Editor: Thơ Thơ 

Giọng nói lạnh băng truyền vào đại não Tuyết Vi, đây là bọn họ lần đầu tiên gặp mặt ở nơi riêng tư sau xa cách hai năm.

Lời dạo đầu như vậy, thật giống như khoảng cách hai năm này chưa bao giờ từng có; thật giống như sự tình hai năm trước chưa bao giờ xảy ra.

Vì sao anh làm được? Vì sao anh làm được tự nhiên quên đi quá khứ như vậy?!!

Tay nhỏ duỗi đến bàn, gắt gao nắm chặt thành cái nắm tay. Tuyết Vi rũ đầu xuống, hơi hơi gật gật đầu: “ừm.”

Trầm mặc.

Cho đến khi người phục vụ bưng đồ ăn Bạch Dạ gọi lên;

Cho đến khi bọn họ động đũa, trên bàn an tĩnh giống như hai người này là hai khách hợp lại; anh ăn của anh, tôi ăn của tôi, không quấy nhiễu lẫn nhau.

Bạch Dạ chính là người đàn ông như vậy, cô không nói chuyện cùng anh; anh cũng tuyệt đối sẽ không chủ động mở miệng. Cho dù mở miệng, chỉ cần anh nói xong lời muốn nói liền Vĩnh Viễn im lặng …… Thotho_

Trong phòng nhà ăn.

Món ngon phong phú đầy bàn, Tuyết Phỉ Nhi ngồi ở bên cạnh Hoàng Phủ Minh, trầm mặc không nói gì ăn thức ăn.

Cô mấy lần muốn tìm đề tài cùng Hoàng Phủ Minh tán gẫu chút gì, nhưng vừa thấy mặt Hoàng Phủ Minh nghiêm túc cô liền nuốt lời muốn nói trở vào.

“Hoàng Phủ Quân Trường, cái món này ăn không tồi, anh nếm thử.” Bắt lấy một thời cơ, Tuyết Phỉ Nhi dùng đũa gắp lên một miếng cá để vào trong chén Hoàng Phủ Minh.

Nhưng cô cũng không biết……

Hoàng Phủ Minh có thói ở sạch với khác phái, lúc nhìn đến cô để cá vào trong chén mình, anh tức khắc liền không có muốn ăn. “Tôi đã ăn no.”

“Ăn no sao? Nhưng lúc này mới vừa bắt đầu mà thôi. Hoàng Phủ Quân Trường, có phải hay không…… bởi vì anh ăn cơm cùng tôi, cho nên liền không có muốn ăn?” Vẻ mặt Tuyết Phỉ Nhi ủy khuất buông đôi đũa xuống.

Hoàng Phủ Minh hít một hơi, chậm rãi nói: “cô suy nghĩ nhiều. Không quan hệ với cô.” Thotho_

“Hoàng Phủ Quân Trường, có lẽ là Phỉ Nhi suy nghĩ nhiều đi. Nhưng……”

“Trước tính sau tính thời gian tôi tiến vào Nhà họ Hoàng Phủ đã một tháng, tổng cộng mới thấy mặt anh hai lần. Có lẽ, Phỉ Nhi cũng không phải đối tượng anh muốn tìm để kết hôn, nhưng đây là Nhà họ Hoàng Phủ an bài cũng là Nhà họ Tuyết an bài.”

“Nếu chúng ta không nhanh chóng tìm hiểu lẫn nhau, nói không chừng một ngày nào đó Hoàng Phủ lão gia liền trực tiếp kêu chúng ta kết hôn, chuyện này đối với anh mà nói, đối với tôi mà nói, đều không phải là một chuyện tốt.”

Tuyết Phỉ Nhi cố nhiên không phải là đối tượng Hoàng Phủ Minh thích, nhưng cô nói lời nói này lại thập phần có lý.

Nhà họ Hoàng Phủ là một đại gia tộc, con trai trong nhà cơ bản cũng đã kết hôn trước 22 tuổi. Duy độc Hoàng Phủ Minh đã 23 tuổi, ngay cả bạn gái cũng chưa tìm được.

“Tuyết nhị tiểu thư, cô nói tôi sẽ suy xét một chút……”

‘ linh linh linh ’ tiếng chuông điện thoại truyền đến.

“Xin lỗi, tôi đi ra ngoài tiếp điện thoại.” Hoàng Phủ Minh cầm điện thoại liền đi ra khỏi phòng bao.

Nhìn hiển thị cuộc gọi đến ……

“Thần Hiên, chuyện gì?” Thân mình dựa ở trên vách tường, một tay anh vây quanh trước người, nhìn quanh gian nhà ăn tao nhã này. Thotho_

“Là sự tình vợ cậu…… Là Tuyết Phỉ Nhi cùng người kêu Triết Hạo.”

“Tra thế nào?”

“Đã điều tra ra. Người này kêu Triết Hạo người họ Diệp, là công tử Diệp thị, cùng Tuyết Phỉ Nhi là đồng học thời cao trung.”

“đồng học thời cao trung sao?” Hoàng Phủ Minh suy tư một lát, ánh mắt trong lúc vô tình chú ý tới một vị trí góc nhà ăn: “Bạch Dạ!?”

“đang êm đẹp không có việc gì cậu nhắc tới cái tên biến thái làm gì?”

“Tôi nhìn thấy Bạch Dạ.”

Bên kia điện thoại Mộ Thần Hiên vừa nghe…… “hả, cúp trước, cúi chào.” Vội vàng liền cắt đứt điện thoại.

Hoàng Phủ Minh bất đắc dĩ cười.

Không nghĩ tới Mộ Thần Hiên sợ Bạch Dạ, đã sợ tới loại trình độ này rồi.

Một tay anh cắm túi tiền đi tới Bạch Dạ, lúc sắp tới, đôi mắt anh vừa chuyển, thình lình vươn tay vừa muốn chụp bả vai Bạch Dạ. Thotho_

Ai ngờ!

Bạch Dạ phản ứng nhanh nhạy quay đầu lại, một phen, vững vàng bắt được cổ tay Hoàng Phủ Minh sắp rơi xuống ……

“Minh?!”

“A. Năng lực phản ứng của anh, thật sắp vượt qua sói rồi.” Hoàng Phủ Minh bất đắc dĩ lắc đầu.

Bạch Dạ ở bên trong quân khu vốn có danh hiệu Dạ Lang, tên này cũng là danh hiệu lúc anh ở địch quốc làm gián điệp.

Người cũng như tên.

Năng lực anh không ngừng phản ứng mau, sức bật nháy mắt càng là kinh người.

“Vừa tới sao?” Bạch Dạ đứng dậy, lạnh lùng hỏi.

“Đã sắp ăn xong rồi.” Dư quang Hoàng Phủ Minh không khỏi liếc mắt vị trí đối diện anh trống rỗng.

Tuy rằng vị trí đối diện Bạch Dạ không có người, chính là lưu lại chén đũa, vẫn có thể nhìn ra anh đang cùng người ăn cơm.

“Hảo, không quấy rầy anh, tôi đi về trước.”

“ừm.”

Hoàng Phủ Minh đi về phòng bao. Thotho_

Lúc đi ngang qua toilet ……

Một bóng dáng nhanh chóng lao ra, không nhanh không chậm đâm vào anh.

Đầu người phụ nữ va chạm thật mạnh ở trên cằm anh, phát ra một tiếng ‘ đông ’ trầm đục.

Hoàng Phủ Minh hút một ngụm khí lạnh, tức giận che lại hàm dưới mình.

Vừa thấy người kia đụng phải anh, đôi tay cũng thống khổ che lại cái trán.

Nhưng, Hoàng Phủ Minh liếc mắt một cái liền nhận ra…… “Tôi cho là quỷ nào lỗ mãng đâu, hoá ra là cô!?”

Vừa nghe đến giọng nói quen thuộc này, Tuyết Vi sửng sốt, chậm rãi buông đôi tay che lại đầu ra: “Mẹ kiếp! Thật là gặp quỷ!”

Bọn họ đã thật lâu không có xảo ngộ, không nghĩ tới lại muốn mở ra hình thức quỷ đánh tường.

“Nhìn cô nói lời này, nhìn thấy tôi, chính là gặp quỷ sao?!”

“Chẳng lẽ không phải sao? Hoàng thành lớn như vậy, vì sao hai ta liền cố tình xuất hiện ở cùng một gian nhà ăn?”

“Này nói không chừng…… Là duyên phận đây.” Hoàng Phủ Minh nhếch môi nở nụ cười. Thotho_

Tuyết Vi lạnh lùng nhìn anh một cái xem thường, duyên phận? Duyên phận cái rắm!

Giây tiếp theo!!

Cô khẩn trương đánh giá thân mình. “này, sẽ không phải anh lại ở tôi trên người lén lút trang bị máy theo dõi, một đường đi theo tôi tới nơi này đi? Xem như anh thuần túy theo đuôi!”

“……” Hoàng Phủ Minh thực sự có chút không biết nói cái gì cho phải. “Tôi nói, cô có thể đừng tự luyến như vậy sao? Tôi mà theo dõi cô sao?!”

“này, anh dám nói lời tạm biệt đả thương người như vậy sao??”

“Vậy cô muốn tôi nói cái gì?”

“anh phải nói……‘ Được rồi, tôi chính là cảm thấy cô xinh đẹp, cho nên lén trang bị máy theo dõi ở trên người của cô ’.”

“Phốc.” Hoàng Phủ Minh buồn cười nở nụ cười, vừa cười, vừa nói: “Được, Được rồi, tôi chính là cảm thấy cô lớn lên xinh đẹp, cho nên, cho nên lén ở trên người của cô, trang bị, trang bị máy theo dõi ……”

“Hừ, quả nhiên anh là đồ biến thái!!” Tuyết Vi ghét bỏ cho anh một cái nhìn xem thường, quay người liền phải rời khỏi.

Lúc này.

Hoàng Phủ Minh xem như hoàn toàn cười không nổi. Thotho_

“cái người phụ nữ đáng chết này!”

Đột nhiên túm chặt cổ tay Tuyết Vi.

Nhưng khi cô quay đầu lại kia, một cái chớp mắt, trên mặt hai người cơ hồ là không hẹn mà cùng nổi lên tươi cười……

Nhưng mà.

Một màn ôn nhu này lại bị Tuyết Phỉ Nhi tránh ở chỗ tối thu hết vào đáy mắt……

Cô rõ ràng nghe được Hoàng Phủ Minh và Tuyết Vi giống như tiểu tình lữ cãi nhau, cũng nhìn đến Hoàng Phủ Minh thỉnh thoảng lộ ra tươi cười đối với Tuyết Vi.

Hoàng Phủ Minh dạng này, Tuyết Phỉ Nhi chưa bao giờ nhìn thấy qua. Ở trong mắt cô, Hoàng Phủ Minh chính là một người đàn ông không thích nói chuyện, lại vui giận không hiện ra sắc mặt.

Ai ngờ……

“Tuyết Vi!!!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện