“Bởi vì quá xa lạ, hơi mờ mịt không biết nên làm cái gì, nhưng lại nghĩ có thể kiếm được tiền nên rất chờ mong và cũng rất hưng phấn.”
Thẩm Hầu cười nói: “Nghe nói ngành nghề của em hiện giờ rất hot, lương một năm 7 8 chục ngàn là không thành vấn đề, anh đến bây giờ còn chưa đi tìm việc làm, xem ra chắc là không kiếm được công ty nào tốt rồi, đến lúc đó em không khinh thường anh chứ?”
Nhan Hiểu Thần cảm thấy những câu nói của Thẩm Hầu có ý nghĩa khác, nhưng cô đoán không ra rốt cuộc Thẩm Hầu muốn nói gì, thản nhiên lưu loát nói: “Em mãi mãi sẽ không bao giờ khinh thường anh, ngược lại em chỉ lo lắng anh khinh thường em thôi.”
Thẩm Hầu đưa tay ra sau gáy, tựa vào băng ghế, xa xăm nói: “Lúc tốt nghiệp cũng là lúc chia tay! Anh có mấy người bạn có bạn gái đều rầu rĩ khổ sở. Tìm được việc làm thì buồn rầu vì không thể cùng ở lại một thành phố, không tìm được việc làm thì không nghĩ đến chuyện cùng nhau vượt qua khó khăn, mà suốt ngày cãi nhau. Vì vậy công việc cũng lơ là! Em có biết không, em với anh quen nhau bây giờ có nhiều người nói ra nói vào lắm, hiện tại em tài giỏi xuất sắc, sự nghiệp tỏa sáng, tương lai rộng mở, lựa chọn anh, là tự hạ thấp mình!”
Tuy từ trước đến nay Nhan Hiểu Thần không quan tâm đến lời qua tiếng lại của mọi người, nhưng không ít thì nhiều cũng cảm nhận được đã gì đó thay đổi, trước kia các bạn học đều cảm thấy cô không thể giữ nổi Thẩm Hầu, nay đơn giản là vì cô đã tìm được một công việc tốt lương cao, chẳng còn ai nghĩ như vậy nữa, Ngô Thiến Thiến thậm chí còn tỏ vẻ rất hiểu rằng Thẩm Hầu đối xử tốt với cô là chuyện đương nhiên.
Nhan Hiểu Thần hỏi: “Vậy bản thân anh nghĩ gì?”
“Anh hơi tò mò, cho đến bây giờ anh vẫn chưa có việc làm mà em còn chưa sốt ruột, em hoàn toàn không để ý sao? Em vẫn chưa nghĩ đến tương lai của chúng ta sao?”
“Không phải như vậy.”
Thẩm Hầu dương mắt lên nhìn Nhan Hiểu Thần, tỏ vẻ sẵn lòng chăm chú lắng nghe.
Nhan Hiểu Thần nói: “Em tin tưởng anh, cũng tin tưởng chính mình.”
Có lẽ trong khoảng thời gian này đã nhìn thấy quá nhiều cuộc cãi vã và chia tay, tình yêu của tuổi trẻ nóng rực như lửa nhưng cũng nhanh tàn như lửa, Thẩm Hầu lại bị bạn bè vô tình hay cố ý chê cười hắn trèo cao, hắn tin tưởng mình, nhưng lại không có đầy đủ tự tin đối mặt với Nhan Hiểu Thần, thật giống với câu nói, khi quá yêu một người, không tự chủ được bản thân mà cảm thấy chính mình hèn kém. Thẩm Hầu bén nhọn hỏi: “Nếu anh không tìm được việc làm, em cũng tin tưởng anh sao?”
Nhan Hiểu Thần thong dong nói: “Tìm không được thì tiếp tục tìm, từ từ thế nào cũng có, dù sao em đã có thể kiếm được tiền, không sợ cả hai chết đói đâu.”
“Nếu tìm được công việc ở nơi khác thì sao?”
“Em có thể xin công ty điều động nội bộ, nếu mà không được, em sẽ đổi việc khác, việc làm chắc chắn sẽ có, nhưng tiền kiếm được có thể ít một chút, còn nếu ít hơn nữa, hai chúng ta hai người chẳng lẽ không tự nuôi sống được chính mình hay sao?” Những vấn đề phức tạp của người khác đối với Nhan Hiểu Thần lúc này đều trở thành hoàn toàn không là vấn đề, xem ra cô đã thật sự có suy xét kỹ càng về tương lai của bọn họ, cũng đã chuẩn bị cách đối phó thật chu đáo, Thẩm Hầu bật cười lắc đầu, đúng là do hắn suy nghĩ quá nhiều rồi.
Nhan Hiểu Thần giữ chặt bàn tay của Thẩm Hầu, “Em tin tưởng anh chắc chắn đã có suy nghĩ đến tương lai của chính mình, cũng đã tự có quyết định. Em tin vào năng lực của bản thân, mặc kệ anh đã quyết định cái gì, chỉ cần anh vẫn muốn ở bên em, em nhất định sẽ mãi bên cạnh anh. Đừng nói chỉ là chuyển đi thành phố khác, nếu anh đột nhiên thay đổi quyết định, muốn xuất ngoại, em cũng có thể bắt đầu chuẩn bị thi TOEFL, để đi nước ngoài tìm anh.”
Thẩm Hầu nắm lấy tay Nhan Hiểu Thần, dùng sức kéo cô vào ngực mình, thì thầm bên tai cô: “Tiểu Tiểu, anh yêu em!”
Thân thể Nhan Hiểu Thần cứng đờ, nói nhỏ: “Anh vừa kêu em là gì?”
Thẩm Hầu dịu dàng nói: “Không phải em đã nói tên từ nhỏ của em là ‘Tiểu Tiểu’ hay sao? Về sau anh sẽ gọi em là ‘Tiểu Tiểu’.”
Nhan Hiểu Thần kinh ngạc một thoáng, chậm rãi nhắm mắt lại, dùng sức ôm Thẩm Hầu thật chặt. Vậy ra, trên đời này vẫn còn một người có thể gọi cô bằng cái tên tràn đầy yêu thương: ‘Tiểu Tiểu’.
Mặc dù phòng tài chính có công việc áp lực lớn, nhưng cho dù là trưởng phòng hay các nhân viên đồng nghiệp đều có yêu cầu rất thấp đối với thực tập sinh, hơn nữa phần lớn công việc đều là buôn bán cơ mật, không thích hợp để giao cho bọn họ, cho nên nếu so với các nhân viên đồng nghiệp thì công việc của Nhan Hiểu Thần không đến nỗi là “làm mệt chết”, nhưng mỗi ngày cũng phải đi sớm về muộn. Mỗi tuần còn có hai lần huấn luyện, họp hành giao bài tập, tuy rằng không có người chấm điểm bài tập, nhưng nếu ai làm tốt sẽ được điểm danh khen ngợi, còn có thể được gặp riêng trưởng phòng để giải trình, vô hình trung lại biến thành một kiểu cạnh tranh, chung quy không phải ai cũng không nghĩ đến việc sẽ để lại ấn tượng tốt cho cấp trên.
Nhan Hiểu Thần vốn là người thành thạo, kiến thức cực kỳ vững chắc, lại là người có tinh thần cố gắng, bất kể là giao cho công việc gì, hay bắt làm bài tập gì, cô đều hoàn thành rất tốt. Hơn nữa sau lưng cô còn có sư phụ tài giỏi Trình Trí Viễn, nếu có bài tập khó chưa tìm ra được hướng giải quyết cô sẽ gọi ngay cho Trình Trí Viễn nhờ giúp đỡ, Trình Trí Viễn chỉ bày ra hướng đi, hoặc đề cử sách tham khảo, Nhan Hiểu Thần lập tức sẽ hiểu rõ nên làm như thế nào.
Được điểm danh tuyên dương vài lần, Nhan Hiểu Thần liền trở thành thực tập sinh nổi tiếng, các trưởng phòng của các phòng ban khác ai cũng đều nhớ kỹ cô. Có một lần, một nhóm tực tập sinh vừa mới huấn luyện xong, cùng đi vào thang máy, đúng lúc cũng có một nhóm trưởng phòng vừa họp xong đi ra, bọn họ đi qua như vậy nhưng lại chào hỏi Nhan Hiểu Thần. Chỉ là lịch sự bình thường hỏi thăm nhau của các đồng nghiệp, nhưng đã khiến cho đám người trẻ tuổi vô cùng hâm mộ và ghen tị.
Cho dù là có thiện ý hâm mộ, nhưng vẫn có chút gì đó là ác ý ghen tị, Nhan Hiểu Thần hoàn toàn làm như không biết, cô toàn tâm toàn lực làm tốt công việc của mình, người khác nghĩ như thế nào, cô không quan tâm.
Cuối tháng tư thì quản lý phòng nhân sự công bố một tin tốt lành, đó là sẽ chọn ra trong nhóm thực tập một bạn có biểu hiện nổi trội xuất sắc để đưa sang tổng công ty ở Mỹ thực tập hai năm.
Đến tháng 6 sẽ lấy bằng chứng nhận tốt nghiệp đại học, bọn họ một khi chính thức được nhận vào công ty, lương khởi điểm sẽ không thấp hơn 300 ngàn nhân dân tệ, ở trong nước đã được xem là lương rất cao rồi, nếu qua tổng công ty ở Mỹ, lương khởi điểm sẽ không thua kém 100 ngàn đô la. Nếu không kể đến lợi ích tiền tài, có thể làm việc ở trung tâm kinh tế tài chính tại New York, đối với bọn họ mà nói, sự nghiệp cả đời này không thể tưởng tượng được sẽ tuyệt vời đến mức độ nào.
Thực tập sinh nghe được tin này đều háo hức sôi sục, có người còn hận không thể dốc hết sức lực để tranh thủ trở thành người may mắn. Nhan Hiểu Thần đối với chuyện này là hoàn toàn không có hứng thú, nếu Thẩm Hầu có ý định xuất ngoại thì bây giờ vẫn còn sớm để cô đi, còn nếu kế hoạch tương lai của Thẩm Hầu không có suy nghĩ đến xuất ngoại, thì như vậy cô tuyệt đối cũng sẽ không nghĩ tới. Cô vẫn như ngày thường, nghiêm túc tiếp nhận mỗi một việc, sẽ không cố ý tranh giành để thể hiện mình, nhưng nếu đến phiên cô thể hiện, thì cũng sẽ không cố ý nhường nhịn một ai. Dù sao, muốn được chọn thì không dễ dàng, nhưng nếu đã được chọn mà muốn từ chối thì lại rất dễ dàng.
Bởi vì đã quyết định là từ chối nên Nhan Hiểu Thần không nói với Thẩm Hầu chuyện này.
Đầu tháng 5, Nhan Hiểu Thần nhận được tháng lương đầu tiên, trừ đi các loại thuế, có hơn 5000 đồng, đối với Nhan Hiểu Thần mà nói, đây là một số tiền lớn.
Cô chuyển cho mẹ 1500 đồng, tính toán trả lại cho Trình Trí Viễn 1000, còn dư lại hơn 2000. Cô tra cứu giá cả một số nhà hàng Tây gần khu chung cư của Trình Trí Viễn mới phát hiện, nếu như mời Trình Trí Viễn ăn đại tiệc, chí ít phải tốn 500 đồng. Như vậy, nhiều nhất cũng chỉ còn dư lại hơn một ngàn, nhìn thì không ít, nhưng đi làm không phải như đi học, chi tiêu lớn hơn rất nhiều, hơn 1000 duy trì cho một tháng mới chỉ vừa đủ, nhưng Nhan Hiểu Thần đã hài lòng lắm rồi. Cô chọn nhà hàng tốt, cao hứng phấn khởi gọi điện thoại cho Trình Trí Viễn mời anh ta ăn cơm, Trình Trí Viễn rất vui vẻ đồng ý.
Tất cả đều đã quyết định nhưng Nhan Hiểu Thần không biết nên nói sao với Thẩm Hầu. Thẩm Hầu là người có rất nhiều bạn bè, hoạt động của hắn cũng rất nhiều, Nhan Hiểu Thần không có hứng thú tham gia nên Thẩm Hầu cũng sẽ không đưa cô đi cùng. Nếu Nhan Hiểu Thần không nói với hắn, kiếm cớ gì đó để đi ăn cơm cùng Trình Trí Viễn thì Thẩm Hầu chắc chắn là không biết, nhưng Nhan Hiểu Thần không nghĩ là sẽ lừa gạt hắn.
Có điều Thẩm Hầu đối với Trình Trí Viễn thành kiến quá sâu, Nhan Hiểu Thần đã thử đủ cách, muốn hóa giải hiểu lầm của hắn đối với Trình Trí Viễn nhưng không được. Mỗi lần cô nói với Thẩm Hầu kể rõ Trình Trí Viễn là người tốt như thế nào thì Thẩm Hầu luôn nói với vẻ mặt quái lạ khinh thường: “Hắn có ý đồ với em, dĩ nhiên đối tốt! Hắn không đối tốt với em, làm thế nào thực hiện ý đồ của hắn đây?” Thẩm Hầu kiên quyết không tin Trình Trí Viễn xem Nhan Hiểu Thần là bạn bè bình thường, cho nên Nhan Hiểu Thần càng nói Trình Trí Viễn tốt, giống như càng chứng mình ý đồ xấu của anh ta.
Nhiều khi Nhan Hiểu Thần nói nhiều quá, Thẩm Hầu phát ghen, chua xót nói rằng: “Hắn tốt như vậy, không bằng em tìm hắn làm bạn trai đi!”
Nhan Hiểu Thần không muốn Thẩm Hầu buồn bực nên chỉ có thể im lặng không đề cập gì đến Trình Trí Viễn nữa, nhưng đương nhiên cô cũng kiên quyết không nghe theo lời của Thẩm Hầu mà tuyệt giao với Trình Trí Viễn. Thẩm Hầu biết cô vẫn liên hệ với Trình Trí Viễn, bởi vì mỗi lần gọi điện thoại cho Trình Trí Viễn hỏi về công việc cô đều không dối gạt Thẩm Hầu, có khi cô còn cầm điện thoại đưa cho Thẩm Hầu xem, chứng minh tin nhắn của cô với Trình Trí Viễn là trong sạch, giống như buôn bán sách giáo khoa vậy, Thẩm Hầu không có cách gì nổi giận, nhưng hắn vẫn là không chấp nhận được anh ta.
Dần dần cả hai đều trở nên ngang ngạnh cứng đầu, bọn họ đều cho rằng chính mình rất có lý, chẳng ai nhường nhịn ai, nhưng cũng không muốn phải cãi nhau, chỉ có thể mỗi người nhường một bước, Thẩm Hầu bất quá không hỏi đến chuyện của cô và Trình Trí Viễn, Nhan Hiểu Thần cũng không chủ động đi gặp anh ta.
Bởi vì không biết phải nói với Thẩm Hầu như thế nào, nên Nhan Hiểu Thần muốn trì hoãn thêm một lát.
Nhan Hiểu Thần đến khu ký túc xá của Thẩm Hầu tìm hắn thì thấy hắn đang vô trang taobao (6) nhìn ngó linh tinh, cái này thì không lạ, nhưng lạ là mấy trang web hắn đang xem đều là thời trang trẻ em hoặc trang phục phụ nữ, Nhan Hiểu Thần tò mò hỏi, “Anh muốn mua quần áo cho ai?”
(6) taobao.com là trang web mua sắm trực tuyến của Trung Quốc, giống như eBay hay Amazon, được tạo ra tại Trung quốc nhờ nhóm Alibaba.
“Không có mua, chỉ là tùy tiện xem thôi, để coi bây giờ người ta thích nhất là loại quần áo gì.”
Thẩm Hầu đóng máy tính lại, “Tối nay ăn cơm ở đâu?”
“Tối nay anh tự đi ăn đi! Em có hẹn với bạn…” Nhan Hiểu Thần lắp bắp, cô định nói chuyện mời Trình Trí Viễn đi ăn cơm tối cho Thẩm Hầu nghe.
Thẩm Hầu quả nhiên nổi giận, hơi lớn tiếng nói: “Em có tiền lương, chỉ mời anh ăn một phần cơm thố, vậy mà muốn mời Trình Trí Viễn ăn cơm Tây! Chẳng lẽ hắn quan trọng hơn anh?”
Nhan Hiểu Thần còn chưa nói cho Thẩm Hầu biết cô đã hai lần mượn tiền của Trình Trí Viễn, nên chỉ có thể giải thích: “Em tìm việc làm anh ta đã giúp rất nhiều, lúc trước em có đồng ý sẽ cảm tạ anh ta thật tốt, không mời người ta ăn tiệc lớn, là bởi vì không đủ tiền, cho nên lúc đó đành nhẫn nhịn một chút.”
Thẩm Hầu nghe mấy câu đầu không đồng ý cho lắm, nhưng hắn đối với Nhan Hiểu Thần tràn đầy tin tưởng, cảm thấy Trình Trí Viễn cùng lắm là “dệt hoa trên gấm” (7), không có anh ta, Nhan Hiểu Thần khẳng định vẫn có thể có được việc làm tốt, nhưng nghe đến câu sau lại hết sức chú tâm, bực tức giảm đi một chút, than thở nói: “Thì em tự mua cho Trình Trí Viễn món quà nào có giá trị một chút, không cần cùng đi ăn cơm như thế, có được không?”
(7) Gấm đã có hoa, dệt lên cũng thừa: ý là Trình Trí Viễn có làm việc gì đi nữa cũng không ảnh hưởng gì đến Nhan Hiểu Thần.
Nhan Hiểu Thần xin lỗi nhìn Thẩm Hầu, đột nhiên nảy ra ý định, nhanh trí nói: “Nếu anh không yên tâm, hay là đi chung đi?” Thừa dịp này, cô muốn giúp cho Thẩm Hầu hiểu con người của Trình Trí Viễn một chút, nói chung rất nhiều hiểu lầm đều bắt nguồn từ không hiểu biết.
Thẩm Hầu cười nói: “Nghe nói ngành nghề của em hiện giờ rất hot, lương một năm 7 8 chục ngàn là không thành vấn đề, anh đến bây giờ còn chưa đi tìm việc làm, xem ra chắc là không kiếm được công ty nào tốt rồi, đến lúc đó em không khinh thường anh chứ?”
Nhan Hiểu Thần cảm thấy những câu nói của Thẩm Hầu có ý nghĩa khác, nhưng cô đoán không ra rốt cuộc Thẩm Hầu muốn nói gì, thản nhiên lưu loát nói: “Em mãi mãi sẽ không bao giờ khinh thường anh, ngược lại em chỉ lo lắng anh khinh thường em thôi.”
Thẩm Hầu đưa tay ra sau gáy, tựa vào băng ghế, xa xăm nói: “Lúc tốt nghiệp cũng là lúc chia tay! Anh có mấy người bạn có bạn gái đều rầu rĩ khổ sở. Tìm được việc làm thì buồn rầu vì không thể cùng ở lại một thành phố, không tìm được việc làm thì không nghĩ đến chuyện cùng nhau vượt qua khó khăn, mà suốt ngày cãi nhau. Vì vậy công việc cũng lơ là! Em có biết không, em với anh quen nhau bây giờ có nhiều người nói ra nói vào lắm, hiện tại em tài giỏi xuất sắc, sự nghiệp tỏa sáng, tương lai rộng mở, lựa chọn anh, là tự hạ thấp mình!”
Tuy từ trước đến nay Nhan Hiểu Thần không quan tâm đến lời qua tiếng lại của mọi người, nhưng không ít thì nhiều cũng cảm nhận được đã gì đó thay đổi, trước kia các bạn học đều cảm thấy cô không thể giữ nổi Thẩm Hầu, nay đơn giản là vì cô đã tìm được một công việc tốt lương cao, chẳng còn ai nghĩ như vậy nữa, Ngô Thiến Thiến thậm chí còn tỏ vẻ rất hiểu rằng Thẩm Hầu đối xử tốt với cô là chuyện đương nhiên.
Nhan Hiểu Thần hỏi: “Vậy bản thân anh nghĩ gì?”
“Anh hơi tò mò, cho đến bây giờ anh vẫn chưa có việc làm mà em còn chưa sốt ruột, em hoàn toàn không để ý sao? Em vẫn chưa nghĩ đến tương lai của chúng ta sao?”
“Không phải như vậy.”
Thẩm Hầu dương mắt lên nhìn Nhan Hiểu Thần, tỏ vẻ sẵn lòng chăm chú lắng nghe.
Nhan Hiểu Thần nói: “Em tin tưởng anh, cũng tin tưởng chính mình.”
Có lẽ trong khoảng thời gian này đã nhìn thấy quá nhiều cuộc cãi vã và chia tay, tình yêu của tuổi trẻ nóng rực như lửa nhưng cũng nhanh tàn như lửa, Thẩm Hầu lại bị bạn bè vô tình hay cố ý chê cười hắn trèo cao, hắn tin tưởng mình, nhưng lại không có đầy đủ tự tin đối mặt với Nhan Hiểu Thần, thật giống với câu nói, khi quá yêu một người, không tự chủ được bản thân mà cảm thấy chính mình hèn kém. Thẩm Hầu bén nhọn hỏi: “Nếu anh không tìm được việc làm, em cũng tin tưởng anh sao?”
Nhan Hiểu Thần thong dong nói: “Tìm không được thì tiếp tục tìm, từ từ thế nào cũng có, dù sao em đã có thể kiếm được tiền, không sợ cả hai chết đói đâu.”
“Nếu tìm được công việc ở nơi khác thì sao?”
“Em có thể xin công ty điều động nội bộ, nếu mà không được, em sẽ đổi việc khác, việc làm chắc chắn sẽ có, nhưng tiền kiếm được có thể ít một chút, còn nếu ít hơn nữa, hai chúng ta hai người chẳng lẽ không tự nuôi sống được chính mình hay sao?” Những vấn đề phức tạp của người khác đối với Nhan Hiểu Thần lúc này đều trở thành hoàn toàn không là vấn đề, xem ra cô đã thật sự có suy xét kỹ càng về tương lai của bọn họ, cũng đã chuẩn bị cách đối phó thật chu đáo, Thẩm Hầu bật cười lắc đầu, đúng là do hắn suy nghĩ quá nhiều rồi.
Nhan Hiểu Thần giữ chặt bàn tay của Thẩm Hầu, “Em tin tưởng anh chắc chắn đã có suy nghĩ đến tương lai của chính mình, cũng đã tự có quyết định. Em tin vào năng lực của bản thân, mặc kệ anh đã quyết định cái gì, chỉ cần anh vẫn muốn ở bên em, em nhất định sẽ mãi bên cạnh anh. Đừng nói chỉ là chuyển đi thành phố khác, nếu anh đột nhiên thay đổi quyết định, muốn xuất ngoại, em cũng có thể bắt đầu chuẩn bị thi TOEFL, để đi nước ngoài tìm anh.”
Thẩm Hầu nắm lấy tay Nhan Hiểu Thần, dùng sức kéo cô vào ngực mình, thì thầm bên tai cô: “Tiểu Tiểu, anh yêu em!”
Thân thể Nhan Hiểu Thần cứng đờ, nói nhỏ: “Anh vừa kêu em là gì?”
Thẩm Hầu dịu dàng nói: “Không phải em đã nói tên từ nhỏ của em là ‘Tiểu Tiểu’ hay sao? Về sau anh sẽ gọi em là ‘Tiểu Tiểu’.”
Nhan Hiểu Thần kinh ngạc một thoáng, chậm rãi nhắm mắt lại, dùng sức ôm Thẩm Hầu thật chặt. Vậy ra, trên đời này vẫn còn một người có thể gọi cô bằng cái tên tràn đầy yêu thương: ‘Tiểu Tiểu’.
Mặc dù phòng tài chính có công việc áp lực lớn, nhưng cho dù là trưởng phòng hay các nhân viên đồng nghiệp đều có yêu cầu rất thấp đối với thực tập sinh, hơn nữa phần lớn công việc đều là buôn bán cơ mật, không thích hợp để giao cho bọn họ, cho nên nếu so với các nhân viên đồng nghiệp thì công việc của Nhan Hiểu Thần không đến nỗi là “làm mệt chết”, nhưng mỗi ngày cũng phải đi sớm về muộn. Mỗi tuần còn có hai lần huấn luyện, họp hành giao bài tập, tuy rằng không có người chấm điểm bài tập, nhưng nếu ai làm tốt sẽ được điểm danh khen ngợi, còn có thể được gặp riêng trưởng phòng để giải trình, vô hình trung lại biến thành một kiểu cạnh tranh, chung quy không phải ai cũng không nghĩ đến việc sẽ để lại ấn tượng tốt cho cấp trên.
Nhan Hiểu Thần vốn là người thành thạo, kiến thức cực kỳ vững chắc, lại là người có tinh thần cố gắng, bất kể là giao cho công việc gì, hay bắt làm bài tập gì, cô đều hoàn thành rất tốt. Hơn nữa sau lưng cô còn có sư phụ tài giỏi Trình Trí Viễn, nếu có bài tập khó chưa tìm ra được hướng giải quyết cô sẽ gọi ngay cho Trình Trí Viễn nhờ giúp đỡ, Trình Trí Viễn chỉ bày ra hướng đi, hoặc đề cử sách tham khảo, Nhan Hiểu Thần lập tức sẽ hiểu rõ nên làm như thế nào.
Được điểm danh tuyên dương vài lần, Nhan Hiểu Thần liền trở thành thực tập sinh nổi tiếng, các trưởng phòng của các phòng ban khác ai cũng đều nhớ kỹ cô. Có một lần, một nhóm tực tập sinh vừa mới huấn luyện xong, cùng đi vào thang máy, đúng lúc cũng có một nhóm trưởng phòng vừa họp xong đi ra, bọn họ đi qua như vậy nhưng lại chào hỏi Nhan Hiểu Thần. Chỉ là lịch sự bình thường hỏi thăm nhau của các đồng nghiệp, nhưng đã khiến cho đám người trẻ tuổi vô cùng hâm mộ và ghen tị.
Cho dù là có thiện ý hâm mộ, nhưng vẫn có chút gì đó là ác ý ghen tị, Nhan Hiểu Thần hoàn toàn làm như không biết, cô toàn tâm toàn lực làm tốt công việc của mình, người khác nghĩ như thế nào, cô không quan tâm.
Cuối tháng tư thì quản lý phòng nhân sự công bố một tin tốt lành, đó là sẽ chọn ra trong nhóm thực tập một bạn có biểu hiện nổi trội xuất sắc để đưa sang tổng công ty ở Mỹ thực tập hai năm.
Đến tháng 6 sẽ lấy bằng chứng nhận tốt nghiệp đại học, bọn họ một khi chính thức được nhận vào công ty, lương khởi điểm sẽ không thấp hơn 300 ngàn nhân dân tệ, ở trong nước đã được xem là lương rất cao rồi, nếu qua tổng công ty ở Mỹ, lương khởi điểm sẽ không thua kém 100 ngàn đô la. Nếu không kể đến lợi ích tiền tài, có thể làm việc ở trung tâm kinh tế tài chính tại New York, đối với bọn họ mà nói, sự nghiệp cả đời này không thể tưởng tượng được sẽ tuyệt vời đến mức độ nào.
Thực tập sinh nghe được tin này đều háo hức sôi sục, có người còn hận không thể dốc hết sức lực để tranh thủ trở thành người may mắn. Nhan Hiểu Thần đối với chuyện này là hoàn toàn không có hứng thú, nếu Thẩm Hầu có ý định xuất ngoại thì bây giờ vẫn còn sớm để cô đi, còn nếu kế hoạch tương lai của Thẩm Hầu không có suy nghĩ đến xuất ngoại, thì như vậy cô tuyệt đối cũng sẽ không nghĩ tới. Cô vẫn như ngày thường, nghiêm túc tiếp nhận mỗi một việc, sẽ không cố ý tranh giành để thể hiện mình, nhưng nếu đến phiên cô thể hiện, thì cũng sẽ không cố ý nhường nhịn một ai. Dù sao, muốn được chọn thì không dễ dàng, nhưng nếu đã được chọn mà muốn từ chối thì lại rất dễ dàng.
Bởi vì đã quyết định là từ chối nên Nhan Hiểu Thần không nói với Thẩm Hầu chuyện này.
Đầu tháng 5, Nhan Hiểu Thần nhận được tháng lương đầu tiên, trừ đi các loại thuế, có hơn 5000 đồng, đối với Nhan Hiểu Thần mà nói, đây là một số tiền lớn.
Cô chuyển cho mẹ 1500 đồng, tính toán trả lại cho Trình Trí Viễn 1000, còn dư lại hơn 2000. Cô tra cứu giá cả một số nhà hàng Tây gần khu chung cư của Trình Trí Viễn mới phát hiện, nếu như mời Trình Trí Viễn ăn đại tiệc, chí ít phải tốn 500 đồng. Như vậy, nhiều nhất cũng chỉ còn dư lại hơn một ngàn, nhìn thì không ít, nhưng đi làm không phải như đi học, chi tiêu lớn hơn rất nhiều, hơn 1000 duy trì cho một tháng mới chỉ vừa đủ, nhưng Nhan Hiểu Thần đã hài lòng lắm rồi. Cô chọn nhà hàng tốt, cao hứng phấn khởi gọi điện thoại cho Trình Trí Viễn mời anh ta ăn cơm, Trình Trí Viễn rất vui vẻ đồng ý.
Tất cả đều đã quyết định nhưng Nhan Hiểu Thần không biết nên nói sao với Thẩm Hầu. Thẩm Hầu là người có rất nhiều bạn bè, hoạt động của hắn cũng rất nhiều, Nhan Hiểu Thần không có hứng thú tham gia nên Thẩm Hầu cũng sẽ không đưa cô đi cùng. Nếu Nhan Hiểu Thần không nói với hắn, kiếm cớ gì đó để đi ăn cơm cùng Trình Trí Viễn thì Thẩm Hầu chắc chắn là không biết, nhưng Nhan Hiểu Thần không nghĩ là sẽ lừa gạt hắn.
Có điều Thẩm Hầu đối với Trình Trí Viễn thành kiến quá sâu, Nhan Hiểu Thần đã thử đủ cách, muốn hóa giải hiểu lầm của hắn đối với Trình Trí Viễn nhưng không được. Mỗi lần cô nói với Thẩm Hầu kể rõ Trình Trí Viễn là người tốt như thế nào thì Thẩm Hầu luôn nói với vẻ mặt quái lạ khinh thường: “Hắn có ý đồ với em, dĩ nhiên đối tốt! Hắn không đối tốt với em, làm thế nào thực hiện ý đồ của hắn đây?” Thẩm Hầu kiên quyết không tin Trình Trí Viễn xem Nhan Hiểu Thần là bạn bè bình thường, cho nên Nhan Hiểu Thần càng nói Trình Trí Viễn tốt, giống như càng chứng mình ý đồ xấu của anh ta.
Nhiều khi Nhan Hiểu Thần nói nhiều quá, Thẩm Hầu phát ghen, chua xót nói rằng: “Hắn tốt như vậy, không bằng em tìm hắn làm bạn trai đi!”
Nhan Hiểu Thần không muốn Thẩm Hầu buồn bực nên chỉ có thể im lặng không đề cập gì đến Trình Trí Viễn nữa, nhưng đương nhiên cô cũng kiên quyết không nghe theo lời của Thẩm Hầu mà tuyệt giao với Trình Trí Viễn. Thẩm Hầu biết cô vẫn liên hệ với Trình Trí Viễn, bởi vì mỗi lần gọi điện thoại cho Trình Trí Viễn hỏi về công việc cô đều không dối gạt Thẩm Hầu, có khi cô còn cầm điện thoại đưa cho Thẩm Hầu xem, chứng minh tin nhắn của cô với Trình Trí Viễn là trong sạch, giống như buôn bán sách giáo khoa vậy, Thẩm Hầu không có cách gì nổi giận, nhưng hắn vẫn là không chấp nhận được anh ta.
Dần dần cả hai đều trở nên ngang ngạnh cứng đầu, bọn họ đều cho rằng chính mình rất có lý, chẳng ai nhường nhịn ai, nhưng cũng không muốn phải cãi nhau, chỉ có thể mỗi người nhường một bước, Thẩm Hầu bất quá không hỏi đến chuyện của cô và Trình Trí Viễn, Nhan Hiểu Thần cũng không chủ động đi gặp anh ta.
Bởi vì không biết phải nói với Thẩm Hầu như thế nào, nên Nhan Hiểu Thần muốn trì hoãn thêm một lát.
Nhan Hiểu Thần đến khu ký túc xá của Thẩm Hầu tìm hắn thì thấy hắn đang vô trang taobao (6) nhìn ngó linh tinh, cái này thì không lạ, nhưng lạ là mấy trang web hắn đang xem đều là thời trang trẻ em hoặc trang phục phụ nữ, Nhan Hiểu Thần tò mò hỏi, “Anh muốn mua quần áo cho ai?”
(6) taobao.com là trang web mua sắm trực tuyến của Trung Quốc, giống như eBay hay Amazon, được tạo ra tại Trung quốc nhờ nhóm Alibaba.
“Không có mua, chỉ là tùy tiện xem thôi, để coi bây giờ người ta thích nhất là loại quần áo gì.”
Thẩm Hầu đóng máy tính lại, “Tối nay ăn cơm ở đâu?”
“Tối nay anh tự đi ăn đi! Em có hẹn với bạn…” Nhan Hiểu Thần lắp bắp, cô định nói chuyện mời Trình Trí Viễn đi ăn cơm tối cho Thẩm Hầu nghe.
Thẩm Hầu quả nhiên nổi giận, hơi lớn tiếng nói: “Em có tiền lương, chỉ mời anh ăn một phần cơm thố, vậy mà muốn mời Trình Trí Viễn ăn cơm Tây! Chẳng lẽ hắn quan trọng hơn anh?”
Nhan Hiểu Thần còn chưa nói cho Thẩm Hầu biết cô đã hai lần mượn tiền của Trình Trí Viễn, nên chỉ có thể giải thích: “Em tìm việc làm anh ta đã giúp rất nhiều, lúc trước em có đồng ý sẽ cảm tạ anh ta thật tốt, không mời người ta ăn tiệc lớn, là bởi vì không đủ tiền, cho nên lúc đó đành nhẫn nhịn một chút.”
Thẩm Hầu nghe mấy câu đầu không đồng ý cho lắm, nhưng hắn đối với Nhan Hiểu Thần tràn đầy tin tưởng, cảm thấy Trình Trí Viễn cùng lắm là “dệt hoa trên gấm” (7), không có anh ta, Nhan Hiểu Thần khẳng định vẫn có thể có được việc làm tốt, nhưng nghe đến câu sau lại hết sức chú tâm, bực tức giảm đi một chút, than thở nói: “Thì em tự mua cho Trình Trí Viễn món quà nào có giá trị một chút, không cần cùng đi ăn cơm như thế, có được không?”
(7) Gấm đã có hoa, dệt lên cũng thừa: ý là Trình Trí Viễn có làm việc gì đi nữa cũng không ảnh hưởng gì đến Nhan Hiểu Thần.
Nhan Hiểu Thần xin lỗi nhìn Thẩm Hầu, đột nhiên nảy ra ý định, nhanh trí nói: “Nếu anh không yên tâm, hay là đi chung đi?” Thừa dịp này, cô muốn giúp cho Thẩm Hầu hiểu con người của Trình Trí Viễn một chút, nói chung rất nhiều hiểu lầm đều bắt nguồn từ không hiểu biết.
Danh sách chương