Điều kiện tiên quyết là nàng có thể lớn lên đến lúc lấy được đầy đủ thần cách, trở thành nữ thần chân chính.
Hắc bào (*) của Ngoã Đa Tư lay động như đôi cánh của cú đêm, im hơi lặng tiếng đi đến chỗ Kha Nhu. Thần linh thuần huyết rất khó sinh sản, sau khi nhân loại quật khởi, số lượng con người tăng cao, ngày càng nhiều thần linh kết hợp với nhân loại sinh ra hỗn huyết nửa người nửa thần tồn tại trên thế gian. Con cháu giữa thần và thần rất ít, cộng thêm hoàn cảnh ở cái niên đại này an ổn, Thần Tử (*) giống như Kha Nhu vậy, nhất định sẽ lớn lên dưới sự che chở vô cùng tốt.
(*): Áo bào màu đen.
(*): Con của thần linh.
Dù là thần hay là người, sủng ái đứa con mình vất vả có được hình như cũng là chuyện đương nhiên. Nhưng đứa bé được che chở khó có thể thành tài. Đây cũng là đạo lý chung của cả người và thần.
Giống như anh hùng của nhân loại vừa sinh ra cũng không phải là anh hùng, tất cả thần linh cũng không phải từ nhỏ đã là thần. Không trải qua khổ nạn và rèn luyện, anh hùng không thể nào được người kính ngưỡng, không nếm hết hành hạ và vượt qua cửa ải khó, thần linh cũng rất khó có được thần cách chân chính.
Hiện tại, thần linh có được thần chỉ thuần huyết đều trải qua cuộc khai thiên lập địa vô cùng hiểm ác, hoặc là trận chiến chinh phạt của các chư thần mới lấy được thần toạ vững vàng, không dao động. Sau khi thời kỳ hòa bình phủ xuống, gần như không có Thần Tử thuần huyết nào phát triển thành thần.
Bởi vì cha mẹ bọn họ chính là thần linh, coi như ở trong thần giới không có danh tiếng gì nhưng đối với người nhân gian mà nói vẫn như cũ cao cao tại thượng, pháp lực vô biên. Thần Tử không cần kinh nghiệm, không cần chịu khổ nạn mà vẫn có thể hưởng thụ vô số vật tế do con người dâng hiến, trải qua cuộc sống an nhàn tốt đẹp.
Không trải qua trăm đao ngàn búa thì không cách nào biến thành viên kim cương sặc sỡ loá mắt. Những Thần Tử này không trải qua đau khổ thì không thể chân chính trở thành thần. Đây cũng lí do tại sao Ngoã Đa Tư đồng ý cho Kha Nhu tiến vào Minh giới tìm người. Thần Tử với thần cách non nớt nguyện ý đi lên con đường nhấp nhô, có lẽ sẽ có cơ hội thành thần. Thân là chủ thần, hắn đồng ý cho nàng một cơ hội, mặc dù vị thiếu nữ này có thể bị khổ nạn đánh bại mà biến mất trên thế gian.
Cũng không phải ai bước lên con đường này đều có thể trở thành anh hùng, không phải Thần Tử nào tiếp nhận khảo nghiệm cũng có thể trở thành thần linh. Đại đa số mọi người sẽ bị mất phương hướng hoặc chết ở trên đường đi. Huống chi nơi Kha Nhu đến lại là Minh giới của hắn, một nơi đi vào dễ hơn là rời khỏi.
Thiếu nữ thần thuộc về nhân gian, không thể nào ở Minh giới lâu mà không bị âm khí ảnh hưởng. Nếu như nàng vẫn không tìm được người muốn tìm, cũng không chịu rời khỏi Minh giới, sớm muộn cũng sẽ trở thành âm hồn không nơi nương tựa. Mặc dù tìm được người, nhưng không có năng lực mang đi ra ngoài, cũng có thể vì vậy mà không gượng dậy nổi.
Mặc kệ kết quả như thế nào thì đây cũng là con đường nàng chọn, vận mạng của nàng không liên quan đến Minh vương.
Con ngươi đen như mực của Ngoã Đa Tư không mang theo chút tình cảm nào quan sát thiếu nữ trước mắt. Đột nhiên, đám cây cỏ mọc thành bụi, hẹp dài, màu xanh đậm ở bên người nàng đưa tới sự chú ý của hắn.
Thống trị Minh giới nhiều năm, mỗi một cành cây ngọn cỏ ở Minh giới, Ngoã Đa Tư đều biết rất rõ. Hắn khẳng định Minh giới không có loại thực vật này. Huống chi, vốn dĩ bờ Vong Hà không có một ngọn cỏ.
Hắn vươn tay ra khẽ vuốt ngọn cỏ, thì thầm với chúng. Rất nhanh hắn liền biết được những thực vật này là tự tay Kha Nhu lấy hồi ức đan mà ra. Thần lực thiên phú của Kha Nhu có thể đan ra những thứ này. Mà những hồi ức này là những kí ức riêng tư thuộc về Kha Nhu với người nàng muốn tìm kiếm. Nếu như người nàng muốn tìm đã quên hết chuyện trước kia, quanh quẩn ở bờ Vong Hà, chỉ cần đụng phải những cây cỏ này, có lẽ có thể nhớ lại tất cả.
Ngoã Đa Tư có chút kinh ngạc, không ngờ thiếu nữ sẽ biết loại pháp thuật chiêu hồn cổ xưa này. Không khỏi tò mò đi dò xem kí ức trên lá cây. Cỏ này cất giữ hồi ức riêng tư, dưới tình huống bình thường người ngoài không thể nào thấy dược. Nhưng đây là Minh giới, còn hắn là Minh vương, thực vật mà thiếu nữ thần đan ra đã cắm rễ ở trên Minh Thổ (*), sao có thể chống cự lại lực lượng của Ngoã Đa Tư.
(*): Đất đai của Minh giới
Thì thầm với cỏ, rất nhanh Ngoã Đa Tư đã tiến vào một mùa xuân với cỏ xanh như đệm. Nếu như là người bình thường hoặc thần linh khác, có thể sẽ vui mừng ở trước cảnh xuân rực rỡ như vậy, nhưng Ngoã Đa Tư lại khẽ nhăn đầu lông mày, không thích ánh mặt trời chói mắt.
Thân là Minh vương, sở thích thường ngày của hắn chính là đi khắp Minh giới kiểm tra xem có ánh mặt trời lọt vào hay không. Cũng tích cực tu sửa những chỗ hở ánh sáng này, duy trì sự âm u của Minh giới. Nói tóm lại, thiên tính của Ngoã Đa Tư là không thích ánh mặt trời, nhưng mà lúc này không phải lúc để ý loại chuyện như vậy.
Hắn nheo mắt lại nhìn về phía trước, lướt qua những đóa hoa nở rộ và bầy dê đang lim dim kiếm ăn khắp nơi trên cỏ, rốt cuộc phát hiện thiếu nữ ngồi ở trên tảng đá lớn cạnh bờ sông.
Băng mùa đông tan ra thành nước sông trong veo đến không thể tưởng tượng nổi, ánh mặt trời chiếu xuống dòng nước chảy róc rách, chiếu ra sóng nước trong veo. Thiếu nữ cúi mặt đưa mắt nhìn cảnh xuân và dòng nước chảy. Khung cảnh đẹp và tĩnh lặng như một bức tranh.
Qua một hồi lâu, Kha Nhu đưa hai tay ra, một tay nâng lên dòng nước sông lạnh lẽo, một tay đón lấy ánh mặt trời. Quấn ánh mặt trời màu vàng và nước sông màu bạc ở trên ngón tay nhỏ nhắn. Ngón tay ngọc xanh mướt nhẹ nhàng bay múa như bướm, đan nắng ấm và nước mùa xuân thành chiếc khăn trong suốt như ngọc lưu ly.
Minh vương nhìn thấy cũng phải khen nàng đan ra vật phẩm như thế cũng đã hết sức kinh người. Nhưng hình như thiếu nữ đối với thành phẩm của mình không quá hài lòng. Nàng nhìn chiếc khăn trong suốt rồi lắc đầu, từ trên tảng đá đứng dậy, sau khi ngắm nhìn bốn phía mới nhẹ nhảy xuống, đi về phía những bông hoa nở rộ.
Tư thái đi bộ của nàng rất ưu nhã, ngũ quan (*) xinh đẹp tuyệt trần, có sự điềm tĩnh thong dong mà các thiếu nữ cùng tuổi khác không có. Đối mặt với cảnh xuân và những đóa hoa, nàng cũng không mỉm cười rực rỡ nhưng con ngươi xinh đẹp đang tỏa sáng lấp lánh làm lòng người vui thích, ánh sáng rực rỡ chuyển động xung quanh, làm người khác hoàn toàn không dời mắt nổi.
(*): Ngũ quan ở đây nói đến 5 bộ phận chính trên khuôn mặt bao gồm mắt, mũi, miệng, tai và lông mày.
Trong nháy mắt, Minh vương đột nhiên cảm thấy ánh mặt trời sáng lạn cũng không chướng mắt như vậy. Chỉ có ánh mặt trời mới tôn lên vẻ tươi đẹp của thiếu nữ trước mắt, để cho hắn thấy rõ toàn bộ vẻ đẹp ẩn sâu của nàng. Hắn không sao hiểu được đáy lòng yên lặng nhiều năm của mình, vì sao gần đây dễ dàng xao động như thế? Nhưng hắn vẫn đè xuống cảm xúc kì lạ này, ngưng mắt nhìn Kha Nhu rút ra sợi tơ của đoá hoa tươi rực rỡ, đang nhảy múa trong gió xuân và đồng cỏ.
Có màu sắc tươi đẹp của đóa hoa, màu sắc của chiếc khăn kia liền rực rỡ giống như cầu vòng. Thiếu nữ lật tới lật lui thành phẩm của mình, hình như hết sức hài lòng, nàng liền tích cực bắt đầu đan nó lớn hơn. Đáng tiếc, nàng mới đan ra thành hình chiếc khăn quàng cổ liền nghe được một tiếng ‘rắc’. Ánh mặt trời, nước sông và sắc hoa bởi vì quá mức yếu ớt mà tan rã.
Khoảnh khắc kia, vẻ mặt thiếu nữ kinh ngạc trông rất dễ thương làm cho Minh vương thiếu chút nữa cười khẽ một tiếng. Nhưng hắn lập tức mím môi, tránh tình trạng luống cuống của mình trong ký ức của người khác.
Đối mặt với thất bại của mình, Kha Nhu cũng không chán nản quá lâu. Nàng mau chóng phấn chấn lại, tiếp tục tìm tài liệu thích hợp để đan. Khi thấy một bầy cừu di chuyển trên cỏ thì hai mắt thiếu nữ tỏa sáng, vẫy vẫy tay, một chú cừu non có bộ lông đặc biệt rối bù, trắng như tuyết chậm rì rì đi về phía nàng.
Nàng vươn tay ra hài lòng sờ sờ lông cừu non, lấy lông từ trên người nó. Thiếu nữ thần có thể dùng ngón tay nhỏ nhắn lấy ra cảnh xuân và nước chảy thì việc kéo lông cừu từ thân cừu thành sợi cũng không tốn sức chút nào. Khi nàng vui thích đan các loại tài liệu thành tấm vải vừa mơ mộng vừa bền bỉ thì con cừu bên cạnh nàng kia thậm chí còn thảnh thơi cúi đầu xuống, chậm rãi nhai hoa cỏ.
Vẻ mặt thiếu nữ chuyên chú, tư thái lúc nàng đan giống như tinh linh nhảy múa, cả người như một cảnh xuân đẹp không gì sánh nổi. Chỉ là bộ lông của con cừu cạnh chân nàng càng lúc càng ít, làm cho hình ảnh có chút tức cười. Vốn dĩ Ngoã Đa Tư chỉ chuyên chú ngắm tư thái xinh đẹp của thiếu nữ, không để ý đến hình ảnh có chút không thích hợp của con cừu kia. Đợi đến lúc thiếu nữ đột nhiên dừng lại việc đan như nước chảy mây trôi thì hắn mới phát hiện con cừu béo đã bị lấy hết tất cả lông mọc trên thân thể, đang phát ra tiếng kêu bất mãn.
Thiếu nữ cũng không ngờ tới mình lại đan hết cả bộ lông của con cừu, trợn to mắt vô tội nhìn thẳng vào mắt con cừu con. Bộ dáng đó vô cùng khiến người khác phải thương yêu, lần này Minh vương rốt cuộc không nhịn được phải bật cười, nhưng khi hắn cười, cùng lúc đó, tiếng cười của một người xa lạ từ phương hướng khác truyền đến, thiếu nữ lập tức giật mình quay đầu nhìn lại.
Hắc bào (*) của Ngoã Đa Tư lay động như đôi cánh của cú đêm, im hơi lặng tiếng đi đến chỗ Kha Nhu. Thần linh thuần huyết rất khó sinh sản, sau khi nhân loại quật khởi, số lượng con người tăng cao, ngày càng nhiều thần linh kết hợp với nhân loại sinh ra hỗn huyết nửa người nửa thần tồn tại trên thế gian. Con cháu giữa thần và thần rất ít, cộng thêm hoàn cảnh ở cái niên đại này an ổn, Thần Tử (*) giống như Kha Nhu vậy, nhất định sẽ lớn lên dưới sự che chở vô cùng tốt.
(*): Áo bào màu đen.
(*): Con của thần linh.
Dù là thần hay là người, sủng ái đứa con mình vất vả có được hình như cũng là chuyện đương nhiên. Nhưng đứa bé được che chở khó có thể thành tài. Đây cũng là đạo lý chung của cả người và thần.
Giống như anh hùng của nhân loại vừa sinh ra cũng không phải là anh hùng, tất cả thần linh cũng không phải từ nhỏ đã là thần. Không trải qua khổ nạn và rèn luyện, anh hùng không thể nào được người kính ngưỡng, không nếm hết hành hạ và vượt qua cửa ải khó, thần linh cũng rất khó có được thần cách chân chính.
Hiện tại, thần linh có được thần chỉ thuần huyết đều trải qua cuộc khai thiên lập địa vô cùng hiểm ác, hoặc là trận chiến chinh phạt của các chư thần mới lấy được thần toạ vững vàng, không dao động. Sau khi thời kỳ hòa bình phủ xuống, gần như không có Thần Tử thuần huyết nào phát triển thành thần.
Bởi vì cha mẹ bọn họ chính là thần linh, coi như ở trong thần giới không có danh tiếng gì nhưng đối với người nhân gian mà nói vẫn như cũ cao cao tại thượng, pháp lực vô biên. Thần Tử không cần kinh nghiệm, không cần chịu khổ nạn mà vẫn có thể hưởng thụ vô số vật tế do con người dâng hiến, trải qua cuộc sống an nhàn tốt đẹp.
Không trải qua trăm đao ngàn búa thì không cách nào biến thành viên kim cương sặc sỡ loá mắt. Những Thần Tử này không trải qua đau khổ thì không thể chân chính trở thành thần. Đây cũng lí do tại sao Ngoã Đa Tư đồng ý cho Kha Nhu tiến vào Minh giới tìm người. Thần Tử với thần cách non nớt nguyện ý đi lên con đường nhấp nhô, có lẽ sẽ có cơ hội thành thần. Thân là chủ thần, hắn đồng ý cho nàng một cơ hội, mặc dù vị thiếu nữ này có thể bị khổ nạn đánh bại mà biến mất trên thế gian.
Cũng không phải ai bước lên con đường này đều có thể trở thành anh hùng, không phải Thần Tử nào tiếp nhận khảo nghiệm cũng có thể trở thành thần linh. Đại đa số mọi người sẽ bị mất phương hướng hoặc chết ở trên đường đi. Huống chi nơi Kha Nhu đến lại là Minh giới của hắn, một nơi đi vào dễ hơn là rời khỏi.
Thiếu nữ thần thuộc về nhân gian, không thể nào ở Minh giới lâu mà không bị âm khí ảnh hưởng. Nếu như nàng vẫn không tìm được người muốn tìm, cũng không chịu rời khỏi Minh giới, sớm muộn cũng sẽ trở thành âm hồn không nơi nương tựa. Mặc dù tìm được người, nhưng không có năng lực mang đi ra ngoài, cũng có thể vì vậy mà không gượng dậy nổi.
Mặc kệ kết quả như thế nào thì đây cũng là con đường nàng chọn, vận mạng của nàng không liên quan đến Minh vương.
Con ngươi đen như mực của Ngoã Đa Tư không mang theo chút tình cảm nào quan sát thiếu nữ trước mắt. Đột nhiên, đám cây cỏ mọc thành bụi, hẹp dài, màu xanh đậm ở bên người nàng đưa tới sự chú ý của hắn.
Thống trị Minh giới nhiều năm, mỗi một cành cây ngọn cỏ ở Minh giới, Ngoã Đa Tư đều biết rất rõ. Hắn khẳng định Minh giới không có loại thực vật này. Huống chi, vốn dĩ bờ Vong Hà không có một ngọn cỏ.
Hắn vươn tay ra khẽ vuốt ngọn cỏ, thì thầm với chúng. Rất nhanh hắn liền biết được những thực vật này là tự tay Kha Nhu lấy hồi ức đan mà ra. Thần lực thiên phú của Kha Nhu có thể đan ra những thứ này. Mà những hồi ức này là những kí ức riêng tư thuộc về Kha Nhu với người nàng muốn tìm kiếm. Nếu như người nàng muốn tìm đã quên hết chuyện trước kia, quanh quẩn ở bờ Vong Hà, chỉ cần đụng phải những cây cỏ này, có lẽ có thể nhớ lại tất cả.
Ngoã Đa Tư có chút kinh ngạc, không ngờ thiếu nữ sẽ biết loại pháp thuật chiêu hồn cổ xưa này. Không khỏi tò mò đi dò xem kí ức trên lá cây. Cỏ này cất giữ hồi ức riêng tư, dưới tình huống bình thường người ngoài không thể nào thấy dược. Nhưng đây là Minh giới, còn hắn là Minh vương, thực vật mà thiếu nữ thần đan ra đã cắm rễ ở trên Minh Thổ (*), sao có thể chống cự lại lực lượng của Ngoã Đa Tư.
(*): Đất đai của Minh giới
Thì thầm với cỏ, rất nhanh Ngoã Đa Tư đã tiến vào một mùa xuân với cỏ xanh như đệm. Nếu như là người bình thường hoặc thần linh khác, có thể sẽ vui mừng ở trước cảnh xuân rực rỡ như vậy, nhưng Ngoã Đa Tư lại khẽ nhăn đầu lông mày, không thích ánh mặt trời chói mắt.
Thân là Minh vương, sở thích thường ngày của hắn chính là đi khắp Minh giới kiểm tra xem có ánh mặt trời lọt vào hay không. Cũng tích cực tu sửa những chỗ hở ánh sáng này, duy trì sự âm u của Minh giới. Nói tóm lại, thiên tính của Ngoã Đa Tư là không thích ánh mặt trời, nhưng mà lúc này không phải lúc để ý loại chuyện như vậy.
Hắn nheo mắt lại nhìn về phía trước, lướt qua những đóa hoa nở rộ và bầy dê đang lim dim kiếm ăn khắp nơi trên cỏ, rốt cuộc phát hiện thiếu nữ ngồi ở trên tảng đá lớn cạnh bờ sông.
Băng mùa đông tan ra thành nước sông trong veo đến không thể tưởng tượng nổi, ánh mặt trời chiếu xuống dòng nước chảy róc rách, chiếu ra sóng nước trong veo. Thiếu nữ cúi mặt đưa mắt nhìn cảnh xuân và dòng nước chảy. Khung cảnh đẹp và tĩnh lặng như một bức tranh.
Qua một hồi lâu, Kha Nhu đưa hai tay ra, một tay nâng lên dòng nước sông lạnh lẽo, một tay đón lấy ánh mặt trời. Quấn ánh mặt trời màu vàng và nước sông màu bạc ở trên ngón tay nhỏ nhắn. Ngón tay ngọc xanh mướt nhẹ nhàng bay múa như bướm, đan nắng ấm và nước mùa xuân thành chiếc khăn trong suốt như ngọc lưu ly.
Minh vương nhìn thấy cũng phải khen nàng đan ra vật phẩm như thế cũng đã hết sức kinh người. Nhưng hình như thiếu nữ đối với thành phẩm của mình không quá hài lòng. Nàng nhìn chiếc khăn trong suốt rồi lắc đầu, từ trên tảng đá đứng dậy, sau khi ngắm nhìn bốn phía mới nhẹ nhảy xuống, đi về phía những bông hoa nở rộ.
Tư thái đi bộ của nàng rất ưu nhã, ngũ quan (*) xinh đẹp tuyệt trần, có sự điềm tĩnh thong dong mà các thiếu nữ cùng tuổi khác không có. Đối mặt với cảnh xuân và những đóa hoa, nàng cũng không mỉm cười rực rỡ nhưng con ngươi xinh đẹp đang tỏa sáng lấp lánh làm lòng người vui thích, ánh sáng rực rỡ chuyển động xung quanh, làm người khác hoàn toàn không dời mắt nổi.
(*): Ngũ quan ở đây nói đến 5 bộ phận chính trên khuôn mặt bao gồm mắt, mũi, miệng, tai và lông mày.
Trong nháy mắt, Minh vương đột nhiên cảm thấy ánh mặt trời sáng lạn cũng không chướng mắt như vậy. Chỉ có ánh mặt trời mới tôn lên vẻ tươi đẹp của thiếu nữ trước mắt, để cho hắn thấy rõ toàn bộ vẻ đẹp ẩn sâu của nàng. Hắn không sao hiểu được đáy lòng yên lặng nhiều năm của mình, vì sao gần đây dễ dàng xao động như thế? Nhưng hắn vẫn đè xuống cảm xúc kì lạ này, ngưng mắt nhìn Kha Nhu rút ra sợi tơ của đoá hoa tươi rực rỡ, đang nhảy múa trong gió xuân và đồng cỏ.
Có màu sắc tươi đẹp của đóa hoa, màu sắc của chiếc khăn kia liền rực rỡ giống như cầu vòng. Thiếu nữ lật tới lật lui thành phẩm của mình, hình như hết sức hài lòng, nàng liền tích cực bắt đầu đan nó lớn hơn. Đáng tiếc, nàng mới đan ra thành hình chiếc khăn quàng cổ liền nghe được một tiếng ‘rắc’. Ánh mặt trời, nước sông và sắc hoa bởi vì quá mức yếu ớt mà tan rã.
Khoảnh khắc kia, vẻ mặt thiếu nữ kinh ngạc trông rất dễ thương làm cho Minh vương thiếu chút nữa cười khẽ một tiếng. Nhưng hắn lập tức mím môi, tránh tình trạng luống cuống của mình trong ký ức của người khác.
Đối mặt với thất bại của mình, Kha Nhu cũng không chán nản quá lâu. Nàng mau chóng phấn chấn lại, tiếp tục tìm tài liệu thích hợp để đan. Khi thấy một bầy cừu di chuyển trên cỏ thì hai mắt thiếu nữ tỏa sáng, vẫy vẫy tay, một chú cừu non có bộ lông đặc biệt rối bù, trắng như tuyết chậm rì rì đi về phía nàng.
Nàng vươn tay ra hài lòng sờ sờ lông cừu non, lấy lông từ trên người nó. Thiếu nữ thần có thể dùng ngón tay nhỏ nhắn lấy ra cảnh xuân và nước chảy thì việc kéo lông cừu từ thân cừu thành sợi cũng không tốn sức chút nào. Khi nàng vui thích đan các loại tài liệu thành tấm vải vừa mơ mộng vừa bền bỉ thì con cừu bên cạnh nàng kia thậm chí còn thảnh thơi cúi đầu xuống, chậm rãi nhai hoa cỏ.
Vẻ mặt thiếu nữ chuyên chú, tư thái lúc nàng đan giống như tinh linh nhảy múa, cả người như một cảnh xuân đẹp không gì sánh nổi. Chỉ là bộ lông của con cừu cạnh chân nàng càng lúc càng ít, làm cho hình ảnh có chút tức cười. Vốn dĩ Ngoã Đa Tư chỉ chuyên chú ngắm tư thái xinh đẹp của thiếu nữ, không để ý đến hình ảnh có chút không thích hợp của con cừu kia. Đợi đến lúc thiếu nữ đột nhiên dừng lại việc đan như nước chảy mây trôi thì hắn mới phát hiện con cừu béo đã bị lấy hết tất cả lông mọc trên thân thể, đang phát ra tiếng kêu bất mãn.
Thiếu nữ cũng không ngờ tới mình lại đan hết cả bộ lông của con cừu, trợn to mắt vô tội nhìn thẳng vào mắt con cừu con. Bộ dáng đó vô cùng khiến người khác phải thương yêu, lần này Minh vương rốt cuộc không nhịn được phải bật cười, nhưng khi hắn cười, cùng lúc đó, tiếng cười của một người xa lạ từ phương hướng khác truyền đến, thiếu nữ lập tức giật mình quay đầu nhìn lại.
Danh sách chương