Tú Hân đứng trước mộ mẹ, nước mắt chảy dài theo khuôn mặt rơi xuống. Nghĩa trang chỉ mình cô, gió rít lên từng đợt hoang vắng quẩn quanh người lạnh lẽo. Hình ảnh người phụ nữ trên bia mộ tươi cười cứa vào lòng cô đau thấu tâm can.
“Mẹ, mẹ ơi sao không cho con theo cùng”
6 tuổi, mẹ mất. Một đứa trẻ chưa hiểu hết thế nào là nỗi đau. Ngay liền sau đó chỉ 5 tháng một người đàn bà khác xuất hiện trong nhà, rút cạn tình thương của ba dành cho Hân. Lớn lên, cô mới hiểu thế nào là “mấy đời bánh đúc có xương”, phận con chồng. Người đàn bà ấy không hề đánh cô một roi, không chửi mắng cô một câu, nhưng những chuyện bà ta làm, cô sẽ khắc sâu trong xương tủy đến muôn đời này không bao giờ quên được.
Đặc quyền lớn nhất bà ta trao cho Hân là tống thẳng cô vào cô nhi viện năm cô 8 tuổi, như một cách nhổ cái gai trong mắt mình, loại dần một phần tài sản của nhà họ Cao. Chẳng may, mấy năm gần đây, ba của Hân bắt đầu năng đi lại với con gái thì bà ta lại quay ngoắt thái độ chặn mọi con đường sống để cô trở về nhà. Những tưởng rằng càng về già con người ta càng ăn năn sám hối, nhưng không phải như vậy, đó chỉ là một nước cờ trong con đường chiếm đoạt tài sản thừa kế của cô mà thôi.
Nếu không phải được tận tai nghe thấy những gì bà Lan nói chuyện, chắc có lẽ cả đời này Hân cũng không ngờ tâm địa của một con người có thể đi xa đến thế.
Ba cây nhang vừa thắp đã tắt, tàn tro rơi xuống lấm tấm trên mặt đá lạnh loang lổ vì đẫm nước mắt. Cô bật lửa thắp thêm nhang, lặng lẽ lấy trong túi ra một chai rượu nhỏ.
“Mẹ ơi, con xin lỗi mẹ, việc con làm hôm nay có thể khiến con của mẹ sống trong cả đời tủi nhục, nhưng con không thể chịu sự điều khiển của bà ta”
Những ngón tay thon gầy xanh xao bật nắp cái “cạch”, âm thanh lạnh lẽo vang lên giữa đồng gió hoang vu dội ngược lại trái tim lạnh lẽo của Hân. Cô đưa chai rượu vodka lên miệng uống, nước mắt hoà lẫn với rượu đắng chát nhưng cũng không bằng nỗi buồn trong lòng. Uống cho say, uống mong sưởi ấm một chút cõi lòng lạnh lẽo, uống để can đảm đối mặt với hiện thực sắp tới.
Hết một chai rượu, tàn hương cũng hết, gió thổi càng mạnh hơn. Cô gái liêu xiêu đi ra khỏi nghĩa trang. Kể từ đây, cuộc đời cô cũng rẽ sang một hướng khác.
(Đọc tại facebook tác giả Lam Lam)
***
Tú Hân nắm chặt sổ khám bệnh, ngón tay dùng sức đã run rẩy. Dù đã mượn rượu lấy can đảm nhưng sao bây giờ cô lại sợ như thế này. Cô thở sâu một hơi, đi vào phòng phẫu thuật.
Nằm trên giường phẫu thuật, Hân mở to mắt nhìn đèn trên trần nhà, giọt nước mắt lăn khỏi khoé mắt. Văng vẳng bên tai cô là tiếng của bà Lan “Con đó à, nó sẽ không được một đồng nào từ nhà này đâu, làm sao nó dám giành với thằng Thành được. Chị đã sắp xếp cả rồi, cái nhà kia chỉ cần một đứa con gái còn nguyên vẹn và dễ bảo là được. Nhà đó cũng nói rồi, lấy con trai họ rồi thì họ cũng không cần của hồi môn gì cả, chỉ xách người đến ở thôi. Yên tâm, cơm không ăn gạo còn đó, sau đêm tân hôn, nó sẽ là của em, để gia đình chồng nó phải ngược đãi khinh bỉ cho đến chết thì thôi. Sao nó càng ngày càng giống ba nó như thế cơ chứ,ông Long dạo này dở chứng lại quan tâm nó hơn làm chị phát điên, hôm trước chị còn nghe ông ấy nói chuyện với luật sư để lập di chúc, không biết ông ấy có định cho nó tài sản gì không. Con này chị phải làm cho cả đời nó không ngóc đầu lên nổi. Gia sản nhà họ Cao, chỉ thằng Thành được hưởng thôi”
“Hân, con đứng đó làm gì?”
Bà Lan vội vàng dập điện thoại, không biết cái con ngu đần kia có nghe được gì không. Bà ta chạy lại chỗ ông Long cất giọng ngọt ngào.
“Mình và con về bao giờ sao không gọi em mở cổng. Mình ngồi đây em đi làm nước cam, trời nắng quá phải không?” Bà ta còn khéo léo lấy khăn giấy lau lau mồ hôi trên trán ông.
Hân nhìn mẹ kế đi xuống bếp, trong lòng giấy lên sự khinh bỉ và uất hận. Không hiểu tại sao ba cô có thể mê được người đàn bà quỷ quyệt ấy.
“Hân, con ngồi xuống ba nói chuyện” ông Long nhìn ánh mắt của con gái nhìn vợ mình đã cảm thấy không hài lòng.
“Sắp tới con về nhà sống, chuẩn bị kết hôn với con nhà bác Tuyên bạn của ba”
Đã nghe được cuộc điện thoại của bà Lan cho nên Hân phần nào hiểu ra cốt lõi của cuộc hôn nhân này là gì. Cô nhếch môi lên khinh bỉ.
“Ba muốn tống con ra khỏi cái nhà này càng sớm càng tốt cũng không cần làm như vậy?”
“Con nói gì lạ vậy, trai lớn dựng vợ gái lớn gả chồng, có gì mà tống với không tống”
“Con nói gì sao? Nếu đã không muốn nuôi dưỡng con từ nhỏ thì cũng đừng can thiệp vào cuộc sống của con. Con không đi xem mắt, con không cưới. Ba và dì đừng giả vờ tốt bụng trước mặt con. Thật sự kinh tởm”
“Mày nói gì?”
Một cái tát mạnh hạ xuống bên má Hân, má trắng nhanh chóng đỏ ửng hằn lên vết 5 ngón tay to. Hân trợn mắt nhìn ông Long, tủi thân dâng trào nơi khóe mắt. Ông Long nhìn con gái rồi nhìn bàn tay mình, ông nuốt cục nghẹn nơi cổ họng xuống. Đây là lần đầu tiên ông đánh con gái, nhưng nó quá bướng và lì.
Bà Lan từ trong bếp chạy ra, vội vàng vuốt ngực ông Long.
“Có chuyện gì ông bình tĩnh, đừng dùng bạo lực với con”
“Dì đừng có vờ vịt, tôi nghe được hết rồi, dì muốn chiếm trọn tài sản à. Còn lâu mới đạt được mục đích”
“Con, con nói gì vậy con. Ông xem đấy, tôi chỉ muốn con được gả vào chỗ tốt. Vậy mà…” Nói rồi bà ta sụt sịt chấm nước mắt.
“Dì à, tôi tự hỏi các đạo diễn sao lại bỏ qua một tài năng như dì chứ?”
Ông Long nhìn người phụ nữ nép trong ngực mình khóc lóc mà xót. Ông hét lên.
“Hân, xin lỗi dì, nhanh”
“Con không có lỗi, chẳng việc gì phải xin cả” Hân ngước đôi mắt đỏ ửng lên nhìn ba mình.
“Ba cái gì cũng dì dì, ba đã có một ngày nào yêu thương con gái chưa? Ba không thương yêu không nuôi dưỡng thì đẻ ra con làm gì, thà bóp chết con thì hơn”
Nghe con gái nói vậy, cơn giận của ông Long đã lên đến đỉnh điểm, ông chỉ tay thẳng vào mặt Hân.
“Cút, cút về cô nhi viện của mày. Từ nay đừng để tao nhìn thấy nữa” Ông Long ôm ngực thở dốc. Bà Lan vuốt lấy vuốt để ngực ông, mồm nói “mình ơi mình ơi mình bình tĩnh” nhưng ánh mắt đã dâng lên niềm vui sướng nhìn Hân chạy ra ngoài.
Hân về phòng trọ, ngày hôm sau lên công ty thì nhận được quyết định bị thôi việc. Lý do cô không hoàn thành KPI (chỉ tiêu). Thật vô lý, cô luôn là người hoàn thành KPI tốt nhất của công ty, làm sao có chuyện như thế? Hân hùng hổ vào thẳng phòng giám đốc để hỏi cho ra nhẽ. Nhưng nghe được câu trả lời của giám đốc cô còn choáng váng hơn. “Chúng tôi không dám nhận con gái của ông chủ tập đoàn đá quý về làm. Ai biết cô có tiết lộ bí mật kinh doanh cho công ty gia đình cô không”
Cô biết ngay ba cô đã làm. Mỗi lần không vừa ý chuyện gì là ông lại bị người đàn bà kia xúi giục, từ ngày ra trường không biết cô đã nghỉ bao nhiêu công ty rồi.
Cầm hồ sơ đi rải khắp các công ty lớn đều không được. Đi đến đâu cô cũng nhận được câu trả lời, không nhận con gái của chủ tập đoàn đá quý JW.
Đứng giữa cái nắng gắt của Sài Gòn, Hân ngửa đầu thở than. Tại sao bố cô lại tuyệt tình như vậy chứ. Đã vậy thì cô sẽ phá cho nát bét cuộc hôn nhân này.
“Hahaha… haha haha”
Bác xe ôm nhìn cô gái cầm tập hồ sơ đứng ở cổng trung tâm thương mại cười thê lương. Con nhỏ này không xin được việc hoá điên rồi sao!
(Đọc tại facebook Lam Lam)
***
Triết vừa phóng như bay về phòng khám thì hộ sĩ báo đã đẩy bệnh nhân vào phòng phẫu thuật. Mẹ nó, đang vui thì đứt dây đàn. Nếu không phải y tá gọi về có ca tiểu phẫu gấp thì anh cũng không phải gắng gượng đến mức này. Có mỗi cái ca tiểu phẫu mà cũng phải gọi mình về, cái bệnh viện này thật là vắt kiệt sức lực của anh quá đáng. Anh vào văn phòng, ngồi một lúc để lửa trong lòng hạ xuống rồi đi vào phòng phẫu thuật.
“Đưa sổ khám tôi kiểm tra lại lần nữa”
Ngón tay dài lật sổ khám bệnh, mày anh nhíu lại. Cô gái này muốn làm gì vậy?
“Ngừng tiêm thuốc mê, ra hết ngoài cho tôi. Ca này không làm, để tôi nói chuyện lại với bệnh nhân”
Hộ sĩ dọn đồ phẫu thuật đi ra ngoài.
Anh nhìn cô gái đang nằm trên giường phẫu thuật. Một khuôn mặt khá ưa nhìn, làn da trắng hồng, cánh mũi thẳng tắp, đôi môi nhỏ căng mọng. Có mùi hương thoang thoảng thanh mát quẩn quanh khắp người cô.
Triết cong môi, bỗng dưng tim đập rộn ràng. Xinh đẹp thế này mà lại muốn huỷ hoại cái đó sao?
“Cô ngồi dậy đi”
Hân ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì. Tại sao lại dừng. Cô nhìn lên bảng tên “Bs. Lê Thiệu Triết” nhưng cũng không nghĩ được nhiều, đầu đau như búa bổ vì đi bộ dưới nắng khá lâu. Cô xỏ chân xuống dép đi về phía cửa nhưng đầu óc choáng váng nặng trịch.
“Cô đi đâu?”
Bỗng nhiên tay cô bị một lực mạnh kéo lấy. Theo bản năng Hân xoay người vặn ngược tay anh ta lại, nhưng người kia thủ thế khá mạnh. Cô nhanh chóng bị đẩy xuống ghế ngồi trước bàn màu trắng. Người đàn ông kéo khẩu trang y tế xuống, đôi mắt màu hổ phách ánh lên tia giễu cợt.
“Nói đi là đi? Chẳng phải cô muốn phá cái màng đó sao?”
Hân lắp bắp “Vâng, tôi...”
“Nhất định phải phá sao?”
Đôi mắt hơi ngấn nước của cô có chút dao động, nhưng rất nhanh gật đầu.
“Cô bao nhiêu tuổi?”
“Tôi 23”
Anh nghĩ thầm, giữa thành phố phồn hoa hiện đại này lại còn có cô gái 23 mà chưa trải qua chuyện đó, thật hiếm thấy.
“Ở đây chúng tôi không làm chuyện đó, chỉ có thủ thuật vá màng trinh thôi. Tôi không hiểu cô trải qua chuyện gì mà phải làm cách đó. Nhưng tôi khuyên hãy yêu một chàng trai thật lòng và trao cái đó cho họ. Dùng cách này… thật phí phạm”
Hân cúi mặt, nỗi buồn giăng trên mắt. Một lát sau cô chào anh, chầm chậm lê chân ra ngoài. Ra khỏi khuôn viên bệnh viện, cô ngước nhìn tán hoa tường vi đỏ rực khẽ mỉm cười chua chát. Ông trời thật lạ, mỗi cái ước nguyện nhỏ nhoi vậy mà cũng không cho.
Triết đứng trên ban công tầng 2 nhìn xuống, thấy cô gái đứng dưới tán tường vi lặng lẽ. Anh khẽ thở nhẹ một hơi, xinh thế kia mà lại không muốn giữ cái quý giá nhất đời con gái. Anh đi đến bàn, cầm cuốn sổ khám bệnh lên nhíu mày chút. “Cao Thanh Tú” 23 tuổi, còn trẻ sao lại muốn đến bệnh viện phá trinh?
“Mẹ, mẹ ơi sao không cho con theo cùng”
6 tuổi, mẹ mất. Một đứa trẻ chưa hiểu hết thế nào là nỗi đau. Ngay liền sau đó chỉ 5 tháng một người đàn bà khác xuất hiện trong nhà, rút cạn tình thương của ba dành cho Hân. Lớn lên, cô mới hiểu thế nào là “mấy đời bánh đúc có xương”, phận con chồng. Người đàn bà ấy không hề đánh cô một roi, không chửi mắng cô một câu, nhưng những chuyện bà ta làm, cô sẽ khắc sâu trong xương tủy đến muôn đời này không bao giờ quên được.
Đặc quyền lớn nhất bà ta trao cho Hân là tống thẳng cô vào cô nhi viện năm cô 8 tuổi, như một cách nhổ cái gai trong mắt mình, loại dần một phần tài sản của nhà họ Cao. Chẳng may, mấy năm gần đây, ba của Hân bắt đầu năng đi lại với con gái thì bà ta lại quay ngoắt thái độ chặn mọi con đường sống để cô trở về nhà. Những tưởng rằng càng về già con người ta càng ăn năn sám hối, nhưng không phải như vậy, đó chỉ là một nước cờ trong con đường chiếm đoạt tài sản thừa kế của cô mà thôi.
Nếu không phải được tận tai nghe thấy những gì bà Lan nói chuyện, chắc có lẽ cả đời này Hân cũng không ngờ tâm địa của một con người có thể đi xa đến thế.
Ba cây nhang vừa thắp đã tắt, tàn tro rơi xuống lấm tấm trên mặt đá lạnh loang lổ vì đẫm nước mắt. Cô bật lửa thắp thêm nhang, lặng lẽ lấy trong túi ra một chai rượu nhỏ.
“Mẹ ơi, con xin lỗi mẹ, việc con làm hôm nay có thể khiến con của mẹ sống trong cả đời tủi nhục, nhưng con không thể chịu sự điều khiển của bà ta”
Những ngón tay thon gầy xanh xao bật nắp cái “cạch”, âm thanh lạnh lẽo vang lên giữa đồng gió hoang vu dội ngược lại trái tim lạnh lẽo của Hân. Cô đưa chai rượu vodka lên miệng uống, nước mắt hoà lẫn với rượu đắng chát nhưng cũng không bằng nỗi buồn trong lòng. Uống cho say, uống mong sưởi ấm một chút cõi lòng lạnh lẽo, uống để can đảm đối mặt với hiện thực sắp tới.
Hết một chai rượu, tàn hương cũng hết, gió thổi càng mạnh hơn. Cô gái liêu xiêu đi ra khỏi nghĩa trang. Kể từ đây, cuộc đời cô cũng rẽ sang một hướng khác.
(Đọc tại facebook tác giả Lam Lam)
***
Tú Hân nắm chặt sổ khám bệnh, ngón tay dùng sức đã run rẩy. Dù đã mượn rượu lấy can đảm nhưng sao bây giờ cô lại sợ như thế này. Cô thở sâu một hơi, đi vào phòng phẫu thuật.
Nằm trên giường phẫu thuật, Hân mở to mắt nhìn đèn trên trần nhà, giọt nước mắt lăn khỏi khoé mắt. Văng vẳng bên tai cô là tiếng của bà Lan “Con đó à, nó sẽ không được một đồng nào từ nhà này đâu, làm sao nó dám giành với thằng Thành được. Chị đã sắp xếp cả rồi, cái nhà kia chỉ cần một đứa con gái còn nguyên vẹn và dễ bảo là được. Nhà đó cũng nói rồi, lấy con trai họ rồi thì họ cũng không cần của hồi môn gì cả, chỉ xách người đến ở thôi. Yên tâm, cơm không ăn gạo còn đó, sau đêm tân hôn, nó sẽ là của em, để gia đình chồng nó phải ngược đãi khinh bỉ cho đến chết thì thôi. Sao nó càng ngày càng giống ba nó như thế cơ chứ,ông Long dạo này dở chứng lại quan tâm nó hơn làm chị phát điên, hôm trước chị còn nghe ông ấy nói chuyện với luật sư để lập di chúc, không biết ông ấy có định cho nó tài sản gì không. Con này chị phải làm cho cả đời nó không ngóc đầu lên nổi. Gia sản nhà họ Cao, chỉ thằng Thành được hưởng thôi”
“Hân, con đứng đó làm gì?”
Bà Lan vội vàng dập điện thoại, không biết cái con ngu đần kia có nghe được gì không. Bà ta chạy lại chỗ ông Long cất giọng ngọt ngào.
“Mình và con về bao giờ sao không gọi em mở cổng. Mình ngồi đây em đi làm nước cam, trời nắng quá phải không?” Bà ta còn khéo léo lấy khăn giấy lau lau mồ hôi trên trán ông.
Hân nhìn mẹ kế đi xuống bếp, trong lòng giấy lên sự khinh bỉ và uất hận. Không hiểu tại sao ba cô có thể mê được người đàn bà quỷ quyệt ấy.
“Hân, con ngồi xuống ba nói chuyện” ông Long nhìn ánh mắt của con gái nhìn vợ mình đã cảm thấy không hài lòng.
“Sắp tới con về nhà sống, chuẩn bị kết hôn với con nhà bác Tuyên bạn của ba”
Đã nghe được cuộc điện thoại của bà Lan cho nên Hân phần nào hiểu ra cốt lõi của cuộc hôn nhân này là gì. Cô nhếch môi lên khinh bỉ.
“Ba muốn tống con ra khỏi cái nhà này càng sớm càng tốt cũng không cần làm như vậy?”
“Con nói gì lạ vậy, trai lớn dựng vợ gái lớn gả chồng, có gì mà tống với không tống”
“Con nói gì sao? Nếu đã không muốn nuôi dưỡng con từ nhỏ thì cũng đừng can thiệp vào cuộc sống của con. Con không đi xem mắt, con không cưới. Ba và dì đừng giả vờ tốt bụng trước mặt con. Thật sự kinh tởm”
“Mày nói gì?”
Một cái tát mạnh hạ xuống bên má Hân, má trắng nhanh chóng đỏ ửng hằn lên vết 5 ngón tay to. Hân trợn mắt nhìn ông Long, tủi thân dâng trào nơi khóe mắt. Ông Long nhìn con gái rồi nhìn bàn tay mình, ông nuốt cục nghẹn nơi cổ họng xuống. Đây là lần đầu tiên ông đánh con gái, nhưng nó quá bướng và lì.
Bà Lan từ trong bếp chạy ra, vội vàng vuốt ngực ông Long.
“Có chuyện gì ông bình tĩnh, đừng dùng bạo lực với con”
“Dì đừng có vờ vịt, tôi nghe được hết rồi, dì muốn chiếm trọn tài sản à. Còn lâu mới đạt được mục đích”
“Con, con nói gì vậy con. Ông xem đấy, tôi chỉ muốn con được gả vào chỗ tốt. Vậy mà…” Nói rồi bà ta sụt sịt chấm nước mắt.
“Dì à, tôi tự hỏi các đạo diễn sao lại bỏ qua một tài năng như dì chứ?”
Ông Long nhìn người phụ nữ nép trong ngực mình khóc lóc mà xót. Ông hét lên.
“Hân, xin lỗi dì, nhanh”
“Con không có lỗi, chẳng việc gì phải xin cả” Hân ngước đôi mắt đỏ ửng lên nhìn ba mình.
“Ba cái gì cũng dì dì, ba đã có một ngày nào yêu thương con gái chưa? Ba không thương yêu không nuôi dưỡng thì đẻ ra con làm gì, thà bóp chết con thì hơn”
Nghe con gái nói vậy, cơn giận của ông Long đã lên đến đỉnh điểm, ông chỉ tay thẳng vào mặt Hân.
“Cút, cút về cô nhi viện của mày. Từ nay đừng để tao nhìn thấy nữa” Ông Long ôm ngực thở dốc. Bà Lan vuốt lấy vuốt để ngực ông, mồm nói “mình ơi mình ơi mình bình tĩnh” nhưng ánh mắt đã dâng lên niềm vui sướng nhìn Hân chạy ra ngoài.
Hân về phòng trọ, ngày hôm sau lên công ty thì nhận được quyết định bị thôi việc. Lý do cô không hoàn thành KPI (chỉ tiêu). Thật vô lý, cô luôn là người hoàn thành KPI tốt nhất của công ty, làm sao có chuyện như thế? Hân hùng hổ vào thẳng phòng giám đốc để hỏi cho ra nhẽ. Nhưng nghe được câu trả lời của giám đốc cô còn choáng váng hơn. “Chúng tôi không dám nhận con gái của ông chủ tập đoàn đá quý về làm. Ai biết cô có tiết lộ bí mật kinh doanh cho công ty gia đình cô không”
Cô biết ngay ba cô đã làm. Mỗi lần không vừa ý chuyện gì là ông lại bị người đàn bà kia xúi giục, từ ngày ra trường không biết cô đã nghỉ bao nhiêu công ty rồi.
Cầm hồ sơ đi rải khắp các công ty lớn đều không được. Đi đến đâu cô cũng nhận được câu trả lời, không nhận con gái của chủ tập đoàn đá quý JW.
Đứng giữa cái nắng gắt của Sài Gòn, Hân ngửa đầu thở than. Tại sao bố cô lại tuyệt tình như vậy chứ. Đã vậy thì cô sẽ phá cho nát bét cuộc hôn nhân này.
“Hahaha… haha haha”
Bác xe ôm nhìn cô gái cầm tập hồ sơ đứng ở cổng trung tâm thương mại cười thê lương. Con nhỏ này không xin được việc hoá điên rồi sao!
(Đọc tại facebook Lam Lam)
***
Triết vừa phóng như bay về phòng khám thì hộ sĩ báo đã đẩy bệnh nhân vào phòng phẫu thuật. Mẹ nó, đang vui thì đứt dây đàn. Nếu không phải y tá gọi về có ca tiểu phẫu gấp thì anh cũng không phải gắng gượng đến mức này. Có mỗi cái ca tiểu phẫu mà cũng phải gọi mình về, cái bệnh viện này thật là vắt kiệt sức lực của anh quá đáng. Anh vào văn phòng, ngồi một lúc để lửa trong lòng hạ xuống rồi đi vào phòng phẫu thuật.
“Đưa sổ khám tôi kiểm tra lại lần nữa”
Ngón tay dài lật sổ khám bệnh, mày anh nhíu lại. Cô gái này muốn làm gì vậy?
“Ngừng tiêm thuốc mê, ra hết ngoài cho tôi. Ca này không làm, để tôi nói chuyện lại với bệnh nhân”
Hộ sĩ dọn đồ phẫu thuật đi ra ngoài.
Anh nhìn cô gái đang nằm trên giường phẫu thuật. Một khuôn mặt khá ưa nhìn, làn da trắng hồng, cánh mũi thẳng tắp, đôi môi nhỏ căng mọng. Có mùi hương thoang thoảng thanh mát quẩn quanh khắp người cô.
Triết cong môi, bỗng dưng tim đập rộn ràng. Xinh đẹp thế này mà lại muốn huỷ hoại cái đó sao?
“Cô ngồi dậy đi”
Hân ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì. Tại sao lại dừng. Cô nhìn lên bảng tên “Bs. Lê Thiệu Triết” nhưng cũng không nghĩ được nhiều, đầu đau như búa bổ vì đi bộ dưới nắng khá lâu. Cô xỏ chân xuống dép đi về phía cửa nhưng đầu óc choáng váng nặng trịch.
“Cô đi đâu?”
Bỗng nhiên tay cô bị một lực mạnh kéo lấy. Theo bản năng Hân xoay người vặn ngược tay anh ta lại, nhưng người kia thủ thế khá mạnh. Cô nhanh chóng bị đẩy xuống ghế ngồi trước bàn màu trắng. Người đàn ông kéo khẩu trang y tế xuống, đôi mắt màu hổ phách ánh lên tia giễu cợt.
“Nói đi là đi? Chẳng phải cô muốn phá cái màng đó sao?”
Hân lắp bắp “Vâng, tôi...”
“Nhất định phải phá sao?”
Đôi mắt hơi ngấn nước của cô có chút dao động, nhưng rất nhanh gật đầu.
“Cô bao nhiêu tuổi?”
“Tôi 23”
Anh nghĩ thầm, giữa thành phố phồn hoa hiện đại này lại còn có cô gái 23 mà chưa trải qua chuyện đó, thật hiếm thấy.
“Ở đây chúng tôi không làm chuyện đó, chỉ có thủ thuật vá màng trinh thôi. Tôi không hiểu cô trải qua chuyện gì mà phải làm cách đó. Nhưng tôi khuyên hãy yêu một chàng trai thật lòng và trao cái đó cho họ. Dùng cách này… thật phí phạm”
Hân cúi mặt, nỗi buồn giăng trên mắt. Một lát sau cô chào anh, chầm chậm lê chân ra ngoài. Ra khỏi khuôn viên bệnh viện, cô ngước nhìn tán hoa tường vi đỏ rực khẽ mỉm cười chua chát. Ông trời thật lạ, mỗi cái ước nguyện nhỏ nhoi vậy mà cũng không cho.
Triết đứng trên ban công tầng 2 nhìn xuống, thấy cô gái đứng dưới tán tường vi lặng lẽ. Anh khẽ thở nhẹ một hơi, xinh thế kia mà lại không muốn giữ cái quý giá nhất đời con gái. Anh đi đến bàn, cầm cuốn sổ khám bệnh lên nhíu mày chút. “Cao Thanh Tú” 23 tuổi, còn trẻ sao lại muốn đến bệnh viện phá trinh?
Danh sách chương