Editor: Thơ Thơ
Là anh xuống tay quá nặng sao?? Hoàng Phủ Minh do dự dừng tay……
“đừng ngại Tiểu Nhã, em tiếp tục đi. Chị không có việc gì, không đau.”
A, cái người phụ nữ này mạnh miệng, còn nói không đau. Anh từ nhỏ đến lớn cũng chịu qua không ít vết thương, vết thương này thoạt nhìn nghiêm trọng, nghiêm trọng hay không, anh nhìn qua vẫn biết là nhiều hay ít.
Hoàng Phủ Minh bất đắc dĩ lắc đầu, lòng bàn tay dừng ở trên lưng cô rõ ràng nhẹ đi rất nhiều, giống như là đối đãi một tác phẩm nghệ thuật trân quý, cẩn thận như vậy …… lúc này cẩn thận bôi thuốc cho cô ……
5 phút đi qua.
Gối đầu lót ở dưới mặt Tuyết Vi sớm đã bị mồ hôi của cô làm ướt, bởi vì đau đớn tra tấn, sắc mặt cô cũng hơi hơi nổi lên trắng. “Tiểu Nhã, thật sự cảm ơn……”
Thình lình trong nháy mắt xoay đầu lại.
Bóng dáng Hoàng Phủ Minh đột nhiên phản chiếu ở trong mắt cô ……
Con ngươi dần dần, dần dần mở lớn: “Vì sao…… Vì sao là anh?!!!”
Đáng chết, câu này cô nói bao nhiêu lần?? Đều nói sắp phiền!!
“Vì sao không thể là tôi?!” Hoàng Phủ Minh lạnh lùng hỏi lại.
Cũng đúng, phòng y tế là nơi công cộng, vì sao không thể là anh? Nhưng vấn đề…… Vấn đề…… “này, anh biết rõ là tôi ở chỗ này, còn dám tiến vào?” Cô cong người lên, vừa muốn đứng dậy.
“Đừng nhúc nhích! Thuốc còn chưa có bôi xong!” Mắt Hoàng Phủ Minh lạnh nhạt trầm xuống, ấn eo Tuyết Vi một phen. Thotho_
“A!!!!” Cô đau nhịn không được hô to lên.
“Thấy chưa? Đây là kết cục cô lộn xộn!”
“anh, anh biết rõ tôi bị thương, còn đối đãi với tôi như vậy sao??”
“cô gái, cô lại mắng tôi?!” Hoàng Phủ Minh nheo đôi mắt lại, tay kia ấn ở trên eo cô cố ý tăng thêm lực đạo.
“ưm…… anh cái đồ độc phu!!!! Tôi nguyền rủa anh……”
“Còn mắng?!” Bàn tay to dùng sức lần thứ hai.
“A!!!” Một tiếng thét chói tai như tiếng giết heo qua đi, Tuyết Vi vô lực bày ra ở trên giường: “Đại ca, tôi…… Sai…………”
Nghe nói vậy, lúc Hoàng Phủ Minh thu hồi tay, mới phát hiện, mồ hôi lạnh trên lưng Tuyết Vi lại tăng thêm rất nhiều.
Cũng không biết nói vì sao, chỉ cần người phụ nữ này tính tình vừa nổi lên quật cường, anh liền nhịn không được muốn…… Hung hăng thuần phục cô!!!
“Đừng lộn xộn, còn thiếu một chút thuốc liền bôi xong rồi.”
Sau lưng, truyền đến giọng người đàn ông, Tuyết Vi thật hoài nghi có phải cô nghe lầm cái gì hay không, lúc người đàn ông đáng chết này đang nói những lời này giống như…… Giống như mang theo một chút ôn nhu sao? Thotho_
Đang nghĩ ngợi tới.
Một khắc lòng bàn tay kia chạm vào lưng cô, thân thể của cô thình lình rùng mình một cái, màu da cũng dần dần từ trắng biến thành ửng đỏ.
“Vậy mà biết thẹn thùng sao?” Hoàng Phủ Minh đã là người đàn ông trưởng thành, cho nên tự nhiên nhìn ra được phản ứng này của Tuyết Vi đại biểu cho cái gì.
“Phế…… Vô nghĩa! Ở trong lòng anh, rốt cuộc tôi là người phụ nữ không biết xấu hổ à? Bị một người đàn ông chạm đến, tôi có thể…… Tôi có thể coi như không có việc gì sao……” Âm cuối càng ngày càng nhỏ, càng ngày càng nhỏ.
“A, tôi sờ cũng đã sớm sờ qua, xem cũng đã sớm xem qua. Giữa chúng ta …… Liền không cần ‘ khách khí ’ như vậy đi?” Trong lúc nói, lòng bàn tay Hoàng Phủ Minh ở trên lưng cô chơi xấu, dường như chậm rãi di chuyển về phía chỗ rãnh mông cô ……
Anh theo một đường xuống dưới, truyền đạt đến cảm giác cho Tuyết Vi, mang theo một cảm giác tê dại không cách nào nói ra. “này, anh…… anh đừng xằng bậy!!!”
“cô gái, trong đầu óc cô miên man suy nghĩ sắc * tình gì sao? Nơi này cô có vết thương, tôi tự bôi thuốc cho cô.”
Hả……
Cô miên man suy nghĩ sắc * tình sao??? Thotho_
Nếu không phải anh vừa mới nói ái muội như vậy, ngón tay lại trượt xuống như vậy, cô có thể?!!
Cái này!!! Xấu xa!!! Lưu manh!!!
Đối với người đàn ông như vậy, cô thật sự chỉ có thể ngậm bồ hòn. “anh đủ ngoan độc!!”
Giống nhau đi.
Hoàng Phủ Minh câu môi cười, ngón tay ở sau lưng cô du động trở nên càng thêm quang minh chính đại ‘ hoành hành ’ lên.
Trong tâm Tuyết Vi không ngừng ẩn nhẫn tức giận, thân thể còn muốn nhẫn nại người đàn ông này thừa dịp khiêu khích!
Từng đợt cảm giác tê mỏi thỉnh thoảng truyền đến đầu dây thần kinh của cô: “ưm……” Tuyết Vi mơ hồ phát ra tiếng than nhẹ, cũng nói không nên lời là bởi vì miệng vết thương đau đớn; hay là người đàn ông khiêu khích gây ra.
“Còn không có bôi xong thuốc sao? Anh muốn bôi đến bao lâu?!”
“Còn thiếu một chút.”
“Còn thiếu một chút sao???” Tuyết Vi oán hận cắn răng, quay đầu đi, cười dữ tợn nhìn người đàn ông: “Tôi nói, Mộ tướng quân, cơ bản anh làm cái này thuộc về quấy rối tình dục! Anh sẽ không sợ tôi bẩm báo lên trên chứ?” Thotho_
“hả?” Anh ngừng ngón tay: “Chẳng lẽ tôi làm cái này không gọi là săn sóc cấp dưới sao? Cô gặp qua lãnh đạo thượng cấp nào tự mình bôi thuốc cho cấp dưới.”
Thể……
Săn sóc cấp dưới sao???
Tuyết Vi thật muốn biết, rốt cuộc lưu manh này từ nơi nào tới dũng khí, cũng dám dùng khẩu khí đứng đắn như vậy nói ra loại lời nói này, anh cũng không đỏ mặt lên một chút nào sao?!
Tê……
Không đúng.
Kỳ thật ngay từ đầu, lúc cô coi anh trở thành Phương Tiểu Nhã, thái độ anh bôi thuốc vẫn thực là bình thường.
Chẳng qua sau lại mới……
“Mộ tướng quân, tôi có chuyện rất hiếu kì.”
“Chuyện gì?”
“hôm nay anh làm sao vậy? Tâm tình tốt như vậy? Là vợ anh sinh cho anh đứa trẻ béo mập, hay là cha anh cưới vợ mới? anh thuộc hàng cao quý, vậy mà bôi thuốc cho tôi là nhân viên ngoài biên chế vẫn là y tá thực tập sao? Nên sẽ không, anh hạ độc ở trong thuốc đi?”
Người phụ nữ nhanh mồm dẻo miệng!!! Thotho_
Anh hảo tâm bôi thuốc cho cô, vậy mà cô nói ra lời ác độc như vậy?! “cô gái, tôi xem cô thật là chán sống!” Nói xong, Hoàng Phủ Minh giữ chặt một cánh tay Tuyết Vi, đột nhiên túm cô từ trên giường lên, mặt đối diện với mình.
Lập tức, ‘ cảnh đẹp ’ trước người không hề giữ lại hiện ra ở trước mặt người đàn ông, Khuôn mặt nhỏ của Tuyết Vi trắng bệch: “này, tôi còn chưa có mặc quần áo đâu!!” Một tay lấy quần áo trên đầu giường che trước người, một tay ném tay người đàn ông ra, dùng sức đấm đánh cánh tay anh.
“ưm……” Hoàng Phủ Minh đổ mồ hôi lạnh, sắc mặt trở nên trắng bệch che lại cánh tay phải mình bị đánh.
Tuyết Vi đều choáng váng, anh tốt nghiệp hệ biểu diễn hài kịch sao? Bất quá cô chỉ đánh cánh tay anh một chút, anh dùng biểu hiện như vậy dọa người sao? “này, anh làm bằng pha lê sao? sao đến nỗi phản ứng mãnh liệt như vậy?”
“nơi đó tôi có vết thương!” Hoàng Phủ Minh nghiến răng nghiến lợi trừng mắt Tuyết Vi.
Rốt cuộc cô đã biết vì sao tên lưu manh này xuất hiện ở phòng y tế, hoá ra anh cũng tới bôi thuốc sao? “Mộ tướng quân, là ai lớn mật như vậy, dám làm anh bị thương?”
Một lát giảm bớt đau, Hoàng Phủ Minh hít nhẹ một hơi, lạnh lùng nói: “Bị chó cắn.”
“Bị chó cắn sao?!!!”
Thời khắc giọng Tuyết Vi truyền đến màng tai anh, vô cùng bén nhọn, anh không kiên nhẫn cho một cái nhìn xem thường: “Đại kinh tiểu quái cái gì?!”
Là anh xuống tay quá nặng sao?? Hoàng Phủ Minh do dự dừng tay……
“đừng ngại Tiểu Nhã, em tiếp tục đi. Chị không có việc gì, không đau.”
A, cái người phụ nữ này mạnh miệng, còn nói không đau. Anh từ nhỏ đến lớn cũng chịu qua không ít vết thương, vết thương này thoạt nhìn nghiêm trọng, nghiêm trọng hay không, anh nhìn qua vẫn biết là nhiều hay ít.
Hoàng Phủ Minh bất đắc dĩ lắc đầu, lòng bàn tay dừng ở trên lưng cô rõ ràng nhẹ đi rất nhiều, giống như là đối đãi một tác phẩm nghệ thuật trân quý, cẩn thận như vậy …… lúc này cẩn thận bôi thuốc cho cô ……
5 phút đi qua.
Gối đầu lót ở dưới mặt Tuyết Vi sớm đã bị mồ hôi của cô làm ướt, bởi vì đau đớn tra tấn, sắc mặt cô cũng hơi hơi nổi lên trắng. “Tiểu Nhã, thật sự cảm ơn……”
Thình lình trong nháy mắt xoay đầu lại.
Bóng dáng Hoàng Phủ Minh đột nhiên phản chiếu ở trong mắt cô ……
Con ngươi dần dần, dần dần mở lớn: “Vì sao…… Vì sao là anh?!!!”
Đáng chết, câu này cô nói bao nhiêu lần?? Đều nói sắp phiền!!
“Vì sao không thể là tôi?!” Hoàng Phủ Minh lạnh lùng hỏi lại.
Cũng đúng, phòng y tế là nơi công cộng, vì sao không thể là anh? Nhưng vấn đề…… Vấn đề…… “này, anh biết rõ là tôi ở chỗ này, còn dám tiến vào?” Cô cong người lên, vừa muốn đứng dậy.
“Đừng nhúc nhích! Thuốc còn chưa có bôi xong!” Mắt Hoàng Phủ Minh lạnh nhạt trầm xuống, ấn eo Tuyết Vi một phen. Thotho_
“A!!!!” Cô đau nhịn không được hô to lên.
“Thấy chưa? Đây là kết cục cô lộn xộn!”
“anh, anh biết rõ tôi bị thương, còn đối đãi với tôi như vậy sao??”
“cô gái, cô lại mắng tôi?!” Hoàng Phủ Minh nheo đôi mắt lại, tay kia ấn ở trên eo cô cố ý tăng thêm lực đạo.
“ưm…… anh cái đồ độc phu!!!! Tôi nguyền rủa anh……”
“Còn mắng?!” Bàn tay to dùng sức lần thứ hai.
“A!!!” Một tiếng thét chói tai như tiếng giết heo qua đi, Tuyết Vi vô lực bày ra ở trên giường: “Đại ca, tôi…… Sai…………”
Nghe nói vậy, lúc Hoàng Phủ Minh thu hồi tay, mới phát hiện, mồ hôi lạnh trên lưng Tuyết Vi lại tăng thêm rất nhiều.
Cũng không biết nói vì sao, chỉ cần người phụ nữ này tính tình vừa nổi lên quật cường, anh liền nhịn không được muốn…… Hung hăng thuần phục cô!!!
“Đừng lộn xộn, còn thiếu một chút thuốc liền bôi xong rồi.”
Sau lưng, truyền đến giọng người đàn ông, Tuyết Vi thật hoài nghi có phải cô nghe lầm cái gì hay không, lúc người đàn ông đáng chết này đang nói những lời này giống như…… Giống như mang theo một chút ôn nhu sao? Thotho_
Đang nghĩ ngợi tới.
Một khắc lòng bàn tay kia chạm vào lưng cô, thân thể của cô thình lình rùng mình một cái, màu da cũng dần dần từ trắng biến thành ửng đỏ.
“Vậy mà biết thẹn thùng sao?” Hoàng Phủ Minh đã là người đàn ông trưởng thành, cho nên tự nhiên nhìn ra được phản ứng này của Tuyết Vi đại biểu cho cái gì.
“Phế…… Vô nghĩa! Ở trong lòng anh, rốt cuộc tôi là người phụ nữ không biết xấu hổ à? Bị một người đàn ông chạm đến, tôi có thể…… Tôi có thể coi như không có việc gì sao……” Âm cuối càng ngày càng nhỏ, càng ngày càng nhỏ.
“A, tôi sờ cũng đã sớm sờ qua, xem cũng đã sớm xem qua. Giữa chúng ta …… Liền không cần ‘ khách khí ’ như vậy đi?” Trong lúc nói, lòng bàn tay Hoàng Phủ Minh ở trên lưng cô chơi xấu, dường như chậm rãi di chuyển về phía chỗ rãnh mông cô ……
Anh theo một đường xuống dưới, truyền đạt đến cảm giác cho Tuyết Vi, mang theo một cảm giác tê dại không cách nào nói ra. “này, anh…… anh đừng xằng bậy!!!”
“cô gái, trong đầu óc cô miên man suy nghĩ sắc * tình gì sao? Nơi này cô có vết thương, tôi tự bôi thuốc cho cô.”
Hả……
Cô miên man suy nghĩ sắc * tình sao??? Thotho_
Nếu không phải anh vừa mới nói ái muội như vậy, ngón tay lại trượt xuống như vậy, cô có thể?!!
Cái này!!! Xấu xa!!! Lưu manh!!!
Đối với người đàn ông như vậy, cô thật sự chỉ có thể ngậm bồ hòn. “anh đủ ngoan độc!!”
Giống nhau đi.
Hoàng Phủ Minh câu môi cười, ngón tay ở sau lưng cô du động trở nên càng thêm quang minh chính đại ‘ hoành hành ’ lên.
Trong tâm Tuyết Vi không ngừng ẩn nhẫn tức giận, thân thể còn muốn nhẫn nại người đàn ông này thừa dịp khiêu khích!
Từng đợt cảm giác tê mỏi thỉnh thoảng truyền đến đầu dây thần kinh của cô: “ưm……” Tuyết Vi mơ hồ phát ra tiếng than nhẹ, cũng nói không nên lời là bởi vì miệng vết thương đau đớn; hay là người đàn ông khiêu khích gây ra.
“Còn không có bôi xong thuốc sao? Anh muốn bôi đến bao lâu?!”
“Còn thiếu một chút.”
“Còn thiếu một chút sao???” Tuyết Vi oán hận cắn răng, quay đầu đi, cười dữ tợn nhìn người đàn ông: “Tôi nói, Mộ tướng quân, cơ bản anh làm cái này thuộc về quấy rối tình dục! Anh sẽ không sợ tôi bẩm báo lên trên chứ?” Thotho_
“hả?” Anh ngừng ngón tay: “Chẳng lẽ tôi làm cái này không gọi là săn sóc cấp dưới sao? Cô gặp qua lãnh đạo thượng cấp nào tự mình bôi thuốc cho cấp dưới.”
Thể……
Săn sóc cấp dưới sao???
Tuyết Vi thật muốn biết, rốt cuộc lưu manh này từ nơi nào tới dũng khí, cũng dám dùng khẩu khí đứng đắn như vậy nói ra loại lời nói này, anh cũng không đỏ mặt lên một chút nào sao?!
Tê……
Không đúng.
Kỳ thật ngay từ đầu, lúc cô coi anh trở thành Phương Tiểu Nhã, thái độ anh bôi thuốc vẫn thực là bình thường.
Chẳng qua sau lại mới……
“Mộ tướng quân, tôi có chuyện rất hiếu kì.”
“Chuyện gì?”
“hôm nay anh làm sao vậy? Tâm tình tốt như vậy? Là vợ anh sinh cho anh đứa trẻ béo mập, hay là cha anh cưới vợ mới? anh thuộc hàng cao quý, vậy mà bôi thuốc cho tôi là nhân viên ngoài biên chế vẫn là y tá thực tập sao? Nên sẽ không, anh hạ độc ở trong thuốc đi?”
Người phụ nữ nhanh mồm dẻo miệng!!! Thotho_
Anh hảo tâm bôi thuốc cho cô, vậy mà cô nói ra lời ác độc như vậy?! “cô gái, tôi xem cô thật là chán sống!” Nói xong, Hoàng Phủ Minh giữ chặt một cánh tay Tuyết Vi, đột nhiên túm cô từ trên giường lên, mặt đối diện với mình.
Lập tức, ‘ cảnh đẹp ’ trước người không hề giữ lại hiện ra ở trước mặt người đàn ông, Khuôn mặt nhỏ của Tuyết Vi trắng bệch: “này, tôi còn chưa có mặc quần áo đâu!!” Một tay lấy quần áo trên đầu giường che trước người, một tay ném tay người đàn ông ra, dùng sức đấm đánh cánh tay anh.
“ưm……” Hoàng Phủ Minh đổ mồ hôi lạnh, sắc mặt trở nên trắng bệch che lại cánh tay phải mình bị đánh.
Tuyết Vi đều choáng váng, anh tốt nghiệp hệ biểu diễn hài kịch sao? Bất quá cô chỉ đánh cánh tay anh một chút, anh dùng biểu hiện như vậy dọa người sao? “này, anh làm bằng pha lê sao? sao đến nỗi phản ứng mãnh liệt như vậy?”
“nơi đó tôi có vết thương!” Hoàng Phủ Minh nghiến răng nghiến lợi trừng mắt Tuyết Vi.
Rốt cuộc cô đã biết vì sao tên lưu manh này xuất hiện ở phòng y tế, hoá ra anh cũng tới bôi thuốc sao? “Mộ tướng quân, là ai lớn mật như vậy, dám làm anh bị thương?”
Một lát giảm bớt đau, Hoàng Phủ Minh hít nhẹ một hơi, lạnh lùng nói: “Bị chó cắn.”
“Bị chó cắn sao?!!!”
Thời khắc giọng Tuyết Vi truyền đến màng tai anh, vô cùng bén nhọn, anh không kiên nhẫn cho một cái nhìn xem thường: “Đại kinh tiểu quái cái gì?!”
Danh sách chương