Editor: Thơ Thơ 

“Minh, anh biết không, tôi nghe nói vợ anh chính là hoa khôi của bộ phận chữa bệnh của binh đoàn thứ ba, nhập màn khách hơn trăm, người theo đuổi vô số, ngay cả binh đoàn thứ ba của quân khu cũng có không ít người vì muốn gặp cô, đều cố ý giả bệnh chạy tới nơi này xem bệnh.”

Nghe Mộ Thần Hiên ở sau lưng nói lải nhải, Hoàng Phủ Minh thật hoài nghi, những người đó theo đuổi, biết tính cách thật của cô sao? Nhớ tới sự tình ngày hôm qua, anh liền vô cùng buồn bực.

Nếu không phải thấy vết thương trên lưng cô đáng thương, anh sẽ bôi thuốc cho cô sao?

Vốn định, bôi thuốc xong sẽ lặng lẽ rời khỏi. Ai ngờ, người phụ nữ kia vẫn phát hiện ra anh.

Anh liền biết, hai người bọn họ chỉ cần gặp mặt nhất định sẽ nháo đến kết cục như vậy.

Bước chân ngừng lại, Hoàng Phủ Minh xoay mặt lạnh lùng nhìn về phía Mộ Thần Hiên: “cậu nói với tôi cái này làm gì? Là muốn tôi cho gọi tập thể binh đoàn thứ ba các người tới xử phạt sao? Vậy mà vì xem một người phụ nữ, giả bệnh sao!?” Thotho_

“hả……” Cũng đúng, anh không có việc gì nhàn trứng đau, nói cái này với Hoàng Phủ Minh làm gì, cái này không phải đang nói người binh đoàn thứ ba bọn họ đều là bao cỏ sao. “Ha, ha ha, anh coi như, anh coi như…… Cái gì cũng chưa nghe thấy liền xong rồi. Nói, hôm nay vì sao anh mặc quân phục của tôi? Nên sẽ không…… anh là muốn càng tiếp cận vợ anh thêm một ít chứ?”

‘ bá ’ lập tức, sắc mặt Hoàng Phủ Minh liền trầm xuống dưới.

Mộ Thần Hiên tự biết, chính mình lại chạm vào tối kỵ…… “anh muốn đích thân tra chuyện gián điệp sao?”

“Đúng!!”

“Hừ? Vậy mà anh tính toán tự mình động thủ, xem ra…… anh đã tỏa định ‘ mục đích ’ đi?” Mộ Thần Hiên một tiếng nói toạc ra huyền cơ, anh và Hoàng Phủ Minh làm bạn nhiều năm như vậy, ít nhiều cũng hiểu biết anh một ít.

“ừm.”

“Minh, quả nhiên anh thật thần tốc. Thế nào? Có kế hoạch chưa?”

Hoàng Phủ Minh cười quỷ dị: “Buổi tối thấy. Cậu đi trước lo việc của cậu đi……” Quay người tiến vào văn phòng, ‘ ầm ’ một tiếng liền nhốt Mộ Thần Hiên ở ngoài cửa. Thotho_

“Dựa! Bây giờ anh đã sắm vai tôi, còn kêu tôi đi trước? Tôi vội cái gì!” Lầm bầm lầu bầu, Mộ Thần Hiên thơ thẩn đi bộ ở trong hành lang.

“Tuyết Vi, buổi tối hôm nay cô có thời gian không? Chúng tôi muốn hẹn cô cùng nhau đi ra ngoài tụ hội.” Trên hành lang, mấy nam quân y mỉm cười dò hỏi.

Tuyết Vi rũ con ngươi xuống, nhàn nhạt nói: “Xin lỗi, đêm nay tôi đã có hẹn.” Nghiêng người, vòng qua mấy bác sĩ nam lập tức về tới phòng y tá.

“này, chị biết không……”

“Thiệt hay giả?”

“Thật sự, thật sự!”

Phòng y tá, hai ba y tá châu đầu ghé tai lặng lẽ bàn tán.

Tuyết Vi vừa tiến vào, trong văn phòng liền an tĩnh, tất cả mọi người đều giả bộ như vội công tác.

A……

Sợ là những người này lại đang nói xấu cô đi?

Tuyết Vi cơ bản đều đã quen. Dù sao, đều là nơi phụ nữ công tác, nếu không có buôn chuyện, công tác kia liền không có sức lực. Đừng nói những người này, ngay cả cô có lúc đều thích nghe chút buôn chuyện. Thotho_

Mặt vô biểu tình lôi ghế dựa ra, ngồi ở đó……

“Tuyết Vi……” Phương Tiểu Nhã thần bí tiến đến bên cạnh cô: “chuyện chị ngày hôm qua ở phòng y tế là sao, bây giờ tất cả mọi người đều đang đồn đãi……”

‘ linh linh linh……’ từng đợt chuông điện thoại cắt ngang lời Phương Tiểu Nhã nói.

“Xin lỗi, Tiểu Nhã, tôi tiếp điện thoại đã.” Tuyết Vi lấy di động ra, nhìn điện báo biểu hiện dãy số xa lạ, nghi hoặc nhíu nhíu mày: “alo?”

“Lập tức tới văn phòng tôi!” Trong điện thoại truyền đến một giọng nam tính ra lệnh, nói xong, điện thoại ‘ tút tút ’ một tiếng liền cắt đứt.

Đáng chết!

Chuyện này có ý tứ gì?

Đánh cái điện thoại không tự báo gia môn, đã kêu đối phương đi tới văn phòng anh, dựa vào cái gì?

Không đi!

Mười phút sau……

‘ linh linh linh ’ cái dãy số xa lạ kia gọi tới lần thứ hai.

Tuyết Vi mặt vô biểu tình tiếp …… Thotho_

“Đã mười phút, cô bò cũng đã bò đến văn phòng tôi, vì sao còn chưa tới?!!!”

Giọng rít gào rót vào trong màng nhĩ Tuyết Vi, làm đau lỗ tai cô. Cắn răng, cô nhu nhược hỏi: “Xin hỏi, anh là?”

“giọng tôi cô nghe không hiểu sao?!”

Sao có thể nghe không hiểu?

Một cái giọng lưu manh, cho dù cô hóa thành tro cũng sẽ không quên. “à, tôi biết anh là ai, anh là đồng học của tôi …… Hắc Cẩu đản, đúng hay không??”

Trong phút chốc, thái dương Hoàng Phủ Minh bên kia điện thoại tức khắc nổi lên. Người phụ nữ đáng chết này, vì sao thời thời khắc khắc miệng đều không buông tha người như vậy! “Không tới đúng không? Được!! Tôi tự mình đi đón cô!!!!”

‘ tút ’ điện thoại cắt đứt.

Tim Tuyết Vi lập tức liền nhảy tới cổ họng.

Không xong, lúc này chơi lớn, anh sẽ không trực tiếp giết đến phòng y tá lôi cô ra đi chứ??

Ý tưởng này mới vừa rơi xuống ……

‘ rầm ’ một tiếng, cửa lớn phòng y tá bị người một chân đá văng từ bên ngoài.

Chỉ thấy, Hoàng Phủ Minh như hung thần ác sát đứng ở nơi đó, một đôi mắt lạnh lẽo hàn quang nhìn Tuyết Vi ngồi ở trong góc …… Thotho_

Anh……

Chẳng lẽ dời đi trong nháy mắt sao? Mới vừa cúp điện thoại cũng không đến nửa phút, liền chạy qua tới???

Trong tức khắc văn phòng lâm vào một mảnh an tĩnh.

Sau một lúc lâu qua đi, một đám y tá ngồi đang ở trên vị trí ‘ bá ’ lập tức liền từ vị trí đứng lên: “Mộ tướng quân……”

Hoàng Phủ Minh giống như là không có nhìn đến những người đó, liền vọt thẳng đến trước Tuyết Vi.

“anh……”

Còn không đợi cô mở miệng, Hoàng Phủ Minh duỗi tay liền túm chặt sau cổ cô: “đi với tôi!” Nhấc cô đi ra ngoài……

Một màn này, không khỏi có chút trở về thời tiểu học.

Học sinh hư vì chơi đùa chạy ra ngoài chơi, kết quả bị lão sư trực tiếp xử lý, bắt lấy áo học sinh hư đi ra.

Sắc mặt Tuyết Vi đen lại nhìn ánh mắt kỳ dị của y tá trong phòng, hận không thể trực tiếp tìm cái hầm ngầm chui vào ……

“này, này, xem ra buổi sáng hôm nay nghe đồn là sự thật. Tuyết Vi thật cùng Mộ tướng quân có một chân!??” Thotho_

“Tôi liền nói đi. Ngày hôm qua, có y tá tận mắt nhìn thấy hai người bọn họ ở bên trong phòng y tế làm loại chuyện này. Ai nha, miễn bàn nhiều điên cuồng, Tuyết Vi vẫn luôn kêu ở trên  * giường.”

“A…… Lại là không biết xấu hổ như vậy sao?”

“Đúng vậy, đều nói minh tao dễ chắn; ám tiện khó phòng, tôi đã sớm nói bề ngoài Tuyết Vi nhìn như thanh cao, trong xương cốt không biết lẳng lơ bao nhiêu. Mộ tướng quân vừa mới tới bộ phận chữa bệnh của chúng ta mấy ngày, hai người này liền đến cùng nhau rồi.”

“Thật là ti tiện. Vì thăng chức tăng lương liền thông đồng với cấp lãnh đạo sao? Mệt cô Tuyết Vi làm được. Bất quá Mộ tướng quân cũng thật là, vì sao liền cùng cô ta ở phòng y tế làm đi lên đâu, quá không chú ý tác phong và kỷ luật.”

“Đúng vậy…… Đúng vậy……”

Y tá trong nhà lập tức nổ tung nồi, sự tình Tuyết Vi và Hoàng Phủ Minh càng lan truyền càng mãnh liệt.

Lúc này, Mộ Thần Hiên cách một cánh cửa nghe những người đó buôn chuyện, nước mắt đều sắp lưu lại, nếu anh thật làm Tuyết Vi cũng sẽ nhận, vấn đề là, ngay cả chạm vào anh cũng chưa chạm qua người phụ nữ kia một chút nào, vì sao liền gặp phải đại sự như vậy???
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện