Ý thức trong đầu rõ ràng chưa từng có, chi phối thân thể nhanh nhạy chưa từng có, tầm nhìn trước mắt rộng mở kinh người. Đối diện vung đao, thương đâm tới, đó đơn giản là một vật cần né qua, đằng trước có nhiều kẻ địch như thế chỉ càng khiến Mao Nhất Sơn cảm thấy sung sướng. Đặc biệt là khi Mao Nhất Sơn để lại vết thương trên người kẻ địch, máu đặc quánh bắn ra, bọn họ ngã xuống, giãy giụa, thống khổ, mất đi sinh mệnh. Trong đầu của Mao Nhất Sơn chỉ vụt qua bộ dạng lúc đám tù binh bị hành hạ đến chết, sau đó sung sướng càng dâng trào.

Máu tưới trên người không còn là xúc cảm đặc quánh. Hắn thậm chí vô cùng khát vọng mùi máu phun vào mình, chỉ có sự thực là máu trong thân thể kẻ địch trước mặt phun ra mới hơi giảm khát trong lòng hắn.

Mao Nhất Sơn cùng đồng bạn xung phong qua tường người ở phía trước.

Tình hình tương tự phát sinh ở nhiều nơi trên chiến trường.

Chân núi phía đông, nơi gần Hoàng Hà, bởi vì bố phong của Oán quân ở bên này hơi mỏng, tướng lĩnh Tôn Nghiệp dẫn dắt trên nghìn người hướng tới rừng cây bên này phá phòng ngự, nhiều đao thuẫn, trường thương giống như lưỡi dao đâm vào chỗ yếu, trong khoảnh khắc, đường máu đã kéo ra một khoảng cách, nhưng tốc độ cũng chậm lại.

Khoảng đường từ hướng đông nam doanh địa đến cửa chính vốn là vị trí phòng ngự trọng yếu của Oán quân, lúc này đã giết sóng người xông vào thành một biển máu. Hà Chí Thành dẫn dắt mấy nghìn người đã bị hao tổn lớn trong chiến đấu trước đó, nhưng đánh nhau kịch liệt khiến ngọn lửa trong bọn họ bùng cháy dữ dội, theo đợt cao trào này đánh ra, mọi người hùng dũng gầm rống, sức mạnh gấp đôi cứng rắn đẩy kẻ địch lùi ra sau, chiến trường mấy nghìn người xung phong giống như biến thành cỗ máy xay thịt to lớn.

Mé bên, Nhạc Phi dẫn dắt kỵ binh giết vào đám đông Oán quân. Bên cửa chính, tướng lĩnh tên là Lý Nghĩa dẫn thuộc hạ vừa chém giết vừa áp sát bên này, đám tù binh may mắn sống sót đều chạy tới gần. Kỵ binh tinh nhuệ của Oán quân lướt qua chân núi, giống cơn lũ to lớn đâm xéo vào bên này. Trước khi trọng kỵ giáp đen giết tới, Lý Nghĩa tổ chức thương trận tre già măng mọc tiến lên nghênh đón, trong một chốc sóng máu dâng trào, nhiều kỵ binh bị chính đồng bạn của mình ngáng đường trong nơi chật chội này, không thể làm thế xung phong, thế là bọn họ chuyển phương hướng khác tiến lên.

- Giết!!! Lưu Thuấn Nhân vung chiến đao, cũng điên cuồng sai khiến thuộc hạ mạnh mẽ vồ tới trước.

Khoảnh khắc Hạ Thôn thủ quân toàn quân xuất kích, hắn liền ý thức được hôm nay dù có thể thắng cũng sẽ thắng rất thảm. Giây phút đó, Lưu Thuấn Nhân từng muốn lùi lại, nhưng khi quay đầu, hắn biết ý tưởng này không có chút xíu cơ hội thực hiện, Quách Dược Sư ở chỗ cao lạnh lùng nhìn hắn.

Vị tướng lĩnh kinh nghiệm dày dạn này sẽ không để người lần thứ hai đâm dao sau lưng.

Giây phút này, bộ đội của Trương Lệnh Huy, Lưu Thuấn Nhân đều bị chặn ở giữa chiến tuyến, đặc biệt là tình cảnh của Lưu Thuấn Nhân hung hiểm nhất. Hướng tây bắc của hắn là kỵ binh Oán quân hùng dũng, hậu phương là quân chủ lực của Quách Dược Sư, kỵ binh Hạ Thôn lấy trọng kỵ giáp đen mở đường đang từ hướng đông bắc đâm xéo vào, muốn vượt qua quân trận của hắn, va chạm với kỵ binh Oán quân. Ở đằng trước chỉ cách một lớp tù binh hỗn loạn chạy tứ tán, xông qua là đến cửa chính Hạ Thôn, hai quân đội đông và nam tụ tập, ít nhất trong buổi sáng này, đám quân đội này trong áp lực đến cực độ đột nhiên bộc phát ra chiến ý không chết không ngừng, chỉ khoảng nửa khắc đã kinh người tới cực điểm. Một góc cửa chính, thương binh trận thậm chí điên cuồng chém giết đã ngăn được kỵ binh Oán quân tiến lên, cho dù vì địa hình khiến đại đội kỵ binh không thể triển khai xung phong, nhưng trong quá trình nam chinh lần này thì đây là lần đầu tiên mới có.

Dù thế nào thì trong phút này, Lưu Thuấn Nhân chỉ có thể sai khiến binh sĩ của mình anh dũng tiến lên, bọn họ theo sau tù binh từ mé bên xung phong qua, hy vọng có thể xông vào chiến hào và cự mã trận ở đằng trước cửa chính Hạ Thôn. Lúc này kỵ binh lấy trọng kỵ giáp đen mở đường còn đang xé mở bộ đội dưới trướng của Quách Dược Sư ở mé bên, chờ khi bọn họ giết tới, e rằng khu vực chính diện này sẽ trở thành nơi chủ yếu của hai đội kỵ binh giao phong.

Trong sương mù sáng sớm giăng mờ lối, chém giết đầy khắp núi đồi, tiếng thét, mùi máu tanh, quân tiên phong giao thác trên chiến trường to lớn, chân núi, trong sơn cốc. Bởi vì số người của Oán quân dù gì nhiều hơn quân đội Hạ Thôn gấp gấp đôi, thoạt nhìn chiến trường vẫn trong trạng thái giằng co.

Mao Nhất Sơn không biết từ lúc xung phong đến bây giờ đã giết bao nhiêu lâu rồi, toàn thân của hắn đẫm máu, nhưng trong lòng vẫn khát khô. Đám quân địch trước mắt rốt cuộc thưa bớt, xung quanh còn vang tiếng la giết sôi trào, nhưng trừ đồng bạn, nằm dưới đất đa số là xác chết. Mao Nhất Sơn chém một kẻ địch ngã xuống đất, bổ sung thêm một nhát, sau đó ngẩng đầu lên thấy phía trước trong phạm vi hơn trượng chỉ có một binh sĩ Oán quân tay cầm cương đao hơi lui về phía sau, Mao Nhất Sơn và mấy người bên cạnh đều theo dõi gã, cầm đao tiến lên. Binh sĩ Oán quân kia rốt cuộc hô to một tiếng xông lên, vung đao, bị cản lại, Mao Nhất Sơn một nhát chém vào đầu của gã, mấy người khác chia nhau chém vào ngực bụng, tứ chi, đâm mũi thương dài từ giữa ngực đối phương xuyên qua sau lưng.

Mao Nhất Sơn cầm trường đao, đứng đó hét to một tiếng:

- Tạp chủng! Nhào vô!!!

Mao Nhất Sơn đưa mắt nhìn quanh, phương xa vẫn đang chém giết kịch liệt, khoảng cách gần cỡ tám, chín trượng thì có kỵ binh hùng dũng lướt qua.

Gần đó là Bàng Lệnh Minh giơ đao hướng bên kia, hán tử như tháp sắt này cũng giết đến mức toàn thân đẫm máu, hai mắt hung ác mà dữ tợn:

- Các ngươi thấy không?!

Lập tức có người hét to:

- Thấy!

- Chém chết bọn chúng!

Tùy theo tiếng hét đó, trong tinh kỵ Oán quân cũng có đầu mục chuyển sự chú ý qua bên này.

Mao Nhất Sơn lắc trường đao, rống to:

- Nhào vô!!!

Bàng Lệnh Minh cũng hét to:

- Lão Ngô! Thương trận!

Hắn quát to:

- Đằng trước trở về! Chúng ta xiên hắn!!!

Tiếng hét này nhắc nhở Mao Nhất Sơn, hắn nhìn trái phải, sau đó đút đao vào vỏ, cúi người nhặt lên một cây trường thương nằm dưới đất. Trường thương còn ghim cục thịt, bị một binh sĩ Oán quân cầm chặt trong tay, Mao Nhất Sơn đập mạnh hai cái.

Rừng thương bị đẩy từ phía sau lên, có người kéo Mao Nhất Sơn:

- Có rồi đây!

Mao Nhất Sơn nói:

- Xông!

Trong kỵ binh trận phía đối diện, một tên tiểu đầu mục cũng huơ cương đao về hướng này.

Mọi người sải bước đi nhanh, thương trận như sóng biển bị đẩy qua, đàn ngựa phía đối diện cũng vọt tới, hai bên cách nhau không xa nên chỉ giây lát đã sắp đụng độ. Mũi thương vừa chạm vào người ngựa chiến, lực đẩy mạnh đã hùng dũng ập tới, Mao Nhất Sơn hô to gồng sức đè cán thương bên mình xuống đất, cán thương uốn cong, máu bắn ra, tiếp đó hắn cảm thấy thân thể bị cái gì đụng bay ra ngoài.

Đau đớn và khó chịu dâng lên, trong ý thức mơ hồ, Mao Nhất Sơn loáng thoáng nghe có tiếng vó ngựa lướt qua người mình, hắn bản năng cuộn người lại, xác định còn có thể động tay chân thì vươn tay rút trường đao ra.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện