Giang Miểu về đến nhà, hai mắt nặng trĩu không mở lên nổi.

Ngay cả áo ngủ cũng không kịp thay, cô ngủ một giấc thẳng đến giữa trưa. Khi cô tỉnh lại thì tuyết bên ngoài cửa sổ đã ngừng rơi. Từ cửa sổ nhìn ra, thế giới bên ngoài phủ một màu tuyết trắng. Cô lấy điện thoại ra, vừa cúi đầu nhìn thoáng qua màn hình thì trong lòng đã nhộn nhạo cả lên.

Một số lạ gửi hơn mười tin nhắn đến, đương nhiên cô biết chủ nhân của dãy số lạ này là ai, chỉ là đầu ngón tay vuốt trên màn hình, do dự không biết có nên trả lời hay không.

Cô ngồi ngây người trên giường, yên lặng một lúc lâu. Đầu tiên cô gọi điện thoại báo bình an cho bà ngoại, điều này cũng đồng nghĩa với việc gián tiếp báo cho anh hay. Sau đó cô nhét điện thoại xuống dưới gối, đứng dậy đi về phía tủ quần áo.

Cô lật tung đáy tủ vài lần, cuối cùng cũng lấy ra được một chiếc khăn choàng giấu ở trong góc, kiểu dáng tuy cũ kĩ nhưng độ ấm trong lòng bàn tay có thể làm ấm lòng cô chỉ trong một giây.

Bên trên đều là mùi hương của anh, cảm giác quen thuộc tràn vào chóp mũi cô. Chờ cô tỉnh táo lại thì khăn choàng thô dày đã quấn quanh cần cổ, ấm áp như mùa xuân.

Giang Miểu nhẹ nhàng nhắm mắt lại, bên tai đều là mấy lời nói tục kèm tiếng thở hổn hển của anh. Cô đỏ mặt tía tai nhưng lại không kìm lòng nổi mà đi theo tiết tấu của anh, từng chút một sa vào trong bể tình vô tận.

Giang Miểu cười tự giễu. Cô vẫn thích anh một cách vô vọng. Thật là chẳng có tiền đồ tí nào. Đã rất cố gắng, nhưng thật sự bất lực.

Lúc mẹ Giang gọi điện tới, cô vẫn còn đắm chìm trong thế giới của chính mình, luống cuống tay chân nhận điện thoại.

Mẹ Giang dò hỏi tiến triển của cô và Lý Dục, Giang Miểu hàm hồ đáp lại, trong từng lời nói đều lộ ra vẻ qua loa.

“Con đừng có gạt mẹ, sáng nay mẹ gọi điện thoại cho bà ngoại con, bà nói tối hôm qua Kỷ Viêm cũng ở đó. Con nói thật cho mẹ biết đi, không phải là con lại làm loạn với cậu ta đấy chứ?”

Giang Miểu giật thót cả mình: “Không có.”

Mẹ Giang thông minh thế nào, vừa nghe giọng cô cao vút lên là biết cô có điều che giấu, giọng điệu lập tức thay đổi: “Con và Lý Dục đã ở bên nhau một khoảng thời gian rồi. Hiệu trưởng đề nghị hai bên gia đình nên sớm gặp mặt để quyết định chuyện hai đứa, ý của con thế nào?”

“Thế nhanh quá rồi.”

Giang Miểu bỗng trở nên nóng nảy: “Bọn con vừa mới gặp nhau không lâu, còn chưa đủ hiểu biết về nhau, bây giờ đã bàn chuyện này có phải là quá sớm hay không?”

Giọng mẹ Giang cao vút lên: “Là chưa đủ hiểu hay là không muốn hiểu? Giang Miểu, mẹ đã cho con đủ tự do rồi, nếu con cứ làm trái ý mẹ thì đừng trách mẹ nói chuyện không có tình cảm. Con không giải quyết được thì chính mẹ sẽ giải quyết thay cho con.”

“Mẹ muốn giải quyết cái gì?”

Mẹ Giang im lặng không lên tiếng.

Giang Miểu hoảng sợ: “Mẹ!”

Điện thoại bị cúp.

Giang Miểu nhất thời tâm hoảng ý loạn, đi lòng vòng không mục đích trong phòng.

Tuy rằng cô không hiểu ý của mẹ Giang, nhưng ở chung với bà nhiều năm như thế thì cô cũng hiểu đôi chút. Mẹ Giang từ trước đến giờ vẫn luôn là người không đạt được mục đích thì không bỏ cuộc, mang danh là giáo viên chủ nhiệm nhưng tất cả những gì bà làm đều là dùng quyền thế để giải quyết chuyện riêng tư.

Nhiệt độ bên ngoài đã là âm 10ºC, Kỷ Viêm vẫn dẫn đội huấn luyện như thường lệ.

Vừa huấn luyện chưa được nửa giờ thì Giang Mục đã thở hổn hển chạy đến, nói bên ngoài có một người phụ nữ trung niên đang tìm anh. Kỷ Viêm nhìn qua thao trường, lập tức trông thấy một người phụ nữ lớn tuổi đầy vẻ kiêu ngạo.

Anh nâng vành nón lên, ánh mắt dần trở nên lạnh lẽo: “Tôi chưa đi tìm bà ta mà bà ta đã tìm đến trước rồi.”

Giang Mục nghe mà chẳng hiểu ra sao, thấp giọng hỏi: “Đội trưởng Kỷ, có gặp không?”

“Gặp.”

Anh dặn dò: “Cậu sắp xếp một chỗ cho tôi, dẫn bà ta qua đó đi.”

“Vâng.”

Khoảng mười phút sau, trong phòng hội nghị trống trơn không chút hơi ấm, lạnh lẽo như hầm băng, hai người ngồi đối diện nhau, mẹ Giang bình tĩnh, Kỷ Viêm đúng mực. Tầm mắt hai người chạm nhau, cho dù không nói một lời nhưng vẫn là một vở kịch đối thủ gặp nhau đầy phấn khích.

Mẹ Giang nở một nụ cười khó hiểu: “Đội trưởng Kỷ, đã lâu không gặp.”

Kỷ Viêm lạnh lùng cười: “Dì à, giữa hai chúng ta không phải là mối quan hệ có thể hàn huyên, dì có thể nói thẳng.”

Mẹ Giang trưng một khuôn mặt giả dối, ôn lại chuyện cũ: “Lúc trước vô tình nghe nói mẹ cháu đã qua đời, dì cảm thấy cực kỳ tiếc nuối. Cháu đã đi theo ba của dì nhiều năm, cũng xem như là một nửa con trai, dì làm người thân, đến đây thăm hỏi ăn ủi cháu cũng là việc phải làm.”

Nhắc đến mẹ Kỷ, gương mặt người đàn ông trầm xuống, đáy mắt tản ra ánh sáng lạnh lẽo: “Người thân? Câu này của dì đúng là có ý nghĩa.”

Anh ngoài mặt thì cười nhưng trong không cười: “Lúc trước tôi quan tâm đến cảm nhận của Miểu Miểu nên đã làm vài chuyện hồ đồ, cũng không muốn tìm cách giải thích. Nhưng hôm nay dì đã tự mình đến cửa “gửi hơi ấm”, tôi cũng tò mò muốn hỏi thêm một câu…”

“Một ngày trước khi mẹ tôi mất, dì từng đến viện điều dưỡng thăm bà ấy. Thứ cho tôi mạo muội, xin hỏi dì đã tán gẫu những gì với mẹ tôi mà lại khiến bà ấy kích thích đến nỗi bà ấy thà rằng uống thuốc ngủ tự sát cũng không muốn liếc mắt nhìn tôi một lần?”

Sắc mặt của mẹ Giang hơi thay đổi, nhưng tâm trạng lại nhanh chóng ổn định lại, hỏi ngược lại: “Ý của cháu là chuyện mẹ cháu chết có liên quan đến dì?”

“Tôi là quân nhân, nói đến bất cứ chuyện gì cũng phải đưa ra chứng cứ, tôi không truy cứu không có nghĩa là không chú ý, nhưng nếu tôi thật sự muốn làm lớn chuyện này, dì sẽ phải vào cục cảnh sát vì có hiềm nghi xúi giục tự sát.”

Mẹ Giang lạnh lùng cười: “Đội trưởng Kỷ đang uy hiếp tôi đấy ư?”

“Dì à, nếu không phải vì Miểu Miểu, tôi nghĩ giữa chúng ta sẽ không tồn tại cuộc đối thoại “hài hòa” thế này. Tôi thương cô ấy cho nên mới cố ý che dấu việc này, không muốn cô ấy khó xử khi đứng giữa hai chúng ta. Tôi cũng biết rõ dì không thích tôi, nhưng không sao cả, tôi cũng không để ý cách nhìn của dì về mình. Nếu mục đích dì đến đây hôm nay là muốn khuyên tôi rút lui, tôi chỉ có thể nói rằng dì đã uổng công đi một chuyến rồi.”

Kỷ Viêm đứng dậy, vẻ mặt không có biểu cảm gì, nói: “Về chuyện của mẹ tôi thì dì nên gánh vác trách nhiệm, sau này chúng ta có thể từ từ tính tiếp.”

“Nhưng với Giang Miểu, tôi tuyệt đối sẽ không buông tay.”

Gần đến cuối kỳ, việc trên trường học chất chồng như núi, Lý Dục hẹn Giang Miểu vài lần, cô đều tìm cớ trốn thoát.

Dãy số điện thoại quen thuộc kia mỗi ngày đều gửi tin nhắn cho cô, có khi chỉ là vài câu ít ỏi, có khi lại chia sẻ một bài báo dài thú vị mà anh đọc được.

Mặc dù cô chưa bao giờ đọc chúng, nhưng dần dà, Giang Miểu lại không kiềm lòng được bắt đầu mong chờ tin nhắn của anh, điện thoại vừa rung lên là tim sẽ bất giác đập loạn. Cô biết mình không nên như vậy, nhưng vẫn không thể tâm lặng như nước.

Trái tim của con người sao có thể điều khiển theo ý mình muốn được.

Bức tường trong lòng đã xây chắc chắn rồi, nhưng lại không chịu nổi sự tấn công mạnh mẽ chỉ với một vài từ ngắn ngủn.

Bạn cố gắng thoát khỏi màn sương mù dày đặc trước mắt, nhưng lại không biết nó đã sớm xâm nhập vào tận đáy lòng, tràn đầy trong lồng ngực bạn, ép bạn đến bước đường cùng, không thể không chọn cách khuất phục.

Lý Dục lại hẹn cô, lần này cô không từ chối. Nếu đã hiểu lòng mình thì không nên chừa không gian ảo tưởng cho người khác, cũng không nên có suy nghĩ muốn duy trì mối quan hệ mập mờ. Đây vốn là một chuyện không có đạo đức, cô nên chấm dứt kịp thời.

Vừa ra khỏi cửa trường học thì bên ngoài tuyết lại rơi. Giang Miểu không cầm ô, chỉ đội mũ lông xù, quấn một chiếc khăn choàng của nam không hợp với quần áo, che kín non nửa gương mặt, lộ ra chóp mũi tinh tế và đôi mắt trong veo như nước.

Xe của Lý Dục dừng ở bên đường, cô nhẹ nhàng kéo cửa xe ra, vừa định bước lên xe thì người bỗng nhiên khựng lại, không hiểu sao lại cảm thấy như có một tầm mắt nóng bỏng dính chặt trên người mình.

Cô ngẩng đầu lên thì lập tức nhìn thấy một chiếc xe Pieca màu đen dừng ở con phố đối diện. Người đàn ông mặc một cây đen dựa ở đầu xe, ngón tay kẹp điếu thuốc đang cháy dở. Anh rít sâu một hơi, khói trắng tản ra, đôi ngươi đen như mực lóe lên ánh sáng sắc bén, ánh mắt nhìn cô sâu không thể lường.

Giang Miểu ngây ngẩn cả người, cứng đờ tại chỗ không nhúc nhích, mặc cho bông tuyết rơi phất phơ trước mặt che khuất tầm nhìn.

“Giang Miểu?”

Lý Dục ngồi trong xe cảm thấy kì lạ, nhẹ giọng gọi cô.

Cả người Giang Miểu như bị đông lạnh tại chỗ, dường như không nghe thấy bất cứ âm thanh gì, trong mắt chỉ có người đàn ông đang trầm mặc nhả khói kia.

Tầm nhìn của Kỷ Viêm dừng lại trên chiếc khăn choàng kiểu nam màu xám tro kia, môi khẽ cong lên, nhẹ nhàng cười ra tiếng.

Lúc này, tiếng chuông điện thoại của anh bỗng vang lên. Người đàn ông dập điếu thuốc rồi bắt máy, nhưng chỉ kịp nghe đôi câu thì sắc anh đã mặt trầm xuống, đầu mày nhíu chặt, cúp máy xong thì lên xe ngay.

Lúc chiếc xe đi ngang qua rồi vượt lên phía trước, người đàn ông liếc mắt nhìn cô một cái không rõ cảm xúc, nhưng ánh mắt ấy quá nồng cháy, chỉ liếc mắt một cái đã tiến thẳng vào đáy lòng của cô.

Cho đến khi đuôi xe biến mất ở lối rẽ, cô mới giật mình hồi hồn lại, mang một thân gió tuyết bước lên xe.

Xe đã đi vài cây số, Giang Miểu vẫn có chút hoảng hốt, Lý Dục nói chuyện thì cô cũng mơ màng đáp lại.

Lý Dục là người thông minh, nhìn thoáng qua đã biết có chỗ không đúng, xe không đi về hướng nhà hàng như dự định ban đầu mà chậm rãi dừng lại bên đường.

“Em có ổn không?”

Giang Miểu hít sâu một hơi, cảm thấy đầu óc cũng tỉnh táo hơn không ít, cô cố gắng mỉm cười, gật đầu đáp: “Không sao.”

Lý Dục nghiêng đầu nhìn cô: “Nếu em có lời muốn nói với tôi thì không cần miễn cưỡng ăn xong bữa cơm này.”

Lời này của người đàn ông cũng đủ trực tiếp, Giang Miểu không cần phải ngại ngùng thêm nữa. Cô trầm tư vài giây, nhẹ giọng nói: “Xin lỗi, em không thể nào hẹn hò với anh được.”

Sắc mặt Lý Dục hơi thay đổi, chỉ hỏi cô: “Bởi vì người đàn ông vừa nãy?”

“Ừm.” Cô không muốn giấu diếm.

Lý Dục nhìn về phía trước, lý trí phân tích cho cô: “Dựa vào yêu cầu cao của chủ nhiệm Ngô thì phải biết rằng quân nhân không nằm trong phạm vi suy xét của dì ấy. Nếu không có được sự ủng hộ của người nhà thì sau này em sẽ rất khó khăn.”

“Em biết.”

Ánh mắt của Giang Miểu kiên định: “Nhưng đây là em tự lựa chọn, em sẽ không hối hận, cũng sẽ không chùn bước trước những gì xảy ra trong tương lai.”

Nói xong, cô nghiêng người nhìn Lý Dục, trong lời nói đều là sự áy náy: “Rất xin lỗi anh, đáng ra trước đây đã phải nói rõ ràng.”

“Xem mắt chỉ là một loại hình thức mà thôi, có phát triển tiếp hay không thì phải tùy vào mong muốn của cả hai người. Tôi tôn trọng suy nghĩ của em, đồng thời cũng cảm thấy đáng tiếc, Giang Miểu, tôi đánh giá em rất cao.”

Cô khẽ cười, như bỏ được một gánh nặng, chân thành đáp lại anh ta: “Em cũng vậy.”

Người trưởng thành nói chuyện nhiều lúc không nói ra cũng hiểu được, không chút trở ngại. Hơn nữa nhân tài có chỉ số thông minh cao như Lý Dục thì cũng có khả năng ngôn ngữ cực tốt, bất kể lúc nào cũng sẽ không khiến tình cảnh trở nên xấu hổ.

Anh ta cười nói: “Bữa cơm này còn ăn tiếp không?”

Giang Miểu cũng cười:” Ăn chứ, nhưng bữa này em mời.”

“Được, không thành vấn đề.”

Bữa cơm này là bữa tối cuối cùng giữa hai người, sau này có thể sẽ không có nhiều cơ hội tiếp xúc nữa.

Trên bàn ăn nói cười vui vẻ, thiếu đi sự trói buộc từ mối quan hệ xem mắt, ngược lại, hai người càng thoải mái khi ở cạnh nhau hơn. Chỉ là đến khi gần kết thúc bữa ăn thì mẹ Giang đột nhiên gọi điện thoại tới, bảo rằng bà ngoại nhập viện vì tăng huyết áp, bảo cô mau mau đến bệnh viện.

Giang Miểu vội vàng trả hóa đơn, Lý Dục thấy cô tâm trạng không yên, tốt bụng đưa cô đến bệnh viện.

Cô lo lắng cho thân thể của bà ngoại, vừa bước vào cửa lớn bệnh viện thì đã hoảng hốt, chân nam đá chân chiêu tìm đến khoa nội trú, mất không ít công sức mới tìm được số phòng bệnh của bà ngoại. Cửa phòng hé ra một khe hở nhỏ, cô vừa muốn đẩy cửa vào thì đã nghe thấy bà ngoại kích động đập giường lớn giọng.

“Hôm nay nếu không phải thằng nhóc Giang Mục kia đến đưa đồ cho tôi rồi vô tình nói về chuyện này, tôi còn không biết cô con gái mà mình đã tốn công tốn sức nuôi lớn lại ác độc như vậy, ngay cả một người phụ nữ có bệnh mà cũng không bỏ qua. Cô nói xem, cô làm như thế, ba cô ở nơi chín suối phải đối mặt với cha mẹ của Kỷ Viêm như thế nào?”

Bà ngoại càng nói càng lớn tiếng, nhịp thở dồn dập: “Hôm nay cô nói rõ ràng cho tôi nghe, rốt cuộc chuyện mẹ thằng bé tự sát có liên quan gì với cô hay không? Có phải cô đã nói những lời kích thích bà ấy hay không?”

Cửa đột nhiên bị mở ra, Giang Miểu mang vẻ mặt kinh ngạc đứng ngoài cửa, ngây ngốc nhìn bà ngoại mặt mày đỏ bừng, ánh mắt chậm rãi dừng lại trên người mẹ Giang đang ngồi ở mép giường.

Mẹ Giang đứng lên, vẻ mặt hoảng hốt: “Miểu Miểu.”

Cô tiến lên một bước, nhỏ giọng lầm bầm trong miệng như hồn bay phách lạc: “Mẹ, lời bà ngoại vừa nói là có ý gì?”

“Miểu Miểu, chuyện này không phải như con nghĩ đâu…”

“Mẹ của Kỷ Viêm qua đời rồi?”

Cô ngơ ngác nhìn về phía bà ngoại, giọng nhẹ bẫng: “Chuyện xảy ra khi nào vậy?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện