớn, giống như chiếc cũi vẫn thường dùng để giam giữ phạm nhân.
Quan sát một chút, hắn lạnh lùng gật đầu.
"Trước hết hãy dừng lại ở vùng đầm nước gần đây khoảng một tháng, sau đó lên đường đến Nhiêu châu, sau này cho dù ả có bị điên hay chết cũng mặc kệ."
Sau đó hắn lại kiểm tra những đồ vật và quà cáp mang theo đến Lạc Bình, tuy chỉ vừa mới bắt đầu nhưng phần lớn tâm tư của hắn đều đặt ở Lạc Bình cùng với những kế hoạch cho tương lai.
Những việc đã quyết nhất định phải làm, không cần phải câu nệ tiểu tiết, dù sao thì cũng là việc nhỏ mà thôi.
"Đi thôi, thời gian cũng sắp đến rồi, mau đi xem huynh đệ nhà họ Dương đã xong việc hay chưa."
"Chắc là không có chuyện gì đâu, trước giờ huynh đệ bọn hắn chưa từng thất bại bao giờ."
"Bất cứ chuyện gì, phải tận mắt chứng kiến mới có thể khẳng định chắc chắn."
Cố Yên Trinh lắc lắc đầu: "Ta không làm những việc không chắc chắn."
Mặc dù nói vậy nhưng kì thật trong lòng hắn không còn chút lo lắng nào, muốn xác nhận lại việc này cũng chỉ là thói quen mà thôi, sau khi đã xác nhận hắn mới cân nhắc đến nên đối xử với Vân Trúc như thế nào. Nếu việc này thất bại mà mình lại bắt Vân Trúc đến thì đây đúng là mất mặt, hắn không thể chịu được chuyện mất mặt như thế, cũng như lần bị một cái bạt tai ở bên đường ngày đó vậy. Những chuyện tiếp theo tất cả đều chắc như đinh đóng cột, kể gì thư sinh, tài tử phong lưu, dưới lưỡi đao cũng chỉ là một dạng như nhau mà thôi. Sau khi cho nàng xem xong mình cũng không còn một chút lưu luyến gì với nàng nữa, một tháng sau. . . Việc này sẽ hoàn toàn kết thúc, khi mình đi Lạc Bình sẽ chém đoạn tâm ma, không còn để lại một chút lo phiền nào nữa.
Suốt dọc đường đi hắn cùng với lão lục thương lượng về chuyến đi Lạc Bình, phải tặng lễ vật cho những ai, tặng bao nhiêu tiền, cần phải làm gì để thu phục được nhân tâm. Lão lục cầm đuốc đi phía trước, khi đến gần ngọn núi thì ngừng lại xem xét, trên ngọn núi đó cũng có một cây đuốc quay về trái ba vòng lại quay về bên phải ba vòng, bên này cũng dùng ám hiệu đáp lại thì thấy ngọn đuốc bên kia vẫy vẫy xác nhận.
Cố Yên Trinh lặng yên quan sát tất cả những chuyện này, trước đây hắn cũng đã từng tới đây một lần, cân nhắc nặng nhẹ. Hắn có rất nhiều việc cần phải suy xét, cúi đầu trầm tư về những dự định cho năm sau và một vài năm tới đây, có lẽ lần sau nên tới chỗ Lý tướng gia thì hơn, muốn xếp bút nghiên theo việc binh đao chắc hắn cũng không từ chối, tất nhiên khi tại nhiệm cũng phải có thành tích mới được. Hắn đã có kế hoạch cụ thể cho lần đến Lạc Bình này, nhất định phải khiến cho đời sống nhân dân được nâng cao, kiên quyết mà làm, ba năm sau xung đột giữa Liêu Kim và Vũ triều hẳn là đã rất gay gắt, trong ba năm nhất định phải có kết quả, đó cũng chính là lúc anh hùng kiến công lập nghiệp.
Chỉ đáng tiếc là việc này không thể đến sớm hơn ba năm, hoặc giả như sang năm bắt đầu kế hoạch thì đúng là tốt nhất. Ở Đông Kinh chạy vạy suốt ba năm trời thật đúng là lãng phí thời gian, nếu sau này có thể thăng chức nhất định phải cố gắng quét sạch những tệ nạn này mới được.
Xuyên theo con đường nhỏ trong rừng trúc, đi bến bờ sông nơi bìa rừng, căn phòng trên mặt nước sáng đèn lờ mờ, lão lục đi phía trước, Cố Yên Trinh cúi đầu đi theo phía sau. Thành thật mà nói, những khi đối mặt với hai huynh đệ này hắn vẫn có chút mất tự nhiên, những lúc đó nghĩ đến chuyện khác có thể làm hắn trông có vẻ bình tĩnh hơn. Tiếng gió lùa nức nở nghẹn ngào, nước sông chảy róc rách. Khi tới gần cánh cửa, có thứ gì đó bất thường nhưng hắn không để ý nhiều, trong phòng nồng nặc mùi rượu, hẳn là bọn người này đang uống rượu.
Lão lục đẩy cánh cửa đang khép hờ, bên trong vang lên tiếng loảng xoảng, sau đó thì " bốp" "ầm" Đèn đuốc tắt hết, không ai hay chuyện gì đang xảy ra.
Một giây sau vang lên tiếng ầm ầm, cánh cửa phía trước cách đó không xa bỗng nhiên vỡ vụn. Một cái cọc gỗ từ trong phòng phóng ra, đập thẳng vào mặt lão lục rồi quay trở về, chỉ một giây sau, nóc nhà phía trước ầm ầm sụp đổ, chấn động mạnh kéo cái trụ gỗ sụt lún xuông dưới.
Lão lục ngã xuống dòng sông không sâu lắm bên cạnh, những mũi tên cắm sẵn dưới sông đâm thủng ngực hắn, máu tươi chảy loang ra trong nước, tên hộ vệ mới phút trước còn sinh long hoạt hổ mà trong chốc lát đã biến thành một cỗ thi thể.
Bị một miếng gỗ vụn bắn vào mặt rồi rơi xuống sông, tất cả những suy nghĩ đều vụt tan biến, Cố Yên Trinh ngơ ngác, sửng sốt đứng yên tại chỗ.
Gió đêm gào thét, nhà thuyền lẻ loi trơ trọi dưới ánh sao, không thấy một bóng người. . .
"Có lúc, chính là như vậy. . ." Người thư sinh chậm rãi nói từng chữ, "Chỉ cần bước sai một bước, ngươi sẽ phải chết."
Theo như nửa câu sau của gã, Dương Dực nhìn xung quanh, con trai cả đã gần chết vẫn bị giữ chặt, tin tức về những người trong nhà cũng không biết, một huynh đệ cứ như vậy mà chết đi. Những con tin mà hắn bắt cũng phải đến mấy chục người nhưng cũng chưa bao giờ gặp phải chuyện như thế này, thư sinh yếu đuối, thư sinh yếu đuối. . . Ánh mắt kia rõ ràng không phải của một kẻ yếu đuối, hắn cũng chưa từng thấy qua sự hung lệ cùng quả quyết đến cực điểm như vậy trong ánh mắt của những tên tự xưng là hung đồ liều mạng. Nhìn cánh tay vẫn đang run rẩy cùng với ánh mắt đó, hắn biết, người này không những tàn nhẫn với kẻ địch mà còn cực kỳ tàn nhẫn với chính bản thân mình.
Giống như vô ý, hắn bắt trói một con thỏ trắng nhỏ về nhà, nhưng chỉ một chút sơ hở, con thỏ trắng nhỏ đó liền lộ ra răng nanh. Trong khi hắn chưa kịp đề phòng thì nhà cửa đã bị phá tan, đến khi hắn phát hiện ra thì chỉ thấy máu rơi đầy đất, còn con mắt của con thỏ trắng kia đã trở nên đỏ ngầu.
Hắn nghiến răng: "Nhị lang. . ." Âm thanh vang vọng qua cửa sổ, quanh quẩn trong đêm tối nhưng không một tiếng hồi âm.
Một lát sau, hắn lại hô lên một tiếng: "Mẹ nó ơi. . ." Vẫn không có câu trả lời
Hai mắt hắn đỏ ngầu, cười đau đớn, sau đó hắn rống lên: "Đại Lang. . ." Buông bỏ cây nỏ trong tay, ánh mắt hắn hung lệ nhìn vào thanh cương đao của Dương Hoành đang nằm trên mặt đất.
"Ta giết ngươi. . ."
Nghiến răng rít lên từng chữ, hắn liền chạy về phía thanh cương đao, cũng vào lúc này hắn bỗng thấy cái khoan sắt từ từ rời khỏi yết hầu con trai mình, mất đi sự cố định của cánh tay kia, thân thể đứa con hắn lảo đảo, hay cũng có thể là do tiếng quát to kia của hắn mà ý thức của nó hơi tỉnh táo lại. Hắn nhìn thấy tay của thư sinh kia bỗng tháo dây thừng xuống.
Trong nháy mắt, tinh thần tập trung cao độ.
Thư sinh lui về phía sau một bước, đột nhiên dùng toàn lực đạp vào lưng con trai hắn.
Trong ánh lửa chập chờn, con trai hắn lảo đảo chúi nhào về phía bên trước. Bên kia, thư sinh vung tay giơ cái khoan sắt lên.
"Yaaaa. . ."
"A. . ."
Thét lên một tiếng, thư sinh dùng hết sức lực ném chiếc khoan sắt ra, Dương Dực cũng lao lên, vung tay chụp lấy Đại lang kéo sang một bên, cái khoan sắt xẹt qua tay hắn cắt ra một dải máu tươi. Trong nháy mắt thân ảnh của tên thư sinh đã đến gần, tay cầm một vò rượu nhào tới.
“Choang."
Dương Dực không né tránh mà đánh thẳng vào người thư sinh, vò rượu đập thẳng vào đầu hắn vỡ tan tành. Hắn đưa tay chùi sạch rượu, người thư sinh bị đánh bay ra đến mấy mét, miệng hộc máu tươi. Trong lòng hắn lúc này chỉ còn sát ý, không một chút chần chờ, mạnh mẽ lao về phía trước tung ra một quyền.
Tay phải của người thư sinh đưa ra phía sau.
"Bước sai một bước thôi là ngươi sẽ phải chết. . ."
Vù, Dương Dực hơi chần chừ trong giây lát, vung quyền đánh hụt vào khoảng không. Trong mắt thư sinh lóe lên một tia đắc ý, liều mạng bật dậy, lao qua một bên hướng về phía cửa lớn. Dương Dực đâu chịu để gã chạy thoát, đẩy một cái tủ đổ qua. Cái tủ đập vào cửa vỡ vụn, thư sinh lảo đảo thay đổi phương hướng, khoảng cách giữa thanh cương đao trên mặt đất và gã chỉ còn vài bước.
Vò rượu lao vụt tới, đập lên thân thể đang bốc cháy của Dương Hoành, lửa bị rượu tưới lên đột nhiên tắt ngấm, thư sinh lăn ra ngoài tránh mảnh vỡ. Dương Dực xông thẳng tới, trong nháy mắt đã vượt qua khoảng cách nửa gian phòng, nhưng tên thư sinh cũng thật ngoan cường, gắng sức gượng dậy nắm một vò rượu ném tới, Dương Dực không thèm né tránh, cứ thế lao lên rút ngắn khoảng cách, tay trái chụp vào ngực đối phương, tay phải từ phía sau vung lên lấy đà.
Trong lúc hoảng loạn, thư sinh chụp vào một vò rượu khác, nhưng chưa nắm được mép vò thì đã bị một quyền đánh tới.
"Ta xé xác ngươi."
“Chát. . .”
Thân thể của hắn khẽ nghiêng ngả, nắm đấm đánh mạnh vào vai đối phương làm thư sinh ngã xuống đất, lùi ra xa hơn một mét.
Hắn đứng yên tại chỗ, mấy giây sau thân thể lảo đảo lùi về phía sau hai bước, ánh mắt có chút mờ mịt. Đỉnh đầu hắn đã bị một quả cân sắc nhọn đập nát, cắm sâu vào đỉnh đầu.
Thư sinh loang choạng té ngã mấy lần, tay phải gắng gượng bám mép tủ cố gắng đứng lên.
Lúc nãy vò rượu đã không còn uy hiếp trước lửa giận của Dương Dực, lần rút tay ra sau lưng cũng để trêu tức hắn hơn mà thôi. Lần này nếu đánh không trúng thì người phải chết có thể sẽ là mình, nhưng chẳng còn cách nào khác, ở vào thế yếu, tất cả những việc mà gã có thể làm cũng chỉ có vậy mà thôi, không có sự lựa chọn. . .
Dương Dực vẫn còn đứng lảo đảo, Ninh Nghị hít sâu một hơi, cảm thụ những đau đớn truyền đến. Gã lạnh lùng đi tới bên thi thể Dương Hoành, cầm lấy thanh cương đao, trước mắt của Dương Dực, bổ một nhát xuống cổ Đại Lang, sau đó trở tay chém thẳng vào mặt Dương Dực.
Máu tươi bắn ra.
"Đáng lẽ các ngươi nên giết ta ngay từ đầu. . ."
Sau khi nhẹ nhàng nói xong câu đó, gã liền chém xuống đao thứ hai, thứ ba, rốt cuộc Dương Dực cũng gục ngã. Gã bồi thêm mấy đao nữa lên thân thể đó rồi mới loạng choạng lùi về phía sau, tựa lưng vào tường, thân thể run rẩy, suy yếu vô lực. "Hộc hộc. . ."
Vào lúc này cảm giác khẩn trương không hề giảm bớt mà càng dâng cao, tuy nói gã đã chết một lần nhưng không có nghĩa là lúc nào gã cũng sẵn sàng đón nhận cái chết một lần nữa. Những cảm xúc sợ hãi, vội vã, hồi hộp lo lắng chung quy vẫn phải có. Dù sao ở kiếp trước gã cũng không gặp nhiều những tình cảnh như thế này, tất cả những tính toán cũng chỉ là cố gắng tận hết sức lực mà thôi, còn lại phần lớn vẫn phải nghe theo mệnh trời, cố gắng chạy trốn khỏi sự uy hiếp của tử vong. May thay cuối cùng cũng tới một bước này, trong lòng vẫn còn nguyên những cảm xúc vui mừng và sợ hãi. . .
Gã bước qua những vũng máu trong gian phòng, sau đó bưng một vò rượu đổ lên xác Dương Hoành, rượu chảy xuống dập tắt ngọn lửa, sau đó lại thêm một vò nữa, ánh sáng trong phòng dần dần tắt đi.
Đèn được thắp sáng lên như cũ, xác chết, máu tươi, gian phòng hỗn loạn, thân ảnh kia ngồi dưới ánh đèn, bên cạnh là rất nhiều thuốc chữa thương. Gã dùng hàm răng cắn vào đầu miếng vải, tay phải dùng sức xé ra, băng bó cánh tay trái bị thương.
Đáng tiếc không có đủ thời gian tra ra kẻ đứng sau việc này.
Dưới tình huống như vậy, gã đành đè nén trong lòng những việc chưa làm được hoàn hảo. Vốn mục tiêu lúc đầu cũng chỉ là tìm cách giết chết đối phương, nếu không thể thì cũng phải ngăn chúng lại rồi chạy trốn. Nhưng sự hung hãn của hai huynh đệ này đã vượt qua ngoài dự liệu, trong tình huống mình đang khống chế con tin mà vẫn liều mạng tấn công, làm gã không thể dùng con tin uy hiếp để dò la thêm tin tức.
Nguy cơ mà có chút đầu mối còn dễ ứng phó, đằng này một chút tin tức cũng không. Sau lưng có kẻ đang theo dõi mình mà mình lại không biết chút gì về hắn, đây là điều khiến gã không thể chấp nhận được.
Đau đớn từ cánh tay, vai, ngực vẫn còn truyền tới. Gã uống một hớp rượu, đứng lên nhìn quanh gian phòng một lần nữa, sau đó nhặt cây nỏ để trên bàn rồi đẩy cửa đi ra. Đây là một căn nhà thuyền ở ven sông, nước chảy phía dưới xem ra cũng không sâu, một cây cầu gỗ đơn giản bắc lên bờ, trên bờ là rừng cây, ở phía xa xa là một ngọn núi nhỏ, giữa bầu trời sao Mai lấp lánh.
Ninh Nghị đứng đó, nhìn ngọn núi phía xa, dòng nước bên cạnh cùng với rừng cây và nhà thuyền sau lưng, suy tư hồi lâu.
Sau đó gã quay đầu lại đi vào nhà.
Cửa phòng đóng lại, ánh sáng lại bị tắt đi.
Thời gian. . . còn lại bao nhiêu thời gian đây. . .
o0o
Thành Giang Ninh, Tô Phủ.
Ngọn đèn đung đưa trong phòng khách của tiểu viện, Tô Đàn Nhi đang ngồi xem sách, Quyên nhi và Hạnh nhi thì chơi cờ ở bên cạnh, trước cửa, tiểu Thiền đang nhàm chán nhảy qua nhảy lại, đi tới đi lui, thỉnh thoảng vịn cửa nhìn vể phía cửa viện bên kia. Nếu có người đi qua liền quay đầu lại, mái tóc tung nhẹ trong không trung.
Tô Đàn Nhi nhấp một ngụm trà, nhìn về phía cửa, trong mắt hiện lên một tia tinh ý: "Thiền nhi, muội đang nhìn cái gì đó."
Tiểu Thiền ngây người: "Dạ, . . . tiểu thư. . . không, không có gì đâu ạ. . ."
Tô Đàn Nhi cười cười, sau đó thở dài một hơi.
" Chỉ là. . . hôm nay cô gia ra ngoài đúng là hơi muộn. . ."
o0o
Sắp tới giờ hợi (Khoảng từ 9 giờ đến 11 giờ đêm), sau khi kết thúc buổi tiệc tiễn chân ở trạm dịch ngoài cửa thành, Cố Yên Trinh chia tay với một đám hảo bằng hữu, sau đó đi cùng lão Lục và đám tùy tùng về phía một tiểu trang.
Lần đi Nhiêu châu này hắn không mang theo nhiều tùy tùng, chỉ đem theo vài người tâm phúc, trong đó cũng chỉ lão lục là biết được nhiều chuyện, những người còn lại có lẽ sẽ đoán được phần nào nhưng tự nhiên cũng giữ bí mật.
Hắn đi kiểm tra lại hành lý một lượt, tất cả có ba chiếc xe ngựa, kiểm tra cẩn thận chiếc ở giữa, sau khi mở màn xe ra thì bên trong là một chiếc cũi lớn, giống như chiếc cũi vẫn thường dùng để giam giữ phạm nhân.
Quan sát một chút, hắn lạnh lùng gật đầu.
"Trước hết hãy dừng lại ở vùng đầm nước gần đây khoảng một tháng, sau đó lên đường đến Nhiêu châu, sau này cho dù ả có bị điên hay chết cũng mặc kệ."
Sau đó hắn lại kiểm tra những đồ vật và quà cáp mang theo đến Lạc Bình, tuy chỉ vừa mới bắt đầu nhưng phần lớn tâm tư của hắn đều đặt ở Lạc Bình cùng với những kế hoạch cho tương lai.
Những việc đã quyết nhất định phải làm, không cần phải câu nệ tiểu tiết, dù sao thì cũng là việc nhỏ mà thôi.
"Đi thôi, thời gian cũng sắp đến rồi, mau đi xem huynh đệ nhà họ Dương đã xong việc hay chưa."
"Chắc là không có chuyện gì đâu, trước giờ huynh đệ bọn hắn chưa từng thất bại bao giờ."
"Bất cứ chuyện gì, phải tận mắt chứng kiến mới có thể khẳng định chắc chắn."
Cố Yên Trinh lắc lắc đầu: "Ta không làm những việc không chắc chắn."
Mặc dù nói vậy nhưng kì thật trong lòng hắn không còn chút lo lắng nào, muốn xác nhận lại việc này cũng chỉ là thói quen mà thôi, sau khi đã xác nhận hắn mới cân nhắc đến nên đối xử với Vân Trúc như thế nào. Nếu việc này thất bại mà mình lại bắt Vân Trúc đến thì đây đúng là mất mặt, hắn không thể chịu được chuyện mất mặt như thế, cũng như lần bị một cái bạt tai ở bên đường ngày đó vậy. Những chuyện tiếp theo tất cả đều chắc như đinh đóng cột, kể gì thư sinh, tài tử phong lưu, dưới lưỡi đao cũng chỉ là một dạng như nhau mà thôi. Sau khi cho nàng xem xong mình cũng không còn một chút lưu luyến gì với nàng nữa, một tháng sau. . . Việc này sẽ hoàn toàn kết thúc, khi mình đi Lạc Bình sẽ chém đoạn tâm ma, không còn để lại một chút lo phiền nào nữa.
Suốt dọc đường đi hắn cùng với lão lục thương lượng về chuyến đi Lạc Bình, phải tặng lễ vật cho những ai, tặng bao nhiêu tiền, cần phải làm gì để thu phục được nhân tâm. Lão lục cầm đuốc đi phía trước, khi đến gần ngọn núi thì ngừng lại xem xét, trên ngọn núi đó cũng có một cây đuốc quay về trái ba vòng lại quay về bên phải ba vòng, bên này cũng dùng ám hiệu đáp lại thì thấy ngọn đuốc bên kia vẫy vẫy xác nhận.
Cố Yên Trinh lặng yên quan sát tất cả những chuyện này, trước đây hắn cũng đã từng tới đây một lần, cân nhắc nặng nhẹ. Hắn có rất nhiều việc cần phải suy xét, cúi đầu trầm tư về những dự định cho năm sau và một vài năm tới đây, có lẽ lần sau nên tới chỗ Lý tướng gia thì hơn, muốn xếp bút nghiên theo việc binh đao chắc hắn cũng không từ chối, tất nhiên khi tại nhiệm cũng phải có thành tích mới được. Hắn đã có kế hoạch cụ thể cho lần đến Lạc Bình này, nhất định phải khiến cho đời sống nhân dân được nâng cao, kiên quyết mà làm, ba năm sau xung đột giữa Liêu Kim và Vũ triều hẳn là đã rất gay gắt, trong ba năm nhất định phải có kết quả, đó cũng chính là lúc anh hùng kiến công lập nghiệp.
Chỉ đáng tiếc là việc này không thể đến sớm hơn ba năm, hoặc giả như sang năm bắt đầu kế hoạch thì đúng là tốt nhất. Ở Đông Kinh chạy vạy suốt ba năm trời thật đúng là lãng phí thời gian, nếu sau này có thể thăng chức nhất định phải cố gắng quét sạch những tệ nạn này mới được.
Xuyên theo con đường nhỏ trong rừng trúc, đi bến bờ sông nơi bìa rừng, căn phòng trên mặt nước sáng đèn lờ mờ, lão lục đi phía trước, Cố Yên Trinh cúi đầu đi theo phía sau. Thành thật mà nói, những khi đối mặt với hai huynh đệ này hắn vẫn có chút mất tự nhiên, những lúc đó nghĩ đến chuyện khác có thể làm hắn trông có vẻ bình tĩnh hơn. Tiếng gió lùa nức nở nghẹn ngào, nước sông chảy róc rách. Khi tới gần cánh cửa, có thứ gì đó bất thường nhưng hắn không để ý nhiều, trong phòng nồng nặc mùi rượu, hẳn là bọn người này đang uống rượu.
Lão lục đẩy cánh cửa đang khép hờ, bên trong vang lên tiếng loảng xoảng, sau đó thì " bốp" "ầm" Đèn đuốc tắt hết, không ai hay chuyện gì đang xảy ra.
Một giây sau vang lên tiếng ầm ầm, cánh cửa phía trước cách đó không xa bỗng nhiên vỡ vụn. Một cái cọc gỗ từ trong phòng phóng ra, đập thẳng vào mặt lão lục rồi quay trở về, chỉ một giây sau, nóc nhà phía trước ầm ầm sụp đổ, chấn động mạnh kéo cái trụ gỗ sụt lún xuông dưới.
Lão lục ngã xuống dòng sông không sâu lắm bên cạnh, những mũi tên cắm sẵn dưới sông đâm thủng ngực hắn, máu tươi chảy loang ra trong nước, tên hộ vệ mới phút trước còn sinh long hoạt hổ mà trong chốc lát đã biến thành một cỗ thi thể.
Bị một miếng gỗ vụn bắn vào mặt rồi rơi xuống sông, tất cả những suy nghĩ đều vụt tan biến, Cố Yên Trinh ngơ ngác, sửng sốt đứng yên tại chỗ.
Gió đêm gào thét, nhà thuyền lẻ loi trơ trọi dưới ánh sao, không thấy một bóng người. . .
Danh sách chương